• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (89 Viewers)

  • Chap-1776

Chương 1776: Bọn họ chết hết rồi!




Ba người nhanh chóng đuổi theo Hàn Tam Thiên, đi thẳng từ tầng hai xuống đại sảnh ở tầng trệt. Đại sảnh ở tầng trệt trừ mấy cái bàn được xếp ngay ngắn ra thì không một bóng người, hơn nữa vô cùng u ám.



Cả đại sảnh yên tĩnh tới mức nghe được tiếng kim rơi, lại khiến người ta sởn hết cả gai ốc.



Ra khỏi khách điểm, bốn người tới đường cái.



Gió đêm vi vu, lá rụng bay tán loạn, cả con đường bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, không nhìn thấy lối vào, cũng không nhìn thấy điểm cuối.



Một cơn gió lạnh thổi qua, Vương Tư Mẫn bị đông cứng cả người không khỏi khẽ run rẩy, ôm cánh tay, kỳ lạ nói: "Gà bệnh chết tiệt, ngươi dẫn bọn ta tới đường cái làm gì? Dạo phố hả, nhưng ngại quá, người ta đã dọn hàng hết rồi, chúng ta mau về đi, lạnh chết mất."



"Tìm người." Hàn Tam Thiên cười, sau đó nhanh chân đi đến cổng một ngôi nhà, rồi nhìn về phía Vương Tư Mẫn.



Vương Tư Mẫn sững sờ, theo ý của Hàn Tam Thiên là kêu mình đi gõ cửa.



"Gõ đi, chủ ngôi nhà này sẽ nói cho cô biết câu trả lời." Hàn Tam Thiên cười nói.



Vương Tư Mẫn nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, nửa tin nửa ngờ đi tới trước cổng. Nàng có cảm giác bị Tam Thiên đùa giỡn, nhưng nghĩ rằng gõ cửa tìm được chủ nhà là có thể biết được đáp án mình muốn, cuối cùng nàng ta vẫn gõ cửa.



Tay Vương Tư Mẫn gõ lên của, tiếng của kẽo kẹt nhẹ nhàng mở ra, trong nhà một khoảng sân nhỏ, cùng với ba gian phòng rất bé.



Trong sân một mảnh đen nhánh, không có một ngọn đèn dầu nào, đứng ở cổng nhìn vào có chút u ám, Vương Tư Mẫn nhìn Hàn Tam Thiên: "Không có ai!"



"Cô còn chưa vào xem đã biết không có ai rồi hả? Sợ à?" Hàn Tam Thiên cố ý cười nói.



Vương Tư Mẫn lập tức hừ lạnh một tiếng: "Xi, bổn tiểu thư mà sợ hả?" Nói xong, nàng ta bước vài bước tiến vào.



Chẳng qua càng vào sâu bên trong, Vương Tư Mẫn càng cảm thấy sợ hãi. Nàng ta hoàn toàn là bị Hàn Tam Thiên khích, kiên trì đi tiếp. Càng đi nàng ta càng sợ, trong viện tử này thật sự quá im ắng, im ắng đến mức khiến người ta sợ hãi.



Thật ra nàng ta cũng là người tu đạo, theo lý thuyết là không sợ quỷ, nhưng chẳng hiểu tại sao đến chỗ này lại cảm thấy trong lòng cực kỳ hoảng sợ.



Khó khăn lắm mới đi tới trước cửa ba gian phòng, Vương Tư Mẫn đứng đó hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt, giơ tay gõ cửa. Song giống với cổng lớn, cửa bên trong cũng không khóa, đưa tay dụng một cái là cửa phòng đã mở.



"Có ai không?" Vương Tư Mẫn kêu một tiếng, sau đó quay người trở về.



Đến cổng, trên mặt Vương Tư Mẫn khôi phục kiêu ngạo lúc trước, nói với Hàn Tam Thiên: "Không có ai."



Hàn Tam Thiên gật đầu, dẫn theo ba người lại xoay người đi tới căn nhà bên cạnh, rồi lại đưa mắt nhìn Vương Tư Mẫn.





"Lại là ta hả?" Vương Tư Mẫn kinh ngạc chỉ vào mình.



"Ta nói cho ngươi biết, gà bệnh chết tiệt, tốt nhất đừng có đùa giỡn với bổn tiểu thư, nếu không ngươi không chịu nổi đâu." Vương Tư Mẫn thở phì phò hét một câu. Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này Vương Tư Mẫn to gan hơn, trực tiếp đi vào trong, chẳng bao lâu nàng ta đã ra ngoài, lắc đầu: "Vẫn không có người."



Liên tiếp mấy ngôi nhà, nhưng kết quả lại giống với ngôi nhà đầu tiền, gần như không có gì khác biệt, cửa nhà không khóa, vừa gõ đã mở, nhưng trong nhà căn bản không có ai.



Lúc Vương Tư Mẫn kiểm tra xong căn nhà cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận trừng Hàn Tam Thiên, hai tay chống nạnh: "Gà bệnh chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng quá đáng, sự khoan dung của bổn tiểu thư có giới hạn! Cả đêm ngươi kêu ta tìm bao nhiêu nhà rồi, nhà nào ngưoi cũng nói có đáp án, đáp án đâu?"



Hàn Tam Thiên cười: "Thật ra, chúng đã cho cô đáp án rồi."



Vương Tư Mẫn sững sờ, đáp án, đáp án gì?!



Lúc này Tần Thanh Phong thấy lạ hỏi: "Tam Thiên, chuyện này quá kỳ lạ, tại sao nhà nào cũng không có người? Theo lý thuyết, trên đường không còn ai nữa, chắc hẳn bọn họ đã về nhà, nhưng tại sao ngôi nhà nào cũng không có người?"



Hàn Tam Thiên nói: "Chuyện này nằm trong dự liệu của tôi, đi với tôi tới chỗ này, các người sẽ biết tại sao trong nhà không có người."



Vương Tư Mẫn vừa nghe câu này lập tức giận dữ nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Tam Thiên, cuối cùng người muốn làm cái quỷ gì?"



Hàn Tam Thiên mặc kệ nàng ta, dẫn ba người đi tới phía trong cùng của thôn, lúc ba người dừng trước cửa một tòa kiến trúc lớn, Vương Tư Mẫn lập tức khó hiểu: "Hàn Tam Thiên, ngươi muốn chết hả, chúng ta tới đây làm gì?"



Hàn Tam Thiên cười, mở cửa ra, sau đó sải bước trực tiếp đi vào giữa nhà, tấm bảng trên đầu trong nhà viết hai chữ từ đường rõ ràng.



Hàn Tam Thiên chợt dùng một đạo pháp thuật, lập tức chiếu sáng cả từ đường, nhất thời, cả từ đường hiện rõ trong mắt bốn người.



"Cô có biết những người cô vừa tìm ở đâu không?" Hàn Tam Thiên nhìn Vương Tư Mẫn nói.



Vương Tư Mẫn cau mày lắc đầu: "Đi đâu?"



Hàn Tam Thiên cười, chỉ vào một hàng bài vị rậm rạp trong điện, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nói: "Bọn họ, đều ở đó!"



Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn chợt nhìn lại, cả người cực kỳ sợ hãi, hoảng hốt nhìn đống bài vị kia, trong lúc nhất thời bị dọa tới không nói nên lời.



Bọn họ... họ... bọn họ chết hết rồi?!



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom