• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (99 Viewers)

  • Chap-1771

Chương 1771: Yêu cầu quá đáng




Đúng lúc này, cửa phòng phát ra một tiếng nhỏ, Hàn Tam Thiên lên tiếng, bấy giờ Vương Tư Mẫn mới ủ rũ cúi đầu bước vào, trong tay cầm thêm một bát cháo.



Nàng ta biết vết thương nặng của Hàn Tam Thiên liên vẫn tục chưa mấy khỏi, còn ngày. phải đi Vương Tư Mẫn đặc biệt kêu tiểu nhị nấu một ít cháo ch o Hàn Tam Thiên tẩm bổ.



Hàn Tam Thiên nhìn dáng vẻ nàng ta như biến thành một người khác hẳn vừa rồi, lập tức thấy hơi lạ hỏi :"Có chuyện gì vậy? Không phải cô đi dạo phố với Tiểu Đào à? Về sớm như vậy hả ?"



Nhắc tới chuyện này, Vương Tư Mẫn liền bĩu môi, cả người giống như quả b óng da bị xì. Ngồi xuống cạnh bàn, đặt cháo tro ng tay xuống: "Đừng ta sắp tức chết rồi." nói nữa,



Sau khi Tiểu Đào đi theo phía sau bung bát cháo của Vương Tư Mẫn đặt lên bàn, nhẹ nhàng đưa cho Hàn Tam Thiên thì cười khẽ giải thích: "Tư Mẫn tỷ tỷ muốn dạo phố, nhưng chẳng trên đường lại không có gì."



Hàn Tam Thiên mỉm cười. Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới, Hàn Tam Thiên đứng dậy đóng cửa sổ theo bản năng, th ấy sắc trời bên ngoài tuy rằng chỉ hơi tối nhưng con đường cái náo nhiệt buổi chiều đã không còn người nào từ lâu. Thậm chí các gia đình còn không thắp đèn, cả thôn trang chìm trong bóng tối.



"Người thôn này đều nghỉ ngơi sớm như vậy ư?" Hàn Tam Thiên nói.



Thảo nào vừa rồi lại yên tĩnh như vậy. Có điều, từ đầu tới cuối Hàn Thiên đều cảm thấy sự yên tĩnh của nơi này hiệ n lại vẫn khác với sự yên tĩnh mà anh cảm giác lúc nhập định ban nãy.



Bây giờ quả thật yên tĩnh, nhưng vừa rồi, là một loại im lặng chết chóc.



"Ai biết, cả bóng quỷ cũng không thấy." Vương Tư Mẫn nhắc tới cũng hơi tức giận, tâm trạng vui vẻ muốn dạo phố ban đầu giờ đã hoàn toàn biến mất.



Chỉ ăn một bữa cơm, sau đó ăn diện một chút, con đường lúc trước còn vô cùng náo nhiệt, sau khi đêm xuống bỗng nhiên vắng tanh.



Hàn Tam Thiên cười: "Dù sao mấy ngày nay lên đường cũng rất mệt mỏi, xem như nghỉ ngơi sớm một chút đi." Dứt lời, Hàn T am Thiên ăn cháo xong, nhẹ nhàng đặt bát lại xuống bàn.



"Ta múc cho ngài một bát nữa." Tiểu Đào nhận 1 ấy bát rồi ra ngoài.



Nhưng chỉ một lát sau, Tiểu Đào đã xấu hổ chạ y về, cái bát trong tay rỗng tuếch, nàng nhìn Hàn Tam Thiên với ý xin lỗi: "Chủ quán ngủ rồi."



"Không phải vừa rồi tên tiểu nhị kia còn làm việc hả? Lúc chúng ta trở lại, trong khách điếm còn một nửa số bàn chưa thu dọn xong, chúng ta mới nói chuyện bao lâu, hắn dọn dẹp xong nhanh như vậy hả?" Vương Tư Mẫn vừa nói vừa không tin lắm nhìn Tiểu Đào, đứng dậy cầm lấy cái bát trong tay Tiểu Đào, nghi ngờ đi tới cầu thang.

Lúc nàng ta đi đến cầu thang, tầng trệt của khách điểm đã tắt đèn vắng người từ lâu, một mảnh đen sì, trống rỗng khiến người ta cảm thấy hơi hốt hoảng.



Nàng ta quay trở về phòng.



"Lạ thật, đúng không có ai."



Tư Mẫn đầy nghi vấn. Nàng ta bước vào phòng , đặt mông ngồi xuống, bỗng dưng nhìn Hàn Ta Thiên nói: "Hàn Tam Thiên, ngươi không cảm thấy cái thôn này rất lạ hả? Bây giờ mới mấy giờ mà ai cũng chạy đi ngủ hết."



Hàn Tam Thiên cũng thấy rất lạ, nhưng không nghiên cứu sâu. Có lẽ dân phong ở thôn nhỏ thế này chất phác, mặt trời mọc thì là m, mặt trời lặn thì nghỉ cũng bình thường. Anh cười nói: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô hả, tinh thần sức lực tràn trề. Người ta dựa vào thể lực để nuôi gia đình đấy, dáng vẻ đại tiểu thư này của cô chẳng hề sầu lo chuyện gì."



"Ngươi...."



Vương Tư Mẫn bị mấy câu này của Hàn Tam chọc giận nhưng không biết trả lời thế nào.



"Ta không muốn nói nhảm với ngươi nữa, về đây."



Sau khi Vương Tư Mẫn đi, Tiểu Đào vẫn không đi, ngược lại lẳng lặng đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cười: "Sao vậy?"





"Hàn công tử, tiểu thu nói không sai, Tiểu Đào... Tiểu Đào cũng cảm thấy thôn này kỳ lạ. Hơn nữa... hơn nữa. " Tiểu Đào hoảng sợ nhìn xung quanh, không dám lên tiếng.



Hàn Tam Thiên cười hỏi: "Hơn nữa cái gì?"



"Hơn nữa... hơn nữa ta cứ cảm thấy hình như có người đang lén theo dõi chúng ta."



Hàn Tam Thiên bị câu nói của nàng làm cho hơi lạnh sống lưng.



Không phải anh sợ quỷ, dù sao có gì mà anh chưa từng thấy chứ? Chỉ là quả thực hoàn cản h nơi này luôn luôn có cảm giác u ám và lạnh b uốt, Hàn Tam Thiên phải đóng chặt cửa sổ.



"Được rồi, đừng suy tung nữa." Hàn Tam Thiên an ủi.



Tiểu Đào nghe anh

nói thế, trong lúc nhất thời muốn nói lại thôi, chân nhích hai bước, cuối cùng vẫn trông mong nhìn Hàn Tam Thiên: "Nhưng... nhưng ta thật sự rất sợ hãi, Hàn công tử, Tiểu Đào Ti tiểu Đào có một yêu cầu quá đáng.



Hàn Tam Thiên bảo: "Cô nói đi."



"Tiểu Đào có thể... ở lại phòng của ngài hay không?" Nói câu đó, Tiểu Đào cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. xong



Nàng cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện n CÔ nam quả nữ chung một phòng lại càng không tốt. Nhưng chẳng biết tại sau từ lúc đến thôn này, n hất là vào buổi tối, Tiểu Đào cảm thấy tinh thần không yên, hơn nữa trong lòng cực kỳ sợ hãi.



Không phải cùng đường, nàng thật sự không muốn nói vậy.



Nàng cho rằng rất có thể Hàn Tam Thiên sẽ từ chối mình, nhưng Hàn Tam Thiên chỉ cười một cái: "Được, vậy Cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên bàn."



Với Tiểu Đào, nguyên nhân mà Hàn Tam Thiên không từ chối là do nàng là truyền nhân của Bàn Cổ, Hàn Tam Thiên cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì bất trắc. Ngoài ra là do trên đường đi Tiểu Đào chăm sóc Hàn Tam Thiên xem như cẩn thận, vì vậy khi Tiểu Đào nhờ giúp đỡ, tất nhiên Hàn Tam Thiên sẽ không từ chối.



Đến khi Tiểu Đào chìm vào giấc ngủ, Hàn Tam Thiên lại tiến vào nhập định tu luyện, vừa nhập đỉnh, cảm giác yên tĩnh chết chóc kia lại xuất hi ện.



Nửa đêm, Tiểu Đào nằm trên giường đổ mồ hôi đầy đầu, hàng mày thanh tú nhíu chặt, môi son cắn nhẹ.



Nàng mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, mọi thứ đều tốt đẹp, ánh nắng tươi sáng, non xanh nước biết, chim hót hoa nở, trên ruộng bậc thang có người đang bận rộn. Có người hét lớn, nàng nhìn thấy cha mẹ mình, Cũng nhìn thấy tiểu nhị trong khách điếm hôm nay. Bọn họ ngồi dưới gốc cây hoa đào trò chuyện, mà nàng thì vui vẻ nhặt cánh hoa rơi xuống.



Nhưng khi nàng nhặt được hoa đào, vui vẻ quay đầu lại tìm cha mẹ chợt phát hiện cha mẹ và nhóm thôn dân cùng ngồi dưới tàng cây giờ đây đã mất đầu. Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, lúc này trên cây hoa đào treo từng cái đầu người đang mỉm cười i nhìn nàng.



"A!" Tiểu Đào bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Lúc này, bên ngoài đã hửng sáng, con đường cái bên dưới lại huyên náo và náo nhiệt như hôm qua.



Hàn Tam Thiên trước cửa sổ, thấy Tiểu Đào dậy thì cười khẽ: "Sao vậy? Gặp ác mộng hả? Thấy cô đầu đầy mồ hôi, đi rửa mặt đi, sư phụ kêu chúng ta chuẩn bị xuất phát."



"Đi đâu?" Tiểu Đào nghi hoặc hỏi.



Hàn Tam Thiên cười không nói gì, đứng dậy rời khỏi phòng.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom