• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (42 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1267-1274

CHƯƠNG 1267

“Sao cảm thấy em còn bận rộn hơn anh?”

Tống Đình vòng qua Lam Tử Thất có chút bất đắc dĩ, bây giờ thật muốn làm hôn quân không thượng triều rồi.

Lam Tử Thất bị anh ta lôi kéo, dùng ngón tay điểm lên mũi, cười nói: “Xấu như vậy, còn muốn làm hoàng đế sao? Thế nào, chê một mình em không đủ hầu hạ anh, còn muốn tam cung lục viện, 72 thê thiếp phải không?”

“Nào dám, có chính cung nương nương là em được rồi.”

Tống Đình nịnh bợ Lam Tử Thất rất hữu dụng, không thể không nói, phụ nữ ấy, đàn ông mà nói mấy câu dễ nghe liền không tìm được đông tây nam bắc.

“Bỏ đi, không nhàm chán với anh nữa, là điện thoại của Giang Sơn, có lẽ là thúc giục em quay về thu âm bài hát. Mọi người đều đã cố gắng rất nhiều cho album này, đều nghĩ rằng nó sẽ trở nên nổi tiếng. Hơn nữa, công ty điện ảnh và truyền hình của Hạ Lan vừa mới ra mắt, em cũng cần phải lập một số thành tựu, không thể giúp cô ấy việc gì khác, chỉ có thế cố gắng hết sức vì chuyện này thôi. “

Lam Tử Thất có chút nghiêm túc nhìn Tống Đình.

Tống Đình đương nhiên biết tính tình của Lam Tử Thất, một khi quyết định chuyện gì, đương nhiên sẽ dốc toàn lực.

“Được, đợi bận xong chuyến này rồi, chúng ta kết hôn đi. Anh nghe nói Tống Dật Hiên đi nhận giấy chứng nhận rồi, chúng ta còn tuột ở phía sau, thật là.”

Nghe được Tống Đình than thở, Lam Tử Thất không khỏi cười nói: “Cái này anh cũng so với người ta?”

“Sao có thể không so? Anh ta và Hồ Ngọc Duyên quen nhau bao lâu đâu? Mà đi lấy giấy chứng nhận rồi, em nói xem hai chúng ta quen lâu lắm rồi, cũng phải tu thành chính quả đi chứ.”

“Bớt bớt đi, anh còn chưa ngỏ lời cầu hôn đã muốn cưới em? Em không phải Hồ Ngọc Duyên, anh cứ từ từ chờ.”

Lam Tử Thất trực tiếp đẩy anh ta ra, cười cười, xách túi đi ra ngoài.

“Anh tiễn em.”

Tống Đình nhanh chóng mặc quần áo, đuổi theo.

Diệp Ân Tuấn không biết bên này Tống Đình xảy ra chuyện gì, chỉ ném tàn thuốc trong tay, lái xe về qua thành nam, mua một phần bánh cho Thẩm Hạ Lan rồi mang về.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ trưa dậy, liền ngửi thấy mùi thức ăn.

“Làm gì vậy? Mùi thơm quá?”

Cô đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang đọc báo tài chính, không khỏi hỏi.

Diệp Ân Tuấn gấp tờ báo lại, cười nói: “Hầm ít canh vịt cho em, nhưng cần phải để lửa chút, buổi tối ăn là hợp.”

“Canh vịt? Anh ra siêu thị mua à?”

“Ra chợ mua.”

Diệp Ân Tuấn cười cười một tiếng, Thẩm Hạ Lan lập tức nghiêng người, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngồi ở trong lòng anh như một đứa bé, ôn nhu nói: “Anh đối với em như thế, em phải làm sao để báo đáp anh đây?”

“Đừng quậy.”

Diệp Ân Tuấn kéo tay cô ra, lại không nỡ đẩy cả người cô xuống.

Thẩm Hạ Lan có chút bất mãn nói: “Làm sao vậy? Hiện tại đã không được rồi, còn không cho ngồi trên người sao?”

“Cái gì? Không được là có ý gì? Có biết nói chuyện không? Thẩm Hạ Lan, em chờ anh, chờ xem mấy ngày nữa anh đối phó em như thế nào.”

“Chậc.”

Thẩm Hạ Lan cho anh một ánh mắt khinh thường.

Diệp Ân Tuấn đây gọi là chán nản.

Vầy có bị coi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh không?

“Em chờ đó cho anh!”

“Này này.”

Thẩm Hạ Lan khóe mắt vừa quét, liền phát hiện hộp bánh.

“Mua cho con gái à?”

“Anh mua cho em, nhanh ăn đi. Nghê Nghê một lát nữa sẽ về, em muốn ăn cũng không có đâu.”

Diệp Ân Tuấn vươn tay cầm bánh đưa cho Thẩm Hạ Lan.
CHƯƠNG 1268

Nhìn bao bì trên hộp, Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc nói: “Anh đi thành nam mua hai cái bánh này à?”

“Không phải cố ý, em không phải thích ăn bánh hạt dẻ này sao?”

Diệp Ân Tuấn dịu dàng cười, nhưng Thẩm Hạ Lan lại thấy rất dễ chịu.

Đàn ông là gì?

Đây mới là đàn ông này.

Nếu như Diệp Ân Tuấn biết hai miếng bánh thu mua được Thẩm Hạ Lan, không biết trong lòng anh có suy nghĩ gì.

Thẩm Hạ Lan cầm lấy chiếc bánh nhìn nhìn, quả nhiên là thứ cô thích ăn, cũng không khách sáo, mấy miếng liền ăn xong, trông không giống thục nữ chút nào.

Diệp Ân Tuấn cứ mê mẩn nhìn cô, cuối cùng anh vội vàng đưa nước lọc qua.

“Em vội vàng như vậy làm gì? Không ai cướp của em.”

“Em không phải sợ con gái anh về sao. Con nhóc ăn hàng đó nhất định ăn sạch hết cho coi.”

Thẩm Hạ Lan vừa nói chuyện vừa ăn, hết lần này đến lần khác bị nghẹn, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đưa nước qua.

Cô uống vài ngụm nước, mới coi như thuận khí rồi.

“Ăn từ từ, Nghê Nghê còn lâu mới về.”

Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng vỗ lưng cô.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói: “Anh nhẹ chút, vết thương của em còn chưa lành.”

“Nhẹ rồi đó.”

Diệp Ân Tuấn vội nói.

Lúc Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó, Lam Tử Thất gọi điện thoại tới.

“Hạ Lan, tớ đã về thành phố B, bên này đang nóng lòng muốn ghi hình, nghe nói một diễn viên trong công ty cậu gặp phải scandal. Hiện tại đã lắng xuống chưa?”

Thẩm Hạ Lan thở dài nói: “Còn chưa, Triệu Tâm Hằng bên đó nhanh chóng thu thập chứng cứ. Lúc đó mới tổ chức họp báo nói rõ.”

“Cậu thật sự ngồi yên được à, bây giờ toàn bộ mạng đều sập rồi, toàn bộ đều mắng diễn viên, nói cô ta lòng lang dạ sói, cậu nên xử lý càng sớm càng tốt, nếu không sau này sẽ không dễ dàng gì. Nhân tiện, chuyện này có khi nào có người phía sau kiếm chuyện không? Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa mới đến công ty là xảy ra chuyện thế này. “

Lam Tử Thất thật sự có chút không hiểu.

Thẩm Hạ Lan lãnh đạm nói: “Bất luận kẻ là nào gây chuyện, tớ hiện tại binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chuyện còn lại nói sau đi.”

“Cậu nghĩ thật là thoáng.”

“Không nghĩ thoáng thì có thể làm gì? Trách trời trách đất sao? Không đến nỗi, hơn nữa, thành lập công ty đương nhiên sẽ làm mất lòng một số người, tớ không thể nào ngày nào cũng đề phòng được, vậy cứ ngồi xem mọi chuyện thôi.”

Phật tính của Thẩm Hạ Lan khiến Lâm Tử Thất không nói nên lời.

“Được rồi, cậu thắng. Tớ bây giờ không nói với cậu nữa, đi làm việc đây, có chuyện gọi tớ.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan vươn vai, lại thấy Diệp Ân Tuấn đang nhìn mình chằm chằm.

“Sao vậy? Em dính bánh trên mặt sao?”

“Tại sao em không nói cho anh biết công ty của em đã xảy ra chuyện?”

Diệp Ân Tuấn cau mày.

Bị bà xã phớt lờ như vậy có thực sự ổn sao? Sao anh cứ cảm thấy rằng anh không có chút cảm giác tồn tại nào hết?

Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói: “Chút chuyện nhỏ, Triệu Tâm Hằng đã tự mình giải quyết, không cần quấy rầy đến anh.”

“Bà xã à. Anh thấy em không cần anh nữa rồi.”

Diệp Ân Tuấn khoanh tay, trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan vào lòng.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười nói.

“Không đến mức, nếu em không làm nổi đương nhiên cần đến anh rồi. Không phải sợ anh mệt sao?”
CHƯƠNG 1269

“Phục vụ bà xã sẽ không mệt.”

Tài nịnh bợ của Diệp Ân Tuấn bây giờ càng ngày càng mượt rồi.

Thẩm Hạ Lan tâm trạng rất tốt.

“Được rồi, đừng sến súa nữa, em đi tắm.”

“Được, sau khi tắm xong, anh sẽ đưa em đi xem kịch.”

Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại.

“Hửm? Xem kịch?”

“Ừm, đi mau đi.”

Diệp Ân Tuấn hiếm khi úp úp mở mở.

Thẩm Hạ Lan cũng không thèm hỏi, dù sao một lát nữa cũng sẽ biết.

Cô lên lầu đi tắm, không biết có liên quan đến ăn bánh hay không, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cảm giác thật không tệ.

Sau khi thay một bộ đồ thoải mái hơn, Thẩm Hạ Lan bước xuống lầu. Thấy Diệp Ân Tuấn đã mặc đồ xong rồi, cô bước đến nắm lấy tay anh.

“Em mặc cái này được không?”

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng xinh đẹp thanh thuần của Thẩm Hạ Lan, hài lòng nói: “Tuyệt vời.”

“Vậy đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe.

Hai người đến thẳng bệnh viện.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Vừa vào viện không bao lâu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ba mẹ nhà họ Thẩm vội vội vàng vàng chạy tới, theo sau là quản ngục.

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan kéo kéo cổ tay Diệp Ân Tuấn, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không phải Thẩm Niệm Niệm bị suy thận cấp sao? Anh bảo người báo tin tức cho ba mẹ nhà họ Thẩm. Không ngờ bọn họ sẽ đến sớm thế, chỉ sợ là một lát sẽ thất vọng thôi.”

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.

“Chẳng lẽ Thẩm Niệm Niệm không phải con ruột bọn họ sao? Làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi?”

“Có phải hay không, lát nữa sẽ biết. Thẩm Niệm Niệm bị suy thận cấp, hiện tại đang cần ghép thận gấp.

Thời điểm này, với thái độ của ba mẹ nhà họ Thẩm đối với Thẩm Niệm Niệm, sợ rằng họ sẽ dâng cả mạng của mình ra. Hiện giờ ba mẹ nhà họ Thẩm có phải là ba mẹ ruột của Thẩm Niệm Niệm hay không sẽ sớm được tiết lộ thôi. “

Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Thẩm Hạ Lan không cầu xin cho ba mẹ nhà họ Thẩm.

Nếu như trước đây, Thẩm Hạ Lan nhất định lo lắng họ không chịu nổi tin tức, nhưng tình cảm của con người lại sợ phung phí.

Tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho ba mẹ nhà họ Thẩm đã tiêu hao hết từ lâu, bây giờ nhìn bọn họ giống như đang nhìn người xa lạ.

Liền sau đó, y tá liền bước ra khỏi phòng mổ.

“Người nhà của Thẩm Niệm Niệm có ở đó không?”

“Chúng tôi là ba mẹ của con bé.”

Mẹ Thẩm mấy ngày này có thể sống không được tốt lắm, dường như cả người già đi rất nhiều.

Ba Thẩm cũng mất đi phong thái lúc trước, ánh mắt có chút mờ mịt, hai người nghe thấy y tá gọi người nhà Thẩm Niệm Niệm thì tiến lên một bước, giữa hàng lông mày hiện vẻ lo lắng.

Cô y tá nhỏ giọng: “Hai người là gì của cô ấy?”

“Chúng tôi là ba mẹ của con bé.”

“Vậy thì nhanh lên, người nào là máu gấu trúc, mau vào truyền máu một chút. Hiện tại bệnh nhân đang xuất huyết nội, tình huống có chút nguy hiểm.”

Cô y tá nói xong vừa định rời đi, lại bị ba Thẩm nắm lấy.

“Chờ đã, cô nói Niệm Niệm nhóm máu gì?”
CHƯƠNG 1270

“Nhóm máu RH âm! Thường được gọi là máu gấu trúc. Nhóm máu này rất hiếm, kho không có nhiều. Vì hai người là ba mẹ của cô ấy, nên đương nhiên có một người mang nhóm máu này. Giờ mạng người quan trọng, mau chóng đi truyền máu. “

Lời của y tá trực tiếp khiến ba Thẩm và mẹ Thẩm choáng váng.

“Không thể nào! Tôi nhóm máu B, vợ tôi nhóm máu A, làm sao Niệm Niệm lại là máu RH âm?”

Thẩm Phong giọng nói đột nhiên cao giọng, bén nhọn khiến người ta có chút chói tai.

Mẹ Thẩm cũng nhìn y tá với vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Có nhầm không? Niệm Niệm của chúng ta không thể là nhóm máu RH âm được.”

“Làm sao có thể nhầm lẫn được? Chúng tôi là bệnh viện, phải có trách nhiệm với bệnh nhân! Nếu không đúng nhóm máu, chúng tôi chỉ có thể nói cô ấy không phải con gái ruột của hai người. Dù sao hiện tại cô ấy đang cần máu gấp, hai người muốn cứu mạng cô ấy thì nghĩ cách, kho của bệnh viện không nhiều, điều bên ngoài đến cần có thời gian, e rằng không kịp. “

Y tá thoát khỏi tay Thẩm Phong, lần nữa bước vào phòng phẫu thuật.

Ba mẹ nhà họ Thẩm đứng đó như bị sét đánh, trong đầu lặp lại những gì cô y tá vừa nói.

Cô ta nói: “Nhóm máu khác nhau chỉ có thể có nghĩa là cô ấy không phải là con ruột của hai người.”

Không phải con ruột?

Sao có thể chứ?

“Ba nó, ông bị sao vậy?”

Mẹ Thẩm thấy Thẩm Phong suy sụp, không khỏi giật giật góc áo.

Thẩm Phong vì Thẩm Niệm Niệm từ bỏ tất cả mọi thứ, mẹ Thẩm biết chuyện này, ông thậm chí còn không cần danh tiếng của mình, càng không cần Thẩm Hạ Lan, chỉ vì bù đắp cho con gái ông, nhưng những gì y tá nói vừa rồi giống như tiếng sét đánh qua đỉnh đầu Thẩm Phong.

Không phải con ruột?

Sao có thể không phải con ruột chứ?

Thẩm Phong trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này suốt.

“Bà xã, bà có nhớ lần kiểm tra quan hệ cha con lần đầu tiên lúc tìm thấy Niệm Niệm không?”

Thẩm Phong bất ngờ trở tay nắm tay mẹ Thẩm, sức mạnh đến khiến mẹ Thẩm nhíu mày.

“Kiểm tra quan hệ cha con đó không phải ông làm à?”

“Cái gì là tôi làm? Lúc đầu Thẩm Niệm Niệm nói bà làm ở đâu rồi.”

Lúc Thẩm Phong nói lời này, mẹ Thẩm trực tiếp choáng váng. , “Tôi chưa làm. Tôi lấy đâu ra khả năng đó.”

Cho đến giờ phút này, ba mẹ nhà họ Thẩm mới nhận ra rằng có lẽ ngay từ đầu mình đã bị Thẩm Niệm Niệm lừa gạt.

“Con lừa đảo này! Con khốn! Tôi sẽ giết nó!”

Thẩm Phong rống lên, định xông vào phòng mổ, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

“Thành thật chút! Không biết thân phận hiện tại là gì sao? Muốn làm gì?”

Những lời này đột nhiên như dội lên người Thẩm Phong một chậu nước lạnh.

Ông ta bây giờ là một tù nhân!

Ông ta vì Thẩm Niệm Niệm làm tất cả, không sợ đắc tội Thẩm Hạ Lan, thậm chí hủy hoại thanh danh cả đời của ông, bây giờ già rồi còn phải ngồi tù vì Thẩm Niệm Niệm. Nhưng giờ lại nói với ông rằng Thẩm Niệm Niệm không phải con của ông, Thẩm Phong sao có thể chịu nổi kết quả này.

“Tôi muốn tìm nó hỏi rõ ràng! Hoặc chúng ta có thể làm xét nghiệm quan hệ cha con một lần nữa.”

Thẩm Phong bất chấp thân phận bản thân là tù nhân, một mực muốn có một câu trả lời chính xác.

Cảnh sát không nhịn được, vì vậy trực tiếp ấn ông ta lên một chiếc ghế.

“Thành thật chút! Nếu còn như vậy, tôi đưa ông trở về.”

Mẹ Thẩm nhanh chóng cầu xin.

“Đồng chí cảnh sát, anh có thể nhẹ tay chút không. Ông ấy đã gần sáu mươi rồi, không thể chịu đựng được dằn vặt như vậy.”

Bà vừa khóc vừa cầu xin, ánh mắt chợt nhìn thấy vợ chồng Thẩm Hạ Lan.

Mẹ Thẩm đột nhiên lao về phía Thẩm Hạ Lan.
CHƯƠNG 1271

Diệp Ân Tuấn vô thức che chắn Thẩm Hạ Lan sau lưng.

“Bà muốn làm gì?”

Giọng anh lạnh lùng, không giận tự uy.

Mẹ Thẩm bây giờ hối hận muốn chết.

Tại sao bà lại vì một kẻ không phải con ruột của mình mà đẩy đứa con gái mà bà đã nuôi nấng hơn 20 năm ra khỏi cửa?

Mẹ Thẩm bùm một cái quỳ trước Thẩm Hạ Lan.

“Hạ Lan, mẹ xin con, hãy hoàn thành tâm nguyện của cha con đi. Chúng ta không yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng được kiểm tra quan hệ cha con, làm ở đây. Con biết đó, đây là bệnh viện quân khu, rất có thẩm quyền. Trưởng khoa của bệnh viện này có quan hệ rất tốt với vợ chồng con, chỉ cần con nói, họ nhất định sẽ xác minh một cách công bằng công chính. “

Thẩm Hạ Lan hơi hơi nheo mắt.

Cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.

Trước đây không lâu, hai vợ chồng không quan tâm sống chết của mình vì Thẩm Niệm Niệm, bây giờ thành ra kết cục này.

Thẩm Hạ Lan không lên tiếng, thật sự không biết nên nói cái gì.

Mối quan hệ huyết thống có thực sự quan trọng như vậy không?

Cô có chút không rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Công bằng công chính? Hai người nghĩ mình có tư cách nói ra bốn chữ này sao? Hai người không sợ trưởng khoa vì quan hệ mà thay đổi kết quả thẩm định sao? Có phải con gái ruột của hai người không, bản thân không biết sao? Lẽ nào không phải con ruột, bà sẽ không cứu Thẩm Niệm Niệm sao? Hai người nuôi nấng Hạ Lan hơn 20 năm, cuối cùng vì một tờ giấy thẩm định mà đẩy cô ấy ra khỏi cửa, bây giờ mới nhớ đến việc có một đứa con gái như vậy? Tôi thật sự xem thường hai người đó, lẽ nào không phải quan hệ ruột thịt thì ở trong mắt hai người lúc cần là con gái, lúc không cần là kẻ thù sao?”

Mẹ Thẩm bị lời mỉa mai của Diệp Ân Tuấn làm cho đỏ cả mặt.

“Đừng cầu xin nó.”

Thẩm Phong đã khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.

Ông ta nhìn Thẩm Hạ Lan ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Chúng ta đã nuôi nấng nó hơn 20 năm, nó đã làm gì cho chúng ta. Cho dù không phải vì Thẩm Niệm Niệm, sau khi trở thành bà Diệp thì nó đã cho chúng ta cái gì? Đừng trách chúng ta tự tìm con gái của mình, con của người ngoài cuối cùng cũng không được. Chẳng phải nó bây giờ rất gần gũi với nhà họ Hoắc sao? Ba mẹ nuôi như chúng ta thì là gì? Tôi không quên, tôi hiện nay phải ngồi tù là do ai tặng.”

“Ông cũng thật thú vị. Chẳng lẽ ông đòi đánh đòi mắng Hạ Lan, cô ấy còn phải cảm tạ ân dưỡng dục sao? Tại sao Hạ Lan đưa ông vào đó, bản thân không tự biết sao? Hừ, bây giờ nói Hạ Lan không tốt, Hạ Lan sau khi kết hôn không cho hai người cái gì, vậy Hạ Lan lúc kết hôn các người có cho cô ấy cái gì không, thậm chí còn không có lấy một xu của hồi môn? Đúng, Hạ Lan thích tôi đó là chuyện của cô ấy, nhưng lúc đó Hạ Lan vẫn là con gái của hai người, cô ấy còn không biết hai người không phải cha mẹ ruột? Vậy Hạ Lan lúc kết hôn các người cho Hạ Lan cái gì? Lúc đó nhà họ Thẩm rất được tôn trọng, nhưng Hạ Lan trừ bỏ một mình vào nhà họ Diệp, cũng không mang theo một đồng một cắc nhà họ Thẩm, hai người lấy tư cách gì đến xin Hạ Lan cho các người thứ này thứ kia!”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp tức giận, lời nói cũng không khách khí nữa.

Thẩm Hạ Lan ở sau lưng Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Phong, đến sức lực để tức giận cũng không có.

Cô cảm thấy một khi suy nghĩ của một người đã lệch lạc, thì dù bạn có hợp lý đến đâu, người ta cũng sẽ không bao giờ lắng nghe bất cứ ý kiến nào.

Từ khi kết hôn với Diệp Ân Tuấn, ba mẹ nhà họ Thẩm đã không hài lòng về cô, nhưng khi đó cô vẫn là con của họ, họ không biết rằng Thẩm Hạ Lan không phải con ruột, vì vậy họ cố gắng chịu đựng, nhưng lời oán trách trong lòng rất nhiều.

Lúc mới gả vào nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan không một xu dính túi, vì cô nguyện ý, cho dù Diệp Ân Tuấn không quan tâm cô, cô cũng phải thập toàn thập mỹ, thậm chí phải chăm sóc lớn nhỏ nhà họ Diệp. Lúc đó, ba mẹ nhà họ Thẩm có đau lòng hỏi han một câu không?

Diệp Ân Tuấn nói đúng, lúc đó nhà họ Thẩm rất được trọng vọng, có tài sản kếch xù nhưng lại không cho cô một xu của hồi môn.

Thẩm Hạ Lan không hề phàn nàn hay trách móc, nhưng ba mẹ nhà họ Thẩm lại nghĩ như thế.

Cô không nhịn được cười lạnh.

Người mà, một khi nhìn thấy bạn không vừa mắt, ngay cả khi bạn cười với họ họ cũng nghĩ bạn đạo đức giả. Vì vậy, nói thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hai người này có chút chướng mắt.

Cô nhàn nhạt nói: “Thẩm Niệm Niệm đang cần ghép thận gấp. hai người có muốn xét nghiệm phù hợp không? Nếu phù hợp thành công…”
CHƯƠNG 1272

“Nó không biết là con gái của ai? Tại sao chúng tôi phải cho nó thận? Chúng tôi không làm! Nó nói dối chúng tôi lâu như vậy, nó chết đi mới tốt! Đây là quả báo của ông trời cho nó!”

Thẩm Phong trực tiếp gầm nhẹ một tiếng.

Mặc dù mẹ Thẩm không nói lời nào, nhưng nhìn ánh mắt bà ta cũng không muốn kiểm tra phù hợp.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lớn.

Đây là bản chất của con người sao?

Hay đây là bản chất con người của ba mẹ nhà họ Thẩm?

“Hai người thật sự đã giúp tôi mở rộng tầm mắt rồi.”

Thẩm Hạ Lan bỏ lại một câu, không để ý hai vợ chồng đó nữa.

Cô y tá lại chạy ra ngoài.

“Tôi nói hai người đang xảy ra chuyện gì vậy? Có phải con gái hai người nằm đó không? Mau chóng tìm nguồn máu đi.”

“Nó sống hay chết chúng tôi không quan tâm.”

Thẩm Phong trực tiếp nói rõ lập trường của mình.

Cô y tá trực tiếp tức giận.

“Hai người làm ba mẹ thế nào vậy? Hai người nói chuyện như vậy sao? Cho dù là con gái nuôi, còn có tình cảm nhiều năm như vậy? Làm sao có thể thấy chết không cứu chứ?”

“Nó lừa dối tình cảm của chúng tôi, chúng tôi còn phải tán gia bại sản để cứu nó? Tại sao? Thứ sao chổi này đã khiến nhà họ Thẩm chúng tôi ô nhục danh tiếng, nghèo rớt mồng tơi, lại còn muốn thận của hai vợ chồng già này? Ai cho nó mặt mũi thế?”

Thẩm Phong giọng nói không hề thấp, trực tiếp thuận qua khe cửa đi vào.

Thẩm Niệm Niệm còn đang nửa tỉnh nửa mê, giờ nghe được Thẩm Phong nói lời này, cô ta tức giận đến suýt chút nữa không thở được.

Máy thở của cô ta nhanh chóng kêu.

“Bệnh nhân tâm trạng không ổn, mau chóng đưa đi cấp cứu.”

Bác sĩ vừa nói, y tá vội vàng đi vào, nhưng Thẩm Phong và vợ không lo lắng chút nào, thậm chí còn nghiến răng căm hận.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Thẩm Hạ Lan thật sự không thể tin được mấy ngày trước hai vợ chồng này đối với Thẩm Niệm Niệm không màng tất cả như thế nào.

Thẩm Niệm Niệm bên trong nắm chặt tay bác sĩ, ngắt quãng nói: “Đi tìm Vu Phong, tôi có số điện thoại của anh ấy.”

Bác sĩ yêu cầu y tá ghi lại số điện thoại.

Cô y tá lại mở cửa bước ra ngoài.

“Vu Phong là ai? Bệnh nhân nhờ anh ấy giúp đỡ. Đây là số điện thoại.”

Nhưng cả hai vợ chồng Thẩm Phong đều không muốn nhận việc vặt này.

Thẩm Hạ Lan đẩy đẩy Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhận số, gọi cho Vu Phong trước mặt mọi người, mở loa ngoài.

“Ai vậy?”

Giọng nói của Vu Phong mang theo chút uể oải, như thể anh ta vừa mới ngủ dậy.

Diệp Ân Tuấn nhẹ nói: “Chúng tôi đến từ bệnh viện quân khu Hải Thành. Thẩm Niệm Niệm bị suy thận cấp, cần có nguồn thận làm phẫu thuật. Cô ấy nhờ chúng tôi liên hệ với anh.”

Một giọng nữ đầy mê hoặc đột nhiên phát ra từ bên phía Vũ Phong.

“Anh Phong, con tiện nhân đó chưa chết sao? Không biết là bệnh suy thận của cô ta là anh sắp xếp sao?

Người phụ nữ này cũng thật ngốc. Cô ta ở bên anh nhiều năm như vậy, thức ăn cô ta ăn hàng ngày thêm vào cái gì cũng không biết.”

Lời này lập tức lọt vào tai Thẩm Niệm Niệm.

Đôi mắt cô ta đột nhiên mở to.

“Nói, nói bậy.”

Cô ta giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại nghe thấy Vu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Con đàn bà ngu ngốc kia bây giờ vô dụng rồi, tại sao phải bỏ tiền ra trị bệnh cho cô ta? Hơn nữa cô ta không phải có ba mẹ ruột sao? Đi tìm ba mẹ nhà họ Thẩm đi. Ồ, mà có lẽ họ không cứu được cô ta đâu, bởi vì họ đâu phải cha mẹ ruột. Nếu không phải cô ta còn có một chút giá trị sử dụng, làm sao có thể để cô ta lấy danh nghĩa bạn gái của tôi nhiều năm như vậy chứ. Dựa vào làm con gái của tên ăn trộm, cũng xứng làm bạn gái Vu Phong của tôi sao? Nhổ vào! “
CHƯƠNG 1273

Nói xong, Vu Phong trực tiếp cúp điện thoại.

Sự thật đã rõ ràng rồi.

Ba mẹ nhà họ Thẩm tức giận hận không thể xé xác Vu Phong, nhưng lại không thể làm gì được.

Sau khi Thẩm Niệm nghe những lời này, trực tiếp không chịu nổi kích thích, trợn mắt ngất đi.

“Mau! Mau tới giúp!”

Bên trong truyền đến tiếng chân tay bận rộn.

Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy một màn này giống như trò hề. Bây giờ trò hề đã kết thúc, cô lại không có một chút vui vẻ nhẹ nhàng nào, ngược lại còn chua xót, không nói ra được cảm giác như thế nào.

“Chúng ta đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không cần thiết phải ở lại.

Trò hề đã kết thúc, kết thúc thế nào đã thực sự rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhỏ giọng hỏi: “Không định cứu Thẩm Niệm Niệm sao?”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh nói: “Anh thật sự cho rằng em là người tốt. Cô ta hận không thể giết em mà em còn cứu cô ta? Em đã đưa cô ta đi cứu rồi, là người của chủ nghĩa nhân đạo, chi phí điều trị của cô ta là em lo, còn những thứ kia, em không thể làm gì được, em cũng không thể cho cô ta thận của mình. Vết thương ở lưng của em vẫn chưa lành.”

Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.

“Anh tưởng rằng em tốt bụng.”

“Còn phải tùy nữa. Hơn nữa, em thực sự không thể làm gì trong chuyện này. Đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan nắm lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn, định rời đi, nhưng bị mẹ Thẩm ngăn lại.

“Hạ Lan, con xem tất cả đây chỉ là hiểu lầm, mẹ và ba cũng bị con khốn Thẩm Niệm Niệm lừa dối, con đừng tính toán với ba mẹ nữa được không? Ân Tuấn ở Hải Thành có quan hệ rất cứng, ba con già thế này rồi, con bảo người thả ông ấy ra đi. Dù sao chúng ta cũng là cha con, không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan đã nhìn thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy một người không biết xấu hổ đến như vậy.

“Tại sao mấy ngày trước khi bà cố gắng giết tôi bà không nhớ rằng chúng ta tốt xấu gì cũng là mẹ con?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp hất mẹ Thẩm ra, bước đi.

Ở thêm nữa chắc cô trầm cảm luôn mất.

Một ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, vệ sĩ ngăn ba mẹ nhà họ Thẩm lại.

Anh vòng qua eo mềm của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Đừng giận những người không liên quan, không đáng.”

“Em không tức giận, em chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, còn có chút chua xót. Anh nói tình cảm giữa ba mẹ là phải có quan hệ huyết thống sao? Nhìn hai vợ chồng Tô Nam đối với Tô Thanh, chỉ hận không thể thương yêu đến tận xương tủy. Ba mẹ nhà họ Thẩm sao không thể có tấm lòng như thế chứ? Thật ra có phải con ruột hay không cũng đâu có sao? Chỉ cần có duyên phận, mọi người chung sống vui vẻ không phải được rồi sao?”

“Người với người không giống nhau, em đừng rối rắm nữa. Xem xong kịch có mệt không? Anh dẫn em ra ngoài đi vòng vòng nhé?”

Diệp Ân Tuấn thấy bà xã tâm tình không tốt nên không nhịn được muốn cố gắng làm cho cô vui.

Thẩm Hạ Lan không có hứng thú nói: “Không có việc gì, em muốn đến quân khu thăm con trai, có thể đi không?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy bà xã mình đang cố ý làm mình khó xử.

“Quân khu, anh hiện tại còn chưa trở về, đương nhiên không vào được.”

“Anh nói cứ như về rồi thì vào được ấy. Em hiểu rõ quy tắc của quân khu đó.”

Vẻ mặt không vui của Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng.

“Chi bằng dẫn em đến câu lạc bộ bắn súng bắn chơi vài phát?”

Đề nghị này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan ngược lại có hứng thú.

“Câu lạc bộ bắn súng? Hải Thành có câu lạc bộ như thế sao?”

Lúc đầu Diệp Minh Triết bị giam trong câu lạc bộ suýt chút gặp tai nạn, Diệp Ân Tuấn đã cấm toàn bộ câu lạc bộ bắn súng ở Hải Thành. Bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh không phải biết em thích sao? Đương nhiên là giữ một cái rồi. Anh thu mua rồi. Người trong đó đều là của anh. Em đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, không biết anh làm chuyện riêng tư nhiều như vậy, bây giờ trong lòng có chút cảm động, cảm giác khó chịu vừa rồi cũng vơi đi rất nhiều.
CHƯƠNG 1274

“Vậy thì được rồi, cho anh mặt mũi, đi chơi thôi.”

“Cảm ơn bà xã đại nhân nể mặt, đi thôi.”

Diệp Ân Tuấn thấy cô tâm trạng ổn rồi, trong lòng cũng yên tâm.

Sau khi hai người lên xe, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi: “Lời Vu Phong nói anh ghi lại chưa?”

“Ghi lại rồi. Mặc dù anh cũng nghĩ việc Thẩm Niệm Niệm bị suy thận không phải đột ngột, nhưng không ngờ bên phía Vu Phong lại bại lộ chuyện này. Anh đương nhiên phải ghi lại. Đây là bằng chứng.”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt nói.

Thẩm Hạ Lan dừng đề tài này lại, còn về kết quả của Thẩm Niệm Niệm, cô cũng không quan tâm nữa.

Đối với cô, Thẩm Niệm Niệm thế này đã là một hình phạt rồi.

Những ân oán giữa họ không còn nữa.

Hai người lái xe đến câu lạc bộ bắn súng.

Câu lạc bộ được xây dựng ở ngoại thành, có diện tích rất rộng, tầm nhìn cũng rất được, tạo cảm giác thư thái, vui vẻ.

“Không tệ, môi trường này thật tốt, vậy mà là điểm bắn súng thật sự.”

“Đương nhiên, anh chiếu theo bãi huấn luyện bắn súng của quân khu xây đó.”

Diệp Ân Tuấn tự hào giải thích.

“Coi anh đắc ý kìa.”

Thẩm Hạ Lan ôn nhu nhìn anh, cười nói: “Bắn thi không?”

“Tới đây, hiếm khi thấy bà xã có hứng thú, mạng này cho bà xã luôn.”

Diệp Ân Tuấn cũng nóng lòng muốn thử sức.

Hai người mặc quần áo bảo hộ, trực tiếp cầm súng đến trường bắn.

Thẩm Hạ Lan bắt đầu trước, trúng vòng chín điểm.

Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, nghĩ vậy liền trực tiếp bắn đến vòng tám điểm.

“Dô, cậu Diệp bị sao vậy? Không phải đến từ quân khu sao? Sao còn không bằng nghiệp dư như em thế?”

Thẩm Hạ Lan chua chua nói.

Diệp Ân Tuấn để súng sang một bên, nhàn nhạt nói: “Anh đã lâu không luyện, lụt nghề rồi.”

“Thật sao? Lại tới?”

“Đến đi.”

Hai vợ chồng coi như phân cao thấp.

Cả một buổi chiều đều ở câu lạc bộ, nhưng Diệp Ân Tuấn lần nào cũng bắn ít hơn Thẩm Hạ Lan.

Nếu như Thẩm Hạ Lan không nhìn ra được Diệp Ân Tuấn nhường mình thì cũng thật là quá ngu ngốc.

Cô trực tiếp ném súng, ngồi vào ghế nghỉ bên cạnh, thở dài nói: “Không phải lúc huấn luyện anh nói nhường em là hại em sao? Cậu Diệp đây sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn để súng xuống, ngồi xuống, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, chậm rãi xoa nắn.

Thẩm Hạ Lan thoải mái thả lỏng toàn thân.

“Huấn luyện là huấn luyện, bây giờ không phải là đang chơi với anh sao. Dù sao anh cũng phải làm cho bà xã vui vẻ chứ, đúng không?”

“Ừ, làm khó cậu Diệp rồi.”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Có người phụ nữ nào không thích được chồng chiều chuộng đâu?

Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

“Còn chơi không?”

Diệp Ân Tuấn hỏi, ánh mắt dịu dàng hơn.

“Không chơi nữa. Anh cứ nhường em. Chơi chẳng thú vị nữa, không phải anh nấu canh vịt cho em sao?

Về nhà đi! Uống canh!”

Thẩm Hạ Lan lúc này có chút mệt mỏi, trong lòng đột nhiên nghĩ đến canh vịt.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan giờ phút này cũng ăn hàng giống Diệp Nghê Nghê.

“Được, về nhà.”

Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi câu lạc bộ.

Lúc đi ra thì tình cờ gặp Lương Thiệu Cảnh và Tiêu Niệm Vi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom