• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (50 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1259-1265

Chương 1259

Đầu Diệp Ân Tuấn nhất thời như muốn nổ tung.

Anh hậm hừ một tiếng, muốn chịu đựng, những cơn đau thần kinh dữ dội ập đến khiến anh loạng choạng, ngã thẳng vào người Thẩm Hạ Lan.

“Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn anh sao vậy?”

Thẩm Hạ Lan đắm chìm vào vết thương của Thẩm Niệm Niệm vừa rồi, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Diệp Ân Tuấn trực tiếp dựa vào vai cô, vẻ mặt. đau khổ.

Lòng cô chợt thắt lại.

“Em gọi Tô Nam qua”

Thẩm Hạ Lan có chút hoảng hốt.

Cô biết bệnh thần kinh của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không ngờ anh lại đau dữ dội và khó chịu đến như vậy.

Anh toàn thân co giật, ôm đầu, hận không thể đập nát đầu mình ra. Thẩm Hạ Lan run rẩy bấm điện thoại. Tô Nam nhìn thấy cuộc gọi của Thẩm Hạ Lan thì nhíu mày.

“Chị dâu, không phải chỉ là mấy trăm triệu tiền mặt sao? Không cần gấp gáp như vậy chứ? Đâu phải tôi chây ì không trả

Giọng nói trêu chọc Tô Nam truyền đến. Thẩm Hạ Lan không có ý nghĩ giễu cợt anh ta, rưng rưng nói: “Tô Nam, mau qua đây, Ân Tuấn sắp ngất đi vì bệnh thần kinh rồi.”

Tô Nam đột nhiên dừng lại.

“Tôi sẽ qua ngay lập tức.”

Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Ân Tuấn vào lòng.

“Ân Tuấn, Tô Nam sắp tới rồi, anh cố lên”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan lo lắng, muốn giơ tay nói với cô rằng anh không sao, nhưng cơn đau này quá dữ dội khiến anh dù muốn lên tiếng cũng không được.

Hạ Tử Thu vừa thấy cảnh này thì ngẩn ra.

“Đại ca xảy ra chuyện gì?”

Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Ân Tuấn nhíu mày. Thẩm Hạ Lan không thân với anh ta lắm, nhưng Diệp Ân Tuấn nói đây là anh em của mình, Thẩm Hạ Lan tạm thời tin tưởng.

“Bệnh thần kinh của anh ấy tái phát, tôi có thể đưa anh ấy đến biệt thự của anh trước được không?”

“Cái gì mà được không? Mau chóng đến đó, cô đã gọi bác sĩ chưa?”

Hạ Tử Thu trực tiếp nhận Diệp Ân Tuấn từ tay Thẩm Hạ Lan qua. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gật đầu nói: “Gọi cho Tô Nam, lát nữa anh ta sẽ tới đây.”

“Gửi vị trí cho Tô Nam, có anh ta hẳn là không có vấn đề gì. Sao lại là bệnh thần kinh? Trước đây không có cái bệnh này” Hạ Tử Thu một bên nói một bên cùng Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn vào biệt thự nằm xuống.

Diệp Ân Tuấn toàn thân co quắp đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng.

“Tôi đi xem có thuốc giảm đau nào không, cho anh ấy một ít trước.”

Câu này của Hạ Tử Thu khiển Thẩm Hạ Lan do dự.

Cô vẫn không thể tin tưởng 100% Hạ Tử Thu. Hạ Tử Thu không đợi cô trả lời, liền trực tiếp đi đến chỗ hộp y tế. Một thủ hạ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, cũng nhanh chóng đi theo Hạ Tử Thu vào nhà.

“Anh Thu, Diệp đại ca bây giờ như thế này, còn có thể làm đại ca của chúng ta không?”

“Ý của cậu là gì? Muốn chết phải không?”

Hạ Tử Thu trực tiếp chống tay lên tường, hung ác nói: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi nói xong câu này coi như bỏ qua. Nếu cậu ra ngoài dám nói nhảm, tôi sẽ giết cậu”

“Anh Thu, em vì tốt cho anh. Đã nhiều năm như vậy, Diệp đại ca đều ở bên ngoài lo việc kinh doanh. Nếu như không có anh mấy năm nay vào sinh ra tử

trong liên minh, hiện tại Kình Thiên Minh cũng không biết ra thế nào rồi, bây giờ là cơ hội tốt, Diệp đại ca có chứng bệnh này, người phụ nữ của anh ta cũng xinh đẹp, không bằng chúng ta…”

Thủ hạ làm một động tác giết. Hạ Tử Thụ đột nhiên bật cười, nụ cười rất rạng rỡ, nhưng thủ hạ của anh ta lại có chút rợn người.

“Anh Thu, em là vì lợi ích của anh! Em…”

Hắn chưa kịp nói xong, Hạ Tử Thu đã trực tiếp bẻ gãy cổ hắn ta. Người hắn mềm nhũn trượt xuống sàn, chết không nhắm mắt. Hạ Tử Thu trực tiếp kéo ga giường phủ lên thi thể, liền tìm đến tủ thuốc, cũng không thèm nhìn hắn một cái tới chỗ Thẩm Hạ Lan.

“Chị dâu, trước cho đại ca uống thuốc giảm đau.”

“Tôi…” Thẩm Hạ Lan còn đang do dự, Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp cầm lấy thuốc giảm đau, nuốt xuống.
Chương 1260

Thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nhanh chóng, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đau, lại nắm lấy tay Hạ Tử Thu, khó khăn nói: “Trước tiên phải xử lý Thẩm Niệm Niệm, Tô Nam một lát nữa tới đây, đừng để cậu ấy phát hiện cái gì.”

“Được.”

Hạ Tử Thu đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Hạ Lan đặt đầu Diệp Ân Tuấn trên đùi mình, nhìn bóng lưng đang rời đi của Hạ Tử Thu, nói nhỏ: “Ân Tuấn, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa.” Diệp Ân Tuấn siết chặt tay Thẩm Hạ Lan, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào. Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, cô không khỏi nghĩ đến câu nói của Diệp Tranh. Sách cổ của thôn họ Trương đang ở đâu? Mấy người của họ không tìm thấy, có phải chỉ có người của thân họ Trương mới tìm thấy?

Thẩm Hạ Lan nghĩ thầm.

Vốn dĩ không biết bệnh thần kinh của Diệp Ân Tuấn lợi hại như vậy, bây giờ xem ra việc tìm kiếm sách cổ phải gia tăng tốc độ rồi. Lúc Tô Nam đến, Diệp Ân Tuấn đã tái mặt vì đau. Anh ta nhanh chóng chẩn đoán cho Diệp Ân Tuấn, sắc mặt không tốt lắm.

“Có uống thuốc giảm đau trước khi tôi đến không?”

“Ừm, uống một viên, nhưng dường như không có tác dụng” Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.

Tô Nam trầm giọng nói: “Thuốc giảm đau thần kinh hiện tại của anh ấy đã không còn áp chế được nữa, cần điều trị bằng thiết bị hỗ trợ. Hiện tại tốt nhất nên đưa anh ấy đến bệnh viện.”

“Vậy đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan cái gì cũng nghe theo Tô Nam.

Bởi vì bệnh tình của Diệp Ân Tuấn quá đột ngột, người của Hạ Tử Thu cũng không kịp sơ tán, Tô Nam vừa nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.

Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn lên xe, nhanh chóng theo Tô Nam đến bệnh viện quân khu.

Tô Nam đưa Diệp Ân Tuấn vào phòng điều trị ngay lập tức.

Thẩm Hạ Lan hoang mang lo sợ.

Diệp Minh Triết nghe tin vội vàng chạy tới.

“Mẹ, lão Diệp thế nào rồi?”

“Vẫn chưa rõ ràng, đang được điều trị” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết, ít nhiều cũng có chút an ủi.

Diệp Minh Triết lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cũ, đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Cái này là cái gì?”

“Lúc trước bà nội đưa cho con. Tuy rằng con không biết là cái gì, nhưng đối với thân họ Trương có thể có ích lợi, nếu không bà cũng sẽ không đưa cho con.”

Câu nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời kinh ngạc.

Cố gần như đã quên mất nó.

“Con có biết ba của con bị bệnh thần kinh không?”

“Diệp Tranh nói với con, chúng con gọi video, nói với con Trương Linh bảo thôn họ Trương có sách cổ, có thể có thuốc chữa bệnh thần kinh cho lão Diệp, nhưng con không có thời gian đi tìm, mẹ, mẹ xem tìm mấy người đáng tin đi tìm đi, nếu có thể tìm thấy quyển sách cổ này, có lẽ lão Diệp thực sự có thể chữa khỏi. Hiện tại việc điều trị chỉ là điều trị triệu chứng chứ không điều trị tận gốc.“

Diệp Minh Triết nhanh chóng giải thích chuyện cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Thật ra, mẹ muốn tự mình đi, nhưng mẹ không quen thuộc thôn họ Trương, có thể sẽ mang theo Trường Vũ đi cùng.”

“Mẹ, mẹ nên ở lại đi. Lão Diệp cần mẹ” Diệp Minh Triết không tán thành việc Thẩm Hạ Lan đi thôn họ Trương. Lần trước đi Vân Nam bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, Diệp Ân Tuấn hiện tại như thế này, Diệp Minh Triết thật sự rất lo lắng. Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Vậy mẹ sẽ phái Trương Vũ đi, nhưng chiếc nhẫn này.”

“Điều quan trọng là phải cứu được lão Diệp. Bất kể chiếc nhẫn này tượng trưng cho cái gì, cũng không quan trọng bằng lão Diệp”

Lập trường của Diệp Minh Triết vô cùng kiên định, tuy rằng không thường gọi Diệp Ân Tuấn là ba, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, không thể cứ nhìn mẹ buồn, nhìn Diệp Ân Tuấn đau khổ.

Thẩm Hạ Lan gật đầu. Trương Vũ lúc bị gọi đến thấy Diệp Minh Triết, không khỏi bật cười.

“Lại gặp rồi.”

“Ừm, lại gặp rồi.”

Diệp Minh Triết đút hai tay vào túi quần, có chút lười biếng, nhưng ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không thể bỏ qua.

“Mợ chủ, tìm tôi có chuyện gì sao?” Thẩm Hạ Lan trao nhẫn cho Trương Vũ.
Chương 1261

“Anh có biết cái này không?”

Trương Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đây là tín vật của tộc trưởng, làm sao có thể ở chỗ mợ chủ được?”

“Đồ mẹ chồng tôi cho con trai tôi.” Thẩm Hạ Lan chỉ chỉ Diệp Minh Triết.

Trương Vũ vội vàng tỏ ý kính trọng Diệp Minh Triết, cung kính cúi đầu nói: “Mặc dù thân họ Trương đã mất rồi, nhưng nhìn thấy tín vật của tộc trưởng nghĩa là cậu hiện tại là tộc trưởng của thôn họ Trương. Từ nay về sau, cậu Minh Triết có chỉ thị gì, cứ việc dặn dò tôi, Trương Vũ tôi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không do dự.“

Diệp Minh Triết lại không cảm thấy gì, nhẹ giọng nói: “Nước sôi lửa bỏng không đến nỗi, nhưng hiện tại có chuyện muốn anh làm, nghe nói thôn họ Trường có sách cổ y học, ghi lại nhiều bệnh khó chữa, là bảo bối của thân họ Trương. Giờ tôi chỉ muốn cuốn sách cổ này.“

Trương Vũ nhíu mày thật chặt.

“Tôi cũng nghe nói về cuốn sách cổ này, nhưng chỉ có tín vật của tộc trưởng mới có thể tìm được cuốn sách cổ này. Cậu Minh Triết, nếu muốn tôi tìm quyển sách cổ này, tôi có thể phải mượn chiếc nhẫn của cậu Minh Triết”

“Cầm lấy.”

Thẩm Hạ Lan đưa cho Trương Vũ, thận trọng nói: “Anh nhất định phải tìm quyển sách cổ, tôi không muốn chiếm hữu nó, chỉ cần Ân Tuấn chữa khỏi bệnh thần kinh, tôi sẽ trả sách cho thốn họ Trương”

“Được, mợ chủ, tôi sẽ lên đường ngay Trương Vũ rời đi cùng chiếc nhẫn. Diệp Minh Triết nhỏ giọng nói: “Mẹ, phái người bí mật theo dõi anh ta thì tốt hơn”

“Con lo lắng Trương Vũ sao?”

Thẩm Hạ Lan cho rằng đứa con trai này thật khó lường.

Mới tí tuổi biết nghi ngờ người khác rồi?

Diệp Minh Triết nhẹ giọng nói: “Đề phòng thôi”

“Con đi đây”

Ngay khi Diệp Minh Triết vừa nói xong, Hạ Tử Thu bước vào, nhìn về phía Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Tôi bí mật theo dõi anh ta, không sợ thằng nhóc này hai lòng. Những chuyện tôi làm trong những năm này đều là chuyện giữa thiện và ác, mấy chuyện này tôi quen thuộc lắm”

“Anh là ai?”

Diệp Minh Triết đáy mắt xẹt qua một tia đề phòng.

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Anh ta là anh em của ba, gọi chú Hạ đi.”

Diệp Minh Triết rất có cá tính không gọi, thay vào đó cậu quan sát anh ta một cách kỹ lưỡng, sau đó nói: “Mẹ, lão Diệp bây giờ không nguy hiểm đến tính mạng, quân khu của con còn có chuyện, con đi trước. Nếu như có bất kỳ tin tức gì, mẹ cứ gọi cho con”

“Được, mẹ bảo Phi tiễn con.”

“Không cần, con đi một mình được rồi.”

Diệp Minh Triết xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Tử Thu nhỏ giọng nói: “Tôi biết anh, Thiên Ưng” Xưng hô này đột nhiên khiến cho Hạ Tử Thu thay đổi sắc mặt. Anh ta liếc nhìn Diệp Minh Triết một cái đầy ẩn ý rồi đột nhiên bật cười.

Hạ Tử Thu cười có chút mê hoặc, mấy người thuộc hạ sợ hãi không dám nhìn thẳng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy, cô quay đầu lo lắng nhìn về phía phòng điều trị.

Hạ Tử Thu rời khỏi bệnh viện, Diệp Minh Triết cũng rời đi, chẳng qua ở lối vào bệnh viện thì tách ra, Hạ Tử Thu liếc nhìn Diệp Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Hiện tại cậu đang làm việc ở quân khu sao?”

“Ừm, cho nên anh đừng để rơi vào tay tôi”

Diệp Minh Triết nhẹ nói, trong mắt không rõ cảm xúc.

“Con mę nó!”

Hạ Tử Thu thô bạo hừ một tiếng.

“Tôi là anh em thân thiết của ba cậu đấy.”

“Đừng nói nhảm, ba tôi là một doanh nhân lương thiện. Làm sao ông ấy có thể là anh em thân thiết với xã hội đen quốc tế như anh chứ? Không có việc thì đừng cứ lượn lờ trước mặt ba tôi, đừng làm hỏng danh tiếng của ba tôi đấy”

Diệp Minh Triết trực tiếp nhấc chân lên xe.

Cục tức của Hạ Tử Thu kẹt trên lồng ngực không xuống được.

Con cái kiểu gì thế này?

Thật sự là vô lương tâm y chang Diệp Ân Tuấn. Vì ai mà anh làm việc cực khổ đến vậy chứ? Kết quả bây giờ vậy mà lại bị con trai của Diệp Ân Tuấn khuấy động?

Hạ Tử Thu giơ ngón út hướng về phía Diệp Minh Triết đã rời đi. Diệp Minh Triết nhìn thấy qua gương chiếu hậu, kéo nhẹ khóe miệng.
Chương 1262

“Trẻ trâu”

Trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một nụ cười khó thấy.

Thẩm Hạ Lan không biết chuyện này, chỉ hy vọng Trương Vũ có thể mang sách cổ trở về. Hơn nửa giờ sau, Tô Nam đẩy Diệp Ân Tuấn ra.

“Thế nào rồi?” Thẩm Hạ Lan vội vàng đến đón.

Tô Nam cởi bỏ khẩu trang, nhàn nhạt nói: “Không sao. Lần này phát tác có hơi nguy hiểm hơn, nhưng trị ngọn không trị gốc, tôi không có biện pháp gì được. Bây giờ tôi chỉ có thể kiềm chế cảm xúc của anh ấy. Đừng quá mệt mỏi, cố gắng thả lỏng tâm trạng

“Được.” Thẩm Hạ Lan lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn đã bình thường trở lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy liền biết mình đã làm cô sợ hãi rồi, nhanh chóng cười nói: “Anh không sao, chỉ một lát thôi.”

“Anh im đi”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh, nhưng lại đau lòng bước tới đỡ lấy anh.

“Chúng tôi có cần nhập viện không?”

Tô Nam xua tay nói: “Không, anh ấy nằm viện ở đây cũng không giúp được gì lớn đâu.”

“Được.” Khi Thẩm Hạ Lan định đỡ Diệp Ân Tuấn, Tô Nam đột nhiên nói: “Anh hai, Thiên Ưng về rồi à?”

“Thiên Ưng gì? Tôi không biết”

Diệp Ân Tuấn vẻ mặt bối rối.

Tô Nam nhìn kỹ sắc mặt, thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn, trong lòng cũng không rõ anh có biết hay không.

“Không sao, nếu anh hai nhìn thấy Thiên Ưng, hy vọng anh có thể nói cho anh cả biết.” Tô Nam buông xuống mấy câu, Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

“Đi thôi, đầu anh còn hơi đau”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đỡ Diệp Ân Tuấn ra khỏi bệnh viện quân khu.

“Thiên Ưng là ai?”

“Hạ Tử Thu”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảnh giác.

“Tô Nam có phải nhìn thấy gì không?”

“Bệnh thần kinh của anh phát quá đột ngột. Hạ Tử Thu có lẽ không có thời gian sơ tán. Em gửi địa điểm cho Tô Nam, để anh ta đến xem. Tô Nam lúc đầu cũng là một quân nhân. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra gì đó.”

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

“Vậy phải làm sao?” Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

Mặc dù cô không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại có qua lại với xã hội đen quốc tế, nhưng bây giờ đã thế này, cô không hy vọng Tô Nam và Diệp Ân Tuấn có thù ghét gì.

Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể bảo anh ta rời khỏi đây rồi nói”

“Anh ta đã đi rồi”

Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Ân Tuấn về việc phái Trương Vũ ra ngoài tìm sách cổ.

Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm. ,

“Như vậy là tốt nhất.”

Hai người vừa lên xe vừa nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan khó hiểu hỏi: “Anh với Hạ Tử Thu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Em thấy lúc nãy Tô Nam nói đến danh xưng Thiên Ưng có vẻ rất tức giận”

Diệp Ân Tuấn thở dài nói, “Thiên Ưng đã từng là phi công xuất sắc nhất của quân khu, từng tham gia đạt hạng nhì trong cuộc thi quân sự thế giới. Cùng một đại đội đặc chủng với chúng anh”

“Hạ Tử Thu là lính đặc chủng?”

Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Nhìn thế nào cũng thấy khí thế thù địch trên người Hạ Tử Thu quá nặng, khiến người ta không khỏi rùng mình, cô không thể tưởng tượng được người như vậy từng là quân nhân.

Diệp Ân Tuấn đáy mắt hơi sâu, thậm chí có chút tiếc nuối.

“Cậu ta cũng là một kẻ đáng thương. Nếu không có tai nạn đó, có lẽ cậu ta đã trở thành một ngôi sao mới chói lọi trong quân khu, nhưng đáng tiếc, số phận của con người đôi khi thật khác biệt”

“Có chuyện gì thế?”
Chương 1263

Hứng thú của Thẩm Hạ Lan bị khơi lên.

Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.

“Hạ Tử Thu có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, gia thể tương đương cậu ta, cũng là người quân khu. Cô ấy bị kẻ thù phát hiện trong một cuộc hành quân bí mật, bị giết chết rất thảm. Lúc đó bọn khủng bố đã ném xác bạn gái của cậu ta trở lại, phân thây hết ra, được coi là một sự khiêu khích đối với phía tụi anh. Chuyện này đã hoàn toàn kích thích Tử Thu, cậu ta yêu cầu dẫn một đội ra trận, muốn triệt để thanh trừ phần tử khủng bố, nhưng quân đội có kỷ luật quân đội, vụ án này không nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta. Cho dù nó nằm trong sự kiểm soát của đại đội cậu ta, theo quy định cậu ta cũng không thể tham gia hoạt động.“

Lúc đó Hạ Tử Thu gần như phát điện, liền nộp đơn xin chuyển công tác nhưng không được chấp thuận. Chuyện này kéo dài nửa năm, Hạ Tử Thu bắt đầu ở quân khu hoàn toàn từ bỏ bản thân, không tích cực huấn luyện. Cuối cùng, vi phạm kỷ luật quân đội bị buộc phải thay đổi công việc.”

“Sau khi đổi công việc, Tử Thu đột nhiên như trở thành một con người khác, dây dưa với một nhóm giang hồ ngoài xã hội rồi đi tìm bọn khủng bố để trả thù. Lần đó suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Tuy rằng Hạ Tử Thu đã thành công giết chết tên cầm đầu của đối thủ, đáng tiếc là bản thân cũng hấp hối, cận kề cái chết. Lúc đó, anh tình cờ làm nhiệm vụ ở đó, cứu cậu ấy. Nhưng sau tất cả, cậu ta không còn là chiến hữu của anh nữa, vì vậy anh chỉ có thể âm thầm giấu cậu ta đi để nghỉ ngơi điều dưỡng.“

“Chuyện của Hạ Tử Thu ảnh hưởng khá tệ. quân khu đã tổ chức một cuộc họp lớn và cuối cùng quyết định trục xuất cậu ta khỏi quân đội, đưa vào danh sách đen của quân khu. Tô Nam và ký túc xá của cậu ta thời điểm đó có mối quan hệ tốt, cho nên tâm trạng mới như vậy. Có chút vừa thương vừa hận.“

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thấp giọng hỏi: “Sau đó anh ta thành lập Kình Thiên Minh?”

“Coi như là anh cùng cậu ta hợp tác nhập cổ phần, lúc đầu cậu ta cần tiền không có, anh cung cấp một ít. Lần bị thương đó phải nằm trên giường hết nửa năm mới hồi phục. Cậu ta và anh cũng từng chấp hành nhiệm vụ cùng nhau, anh không thể trợ nhìn chiến hữu cũ của mình suy sụp như vậy. Hơn nữa, tuy tên cầm đầu đã chết nhưng những thuộc hạ vẫn còn, chúng sẽ liên tục gây rắc rối cho Tử Thu để trả thù cho đại ca. Lúc đó quân khu không thể quay lại được nữa, chỉ có thể để cậu ta tạo ra thế lực màu xám của mình, lấy bạo lực trị bạo lực.“

“Anh vẫn luôn giấu giếm chuyện này với ba vị thiếu gia Hải Thành kia sao?” Thẩm Hạ Lan phỏng đoán.

“Không phải là giấu giếm tất cả, anh chỉ giấu diếm chuyện này với anh cả và Tô Nam, Lương Thiệu Cảnh biết. Dù sao cậu ta cũng là đầu rộng của để quốc hắc ám, vì sợ tổn thương đến người mình, anh đã nói với Lương Thiệu Cảnh ngay từ đầu. Chuyện này Lương Thiệu Cảnh thấu hiểu, hai người hợp tác

cũng nhiều, Tử Thu bây giờ bày ra bộ dạng đùa giỡn với đời, nhưng thật ra chết tâm rồi. Sau khi dọn sạch đám người đó, cậu ta cũng không biết mục tiêu

sống của bản thân là gì? Nếu không phải có anh em của Kinh Thiên Minh, có lẽ thật sự không sống nữa.”

Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn trong lòng cảm thấy không thoải mái. Thẩm Hạ Lan trước kia không hiểu rõ Hạ Tử Thu, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn nói mấy chuyện này, cảm thấy người đàn ông này có thể coi là một người trọng tình nghĩa.

“Em thấy ánh mắt anh ta thật đáng sợ, em thậm chí còn sợ lúc anh phát bệnh anh ta hai anh kìa”

“Không đâu, anh hiểu con người Tử Thu, cho dù bao năm qua ở trong vùng xám, cậu ta cũng sẽ không mất đi bản tâm đầu. Đừng lo lắng, Tử Thu là người đáng tin cậy”

“Hy vọng vậy.”

Thẩm Hạ Lan không dám nói quá nhiều.

Sau khi hai người trở về nhà, Diệp Ân Tuấn mới nhớ ra mình đã đặt nhà hàng rồi.

“Làm sao chúng ta quay lại thế? Anh đặt nhà hàng rồi, bây giờ qua đó vẫn chưa muộn” Nói rồi Diệp Ân Tuấn định đi ra ngoài, nhưng bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.

“Bỏ đi, ở nhà ăn cơm, em không có tâm trạng ăn đồ Tây nữa” Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút áy náy.

“Xin lỗi, một bữa đồ Tây ngon lành bị anh làm gián đoạn rồi.”

“Anh sống tốt là hơn bất cứ thứ gì. Anh xem, khoảng thời gian này, không anh thì em nằm bệnh viện, em thấy, sau này hay là đầu tư vào bệnh viện đi, tiết kiệm tiền mỗi ngày nằm bệnh viện”

Thẩm Hạ Lan có chút chán nản nói.

Diệp Ân Tuấn cười khổ nói: “Nói thể anh cảm thấy bản thân mình rất vô dụng?”

“Cũng tạm được. Anh muốn ăn gì? Em làm vài món cho anh.”

Thẩm Hạ Lan cởi áo khoác.

Diệp Ân Tuần thể này rồi, không thể để anh ấy tự nấu ăn được. Mặc dù có quản gia và người hầu, nhưng Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên nổi hứng thú với chuyện nấu nướng.

“Em làm cái gì cũng ngon”

Diệp Ân Tuấn nịnh nọt nghe thật thoải mái.
Chương 1264

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhếch môi.

“Đợi chút.”

“Được thôi.”

Diệp Ân Tuấn dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, lại nhận được tin nhắn messenger.

Anh liếc nhìn hướng bếp, rồi bấm vào mở ra. Là Hạ Tử Thu gửi.

“Tôi đến Vân Nam rồi, Thẩm Niệm Niệm bị suy thận đột ngột đang hấp hối, phải làm sao đây? Cứu hay không?”

Diệp Ân Tuần lông mày chợt cau lại.

Suy thận?

Sao lại thế? “Đột phát sao?”

“Ừm, chắc là do trước đó thận không tốt, nhưng tôi không phải là bác sĩ, không nhìn rõ, nếu muốn biết nguyên nhân, có thể bảo bác sĩ xem cho cô ta. Nhưng nếu anh đưa đến bệnh viện bây giờ sợ cô ta thừa cơ hội chạy đi, tuy rằng lúc đến biệt thự Tô Nam không thấy tôi, nhưng chắc anh ấy đoán được tôi

đến Hải Thành, cho nên một khi Thẩm Niệm Niệm trốn thoát, tôi có thể không tiếp tục ra tay được.”

Hạ Tử Thu nói rõ mọi chuyện.

Diệp Ân Tuấn lại cau mày.

Suy thận có nặng cỏ nhẹ, anh thực sự phải suy nghĩ cẩn thận.

“Cậu cử rời khỏi Hải Thành trước cũng được, nếu có việc gì thì liên hệ với tôi, bên này tôi sẽ lo liệu. Tôi sẽ cho người tiếp quản Thẩm Niệm Niệm, cậu rút người của mình đi, tốt nhất trước khi Tô Nam ra tay, mọi người đã rút hết khỏi Hải Thành rồi.“

“Tôi hiểu rồi, tự chăm sóc bản thân đi. Bệnh thần kinh không phải là vấn đề lớn, nhưng cũng không nên bỏ qua. Đại ca, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp anh lấy sách cổ về.”

Câu nói của Hạ Tử Thu khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn có chút ấm áp.

“Tự mình bảo trọng”

Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Ân Tuấn vừa muốn gọi điện thoại cho Phi, lại phát hiện Thẩm Hạ Lan không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng anh, vẻ mặt khó lường nhìn anh.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ra.

“Em ở sau lưng anh khi nào?” Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói chuyện rồi cất điện thoại đi. Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói: “Cơm xong rồi, rửa tay ăn cơm đi”

“Được.”

Lúc Diệp Ân Tuấn đứng dậy, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

“Anh không sao, tự mình làm được”

“Để em giúp anh đi, anh bây giờ là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào phát nổ. Thẩm Hạ Lan nói vậy khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.

“Thiên Ưng mới gọi đến à?”

Thẩm Hạ Lan thản nhiên hỏi.

“Ừm, Thẩm Niệm Niệm suy thận, cấp tính.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.

“Làm sao lại như vậy?”

Diệp Ân Tuấn vừa nhìn biết cô đang nghĩ gì, nhanh chóng nói: “Không liên quan đến chúng ta, chắc là vấn đề về thận của cô ta đã xảy ra từ lâu, chỉ là bây giờ mới bùng phát.”

“Vậy anh định làm gì?”

Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ghế.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cười nói: “Anh muốn xem một màn kịch hay”

“Hửm?”

Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.

“Chờ xem, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ không để cho Thẩm Niệm Niệm chết, anh sẽ đưa cô ta đến bệnh viện. Còn tội danh của cô ta, anh sẽ giao cho cảnh sát, xử lý theo pháp luật. Bây giờ có phải tâm trạng tốt hơn không?”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan là người tốt bụng, cho dù bị thương cũng không muốn kiện Thẩm Niệm Niệm, đối với chuyện này, Diệp Ân Tuấn không muốn làm cô lo lắng. Nhưng cho dù là giao cho pháp luật trừng phạt, anh vẫn có thể đòi lại công bằng cho Thẩm Hạ Lan theo cách của mình.

Người làm tổn thương vợ anh nếu chỉ phải ngồi tù thì quá tiện nghi rồi. Chỉ là anh sẽ không nói chuyện với Thẩm Hạ Lan. Có những chuyện, cứ giấu Thẩm Hạ Lan đi. Diệp Ân Tuấn tâm tự xoay chuyển, Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Chương 1265

“Đây là cách tốt nhất, em không muốn tự mình trả thù Thẩm Niệm Niệm, nhưng chúng ta còn có con trai con gái, còn có gia nghiệp lớn như vậy. vì một kẻ cặn bã như Thẩm Niệm Niệm, thật sự không đảng. Đôi khi em cũng nghĩ, có phải lấy bạo lực trị bạo lực là có thể dứt khoát nhanh gọn hay không, làm vậy quả thật nhanh hơn, nhưng con chúng ta thì sao? Có những kẻ là chuột gián trong góc tối, suốt ngày sống trong bóng tối. luôn nhằm vào lúc chúng ta không đề phòng giáng một đòn chí mạng. Mặc kệ là đứa nào hay anh xảy ra chuyện, em đều không thể chịu đựng được. Diệp Ân Tuấn, yêu anh, có con, gan em cũng nhỏ đi rồi. Anh có thể hiểu không?”

“Anh hiểu. Anh hiểu hết. Đừng lo lắng, sau này không để em lo lắng nữa.” Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan thả lỏng đi phần nào.

“Nhanh lên, hôm nay em làm món phối phụ thể yêu thích của anh này”

“Ừm? Em vậy mà lại học món này?”

Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.

Thật ra anh không có thật sự thích ăn, nhưng năm năm trước sau khi Thẩm Hạ Lan bị chôn vùi trong biển lửa, anh đối với món ăn này đặc biệt yêu thích, cũng là lần đầu tiên anh thông qua món này để nhớ đến Thẩm Hạ Lan.

Năm năm rồi cũng đã hình thành thói quen, không ngờ lại được Thẩm Hạ Lan nhớ tới.

Một tia ấm áp xẹt qua mắt Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan đắc ý nói: “Còn phải nói, em là thiên tài. Học một món ăn không phải chuyện trong tầm tay sao?”

“Đúng, đúng, bà xã anh thông minh nhất, nếu không làm sao có thể sinh ra những đứa con thông minh như vậy?”

Tài nịnh bợ của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng mượt mà rồi. Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch lên.

“Ăn đi, ăn cũng không chặn được miệng anh”.

Tuy nói như vậy, nhưng khóe môi Thẩm Hạ Lan bất giác nhếch lên, quả thực rất đẹp mắt. Diệp Ân Tuấn nghĩ nếu thời gian có thể ngừng lại vào lúc này thì tốt rồi.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan muốn đi nghỉ trưa, Diệp Ân Tuấn liền tranh thủ cơ hội đến biệt thự cạnh biển.

Đám người của Hạ Tử Thu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới, đều đứng nghiêm.

“Diệp đại ca”

“Tử Thu đi ra ngoài làm chút chuyện, việc ở đây giao cho ai thế?”

Diệp Ân Tuấn trầm giọng hỏi, khí thế bất phàm, uy nghiêm khiến mọi người có chút kiêng dè.

“Được giao cho nhị đường chủ Tiết Chí Thanh”

“Gọi anh ta đến gặp tôi.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp đến phòng làm việc của Hạ Tử Thu.

Phòng làm việc của Hạ Tử Thu cũng giống như Hạ Tử Thu, tràn đầy sát khí, mang đến cho người ta cảm giác áp bức, nhưng trên bàn làm việc của anh ta lại có một bức ảnh nhóm, cô gái bên trong đang cười rạng rỡ động lòng người, lại mãi mãi chỉ có thể dừng lại trong bức ảnh đó.

Diệp Ân Tuấn cầm lên bức ảnh, trong lòng có chút nặng nề. Cung Tuyết Dương đâu phải là chiến hữu duy nhất mất đi trong nhiệm vụ gián điệp? Nhưng có thể đối cô thâm tình như vậy chỉ có Hạ Tử Thu. Nghe nói ba mẹ của Cung Tuyết Dương đã buông xuống sự hy sinh của cô rồi, thậm chí bây giờ còn vì danh tiếng của Hạ Tử Thu mà giữ khoảng cách với Hạ Tử Thu, không cho phép cúng tế Cung Tuyết Dương.

Từng là phi công kiêu hãnh nhất của quân khu, giờ đây lại không thể vào nghĩa trang liệt sĩ hay tỏ lòng kính trọng với người con gái mình yêu, loại đau khổ này trước kia Diệp Ân Tuấn không hiểu, bây giờ sau khi trải qua cái chết của Thẩm Hạ Lan trong biển lửa, anh mới thấu hiểu nỗi đau thấu tận tâm can này.

Bản thân năm năm trước không dám nhớ lại nữa.

Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.

“Diệp đại ca”

Tiết Chí Thanh gõ cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm trong tay bức ảnh của Cung Tuyết Dương và Hạ Tử Thu, liền nói nhỏ: “Diệp đại ca, đại ca chúng tôi không thích người khác đụng vào bức ảnh này. Có một anh em từng động vào bị đại ca chặt mất hai tay.”

“Vậy thì nói cho Hạ Tử Thu biết, tôi sờ rồi, thử xem anh ta có chặt tay tôi không?

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, Tiết Chí Thanh đột nhiên rùng mình một cái.

“Xin lỗi, Diệp đại ca, chính tôi vượt giới hạn”

“Không sao, anh là người của Hạ Tử Thu, canh giữ đồ vật cho anh ta không có gì sai? Diệp Ân Tuấn để bức ảnh xuống, quay đầu nhìn Tiết Chí Thanh, Anh không biết đánh giá người này như thế nào, nhưng là người mà Hạ Tử Thu có thể tin tưởng nên chắc không sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom