• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (9 Viewers)

  • Chương 1060-1062

Chương 1060: Rút lui
Kiếm quang mấy trăm trượng mạnh mẽ như rồng, cắt ngang trời cao, kiếm khí chưa đến mà giữa đất trời đã đều là ánh sáng lạnh, ngay cả tia chớp ở bên ngoài Lôi Vực cũng bị một kiếm này làm đứng hình.
“Xẹt xẹt!”
Kiếm khí thật nhỏ xung quanh kiếm quang sáng rực tiếp xúc với Lôi Vực, phát ra âm thanh chói tai.
“Keng!”
Cuối cùng kiếm quang ngập trời cũng va chạm với Lôi Vực, phát ra âm thanh như chuông lớn kêu to, quanh quẩn trong đất trời, kình khí chậm rãi càn quét khắp bốn phương tám hướng, tạo thành sóng biển cao hai ba mươi mét trên mặt biển rồi đánh lên bờ.
“Không xong!”
Mã Giáp giật mình kêu lên, rất nhiều người của nhà họ Mã vẫn còn chưa di tản, đối mặt với sóng thần mênh mông cuồn cuộn thế này, người bình thường sao mà chịu được chứ! Hơn nữa nếu thành phố cách nhà họ Mã không xa bị đánh úp thì không biết có bao nhiêu người phải chết nữa.
“Ngăn cản sóng thần!”
Lâm Ẩn hét to một tiếng, kiếm Thu Thuỷ ra khỏi vỏ, người kiếm hợp nhất, biến thành kiếm quang dài mấy chục trượng, trực tiếp chém về phía sóng thần.
Mấy cao thủ trên Thần cảnh đang xem chiến khác cũng đều ra tay, tuy cao thủ Thần cảnh có năng lực điều khiển đất trời, nhưng khi đối mặt với cơn sóng to thế này cũng chỉ có thể dốc hết sức đánh sóng lớn trở về.
Bạch Vũ và hai khách khanh của nhà họ Bạch cũng ra tay ngăn cản sóng lớn.
Mấy người khác của bí cảnh Côn Luân thì làm như không liên quan đến mình, nhưng cũng không ai ra tay làm gì bọn họ.
Lúc này ánh mắt của bọn họ đều đã bị trận chiến cách đó mấy chục mét hấp dẫn, hoàn toàn không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Trong trận đấu.
Lão thiên sư và Thanh Trích Tiên chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục lần, trong sân kiếm khí xao động, sấm sét chớp loé, ngoài Kiền Hải Địa Tiên, những người khác hoàn toàn không thể thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi người càng nhìn càng kinh hãi vì lúc này Thanh Trích Tiên và lão thiên sư đã đấu được mấy chục chiêu, phải biết rằng trước đó không lâu Hiên Viên Vô Địch và Thanh Trích Tiên từng đấu với nhau trong bí cảnh Côn Luân, chỉ với hai mươi chiêu, Hiên Viên Vô Địch đã bị đánh đến mức bị thương nặng hộc máu, nếu không phải có những cao thủ khác, có lẽ Hiên Viên Vô Địch đã chết trong trận chiến đó rồi.
Nhưng bây giờ lão thiên sư đấu với Thanh Trích Tiên lâu như thế vẫn không có dấu hiệu yếu thế.
Kiền Hải Địa Tiên nhíu mày, trong lòng còn thấy ngạc nhiên hơn những người khác nhiều, với thực lực của lão ta đương nhiên có thể thấy rõ tình hình trận đấu, càng nhìn ra càng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Trích Tiên đấu với võ giả cùng cấp đến mức này.
Nếu lão ta tham gia vào trận chiến của hai người, chắc một chiêu cũng không thể chịu đựng được.
“Không thể tiếp tục như vậy được nữa!”
Kiền Húc thầm nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn đang chặn đánh sóng thần.
“Tôi đi bắt Lâm Ẩn, chuẩn bị trở về bí cảnh Côn Luân!”
Kiền Hải Địa Tiên nói xong thì bay về phía Lâm Ẩn. Nếu Thanh Trích Tiên không thể xử lý lão thiên sư, lão ta mang Lâm Ẩn về bí cảnh, có lẽ Thanh Trích Tiên cũng sẽ không ra tay với lão ta, huống hồ sau khi về bí cảnh, chỉ cần lão ta về đến gia tộc, Thanh Trích Tiên cũng đâu thể làm gì.
“Không xong rồi!”
Lâm Ẩn đang chống lại sóng thần chợt thấy căng thẳng, quay đầu nhìn lại, đã thấy Kiền Hải xông tới đây với vẻ mặt đầy sát khí.
“Kiền Hải Địa Tiên, ông dám!”
Tửu Đạo Nhân hét to một tiếng, biến ra mấy chục đạo kiếm quang chém về phía Kiền Hải Địa Tiên, hy vọng có thể mượn việc này ngăn cản lão ta được một lúc, cho Lâm Ẩn thời gian chạy trốn.
“Cút!”
Kiền Hải Địa Tiên vung tay áo, mấy chục đạo kiếm quang Tửu Đạo Nhân đánh ra cứ thế bay ngược ra ngoài, bắn xuống mặt biển.
“Oắt con, bây giờ tôi thật muốn xem thử còn ai cứu được cậu!”, Kiền Hải Địa Tiên cười gằn một tiếng.
“Ông Huyền Vũ!”
Tửu Đạo Nhân hô to một tiếng.
Con rùa đang nằm bên bờ biển chậm rãi mở mắt ra, mũi tên nước dài mấy chục trượng được phun ra từ trong miệng nó, xông thẳng đến trước mặt Kiền Hải Địa Tiên.
“Khốn kiếp, tôi đánh không lại lão già kia của núi Long Hồn, nhưng chẳng lẽ cũng không đánh lại ông sao?”
Kiền Hải Địa Tiên gầm lên một tiếng, tay áo nhẹ bay, một con Hoả Long dài mười trượng đứng chặn lại lên nước.
“Ầm!”
Hoả Long và mũi tên nước chạm vào nhau, tạo thành một làn hơi nước bay lên cao.
Còn không đợi Kiền Hải Địa Tiên ra tay một lần nữa, ông rùa động đậy.
Mặt đất rung nhẹ, ông rùa trực tiếp đập về phía Kiền Hải.
“Đi!”
Kiền Hải Địa Tiên vô cùng căng thẳng, quát to một tiếng.
Một ngọn lửa màu vàng đậm xuất hiện từ đầu ngón tay, biến thành một con rồng lửa nhỏ giương nanh múa vuốt đánh vào người ông rùa.
“Để xem ông có chết không!”
Vào khoảnh khắc Tiểu Hoả Long đụng vào ông rùa lập tức nhanh chóng lan trạn, hoàn toàn bao phủ vỏ rùa, phát ra tiếng vang như thiêu đốt nguyên khí trong thiên địa.
Nhưng trên người ông rùa xuất hiện một ánh hào quang màu lam nhạt, trực tiếp chặn lại ngọn lửa ở bên ngoài.
“Sao có thể chứ!”
Kiền Hải Địa Tiên giật mình kêu lên, đây là Đại Nhật Chân Hoả lão ta dùng hết sức ra tay, ngưng tụ bằng uy lực rất lớn mà, tuy không thể so với Thái Dương Chân Hoả, nhưng cao thủ Địa Tiên bình thường bị ngọn lửa bao phủ cả người chưa tới mười phút sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nhưng ông rùa không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng chút nào.
Không đợi Kiền Hải Địa Tiên nghĩ nhiều, ông rùa còn mang cái vỏ đầy lửa xông lên.
“Ầm!”
Kiền Hải Địa Tiên cổ động chân nguyên trên người để bảo vệ, nhưng vẫn bị ông rùa đụng bay ra ngoài.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Kiền Hải Địa Tiên có cảm giác mình bị một ngọn núi Côn Luân đập trúng vậy, liên tục phun ra ba ngụm máu tươi mới đỡ hơn, người Kiền Hải Địa Tiên loé lên, xuất hiện bên cạnh Kiền Húc và Kiền Tam, dẫn theo hai người nhanh chóng biến mất ở chân trời.


Mọi người đều nhìn đến mức ngây người, không ngờ Kiền Hải Địa Tiên danh tiếng lẫy lừng ở Côn Luân lại bị ông rùa lão thiên sư ngồi lên đánh bại, tuy nhìn hình thể đã biết thực lực của ông rùa này không tầm thường, nhưng dễ dàng đánh bại Kiền Hải Địa Tiên như thế vẫn khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Còn Tửu Đạo Nhân lại không thấy ngạc nhiên chút nào, cười nói với Lâm Ẩn: “Ông Huyền Vũ là người lớn tuổi nhất của núi Long Hổ, đã sống hơn một nghìn năm rồi, tôi nghi ngờ thực lực của ông ấy không thua thầy tôi là bao”.
“Ông ấy đúng thật là rất mạnh”, Lâm Ẩn cũng tán thưởng.
Một đòn khi nãy của ông ấy tựa như Thái Sơn đè đầu, nếu không phải thực lực của Kiền Hải Địa Tiên không tầm thường, đổi lại một Địa Tiên khác dưới một đòn này đã sớm tan xương nát thịt rồi.

Kiền Hải Địa Tiên dẫn theo hai người chạy một mạch ra xa nghìn dặm mới thở phào, thả hai người xuống.
“Ông nội Hải, thực lực của con rùa kia mạnh đến thế sao?”
Kiền Húc cũng hoảng sợ chưa lấy lại tinh thần, khi nãy gã ta cũng sợ ông rùa đuổi theo.
“Lúc bí cảnh Côn Luân còn chưa phong bế, trên núi Long Hổ đã có một ông rùa chỉ có thực lực Địa Tiên, tôi nghi ngờ chính là con rùa này”, Kiền Hải Địa Tiên sa sầm mặt nói.
“Hơn một nghìn năm trôi qua, e rằng thực lực của con rùa này không thua kém gì thực lực của gia chủ các gia tộc lớn cả”.
Một con rùa sống gần hai nghìn năm, dù là một con heo sống lâu như thế, thực lực cũng sẽ rất mạnh thôi.
Chương 1061: Phân thân
Mà lúc này trong Lôi Vực do lão thiên sư biến ra vẫn lập loè kiếm quang, tia chớp tung hoành, nhưng người đang xem cuộc chiến hoàn toàn không thể thấy rõ tình hình chiến đấu trong Lôi Vực là thế nào.
Chỉ có thể cố hết sức khiến dốc Mã Long không bị sóng thần phá huỷ.
Bên trong dốc Mã Long lúc này, các nhân vật lớn của Mã Lai cũng nhờ thiết bị không người lái phát hiện ra sự khác thường trên mặt biển xa xa, thỉnh thoảng có sóng biển đánh úp tới, nhưng mỗi lần sóng biển đến gần đất liền đều sẽ biến mất trong vô hình.
“Đây là sức mạnh của Tiên Nhân sao?”
Nguyên thủ của nước Mã Lai nhìn cảnh tỏng video, hơi há hốc mồm nói.
“Đúng vậy!”
Một cao thủ đỉnh cao bảng Thiên đứng bên cạnh nguyên thủ cũng tỏ vẻ khó tin, gia tộc bọn họ bảo vệ nguyên thủ nước Mã Lai đã được hơn trăm năm, có được vô số tài nguyên, anh ta cũng biết trên đời này còn có cao thủ mạnh hơn, nhưng không ngờ có thể mạnh đến mức này, nếu cao thủ cấp bậc này đấu với nhau trong thành phố rất có thể huỷ diệt cả thành phố một cách dễ dàng.
“Nguyên thủ, ông vẫn nên nhanh chóng rút lui thôi, những người đó có lẽ đều đến từ tiên cảnh trong truyền thuyết, nếu cao thủ của thế giới thường chúng ta không thể ngăn cản, sóng thần sẽ lập tức phá huỷ dốc Mã Long, chúng tôi đã sắp xếp cho người dân đến nơi cao lánh nạn rồi”.
Một người tuổi gần năm mươi nhỏ giọng nói, bọn họ là cấp cao nước Mã Lai, cũng có chút hiểu biết với chuyện đã xảy ra ở thung lũng Sương Mù, bây giờ tiên cảnh đã không còn là một từ xa lạ với bọn họ nữa, đặc biệt là người trong tiên cảnh cũng không thân thiện với người trong thế giới thường cho lắm.
“Ông Mã, ông xem chúng ta phải rời khỏi sao?”
Nguyên thủ của nước Mã Lai nhìn về phía người đàn ông trung niên đang mang vẻ mặt lo lắng cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên cũng có thực lực bảng Thiên, không hề thua kém gì cận vệ của ông ta, người này cũng là một cấp cao của nhà họ Mã, được mời tới sau chuyện của thị trưởng, muốn lấy chuyện này kéo gần quan hệ giữa nước Mã Lai và nhà họ Mã.
“Chúng ta vẫn nên rút lui trước đi”.
Ông Mã im lặng một lát rồi nói.
Từ trong video, ông ấy nhìn thấy cụ ông nhà mình đang đấu với sóng lớn, tin rằng đã lâu như thế, có lẽ người trong biệt thự nhà họ Mã đã rút lui hết rồi.
Hơn nữa nếu cụ ông cũng không thể giải quyết, ông ấy đi qua cũng không có ý nghĩa gì.
“Vậy chúng ta cũng đi tới chỗ cao trước”.
Theo lệnh của nguyên thủ, cả toà nhà làm việc đều bắt đầu vận chuyển, những đội binh lính bảo vệ nhân vật quan trọng trang bị đầy đủ đi về phía nơi có thể tránh được sóng lớn.

Mà bên trong Lôi Vực.
“Tụ!”
Theo tiếng hét to của lão thiên sư, sấm chớp trong đất trời đều bị ông ấy gom lại, hình thành một cự chưởng to lớn tận nghìn mét, giống như tay của Lôi Thần vậy, che khuất cả bầu trời, trên bầu trời của cả Lôi Vực đều bị bàn tay khổng lồ này che kín, cảm giác chỉ cần vỗ một chưởng này xuống, cả vùng biển cũng sẽ biến thành vùng chết.
“Chỉ với cái này vẫn chưa làm gì được tôi đâu!”
Sắc mặt Thanh Trích Tiên lạnh nhạt, bàn tay dài nghìn mét này như không tồn tại trong mắt lão ta vậy, lão ta một tay cầm kiếm, vung kiếm chém về phía cự chưởng. Kiếm quang sáng rực bay lên cao.
“Ầm!”
Một âm thanh vang vọng truyền đến, cự chưởng nghìn mét bị kiếm quang chém ra một vết rách thật lớn, xuyên qua vết rách có thể nhìn thấy cả bầu trời bên ngoài.
“Khoá!”
Một chưởng không làm được gì, lão thiên sư vẫn không hề hoảng hốt, chỉ quát khẽ một tiếng.
Cự chưởng lập tức biến thành những xiềng xích phủ kín đất trời, muốn khoá Thanh Trích Tiên lại.
“Thanh Trích Tiên, ông đúng là mạnh thật, nhưng hôm nay ông cũng không hạ giới bằng chân thân, vẫn nên mau chóng rút lui đi!”, lão thiên sư lạnh nhạt nói.
“Phá!”
Xiềng xích lôi điện đầu trời như xích sắt bắt ngang sông, xung quanh Thanh Trích Tiên đột nhiên xuất hiện mười mấy con rồng được tạo ra bằng kiếm khí quay cuồng, rung chuyển đất trời, thậm chí trong biển còn có cột nước phóng lên cao, đâm về phía xiềng xích lôi điện kia.
“Ầm ầm ầm!”
Xiềng xích lôi điện và kiếm khí đụng vào nhau, Lôi Vực bao phủ hơn mười dặm kia cũng chậm rãi biến mất.
Sóng biển cuồn cuộn cũng biến mất theo đó.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ tình hình trong trận đấu.
Thanh Trích Tiên vốn ở trong Lôi Vực đã biến mất, chỉ còn lại một mình lão thiên sư đứng trên mặt biển.
“Sao có thể…”
Một thiên tài của bí cảnh khó tin nói.
Thanh Trích Tiên là ai chứ?
Người mạnh nhất trong bí cảnh Côn Luân hai trăm năm qua, từ sau khi lão ta thành danh, tung hoành bí cảnh Côn Luân, chưa từng thua trận, bây giờ lại thua trận ở thế giới thường.
Những người khác cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Tửu Đạo Nhân cũng hơi không dám tin rằng thầy mình lại mạnh đến thế.
“Haiz!”
Lão thiên sư thở dài một tiếng, lại lần nữa xuất hiện trên lưng rùa, lạnh nhạt nói với mọi người: “Giải tán đi, người trong bí cảnh Côn Luân các người ở thế giới thường không được tuỳ ý sử dụng sức mạnh vượt quá Nhân Tiên”.
“Vâng!”
Tất cả mọi người trong bí cảnh Côn Luân căng thẳng nói.
Lão thiên sư này chính là nhân vật ghê gớm có thể đấu với Thanh Trích Tiên, dù có giết bọn họ, gia tộc đứng sau cũng chưa chắc sẽ vì bọn họ mà đắc tội với một cao thủ như thế.
“Đi thôi!”
Lão thiên sư nói, mọi người như trút được gánh nặng, chắp tay với lão thiên sư rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Bạch Vũ dẫn theo năm sáu người của nhà họ Bạch ở lại.
Đợi người của bí cảnh Côn Luân đi hết rồi, lão thiên sư mới thở dài: “Thanh Trích Tiên đúng là danh bất hư truyền”.
“Thầy, thầy chắc chắn rằng không phải đang tự khen mình chứ?”, Tửu Đạo Nhân lẩm bẩm.
Lão thiên sư nhìn Tửu Đạo Nhân một cái, sau đó quay đầu nói với Lâm Ẩn: “Lần này Thanh Trích Tiến xuống thế giới thường chỉ là một cái phân thân, cho nên tôi mới có thể ép lão ta đi, nếu không ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu”.
“Chỉ một phân thân đã mạnh đến thế rồi ư?”


Bạch Vũ lẩm bẩm, uy thế của trận đấu khi nãy, ngay cả bố hắn ta, chủ nhà họ Bạch ra tay bằng hết sức mình cũng không làm được, đây lại chỉ là động tĩnh một phân thân của Thanh Trích Tiên tạo ra, rốt cuộc lão ta mạnh đến mức nào?
“Đúng thế”.
Lão thiên sư gật đầu nói: “Thanh Trích Tiên đã chạm đến cánh cửa Thiên Tiên cảnh, bây giờ có lẽ đang bế quan ở một nơi đặc biệt, chắc hẳn phân thân này là lão ta để lại trước khi bế quan”.
“Nếu Thanh Trích Tiên đột phá đến Thiên Tiên cảnh, không phải chúng ta sẽ chết chắc sao?”, Tửu Đạo Nhân nói.
Sắc mặt Bạch Vũ cũng hơi nặng nề, quan hệ của nhà họ Bạch và nhà họ Thanh rất căng thẳng, nếu Thanh Trích Tiên bước vào Thiên Tiên cảnh, nhà họ Bạch của bọn họ sẽ không còn cơ hội xoay người nữa.
“Tiền bối, Thanh Trích Tiên muốn bước vào Thiên Tiên cảnh còn cần bao nhiêu năm nữa?”
Bạch Vũ cúi người hỏi lão thiên sư.
“Có lẽ là ba mươi năm, hai mươi năm, cũng có thể là mười năm, ai dám nói chắc chứ?”, lão thiên sư lắc đầu nói: “Nhưng nếu Thanh Trích Tiên bước vào Thiên Tiên cảnh, bí cảnh Côn Luân sẽ có một trận sóng gió”.
“Tiền bối, anh Lâm, tôi đi trước, nếu sau này anh vào bí cảnh Côn Luân nhất định phải đến tìm tôi, cho tôi tiếp đãi anh chu đáo”.
Nói xong, Bạch Vũ cúi đầu với lão thiên sư rồi rời đi, tin tức Thanh Trích Tiên đang bế quan quá quan trọng, nhà họ Bạch bọn họ vẫn luôn cho rằng Thanh Trích Tiên chỉ là đỉnh cao Địa Tiên, chỉ là chiến lực quá cao thôi, không ngờ lão ta đã bế quan, chuẩn bị bước vào Thiên Tiên cảnh rồi.
Thanh Trích Tiên chỉ mới là Địa Tiên đã có thể đấu với Thiên Tiên, nếu thành công thăng lên Thiên Tiên, trong bí cảnh Côn Luân, ai có thể ngăn cản được nữa?
Chương 1062: Toàn dân luận võ
Lão thiên sư dặn dò Tửu Đạo Nhân mấy câu rồi trở về núi Long Hổ bế quan.
Việc Thanh Trích Tiên sắp đột phá Thiên Tiên cảnh đem lại áp lực rất lớn cho lão thiên sư, nếu sau khi Thanh Trích Tiên đột phá Thiên Tiên muốn ra tay với núi Long Hổ, núi Long Hổ không có người giúp đỡ chưa chắc là đối thủ của nhà họ Thanh.
Lâm Ẩn cũng rất lo lắng, sau khi trở về Lang Gia thì bước vào trạng thái bế quan,
Nguyên khí thiên địa trong núi Lang Gia bây giờ đã gần bằng trong bí cảnh Côn Luân, một vài tinh nhuệ của nhà họ Lâm và Long Phủ đều tu luyện trong núi Lang Gia quanh năm, nhà họ Lâm cũng biết kẻ thù của mình không ở thế giới thường mà là người trong tiên cảnh, cho nên ai cũng đều cố gắng tu luyện.
Núi Lang Gia không ngừng phát triển.
Tửu Đạo Nhân cũng đến Lang Gia theo Lâm Ẩn, bắt đầu bế quan, hai người hẹn ba tháng sau sẽ cùng nhau đi đến rừng Ma Quỷ.
Dù là Tửu Đạo Nhân không mời anh, anh cũng định đi xem thử rừng Ma Quỷ, Lâm Kình Thương vì giúp anh nên bị Santa lừa gạt, vào rừng Ma Quỷ đã nhiều năm không có tin tức, anh cũng muốn đi tìm kiếm xem sao.

Mà lúc này thế giới bên ngoài đang vô cùng xôn xao.
Bên phía nước Mã Lai xảy ra chuyện lớn như thế, rất nhiều người đánh nhau đều không tránh đi người bình thường, mấy người bình thường nhanh chóng đăng video lên, sự kiện tiên nhân đã dần lắng xuống khoảng thời gian trước lại bị lật lên một lần nữa.
Bây giờ người trên đời đều biết có một nhóm võ giả võ nghệ cao cường biết bay, ai cũng rất hâm mộ, thậm chí có một vài người có giấc mộng võ hiệp đều từ chức, cả thế giới tìm kiếm võ giả muốn xin gia nhập vào trong đó.
Nhưng đa số người đều đã được định sẵn là trở về tay không.
Cho dù tìm thấy người hiểu võ đạo thật sự cũng chưa chắc có thể xin làm học trò, dù sao đạo không thể tuỳ ý truyền ra ngoài được, hơn nữa tập võ phải tốn rất nhiều tài nguyên, người thường hoàn toàn không thể gánh vác nổi cái giá của việc tập võ.
Nếu cứ cố tập võ mà không mua nổi dược liệu bổ sung khí huyết, luyện tập đến cuối cùng chẳng những không ra cái gì mà còn để lại gốc bệnh trong người.
Bên phía núi Lang Gia cũng từng có cao thủ Thần cảnh đánh nhau, vẫn có người đồn đãi trên mạng là núi Lang Gia có thần tiên, sau khi chuyện lần này bùng nổ, rất nhiều người đều đến núi Lang Gia muốn tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng đều bị trận pháp của Công Dương Báo dễ dàng ngăn lại, khiến bọn họ đi một vòng trong núi, sau đó xuống núi ở một bên khác, người xuống núi còn tưởng rằng mình đã đi dạo một vòng núi Lang Gia mà không thu hoạch được gì nữa.

Sân bay quốc tế Trung Hải.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua.
Tửu Đạo Nhân và Lâm Ẩn cũng xuất phát, đến rừng Ma Quỷ ở Cực Bắc.
Hai người không lựa chọn bay tới đó, dù sao khoảng cách quá xa, rừng Ma Quỷ nằm ở phương Tây, là phạm vi thế lực của Toà Thánh và Huyết Tộc, bay qua vừa tốn thời gian vừa lãng phí chân nguyên trong người, nếu bị phục kích thì rất khó ứng phó.
Trong ba tháng, Lâm Ẩn đã đổi công pháp chủ tu thành bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, bí quyết Tinh Thần Luyện Thể cũng nhờ sự trợ giúp của đan dược Sơn Hải Thiên Tiên để lại trực tiếp tu luyện đến tầng thứ tư, bây giờ dù là một kích toàn lực của cao thủ Địa Tiên sơ kỳ cũng không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của anh, chỉ có cao thủ trên Địa Tiên sơ kỳ mới có thể đấu với anh một trận.
Bây giờ anh phối hợp với Tửu Đạo Nhân, dù gặp phải Địa Tiên yếu một chút cũng có thể giết chết.
Đáng tiếc Sơn Hải Thiên Tiên chỉ để lại một viên đan dược, đan dược này dù ở Triều Thiên Cung cũng là đan dược đứng đầu, Sơn Hải Thiên Tiên cũng đã tốn rất nhiều sức mới có được đan dược này, cũng không có viên thứ hai nữa.
“Chào anh, cho hỏi anh là võ giả sao?”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Ẩn.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nhìn tới đây với ánh mắt trông mong, bọn họ rất trẻ, đoán chừng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi học đại học, hoạt bát đáng yêu, cả người tràn đầy sức sống.
“Có thể xem là vậy!”
Lâm Ẩn gật đầu.
“Cuối cùng cũng gặp được một vị võ giả, tớ đã nói sao Long Quốc không có võ giả được, võ giả của Long Quốc chúng ta chắc chắn mạnh hơn Mã Lai bên kia nhiều”.
“Tớ đã nói rồi mà, anh ấy và ông lão bên cạnh anh ấy mặc đồ cổ trang, tóc dài tung bay, chắc chắn là một cao thủ, không phải kẻ lừa đảo như trước kia đâu”.
“Xin chụp ảnh, xin chụp ảnh”.
Ba cô gái đứng cùng nhau trò chuyện ầm ĩ.
Tửu Đạo Nhân không cảm thấy hứng thú với chuyện của thế giới thường lắm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý quan tâm đến mấy cô gái trẻ tuổi này.
Mấy nam sinh ở bên cạnh bọn họ cũng có người gật đầu theo, mắt phát sáng nhìn Lâm Ẩn, ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Bọn họ đều là du học sinh, ở cái tuổi này đi du học nước ngoài thì điều kiện gia đình đều không tệ lắm, nhưng bây giờ chỉ có võ giả mới là đối tượng được mọi người hâm mộ.
Nhưng trong đó có hai nam sinh khinh thường nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Huyên Huyên, A Nhã, Đồng Đông, mấy cậu đừng để bị lừa, trên thế giới này làm gì có nhiều võ giả như thế chứ, người này còn trẻ như vậy nữa, chắc chắn là một tên lừa đảo”.
“Đúng vậy”, một nam sinh khác cũng gật đầu nói: “Huyên Huyên, anh họ của bạn cùng phòng Mike của tớ là một võ giả thật sự, đợi khi đến Bắc Quốc rồi, tớ có thể dẫn cậu đi gặp võ giả thật sự, chứ không phải những kẻ giả mạo này, võ giả thật sự sao có thể ẻo lả như vậy được?”
Những người khác nghe thấy lời nói của hai người cũng nửa tin nửa ngờ.
Trong khoảng thời gian này người giả mạo võ giả thật sự rất nhiều, không ít thiếu nam thiếu nữ ngây thơ đều bị lừa.
Khó đảm bảo hai người trước mặt không phải kẻ lừa đảo.
“Các cậu đừng nói bậy”, cô gái tên Huyên Huyên quát khẽ một tiếng, áy náy nói với Lâm Ẩn: “Ngài võ giả, thật ngại quá, bạn của tôi cũng chỉ lo chúng tôi bị lừa thôi, ngài có thể chụp với chúng tôi một tấm ảnh không?”
“Không sao, chụp ảnh chung thì thôi đi!”
Lâm Ẩn lắc đầu, anh vẫn không đến mức chấp nhặt với mấy đứa nhỏ.
Anh thấy hơi khó hiểu.


Trước kia, ngay cả võ giả bảng Nhân cũng sống lánh đời, người bình thường hoàn toàn không hiểu rõ về sự tồn tại của bọn họ, nhưng bây giờ một đám sinh viên bình thường cũng biết về võ giả, còn vô cùng kính ngưỡng nữa.
“Huyên Huyên, tớ đã nói anh ta là kẻ lừa đảo mà, cậu xem đi, chụp ảnh chung mà anh ta cũng không dám, chắc chắn là sợ chúng ta vạch trần anh ta rồi”, nam sinh khinh thường nói.
“Hạ Siêu, cậu im đi!”
Huyên Huyên trừng nam sinh, lại nói với Lâm Ẩn: “Thật ngại quá, đã làm phiền rồi”.
Tuy trong lòng có hơi tò mò với Lâm Ẩn, nhưng nếu người ta đã từ chối, gia giáo của cô ấy không cho phép cô ấy làm ra chuyện quá khác người. Nói xong, cô ấy bèn cười áy náy với Lâm Ẩn, xoay người rời khỏi.
“Xì!”
Lúc gần đi, Hạ Siêu còn cười khinh thường.
Lâm Ẩn cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, trực tiếp nhắm mắt lại.
Máy bay bay thẳng đến thủ đô của Bắc Quốc, sau khi bay mười tiếng, cuối cùng hai người cũng đã đến nơi.
Bắc Quốc cách Bắc Cực Băng Nguyên chỉ mấy trăm kilomet, sau khi đến Bắc Cực Băng Nguyên lại đi thêm ba trăm kilomet sẽ đến rừng Ma Quỷ, nhưng Bắc Quốc vẫn luôn xem rừng Ma Quỷ là cấm địa, xung quanh có lưới sắt ngăn cản, gần đó cũng không có mấy ai.
Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân mới vừa xuống máy bay đã thấy một đám kỵ sĩ của Toà Thánh đi ra ngoài sân bay, hai kỵ sĩ đi đầu là kỵ sĩ bạc Thần cảnh, còn có ba kỵ sĩ đồng Thần cảnh, những người khác cũng có thực lực bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên, có lẽ là người của Toà Thánh bên ngoài bí cảnh.
Tuy bọn họ không mặc đồng phục của Toà Thánh, nhưng ánh sáng trên người bọn họ ở trong mắt Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân giống như đom đóm trong đêm đen vậy.
“Xem ra phải trì hoãn việc đến rừng Ma Quỷ rồi”.
Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom