• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (82 Viewers)

  • Chap-1786

Chương 1786: Đùa dỡn ông thì sao?




Sau đó, Diệp Vô Hoan khẽ giật mình: "Ngươi là... không, chuyện này... không thể có chuyện đó được!"



Diệp Vô Hoan nhìn sang Tân Thanh Phong, hiển nhiên, ông ta hi vọng Tần Thanh Phong có thể cho mình một đáp án, dù sao trận tấn công bất chợt ba năm trước, bọn họ gần như không giữ lại bất kỳ người sống nào của thôn Vô Ưu, ngoại trừ con trai của tộc trưởng là Từ Hải ra.



Vì vậy sự xuất hiện của Tiểu Đào tất nhiên khiến Diệp Vô Hoan vừa sợ vừa ngạc nhiên.



Nhưng rất nhanh, trên mặt Diệp Vô Hoan lộ ra nụ cười dữ tợn. Ông ta hiểu rồi, thảo nào tên Từ Hải kia bị ép ba năm cũng chưa từng nói một chữ về bí mật Bàn Cổ với mình, mà mấy người này vừa đến, Từ Hải đã bỗng dưng trở nên khác thường, trực giác nói cho ông ta biết, nhất định đám người kia đã nhận được bí bảo Bàn Cổ.



Về phần cô gái Bàn Cổ này, có lẽ là tiện nhân Tần Thanh Phong kia lén mình giấu riêng!



"Tốt lắm, sự xuất hiện của ngươi khiến ta càng khẳng định một việc, đó là nhất định các ngươi đang tìm thứ gì đó." Nói xong, Diệp Vô Hoan trực tiếp tăng tốc, mắt thấy cả người Tiểu Đào sắp bị đánh bay, Vương Tư Mẫn chật vật muốn bò dậy từ dưới đất, nhưng lại phát hiện mình căn bản không dùng sức được.



Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, Tiểu Đào lập tức nặng nề rơi xuống mặt bằng cách đó mấy mét, cảm thấy cả người như sắp rời ra thành từng mảnh.



Tiểu Đào chật vật ngẩng đầu nhìn về phía cái hố bên cạnh, lo lắng nói: "Hàn công tử, Tiểu Đào chỉ có thể làm được bấy nhiêu mà thôi."



Có thể kéo dài một giây thì kéo dài một giây, đó là chiến lược ba người lập ra khi nãy, cho dù không đánh lại nhưng cũng phải câu chút thời gian cho Hàn Tam Thiên.



"Một đám rác rưởi mà cũng muốn ngăn cản ông hả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Diệp Vô Hoan khinh thường hừ khế.



Ngay vào lúc ông ta muốn xoay người, dẫn người xuống hố, lúc này, một giọng nói bình tĩnh bỗng nhiên vang lên: "Ông mạnh lắm à?"



Đi cùng với giọng nói này là tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên tuyết, Diệp Vô Hoan quay đầu lại, chỉ thấy từ trong đống tuyết, Hàn Tam Thiên nhếch môi cười nhạt, chắp tay sau lưng, tư thế vô cùng tao nhã.



"Tam Thiên?!"



"Gà bệnh chết tiệt!"



"Hàn công tử!"



Ba người Vương Tư Mẫn, Tiểu Đào và Tần Thanh Phong, và lúc tuyệt vọng và lo lắng chợt thấy Hàn Tam Thiên, vừa hưng phấn, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Con mẹ nó ngươi là ai?" Thấy Hàn Tam Thiên, Diệp Vô Hoan lập tức nhíu mày.



Nhưng trong mắt ông ta luôn đầy vẻ khinh thường, bất kể đối phương là ai, Diệp Vô Hoan cũng không đặt vào mắt. Thân là người đứng đầu một thành, tu vi của Diệp Vô Hoan tất nhiên có thể tung hoành một phương, nhất là khi đối diện chỉ là một thằng nhãi trẻ tuổi, ông ta càng cảm thấy nhẹ nhõm.



Có thể đối phó với Diệp Vô Hoan ông ta trừ chân thần ra chỉ có thể là mấy người của đại gia tộc.



Nhưng thằng nhãi trước mặt vô cùng xa lạ, hiển nhiên không thể nào là người của đại gia tộc nào.



"Tam Thiên, cẩn thận, tu vi của hắn cực kỳ cao." Lúc này Tần Thanh Phong nhắc nhở.



Vương Tư Mẫn gật đầu: "Đúng vậy đó, gà bệnh chết tiệt, ngươi phải cẩn thận một chút, ông ta đối phó với bọn ta chỉ cần một chiêu."



Hàn Tam Thiên nghe vậy cười: "Mạnh thế à?"



Diệp Vô Hoan cười khinh thường, tuy rằng ông ta đã nghe rất nhiều lời tâng bốc như vậy, nhưng nó luôn khiến người ta vui vẻ. Ông ta nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: "Nếu đã biết sự lợi hại của ta, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đàng hoàng một chút, có phải người vừa mới ở dưới hố không? Ngươi lấy được cái gì? Ngoan ngoãn giao ra đây, không chừng tâm trạng ta tốt sẽ tha chết cho người."



Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười: "Ông rất muốn biết tôi lấy được cái gì hả?"





Hàn Tam Thiên cố ý dừng lại một lát, chờ đến khi Diệp Vô Hoan hoàn toàn bị khơi dậy hứng thú, anh bỗng lạnh lùng nói: "Ông tính toán thơm bơ như vậy sao? Tại sao tôi phải nói cho ông biết!"



Vốn dĩ Diệp Vô Hoan tưởng rằng Hàn Tam Thiên muốn nói cho mình biết đáp án, ai ngờ bị anh đùa bỡn như vậy, nhất thời sắc mặt lạnh lẽo: "Thằng nhóc thối, ngươi dám đùa bỡn ta?"



"Đùa bỡn ông thì sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.



Cả người Diệp Vô Hoan bốc lên lửa giận, thân là thành chủ thành Thiên Hồ, mấy chục năm nay chưa từng có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với ông ta: "Tiểu tử, ngươi thành công làm ta phát bực rồi."



Vừa mới nói xong, cả người Diệp Vô Hoan đột nhiên biến mất, ngay sau đó Hàn Tam Thiên cảm nhận được một cỗ năng lượng mạnh mẽ đang lao về phía mình.



"Nhanh thật!" Hàn Tam Thiên không khỏi nhẹ giọng tán thưởng.



Dùng nhanh như chớp để hình dung ông ta, thậm chí còn cảm thấy như đang dùng con rùa để hình dung tốc độ hỏa tiễn, ông ta thật sự quả nhanh, nhanh đến mức cả tàn ảnh cũng không có!



"Tam Thiên, cẩn thận!" Tần Thanh Phong sốt ruột hét lên, thậm chí vì lo lắng mà bất chấp đau đớn trên người đứng dậy.



Khiến người ta trợn mắt há hốc mồm là, đối mặt với công kích của Diệp Vô Hoan, Hàn Tam Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí tay chắp sau lưng cũng lười nhấc lên.



"Gà bệnh chết tiệt này choáng váng rồi ah ? Mau trốn đi." Vương Tư Mẫn nhìn tới nóng nảy.



Nàng ta thật sự quá rõ ràng, tu vi của Diệp Vô Hoan cao bao nhiêu, cho dù nàng ta đã gần tới cao thủ thành cảnh, tuy rằng quả thực không thể nào ngăn cản cao thủ phiêu miểu cấp, nhưng cũng không tới mức có thể bị người ta giết chết trong nháy bằng chỉ bằng một chiêu tùy ý. Thực lực của Diệp Vô Hoan ít nhất phải trên phiêu miễu cấp, gần tới cảnh giới không động.



Đối mặt với cao thủ như vậy, cho dù là cùng cảnh giới cũng không thể không tránh không né!



Hàn Tam Thiên đang làm gì vậy? Muốn chết sao?!



Lúc này Diệp Vô Hoan cũng cười thầm trong lòng, thấy Hàn Tam Thiên không tránh không né như khúc gỗ, năng lượng trong tay không khỏi tăng lên, muốn trực tiếp đánh chết Hàn Tam Thiên.



"Am!"



Một tiếng thật lớn vang lên!



Lúc cả người Diệp Vô Hoan trực tiếp đánh vào người Hàn Tam Thiên, xung quanh Hàn Tam Thiên lập tức lóe lên ánh sáng vàng. Diệp Vô Hoan tức khắc cảm giác mình đụng phải một thứ cứng rắn như đá, không chỉ khiến cả nắm đấm tê dại, thậm chí còn vì phản lực của vụ va chạm khiến cơ thể không khỏi lùi lại mấy mét.



Diệp Vô Hoan lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, trên mặt cố giả bộ bình tĩnh, nhưng ngũ tạng trong cơ thể đang lộn xộn, ông ta thật sự không hiểu chuyện này là sao.



Dựa vào năng lực của ông ta đã là tới giai đoạn cao nhất của cảnh giới phiêu miểu, một đòn dùng hết sức, đừng nói là cao thủ cùng cảnh giới, cho dù là người không động cảnh cũng không thể dưới tình huống không hề phòng ngự, cứng rắn chịu được một chiêu này, hơn nữa còn có thể khiến mình lùi lại!



"Vậy cũng gọi là cao thủ hả?" Hàn Tam Thiên phủi bụi trên người một cái, khinh thường bĩu môi.



Thấy Hàn Tam Thiên không sao, ba người Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào bấy giờ mới nặng nề thở ra một hơi, thậm chí ngay lập tức tỏ ra mừng rỡ.



"Trời ạ, đây là sức mạnh của Huyền Khải bất diệt ư? Cao thủ như Diệp Vô Hoan mà cũng không phá được nó." Tần Thanh Phong tự lẩm bẩm, ông ta thật sự không thể nào tưởng tượng, Huyền Khải bất diệt này vậy mà lại mạnh tới biển thái như vậy.



Vương Tư Mẫn nhìn Hàn Tam Thiên bình thản ung dung, cảm xúc trong mắt cũng thay đổi rõ ràng, nàng ta chợt phát hiện, con gà bệnh Hàn Tam Thiên này trở nên rất đẹp trai.



Mà Diệp Vô Hoan bị Hàn Tam Thiên giễu cợt, lúc này lại không có tâm trạng như bọn họ, ông ta liếc hơn mười người áo đen sau lưng, lạnh giọng quát: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết hắn cho ta!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom