• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (11 Viewers)

  • Chương 1081-1087

Chương 1081: Cứu người

Hồn Hoài Sinh bị dẫm đạp, cơ thể từ trên trời rơi xuống rồi rơi vào trong đám phế tích. Cơ thể Giang Cung Tuấn cũng bay từ trên trời xuống, vững vàng đứng trên một khối đá.

Một người toàn thân đẫm máu bước ra, hóa ra là Hồn Hoài Sinh. Nghịch thiên đạp rất đáng sợ, có thể dẫm tất cả mọi người, cho dù Hồn Hoài Sinh có đến giai đoạn ba của thành cảnh cũng không thể chịu đựng được mà bị thương.

Ông ta đứng lên một cách khó khăn, tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn rồi tức giận hét lên: “Thằng nhóc kia, mày sẽ phải chết”

Bây giờ ông ta mới bắt đầu thi triển bí thuật của mình, hơi thở của ông ta trở nên mạnh mẽ hơn.

Cảnh giới của ông ta vốn ở giai đoạn thứ ba của thánh cảnh rồi, bây giờ dựa vào bí thuật sức mạnh còn tăng đến giai đoạn bốn của thánh cảnh, hơi thở cũng mạnh mẽ lên nhiều.

“Chết đi.”

Khuôn mặt dữ tợn của ông ta gào thét, biến ra một thanh kiếm trong tay rồi đánh tới. Cơ thể Giang Cung Tuần lóe lên rồi rời ra xa, tránh thoát được thanh kiếm.

Râm!

Vừa xuất kiểm, trời đất thay đổi, mặt đất như rung lên, sức mạnh khủng khiếp muốn phá hủy cả khu vực, một ít nham thạch còn bay lên, hóa thành bột mịn khiến vô số các gốc cây xung quanh bị chết.

“Mạnh lên không ít nhỉ.”

Giang Cung Tuấn đứng phía xa cười cười.

Hồn Hoài Sinh ra tay thất bại, lại dẫn kiểm sang, bắt đầu tấn công một cách sắc bén. Đạt đến cảnh giới mạnh mẽ hơn, đương nhiên tốc độ của ông ta cũng nhanh hơn.

Giang Cung Tuấn giao đấu với Hồn Hoài Sinh, thanh kiếm va chạm vào nhau tóe lửa. Tiếng ầm vang vọng, khu vực xung quanh cũng bị hủy diệt.

Sau khi giao đấu một lần, Giang Cung Tuấn cũng đã nắm được một chút về thực lực của anh, bây giờ anh đang thi triển Nghịch thiên đạp, thực lực có lẽ mạnh hơn người đang ở giai đoạn bốn của thành cảnh một ít, nhưng mà nếu như đối phương đã đến giai đoạn năm của thành cảnh thì anh sẽ không nắm chắc phần thắng nữa.

Hồn Hoài Sinh mạnh mẽ thi triển bí thuật tăng cảnh giới của mình lên nữa.

Bởi vì ông ta thi triển bí thuật này nhưng cảnh giới còn thấp nên không giữ được trạng thái này lâu, hơi thở của ông ta bắt đầu yếu dần đi. Giang Cung Tuấn bắt được cơ hội, phóng ra một chiều, sức mạnh đáng sợ thổi tới đánh bay Hồn Hoài Sinh.

Hồn Hoài Sinh phun ra một ngụm máu tươi, ngã quy trên mặt đất không đứng dậy được nữa.

Giang Cung Tuấn bước tới, nhìn thấy Hồn Hoài Sinh hấp hối nằm dưới đất, anh cười nhạt, rồi giơ tay điểm huyệt của Hồn Hoài Sinh, phong ấn tu vi của ông ta lại.

Sau khi đã chế ngự được Hồn Hoài Sinh anh mới không dùng Nghịch thiên đạp nữa. Anh yếu ớt nằm trên mặt đất kêu gọi ma khí trong cơ thể ra chữa trị vết thương trên cơ thể.

Tuy rằng Nghịch thiên đạp vô cùng thần kỳ, nhưng sau mỗi lần thi triển sẽ để lại di chứng, chính là anh sẽ bị suy yếu một thời gian, nếu bây giờ có một kẻ mạnh khác xuất hiện thì Giang Cung Tuấn đúng là chạy trời không khỏi nắng.

Nhưng mà, Giang Cung Tuấn đã giết chết Tú Khê trước rồi, trong khu vực này không còn kẻ địch nữa rồi.

Nửa giờ sau, Giang Cung Tuấn đã khôi phục lại, anh đứng dậy nhìn Hồn Hoài Sinh đang bị phong ấn tụ vi lại, cười nhạt, nói: “Nếu trong tay ông không có mấy người của nhà họ Thiên và của đế quốc Thiên Long, thì bây giờ ông đã là người chết rồi”

“Hừ!”

Hồn Hoài Sinh hừ lạnh.

Giang Cung Tuấn cũng không thèm để ý, anh mở Tiên phủ ra đưa Thiên Linh Chi ra ngoài.

Thiên Linh Chi nhìn thấy Hồn Hoài Sinh yếu ớt ngồi dưới đất, khuôn mặt tươi cười cảm thấy sợ hãi. Người này là chủ của Ám Điện, là một người cực kỳ mạnh ở đại lục Thiên Long, thế mà bị đánh bại rồi sao?

Nhưng, cô nghĩ đến việc Giang Cung Tuấn có một tòa tiên phủ, cô cũng không nghĩ nhiều.

Giang Công Tuấn đưa cô đến tiên phủ khiến cô vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ rằng trên người Giang Cung Tuấn lại có một bảo vật trái với đất trời như vậy.

Giang Cung Tuần nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thiên Linh Chi, cười nói: “Công chúa Linh Chi, chủ của Ám Điện đã bị tôi đánh bại rồi, bây giờ có yêu cầu gì cô cứ yêu cầu đi.”

Lúc này Thiên Linh Chi mới nhớ ra. Cô nhớ đến thành Thiên Long lớn như vậy mà hàng loạt dân chúng đều đã bị giết hại rồi, cô căm giận bọn chúng.

Cô mạnh mẽ rút kiếm ra, đặt thanh kiếm sắc bén lên cố Hồn Hoài Sinh, tức giận hét lên: “Phụ hoàng của tôi, mẫu hậu, anh trai, em gái, bọn họ đang ở đâu?”

“Muốn giết cứ giết không phải nói nhiều” Hồn Hoài Sinh thua trận, ông ta không muốn nói gì cả.

“Cứng miệng nhỉ?”

Trên mặt Giang Cung Tuấn ẩn chứa ý cười, ma khí trong cơ thể hóa thành khí rồi bay ra ngoài theo hơi thở của anh, sau đó hình thành một bông hoa sen màu đen.

Bông hoa sen màu đen vừa xuất hiện, Hồn Hoài Sinh liền cảm nhận được một sức mạnh làm cho người ta tim đập chân run.

“Mày, mày là ma sao?”

Con người của Hồn Hoài Sinh nhìn chằm chằm vào bông hoa, khuôn mặt hoảng sợ.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tôi là cái gì ông không cần biết, cho ông cơ hội cuối cùng, nếu không nói, đừng trách tôi không khách khí”

Bông hoa màu đen nở rộ, rồi biến thành làn khí đen, làn khí đen này bay xung quanh Hồn Hoài Sinh. Lúc này, linh hồn của Hồn Hoài Sinh cũng run rẩy, ông ta biết rằng, nếu ông ta còn không nói nữa ông ta sẽ phải chết. Ông ta sợ rồi, thực sự sợ lắm rồi, sợ rằng sẽ chết đi, ông ta khát vọng, mong ước được sống sót.

“Đừng, đừng giết tôi, tôi nói.”

Hồn Hoài Sinh đầu hàng.

Lúc này, Giang Cung Tuần mới thu hồi bông hoa sen lại, Thiên Linh Chi cũng liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cách kỳ lạ. Cô cũng có nghe nói rằng anh có quan hệ gì đó với ma trong truyền thuyết.

Nhưng cô không ngờ rằng, Giang Cung Tuấn là người đến từ trái đất, trên người lại có ma khí đáng sợ như vậy, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc cô quan tâm đến nhiều thứ như vậy, chỉ cần có thể cứu được người nhà, cho dù có gả cho ma đi nữa cô cùng làm được.

“Nói.”

Cô lạnh lùng nói.

Hồn Hoài Sinh trả lời: “Người nhà họ Thiên đều trong tổng bộ của Ám Điện, bọn họ đều khỏe mạnh, chưa có ai chết cả”

“Dẫn đường đi.”

Giang Cung Tuần thản nhiên nói.

Hồn Hoài Sinh miễn cưỡng đứng dậy, nói: “Tổng bộ của Ám Điện đang ở nơi sâu nhất núi.”

Thiên Linh Chi quay người nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt cổ mang ý cầu xin anh: “Anh Giang, chúng ta đến núi Hồn Thú thôi.”

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó, Giang Cung Tuấn túm lấy Hồn Hoài Sinh, mang theo Thiên Linh Chi rời khỏi.

Ba ngày sau bọn họ đã đến núi Hồn Thú của đại lục Thiên Long.

Nơi này là một mảnh núi non hùng vĩ, giữa núi đã chìm vào làn mây rồi, từ xa nhìn lại, trông hùng vĩ lại đồ sộ, mạnh mẽ.

Hồn Hoài Sinh dẫn Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi tiến vào trong núi rồi đến tổng bộ của Ám Điện. Có Hồn Hoài Sinh dẫn đường, hai người bọn họ dễ dàng tiến vào được tổng bộ.

Ở trong đại điện của tổng bộ Ám Điện, Hồn Hoài Sinh ra lệnh: “Mang người nhà họ Thiên ra đây”

“Rõ.”

Thị vệ của Ám Điện nhanh chóng rời đi, sau đó nhanh chóng dẫn theo mấy trăm người ra, những người này đều là người nhà họ Thiên.

“Phụ hoàng”

Thiên Linh Chi nhìn thấy những người này thì vô cùng vui sướng, cô run rẩy đứng không vững nữa, nhanh chóng chạy về phía một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng, quần áo vô cùng bẩn, bộ dạng lúc này của ông không hề giống của người đứng đầu đất nước gì cả.

“Linh Chi đấy à?”

Thiên Mạnh Hùng nhìn Thiên Linh Chi, ông ngạc nhiên vô cùng, lại uể oải, thở dài nói: “Đến cả con cũng không trốn được, ông trời muốn diệt cả nhà họ Thiên hay sao?”

“Phụ hoàng, không sao nữa rồi, chúng ta có thể đi rồi.”

Thiên Linh Chi khóc vì quá vui mừng.

“Sao cơ?”

Thiên Mạnh Hùng ngạc nhiên.

Giang Cung Tuấn bước tới, nói: “Công chúa Linh Chi, cô đem người nhà rời đi trước đã.”

“Phụ Hoàng, mau đi thôi.”

Thiên Linh Chi kéo ông đi, người nhà họ Thiên chìm trong nghi ngờ mà rời khỏi tổng bộ Ám Điện.

Trên đại điện, Hôn Hoài Sinh mong chờ nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt khẩn cầu, nói: “Cậu chủ nhỏ, anh có thể phá bỏ phong ấn cho tôi được không? Anh sẽ cho tôi giữ lại mạng sống chứ?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn ông ta, vừa liếc nhìn một cái đã dọa Hồn Hoài Sinh lắm rồi, ông ta quỳ vội xuống.

“Cậu chủ nhỏ, tôi sẽ cống hiến toàn bộ sức lực cho anh. Hồn Hoài Sinh thề với anh, đời này sống vì anh, tùy anh sai bảo”
Chương 1082: Của hồi môn.

Thiên Linh Chi nhanh chóng đem người của nhà họ Thiên rời đi. Cô nhanh chóng rời khỏi Ám Điện, rời khỏi ngọn núi.

Bên ngoài ngọn núi, Thiên Linh Chi vui mừng khóc lên: “Phụ hoàng, ba không sao cả, tốt quá, thật tốt quá, người dân trong thành Thiên Long đều bị giết hại mất rồi, con còn nghĩ rằng.”

“Hu hu..”

Nhớ tới những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi, Thiên Linh Chi òa khóc.

Cô là công chúa, là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, thế mà lại chịu cảnh phải đuổi giết, cô nhớ có lần cô bị người ta đuổi theo giết hại, nhớ tới các thị vệ bảo vệ cô lần lượt nằm xuống trong vũng máu, không chịu nổi tủi thân mà khóc.

“Linh Chi.”

Thiên Mạnh Hùng ôm lấy Thiên Linh Chi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Con phải chịu khổ rồi.”

“Thiên Linh, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao em có thể đưa chúng ta ra khỏi Ám Điện được?”

“Không phải con đã đưa ngọc bội gia truyền cho Ám Điện đấy chứ?”

Mọi người vây quanh Linh Chi.

Bây giờ Thiên Linh Chi mới kể lại mọi chuyện, cô kể về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô bị đuổi giết, rồi gặp được Giang Cung Tuấn, sau đó Giang Cung Tuấn đưa cô đến thành Thiên Long rồi đi lo chuyện trong thành, cô kể hết ngọn ngành vấn đề.

Nghe xong những chuyện đã xảy ra, người nhà họ Thiên đều cảm thấy khiếp sợ.

Thiên Mạnh Hùng khiếp sợ nói: “Đại lục Thiên Long xuất hiện một người mạnh như vậy từ bao giờ thể?”

Thiên Linh Chi giải thích với ông: “Phụ hoàng, anh Giang không phải là người của đại lục Thiên Long, mà đến từ trái đất, bởi vì ở trái đất xuất hiện thiên tai nên anh ấy đến đại lục Thiên Long tìm kiếm lương thực “À, ra là vậy” Thiên Mạnh Hùng hiểu ra mọi chuyện.

Râm!

Đột nhiên, phía núi xa xa truyền một tiếng nổ cực lớn, đất trời rung chuyển giống như đã đến tận thế vậy. Một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện, hóa ra là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng từ trên trời hạ xuống, vững vàng đứng xuống đất.

“Anh Giang.”

Thiên Linh Chi nhanh chóng bước về phía anh.

Người nhà họ Thiên nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, bọn họ có chút kinh sợ vì bọn họ đã được nghe kể rằng Giang Cung Tuấn là một người rất mạnh đến từ trái đất, đến cả người mạnh như chủ của Ám Điện cũng không phải đối thủ của anh.

Giang Cung Tuấn bước tới, cười nói: “Tôi hủy diệt Ám Điện rồi, từ nay trở đi trên đại lục Thiên Long không còn Ám Điện nữa.”

“Cám ơn cậu.”

Thiên Mạnh Hùng bước tới, chân thành cảm ơn cậu, ông nói: “Lần này may mà có cậu Giang, nếu không chắc chắn nhà họ Thiên sẽ gặp phải rất nhiều bi kịch nữa”

Giang Cung Tuấn hơi giơ tay lên, nói: “Chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi, tôi cứu người vì muốn mọi người cho tôi lương thực, bây giờ Ám Điện đã bị giết hết, bao giờ thì mọi người cho tôi lương thực?”

Thiên Mạnh Hùng sững sờ rồi nói: “Đừng vội vã như vậy, chờ chúng tôi về thành ổn định lại thành Thiên Long tôi sẽ hạ lệnh cho cả nước dâng lương thực cho cậu.”

“Anh Giang, ngọc bội của tôi” Đôi mắt Thiên Linh Chi mong chờ nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Ngọc bội đúng là trong tay anh thật, anh cũng định sớm trả lại cho Thiên Linh Chi nhưng anh cũng muốn có được ngọc bội nên vẫn chưa đưa cho cô, anh còn tưởng rằng cô đã quên rồi, không ngờ Thiên Linh Chi vẫn luôn nhớ đến nó.

Ngơ ngẩn một lúc, anh lấy ngọc bội gia truyền của nhà họ Thiên từ trong tiên phủ ra đưa cho Thiên Linh Chi. “Đang ở đây này, tôi đang giữ nó cho cô.”

“Cảm ơn anh.”

Thiên Linh Chi cầm lấy ngọc bội, khuôn mặt cô đầy sự cảm kích.

Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nữa. Tuy rằng anh muốn có, nhưng dù sao cũng không phải ngọc bội của anh, mà là báu vật gia truyền của nhà họ Thiên, nếu anh mạnh mẽ cướp đi thì có khác gì Ám Điện đầu.

“Chúng ta về thôi” Thiên Mạnh Hùng nói.

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu. Sau đó, đoàn người đi ra ngoài ngọn núi. Mấy ngày sau bọn họ mới đến thành Thiên Long.

Thành Thiên Long vốn náo nhiệt ồn ào bây giờ lại biến thành một tòa thành chết, bên trong thành có rất nhiều thi thể, xác người chết chất cao như núi, máu chảy thành sông, cả thành phố chìm trong mùi hôi thối.

Sau khi Thiên Mạnh Hùng trở về, ông ta lập tức ra lệnh cho các tướng sĩ ở các thành bên cạnh bắt đầu tẩy rửa thành Thiên Long. Vài ngày ngắn ngủi đã rửa sạch sẽ thành Thiên Long.

Vì nhà họ Thiên còn rất nhiều việc phải làm nên chưa thể thu gom lương thực cho Giang Cung Tuấn được nên Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại nhà họ Thiên.

Lần này anh ở mất nửa tháng, sau nửa tháng sắp xếp, điều hành lại, thành Thiên Long đã dần dần khôi phục lại sự sống. Trong hậu viện hoàng cung của thành Thiên Long, ở một tòa nhà độc lập, Giang Cung Tuấn ngồi bên trong phòng bắt đầu hấp thu linh khí đất trời.

“Anh Giang”

Ngoài của một giọng nói dễ nghe cất lên, sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc quần áo xinh đẹp, đầu đội ngọc trai, trân châu tỏa sáng lấp lánh bước đến, cô có đường nét khuôn mặt tinh tế, dáng người cũng tốt, cô khẽ cười ngọt ngào.

“Anh Giang” Giang Cung Tuấn dừng lại không tu luyện nữa, anh nhìn Thiên Linh Chi đã bước vào phòng anh, gật đầu nói: “Ừ.”

Thiên Linh Chi bước đến, ngồi lên chiếc ghế bên trong rồi cười nói: “Phụ hoàng đã ra lệnh cho cả nước bắt đầu góp lương thực lại cho anh rồi, nếu thuận lợi, không có gì khác xảy ra thì một tháng nữa lương thực của cả nước sẽ được đưa đến thành Thiên Long.”

Nghe vậy, cuối cùng Giang Cung Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi. Lấy được lương thực anh có thể rời khỏi đây trở về trái đất rồi. Không biết trong khoảng thời gian này trên trái đất có xảy ra chuyện gì ngoài ý không, cũng không biết trên trái đất đã bắt đầu tạo ra thế giới mới chưa.

“Đúng rồi.” Thiên Linh Chi định nói gì đó, nhưng cô chưa nói, khuôn mặt đã đỏ ửng lên. Giang Cung Tuấn nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”.

Thiên Linh Chi ấp úng nói: “Phụ, phụ hoàng muốn gặp anh, bây giờ đang chờ anh trên đại điện hoàng cung đấy.”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu nói: “Đi thôi, cô đi trước dẫn đường đi.”

“Anh Giang, mời anh”

Thiên Linh Chi làm tự thể mời anh rồi xoay người đi trước.

Giang Cung Tuấn đi sau cô.

Đi qua hậu viện là đến đại điện của hoàng cung rồi.

Thời điểm đến đại điện của hoàng cung, bên trong đã có rất nhiều người rồi, mà những người này đều là người của nhà họ Thiên, ngồi ở ghế cao nhất là một người đàn ông trung niên có khí chất cao quý mặc đồ của hoàng đế.

Người bình thường nhìn thấy hoàng thượng đương nhiên sẽ quỳ xuống hành lễ, nhưng Giang Cung Tuấn cũng là hoàng đế, hơn nữa anh còn rất mạnh, nhìn hoàng đế của đế quốc Thiên Long, anh chỉ hai tay ôm quyền chào.

“Mời ngồi.”

Thiên Mạnh Hùng cười cười, ngay sau đó đã có cung nữ ôm ghế dựa đến”

Giang Cung Tuấn ngồi lên ghế.

Thiên Mạnh Hùng trên ghế của vua cười nói: “Cậu Giang, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải anh ra tay cứu giúp. Nhà họ Thiên chúng tôi đúng là chạy đâu cho khỏi nắng, để cảm ơn cậu đã cứu mạng, tôi sẽ gả Linh Chi cho cậu.”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt. Thiên Linh Chi đứng trên đại điện, gương mặt đỏ ửng lên, cô cúi đầu không dám nhìn Giang Cung Tuấn.

Thiên Mạnh Hùng cười nói: “Nhà họ Thiên chúng tôi còn có thể chuẩn bị đồ cưới là ngọc bội, tuy rằng nhà họ Thiên không biết ngọc bội có tác dụng gì, nhưng mà chắc chắn ngọc bội là một bảo vật quý hiếm, hơn nữa, cưới Linh Chi còn có phúc đức của nhà họ Thiên nữa.”

Tuy rằng Giang Cung Tuấn rất muốn có khối ngọc nhưng anh cũng không muốn dùng đến cách này.

Anh đứng lên, xin lỗi ông: “Bệ hạ, xin lỗi ngài, tôi đã có vợ rồi, không thể cưới Linh Chi được.”

“Chuyện này.” Thiên Mạnh Hùng thất vọng.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Nhưng mà, tôi cũng khá có hứng thú với ngọc bội, cũng khá có hứng thú cho việc nhìn tố tông của nhà họ Thiên, nếu thực sự muốn báo đáp tôi, vậy chỉ tặng ngọc bội cho tôi thôi, sau đó đưa tôi đi xem tổ tông của nhà họ Thiên là được”
Chương 1083: Đến nơi của tổ tông.

Giang Cung Tuấn thực sự muốn có ngọc. Bây giờ Thiên Mạnh Hùng lại nhắc đến, anh cũng nói luôn anh có hứng thú với ngọc bội này. Còn nơi tổ tông của nhà họ Thiên á?

Trong hiểu biết của anh, suốt chiều dài lịch sử nhà họ Thiên vô cùng lừng lẫy, tổ tiên nhà họ Thiên đã từng làm ra một thế giới đứng đầu, chắc chắn nơi của tổ tông nhà họ Thiên không phải chỗ bình thường.

Anh cũng muốn đi xem, Thiên Mạnh Hùng thấy Giang Cung Tuấn từ chối Thiên Linh Chi, ông cũng hơi chần chừ.

Ngọc bội là bảo vật gia truyền của nhà ông, cho dù dân trong thành có bị giết hết ông cũng không thỏa hiệp, sao có thể dễ dàng giao ra như vậy.

Tuy rằng Giang Cung Tuấn đã cứu cả nhà họ Thiên nhưng mà ông vẫn không muốn tặng ngọc bội cho Giang Cung Tuấn, ngọc bội chỉ có thể là đồ đi kèm thôi.

“Cậu Giang, ngọc bội là đồ do tổ tông nhà họ Thiên truyền lại, có ý nghĩa quan trọng với nhà họ Thiên, chỉ có thể làm đồ cưới được thôi, không thể tăng không được, xin lỗi cậu.”

Thiên Mạnh Hùng nói, biểu lộ suy nghĩ của ông, muốn có ngọc bội thì phải cưới Linh Chi.

Khuôn mặt Giang Cung Tuấn biểu lộ một chút thất vọng, anh nói: “Nếu vậy thì thôi”

Thiên Linh Chi đứng trên đại điện cũng vừa tiếc vừa hận, cô vô cùng tán thành cuộc hôn nhân này, nhưng mà Giang Cung Tuấn đã có vợ rồi cô cũng không thể ép buộc được.

“Linh Chi.”

Thiên Mạnh Hùng ngồi trên ghế gọi Linh Chi. “Phụ hoàng” Thiên Linh Chi gật đầu đáp lại ông: “Ba nói đi.” Thiên Mạnh Hùng ra lệnh cho cô: “Nếu cậu Giang có hứng thú với nơi tổ tông chúng ta thì ngày mai con dẫn cậu ấy đến đấy đi.”

“Vâng”

Thiên Linh Chi gật đầu. “Được rồi, giải tán đi.”

Thiên Mạnh Hùng đứng dậy rời khỏi trước, sau đó người nhà họ Thiên lần lượt rời đi, Thiên Linh Chi đưa Giang Cung Tuấn trở về hậu viện của hoàng cung.

Trong hậu viện, Thiên Linh Chi cười nói với anh: “Giang Cung Tuấn, anh không cần để trong lòng đầu, tuy không gả cho anh được nhưng anh đừng để ý quá, không cần phải áp lực gì đâu”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Phải nói là tôi có lỗi với cô mới đúng, ở trước mặt mọi người từ chối cô làm cho cô khó xử! Thiên Linh Chi khẽ cười.

Giang Cung Tuấn nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, nơi của tổ tông nhà họ Thiên ở đâu?”

Thiên Linh Chi nói: “Nơi này là nơi mà nhà họ Thiên chúng tôi đã sống rất lâu, suốt mấy đời đều ở đó, mấy nghìn năm trước mới tạo thành nơi này”

“Ừ, nơi đó có gì khác với những chỗ khác không?” Giang Cung Tuấn hỏi cô.

Thiên Linh Chi lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là mọi người trong nhà hay nói với nhau, rất lâu về trước trong gia tộc của tôi có một người cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói, ở trong nơi của tổ tông có truyền lại gì đó, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua cũng không thấy ai được truyền thừa lại cả, nhưng mà các thành viên trong gia tộc mỗi khi thành niên đều được đưa đến nơi này xem có phát hiện ra điều gì không”.

Thiên Linh Chi giải thích đơn giản lại chuyện của nơi của tổ tông nhà họ Thiên.

Bọn họ không biết đến lịch sử chi tiết của nhà họ Thiên, chỉ biết rất rất lâu về trước, trong gia tộc có một người rất mạnh.

Những chuyện này Giang Cung Tuấn cũng biết một chút.

Anh cũng khá có hứng thú đi thăm nơi này.

Thiên Linh Chi lấy ngọc bội ra, nhìn ngọc bội trong tay nói: “Tôi cũng muốn tặng ngọc bội cho anh Giang lắm, nhưng mà phụ hoàng đã ra lệnh rồi, đây là bảo vật của nhà tôi, tôi cũng không thể tùy ý tặng cho người khác được.”

Giang Cung Tuấn hơi giơ tay, nói: “Tôi cũng chỉ hơi tò mò thôi, cũng không phải rất muốn có được ngọc bội này, hơn nữa ngọc bội này nhất định sẽ có lúc tôi cần dùng đến.”

Thiên Linh Chi ngẩn người nhìn khối ngọc, khuôn mặt tươi cười lại ó chút ngờ vực: “Không biết khối ngọc này có bí mật gì nữa” Giang Cung Tuấn nhìn thoáng qua, vừa cho linh khí di chuyển, anh nói: “Nói không chừng có liên quan đến nơi của tổ tông của CÔ.”

“Có lẽ vậy”

Thiên Linh Chi cất ngọc bội đi, cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Anh Giang, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ đưa anh đến.”

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Thiên Linh Chi xoay người rời đi.

Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn đều tu luyện ở ngoài sân, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, mới đó mà đã đến tối rồi.

Giang Cung Tuấn ngẩn người ngồi trong viện nhìn bầu trời đầy sao, anh nhìn bầu trời sao liền cảm thấy chính mình thật nhỏ bé. Anh không biết mỗi ngôi sao có bí mật gì, cũng không biết tận cùng của bầu trời sao là ở đâu.

Nghĩ một lúc, màn đêm cũng trôi qua.

Buổi sáng hôm sau, Thiên Linh Chi xuất hiện bên trong viện, cô mặc quần áo xinh đẹp, mĩ lệ, trên người là khí chất cao quý. “Anh Giang” Giọng nói cô ngọt ngào, dễ nghe. Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Được” “Đi thôi, Linh Chi đưa anh đến nơi của tổ tiên”

“Được.”

Giang Cung Tuấn cũng có hứng thú với nơi này, ở nơi của tổ tiên nhà họ Thiên, không biết chừng thực sự có thứ mà người cực mạnh lưu lại thì sao.

Hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi hoàng cung, rồi lên xe. Đây là một xe do yêu thú phối hợp, yêu thú nhanh chóng kéo xe rời khỏi thành Thiên Long.

Ngồi bên trong xe, Thiên Linh Chi giải thích: “Nơi của tổ tiên tôi ở một nơi gọi là Vô Tận hải vực do một người của thành Thiên Long đặt, muốn tiến vào bên trong phải đi xuyên qua Vô Tận Hải Vực, nhưng bên trong hải vực có một trận pháp rất mạnh bảo vệ, chỉ có thành viên của gia tộc mới có thể đi xuyên qua trận pháp được, nếu không có gì ngoài ý cho dù là cao thủ cực mạnh đi nữa cũng sẽ bị ngăn ở bên ngoài, không thể vào bên trong được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, anh cũng chẳng hề ngạc nhiên vì đến cả tiên phủ của anh cũng chọn lọc linh hồn, còn tổ tiên của nhà họ Thiên cũng có một thời đứng đầu cơ mà.

Cái này có nghĩa là gì?

Nghĩa là sức mạnh này vượt qua tưởng tượng của Giang Cung Tuấn, anh không ngờ đã đến cảnh giới này rồi, vậy chắc chắn nơi mà người mạnh kia để lại chắc chắn không hề tầm thường, có trận pháp bảo vệ cũng là điều đương nhiên.

Sau khi rời khỏi đế quốc Thiên Long, xe bắt đầu chạy với tốc độ nhanh nhất. Tuyến đường này chính là tuyến đường Thiên Linh Chi đã chạy trốn. Thời điểm Thiên Linh Chi còn đang chạy trốn, cô định chạy về nơi của tổ tiên để trốn, chỉ cần về nơi đó, cô sẽ được an toàn, nhưng mà còn chưa đến được nơi đó đã bị đuổi theo rồi.

Đi được vài ngày, tiến vào một ngọn núi rồi lại di chuyển trong núi hai ngày nữa, cuối cùng cũng thấy hải vực.

Ngồi trên xe, Thiên Linh Chi nói: “Anh Giang, đây là vô tận hải vực, một ngày nữa có thể đến nơi của tổ tiên rồi”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu. Xe bắt đầu bay lên không trung, đi được một ngày thì trong hải vực bắt đầu xuất hiện gió lốc.

Ngọn gió mạnh mẽ thổi quét, ẩn chứa sức mạnh to lớn, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hơi sợ, anh cũng thấy mình thật nhỏ bé, nếu bị cuốn vào có thể cơ thể anh sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.

“Anh Giang, đây là trạm kiểm tra đầu tiên của tổ tiên chúng tôi, vẫn luôn bảo vệ chúng tôi, người trong gia tốc vẫn luôn nói với nhau, cho dù là tiên cũng không thể xuyên qua cơn lốc này được.

Thiên Linh Chi giải thích với anh, Giang Cung Tuấn khiếp sợ, đến cả tiền cũng không xuyên qua được sao?

Trong hiểu biết của anh, chỉ có một vài ông tổ trong đạo Nho chính thống đã bị phong ấn lại mới có thể đến cấp bậc tiên được, nhưng mà cũng có thể là tưởng tượng thái quá.

Nhưng nói đi nói lại, nơi này cũng có thể là do người cực mạnh của nhà họ Thiên từng vô địch thế giới đã bày ra trận pháp này.

Thiên Linh Chi cười nói với anh: “Gió lốc này không có ảnh hưởng gì với người trong tộc chúng tôi cả, máu của tộc chúng tôi sẽ giúp chúng tôi yên bình đi qua.”

Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn, lại nói: “Anh Giang, từ trước đến giờ, anh là người ngoài đầu tiên đến đây đấy.”
Chương 1084: Thiên Ly

Giang Cung Tuấn là người ngoài đầu tiên đến nơi của tổ tiên nhà họ Thiên.

Nơi này đã có từ cả nghìn năm trước, nghìn năm trước, nhà họ Thiên vẫn ở đây sinh sống một cuộc sống bình yên.

Xe bắt đầu bay ra ngoài gió lốc, cho dù cách rất xa nhưng Giang Cung Tuấn vững cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn, tim anh đập thình thịch.

Còn Thiên Linh Chi thì đứng ra điều khiển thị kéo xa, cô nhìn thấy gió lốc được hình thành ngay phía trước thì cắn ngón tay, một giọt máu tươi bay ra, cô điều khiển cho giọt máu tươi bay về phía ngọn gió lốc..

Ngay sau đó, một chuyện cực kỳ lạ xảy ra, sau khi máu tươi bị cuốn vào gió lốc, gió lốc không còn điên cuồng thổi nữa, hơn nữa còn xuất hiện một con đường an toàn xuyên qua gió lốc.

“Đi”.

Thiên Linh Chi ra lệnh cho thú kéo xuyên qua cơn gió lốc.

Sau khi xuyên qua gió lốc, tiến vào khu vực hải vực, phía trước khu vực hải vực anh chỉ nhìn thấy toàn là sương mù, dày đặc đến mức anh chẳng nhìn thấy rõ gì cả.

Thiên Linh Chi hỏi anh: “Anh Giang, có phải anh nhìn thấy xung quanh toàn là sương mù không?” “Đúng vậy.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đúng vậy, toàn là sương mù hết, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”

Thiên Linh Chi giải thích với anh: “Đây là lần kiểm tra thứ hai của người tiến vào tộc của tôi, trong sương mù sẽ khiến cho người ta mất cảm giác về phương hướng, nếu không phải là người nhà họ Thiên, cho dù có năng lực xuyên qua gió lốc cũng bị nhốt trong sương mù. Nhưng mà sương mù này vô dụng với người trong gia tộc tôi”.

Thiên Linh Chi cười sáng lạn, cô điều khiển thú kéo xe xuyên qua làn sương mù, mười phút sau bước ra khỏi đó. Phía trước khu vực hải vực xuất hiện một hòn đào. Ở xung quanh hòn đảo có một khe hở, bên trong khe hở có thể nhìn thấy thứ gì đó đang di chuyển trông vô cùng thần bí.

Thiên Linh Chi đứng trên thú kéo xe, cô nhìn hòn đảo phía trước giải thích: “Đây là nơi của tổ tiên chúng tôi, nghìn năm trước người trong gia tộc tôi đều ở trên đảo, bên ngoài đảo có trận pháp bảo vệ đấy, người nhà chúng tôi vẫn hay nói với nhau đây là nơi mà tổ tiên chúng tôi giữ lại, hình như tổ tiên của chúng tôi đã đắc tội một người nào đó rất mạnh nên mới giữ lại nơi này để bảo vệ các thế hệ sau.”

Chiếc xe tiến tới bên ngoài hòn đảo, nhưng bị ngăn lại ở khe hở ngoài hòn đào, Thiên Linh Chi giơ tay, cô nhẹ lướt qua khe hở, cô là người nhà họ Thiên nên có thể dễ dàng phá giải được trận pháp này, trên trận pháp xuất hiện lỗ hổng, xe nhanh chóng tiến vào.

Chiếc xe dừng ở một nơi trống trải đều Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn xuống xe.

Thiên Linh Chi giải thích: “Đây là nơi của tổ tiên chúng tôi, mà người trong tộc đều đã ra ngoài hết rồi nên nơi này vô cùng trống trải, chỉ còn có một trưởng lão vẫn luôn ở đây trông coi, giữ gìn nơi này” .

Giang Cung Tuấn cùng nhìn xung quanh, nơi này cũng giống như một hòn đảo thông thường vậy, anh không cảm thấy có gì khác với hòn đảo khác cả.

“Anh Giang, đi thôi.”

Thiên Linh Chi kéo tay Giang Cung Tuấn. Bọn họ nhanh chóng tiến vào bên trong hòn đảo, bên trong có một thôn rất nhỏ.

Trước cửa thôn có một cây liễu cực lớn, trên cây có một chú chim nhỏ, chú chim này cả người đều có màu đỏ trông như đà điểu, còn kêu ríu rít.

“Đây là thôn của chúng tôi.”

Thiên Linh Chi đứng bên ngoài thôn giải thích: “Nghìn năm trước, người trong tộc của tôi đều sinh sống trong thôn này đấy”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, hòn đảo này nhìn bình thường nhưng để tới được đây thì không hề bình thường, chắc chắn do người cực kỳ mạnh mẽ để lại, nhưng mà trên hòn đảo này thực sự có thứ mà người mạnh ấy truyền lại cho thế hệ sau sao?”

Thiên Linh Chi xoa xoa đầu nói: “Ừ thì, chuyện này tôi cũng không biết, người trong tộc tôi vẫn luôn nói với nhau rằng tổ tiên ở ngoài hòn đảo này đã để lại gì cho thế hệ sau ý. Nên các thành viên trong tộc khi đến tuổi thành niên sẽ đến hòn đảo này, thử vận may, xem mình có thể có cơ hội nhìn thấy được gì không, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi cũng chẳng có người nào trong tộc có thể bắt được thứ mà tổ tiên để lại cả”

“Vậy sao?”

Giang Cung Tuấn ngờ vực hỏi: “Đây là khu vực mà tổ tiên mọi người để lại, mọi người còn sinh sống ở đây, ở trên đảo có nơi nào để lại thứ gì thì mọi người phải biết rõ chứ?”

Thiên Linh Chi khẽ gật đầu nói: “Chỗ của tổ tiên chúng tôi bình thường lắm, trông như hòn đảo bình thường thôi, chỉ có một nơi không giống bình thường chính là hang đá phía sau thôn.”

“Hả, hang đá sao?”

Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hứng thú lại, anh hỏi: “Dạng hang đá thế nào vậy?”

Thiên Linh Chi trả lời: “Chính là một hang đá sâu không thấy đáy, từ xưa đến nay khi các thành viên trong tộc đến tuổi thành niên đều được đưa đến đây, đến trước hang đá thử vận may nhưng mà lần nào cũng tay không trở về”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy hang đá kia có chỗ nào khác với hang đá bình thường không?”

Thiên Linh Chi nói: “Người trong tộc tôi vẫn nói rằng, cứ mỗi năm tháng thì trong hang đá sẽ có một nguồn sức mạnh bộc phát, bên trong hang đá còn sáng lên nữa, nhưng mà say khi người trong tộc tiến vào thì tất cả đều biến mất”

Thiên Linh Chi tóm gọn một cách đơn giản nhất về hang đá phía sau thôn.

Tóm lại đây là một nơi rất thần kỳ, nhưng cũng không biết thần kỳ thế nào. Nơi này có rất nhiều truyền thuyết.

Theo như người nhà họ Thiên kể lại với nhau, bên trong hang đá chính là nơi mà tổ tiên của nhà họ đã mọc cánh thành tiền, lại có người nói bên trong hang đá có để lại một bài học sâu sắc, một khi học được sẽ biến thành tiên trên trời, hay có người nói bên trong hang đá có cơ duyên mà tổ tiên để lại.

Nói chung có rất nhiều truyền thuyết xung quanh hang đá. “Anh Giang, chúng ta vào trong thôn thôi” Trong thôn có rất nhiều căn nhà rất đơn giản, nhưng những căn nhà này đã cũ nát lắm rồi, đúng là lâu rồi không có một ai ở đây.

Một lúc sau, một ông lão xuất hiện, ông mặc một chiếc áo dài màu xám, chống gậy, lưng hơi còng, bên cạnh ông lão có một cô gái mười bảy mười tám tuổi.

“Ông Ly”

Thiên Linh Chi bước đến, lễ phép chào ông.

Sau đó cô nhìn Giang Cung Tuấn, giải thích với anh: “Đây là người luôn bảo vệ, trông giữ nơi này, tên là Thiên Ly, phụ hoàng nói rằng nghìn năm trước ông Thiên Ly đã trông giữ nơi này rồi.”

Thiên Ly nhìn Thiên Linh Chi, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười, ông nói: “Hóa ra là Linh Chi”

“Ông Ly, đây là Giang Cung Tuấn.” Thiên linh Chi kéo Giang Cung Tuấn lại, giới thiệu anh: “Anh Giang là ân nhân của tộc mình, trong tộc có một kiếp nạn, may mà có anh Giang giúp đỡ. Nếu không người trong tộc đã gặp nạn hết mất rồi, để báo đáp ơn cứu tộc của anh Giang, phụ hoàng bảo con dẫn anh Giang đến nơi này nhìn xem có gặp được cơ duyên hay không”

Nghe vậy, Thiên Ly liếc nhìn Giang Cung Tuấn, bỗng đôi mắt mờ mờ của ông sáng lên, vẻ mặt của ông lạ lùng trong giây lát.

Sau đó khuôn mặt già nua của ông mang theo ý cười: “Hóa ra là như vậy.”

“Đúng rồi.”

Thiên Linh Chi như nhớ ra gì đó, hỏi: “Ông Ly, gần đây phong ấn của đất trời đã xuất hiện rồi, ngọc bội của tộc chúng ta còn hay xuất hiện hiện tượng lạ nữa, không biết ngọc bội của tộc ta có liên quan gì đến phong ấn đất trời không ạ?”
Chương 1085: Tổ Quỳnh hiện thân

Hiện nay người có vai vế cao nhất ở nhà họ Thiên chính là Thiên Ly. Nếu muốn biết chuyện phong ấn trời đất với ngọc bội có liên hệ gì không cứ việc hỏi Thiên Ly.

Thiên Ly nghiêng đầu nói: “Cái này tôi cũng không biết, bởi có nhiều chuyện được truyền lại cũng đã đứt đoạn rồi. Có một chuyện tôi còn dám chắc ngọc bội gia truyền của Thiên gia chắc chắn không đơn giản, bên trong nhất định còn ẩn chứa huyền cơ” Ngọc bội có bí mật gì đến Thiên Ly cũng không biết.

CỜ” Thần sắc Thiên Linh Chi mang chút thất vọng nhưng cô ta cũng không muốn nói thêm liền thay đổi chủ đề: “Ông nội, phiền người dẫn Giang đại ca đi xem hang đá ạ”.

“Thiên Hồng cô dẫn bọn họ đi” Thiên Ly căn dặn cô gái trẻ bên cạnh. Cô ta nhìn qua tuổi còn rất nhỏ ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc rất giản dị. Bộ quần áo màu xanh mang chút vị của con gái nhà nông nhưng cô ta trông rất xinh đẹp ngây thơ.

“Vâng ông nội” Thiên Hồng nhìn Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn rồi nói: “Chị Linh, anh Giang mời đi bên này” Dưới sự chỉ dẫn của Thiên Hồng hại người đi đến phía sau thôn.

Sau thôn có một ngọn núi. Trong núi có cây đại thụ cành lá xum xuê che chắn cả bầu trời, trên mặt đất được che phủ bởi những chiếc lá rụng. Bước lên những chiếc lá ấy sẽ phát ra những âm thanh xào xạc còn có những vật khí màu trắng bay ra. Đi trên con đường này khoảng mười phút một vách núi xuất hiện trước mắt Giang Cung Tuấn. Dưới vách núi có một cái động, cửa vào động cũng không quá lớn chiều cao năm mét bề ngang khoảng ba mét.

Rất nhanh liền đi tới cửa hang đá. Thiên Linh Chi liền giải thích: “Anh Giang, đây là hang đá”

Giang Cung Tuấn xem xét, bên trong động tối tăm cái gì cũng không nhìn thấy. Cho dù anh là tu sĩ, lực nhìn rất tốt cũng không thể nhìn ra bên trong hang đá này có gì.

Thiên Hồng đứng cạnh liền nói: “Đã tới nơi rồi, chị Linh, anh Giang vào đi. Tôi không vào nữa, có điều hai người nhớ cẩn thận bởi càng vào sâu hang đá càng không thấy đáy, bên trong đường quanh co khúc khuỷu dễ bị lạc lắm đấy”.

“Cảm ơn đã nhắc nhở” Giang Cung Tuấn mở miệng. Anh đối với hang đá của nhà họ Thiên quả thật có hứng thú rốt cuộc trong hang này ẩn chứa bí mật gì đây? Anh không muốn chần chừ liền bước nhanh vào bên trong. Thiên Linh Chi vội đi theo sau lưng anh.

Sau khi vào trong hang đá, bên trong rất rộng lớn xung quanh có mô hình thạch nhũ trông quái dị mặt đất thì gồ ghề ẩm ướt. Vừa bước vào liền có một cỗ khí lạnh tràn tới. Cho dù Giang Cung Tuấn là võ giả lớn mạnh cũng cảm giác được cái lạnh giá của nó tựa như bản thân đang ở vực băng vậy.

“Lạnh quá” Giang Cung Tuấn chịu không được liền rùng mình. Thiên Linh Chi bên cạnh lập tức giải thích nói: “Bởi vì dưới hang đá có vực băng nên mới lạnh đến vậy.”

“Như vậy à, khó trách” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu cũng không nghĩ nữa. Anh nhìn con đường bốn phía hỏi: “Đi đầu tiếp đây?” Thiên Linh Chi nghiêng đầu nói: “Tôi cũng không biết, đường đi trong hang đá này rất kỳ lạ bất cứ lúc nào cũng xảy ra biến đổi. Bây giờ là như thế nhưng khi anh ra khỏi đây rồi lại đi vào, con đường sẽ thay đổi” .

Nghe vậy thần sắc Giang Cung Tuấn kinh ngạc hỏi: “Thần kỳ như vậy sao?” “Đúng, rất thần kỳ”

Thiên Linh Chi gật đầu nói: “Bởi vì hang động quá mức thần kỳ nên thành viên trong gia tộc chúng tôi sau khi trưởng thành đều đến đây tìm tạo hóa. Có điều, mặc dù thần kỳ đến thế nhưng năm tháng qua đi thành viên trong tộc cũng không khám phá được bí mật gì. Sau một quãng thời gian cũng không còn ai lui tới nữa”

Giang Gung Tuấn cảm thấy việc này thật thú vị nơi đây quả thần kỳ. Anh đã có Tiên phủ bên trong Tiên phủ có Huyền và Tổ Quỳnh là hai vị cường giả siêu cấp. Dưới sự chỉ điểm của hai người họ, nói không chừng anh có thể tìm ra được bí ẩn của hang đá này.

“Chúng ta mỗi người chia nhau ra tìm thử cô thấy thế nào? Anh nhìn Thiên Linh Chi rồi hỏi. Anh không muốn đi cùng cô ta bởi vì đây là khu vực của nhà họ Thiên, nếu anh tìm ra tạo hóa khó tránh nhà họ Thiên sẽ thù hằn anh. Mặc dù anh không sợ nhưng tránh được bao nhiêu phiền phức thì càng tốt bấy nhiêu.

“Được” Thiên Linh Chi khẽ gật đầu. Sau đó Giang cung Tuấn rẽ vào một con đường khác. Thiên Linh Chi đi theo hướng ngược lại. Giang Cung Tuấn công vào sâu bên trong, con đường xuất hiện càng nhiều anh cũng không biết nên đi hướng nào.

“Huyền, Huyền” Sau khi tách khỏi Thiên Linh Chi anh mới bắt đầu gọi Huyền trong Tiên phủ.

Rất nhanh trong đầu liền truyền đến tiếng nói: “Chủ nhân, tôi đây” Giang Cung Tuấn nói: “Tôi đã đến tổ địa của nhà họ Thiên ở đây rất thần bí. Nghe nói đây là khu vực do cường giả mạnh nhất nhà họ Thiên để lại, ông có biết ở đây có tạo hóa gi không?”

Lúc này trong Tiên phủ, Huyền đang đứng tại công phủ thành chủ. Ông ta thông qua Tiên phủ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. “Đời tôi cảm ứng thử” Huyền bắt đầu cảm ứng, một lát sau thần sắc anh ta chấn động.

“Chủ nhân, đây là đại tạo hóa. Là tạo hóa của đất trời”

“Tạo hóa gì cơ? Trong lòng Giang Cung Tuấn đầy vui mừng nhịn không được liền hỏi. Khí Linh nói: “Nơi này quả thực là do vị cường giả siêu cấp kia để lại thực lực người này không dưới Kinh Hồng đại để. Theo như tôi cảm ứng được nơi đây là trận pháp cao cấp mà trong trận còn ẩn chứa rất nhiều bảo vật nghịch thiên”

Giang Cung Tuấn một mặt vui mừng nhịn không được liền hỏi: “Sẽ có bảo vật nghịch thiên gì?”

Huyền nói: “Trận pháp này rất uyên thâm tôi không tinh thông trận pháp, nhất thời không có cách phá trận nhưng theo như tôi cảm ứng được trong hang động có một cỗ lực lượng sống rất mạnh mẽ”.

Nghe vậy Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt hỏi: “Ý của cậu là trong hang động này có sự tồn tại của vị cường giả siêu cấp ấy hả?” “Cũng không hẳn là như vậy? Huyền nói tiếp: “Lực lượng sống này mặc dù rất mạnh nhưng đang trong trạng thái ngủ say, nếu tôi đoán không sai đây chắc là hậu duệ của gia tộc này thời thượng cổ, bị phong ấn tại đây vẫn chưa xuất hiện”

“Hậu duệ còn chưa xuất hiện?” Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Huyền nói: “Tổ Quỳnh am hiểu trận pháp hơn tôi, để cô ấy giúp chủ nhân đi. Sau mấy giây trong giới chỉ trên ngón tay hiện ra một đạo ánh sáng trắng. Sau đó một nữ tử xinh đẹp khoác trên mình bộ váy trắng xuất hiện trong tầm mắt Giang Cung tuấn.

“Chị Tổ Quỳnh?” Sau khi thấy Tổ Quỳnh hiện thân, Giang Cung Tuấn hơi sững sờ hỏi: “Chị, chị có thể rời khỏi Tiên phủ sao?”

Tổ Quỳnh trợn mắt nói: “Tại sao không thể rời khỏi?”

Lời này khiến Giang Cung Tuấn không thể phản bác. Mấy giây sau Giang Cung Tuần mới cười hị hị nói: “Thế thì tốt, sau này tôi gặp được kẻ thù khó xơi đành nhờ chị ra tay cứu giúp. Có chị đây thế gian này tôi sẽ không còn sợ ai nữa, cho dù là lão tổ của phong ấn chi địa siêu cấp hay là thần tiên bậc cao cũng chưa chắc là đối thủ của chị!”

Tổ Quỳnh trợn mắt nói: “Cậu mơ đi, bởi vì một vài hạn chế tôi sẽ không ra tay tùy tiện. Tôi chỉ có thể gián tiếp giúp cậu thôi, ví dụ như truyền cho cậu tuyệt học. Nhưng nếu tôi trực tiếp ra tay giúp cậu tôi phải nhận lấy báo ứng lớn”.

“Có ý gì?” Giang Cung Tuần bí bách hỏi: “Nhân quả gì?” “Bây giờ cậu không cần thiết phải biết, đợi khi cậu đủ mạnh sẽ hiểu thôi”
Chương 1086: Thôn Thiên Vũ

Tổ Quỳnh nói cô ta không thể trực tiếp giúp Giang Cung Tuấn giết kẻ địch được.

Bởi vì đạt đến cảnh giới cô ta đang có, nhất cử nhất động đều có thể liên quan đến nhân quả.

Cô ta làm bất cứ chuyện gì đều có thể liên quan đến nhân quả, chỉ là có những chuyện dẫn đến luật nhân quả xuất hiện thì cô ta hoàn toàn có thể hóa giải được.

Giang Cung Tuấn rất hứng thú với những thứ này. Thế nhưng Tổ Quỳnh lại không muốn nói nhiều, chỉ nói hiện giờ thực lực của anh còn rất yếu chưa cần thiết phải biết những thứ này.

Giang Cung Tuấn cũng đành thôi. Anh nhìn Tổ Quỳnh mặc váy trắng, tò mò hỏi: “Chị Tố Quỳnh, rốt cuộc tu vi hiện giờ của chị ở cảnh giới gì? Chị mạnh đến mức nào?”

Tổ Quỳnh cười cười không trả lời anh về vấn đề này.

“Chị có ý gì vậy?” Giang Cung Tuấn nhíu mày hỏi.

Tổ Quỳnh nói: “Có rất nhiều chuyện nói với cậu thì hiện giờ cậu cũng không hiểu được. Đợi khi thực lực của cậu tăng lên thì tự nhiên cậu sẽ biết thôi.”

Nói xong cô ta nhìn quanh bốn phía, nghiêm túc cảm ứng.

Một lúc lâu sau cô ta mới nhíu mày nói: “Trận pháp thật thần kỳ. Người bố trí trận pháp này quả thực xứng đáng là cao thủ đỉnh cấp. Không những tội mà ngay cả Kinh Hồng đại để có tự mình xuất hiện thì e là muốn phá được trận pháp cũng cần một thời gian rất dài.”

Nghe vậy sắc mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng hỏi: “Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

Tổ Quỳnh giãn mày cười nói: “Thứ chân chính ở trung tâm kia tạm thời không cách nào lấy được. Nhưng khí linh nói nơi sinh mệnh thể tồn tại chính là phạm vi bên ngoài trận pháp. Tuy xung quanh đây vẫn có một số trận pháp bảo vệ nhưng những thứ này với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ”

Giang Cung Tuấn không khỏi hỏi: “Sinh mệnh thể này rốt cuộc là cái gì?”

Tổ Quỳnh suy nghĩ rồi nói: “Không biết, có lẽ là thú cưng mà cường giả nhà họ Thiên thời thượng cố để lại cho đời sau. Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”

Tổ Quỳnh bước chân đi. Giang Cung Tuấn đi theo phía sau cô ta. Sau khi đi được một lúc, Tổ Quỳnh chủ động dắt Giang Cung Tuấn.

“Chị Tổ Quỳnh, chị… chị làm gì thế?” Giang Cung Tuấn hơi căng thẳng hỏi.

Tố Quỳnh mắng anh: “Đừng có suy nghĩ bậy bạ. Chỗ này rất thần bí, nếu không có tôi dẫn, cho dù cả đời này cậu cũng không cách nào xuyên qua được trận pháp”

“À.” Lúc này Giang Cung Tuần mới thở phào nhẹ nhõm.

Tổ Quỳnh dắt anh không ngừng đi về phía trước, liên tiếp đi sâu vào trong hang đá. Trong khoảng thời gian đó, Tổ Quỳnh đã ra tay phá giải một vài trận pháp đơn giản. Những trận pháp này đối với cô ta mà nói rất đơn giản nhưng với Giang Cung Tuấn thì lại là một tồn tại cực kỳ cao xa.

Bọn họ tiến vào trong hang đá khoảng hơn một tiếng. Hơn một tiếng sau, hai người đến trước một gian nhà đá.

Tổ Quỳnh dừng lại nhìn cửa đi trước mặt nói: “Tôi có thể cảm ứng được sinh mệnh lực cường đại truyền đến từ bên trong”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau phá cửa đi vào thôi” Giang Cung Tuấn vội vã nói.

Tổ Quỳnh nhìn bốn phía một lúc, sau đó cơ thể hơi lùi về sau xuất hiện ở giữa không trung khoảng mấy mét, trong tay huyễn hóa ra ấn ký thần bí. Một loạt ký hiệu thần bí được huyễn hóa tỏa ra xung quanh. Xung quanh lập tức xuất hiện những gợn sóng vô hình. Mười giây sau cửa đá mở ra.

Cơ thể Tổ Quỳnh từ trên trời giáng xuống, vỗ tay cười nói: “Được rồi, đã xong, chúng ta vào trong xem thử đi”

Nói xong, cô ta dẫn đầu cất bước tiến vào trong nhà đá. Giang Cung Tuấn đi theo phía sau.

Nhà đá rất lớn, bên trong sáng sủa. Bên trong nhà đã có một trận pháp rất thần kỳ. Giang Cung Tuấn không hiểu trận pháp, anh chỉ có thể nhìn thấy được vô số chữ viết thần bí tập chung lại một chỗ, hình thành một hình vẽ rất quái dị. Mà ở trung tâm hình vẽ lại có một quả trứng. Quả trứng này rất lớn đường kính phải tầm một mét. Vỏ trứng màu tím, trên vỏ còn có một số chữ viết màu tím thần bí đang chuyển động. Vừa đến gần nhà đá thì Giang Cung Tuấn đã cảm ứng được một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Khi đối diện với quả trứng này anh cảm thấy mình giống như đang đối diện với một quái vật khổng lồ gì đó, cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.

“Đây… đây là gì vậy?” Anh tò mò hỏi.

Tổ Quỳnh nhìn chằm chằm quả trứng một lúc lâu, sắc mặt cô ta dần trở nên ngưng trọng, bất chợt cô ta hít sâu một hơi.

“Hít hà!”

“Làm sao vậy?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Tổ Quỳnh hít sâu một hơi nói: “Tôi thật sự không thể ngờ ở sâu trong hang đá này thể mà lại có thứ nghịch thiên thể này tồn tại”.

“Nghịch thiên ư?” Giang Cung Tuấn sửng sốt hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, chị đừng có úp úp mở mở nữa, rốt cuộc quả trứng này là gì vậy?”.

Tổ Quỳnh ngưng trọng nói: “Thôn Thiên Vũ”

Giang Cung Tuấn sửng sốt: “Thôn Thiên Vũ ư?”

Vẻ mặt anh mang theo nghi hoặc. Thôn Thiên Vũ này rốt cuộc có lại lịch gì mà ngay cả Tố Quỳnh cũng phải ngưng trọng như vậy?

Tổ Quỳnh chậm rãi gật đầu giải thích: “Trong hiểu biết của tôi thì đây là một loại yêu thú cực kỳ đáng sợ. Ở thời thượng cổ, nó có tiếng tăm lừng lẫy. Loại yêu thú này lấy tâm thần làm thức ăn, nó có thể cắn nuốt bất kỳ thứ gì. Năm đó khi tôi còn rất nhỏ, Kinh Hồng đại đế đã từng nói nếu hỏi ai có thể có tu vi đạt đến cao nhất, có thể vô hạn tiếp cận cảnh giới kia thì lão tổ của Thôn Thiên Vũ được coi là một người”

Giang Cung Tuấn nghe có hơi lơ mơ. Tu vi đạt đến trình độ cao nhất, có thể vô hạn tiếp cận một bước kia. Cảnh giới mà Tố Quỳnh chỉ rốt cuộc là cảnh giới gì? Tuy anh không biết nhưng từ câu nói này có thể biết được Thôn Thiên Vũ là một tồn tại rất mạnh, lão tổ của Thôn Thiên Vũ tuyệt đối là cường giá siêu cấp cấp bậc đại để siêu việt.

“Giang Công Tuấn, tạo hóa của cậu đến rồi” Tổ Quỳnh xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang kinh ngạc nói: “Tôi có thể cảm ứng được con Thôn Thiên Vũ sắp sửa xuất thế rồi. Nếu tôi đoán không sai thì con Thôn Thiên Vũ này bị phong ấn ở chỗ này chính là vì đợi một thời cơ để xuất thể. Mà thời cơ này chính là thời đại này”.

“Đây là một thời đại rực rỡ, sinh ra vô số thiên tài nghịch thiên. Những thiên tài nghịch thiên chân chính ở thời viễn cổ sẽ cảm thấy bản thân sinh nhầm thời đại, họ đều sẽ lựa chọn phong ấn mình lại chờ đợi thời cơ xuất thể. Cường giả phong ấn Thôn Thiên Vũ chính là muốn để Thôn Thiên Vũ xuất thế ở thời đại này”

Giang Cung Tuấn vuốt vuốt mũi nói: “Vậy cái này có liên quan gì đến tối? Vì sao lại nói là cơ duyên của tôi chứ?”

Tổ Quỳnh trợn mắt liếc anh một cái: “Cậu bị ngốc hả? Thôn Thiên Vũ còn chưa xuất thể, bây giờ vẫn cần một ít máu tươi mới có thể nở ra hoàn toàn. Cậu dùng máu tươi của mình để ấp nở con Thôn Thiên Vũ này ra, một khi Thôn Thiên Vũ xuất thể nó sẽ nhận cậu làm chủ. Sau này cậu dẫn theo con Thôn Thiên Vũ này thì trên thế giới còn ai dám gây chuyện với cậu nữa?”.

Nghe thấy cô ta nói vậy trong lòng Giang Cung Tuấn hơi động, nhịn không được hỏi: “Hiện giờ liền dùng máu tươi ấp nở trứng hả? Ấp thế nào?”

“Từ từ đã, đợi tôi phá giải trận pháp trên vỏ trứng trước đã.” Tổ Quỳnh lên tiếng, theo đó cô ta giơ ngón tay thon dài của mình ra, trong tay huyễn hóa ra một số ẩn kí thần bí. Những ẩn lý thần bí này tiến vào bên trong vỏ trứng, những trận pháp xung quanh vỏ trứng dần dần biến mất.

Làm xong tất cả mọi thứ, Tổ Quỳnh mới nói: “Được rồi, có thể rồi”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm như thế nào?”

Tổ Quỳnh đáp: “Rất đơn giản, chỉ cần cắn ngón tay nhỏ máu vào trong vỏ trứng là được”

“Được” Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó anh đi về phía quả trứng màu tím. Khi xuất hiện trước quả trứng, anh cắn ngón tay để máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống vỏ trứng màu tím.
Chương 1087: Tất cả đều là số mệnh

Máu của Giang Cung Tuấn vừa tiến vào trong vỏ trứng thì trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, máu đã bị vỏ trứng hấp thu hoàn toàn. Giờ phút này, trong vỏ trứng truyền ra một lực hút cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng này điên cuồng hấp thu máu của anh. Chỉ trong chớp mắt Giang Cung Tuấn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt. Anh có dấu hiệu choáng váng, anh muốn thu tay lại. Nhưng lực lượng truyền đến từ bên trong vỏ trứng quá mạnh khiến anh căn bản không cách nào thu tay lại được.

Dần dần anh cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng mê man. Ngay lúc tưởng chừng như sắp ngất đi thì lực hút trong vỏ trứng biến mất, Giang Cung Tuấn cũng ngã quỵ xuống đất, ngay đến sức lực bò dậy cũng không có. Anh điều động chân khí, chân khí lưu chuyển trong cơ thể nhanh chóng điều động máu tươi tái tạo năng lực. Đồng thời anh cũng khó khăn bò từ dưới đất lên ngồi khoanh chân trên đất nhìn chằm chằm vỏ quả trứng kia. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, vỏ trứng hé ra ánh sáng màu tím rực rỡ, vừa xinh đẹp lại chói mắt.

“Cạch!”

Trong mơ hồ hình như nghe thấy tiếng vỏ trứng nứt ra. Trên vỏ trứng xuất hiện vết nứt, ánh sáng màu tím từ trong vết nứt lóe ra.

Tổ Quỳnh cũng nhìn chằm chằm vỏ trứng. Giờ phút này cô ta biết con Thôn Thiên Vũ bị phong ấn rất lâu này sắp sửa xuất thế Đây chính là đời sau của cường giả siêu cấp, một khi sinh ra nó sẽ có thực lực đáng sợ. Còn con Thôn Thiên Vũ xuất thể này rốt cuộc mạnh như thế nào thì cô ta cũng không đoán được.

Dưới cái nhìn chằm chủ của hai người họ, trên vỏ trứng không ngừng xuất hiện vết nứt giống như thủy tinh bị đập vỡ, khắp nơi đều là vết nứt. Ngay sau đó trong vỏ trứng truyền đến một ít âm thanh kỳ quái giống như chim gõ kiến đang mổ gì đó.

Cạch!

Một tiếng động trong trẻo truyền đến. Vỏ trứng đã hoàn toàn bị phá vỡ trở thành mảnh nhỏ màu tím rơi xuống đất. Mà một con yêu thú quái dị từ bên trong vỏ trứng bay ra.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm con yêu thú này. Vẻ ngoài của nó rất đẹp, lông toàn thân màu tím, bề ngoài nhìn có hơi giống chim, có một đôi cánh trên cánh toàn là lông màu tím rất đẹp mắt.

“Đây… đây là Thôn Thiên Vũ ư?”

Giang Cung Tuấn chớp mắt, trong lòng hơi khiếp sợ. Con yêu thú này không khỏi quá đẹp đi?

Con chim có đôi cánh màu tím cũng đang nhìn Giang Cung Tuấn. Mắt của nó trong veo, còn có ánh sáng màu tím đang chuyển động. Nó cảm ứng được trên người Giang Cung Tuấn có hơi thở quen thuộc, là một loại hơi thở cùng chung huyết thống. Nó là Thôn Thiên Vũ, cho dù chỉ mới sinh ra nhưng nó đã mở thần trí, trí tuệ của nó rất cao. Nó lập tức bay về phía Giang Cung Tuấn không ngừng bay lượn trên đỉnh đầu anh, phát ra tiếng kêu rất dễ nghe.

Giang Cung Tuấn cũng cảm ứng được sự yêu thích của Thôn Thiên Vũ, anh đứng lên giơ tay vuốt nhẹ lên bộ lông màu tím của nó cười nói: “Không ngờ Thôn Thiên Vũ lại xinh đẹp như vậy?

Tổ Quỳnh nhìn Thôn Thiên Vũ một cái cười nói: “Tên nhóc này cuối cùng cũng xuất thế rồi.

Giang Cung Tuấn, về sau cậu phải đối xử với Thôn Thiên Vũ cho tốt. Đối với cậu mà nói đây chính là một tạo hóa vô cùng lớn”.

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Được. À phải rồi chị Tổ Quỳnh, chị có biết thực lực của tên nhóc này không? Tôi luôn cảm thấy Thôn Thiên Vũ mới sinh này rất mạnh”

Tổ Quỳnh lại chỉ cười nhạt dời sang đề tài khác nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về Tiên phủ trước đây. Cậu cứ theo đường cũ là có thể trở về. Còn về những tạo hóa khác ở đây hiện giờ cậu vẫn chưa có tư cách để có được. Đợi đến khi thực lực của cậu đủ mạnh có lẽ có thể đến lần nữa thử xem sao”

Nói xong những lời này cô ta lại vẫy tay với Thôn Thiên Vũ nói: “Thôn Thiên Vũ nhỏ, đi theo tôi về Tiên phủ”

“Đi về Tiên phủ ư?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Tổ Quỳnh gật đầu nói: “Bây giờ Thôn Thiên Vũ còn rất yếu, lúc này nó cần một khoảng thời gian để trưởng thành. Tôi mang nó đến Tiên phủ, đợi nó trưởng thành trở nên mạnh mẽ rồi sẽ thả nó ra. Điều này đều tốt cho cậu và cả Thôn Thiên Vũ”

Thôn Thiên Vũ có thể nghe hiểu lời Tổ Quỳnh nói, nó nhìn về phía Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn sờ lồng nó cười nói: “Đi đi”. Sau đó anh mở Tiên phủ ra, Tổ Quỳnh và Thôn Thiên Vũ đều đi vào trong.

Giang Cung Tuấn cũng không ở lại chỗ này lâu, anh dọc theo đường cũ trở về.

Rất nhanh anh đã đi ra khỏi hang đá. Sau khi ra ngoài Thiên Linh Chi đã chờ ở bên ngoài hang đá.

Nhìn thấy Giang Cung Tuần xuất hiện cô ta lập tức đi qua hỏi: “Anh Giang, thế nào rồi? Có lấy được tạo hóa gì không?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Không, tôi vòng trong hang đá rất lâu nhưng cảm thấy bản thân sắp lạc đường. Tôi cũng không dám tiếp tục đi vào sâu liền đi vòng trở lại”

“Không sao đâu” Thiên Linh Chi cười an ủi: “Từ xưa đến nay người nhà họ Thiên đi đến hang đá rất nhiều nhưng không ai có thể có được tạo hóa gì. Nếu đã không lấy được gì thì chúng ta cũng trở về thôi.”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu. Chuyện anh có được Thôn Thiên Vũ anh sẽ không nói ra. Bởi vì chuyện này mà nói ra có thể sẽ gây xao động.

Có Thiên Hồng dẫn đường, Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi rời khỏi chỗ này, rất nhanh đã trở lại trong thôn.

Thiên Linh đã chờ sẵn ở trong thôn.

Nhìn thấy hai người họ trở lại, ông ta đi qua hỏi: “Thế nào, có thu hoạch gì không?”

Thiện Linh Chi khẽ lắc đầu thở dài nói: “Vẫn không có thu hoạch gì”.

Thiên Linh cười nói: “Tuy nói trong hang đá có tạo hóa nhưng không có được cũng không cần cưỡng cầu, có lẽ là thời gian chưa tới, chờ thời gian đến thì tạo hóa tự nhiên cũng sẽ xuất hiện”

Là người nhà họ Thiên, ông ta khẳng định trong hang đá có tạo hóa nhưng không lấy được cũng không có cách nào.

Nói xong Thiên Linh nhìn Giang Cung Tuấn cười hỏi: “Thiếu hiệp, thế nào hả?” Giang Cung Tuấn xòe hai ra nói: “Không có thu hoạch gì”. Thiên Linh cười mỉm nhìn anh, ý cười của ông ta khiến Giang Cung Tuấn hơi chột dạ. “Chẳng lẽ ông ta biết gì đó ư?” Anh khẽ nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không nhiều lời.

Thiên Linh gõ gậy, khẽ vuốt râu cười nói: “Đây chính là vùng đất của tổ tiên nhà họ Thiên tôi.

Gia tộc có nói, vào một thời kỳ nào đó ở thời cổ thượng cổ, nhà họ Thiên tôi chính là cường giả có một không hai, thực lực của cường giả nhà họ Thiên tôi đứng đầu thiên hạ.”

Thiện Linh cười nói nhưng ông ta nói lời này rốt cuộc có ý gì thì Giang Cung Tuấn lại suy nghĩ không ra.

“Ông nội Linh, con đi trước đây” Thiên Linh Chi cười chào hỏi. Thiên Linh gật đầu: “Ừm”. Thiên Linh Chi không dừng lại lâu, cô ta dẫn Giang Cung Tuấn rời đi.

Thiên Linh và Thiên Hồng tiền họ đến cửa thôn, đưa mắt nhìn theo hai người rời đi. Ý cười trên mặt Thiên Linh dần biến thành vẻ ngưng trọng.

“Ông nội” Thiên Hồng nhẹ giọng gọi một tiếng nói: “Trận pháp xuất hiện dao động bất thường”

Thiên Linh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu đã xuất hiện thì là nhân, có được nhân quả của nhà họ Thiên chưa chắc đã là chuyện tốt” Ông ta nói một vài lời rất sâu xa.

Thiên Hồng nghi hoặc hỏi: “Ông nội, rốt cuộc ở trong hang đá anh ta đã lấy được cái gì?”

Thiên Linh nhẹ nhàng nói: “Tất cra đều là số mệnh đều đã được sắp đặt sớm rồi, Thiên Hồng, thôn này không cần phải thủ hộ nữa, ông dẫn cháu rời đi, rời xa vùng đất thị phi này”

“Vâng ông nội” Thiên Hồng không hiểu lắm nhưng cô bé cũng không hỏi gì.

Giờ phút này Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi đã ngồi xe thứ rời khỏi hòn đảo, sau khi xuyên qua mấy tầng trận pháp bọn họ xuất hiện bên vùng biển.

“Anh Giang, anh có được lương thực rồi thì anh sẽ rời đi ư?”

Trên xe thú Linh Chi hỏi.

“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi đã rời khỏi trái đất một khoảng thời gian rồi, cũng không biết hiện giờ tình hình trên trái đất thể nào. Tôi phải mau chóng trở về mới được.”

Trên mặt Thiên Linh Chi mang theo ý cười rực rỡ nói: “Anh Giang, anh cứ trở về trước đi. Đợi phong ấn hoàn toàn mở ra thì đại lục Thiên Long sẽ hợp lại với trái đất, đến lúc đó chúng ta chính là người trong cùng một thế giới rồi. Vốn dĩ hiện giờ em cũng có thể xuyên qua phong ấn để đến trái đất. Nhưng lúc này người xuất hiện trên trái đất đều là thiên kiểu chân chính, em đi chỉ làm vật hy sinh thôi, vẫn ở trên đại lục Thiên Long là an toàn nhất.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom