• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (92 Viewers)

  • Chap-1772

Chương 1772 Cô bạn từ phương xa




Sau khi Tiểu Đào sửa soạn xong ra ngoài, Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn và Tần Thanh Phong đã đợi trong phòng khách ở tầng trệt. Cho dù chỉ là buổi sáng nhưng việc làm ăn trong khách điếm cực kỳ tốt, gần như giống với chiều hôm qua lúc bốn người tới, trong khách điểm gần như không có bàn trống.



"Thật là một nơi kỳ lạ, sáng sớm đông người như vậy, buổi tối lại không thấy ai." Vương Tư Mẫn nhìn người xung quanh ồn ào, có chút bất mãn nói.



Tần Thanh Phong cười: "Đi thôi, chúng ta đi tìm trưởng thôn, có lẽ ông ấy sẽ biết vài chuyện của Tiểu Đào."



Ra khỏi khách điểm, trên đường cái cũng giống chiều hôm qua. Bốn phía huyên náo, tiếng rao bản vang lên không dứt bên tai, cả nhóm người đi tới nơi sâu trong cùng của thôn.



Tần Thanh Phong đã tìm tiểu nhị của khách điểm để nghe ngóng. Căn nhà lớn nhất trong thôn Vô Ưu chính là từ đường của thôn, trưởng thôn quản lý một thôn cũng quanh năm ở từ đường.



Chẳng bao lâu sau, bốn người đã tới trước một căn nhà lớn.



Tuy căn nhà hơi cũ kỹ nhưng gạch đỏ ngói đen, trang hoàng cực kỳ khí phải. Hai con thú đá kỳ dị ở cửa mở to miệng, nghiêm nghị lại tràn đầy uy nghiêm.



"Chúng ta vào thôi." Liếc bảng hiệu ghi hai chữ từ đường trên đỉnh đầu, Tần Thanh Phong tiến vào trước.



Vừa vào từ đường, mùi hương khói đã xộc vào mũi, tiếp tục vào trong, đập vào mắt là một bàn thờ vô cùng lớn, bên trên xếp đầy các loại bài vị.



Bốn người vừa mới vào điện, một ông lão râu trắng đã chậm rãi từ trong cửa hông của đại sảnh bước ra, vui vẻ cười nói: "Có bạn từ phương xa tới, quả thực là chuyện vui."



Sau lưng ông lão còn có một người thanh niên khoảng chừng hai lắm, hai sáu tuổi. Mặt chữ quốc, lông mày chính trực, trông hơi anh tuấn, chỉ là trong mắt mang theo chút sát ý mà người ngoài khó nhận ra.



Tần Thanh Phong cười: "Đây hẳn là ngài trưởng thôn đúng không? Tại hạ là Thất trưởng lão của Hư Vô tông, Tần Thanh Phong, vị này là đồ nhi của ta Hàn Tam Thiên, còn đây là thiên kim của nhà họ Vương ở thành Thiên Hồ, tiểu thư Vương Tư Mẫn."



Hàn Tam Thiên nhìn Tần Thanh Phong bằng ánh mắt kỳ lạ. Người này đúng là to gan, trực tiếp bảo ra họ tên thật của mình. Người khác thì không sao, nhưng dù gì ba năm trước Tần Thanh Phong đã tới đây, hơn nữa còn giết rất nhiều thôn dân của thôn Vô Ưu.



Dường như Tần Thanh Phong nhận ra nghi hoặc của Hàn Tam Thiên, ghé vào tai anh nói: "Lúc trước bọn ta che mặt, tới vào buổi tối, chỉ để cướp đồ nên không giết bọn họ, bọn họ cũng không biết ta."



Hàn Tam Thiên hiểu rõ gật đầu, thảo nào Tần Thanh Phong dám to gan như vậy.



Tuy rằng ông lão râu trắng cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảnh giác: "Thì ra là đại sư giá lâm, thật sự không tiếp đón từ xa. Có điều, từ trước tới nay bổn thôn xa rời nhân thế, sao Tần trưởng lão lại tìm được nơi này? Không biết là có chuyện gì?"



Câu này vừa nói ra, ngược lại hỏi khó Tần Thanh Phong. Ông ta hơi sững sờ, nhanh chóng nghĩ ra lý do: "Sở dĩ Tần mỗ có thể tìm được nơi này thật ra là nhờ vị cô nương này. Nàng tên Tiểu Đào, nhưng lại bị mất trí nhớ, có rất nhiều việc không nhớ được. Hôm nay chúng ta tới đây cũng là hi vọng có thể giúp nàng giải đáp bí ẩn về thân thế của mình."





Ông lão râu trắng thoải mái gật đầu, đặt ánh mắt lên người Tiểu Đào, quan sát một lát: "Nhưng vị cô nương này thật sự không phải người của thôn Vô Ưu bọn ta."



Nghe ông ta nói thế, Hàn Tam Thiên, Tần Thanh Phong và Tiểu Đào đều sững sờ, Tần Thanh Phong kéo tay Tiểu Đào, nói: "Trưởng thôn, có phải ông nhìn lầm rồi hay không? Sao nàng lại không phải người ở đây được? Ông xem cánh tay của nàng này, giống như người trong thôn, đều có dấu xanh."



Ông lão râu trắng cười: "Đây chỉ là một hình xăm đặc biệt mà thôi, có lẽ, tổ tiên của vị cô nương này đến từ cùng một nhánh với bọn tôi."



"Trưởng thôn, ông chắc chứ?" Tần Thanh Phong nói.



Hiển nhiên, Hàn Tam Thiên cũng không tin lời của trưởng thôn.



Tiểu Đào là truyền nhân của Bàn Cổ, hình xăm búa Bàn Cổ cũng là dấu vết đặc trưng của tộc Bàn Cổ. Vào vạn năm trước, tộc Bàn Cổ chỉ còn một nhánh may mắn sống sót, điều đó cũng chứng minh nhất định Tiểu Đào tới từ đây.



Quan trọng hơn là, Tiểu Đào có thể gọi tên tiểu nhị của khách điểm kia, điều này càng chứng minh Tiểu Đào là người của nơi này.



Nhưng tại sao trưởng thôn và tiểu nhị đều bảo không biết Tiểu Đào chứ?!



Tuy nhiên vấn đề là, Hàn Tam Thiên luôn chăm chủ quan sát từng lời nói cử chỉ của trưởng thôn, ông ta không giống như đang nói dối.



"Bổn thôn có một trăm ba mươi mốt hộ, tổng cộng năm trăm sáu mươi bảy người. Lão phu nắm rõ bọn họ như lòng bàn tay, trong thôn có người đó hay không, ta cũng rõ ràng hơn bất kỳ ai. Vị cô nương này, ta chưa từng nhìn thấy. Nếu không tin, Thạch Cường, ngươi đi lấy thôn phổ của thôn ta cho bốn vị đây xem." Ông lão nói xong, dặn dò.



Người trẻ tuổi được gọi là Thạch Cường gật đầu, tiến vào cửa hông chưa bao lâu, trong tay đã cầm một quyển sách thật dày bước ra. Sau đó hắn ta giao cho Tần Thanh Phong.



Tần Thanh Phong nhận lấy quyển sách kia, bên trên viết đầy tên người, nhưng ông ta lật từ đầu tới cuối một lượt, quả thực không tìm thấy tên của Tiểu Đào.



Tần Thanh Phong khó tin nhìn Hàn Tam Thiên, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.



Không ai quen Tiểu Đào, thoạt nhìn quả thực rất giống như Tiểu Đào không thuộc về nơi này. Nếu không phải hôm qua Tiểu Đào gọi được tên của tiểu nhị, Hàn Tam Thiên đã thật sự cảm thấy có thể lần này bọn họ đến nhầm chỗ.



Nhưng cố tình là Tiểu Đào lại biết tiểu nhị, hơn nữa gọi ra tên hắn một cách chính xác.



Chuyện... chuyện này là sao?



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom