• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 1076-1080

Chương 1076: Hồn Hoài Cổ

Ở phía xa truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh một nhóm tu sĩ mặc áo choàng đeo mặt nạ đen xuất hiện. Người đến rất đông, ước chừng khoảng hơn ba ngàn người. Những người này nhanh chóng bao vây lấy đám người Giang Cung Tuấn.

Một ông lão từ trên trời bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Nhìn qua ông lão này chắc đã hơn bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm, hai con mắt sâu hoắm. Ông ta khoác áo choàng đỏ, tay nắm thanh kiếm cũng màu đỏ, cảm giác vô cùng quỷ dị.

“Hồn Hoài Cổ?” Nhìn thấy ông lão, sắc mặt Thiên Linh Chi liền biến đổi. Mà Thiên Linh Chi chỉ còn vỏn vẹn mười mấy thị vệ cũng bị dọa cho run sợ. Giang Cung Tuấn nhịn không được, quay đầu liếc nhìn Thiên Linh Chi một cái rồi hỏi: “Hồn Hoài Cổ này có lại lịch như thế nào?”

Nét mặt Thiên Linh Chi sợ hãi, run cầm cập nói: “Lão ta là phó điện chủ của Ám Điện, thực lực chỉ dưới điện chủ, là cường giả có một không hai của đại lục Thiên LongNghe đồn sức mạnh lão ta đã đạt đến đỉnh của cảnh giới thứ sáu, chỉ còn một bước nữa thôi là trở thành thần rồi.”

“Không ngờ con nhãi con như mi cũng biết lão già này.” Ông lão khoác áo choàng đỏ khẽ vuốt râu, trên gương mặt già nua mang theo ý cười, lão điềm đạm nói: “Linh Chi công chúa, tôi đây cũng không muốn làm khó cô. Mau giao bảo vật ra thì tôi sẽ giữ cho cô một mạng” Âm thanh Hồn Hoài Cổ vang vọng.

Mỗi một chữ ông ta thốt ra giống như lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua lồng ngực của Thiên Linh Chi, thân thể cô run lẩy bẩy. Cường giả đạt đến đỉnh của cảnh giới thứ sáu chỉ cần bụng ngón tay cũng có thể giết chết cô rồi. Cô ta bất giác nắm ống tay áo của Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn liền vỗ nhẹ tay cô ta, an ủi nói: “Không sao đâu, còn có tôi đây”.

1076-1-cuong-dai.jpg
1076-2-chien-y.jpg


“Giết” Hồn Hoài Cổ quát lớn.

Theo âm thanh lạnh lẽo ấy, mấy ngàn võ giả xung quanh đồng thời lao đến, tay nắm chặt vũ khí nhằm hướng Giang Cung Tuấn mà giết. Vào thời khắc này, thân thể Giang Cung Tuấn chuyển động, thanh đệ nhất Long kiểm trong tay liền biến ra một đạo kiểm ánh sáng chói mắt mang theo khí tức đáng sợ.

Đoàng!

Phía xa đột nhiên nổ tung, rất nhiều thị vệ Ám Điện bị kiếm khí đâm trúng, tức khắc liền mất mạng. Giang Cung Tuấn vừa ra tay đã khủng bố như thế, mặc dù anh mới đạt cảnh giới siêu phàm, nhưng lực lượng trong cơ thể anh đã đạt đến tầng thứ năm rồi. Hơn nữa mỗi lần anh ở một cảnh giới đạt đến cực hạn, chân khí trong anh có thể phá vỡ ảnh giới đó. Cả nhà tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!

Tốc độ thi triển của Giang Cung Tuấn đạt đến cực hạn, một khi võ giả Ám Điện tiếp cận sẽ bị giết trong tức khắc. Chỉ trong thời gian ngắn giết chết được mấy trăm tên. Hồn Hoài Cổ nhìn thấy thực lực mạnh mẽ mà Giang Cung Tuấn thi triển mặt ông ta liền trầm xuống, nhanh chóng rút kiếm.

Người đời đồn đãi rằng thực lực của ông ta đã ở tầng thứ sáu, nhưng thực ra ông ta đã đạt đến cảnh giới thần thánh rồi. Cường giả cảnh giới thần thánh một khi ra tay khí tức rất đáng sợ, kiếm khí vô hình bồng bềnh chấn động vào hư không. Khí tức đáng sợ đè nén dồn dập tới làm cho đám người Thiên Linh Chi không chịu đựng nổi, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

“Chết đi” Giọng nói lạnh lẽo của Hồn Hoài Cổ vang lên. Theo giọng nói ấy, kiếm khí vô hình áp tới khiến cho mười mấy tên thị vệ xung quanh Điền Linh Chi chết trong tức khắc. Một đạo tàn ảnh lóe lên, sau một giây Hồn Hoài Cổ đã xuất hiện trước mặt Thiên Linh Chi.

Sau khi Giang Cung Tuấn một kiếm giết đám thị vệ Ám Điện, anh liền xuất hiện trước mặt Thiên Linh Chi kéo cô ta lại. Cơ thể Thiên Linh Chi nghiêng qua tránh được đòn tấn công của Hồn Hoài Cổ.

Kiếm khí rơi trên mặt đất nhất thời làm mặt đất rung chuyển. Giang Cung Tuần ôm lấy Thiên Linh Chi, chân anh đạp vào hư không, xuất hiện giữa không trung cao mấy chục mét, sau đó anh thu lại kiếm.

“Ôm chặt lấy tôi!” Anh hô to.

Thiên Linh Chi biết Giang Cung Tuấn ôm cô ta rất dễ tốn sức lực. Cô ta liền ôm lấy anh. Giang Cung Tuấn nâng hai tay lên, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra hai luồng chân khí khác biệt, sau đó chúng dung hòa thành một, hình thành nên sức mạnh mới.

“Càn Khôn tịch diệt” Quả cầu năng lượng được dung hợp bởi hai luồng chân khí áp xuống mặt đất.

Đoàng!

Núi trời rung chuyển, mọi thứ phía dưới đều tan thành tro bụi. Tất cả đám thị vệ Ám vệ đều chết thảm hại. Còn Hồn Hoài Cổ nhân lúc Giang Cung Tuấn thi triển Càn Khôn tịch diệt, ông ta cảm thấy khí tức quá nguy hiểm nên kịp thời né tránh, xuất hiện ở không trung phía xa, tránh được đòn tấn công chí mạng.

Cơ thể Giang Cung Tuấn chợt lóe lên xuát hiện ở một dãy níu cách đó chục ngàn mét. Thiên Linh Chi buông anh ra. Giang Cung tuán căn dặn: ” Cô ở đây đừng đi đâu cả, tôi đi giải quyết hồn Hoài Cổ.”

“Ừm” Thiên Linh Chi gật đầu, Giang Cung Tuấn đạp vào hư không xông ra.

“Tên nhóc kia, mi nhất định phải chết” Phía xa truyền đến âm thanh gầm gừ của Hồn Hoài Cổ, theo đó là kiểm khí đáng sợ chém đến, Giang Cung Tuấn né tránh.

Đoàng!

Kiếm khí rơi trên mặt đất, một dãy núi nữa lại bị đánh nát. Thiên Linh Chi run sợ nhanh chóng lùi ra sau cách xa chỗ chiến đấu. Lúc này Hồn Hoài Cổ nhấc kiếm đâm tới, khí tức trên người ông ta rất mạnh, kiểm khí thanh trường kiếm bừng bừng giống như một vị chiến thần bất khả xâm phạm. Chiêu thức ông ta ra quá mạnh mẽ khiến cho Giang Cung Tuấn nhất thời không trở tay kịp. Anh nắm lấy thanh đệ nhất Long kiếm, đánh nhau liên hồi với Hồn Hoài Cổ.

Keng!

Hai thanh kiếm chạm vào nhau tóe ra tia lửa đỏ rực. Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy cỗ lực lượng đáng sợ đang áp sát thanh đệ nhất ! 2ng kiếm bao phủ toàn thân anh, làm cánh tay anh run rẩy, khí huyết sôi trào khiến anh phải lùi lại liên tục. Chưa đánh tan cỗ lực đạo này Hồn Hoài Cổ đã liên tục chém tới rồi, thanh trường kiểm trong tay ông ta cố dồn Giang Cung Tuấn đến chỗ chết.

“Quá mạnh” Trong lòng Giang Cung Tuấn cả kinh: “Hồn Hoài Cổ không thể nào là cảnh giới tầng thứ sáu được, đánh mạnh đến vậy thì nhất định đã bước vào cảnh giới nhập thánh rồi” Hai bên đánh nhau qua lại như vậy, Giang Cung Tuấn cũng hiểu đôi chút về thực lực của Hồn Hoài Cổ.

Xet!

Tốc độ của Hồn Hoài Cổ rất nhanh làm Giang Cung Tuấn hoa cả mắt, trường kiếm sắc bén nhanh chóng đâm xuyên qua ngực anh.

“A” Thiên Linh Chi ở đằng xa nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị thanh trường kiểm xuyên qua người làm cô ta hét to, khuôn mặt tái nhợt đi.

“Đi chết đi.” Sau khi Hồn Hoài Cổ đâm trúng Giang Cung Tuấn, ông ta lại lần nữa đánh một chưởng. Lực đánh ra một chưởng quả thật đáng sợ, làm cho ngực của Giang Cung Tuấn tức khắc lõm vào. Thân thể anh bị đánh bay ngã nhào xuống đất, trên đất lại xuất hiện ra một cái hố sâu vùi lấp lấy anh.
Chương 1077: Tử thành

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị đâm, rồi lại bị đánh thêm một chưởng, thân thể bị đánh bay, trên đất đã xuất hiện một cái hố sâu. Thiên Linh Chi bị dọa cho mặt mũi tái xanh. Ngay cả ân. nhân cứu mạng cũng chết thảm trên tay của Hồn Hoài Cổ, cô ta cảm thấy kiếp nạn này khó thoát rồi.

“Công chúa.” Hồn Hoài Cổ đứng giữa hư không, ngắm nhìn thân thể đang run rẩy của Thiên Linh Chi, nét mặt mang chút ý cười: “Cô cho rằng người này có thể cứu mình sao, đúng là ngu ngốc”

Hồn Hoài Cổ cho rằng Giang Cung Tuấn đã chết rồi.

“Tôi, tôi đưa cho ông là được” Lúc này Thiên Linh Chi lựa chọn phương pháp thỏa hiệp, Giang Cung Tuấn đã chết rồi, nếu cô ta không đưa ngọc bội thì sợ rằng cô ta cũng sẽ chết thôi. Cô ta chết thì Hồn Hoài Cổ có được ngọc bội, giao ngọc bội ra ít nhất vẫn có thể sống mà quay lại báo thù.

Nhưng mà vào lúc này, dưới đống đổ nát xuất hiện một bóng người bay vụt lên trên trời. Đầu tóc anh rối bời, toàn thân đều là máu, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác. Có điều vết thương trên ngực anh đã hồi phục lại rồi, Giang Cung Tuấn giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng. Nhìn Hồn Hoài Cổ ở phía xa, anh nhếch miệng cười nhạt: “Khó xơi thiệt, xem ra không thi triển tuyệt học thì không thể nào giết ông rồi”.

“Chỉ bằng mi?” Hồn Hoài Cổ thấy Giang Cung Tuấn bình yên vô sự thì không khỏi kinh ngạc.

Ông ta rõ ràng cầm kiếm đâm trúng ngực của Giang Cung Tuấn, sau đó còn đánh thêm một chưởng, chắc chắn Giang Cung Tuấn không thể nào sống nổi. Bây giờ Giang Cung Tuấn lại không sứt mẻ gì đứng trước mặt ông ta, làm sao ông ta không ngạc nhiên được.

Giang Cung Tuấn đạp một bước bay vụt lên trời, khí tức trên người anh biến đổi không ngừng.

Mỗi một bước đi của anh làm Hồn Hoài Cổ cảm thấy như bị đè nén bởi áp lực vô hình, cơ thể ông ta chỉ cần nghiêng một chút là ngã trên mặt đất.

Giang Cung Tuần liên tục đá tới không ngừng, sau ba mươi ba bước thì Hồn Hoài Cổ không chịu nổi nữa. Thân thể ông ta lập tức bị đạp ngã xuống đất, trên cơ thể xuất hiện nhiều vết rách, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé toạc.

Ông ta nằm sõng soài trên mặt đất, miệng đầy máu tươi nói: “Cái này, cái này quá vô lý!”

Mặt ông ta đầy vẻ kinh sợ, Giang Cung Tuấn đứng giữa hư không cười nhạt. Nghịch thiên đạp được đúc ra từ xương sống, toàn bộ sức mạnh sẽ dồn vào một cú mà giẫm chết đối thủ.

Khi anh thi triển Nghịch thiên đạp có thể giết chết một cường giả đạt cảnh giới thần thánh cấp ba. Hồn Hoài Cổ mới bước vào giai đoạn đầu của cảnh giới thành thần thôi, cho dù anh chưa ra tay tiếp thì Hồn Hoài Cổ đã bị thương nặng rồi.

“Chết đi” Giang Cung Tuấn mang theo sát ý, thân thể và ý chí hợp nhất, trong cơ thể biến hóa ra vô số khí tức màu đen. Những khí tức đen này tập trung lại hình thành nên đóa hắc liên, những đóa hắc liên bao phủ vô số khí tức đen đi vào trong cơ thể Hồn Hoài Cổ khiến cho linh khí bị thoát ra. Ông ta tức khắc biến thành một cái xác chết khô.

Bản mệnh của Giang Cung Tuần vốn là ma liên sau khi hút toàn bộ sức mạnh của Hồn Hoài Cổ, Giang Cung Tuấn cảm nhận được khí tức của hắc liên hoa đang dần mạnh lên, ma khí chuyển động dữ dội xoa dịu thể xác của anh rất nhiều. Cơ thể của anh biến hóa mạnh mẽ giữa không trung.

Tay Giang Cung Tuần nắm chặt thành quyền, cảm ứng lấy toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, miệng anh nhếch lên tạo ra một nụ cười hết sức quỷ dị.

“Mạnh thật” ở địa cầu anh không dám tùy ý sử dụng ma liên, nhưng ở đại lục Thiên Long thì khác rồi. Ma liên hấp thụ toàn bộ sức mạnh của người khác sau đó chuyển vào cơ thể anh, làm cơ thể anh càng ngày càng lớn mạnh hơn. Lúc trước chỉ mới ở cảnh giới cấp năm nhưng bây giờ đã nâng lên cấp sáu rồi.

Sau khi giải quyết Hồn Hoài Cổ Giang Cung Tuấn thu lại thần công Nghịch thiên đạp. Lực lượng trong trời đất tập trung vào xương cốt liền biến mất, Giang Cung Tuấn lập tức ngã nhào trên mặt đất, đến sức lực bò dậy cũng không còn. Lúc này ma khí trong cơ thể tự chuyển động khôi phục lại xương cốt cho anh.

Phía xa Thiên Linh Chi ngây ngốc nhìn, ngay khi cô ta tận mắt chứng kiến Giang Cung Tuấn chết liền chọn cách tuân theo mệnh trời. Thế mà trận chiến xoay chuyển quá nhanh, trong thời gian ngắn Giang Cung Tuấn đã giết chết Hồn Hoài Cổ, hơn nữa thủ đoạn giết người của anh khiến Thiên Linh Chi kinh hồn bạt vía, khó thốt nên lời.

Một lát sau cô ta mới bước nhanh đến chỗ Giang Cung Tuấn, chỉ thấy Giang Cung Tuần mới ngã xuống đất, khí tức rất yếu, nhớ lại cảnh tượng Giang Cung Tuấn giết chết Hồn Hoài Cổ lúc nãy. Cô ta có chút run sợ không dám tới gần anh, cô ta đứng cách xa mấy mét mang vẻ mặt phòng bị nhìn Giang Cung Tuấn, thận trọng hỏi thăm: “Ân, ân nhân, cậu không sao chứ?”.

Giang Cung Tuấn nằm dài trên mặt đất dần dần khôi phục, khẽ giọng nói: “Không sao, nghỉ một chút sẽ khỏi thôi” Nghe vậy Thiên Linh Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta không dám đến gần mà chỉ đứng cách vài mét nhìn Giang Cung Tuấn. Cô ta quan sát thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn hồng hào trở lại, chỉ trong thời gian ngắn Giang Cung Tuấn đã hồi phục đứng dậy thư giãn gân cốt.

“Đây là sao?” Thiên Linh Chi lần nữa hoảng hốt. Rõ ràng cô ta cảm thấy khí tức của Giang Cung Tuấn rất yểu dường như gần bên bờ cái chết, thế mà chỉ mới nửa tiếng đồng hồ sinh khí thêm dồi dào?

Giang Cung Tuấn cười nói: “Kẻ thù đã giải quyết rồi, đến để đô Thiên Long thôi” “Ừm, ừm”

Thiên Linh Chi gật đầu, hai người bước đi nhanh chóng rời khỏi dãy núi tan nát này.

“Ân nhân ơi, mình đi thế này chậm quá rồi, chúng ta nên gia tăng tốc độ” Giang Cung Tuấn bước đi một cách chậm rãi khiến cho Thiên Linh Chi càng sốt ruột. Anh cũng rất buồn phiền, trước đó Thiên Linh Chi cũng sắp giao ra Tảng ngọc rồi, sao bây giờ cô ta lại không giao ra nhỉ?

Chẳng lẽ ép mình phải dùng vũ lực?

Trong lòng Giang Cung Tuấn hiện ra rất nhiều ý nghĩ sau, đó anh quyết định để hết qua một bên kéo Thiên Linh Chi lại, cơ thể lóe lên xuất hiện ở giữa không trung nói: “Tôi cần gấp rút lên đường, cô chỉ đường đi, tôi sẽ đưa cô tới nơi”

“Phía bên này” Thiên Linh Chi giơ tay chỉ về phía trước.

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu kéo cô ta, thúc đẩy nội lực gia tăng tốc độ. Một bước nhảy liền bay đi ngàn mét, chỉ mấy bước nhảy liền biến mất khỏi dãy núi mênh mông này.

Tốc độ đi của anh rất nhanh. Lúc trước Thiên Linh Chi bỏ trốn phải mất ba ngày mới tới được nơi này. Thế mà Giang Cung Tuấn gấp rút lên đường, chỉ mất nửa ngày liền tới thành Thiên Long rồi. Đây là thành cổ ngàn năm cổng thành cao ngàn mét dùng đá đen xây dựng nên, từ xa nhìn vào trông thật hào hùng khí thế.

Hai người xuất hiện ở ngoài cổng thành. Công thành đóng chặt, bên ngoài cũng không thấy ai cả. Trong lòng Thiên Linh Chi sinh ra dự cảm bất an. Trước đây thành Thiên Long luôn là nơi náo nhiệt nhất, ngoài thành người ngựa ra vào đông đúc. Thế nhưng bây giờ cổng thành lại đóng chặt một người cũng thấy đâu.

Cô ta bất giác kéo lấy Giang Cung Tuấn: ” Công, công tử, có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”

Giang Cung Tuấn lắc tay nói: “Chúng ta vào thành xem thử.”

Giang Cung Tuấn kéo Thiên Linh Chi nhảy một bước vào trong liền xuất hiện trên tường thành cao ngàn mét. Hai người đứng đó đưa mắt nhìn vào trong, trong thành xác người chất cao như níu, máu chảy thành sông.

“A” Nhìn thấy cảnh này, Thiên Linh Chi gào lên thê thảm, hốc mắt đỏ lên chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng nhíu mày.

“Đám Ám Điện này đúng là mất hết nhân tính, dám đồ sát cả toàn thành như vậy?”

“Phụ hoàng, mẫu hậu, anh trai, em gái..”

Thiên Linh Chi hướng về thành vừa chạy vừa khóc, Giang cung Tuấn chỉ biết đứng phía sau cô, tòa thành lớn như vậy giờ đây chỉ còn máu chảy và sự tĩnh mịch. Thi thể chất đầy ngổn. ngang trên mặt đất, máu nhuộm đỏ khắp nơi. Không có từ nào có thể miêu tả hết sự bị thương và thê lương này.


Chương 1078: Thành Tự Do
Dọc đường đi trên mặt đất toàn là thi thể, nhìn mà ghê người. Đến Giang Cung Tuấn cũng chấn động, anh không ngờ Ám Điện lại không còn tính người như vậy, giết hết sạch dân trong thành.
Thiên Linh Chi nhanh chóng chạy về hướng hoàng cung, càng đến gần thi thể càng nhiều, dường như chất lên đến hai lớp, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Cô ta dẫm lên lớp thi thể, không bao lâu đã vào tới cửa hoàng cung, ở đó có rất nhiều thị vệ mặc áo giáp chết rất thê thảm. Linh Chi đi vào bên trong, nhưng đi mãi vẫn chỉ thấy xác chết, hoàng cung lớn như vậy nhưng không tìm được một người sống.
“Cha..” Cô ta ngã ngồi xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Giang Cung Tuấn cũng không biết phải an ủi thế nào, chờ một lúc lâu mới nói: “Đi tìm trước xem có nhìn thấy thi thể của người thân cô hay không, có lẽ họ vẫn chưa chết đâu, không chừng chỉ bị bắt đi đâu đó thôi.”
Lúc này Thiên Linh Chi mới giật mình đi xung quanh tìm kiếm trong đống thi thể. Tìm nửa ngày mới trở lại bên cạnh Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuần nhìn cô ta, hỏi: “Thế nào?”
Thiên Linh Chi khẽ lắc đầu, nói: “Không, không phát hiện thi thể của người nhà tôi, chắc là đã bị người của Ám Điện bắt đi rồi”
“Cũng đúng” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Mục đích của bọn chúng là ngọc bội trong tay cô, trước khi lấy được ngọc bội sẽ không dễ dàng giết người nhà cô đâu?”
Thiên Linh Chi nước mắt đầy mặt nhìn Giang Cung Tuấn, cầu xin: “Anh Giang, anh nhất định phải giúp tôi, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi, nếu không tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ?”
Mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ khó xử, nói: “Nhưng tôi cũng không biết căn cứ của Ám Điện nằm ở đâu, cũng không biết người của Ám Điện bắt người nhà của cô đi đâu rồi”
“Việc này.” Thiên Linh Chi suy nghĩ rồi nói: “Có một người chắc chắn biết căn cứ của Ám Điện ở đâu?
“Ai?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Thiên Linh Chi nói: “Thành chủ thành Tự Do”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta là ai?”.
Thiên Linh Chi nói: “Thành Tự Do là thế lực lớn nhất đại lục Thiên Long, thành chủ tên họ là gì không rõ chỉ biết biệt danh gọi là Tú Khê, là cao thủ số một số hai của đại lục Thiên Long, đã từng có quen biết với tổ tiên hoàng thất, chắc chắn ông ta biết những chuyện về Ám Điện”
“Việc này không nên chậm trễ, đi ngay thôi” Giang Cung Tuấn đi trước, Thiên Linh Chi đi theo phía sau. Hai người rời khỏi thành Thiên Long, nơi đã biến thành một ngôi thành chết, rời khỏi đế quốc Thiên Long.
Ba ngày sau hai người xuất hiện ở một tòa thành. Thành phố này vô cùng rộng lớn, ngoài thành xe ngựa và dòng người đi lại đông đúc như nước chảy. Trên cửa thành cao cao khắc mấy chữ lo lớn sinh động như thật: “Thành Tự Do”
Thiên Linh Chi nói: “Thực lực của Tú Khê rất mạnh, là người đứng đầu mười đại cao thủ của đại lục Thiên Long, còn những tu sĩ ở thành Tự Do là những người đến từ khắp nơi trên thế giới, bọn họ bị đuổi đến đây được Tú Khê thu nhận, cho ở bên ngoài họ đã làm gì, đang bị ai đuổi giết chỉ cần đi vào thành Tự Do đều có thể được Tú Khê bảo vệ”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu. “Đi thôi.”
Hai người đi vào thành.
Bây giờ Thiên Linh Chi đã không còn dáng vẻ cao sang như xưa nữa mà trang điểm mộc mạc như một người hầu. Hai người dễ dàng đi vào thành mà không gặp chút cản trở nào, việc đầu tiên là đi tìm một gian nhà trọ để ở tạm.
Ở trong phòng trọ, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, còn Linh Chi thì vội rót một ly trà cho anh, “Anh Giang, khi nào chúng ta đến phủ thành chủ tìm Tú Khê đây?”.
Thiên Linh Chi rất sốt ruột, đã qua nhiều ngày như vậy không biết người nhà của mình thế nào rồi, cô rất muốn biết chuyện của Ám Điện và tình hình người nhà của mình.
“Ăn gì đó trước rồi hẵng đi” Giang Cung Tuấn đứng lên đi ra cửa, xuống lầu gọi vài món rồi thong thả ngồi ăn. Thiên Linh Chi ngồi bên cạnh nhưng cô ta không có tâm trạng ăn uống gì.
Lầu một có không ít người đang vừa ăn cơm, vừa trò chuyện: “Nghe nói thủ đô của nước Thiên Long là thành Thiên Long bị tàn sát, cả triệu người ở đó đều chết hết rồi.”
“Có, tôi cũng có nghe nói, hình như là do Ám Điện làm”
“Nghe đâu nước Thiên Long có bảo vật gì đấy bị Ám Điện nhìn trúng cho nên mới dẫn tới hoạ diệt tộc”
“Rốt cuộc là bảo vật gì mà có thể khiến Ám Điện làm lớn chuyện như thế? Phải biết rằng rất nhiều năm rồi Ám Điện không hoạt động trên đại lục đấy”.
Tu sĩ trong nhà trọ bàn tán sôi nổi chuyện nước Thiên Long bị tàn sát, nhưng bọn họ chỉ là nghe đồn như vậy thôi còn vì sao thành Thiên Long bị tàn sát bọn họ không biết, chỉ nghe đâu là do trong tay hoàng tộc có bảo vật tuyệt đỉnh nào đó.
Nghe thấy những âm thanh bàn tán xung quanh, trong lòng Linh Chi nặng nề.
Giang Cung Tuấn đứng lên, vỗ vai cô ta an ủi: “Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta lập tức đi tới phủ thành chủ tìm Tú Khê, hỏi thăm chuyện Ám Điện”
“Vâng” Thiên Linh Chi gật đầu.
Hai người ra khỏi nhà trọ đi thẳng tới phủ thành chủ. Trước cửa phủ thành chủ có rất nhiều thị vệ, hai người vừa đi tới gần đã bị chặn lại.
“Là ai?” Thị vệ lạnh lùng hỏi.
Thiên Linh Chi lập tức nói: “Tôi, tôi là người của hoàng tộc đế quốc Thiên Long, lão tổ của tộc tôi từng có duyên quen biết với ngài Tú Khê, hôm nay đến muốn xin vào gặp ngài ấy”
Nghe thấy là người của hoàng tộc đế quốc Thiên Long, mấy tên thị vệ không khỏi nhìn Thiên Linh Chi thêm vài lần. Sau đó một tên thị vệ nói: “Chờ một chút tôi đi thông báo Lúc này, trong đại điện của phủ thành chủ có một người thanh niên đang ngồi trên ghế chủ vị, ông ta mặc áo choàng màu lam, tay cầm quạt giấy không ngừng phe phẩy.
“Mấy hôm trước, phó điện chủ của Ám Điện là Hồn Hoài Cổ đã bị giết” Ngồi đối diện thanh niên là một người đàn ông lớn tuổi, nhìn bề ngoài khoảng bảy tám chục tuổi, mặc đồ đen, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên vỗ lên bàn một cái, đồ trên bàn vỡ nát.
“Hửm?” Người thanh niên nhìn ông ta, nói: “Nếu tôi đoán không sai thì Hồn Hoài Cổ đã tiến vào Nhập Thánh Cảnh, thực lực này ở đại lục Thiên Long đã là mạnh nhất, ai lại có thể giết hắn chứ?”
Ông lão lắc đầu nói: Bây giò còn chưa rõ là ai, chỉ nbieest đó là trong lúc Hồn Hoài Cổ đuổi giết Thiên Linh Chi, còn bảo vật thì vẫn ở trong tay cô ta.”
Người thanh niên kia chính là thành chủ Tú Khê của thành Tự Do, còn ông lão kia chính là điện chủ của Ám Điện. Tú Khê cầm quạt giấy phe phẩy, không để ý nói: “Bảo vật của hoàng thất đế quốc Thiên Long rốt cuộc là cái gì lại đáng giá để điện chủ làm rình rang như thế, không tiếc giết hết dân trong thành vậy?”
Điện chủ nói: “Chắc thành chủ đã nghe nói về chuyện gần đây trên trời xuất hiện dị tượng, tôi đọc trong sách cổ ở Ám Điện thì biết được vài manh mối, đó là bảo vật thời thượng cổ để lại nếu có được sẽ là tạo hóa vĩ đại”.
“Đại lục Thiên Long của chúng ta ở trong nơi bị phong ấn, là nơi lót đường, một khi phong ấn mở ra thì chúng ta chính là kẻ chết trước. Chỉ cần có được bảo vật này thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ là một bước lên trời trở thành cao thủ vô địch, thậm chí là có thể phá bỏ những tư tưởng thâm căn cứ để về những nơi bị phong ấn nữa”.
Đúng vào lúc này, một tên thị vệ đi vào quỳ một gối xuống báo cáo: “Đại nhân, bên ngoài có một người phụ nữ nói cô ta là công chúa của đế quốc Thiên Long”
Chương 1079: Hạ độc

Nghe thấy là công chúa của đế quốc Thiên Long thì trên mặt Tú Khê hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

Điện chủ Ám Điện cũng hơi giật mình, sau đó cười lên: “Tôi còn đang tìm cô ta đây, không ngờ cô ta đã tự dâng tới cửa rồi”

Tú Khê đang quạt bỗng ngừng lại, nói: “Điện chủ, ông tránh trước đi, tôi muốn xem công chúa đế quốc Thiên Long tìm ta có chuyện gì đây?

“Được.” Điện chủ gật đầu đứng dậy, đi ra phía sau đại điện.

Lúc này Tú Khê mới nói: “Mời vào đây.”

“Vâng” Thị vệ gật đầu, nhanh chóng đi.

Ngoài cửa phủ thành chủ, Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi đợi một lúc thì tên thị vệ vào thông báo đã đi trở ra, nói: “Công chúa, mời vào”

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi đi vào trong phủ. Đi hết một con đường thì vào đến đại điện. Trong đại điện, hai người nhìn thấy một người thanh niên bề ngoài còn rất trẻ, cả người gầy như bị thiếu dinh dưỡng ngồi phía trên.

“Đại nhân, đã đưa người tới”

“Lui xuống đi.” Tú Khê khoát tay. Thị vệ xoay người đi ra ngoài.

Thiên Linh Chi tôn kính nhìn Tú Khê, nói: “Thiên Linh Chi của đế quốc Thiên Long kính chào ngài Tú Khê”

Tú Khê khoát tay, nói: “Ngồi đi”.

Thiên Linh Chi ngồi xuống, Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh cô ta, có điều vẫn không nói câu nào.

Tú Khê nhìn Thiên Linh Chi, nói: “Nhớ năm đó, tôi và lão tổ của đế quốc Thiên Long cũng coi như có quen biết, không ngờ ông ấy lại đi trước một bước, đúng là năm tháng không tha cho người nào mà” Tú Khê thở dài.

“Đại nhân” Thiên Linh Chi rưng rưng nước mắt, nói: “Hoàng tộc đế quốc Thiên Long gặp phải tai ương khủng khiếp, dân trong thành Thiên Long bị giết sạch, người thân của tôi bị ám Điện bắt đi bây giờ không biết đang ở đâu, đại nhân ngài có quan hệ rộng rãi hôm nay Linh Chi đến đây là định hỏi thăm vài chuyện của Ám Điện”

Nghe vậy Tú Khê cũng nghiêm túc lên hỏi: “Chuyện này tôi cũng đã nghe nói, không ngờ Ám Điện lại phát điện giết hết người dân trong thành như thế?

Nói xong anh ta nhìn Thiên Linh Chi, hỏi: “Linh Chi, bây giờ bên ngoài đầu truyền nhau rằng trong tay hoàng gia các người có bảo vật vô địch cho nên mới khiến cho Ám Điện chú ý, còn có lời đồn rằng bảo vật đang ở trong tay cô, ta muốn biết rốt cuộc đó là bảo vật gì, hay là dùng nó để chuộc người lại đi, người của Ám Điện ra tay tàn nhẫn độc ác lắm đấy”

“Phải, nhưng ngọc bội gia truyền của nhà tôi cũng không phải bảo vật gì, không biết ai đồn miếng ngọc bội đó là bảo vật nữa” Thiên Linh Chi nói.

“Có thể cho tôi xem không?” Tú Khệ hỏi ý kiến Thiên Linh Chi.

“Chuyện này..” Thiên Linh Chi khó xử.

Tú Khê cười nói: “Sao vậy, chẳng lẽ cô còn sợ tôi chiếm lấy bảo vật của cô hay sao?”

“Không phải” Thiên Linh Chi lập tức lắc đầu, cô ta tới đây là để cầu xin sự giúp đỡ của Tú Khế làm sao dám nói không, lập tức lấy ngọc bội ra đưa cho Tú Khê.

“Đợi đã” Đúng lúc đó Giang Cung Tuấn lên tiếng, giật lấy ngọc bội lại. “Anh Giang.” Linh Chi khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cầm ngọc bội trong tay nhìn Tú Khê, nói: “Tới tìm ngài chỉ là muốn biết mấy chuyện về Ám Điện, muốn biết căn cứ Ám Điện ở đâu để đến cứu người, còn những chuyện khác thì không phiền ngài quan tâm”.

Lúc này Tú Khê mới nhìn Giang Cung Tuấn, anh còn tưởng Giang Cung Tuần chỉ là một tên cấp dưới đi theo Thiên Linh Chi thôi chứ, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.

Trong lòng anh ta không vui nhưng trên mặt vẫn tươi cười nhìn Giang Cung Tuấn: “Chàng trai trẻ, cậu biết cậu đang nói cái gì không vậy, có biết Ám Điện là chỗ nào không. Dù là tôi cũng không chắc có thể cứu người từ trong tay Ám Điện ra đâu, chẳng lẽ cậu dám nói mình có thực lực này?”.

“Chuyện này không cần ngài quan tâm” Giang Cung Tuấn nói rất nhẹ nhàng. Anh không biết về Tú Khê, nhưng nghe Thiên Linh Chi nói, Tú Khê sẽ nhận bảo vệ tất cả những người đến thành cho dù người đó tội ác tày trời. Người như vậy chắc chắn không phải người tốt.

“Ha ha” Tú Khê cười nhạt: “Tôi nghe nói, phó điện chủ của Ám Điện trong lúc đuổi giết Linh Chi thì bị giết, chắc là có liên quan đến chàng trai trẻ này phải không?”

Giang Cung Tuấn nhìn anh ta, cười nhạt: “Không ngờ tin tức của ngài đúng là rất nhanh”

Anh cũng không phủ nhận, nói: “Không sai, phó điện chủ Ám Điện Hồn Hoài Cổ là do tôi giết”

Tú Khê lúc nãy chỉ hỏi vụ vì vậy thôi không ngờ Giang Cung Tuấn lại thừa nhận thật, anh cũng giật mình nhìn Giang Cung Tuấn nhiều hơn một chút.

Hồn Hoài Cổ đã tiến vào Nhập Thánh Cảnh, cho dù là anh ta nếu như muốn giết chết hắn cũng không phải dễ dàng, không ngờ lại chết trong tay tên nhóc trước mặt này.

Chẳng lẽ tên này thật sự mạnh đến vậy? Tú Khê rất muốn nhìn thấy được thực lực của Giang Cung Tuấn. Nhưng toàn bộ chân khí của Giang Công Tuấn đều đã biến mất trong khe khí hải, không thừa một chút nào ở ngoài, anh ta cũng không thể nhìn ra thực lực thật sự của người đối diện.

Sau khi ngây người một lúc, anh ta cười nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thật không ngờ mới một thời không đến đại lục mà đã xuất hiện cao thủ đáng sợ như vậy rồi, người đầu dâng trào Rất nhanh đã có hầu nữ dâng trà lên.

Thiên Linh Chi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Ngài Tú Khê, xin hãy nói cho chúng tôi biết những chuyện liên quan đến Ám Điện”

“Đừng gấp” Tú Khê tươi cười nói, nhìn Giang Cung Tuấn uống xong tách trà.

Vừa uống xong Giang Cung Tuấn đã cảm thấy không thích hợp, trong trà có bỏ độc cực mạnh.

Nhưng độc này căn bản là vô dụng đối với anh, bởi vì thân thể anh là do Ma Liên tạo thành, miễn dịch với tất cả loại độc.

“A!” Lúc này, Thiên Linh Chi kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống đất.

Giang Cung Tuấn cũng giả vờ ngã xuống, chỉ vào Tú Khê nói: “Anh, anh hạ độc trong trà”

“Ha ha” Tú Khê cười lớn: “Không ngờ tới à?”

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, một ông lão bước ra, đúng là điện chủ Ám Điện.

“Thằng nhóc, mày dám giết phó điện chủ của Ám Điện ta, lấy mạng đến đền đi”

Điện chủ hung ác đi tới, lạnh lẽo nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt toả ra sát ý.

“Đại nhânm ngài, “Thiên Linh Chi trợn mắt, khuôn mặt cô ta tràn đầy đau đớn, độc trong người đã phát tác, toàn thân không còn chút chân khí nào, đau đến nổi sắp ngất xỉu.

Ngay lúc này Giang Cung Tuấn lại chậm rãi đứng dậy, anh đưa tay lên lòng bàn tay xuất hiện luồng chân khí mạnh mẽ, dùng nó hút toàn bộ độc trong người Linh Chi ra ngoài. Hút độc ra, xong Linh Chi mới cảm thấy dễ chịu hơn, cố gắng đứng dậy nhanh chóng đi đến đứng phía sau Giang Cung Tuấn.

Tú Khê nhìn Giang Cung Tuấn, khóe môi cong lên, nói: “Giỏi lắm tên nhóc, đúng là đã coi thường cậu rồi, không ngờ kịch độc mà tôi phối phức tạp như vậy lại không thể làm gì được cậu”

Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Tôi cũng không ngờ anh lại là đồng bọn của Ám Điện, vốn là muốn đi tìm điện chủ Ám Điện nhưng nếu đã ở đây rồi thì cũng đỡ mất công tìm nữa”

Giang Cung Tuấn không chút để ý nói.

Điện chủ Ám Điện cười lạnh: “Thằng nhóc con này, chết đến nơi còn ở đó mạnh miệng”
Chương 1080: Nghiền áp

Ám Điện là tổ chức thần bí đã được thành lập nhiều năm rồi ở đại lục Thiên Long.

Người đứng đầu của Ám Điện cũng là một trong những người cực mạnh ở đại lục Thiên Long, người đó tên là Hồn Hoài Sinh, còn em trai của người này tên là Hồn Hoài Cổ.

Giang Cung Tuấn giết chết em trai của ông ta, trong mắt ông ta, Giang Cung Tuấn là người sắp chết rồi.

Ông ta không muốn nói nhiều với người đã chết, ông ta chỉ muốn lấy được vật báu gia truyền của nhà họ Thiên thôi. Mà bây giờ, khối ngọc này đang ở trong tay của Giang Cung Tuấn, ông ta nhanh chóng giơ tay lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia, đưa ngọc cho tôi, tôi cho anh được chết toàn thây”

Ông ta ngang ngược, còn kiêu căng vô cùng. Giang Cung Tuấn nhìn ngọc trong tay anh, vừa nghĩ, ngọc liền chui vào trong tiên phủ của anh.

“Muốn có à, vậy xem xem ông có khả năng hay không nào?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, sau đó anh nhìn Thiên Linh Chi, khẽ nói: “Cô tìm thời cơ đi trước rồi chờ tôi bên ngoài thành, tôi giải quyết xong hai người này sẽ đến tìm cô.”

Thiên Linh Chi ở đây chỉ làm vướng chân Giang Cung Tuấn.

“Được” Thiên Linh Chi gật đầu rồi xoay người rời đi.

Nhưng mà cô còn chưa ra đến đại điện đã bị thị vệ ở bên ngoài cầm kiếm, chặn đường Thiên Linh Chi, cô đành phải lùi lại.

Tú Khê khẽ cười: “Đến đây, muốn đi đâu thế?”

Giang Cung Tuấn cau mày, một mình anh thì không sao cả, nếu anh không đánh lại được, chắc chắn anh có thể trốn đi được.

Nhưng mà có Thiên Linh Chi thì không như vậy được.

Thiên Linh Chi lùi đến gần Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn kéo tay cô thì thầm: “Đừng phản kháng.”

Thiên Linh Chi không biết Giang Cung Tuấn, cô khẽ gật đầu. Đúng lúc này, Thiên Linh Chi cảm nhận được một nguồn lực cực mạnh mẽ truyền đến từ cánh tay của Giang Cung Tuấn, nguồn lực này bao quanh cơ thể cô, muốn đưa cô đến một nơi nào đó.

Cô không phản kháng, sau đó cô biến mất luôn, hóa ra cô được đưa vào trong tiên phủ.

Đưa Thiên Linh Chi vào tiên phủ rồi, Giang Cung Tuấn vui vẻ nhìn Tú Khê và Hồn Hoài Sinh.

Hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

“Người đâu rồi?”

Có chuyện gì thế này? Một người sống sờ sờ ra đó sao tự nhiên lại biến mất như vậy.

Hai người bọn họ không hiểu tại sao lại như vậy nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng nữa vì bảo vật của nhà họ Thiên không ở trong tay của Thiên Linh Chi nữa mà ở trong tay Giang Cung Tuấn, bọn họ vẫn có thể lấy được bảo vật.

“Đưa đây”.

Hồn Hoài Linh giơ tay lên.

Tú Khê cũng nói: “Thằng nhóc kia, đừng nghĩ rằng giết được Hồn Hoài Cổ thì kiêu ngạo, Hồn Hoài Cổ mới bước vào thánh cảnh, còn tôi và điện chủ đã bước đến giai đoạn ba rồi, nếu đủ khôn ngoan thì giao ngọc ra đây.”

“Có bản lĩnh thì tự lấy đi” Giang Cung Tuấn cười cợt.

Bước vào giai đoạn ba của thành cảnh thì sao chứ, anh chẳng thèm để ý.

Anh chỉ cần thi triển Nghịch thiên đạp thì người ở giai đoạn ba của thành cảnh cũng bị anh giết ngay lập tức, hai người trước mắt không phải là đối thủ của anh.

“Muốn chết à?”

Hồn Hoài Sinh hừ mạnh, ông ta tối mặt lại, nguồn khí trong ống tay áo rộng thùng thình bay ra vù vù như tiếng gió, bay về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn biết rằng, nếu anh không sử dụng chiêu Nghịch thiên đại thì không phải là đối thủ của hai người này.

Anh nhanh chóng tránh đi. Cơ thể di chuyển ra ngoài đại điện, sau đó anh bay đi nhanh chóng thoát khỏi thành, không phải anh muốn chạy đi mà anh muốn chạy đến một nơi không người.

Bởi vì bên trong thành có quá nhiều người, nếu anh sử dụng bí quyết thì không biết sẽ gây ảnh hưởng đến biết bao người nữa, anh không muốn khiến cho mọi người vì anh mà chết.

Anh nhanh chóng rời đi, Hồn Hoài Sinh và Tú Khê đuổi theo anh. Hai người bọn họ bay rất nhanh, chỉ một lúc là đuổi kịp Giang Cung Tuấn. Bọn họ dừng lại ở ngọn núi bên ngoài thành.

Hồn Hoài Sinh đứng trước người Giang Cung Tuấn chặn đường anh lại. Giang Cung Tuấn Xoay người định chạy đi lại bị Tú Khê chặn đường lui, hai người bọn họ chặn trước chặn sau.

Đối mặt với hai người mạnh nhưng Giang Cung Tuấn vẫn thong thả, bình tĩnh.

“Nhóc con, nói lại lần nữa, giao khối ngọc ra đây thì giữ toàn thây cho anh.” Hồn Hoài Sinh lạnh lùng nói.

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Anh thúc dục Nghịch thiên đạp, nguồn khí trong cơ thể bị kích thích hóa thành sức mạnh to lớn, rất nhiều loại chân khí hòa lại một chỗ, hơi thở của anh nhanh chóng tăng lên, sau đó, nguồn khí trong cơ thể tự đánh gãy xương sống của anh.

Cũng tại thời điểm đó, linh khí đất trời lại nhanh chóng hội tụ lại tạo nên xương sống mới cho anh.

Giang Công Tuấn bước từng bước, mỗi bước chân của anh đều khiến cho đất trời rung động, không thể chịu đựng được áp lực của Nghịch thiên đẹp nên tạo ra sự rung động.

Một bước, hai bước, ba bước… rồi đến ba mươi ba bước.

Thời điểm Giang Cung Tuấn bước lần thứ ba mươi ba, Tú Khê và Hồn Hoài Sinh đều phải thừa nhận rằng bọn họ không thể chịu được áp lực của đất trời đem lại nữa, bọn họ cảm thấy giống như có một ngọn núi cực kỳ nặng đang đè lên người bọn họ vậy, vô cùng khó chịu.

“Thằng khốn, coi thường rồi.”

Hồn Hoài Sinh đen mặt, anh ta thúc dục toàn lực, muốn chống lại áp lực đáng sợ, ông ta phóng nguồn lực về phía Giang Cung Tuấn, nhưng thời điểm đến trước mặt Giang Cung Tuấn, anh giơ tay nghênh đón.

Dành.

Hai người cùng tung chướng về phía nhau. Nguồn lực đáng sợ thổi qua, không khí cũng như nứt ra.

Sau khi dùng Nghịch thiên đẹp, thực lực của Giang Cung Tuấn càng mạnh mẽ hơn, sức mạnh của anh đang ở phía trên, hoàn toàn áp bức Hồn Hoài Sinh, Hồn Hoài Sinh bị sức mạnh to lớn đánh bay còn Giang Cung Tuấn chỉ lùi vài bước.

“Giết anh trước.”

Giang Cung Tuấn đánh một chưởng về phía Hồn Hoài Sinh xong thì xoay người nhìn Tú Khê.

Hồn Hoài Sinh là chủ của Ám Điện, Ám Điện bắt người trong nhà Thiên Linh Chi nên tạm thời không giết ông ta, nhưng Tú Khê không giống vậy.

Thanh kiếm Nghịch Long Kiếm xuất hiện trong tay Giang Cung Tuấn. Chỉ thấy lóe một cái, Giang Cung Tuấn xuất hiện trước người Tú Khê.

Sức mạnh tăng lên nên tốc độ của Giang Cung Tuấn cũng tăng lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất phi đến, kiểm trong tay cũng cực nhanh, đến mức người đã bước vào giai đoạn ba của thành cảnh là Tú Khê cũng không phát hiện ra.

Anh ta chỉ cảm thấy ánh sáng của thanh kiếm lóe lên, sau đó đặt trước cổ anh ta. Anh ta ngơi ngẩn, mấy giây sau, đầu rơi xuống đất. Kẻ mạnh thứ một thứ hai ở đại lục Thiên Long, nói chết là chết.

Hồn Hoài Sinh ở phía xa nhìn thấy tình cảnh này, sợ tái nhợt mặt lại.

“Chuyện này là sao?”

Ông ta không thể tin được, thực lực của Tú Khê còn tương đương ông ta, cho dù kém hơn một chút nhưng chẳng tính là bao cả, thế mà bị đánh chết dễ dàng như vậy? Bây giờ ông ta thấy sợ rồi, bắt đầu nghĩ đến việc chạy trối chết, ông ta cũng không muốn nghĩ đến bảo vật gì nữa, chạy giữ mạng mới quan trọng nhất.

“Muốn chạy à?” Giang Cung Tuấn trầm mặc.

Anh thúc dich nghịch thiên đáp rồi bước đến.

Mỗi bước chân của anh khiến cho linh khí đất trời nhanh chóng hộ tụ khẻ một chổ. Hồn Hoài Sinh đang muốn chạy trối chết chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình đang nghiền nát ông ta, trực tiếp đạp lên người ông ta khiến cho cơ thể ông ta giống như một con diều đút dây đang rơi xuống từ trọng lực của trái đất vậy.

Rầm!

Cơ thể ông ta ngã xuống đất, rơi vào trong đống đổ nát không đứng dậy nỗi.

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn cười to.

Nghịch thiên đạp khủng bố thật đấy, dù thực lực của anh có kém đi nữa, nhưng mà sau khi thi triển đạp nghịch thiên xong, anh có thể đánh lại được người mạnh hơn anh một cấp độ lớn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom