• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cực Phẩm Chiến Long (1 Viewer)

  • Chương 10: Ông chủ của tôi muốn gặp cậu

"Lý Quân, cậu tới đâu rồi? Đừng quên đến triển lãm hôm nay đấy.”

Lý Quân đi được nửa đường thì Chu Bỉnh Khôn gọi điện đến.

"Ông chủ Chu yên tâm đi, tôi sẽ đến sớm thôi." Sau khi cúp điện thoại, chiếc xe đã dừng lại ở bãi đỗ xe. Lý Quân cầm túi nhựa đen bước ra khỏi xe.

"Lương Dũng, ông bận việc gì thì đi trước đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông."

Lý Quân phất tay với Lương Dũng.

Anh phát hiện Lương Dũng ở lại Sở Châu, ngoài việc giúp anh làm việc thì ông ta còn bận rộn những việc khác, chắc là do lão đầu ra lệnh.

Nhưng Lương Dũng không nói, anh cũng không hỏi.

Lúc này, xung quanh lối vào bảo tàng đã có rất nhiều người.

Bọn họ đều mặc quần áo thời thượng, đeo đồng hồ nổi tiếng, khí chất phi thường. Họ đều là những người ưu tú của xã hội thượng lưu Sở Châu.

Đến xem đồ cổ chỉ là việc phụ, chủ yếu là họ hy vọng có cơ hội làm quen với Chu Bỉnh Khôn - chủ tịch phòng thương mại.

Lý Quân còn chưa kịp bước vào bảo tàng thì đã nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng: "Lý Quân, sao anh cũng đến đây?"

Anh quay đầu lại, nhìn thấy em gái Bạch Vi, chú Bạch Kính Đình và Chu Vũ Hân cũng vừa bước tới cửa.

"Anh nghe nói có một cuộc triển lãm đồ cổ cho nên đến xem thôi." Lý Quân cười nói.

"Lý Quân, cậu đến nơi này làm gì? Tôi đã nói cậu rồi, dù không tìm được công việc tốt sau khi ra tù thì cũng không nên lang thang cả ngày như vậy chứ?” Bạch Kính Đình bất mãn khiển trách.

Gần đây, ông ta càng ngày càng bất mãn với Lý Quân.

"Con đến xem coi có ngọc nào tốt không thì mua một cái." Lý Quân thành thật nói.

"Mua ngọc sao? Cậu có biết ngọc bích ở đây đắt đến mức nào không? Ít nhất là mấy trăm ngàn, vậy mà cậu cũng dám mạnh miệng.”

“Còn nữa, trong cái túi nhựa đó là cái gì hả?” Vẻ mặt Bạch Kính Đình tràn đầy khinh thường.

Ông ta sợ rằng Lý Quân đã học được thói xấu gì đó trong tù, lại định có ý đồ xấu trong buổi triển lãm đồ cổ hôm nay.

“Trong đó là tiền mặt.” Lý Quân đáp.

Anh không sợ chú mình biết tình hình hiện tại của mình.

Thật ra chú anh là người luôn nhìn anh không vừa mắt.

"Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à!"

"Bỏ đi, tôi cũng lười xem. Nhưng cậu nên nhớ kỹ, hôm nay có rất nhiều người quyền quý ở đây, phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng có gây rắc rối gì cho tôi đó.”

Bạch Kính Đình hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ta lại nở nụ cười như gió xuân, đối mặt với một tên béo.

"Giám đốc Trần, anh cũng ở đây à."

"Hóa ra là giám đốc Bạch, tôi cũng không muốn đến đâu, nhưng chính chủ tịch Chu gọi điện mời tôi, tôi làm sao dám không cho chủ tịch Chu thể diện chứ!"

Bạch Kính Đình lập tức đứng hình.

"Chủ tịch Chu là một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu của chúng ta, tôi hy vọng giám đốc Trần có thể thay mặt tôi giới thiệu..."

Lý Quân lười ở đây nhìn chú mình vuốt mông ngựa.

Nhân lúc chú anh đang trò chuyện với giám đốc Trần, anh liền đi thẳng vào bảo tàng.

"Anh là Lý Quân đúng không?"

Ngay khi anh bước vào bảo tàng thì một người đàn ông đeo nơ liền ra chào đón.

Lý Quân gật đầu: “Là tôi."

"Chủ tịch Chu và mấy ông chủ khác đang trò chuyện trong phòng, để tôi dẫn anh lên."

Top Truyện hay nhất
Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

"Được." Lý Quân chỉnh lại quần áo và đi theo anh ta lên lầu hai.

Tầng một là nơi trưng bày bảo tàng, tầng hai là khu vực riêng tư.

Trong một căn phòng trên lầu hai có năm sáu người đàn ông bụng phệ đang ngồi, đều là những nhân vật có thế lực ở Sở Châu.

Trong số đó có một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, thanh lịch và duyên dáng nhưng khí chất lại mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh Chu Bỉnh Khôn.

Trong những dịp như này, vị trí ngồi rất quan trọng.

Việc có thể ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái cũng đủ cho thấy địa vị của người phụ nữ này chỉ đứng sau Chu Bỉnh Khôn.

Một người đàn ông trông như học giả chủ động nói chuyện với người phụ nữ:

“Cô Cố, tập đoàn Quân Lâm vừa mua lại mảnh đất ở phía nam thành phố. Không biết chúng tôi có thể nhận được một phần trong dự án này không?"

Người phụ nữ này không ai khác chính là Cố Nghiên, tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm.

"Đương nhiên, tập đoàn Quân Lâm vẫn dựa vào sự chăm sóc của anh ở Sở Châu mà."

Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh cô ta cười lớn: "Cố Nghiên khi còn trẻ đã trở thành thành viên của câu lạc bộ hàng chục tỷ. Sau này, những ông già như chúng ta không thể so sánh được với cô ấy đâu.”

"Tôi nghĩ chủ tịch tiếp theo của phòng thương mại nhất định là Cố Nghiên rồi."

Cố Nghiên nghe thấy điều này thì lập tức tỏ ra hoảng sợ.

"Chủ tịch Chu, ông đây không phải là đang châm lửa nhằm hại đàn em này đấy chứ?"

"Ha ha ha” Những người trong phòng lập tức bật cười.

“Đúng rồi chủ tịch Chu, người bạn mà ông đang đợi vẫn chưa đến à?”

“Sẽ tới sớm thôi.” Chu Bỉnh Khôn đáp.

"Người bạn đó tuy còn trẻ nhưng lại là chuyên gia về đồ cổ nên tôi muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người để mọi người có thể ủng hộ cậu ấy nhiều hơn trong tương lai."

"Đã là bạn của chủ tịch Chu thì đương nhiên cũng là bạn của chúng tôi rồi." Người đàn ông trung niên có phong cách học giả cười lớn.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Chu Bỉnh Khôn lên tiếng.

Lý Quân bước vào mang theo một chiếc túi nhựa.

Cách xuất hiện này khiến những người có mặt ở đây dường như hơi choáng váng.

Cũng đúng lúc này, Cố Nghiên đột nhiên đứng dậy hỏi: "Chủ tịch Chu, đây là người mà ông đang đợi sao?”

Chu Bỉnh Khôn không biết vì sao Cố Nghiên lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng ông vẫn gật đầu đáp:

"Đúng vậy! Tôi và Lý Quân đã gặp nhau ba ngày trước. Sao thế, cô Cố cũng biết cậu ấy à?"

Một số ông chủ khác xung quanh ông cũng tỏ ra tò mò.

Cố Nghiên lập tức rời khỏi vị trí của mình và đi về phía Lý Quân.

“Ông chủ, sao anh lại ở đây? Tôi sai rồi, lúc này tôi không làm việc ở công ty mà đến đây uống trà và thưởng thức ngọc. Anh sẽ không trừ lương của tôi chứ?” Cố Nghiên cười ngọt ngào, có chút gượng gạo nói.

Lý Quân khế mỉm cười: “Sao có thể như vậy được, đối với một người đẹp như cô Cố đây, sao tôi có thể khấu trừ lương của cô được?”

Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến tất cả nhưng người có mặt đều bị sốc.

Đây chẳng lẽ là ông chủ bí ẩn của tập đoàn Quân Lâm? Tập đoàn Quân Lâm đã mua lại tập đoàn Thanh Khoa cách đây nửa tháng. Những nhân viên vốn có của tập đoàn

Thanh Khoa cũng được thuê lại.
Đồng thời, một khoản đầu tư lớn đã được rót vào tập toàn này. Điều này đã hoàn toàn tạo nên tên tuổi cho công ty.

Nếu không thì giữa nhiều ông lớn như vậy, Cố Nghiên sao có thể ngồi cạnh Chu Bỉnh Khôn được.

Bên cạnh đó đã có rất nhiều tin đồn khác nhau về ông chủ đằng sau tập đoàn Quân Lâm.

Nhưng họ không ngờ rằng đó lại là Lý Quân. "Tôi thật sự không ngờ rằng anh bạn trẻ Lý Quân này lại là ông chủ bí ẩn đó nha.” Chu Bỉnh Khôn đè nén cơn chấn động trong lòng, cười nói.

Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy bắt tay với Lý Quân.

Lý Quân ngồi xuống bên cạnh Cố Nghiên.

Ngay cả Cố Nghiên cũng có chút tò mò mà nhìn Lý Quân.

Không nói những người khác có mặt đây mà chính bản thân cô cũng biết rất ít về ông chủ này.

“Bây giờ ông chủ Lý đã đến, vậy tôi cũng nên lấy bảo vật dưới đáy hộp ra rồi.” Vừa nói, Chu Bỉnh Khôn vừa võ tay.

Ngay lập tức có mấy người phục vụ bưng khay gỗ đi vào. Tiếp theo đó là một số món đồ cổ được đặt lên bàn. "Đây là một số bảo vật của tôi, mọi người có thể xem thử."

"Đặc biệt là ông chủ Lý, cậu ấy là một chuyên gia về lĩnh vực này đó."

Lý Quân mỉm cười: "Chỉ là may mắn thôi." Những thứ này là thư pháp, tranh vẽ và đồ sứ trắng xanh.

Lý Quân chỉ nhìn thoáng qua đã bị thu hút bởi mặt dây chuyền ngọc bích Song Ngư đặt ở chính giữa.

"Chủ tịch Chu, không biết mặt dây chuyền ngọc này có thể tách ra được không?" Lý Quân hỏi.

Trong mắt Chu Bỉnh Khôn ánh lên chút ý cười.

Mặt dây chuyền ngọc bích này vốn là ông chuẩn bị cho Lý Quân.

Đương nhiên, thực ra nó cũng không phải là hàng đỉnh cấp, dù sao ông cũng cho rằng giá trị của Lý Quân còn chưa đạt đến trình độ đó.

Nếu biết danh tính thực sự của Lý Quân thì ông nhất định đã lấy ra vài miếng ngọc khác rồi.

"Nếu ông chủ Lý thích thì cứ lấy đi." Chu Bỉnh Khôn nói. "Chủ tịch Chu, chúng ta hãy thương lượng về giá cả đi.”

Lý Quân cầm mặt dây chuyền ngọc bích lên chơi đùa trong tay.

Hình dáng của Song Ngư này rất đơn giản, phù hợp với tư tưởng Đạo giáo, lão đầu chắc sẽ thích.

Mua ngọc quan trọng là tùy sở thích, không phải cứ càng đắt là càng tốt.

“Nếu ông chủ Lý đã nói vậy thì cứ đưa số này đi.”

Chu Bỉnh Khôn duõi hai ngón tay, biểu thị cho hai trăm ngàn.

Nhưng Lý Quân biết giá trị của viên ngọc này còn cao hơn thế, dư sức bán được giá tám đến chín trắm ngàn.

"Chủ tịch Chu, không cần giảm tiền cho tôi đâu, tôi sẽ trả cho ông một triệu."

Nói xong, Lý Quân đặt chiếc túi nhựa màu đen lên bàn.

Anh mở túi nhựa ra để lộ những tờ tiền giấy gọn gàng xếp bên trong.

Các ông chủ lập tức có chút chết lặng.

Đã tuổi gì rồi mà còn mang theo nhiều tiền mặt khi ra ngoài nhỉ.

Đặc biệt là còn đựng tiền mặt trong túi nhựa.
Ngay cả Cố Nghiên ở bên cạnh cũng có chút không nói nên lời.

Hành vi của ông chủ của cô thực sự... rất độc đáo.

"Ông chủ Lý, không phải cậu đang tát vào mặt tôi à? Sao tôi có thể kiếm hời từ cậu được?” Chu Bỉnh Khôn giả vờ tức giận.

Thấy Lý Quân vẫn không biểu cảm gì, Chu Bỉnh Khôn cũng im lặng, cuối cùng chỉ đành thở dài:

"Ông chủ Lý, nói thật là sở dĩ tôi nhất quyết đưa cho cậu miếng ngọc này là vì tôi có chuyện muốn nhờ”

Chu Bỉnh Khôn cũng nhìn thấy rõ việc Lý Quân không muốn nợ ân tình nên đành nói thẳng.

"Ồ, không biết là chuyện gì?" Lý Quân cũng lộ ra một chút †ò mò.

Anh đã sớm nhìn ra, Chu Bỉnh Khôn không phải là người chịu thiệt thòi, ông ta có mục đích riêng.

“Ông chủ Lý am hiểu về đồ cổ. Gần đây tôi muốn mua một miếng ngọc từ phía nam nhưng giá ngọc quá cao nên có chút không yên tâm, tôi muốn nhờ ông chủ Lý giúp tôi xem một giúp chút.”

“Không biết giá cao đến mức nào mà một người giàu có như chủ tịch Chu lại chần chừ không dám mua?” Lý Quân hỏi.

Chu Bỉnh Khôn nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh, do dự một chút rồi duỗi một ngón tay ra.

“Một trăm triệu.”

Lúc này, sắc mặt mọi người có hơi thay đổi.

Mọi người có mặt ở đây đều có tài khoản trị giá hơn một trăm triệu, nhưng một miếng ngọc cá giá một trăm triệu đã được coi là giá cao ngất trời rồi.

Lý Quân suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này."

"Vậy thì cảm ơn ông chủ Lý." Sau đó là một cảnh tượng triển lãm vui vẻ. Lý Quân ở lại một lúc rồi đứng dậy rời đi.





Ngọc đã có rồi, anh cũng không có tâm tư nói chuyện với đám người này.

"Ông chủ, để tôi tiễn anh." Cố Nghiên thấy Lý Quân rời đi liền vội vàng đứng dậy theo.

"Không cần đâu, cô cứ ở lại uống trà đi." Lý Quân trực tiếp xua tay.

Điều này khiến Cố Nghiên có chút sững sờ.

Cô là một mỹ nữ mà đã chủ động tiễn anh nhưng cô lại bị †ừ chối.

Điều này khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.

Lý Quân đi xuống tầng một, định rời đi thì lại bị một người đàn ông cường tráng mặc bộ đồ đen đã chặn đường.

"Anh Lý đúng không? Ông chủ của tôi mời anh qua bên kia."

Giọng nói của đối phương lạnh lùng, không có chút cảm XÚC.

Lý Quân nhận thấy trên tay đối phương có rất nhiều vết chai, chắc chắn đã luyện tập kung fu.

“Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Lý Quân liếc nhìn cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó. Phía sau có rất nhiều tên thuộc hạ giống như người đàn ông đang đứng trước mặt đây, sát khí rất nặng.

"Anh Lý, ông chủ của tôi là Hoàng Tứ Nhạc, ông ấy muốn làm quen với anh."

Giọng nói của người đàn ông cường tráng vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng thực ra trong lòng anh ta đã có chút bất mãn.

Thân phận ông chủ của anh ta là gì, ngay cả Chu Bỉnh Khôn còn phải nể mặt mấy phần khi nhìn thấy đấy.

Người thanh niên trước mặt chắc chắn tuy có chút tà môn nhưng cũng không cùng đẳng cấp với ông chủ của anh ta đâu.

"Tôi không có hứng thú gặp hắn." Lý Quân lạnh lùng nói, muốn rời đi.

Đôi mắt của người đàn ông cường tráng không khỏi nổi lên vài phần lạnh lẽo.

Anh ta không ngờ sau khi nói ra tên ông chủ của mình mà đối phương còn dám không nể tình, thật sự là có chút cuồng vọng.

Ngay khi người đàn ông cường tráng do dự có nên ra tay với Lý Quân hay không thì một giọng nói từ phía sau vang lên:

"Đại Sơn, quay lại."

Người đàn ông cường tráng trừng mắt nhìn Lý Quân rồi quay người trở về bên cạnh người đàn ông trung niên kia.

Lý Quân thờ ơ bước ra khỏi bảo tàng.

Phía bên kia, người đàn ông cường tráng phãn nộ nói: "Tứ gia, tôi cảm thấy tên nhóc này không có gì đặc biệt. Chính là do Hoắc Đông quá vô dụng thôi. Bây giờ tôi sẽ phái người đi phế hắn?"

"Thú vị!” Hoàng Tứ Nhạc cười tủm tỉm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom