• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (104 Viewers)

  • Chap-1791

Chương 1791: Qua cầu rút ván!




"Đến đó làm gì thế?" Tần Thanh Phong khó hiểu hỏi.



Hàn Tam Thiên nói: "Có một người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời tôi đang chờ tôi ở đó."



Người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời?



Nghe thấy câu này, Vương Tư Mẫn cũng nghe được tiếng trái tim mình tan nát, nhưng ở trong lòng, lại bắt đầu tự lừa gạt mình, người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời, nhất định không phải vợ của hắn, mà là mẹ.



Đúng, mẹ cũng là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của một người đàn ông!



"Được rồi! Nhưng mà, Phù thị ở thành Phi Long phía bắc, đường xá xa xôi, nhớ phải hết sức cẩn thận." Nói xong, Tần Thanh Phong đưa cho Hàn Tam Thiên một cái lệnh bài.



"Nếu phải vào thành, nó có thể giúp được ngươi."



Hàn Tam Thiên nhận lấy lệnh bài, sau đó nhìn về phía tiểu Đào: "Hay là, cô đi cùng sư phụ tôi đi."



Mặc dù Hàn Tam Thiên cần tiểu Đào, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không vội, tương phản, lần này đi Phù thị, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, , Hàn Tam Thiên cũng không muốn để tiểu Đào đi theo mình, quá mạo hiểm.



Tiểu Đào lắc đầu: "Hàn công tử, tiểu Đào không có người thân, cũng không có chỗ nào để đi, huống hồ, ta là huyết mạch duy nhất của tộc Bàn Cổ, mặc dù ta đã quên rất nhiều chuyện, nhưng Từ Hải cũng nói, ngươi chính là người chúng ta cần bảo vệ, cho nên người đi đầu, tiểu Đào cũng đi nơi đó."



Hàn Tam Thiên nói: "Nhưng lần này sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."



Tiểu Đào vẫn kiên định gật đầu, trong trí nhớ của nàng, Hàn Tam Thiên là người duy nhất đối xử tốt với nàng, huống hồ, nàng mặc dù không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng nàng có thể xác định, mình chính là truyền nhân duy nhất của tộc Bàn Cổ, nàng có trách nhiệm và nghĩa vụ đi theo bảo vệ Hàn Tam Thiên, vô luận sống hay chết.



"Được rồi, vậy cô đi cùng tôi đi." Hàn Tam Thiên gật đầu nói, thật ra có tiểu Đào cũng là chuyện tốt, nhỡ đâu dọc đường nàng nhớ ra cái gì, cũng sẽ rất có lợi cho mình.



Mặc dù trước mắt tu vi mình tăng mạnh, người như Diệp Vô Hoan trong tay mình cũng không chịu được một chiêu, nhưng Hàn Tam Thiên cũng chỉ có lòng tin, chứ không dám cuồng vọng, dù sao mặc dù Diệp Vô Hoan là cao thủ, nhưng cao thủ của Phù thị hiển nhiên nhiều vô số kể, người mạnh hơn hắn, cũng rất nhiều.



"Nàng có thể đi theo ngươi, sao ta lại phải về nhà, mà ta cũng đâu có nói muốn về nhà." Vương Tư Mẫn bất mãn đứng dậy.



Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu thích cái tên khốn cái này rồi, hắn không chỉ đẹp tria, quan trọng nhất chính là, đối với những cô gái như Vương Tư Mẫn, thực lực mới là điểm chinh phục nàng, rõ ràng Hàn Tam Thiên đã chinh phục được nàng.



Hàn Tam Thiên không nhìn thẳng Vương Tư Mẫn, mặc dù trong lúc vô tình Vương Tư Mẫn đã trợ giúp mình rất nhiều, ở thôn Vô Ưu cũng giúp không ít, nhưng Vương Tư Mẫn cũng suýt nữa hại chết mình, những thứ kịch độc kia đến bây giờ vẫn còn trong cơ thể của mình, mặc dù tạm thời bọn chúng đã biến mất, nhưng Hàn Tam Thiên cũng biết, không thấy cũng không có nghĩa là không tồn tại.





Cũng là bởi vì Vương Tư Mẫn giúp mình, cho nên, biết rõ là nguy hiểm rồi thì sao Hàn Tam Thiên có thể để người không liên quan đi chịu chết được chứ?!



"Sư phụ, vậy xin từ biệt." Hàn Tam Thiên nói xong, kéo tiểu Đào, khởi động năng lượng, hóa làm một vệt kim quang, trực tiếp bay thắng đi.



Lúc trước Hàn Tam Thiên không có năng lực bay xa, đồng thời cũng sợ bay lên không trung sẽ bại lộ hành tung, bây giờ, anh không sợ nữa.



Vương Tư Mẫn nhìn Hàn Tam Thiên bay đi, muốn đuổi theo, lại nhìn lại Tần Thanh Phong căn bản không thể bay, nếu như mình đuổi theo Hàn Tam Thiên, mình Tần Thanh Phong ở lại nơi hoang dã này, có mà chết chắc.



Tự suy ngẫm một lát, Vương Tư Mẫn bực bội dậm chân: "Đáng ghét, người qua cầu rút ván, người chết không được yên!!!!!"



Bay đến không trung, Hàn Tam Thiên mới càng thêm xác định suy đoán trước đó của mình, tường thành của thành Thiên Hồ quả nhiên cao không thấy đầu, chạm tới vào mây trời, không biết rốt cuộc cao tới đâu.



Sắp đến trong thành, Hàn Tam Thiên mới đáp xuống đất, bây giờ bên trong thành Thiên Hồ, vệ binh tuần tra gắt gao, dù sao Vương Tư Mẫn cũng đã mất tích mấy ngày, Vương Đống rất sốt ruột, nên phải người tìm kiếm khắp nơi.



Nhưng với tu vi bây giờ của Hàn Tam Thiên, muốn ra khỏi thành Thiên Hồ cũng không có gì khó, Tráng Hồ đang soát người ở cổng thành, bỗng nhiên chỉ cảm thấy có một ánh sáng lóe lên, còn không kịp phản ứng, kim quang cũng đã biến mất không thấy gì nữa.



Tráng Hồ kỳ quái gãi gãi đầu: "Vừa nãy có thứ gì bay qua thế?"



Vệ binh bên cạnh cũng ngơ ngác, lắc đầu nói: "Ta không biết, ta chỉ nhìn thấy một chùm sáng, lão đại, chẳng nhẽ... chẳng nhẽ có người chạy đi?"



Tráng Hổ vỗ vào đầu tên vệ binh một cái: "Nghĩ cái gì thế, ở cái thành Thiên Hồ này, có ai có thể chạy đi trước mắt ta chứ? Ngươi làm như Hồ ca của ngươi vô dụng lắm ấy."



Đánh xong, Tráng Hồ lại gãi đầu, nhìn qua phía ngoài cửa thành.



Vừa rồi thứ kia là cái gì?!



Thành Phi Long, trong đại sảnh gia tộc Phù thị.



Phù Thiên đang viết gì đó ở trong phòng, lúc này, một người hầu hoang mang rồi loạn chạy vào, vừa đi vào đã hốt hoảng quỳ xuống: "Tộc trưởng, không xong rồi, không xong rồi."



"Lại có chuyện gì nữa?" Phù Thiên hướng mày, vỗ bàn một cái, lập tức bất mãn đứng dậy.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom