• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cực Phẩm Chiến Long (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Anh là Thương Kế Cường sao

Lý Quân vừa bước ra khỏi bảo tàng thì liền nhận được cuộc gọi từ Bạch Kính Đình.

“Lý Quân, vừa nãy chuyện ở trong bảo tàng tôi đã thấy hết rồi, cậu lại dám đắc tội với Hoàng Tứ Nhạc, cậu không muốn sống nữa à?”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất lập tức rời khỏi Sở Châu trốn đi. Quyền lực của Hoàng Tứ Nhạc nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy.”

Lý Quân bất giác gãi đầu. Anh quên mất việc chú anh cũng ở trong viện bảo tàng.

Có vẻ phải để Lương Dũng tìm hiểu xem Hoàng Tứ Nhạc có lai lịch gì, đến lúc cần thì nhổ cỏ tận gốc vậy.

“Chú à, chú yên tâm đi, con giải quyết được mà.” Lý Quân nói.

“Cậu giải quyết sao, cậu dùng cái gì để giải quyết? Dùng mạng sống của cậu à?”

Trong điện thoại, giọng nói của Bạch Kính Đình cao lên, thể hiện rõ sự tức giận.

Giọng điệu của Lý Quân lại rất bình tĩnh.

“Chú cứ yên tâm là được rồi. Con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa tên Hoàng Tứ Nhạc đó có gì mà phải sợ chứ. Hôm khác con sẽ đến nói chuyện với hắn, chắc chắn hắn sẽ phải nghe thôi.”

“Cái gì?” Bạch Kính Đình giận đến xém chút ném điện thoại đi: “Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi thấy thằng nhóc cậu muốn chết rồi.”

Bạch Vi ở bên cạnh nghe được giọng nói trong điện thoại, cũng nhịn không được mà nói:

“Anh Quân, lần này hãy nghe lời bố em đi. Hoàng Tứ Nhạc thật sự không phải là người anh có thể chọc đâu.”

Lý Quân cười khổ, đành nói: “Chú à, thực ra ngày hôm đó ở câu lạc bộ Vân Đằng, cũng là con đem người đến đánh trọng thương Hoắc Đông, cũng là con bảo Trương Siêu không được liên hệ với Bạch Vi. Con cũng có khả năng đối phó với tên Hoàng Tứ Nhạc này, mọi người cứ yên tâm đi.”

“Câm miệng!”

Trong điện thoại, Bạch Kính Đình đã hoàn toàn tức giận.

“Cậu cảm thấy nói những lời này là tôi sẽ tin sao? Cũng không coi lại xuất thân của cậu là gì, thật là lời nào cũng dám nói. Lời tôi nói chỉ có vậy thôi, cậu muốn nghe thì nghe, không nghe thì bỏ đi.”

“Nếu cứ nhất quyết phải tìm đến cái chết, chúng tôi cũng ngăn không được cậu.”

Nói xong ông ta liền cúp máy.

Lý Quân nhún nhún vai.

Thật đúng là… Anh đã nói hết lời thật lòng rồi, tại sao lại không có người nào tin anh chứ?

Ở phía bên kia, Bạch Kính Đình đưa con gái và Chu Vũ Hàn đi rời khỏi bảo tàng.

Hôm nay Trương Siêu vẫn không xuất hiện khiến Bạch Kính Đình ôm một bụng tức.

“Giúp tôi kiểm tra xem tên Hoàng Tứ Nhạc kia có thân phận gì?” Lý Quân gọi điện cho Lương Dũng.

Mặc dù không quan tâm đến Hoàng Tứ Nhạc, nhưng Lý Quân cũng không thể tùy tiện để mối nguy hiểm tiềm ẩn tồn tại.

“Hoàng Tứ Nhạc? Người này tôi biết, là một nhân vật rất quan trọng trong thế giới ngầm ở Sở Châu, Hoắc Đông là tiểu đệ của hắn.”

“Tên này hành sự xấu xa, tàn nhẫn, hắn đã cướp đi không biết bao nhiêu mạng người rồi.”

“Kiểm tra cho tôi xem tối nay hắn ở đâu? Tôi đi tìm hắn nói chuyện.” Lý Quân nói.

“Được.” Lương Dũng ở đầu dây bên kia dõng dạc đáp.

Còn Lý Quân thì bắt một chiếc taxi ở ven đường.

“Bác tài, đi biệt thự Tây Tử Đường.”

Người lái xe ngỡ ngang quay đầu lại nhìn Lý Quân một cái.

Không ngờ rằng chàng trai trẻ có vẻ bình thường này lại sống trong khu biệt thự sang trọng nhất Sở Châu, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.

Vừa về đến cổng khu biệt thự, Lý Quân mở cửa taxi bước xuống.

Vì phương tiện bên ngoài vào khu biệt thự cần phải đăng ký khá là phiền phức nên Lý Quân không yêu cầu chủ taxi đưa đến tận khu vực bên trong.

Khi vừa bước xuống khỏi taxi, một chiếc xe thể thao đã lao tới.

Chiếc xe thể thao dừng lại, một cái đầu thò ra ngoài cửa xe, là Đường Trúc.

Hôm nay Đường Trúc buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, mặc dù nhìn thì giản dị nhưng lại có dáng vẻ hùng tráng.

“Lý Quân, sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Đường Trúc ngạc nhiên nhìn Lý Quân.

“Tôi sống ở đây.” Lý Quân nói.

Sự ngạc nhiên trong mắt Đường Trúc càng sâu hơn.

“Không biết là anh sống ở tòa nhà nào vậy?”

“Tôi ở tòa nhà số 9.”

Sau khi nghe những lời nói của Lý Quân, sắc mặt của Đường Trúc lập tức trở nên lạnh đi, nói:

“Lý Quân, tên của anh là Thương Kế Cường sao?”

Đường Trúc nhớ rõ rằng tòa nhà thứ chín là nhà của vua đặc chủng binh - lão Ưng.

Lý Quân nói anh ta sống ở tòa số chín, rõ ràng là nói nhảm.

Ban đầu cô còn rất có thiện cảm với Lý Quân, nhưng bây giờ khi thấy người bạn học cũ ngày ấy của mình trở nên đạo đức giả như vậy, cô không khỏi thất vọng.

Lý Quân chỉ ngơ ngác nhìn Đường Trúc, trong lòng thầm nghĩ: “Có bệnh à? Nói chuyện khó hiểu thật.”

Đường Trúc thấy Lý Quân ngơ ngác nhìn mình, cô còn tưởng rằng đã vạch trần lời nói dối không biết xấu hổ của anh.

Vì thế cô nàng lắc đầu nói tiếp: “Tôi là chủ nhân của căn biệt thự thứ mười ba, anh ở đây có khó khăn gì, có thể tới tìm tôi.”

Nói xong, cô ta trực tiếp lái xe đi.

Lý Quân có chút cạn lời: “Con người bây giờ ai cũng đều không bình thường như vậy à?”

Anh lắc đầu và đi về phía biệt thự, nhân viên bảo vệ mấy ngày nay đã quen với Lý Quân, lập tức chào hỏi Lý Quân.

“Chào mừng quý chủ trở về nhà.”

Nếu Đường Trúc nhìn thấy được cảnh này, hẳn sẽ biết Lý Quân không hề nói dối.

Đêm hôm đó, Lý Quân liền nhận được cuộc gọi từ Lương Dũng.

“Thiếu gia, tên Hoàng Tứ Nhạc kia đi tới quán bar Mộng Xướng, tiếp theo nên làm gì ạ?”

“Được, tôi hiểu rồi, việc khác ông không cần lo.”

Lý Quân đặt điện thoại xuống, vươn vai. Sau khi giải quyết được Hoàng Tứ Nhạc, bản thân anh cũng nên đi điều tra coi năm đó ai đã bắt giam anh đến nhà tù số 4 rồi.

Phải biết rằng những nơi như nhà tù số 4 đều chỉ dùng giam giữ những kẻ tàn độc hung ác. Bản thân anh chỉ vì đánh hại một tên phú nhị đại vô lại mà liền bị bắt giam vào đó, quá là bất thường.

“Quyền lực của gia tộc nhà Quách Ngọc Minh, hiển nhiên không thể làm được việc này.”

Lão đầu nói sau khi ra ngoài sẽ giúp anh điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Chương 12: Nhặt được mỹ nữ

Lý Quân đi đến quán bar một mình.

Khi anh vừa xuống xe trước cửa quán bar, liền nghe thấy một tiếng động lớn.

Có một đám thanh niên không đàng hoàng, có lẽ đã uống say đang trêu chọc một cô gái xinh đẹp.

Cô gái kia cố gắng rời đi mấy lần nhưng bị họ giữ lại.

Lý Quân dừng bước lại, trong mắt có chút mơ hồ.

Việc này khiến anh nhớ lại ba năm trước, Quách Ngọc Minh quấy rối Lục Kỳ, còn anh thì cầm con dao của người bán thịt ở bên cạnh lao tới.

Chính vì sự kích động lúc đó đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.

Khi Lý Quân đang phân tâm thì có một mùi thơm đã xộc vào mũi anh.

Cô gái kia hoảng sợ chạy đến chỗ Lý Quân, nắm lấy cánh tay của Lý Quân, ánh mắt cầu xin:

“Anh ơi, giúp em với.”

Còn không đợi Lý Quân kịp phản ứng, những thanh niên say xỉn kia đã bao vây anh.

Trong số họ có một anh chàng cao gầy đeo khuyên tai, dùng ngón tay chỉ vào mặt Lý Quân chửi:

“Biến đi, đừng có mà quản việc của người khác.”

Vừa nói hắn vừa lấy từ trong túi ra một con dao bấm, cố ý vẫy nó trước mặt Lý Quân.

“Tôi thật sự không quen biết cô ấy.” Lý Quân cảm thấy nhàm chán.

Thanh niên cao gầy đột nhiên tràn đầy sự khinh thường: “Không quen thì cút ngay cho ông đây, đừng ở đây chướng mắt người khác, muốn bị đánh sao?”

Người con gái ở bên cạnh đã gần như sắp khóc.

Cô cũng là trong tình thế cấp bách mới trốn ở bên cạnh Lý Quân.

Dù sao thì ở hiện trường bây giờ chỉ có một mình Lý Quân là con trai.

Thế nhưng… người ta tại sao phải giúp cô chứ?

“Nhưng tôi có chút nhìn không nổi loại người bắt nạt con gái như các cậu.”

Nghe thấy lời nói của Lý Quân, cậu thanh niên kia sửng sốt một chút, tức giận nói: “Giỡn với tao à?”

Nói xong, hắn mở công tắc của cây dao ra.

Lưỡi dao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo đang khua trước mặt Lý Quân.

Lý Quân cười nhạt nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi thà chơi hai cân mông gà cũng không chơi cậu đâu.”

Nghe đến đây, cô gái trốn ở phía sau Lý Quân không khỏi bật cười thành tiếng.

Còn cậu thanh niên kia cảm thấy bị khiêu khích, cầm dao đâm mạnh vào ngực Lý Quân.

“Coi như là đồ chết tiệt mày đang tự tìm cái chết.”

Chỉ là khi con dao vừa đâm được nửa đường, cậu thanh niên kia đã bay ra ngoài như một con diều bị đứt dây.

Mọi người đều sửng sốt.

Tốc độ của Lý Quân quá nhanh, bọn họ căn bản còn không nhìn rõ anh ta đã ra tay như thế nào.

Lúc này, men rượu trên người mấy cậu thanh niên này cũng tỉnh gần hết, mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Mấy tên côn đồ này mặc dù thường xuyên đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thấy người nào mạnh mẽ như vậy.

“Cút đi.” Lý Quân lạnh lùng nói: “Cái loại cá thối tôm nát này trên xã hội này nhiều quá rồi.”

Sau một khắc, những tên thanh niên trẻ tuổi bộ dạng như người đang có tang nhanh chóng hoảng loạn đứng dậy, bỏ chạy như một con chó.

Lý Quân nhìn người đẹp còn đang ngơ ngác, nói: “Muộn lắm rồi, về nhà nhanh đi.”

Cô gái mới kịp phản ứng lại, nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, chỉ là anh có tiện cho em ở nhờ một đêm không? Em đã cãi nhau với gia đình và bỏ trốn ra ngoài, không một xu dính túi."

Nói rồi, ánh mắt của cô gái mong chờ nhìn Lý Quân.

Lý Quân nghĩ một chút, dù sao cũng gặp rồi, làm người tốt phải làm đến cùng, vì thế anh gật đầu.

“Cũng được, nhưng mà tôi vào trong quán bar có chút việc trước đã.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.” Cô gái vui vẻ trở lại.

“Mà cô tên là gì vậy?”

“Em tên là Nam Cung Tuyết, anh thì sao?”

“Nam Cung?"

Đôi mắt của Lý Quân hiện lên sự trầm tư.

Họ Nam Cung cũng không có nhiều người.

“Tên tôi là Lý Quân, đi thôi.”

Lý Quân nhẹ nhàng nói, sau đó bước vào quán bar.

“Không thể không nói rằng cách trang trí của quán bar này rất sang trọng và hoành tráng.

Lý Quân vừa bước vào, liền có người phục vụ đã đến chào đón anh.

Đèn trong quán bar sáng rực và một ban nhạc đang hát những bài hát tiếng Anh mà Lý Quân không hiểu.

Lý Quân đút hai tay vào túi và nhìn xung quanh.

Quả nhiên, ở vị trí tầng hai đã nhìn thấy nhóm người của Hoàng Tứ Nhạc.

“Quý khách muốn gọi gì không ạ?” Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi.

“Một chai rượu vang đỏ và một đĩa trái cây.” Lý Quân nói.

Ngay sau đó, rượu và đĩa trái cây đã được người phụ vụ đem lên.

Nam Cung Tuyết mở rượu, rót cho Lý Quân một ly…

Nhìn thấy Lý Quân đưa tay muốn uống rượu, cô vội vàng ngăn lại nói: “Sau khi khui rượu, tốt nhất nên để khoảng mười phút, lúc đó hương vị mới tỏa ra."

Lý Quân nghe vậy, lắc đầu mỉm cười.

Về những kiến thức này, mặc dù lúc ở trong tù anh ấy đã nghe người khác nói, thế nhưng anh không mấy quan tâm.

Nhưng mà Nam Cung Tuyết thể hiện rõ rằng cô có nghiên cứu về rượu.

Mười phút sau.

Nam Cung Tuyết cầm ly rượu lên, quan sát màu sắc của rượu, lúc này mới hài lòng đưa cho Lý Quân: “Thử đi.”

Lý Quân cầm ly rượu lên, trực tiếp uống một ngụm.

“Tạm được.” Anh nhận xét một cách bình thường.

Người phục vụ vừa đi ngang qua không khỏi lén lút trợn mắt.

“Thật là một tên nhà quê, nhìn cách vừa rồi anh ta uống rượu cái gì cũng không hiểu cả, còn làm ra vẻ như mình là người của tầng lớp thượng lưu vậy.”

Hai người ngồi cùng nhau, Nam Cung Tuyết không uống rượu mà chỉ ăn trái cây trong bát trái cây, im lặng không nói gì.

Dù sao thì cũng vừa mới quen, không có chủ đề chung.

Còn Lý Quân thì uống rượu, thỉnh thoảng nhìn lên vị trí tầng hai.

Mục tiêu hôm nay của anh là Hoàng Tứ Nhạc.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy Hoàng Tứ Nhạc đứng dậy và đi xuống cầu thang cùng với một số tiểu đệ, giống như là sắp rời đi.

Lý Quân lập tức đứng dậy, nói với Nam Cung Tuyết: “Chúng ta nên đi rồi.”

Nam Cung Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc.

Rượu vang và đĩa trái cây còn gần như y nguyên.

Nhưng mà nhìn thấy Lý Quân đã đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng liền vội vàng đi theo.
Chương 13: Tôi cùng lắm thì đánh anh tàn phế thôi

Lý Quân đuổi theo ra khỏi quán bar.

Anh thấy Hoàng Tứ Nhạc và những người khác đang đi về phía một chiếc xe thương mại.

Tổng cộng có tám thuộc hạ, bao gồm cả người đàn ông mạnh mẽ đã chặn đường Lý Quân vào ban ngày, hình như được gọi là Đại Sơn.

Lúc này bọn họ đã mở cửa xe và chuẩn bị lên xe.

“Đứng lại.” Lý Quân hét lớn.

Hoàng Tứ Nhạc và những người khác quay đầu lại thì thấy Lý Quân đang đứng ở cửa quán bar.

“Là cậu sao?”

Hai mắt Hoàng Tứ Nhạc không khỏi nheo lại, cũng hơi sửng sốt.

Hắn tưởng rằng Lý Quân sẽ dẫn người đến phục kích mình, nhưng sau khi đợi hơn mười giây hắn không nhìn thấy ai phía sau Lý Quân, hắn thả lỏng, nói với vẻ mặt lạnh lùng:

“Nhóc con, cậu rất dũng cảm, dám một mình đến gặp tôi.”

Hoàng Tứ Nhạc nói xong thì dựa vào cửa xe, châm một điếu xì gà.

Những người đàn ông cường tráng phía sau hắn từ từ tản ra, bao vây Lý Quân.

“Hoàng Tứ Nhạc, ban ngày không phải anh muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đã ở đây, chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một chút chứ?” Lý Quân bình tĩnh hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Quân, Hoàng Tứ Nhạc cảm thấy hơi e ngại.

Suy cho cùng, Lý Quân cũng là cao thủ, không phải hạng tép riêu.

Tuy nhiên, Hoàng Tứ Nhạc hắn lại là kẻ chuyên thích đối mặt với thử thách, hắn không biết đã đối phó với vô số kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật

Hắn lập tức cười lạnh nói: “Hoắc Đông vẫn đang nằm trong bệnh viện, anh em tôi đã chết, tôi biết cậu có chút lai lịch nhưng nếu đụng đến người của tôi thì nhất định phải trả giá.”

“Nếu cậu không chết, tôi không thể giải thích với anh em của mình.”

Lý Quân nhún vai nói: “Nếu anh muốn giết tôi thì cứ việc. Tôi đứng ở đây này. Nhưng mà mệnh của tôi khá cứng, tôi sợ anh sẽ không thể lấy nó đi đâu.”

Hoàng Tứ Nhạc rít một hơi thuốc, cười nói: “Mệnh khá cứng? Vậy tôi muốn xem thử mệnh cậu cứng như thế nào!”

“Đại Sơn, tôi giao việc này cho cậu.”

Nói xong, hắn nhả ra một vòng khói lên bầu trời đêm.

Lý Quân đã là một người chết trong mắt hắn.

Người đàn ông cao lớn tên Đại Sơn siết chặt nắm đấm và tiếp cận Lý Quân với nụ cười hung dữ trên môi.

“Thằng nhãi, ban ngày không phải mày khá kiêu ngạo sao? Cho dù bây giờ quỳ xuống cầu xin ông đây thì ông đây cũng sẽ không cho mày đường sống.”

“Thật à?” Lý Quân cười nhạt nói: “Tôi không tàn nhẫn như anh, cùng lắm thì tôi chỉ phế bỏ anh, tôi vẫn sẽ tha mạng cho anh.”

“Bùm.”

Vừa dứt lời, thân thể người đàn ông cường tráng trực tiếp uốn cong thành hình con tôm, bay về phía sau như một viên đạn rồi đập vào lề đường.

Những người xung quanh đều sửng sốt.

Lý Quân hành động nhanh đến mức họ không kịp phản ứng, khi nghe thấy âm thanh thì Đại Sơn đã bay ra xa.

Hoàng Tứ Nhạc cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó mắt hắn đằng đằng sát khí, quát lớn:

“Cùng lên giết nó cho tao!”

Những người khác lúc này mới phản ứng lại, lao thẳng về phía Lý Quân.

“Bùm.”

Cơ thể một người đàn ông cường tráng bị Lý Quân đá cách mặt đất hơn hai mét, sau đó đập mạnh xuống đất.

Lý Quân giống như hổ chui vào bầy cừu, chỉ bằng một quyền trong nháy mắt anh đã khiến bảy, tám người ngã xuống đất.

Cánh tay của một người đàn ông bị Lý Quân vặn gãy, tiếng thét của hắn kinh khủng đến đáng sợ.

Hoàng Tứ Nhạc sợ hãi, lập tức xoay người, lên xe thương mại, quát lên:

“Đi nhanh lên.”

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe thương mại phóng ra khói đen và lao ra bên ngoài.

Lý Quân sắp đuổi kịp.

Lúc này Nam Cung Tuyết ở phía sau yếu ớt nói: “Lý Quân, anh đừng rời xa em.”

Câu nói này khiến cơ thể Lý Quân đột nhiên run lên, sau đó anh nhớ ra mình còn dẫn theo một cô gái bên người.

Nam Cung Tuyết đi đến bên cạnh Lý Quân nói: “Người này là Hoàng Tứ Nhạc, em biết hắn không phải là hạng người tầm thường.”

“Nhưng vì anh đã cứu em, em cũng có thể giúp anh một việc. Khi nào về nhà thì sẽ bảo cha em ra mặt giúp anh giải quyết chuyện này, thế nào?”

Lý Quân không khỏi nhìn lại Nam Cung Tuyết trước mặt.

Cô biết thân phận của Hoàng Tứ Nhạc nhưng vẫn nói những lời này, như vậy bối cảnh gia đình cô chắc hẳn cũng không đơn giản.

“Anh không cần phải đoán, em là ai không quan trọng, điều quan trọng chúng ta là bạn, vì vậy chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.” Nam Cung Tuyết nói.

“Không cần, tôi có thể xử lý Hoàng Tứ Nhạc.” Lý Quân mỉm cười.

Lúc này thì chiếc xe đã biến mất từ lâu.

Tuy nhiên, Lý Quân cũng không vội, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lương Dũng.

“Ông có cách tìm ra Hoàng Tứ Nhạc bây giờ đang ở đâu không?”

“Được thưa thiếu gia. Bởi vì thiếu gia bảo tôi chú ý tới hắn nên tôi đã đặc biệt yêu cầu người của tôi cài đặt định vị trên xe của hắn, tôi có thể tìm ra ngay.”

Nói xong, ông đưa ra một số mệnh lệnh cho những người bên cạnh.

Chỉ hơn một phút sau, giọng nói trên điện thoại lại vang lên:

“Thiếu gia, định vị cho thấy Hoàng Tứ Nhạc lúc này đang gấp rút chạy ra ngoại ô. Theo tôi được biết, Hoàng Tứ Nhạc có một trang viên ở ngoại ô, cũng là căn cứ của hắn.”

“Dưới trướng hắn có rất nhiều kẻ ngoài vòng pháp luật, chúng đều sống trong trang viên đó. Nếu thiếu gia đến đó, có cần tôi đưa người tới giúp đỡ không?”

“Không cần.” Lý Quân trực tiếp từ chối: “Một mình tôi có thể xử lý được.”

Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang Nam Cung Tuyết nói: “Cô còn phải đi ngoại ô với tôi.”

“Đương nhiên, tôi cũng có thể cho cô một ít tiền để ở lại khách sạn.”

“Em không mang theo chứng minh nhân dân hay điện thoại, em không thể ở trong khách sạn, tốt hơn hết là em vẫn nên đi theo anh.” Nam Cung Tuyết nói.
Chương 14: Thiếu gia thật tàn nhẫn

Lý Quân bắt taxi và đi thẳng đến trang viên ở ngoại ô.

Nam Cung Tuyết bên cạnh anh cuối cùng mới sực nhớ ra mà hỏi lại: “Chúng ta tới ngoại ô làm gì?”

Lý Quân hơi nheo mắt lại, giọng nói có chút lạnh lùng: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

Nửa tiếng sau.

Lý Quân đến một trang viên.

Mặc dù trời đã tối, nhưng khoảng sân vẫn sáng rực rỡ.

Lối vào cổng được sơn màu đỏ son, có hai con sư tử đá khổng lồ rất độc đoán.

Cùng lúc đó, Lý Quân cũng nhận được điện thoại của Lương Dũng, xác nhận vị trí hiện tại của Hoàng Tứ Nhạc là ở trong trang viên này.

Lý Quân bước ra khỏi bóng tối, đi thẳng đến cửa, nắm lấy tay nắm cửa và gõ cửa vài lần.

Đáng tiếc, bên trong không có động tĩnh gì.

Hiện tại, trong trang viên.

Hoàng Tứ Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Bên cạnh hắn là một người đàn ông hói đầu với một chuỗi chữ cái tiếng Anh được xăm trên cổ.

Gã ta tức giận nói: “Lão đại, có người dám tấn công anh, em sẽ xử lý hắn ngay lập tức.”

Người đàn ông cường tráng lên tiếng rồi rút súng lục ra và đập thẳng xuống bàn cà phê.

Phía sau hắn, một đám tiểu tử hung ác hung ác lần lượt hét lên.

“Đúng vậy, lão đại, chúng ta có bao giờ tức giận như vậy đâu? Ở Sở Châu không thể để mất mặt được.”

Hoàng Tứ Nhạc châm một điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu.

“Thằng nhóc này hơi ác độc, sức mạnh của Đại Sơn tương đối cao trong số bọn mày nhưng cũng không thể ngăn cản được, xem ra biện pháp duy nhất chính là dùng súng.”

“Chỉ là phía sau hắn có một đám người, trong tay chúng cũng có súng, muốn giết hắn, chúng ta phải đợi đến khi hắn ở một mình.”

“Lão đại, em sẽ phái người đi điều tra. Chuyện này giao cho em, trong vòng ba ngày em nhất định sẽ khiến hắn đi gặp Diêm Vương.” Tên đầu trọc nói.

Hoàng Tứ Nhạc gật đầu: “Đương nhiên tôi tin tưởng thực lực của cậu, nhưng đừng coi thường, đặc biệt không nên lại gần, công phu của thằng nhóc đó quá mạnh.”

Đầu trọc gật đầu.

“Lão đại, anh hãy nghỉ ngơi trước đi. Em sẽ điều tra lai lịch của thằng nhóc đó.”

Bên kia, Lý Quân gõ cửa mấy lần nhưng không có phản ứng.

Lý Quân quay đầu nhìn Nam Cung Tuyết ra lệnh: “Trước tiên cô tìm chỗ trốn đi, một lát nữa sẽ có chút máu me.”

Nói xong, anh lùi lại hai bước, sau đó chạy tới, bay lên đá vào cổng.

Cánh cửa bằng đồng cao hai mét cùng với khung cửa đã bị cú đá của Lý Quân đá xuống.

Âm thanh mạnh mẽ đặc biệt gay gắt trong màn đêm yên tĩnh.

Cánh cổng sụp đổ, bụi bay khắp nơi.

Cùng lúc đó, Hoàng Tứ Nhạc và những người khác trong phòng cũng hoàn toàn hoảng hốt.

Tiếp theo đó vài bóng người vội vã chạy ra.

Đặc biệt là gã đầu trọc đi đầu, tay cầm súng lục, chĩa thẳng vào vị trí của Lý Quân.

“Ai?”

“Hoàng Tứ Nhạc ở đâu? Kêu hắn ra đây chịu chết đi.”

Lý Quân phớt lờ nòng súng chĩa về phía mình mà nhìn thẳng vào đám đông.

Hoàng Tứ Nhạc cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của Lý Quân, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Hắn không ngờ Lý Quân lại đuổi kịp nhanh như vậy, nhưng hắn không biết lần này Lý Quân mang theo bao nhiêu người.

“Hóa ra là mày.”

Nói xong, gã đầu trọc trực tiếp nạp súng, mở nòng và bắn Lý Quân.

“Bằng!”

Viên đạn xoay tròn nhanh chóng trong không khí.

Nhưng Lý Quân đã biến mất!

Khi gã đầu trọc bối rối tìm kiếm bóng dáng của Lý Quân.

Khoảnh khắc tiếp theo, gã ta chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, khẩu súng trên tay đã biến mất.

Đến khi hắn kịp phản ứng, nòng súng đã ở trên trán gã.

Trong phút chốc, gã đầu trọc đổ mồ hôi lạnh.

Gã vừa định lên tiếng thì một tiếng nổ vang lên, viên đạn xuyên thẳng vào sau đầu gã, thân thể cường tráng ngã thẳng xuống đất.

“Đưa súng cho tao.” Sau khi Hoàng Tứ Nhạc phản ứng lại, hắn hét lớn, trong lòng kinh hãi.

Lý Quân này giống như một bóng ma.

Nhưng vừa nói xong, hắn lại cảm thấy cổ họng đau rát.

Ngay sau đó, có một tiếng “lách cách”, cổ hắn đã bị xoắn thành vòng.

Lý Quân thản nhiên ném Hoàng Tứ Nhạc xuống đất.

Có hơn mười thuộc hạ của Hoàng Tứ Nhạc trong sân, nhưng sau năm phút, tất cả họ đã biến thành xác chết.

Lý Quân lấy khăn giấy ướt lau lòng bàn tay rồi điện thoại ra gọi cho Lương Dũng.

“Hoàng Tứ Nhạc và người của hắn đều đã bị xử lý xong, hậu quả sau đó giao cho ông xử lý.”

“Nhân tiện, phái một chiếc xe khác đến đón tôi, ở đây không thể bắt taxi được.”

“Vâng.” Lương Dũng ở đầu dây bên kia chỉ trả lời một chữ đơn giản.

Ông sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của Lý Quân.

Nhưng nếu nghe kỹ thì có thể cảm nhận được giọng nói của ông đang run nhè nhẹ.

Lương Dũng đã kiểm tra lực lượng của Hoàng Tứ Nhạc và phát hiện ra rằng nhiều người của hắn đều là cao thủ, vậy mà hiện tại họ đều đã chết.

Rất xứng đáng được ông chủ lớn lựa chọn, thủ đoạn của thiếu gia cũng đáng sợ như ông chủ của ông vậy.

Lý Quân ra khỏi trang viên, Nam Cung Tuyết từ trong bóng tối đi ra, run giọng hỏi:

“Anh... không sao chứ?”

Vừa rồi cô nghe thấy tiếng súng.

“Không sao, chúng ta đi thôi, lát nữa sẽ có người đến đón chúng ta.” Lý Quân nói.

Nam Cung Tuyết gật đầu. Đồng thời, cô vô thức liếc nhìn vào bên trong trang viên.

Dưới ánh đèn, cô mơ hồ nhìn thấy những xác chết nằm trên mặt đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Anh đã từng học kungfu?” Nam Cung Tuyết nhịn không được hỏi.

“Biết một chút.”

Lý Quân lấy điếu thuốc ra và lặng lẽ châm lửa.

“Vừa rồi anh bắn phát súng đó phải không?”

“Không phải.” Lý Quân lắc đầu.

“Vậy thì… không có ai khác bắn anh sao? Thân phận của anh là gì?”

“Một tên đàn ông vô gia cư vừa mới ra tù.”

Nam Cung Tuyết không tiếp tục hỏi nữa.

Ngay sau đó, hai chiếc xe dừng lại trước mặt Lý Quân và những người khác.

Lương Dũng mở cửa xe và bước xuống.

Thấy Lý Quân mang theo một mỹ nữ, anh hơi ngạc nhiên.

Sau đó, ông nói: “Thiếu gia, anh lấy xe về trước đi, tôi sẽ xử lý sự việc ở đây.”

“Được.”

Lý Quân lên xe, trực tiếp rời đi.

Hoàng Tứ Nhạc, một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu đã biến mất một cách khó hiểu sau đêm nay.
Chương 15: Thân phận của Lý Quân

Nam Cung Tuyết ngồi trong xe, đầu óc suy nghĩ quay cuồng suốt chặng đường.

“Người tràn đầy khí thế vừa rồi gọi Lý Quân là thiếu gia, vậy thì thân phận của Lý Quân này là gì?”

Chiếc xe chạy về thành phố và lái vào biệt thự Tây Tử Đường.

Sau khi xuống xe, Nam Cung Tuyết lại không khỏi kinh ngạc.

Đây là biệt thự tốt nhất ở Sở Châu, giá khởi điểm ba trăm triệu.

Thân phận của Lý Quân quả thực không tầm thường!

Lý Quân mở cửa biệt thự rồi bước vào.

Nam Cung Tuyết theo sát phía sau.

“Tôi ở trên lầu ba, cô có thể chọn một phòng nào đó để ở, nếu đói bụng thì trong tủ lạnh có đồ ăn.”

Nói xong, Lý Quân trực tiếp đi lên cầu thang.

Nam Cung Tuyết nhìn căn biệt thự trống trải, nghe tiếng bước chân của Lý Quân trên lầu, cô không khỏi nghĩ lung tung. Lý Quân sống trong biệt thự sang trọng nhất Sở Châu, còn có thuộc hạ đặc biệt, phát súng còn mạnh hơn, thậm chí còn không thể bị làm tổn thương bằng súng, thân phận của Lý Quân này là gì?

Như thể có một màn sương mù bao phủ lấy cô.

Anh nói anh vừa mới ra tù, người có quyền lực như anh còn phải vào tù sao?

Theo những gì Nam Cung Tuyết biết, nếu không có gì khác, chỉ cần là một gia đình có chút quyền lực, gần như có thể tránh được án tù, trừ khi họ phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.

Bởi vì trải nghiệm tối nay quá thú vị, Nam Cung Tuyết nhất thời không cảm thấy buồn ngủ.

Cô lấy cho mình một ly nước và ngồi xuống chiếc ghế dài.

Sau đó, cô thấy một phong bì được đặt trên bàn cà phê.

Ban đầu, phong bì là đồ cá nhân của Lý Quân, cô không nên nhìn thấy, nhưng vì tò mò về Lý Quân, cô đã mở phong bì ra.

Sau đó cô nhìn thấy dòng chữ lớn “Thư hẹn”.

“Ưng Dương Vệ chân thành mời ngài Lý Quân làm tổng giáo quan…”

Ưng Dương Vệ một trong những lực lượng đặc biệt bí ẩn nhất của Long Quốc.

Khi nhìn thấy dòng chữ trên thư hẹn, ánh mắt Nam Cung Tuyết tràn đầy vẻ khó tin.

Cô đã nghe cha cô nói về Ưng Dương Vệ.

Nghe nói họ đều là những chiến binh đặc chủng của quân đội, đầy truyền thuyết, hiện tại muốn mời Lý Quân làm tổng giáo quan…”

Tổng giáo quan là gì? Là người quản giáo và dạy kỹ năng cho mọi người.

Lý Quân này quá cường đại rồi!

Cô nhét lá thư mời lại vào phong bì, lòng cảm thấy bất an.

Nam Cung Tuyết bước vào phòng ngủ, nằm xuống giường.

Nửa tiếng sau, cô lật người.

Một giờ sau, cô lại lật người lại.

Hai giờ sau, cô vẫn lật người.

Cô không thể ngủ được, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay và mọi thứ liên quan đến Lý Quân, điều này khiến trái tim cô càng lúc càng sáng hơn, đến nỗi cô ngơ ngác chìm vào giấc ngủ khi trời đã gần sáng.

Nhưng ngủ chưa đầy một tiếng, cô nghe thấy tiếng động lớn và bị đánh thức.

Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, cô đi theo âm thanh này.

Cô nhìn thấy Lý Quân đấm bốc trong phòng tập thể dục dưới tầng hầm, tốc độ cực kỳ chậm, giống như Thái Cực Quyền mà những bà lão trong công viên luyện tập.

Nhưng khi bước chân anh chạm đất, cả tòa nhà như rung chuyển.

Những chuyển động tưởng chừng như yếu ớt lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

Lúc này, Lý Quân vừa mới thực hiện xong một bộ quyền, anh hít một hơi thật sâu, ấn hai tay vào đan điền của mình, thở ra như một mũi tên nhọn, trong không khí vang lên một tiếng huýt sáo.

Nam Cung Tuyết sửng sốt.

Sau khi Lý Quân hoàn thành công việc, anh quay đầu lại hỏi: “Cô dậy rồi à? Nhà cô ở đâu? Tôi sẽ cho người đưa cô về.”

“Không cần, anh có thể cho em mượn ba trăm ngàn không, em sẽ tự mình bắt taxi về.”

Nói đến đây, Nam Cung Tuyết có chút xấu hổ.

Dù sao cô và Lý Quân cũng là những người xa lạ chưa từng quen biết, cô đến nhà người khác một đêm không nói cho ai biết, sau đó xin tiền, đây không phải phong cách của cô.

“Được rồi.”

Lý Quân mỉm cười, lấy ra ba trăm đưa cho Nam Cung Tuyết.

“Vậy thì tôi không tiễn cô nữa.”

Nói xong, Lý Quân đi về phòng thay quần áo.

Nam Cung Tuyết cầm tiền và một mình bước ra khỏi biệt thự.

Sau khi bước ra khỏi cửa, cô nhịn không được quay đầu lại.

Đêm qua là một đêm vô cùng khó quên đối với cô.

Là một cô gái ngoan, cô chưa bao giờ trải qua điều gì thú vị như vậy.

Cô chỉ nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp, Lý Quân cũng không nhân cơ hội này lấy lòng cô.

“Có phải vì sự quyến rũ của mình đã giảm sút rồi không?”

Nghĩ tới đây, Nam Cung Tuyết không khỏi bĩu môi.

Sau khi Nam Cung Tuyết rời đi, Lý Quân vừa thay quần áo thì nhận được cuộc gọi từ cô mình - Lý Mộng Vân.

“Quân Nhi, hôm nay là sinh nhật của cô, con có thể đến nhà cô ăn tối, cô sẽ làm cho con ăn chút gì đó.”

“Được.”

Trước khi Lý Quân đến nhà cô, anh đến bảo tàng của Chu Bỉnh Khôn trước.

Nhân dịp sinh nhật của cô, Lý Quân muốn chọn một món quà từ Chu Bỉnh Khôn.

“Chiếc vòng tay ngọc này là loại băng ngọc đặc biệt, ông chủ Lý muốn tặng cho cô của mình, tôi nghĩ nó là thích hợp nhất.”

Khi nghe tin Lý Quân tới, Chu Bỉnh Khôn buông xuống việc mình đang làm, ở trong viện bảo tàng chờ Lý Quân.

“Vậy cảm ơn Chu lão đại.”

Sau khi Lý Quân lấy chiếc vòng tay xong, anh đang định chuyển tiền cho Chu Bỉnh Khôn.

Chu Bỉnh Khôn trực tiếp nghiêm nghị từ chối.

“Ông chủ Lý, cậu quên lần trước cậu đã hứa giúp tôi, đó là một viên ngọc trăm triệu, nếu tôi lại lấy tiền của cậu từ chiếc vòng tay này thì cậu đang tát vào mặt Chu Bỉnh Khôn rồi.”

Chu Bỉnh Khôn khăng khăng không nhận, cuối cùng Lý Quân không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

“Nếu sau này ông chủ Chu cần tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông.”

Nghe được lời của Lý Quân, ánh mắt Chu Bỉnh Khôn đột nhiên sáng lên, thứ ông chờ đợi chính là lời nói của Lý Quân.

Ông vui vẻ tiễn Lý Quân ra khỏi cửa, khi trở về, trong miệng đang ngâm nga một bài hát.

Thư ký xinh đẹp bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy Lý Quân, không nhịn được hỏi:

“Ông chủ, vừa rồi là ai vậy?”

“Chủ tịch tập đoàn Quân Lâm.” Chu Bỉnh Khôn thản nhiên đáp.

Đôi mắt thư ký xinh đẹp lộ ra một chút sửng sốt.

“Trẻ như vậy?”

Bên kia, Lý Quân đã đến nhà cô Lý Mộng Vân.

Ngay khi mở cửa, anh thấy Trương Siêu đang ngồi trên ghế sofa xem TV cùng em gái Bạch Vi.

Nhìn thấy Lý Quân đi vào, trên mặt Trương Siêu không khỏi lộ ra chút hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mang theo vẻ khiêu khích chào đón Lý Quân:

“Anh Quân, anh đến rồi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom