• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Một mối làm ăn

“Tôi nói chuyện thế nào liên quan đếch gì đến anh.”

“Cậu…...Cái loại cặn bã xã hội như cậu, không xứng làm việc trong công ty chúng tôi, giám đốc Bạch, sa thải cậu ta ngay đi.” Chung Khang Ninh giọng điệu dõng dạc.

“Tôi ủng hộ ý kiến của phó tổ trưởng Chung, Phương Dương là một tên lưu manh côn đồ.”

“Không sai, nếu không phải là cậu ta lôi đến đám côn đồ lúc nãy đến thì người của BTT cũng sẽ không tức điên mà bỏ đi.”

“Dự án này chúng ta hết hy vọng rồi, đều là do cậu ta.”

Những người khác trong nhóm dự án mỗi người một câu ở bên cạnh phụ họa.

Bạch Vi không nói chuyện, mà nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó vừa tức giận lại vừa thất vọng.

Có lẽ là vì tôi đã làm rối tung dự án, cũng có lẽ đang do dự xem có nên sa thải tôi ngay lập tức hay không.

Tôi không để ý tiếng la lối om sòm của những người kia, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Vi, đợi cô ta mở miệng kêu tôi cút.

Nhưng cô ta chỉ nói một câu: “Anh nên giải thích thế nào đây?”

“Không rảnh giải thích với cô, tôi phải đi làm rõ chuyện này trước đã.” Tôi vừa nói vừa đi về phía bên đường.

Thực lòng mà nói, hiện tại tôi cũng chẳng thể giải thích được, gặp phải những chuyện như thế này, tốt hơn hết là nên giữ im lặng, chờ đến khi làm rõ tình hình rồi nói.

Bạch Vi không hiểu rõ về tôi, cô ta cũng không biết tôi đã gặp Tào Văn Hoài và kết thành thù oán, nhưng cô ta biết tôi đã từng ngồi tù, lại biết tôi có tính lưu manh.

Còn về Alava và các lãnh đạo cấp cao khác của BTT, họ càng không hiểu rõ về tôi, rất có thể thật sự cho rằng tôi có dính líu với đám côn đồ của địa phương, thậm chí nghĩ rằng tôi lấy cái này để đe doạ họ.

Cho dù họ cảm thấy việc này kỳ lạ, lại đoán được là quỷ kế của các đối thủ cạnh tranh khác, họ cũng chỉ sẽ giả câm giả điếc mà thôi.

Việc này vẫn phải tự mình tôi giải quyết, không phải là vì thắng được dự án, mà là không thể mất công chịu thiệt thế được, phải đòi mặt mũi về.

Thành phố Chiêng May không lớn, quán bar Carat không hề khó tìm.

Tên của quán bar rất lãng mạn, nhưng phong cách lại chẳng hề lãng mạn, nền nhà toàn vết ố và những nét nguệch ngoạc lộn xộn trên tường, tất cả đều cho thấy đây là một nơi trật tự hỗn

Hơn nữa, ban ngày ban mặt vẫn có một đám côn đồ ở trong quán bar này uống rượu đánh bài.

Tôi bật quay video trên điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo bên trái rồi bước vào.

Vì sự xuất hiện của tôi, quán bar vốn ồn ào náo động giờ lại rơi vào im lặng, bất kể là người đang đánh bài, người đang uống rượu, hay người đang ôm cô em người Xiêng La ăn mặc hở hang, dường như không ai bảo ai mà đều đưa mắt đổ dồn về phía tôi.

“Cậu ta là người của BTT lúc nãy, đến gây phiền phức đấy.” Có người đột nhiên lên tiếng.

Sau đó, đám người Xiêng La nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt hung ác tới vây quanh tôi.

Tôi chậm rãi liếc nhìn một vòng, sau khi không nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo kia, bình tĩnh nói: “Tôi tìm vị tiên sinh có vết sẹo trên mặt vừa nãy.”

Không ai đáp lại, đám người Xiêng La kia đã quây thành một vòng tròn, vây quanh tôi, từng người một như sói hoang đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ chờ sói đầu đàn ra lệnh là nhào lên phía trước.

Tôi không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng nhìn xung quanh đám người vẻ mặt hung ác này.

Loại tình huống này, tôi đã thấy rất nhiều khi ở trong tù, khi bị mấy chục người dẫm đạp trên mặt đất, tôi đều có thể kéo theo mấy người làm đệm lưng.

“Cho cậu ta vào đi.” Khi bầu không khí cực kỳ căng thẳng, trong góc của quán bar cuối cùng cũng vang lên giọng tên đàn ông mặt sẹo.

Đám đông tự động rẽ ra một lối nhỏ, tôi thong dong đi qua.

Tên đàn ông mặt sẹo đang ngồi ở chiếc bàn sát trong cùng, bên cạnh có cô em người Xiêng La với thân hình bốc lửa, còn có hai người đàn ông thân hình vạm vỡ.

Thấy tôi đi đến gần, một người đàn ông có xương khớp tay to hơn trong đó tiến lên tiếp đón.

Tôi dang hai tay ra, người đàn ông kia tỉ mỉ lục soát từ dưới xương sườn của tôi trở xuống, thấy tôi không mang theo vũ khí, liền nhường đường.

“Chàng trai trẻ, gan dạ đấy.” Tên đàn ông mặt sẹo có vẻ rất hứng thú cười và nói.

Tôi bước tới, cởi áo vest vắt trên cánh tay, ngồi xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một cách tự nhiên, cố gắng hết mức để camera điện thoại trong túi áo ngắm đúng tên đàn ông mặt sẹo.

“Xin hỏi xưng hô thế nào?” Tôi vừa hỏi vừa rút điếu thuốc ra châm lửa.

“Bansha.”

“Ông Bansha có lẽ đã biết tên tôi rồi, vậy tôi không cần tự giới thiệu nữa, đi thẳng vào vấn đề nhé, là Tào Văn Hoài kêu ông Bansha cố ý bôi nhọ tôi, phải không?”

Bansha không trả lời, mà nhếch khóe miệng cười, khiến cho vết sẹo kia càng thêm gớm ghiếc, đồng thời hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi dang hay tay ra và nói: “Thẳng thắn thêm chút nữa, tôi đến đây, không phải muốn tìm ông Bansha để đòi công bằng, mà là muốn bàn bạc một vụ làm ăn với ông.”

“Ha ha ha ha......” Bansha đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, “Người Hoa Hạ các cậu thật là kỳ lạ, người đàn ông giàu có tên Tào Văn Hoài kia dong dài lải nhải, cậu trái lại rất thẳng thắn.”

“Tuy nhiên, tôi thích sự thẳng thắn của cậu, cũng rất thích làm ăn, nhưng tôi phải tuyên bố trước, Tào Văn Hoài đã đưa cho tôi một triệu baht, nếu giá mà cậu đưa ra ít hơn con số này, vậy thì không cần thiết phải bàn bạc nữa.”

“Một triệu baht?” Tôi cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, rướn người lên để tạo góc máy quay tốt hơn, hỏi:

“Ông Bansha, ý ông là, Tào Văn Hoài chỉ để ông đi một chuyến, đến BTT tìm tôi nói mấy câu bôi nhọ tôi, mà đã đưa cho ông một triệu baht? Cái này ……. Xin lỗi, cái giá này khiến tôi khó mà tin được.”

BanSha có chút đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, khi gã mới tìm tôi bàn bạc, tôi cũng ngạc nhiên như cậu, hơn nữa hôm nay cũng rất thuận lợi, những kẻ ngu ngốc BTT đó thực sự mắc lừa rồi, trên đường về, tôi cũng đã gặp Tào Văn Hoài, gã đã thanh toán hết nửa triệu còn lại bằng tiền mặt rồi.

“Tôi đã nói nhiều như vậy, chỉ cần cậu đưa ra được cái giá này, chúng ta tiếp tục bàn bạc.”

Tôi giả vờ tâm trạng nặng nề thở ra một hơi dài, tựa lưng vào ghế nhắm mắt suy nghĩ.

Một lúc sau, tôi mở mắt ra, cười gượng gạo lắc đầu và nói: “Xin lỗi, ông Bansha, có lẽ tôi đưa ra không nổi cái giá này.”

“Vậy thì không có gì để bàn nữa, mời.” Vẻ mặt Bansha trở nên có chút không vui.

Nhìn ra được, ông ta là một kẻ rất tham tiền, hơn nữa có thể vì tiền mà không màng quy tắc đạo đức gì hết.

Tôi không đứng dậy rời đi, mà cười cười và nói: “Ông Bansha, mặc dù tôi không đưa ra nổi số tiền đó, nhưng Tào Văn Hoài đưa ra nổi, ông hoàn toàn có thể tìm gã đòi thêm một triệu baht.”

“Ý cậu là gì?” Bansha cau mày.

“Ông Bansha, nói thật với ông, công ty tôi và Tào Văn Hoài là đối thủ cạnh tranh, đều đang tranh dự án trị giá 50 triệu baht của BTT, vốn dĩ BTT định ký hợp đồng với công ty tôi, nhưng hôm nay đã bị ông làm rối tung, tiếp theo, BTT sẽ ký hợp đồng với Tào Văn Hoài."

“Sau khi thắng dự án này, Tào Văn Hoài có thể kiếm được gần 20 triệu baht, gã đưa thêm cho ông 1 triệu baht, chẳng qua chỉ là một chút số lẻ mà thôi."

“Ông Bansha, bây giờ ông hoàn toàn có thể đến tìm gã, yêu cầu gã đưa thêm 1 triệu baht, thậm chí 2 triệu baht, 3 triệu baht, nếu gã không chịu đưa, ông lấy giao dịch của hai người ra uy hiếp gã, bôi nhọ gã, cũng làm rối tung hợp tác dự án giữa gã và BTT.”

“Ông cảm thấy, để kiếm được 20 triệu, gã có tiếc đưa thêm cho ông hai ba triệu baht không?”

Nói đến đây, tôi thoải mái hút một hơi thuốc, mỉm cười nhìn Bansha.

Bansha cau mày suy nghĩ, ánh mắt dao động bất định.

Không lâu sau, ông ta giãn mày, mở miệng cười.
Chương 17: Mục đích

“Anh Dương, anh làm vậy là nhằm mục đích gì?”

“Chẳng có mục đích gì cả, chỉ đơn thuần là không thoải mái nên không muốn để Tào Văn Hoài sống dễ dàng quá mà thôi.”

“Ha ha ha ha, tôi hiểu, cũng cảm ơn anh đã góp ý! Anh không nói, tôi cũng không biết mấy người đang bàn chuyện làm ăn lớn đến thế, không biết Tào Văn Hoài có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy.”

Tôi đứng dậy: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền ông Bansa nữa.”

“Tạm biệt anh Dương, không tiễn!” Bansa cũng đứng dậy, chắp tay chào tôi.

Tôi cũng chắp tay chào tên mặt sẹo người Xiêng La mà mình rất muốn đánh cho một trận, sau đó đi ra khỏi quán bar.

Đi lên xe taxi rồi, tôi mới rút điện thoại ra, tắt camera, mở video ra, nhìn thấy hình ảnh và âm thanh mà mình mong muốn.

Tôi không hề cảm thấy kiêu ngạo mà chỉ nhắm mắt lại, suy xét cẩn thận nên làm gì tiếp theo.

Về đến khách sạn, khi bước vào khu vực đại sảnh, tôi trông thấy Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.

Bọn họ không thuê phòng ở khách sạn này, do đó họ xuất hiện ở chỗ này có lẽ là để tìm tôi.

“Phương Dương!”

Tào Văn Hoài gọi tôi một tiếng nhưng không đứng dậy, mà vẫn thoải mái ngồi trên ghế sofa, gã cười tít mắt nhìn tôi, dường như không có ý che giấu sự đắc ý và châm chọc trong ánh mắt.

Còn Lâm Lạc Thủy đứng dậy, biểu cảm vô cùng phức tạp, cô ấy nhìn tôi, lại nhanh chóng cảm thấy ngượng ngùng mà ngồi xuống.

Tôi mỉm cười, đi về phía đó, ngồi đối diện với Tào Văn Hoài, nói: “Phó tổng giám đốc Tào hào phóng thật đấy, một triệu baht… Có vẻ như cũng phải hơn 200 nghìn tệ đấy nhỉ?

Nụ cười của Tào Văn Hoài bỗng vụt tắt: “Anh đi tìm Bansa?”

“Phải, tôi vừa mới đến chỗ ông ta ngồi một lát.”

“Hừ!” Tào Văn Hoài hừ mạnh một tiếng: “Cho dù anh tìm ông ta thì sao chứ? Người của BTT đã không hài lòng về anh thì anh đã thua rồi, dự án lần này là của tôi!”

“Nói đến đây, tôi phải cảm ơn anh, nếu không phải anh thuyết phục cấp trên của BTT, bọn họ cũng sẽ không từ chối các công ty ở Sillicon Valley và Ấn Quốc, cuối cùng để tôi chiếm của hời.”

Tôi vẫn cười nhạt: “Ý của giám đốc Tào là BTT đã quyết định ký với phó tổng giám đốc Tào rồi à?”

“Không sai, tôi vừa mới nhận được tin, lãnh đạo cấp cao của BTT đã họp và đưa ra quyết định loại trừ Sillicon Valley, Ấn Quốc và Phần mềm Trí Văn, chọn ký hợp đồng với bên Maddie Kerr. Nếu không có vấn đề gì, qua lễ hội té nước, bọn họ sẽ tìm tôi để bàn chi tiết về hợp đồng.”

“Ừm, vậy chúc mừng phó tổng giám đốc Tào!” Tôi có phần lơ đễnh, gật đầu cho qua.

Có vẻ như rất không thoải mái với thái độ hờ hững của tôi, Tào Văn Hoài đột nhiên trở nên dữ dằn: “Tao cảnh cáo mày, đừng có đắc tội tao, bây giờ mày đã biết đối đầu với tao sẽ có kết quả như nào chưa?”

Tôi nhún vai, nhẹ “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn sang Lâm Lạc Thủy chẳng nói một lời nào ngồi ở bên cạnh.

Lâm Lạc Thủy cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng tôi, dường như có chút áy náy.

Tào Văn Hoài đột nhiên đứng dậy, ánh mắt khinh miệt nhìn tôi từ trên cao xuống, cất giọng xem thường nói:

“Cái loại bụi đời, nghèo kiết xác, không thuộc giới thượng lưu như mày mà muốn đấu với tao? Còn non và xanh lắm! Tao muốn chèn ép mày thì dễ như giẫm chết một con gián vậy.”

Dứt lời, Tào Văn Hoài kéo Lâm Lạc Thủy đứng dậy, cố ý ôm lấy eo của cô ấy, châm chọc:

“Đến cả người con gái của mày cũng là của tao, mày đấu với tao kiểu gì, hả... Ha ha ha ha...”

Gã ôm lấy Lâm Lạc Thủy bước ra khỏi khách sạn trong tiếng cười đắc ý điên cuồng.

Từ đầu tới cuối, Lâm Lạc Thủy luôn cúi đầu, không dám quay lại nhìn tôi một cái.

Tôi cố kìm nén ý định muốn đánh cho gã thành con chó chết, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, sau đấy đứng lên trở về phòng khách sạn.

Có lẽ điều mà Tào Văn Hoài nói là thật, vốn dĩ chỉ còn lại bốn công ty cạnh tranh dự án, nếu như BTT cần nguồn lao động chăm chỉ và thiết kế mang tính nhân văn của Hoa Hạ, vậy thì đương nhiên là loại trừ Sillicon Valley và Ấn Quốc. Còn vì đám người của Bansa đột nhiên phá hoại nên Phần mềm Trí Văn bị loại, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất là Tào Văn Hoài.

Tuy nhiên, có vẻ như gã vui mừng quá sớm rồi.

Gã dám giở trò, vậy thì tôi sẽ chơi với gã đến cùng, còn chơi đến mức khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm.

Bước đầu tiên, video quan trọng đã lấy được rồi. Tiếp theo đó, nếu bước thứ hai và bước thứ ba đều thuận lợi, tôi sẽ khiến hắn phải mất hết cả vốn gốc.

Trở về phòng khách sạn, khi sắp đến giờ ăn trưa, tôi gọi điện cho Shadi.

May mắn là Shadi vẫn nghe điện thoại của tôi, chỉ là giọng điệu khi nói chuyện có chút bất đắc dĩ và chua xót.

Tôi cười nói: “Anh Shadi, không phải anh cũng nghĩ là tôi tìm xã hội đen đến hăm dọa mấy người đấy chứ?”

Shadi cười chua xót: “Dương, tôi tin là cậu không làm ra cái chuyện ngu xuẩn đến thế. Có lẽ ông Avala cũng không tin, chắc ông ấy đoán ra được đây là một loại thủ đoạn cạnh tranh thương nghiệp, nhưng lúc đấy có quá nhiều người nhìn thấy, nghe thấy những lời mà đám xã hội đen kia nói, có người đã tin, lại còn lan truyền khắp nơi. Bây giờ, chuyện này đã truyền khắp nội bộ tập đoàn BTT rồi. Tất cả mọi người đều nói Phần mềm Trí Văn tìm xã hội đen đến hăm dọa công ty chúng tôi.”

“Trong tình huống này, công ty chúng tôi không thể nào ký hợp đồng với bên cậu được, nhất định sẽ ký với công ty khác để khẳng định lập trường không sợ hãi trước những thế lực xấu.”

Tôi vẫn cười nói: “Những điều này tôi đã đoán được trước rồi. Tuy nhiên, hôm nay tôi gọi điện cho anh không phải muốn thảo luận chuyện này mà muốn hỏi một vấn đề có thể khiến anh khó xử.”

“Dương, cứ nói đi, tôi có thể giúp được gì thì sẽ cố hết sức!”

“Được, tôi xin cảm ơn trước, tôi muốn biết, ông Avala có phải gay hay không?

“Hả?” Shadi kinh ngạc thất thanh trong điện thoại, cũng thể hiện rõ phần bối rối.

“Cậu... Dương, sao cậu lại hỏi chuyện này? Ông Avala là một người khẳng khái, lương thiện, rất được người khác tôn kính. Nhân phẩm, đạo đức của ông ấy gần như không có gì để chê trách.”

Tôi lại cười khổ: “Shadi, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn làm ra chuyện gì bất lợi cho Avala tiên sinh. Tôi chỉ muốn xác nhận tin tức này, sau đó nghĩ cách hợp tác trở lại với BTT. Tôi thề sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến danh dự của ông ấy.”

Shadi im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Làm sao cậu biết ông Avala, ông ấy... Làm sao cậu biết được?”

“Ánh mắt ông ấy nhìn tôi khác với nhìn người khác.”

“Chuyện này...” Shadi cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Haiz, tôi nghĩ là cậu đã biết được đáp án từ chỗ tôi rồi! Dương, ngoài ra, tôi cho cậu biết thêm một việc nữa, sau khi các cậu rời đi, ông Avala đã tổ chức một cuộc họp, trong cuộc họp đã quyết định hợp tác với bên Maddie Kerr. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi, những cái khác tôi cũng không giúp được cậu nữa.”

“Đủ rồi, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Vô cùng cảm ơn!”

Cúp điện thoại của Shadi, tôi day day huyệt thái dương đang có chút căng ra, nằm xuống giường, yên lặng suy xét.

Nếu như Avala thật sự là người đồng tính, vậy thì bước thứ hai dễ dàng rồi.

Tuy nhiên, phải đợi một cơ hội thích hợp.

Tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, mơ mơ màng màng nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

Tôi cố nén lại sự mệt mỏi, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Bạch Vi đang đứng ngoài cửa với gương mặt không cảm xúc.

“Tôi nghe đồng nghiệp nói anh quay về rồi. Bây giờ, tôi muốn anh giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm nay.”

Tôi mệt mỏi day day trán, nhường đường: “Vào đi rồi nói!”

Quay lại phòng, tôi lại nằm vật ra giường, ôm gối rồi nhắm mắt lại.

“Phương Dương, dậy đi, tôi ra lệnh cho anh ngay lập tức cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Bạch Vi đứng bên giường, lạnh lùng nói không chút nghi ngờ.

Tôi mở mắt, đập ngay vào mắt là cặp đùi tròn trịa thấp thoáng dưới lớp váy, nhìn lên trên là chiếc eo nhỏ mềm mại có thể nắm gọn và bộ ngực nhấp nhô như đỉnh núi... Còn có cả khuôn mặt xinh đẹp nữa.

Trong lòng bỗng ngứa ngáy như bị mèo cào, lại còn có chút nhộn nhạo, không kìm được mà giơ chân, quắp lấy đùi của cô ta.
Chương 18: Đừng có tưởng bở

“Anh...” Bạch Vi nổi giận lại có phần hoảng loạn, muốn đá chân tôi ra.

Nhưng một chân khác của tôi kịp thời đưa ra, kẹp lấy cô ta, kéo người ngã xuống giường.

Sau đó, cô ta hét lên, nhào vào vòng tay tôi.

Hai chân tôi bắt chéo, kẹp chặt hông đối phương, không để cô ta ngọ nguậy, một tay dồn sức ôm thật chặt, để ngực cô ta áp sát lồng ngực tôi, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô ta.

“Anh… Khốn khiếp! Anh định làm gì? Mau buông tôi ra!” Bạch Vi đỏ bừng mặt, tức giận ra sức giãy giụa.

“Giám đốc Bạch, đừng có kích động như thế chứ, đâu phải chúng ta chưa từng ôm nhau! Cái miệng nhỏ của cô cũng từng bị tôi hôn rồi, chúng ta cùng hồi tưởng lại chút đi.”

Dứt lời, tôi cố ý chu mỏ ra, tiến gần đến cô ta.

“A!!!”

Bạch Vi vừa hét, hai tay vừa cào loạn lên. Khó khăn lắm tôi mới tóm được tay cô ta, thiếu chút nữa tôi bị cô ta cào rách mặt.

“Thả tôi ra, mau thả tôi ra... Anh là tên khốn khiếp! Cặn bã! Đồi bại!”

Bạch Vi đột nhiên giận dữ hét vào mặt tôi.

Tôi nhíu mày, kéo tay cô ta về trước mặt mình, lau mấy giọt nước miếng trên mặt.

“Anh...”

Bạch Vi vừa tức giận, vừa bối rối, dứt khoát quay đầu nhìn qua bên cạnh.

Nhân cơ hội đó, tôi hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo của cô ta.

Cơ thể Bạch Vi cứng đờ như bị điện giật, ngay sau đó chân tay và toàn thân cô ta mềm nhũn.

Nhưng rất nhanh, tay chân và cơ thể của cô ta lại căng ra và đột nhiên bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ.

“Được rồi, được rồi! Cô đừng có giãy giụa nữa, tôi buông cô ra đây!” Thấy cô ta vùng vẫy ngày càng mạnh, tôi chỉ đành dịu giọng nói.

Cô ta ngừng giãy giụa nhưng vẫn nghiêng mặt đi, không thèm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi kìm lại cái suy nghĩ muốn hôn đối phương thêm cái nữa, nói: “Tôi có thể buông cô ra, nhưng cô không được động tay, càng không được báo cảnh sát.”

Cô ta không động đậy nhưng cũng không trả lời.

“Cô phải đồng ý trước tôi mới thả cô ra!”

Bạch Vi vẫn không trả lời.

Tôi có phần bất đắc dĩ, hai chân chỉ đành tiếp tục kẹp chặt cô ta, cũng không nới lỏng tay, bình tĩnh nói với cô ta:

“Vậy để tôi giải thích về đám lưu manh kia cho cô trước đã. Bọn chúng do Tào Văn Hoài bỏ một triệu baht ra thuê đến, giả vờ như quen biết tôi, nhân cơ hội bôi nhọ nhằm gây rối mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta với BTT, sau đấy gã có thể được hời rồi.”

“Vừa nãy, tôi đi tìm đám lưu manh đó để xác nhận chuyện này, hơn nữa quay lén được cuộc nói chuyện với đám lưu manh đó, lát nữa sẽ cho cô xem.”

“Ngoài ra, còn một chuyện tôi chưa nói với cô. Thật ra, tối hôm qua, Tào Văn Hoài có tới tìm tôi, muốn tôi qua làm cho công ty gã nhưng bị tôi từ chối rồi. Khi ấy tôi và gã còn tranh cãi với nhau.”

Bạch Vi không giãy dụa, cũng không mắng tôi, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào việc chính.

Tôi nói tiếp: “Có câu ‘Gậy ông đập lưng ông’, nếu như Tào Văn Hoài đã giở trò, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải trả đũa lại một đòn mới được. Dù sao con người tôi cũng là kiểu có thù tất báo, cũng có thể gọi là có qua có lại đấy nhỉ.”

“Cô yên tâm đi, sớm muộn gì thì dự án lần này cũng là của chúng ta. Tôi đã nghĩ xong nên làm thế nào để đối phó với Tào Văn Hoài rồi! Đợi đến khi người của BTT từ chối dứt khoát bên Sillicon Valley và Ấn Quốc rồi cả hai công ty đó đều rời khỏi Chiêng May, tôi sẽ cho cô xem một màn kịch hay. Đến khi ấy, sau khi Tào Văn Hoài cũng bị loại, BTT chỉ có thể ký hợp đồng với chúng ta thôi.”

“Vậy nên, bây giờ cô không cần đến đây la lối với tôi như một người phụ nữ đanh đá thế đâu! Ván cược của chúng ta vẫn còn hiệu lực, hơn nữa... Cô sẽ thua, còn phải ngủ với tôi một đêm nữa.”

“Anh nằm mơ đi!” Bạch Vi tức giận, quay đầu lại thì vừa hay đối mặt với tôi, nhưng cô ta lại nhanh chóng quay đầu qua một bên, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy.

Tôi dùng chân kẹp chặt, ép hông cô ta xuống, sau đó...

Cô ta bỗng há miệng, sợ hãi nhìn tôi.

Ánh mắt, hơi thở dồn dập của đối phương, còn cả xúc cảm đó nữa... Khiến lòng tôi vốn đã bình yên như mặt nước bỗng bị ném một hòn đá to, mặt nước bỗng chốc trở nên gợn sóng lăn tăn.

Sau đấy, tôi lại ôm chặt cô ta.

Tuy nhiên, khi tôi suýt hôn lên đôi môi hồng gợi cảm của Bạch Vi, cô ta đột nhiên lắc đầu: “Đừng, đừng, tôi xin anh...”

Trong nháy mắt, tôi chợt bừng tỉnh.

Sau đấy có chút chán nản và ngượng ngùng. Để hóa giải bầu không khí, tôi nửa thật nửa đùa nói:

“Chuyện đó… Về ván cược của chúng ta, dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải ngủ với tôi một đêm, coi như là thực hiện lời hứa trước đi.”

“Không!” Bạch Vi lắc đầu không chút do dự: “Tôi sẽ không ngủ với anh... Anh đừng có tưởng bở!”

Tôi có chút bất đắc dĩ: “Xem ra cô vẫn không chịu tin tôi có thể lấy lại được cái dự án kia. Vậy thì đành đợi sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ ngủ với cô vậy. Trước đó, cô phải phối hợp với tôi, chú ý đến hai chuyện.”

Bạch Vi không nhúc nhích, cũng không trả lời.

“Cô còn muốn lấy lại dự án không?” Tôi lại hỏi cô ta.

“Không!” Cô ta cho tôi một câu trả lời vô cùng bất ngờ.

Tôi không nhịn nổi cười nữa:

“Giám đốc Bạch, cô đừng giận dỗi nữa! Dự án trị giá 1,5 triệu đô la tương đương với khoảng 10 triệu nhân dân tệ đấy. Tuy rằng lợi nhuận ở đây không phải của cô, nhưng cô cũng có tiền thưởng hoa hồng cuối năm, còn có thể đem đến cho cô tiền bạc và nhiều điều tốt khác nữa, ví dụ như thăng chức... Ổ, tôi quên mất là cô có một người bố tốt!”

“Nhưng cô không thể ích kỷ vậy chứ! Cô phải nghĩ đến những người khác trong tổ dự án, nghĩ đến những người nỗ lực vì dự án này, những lập trình viên phải ngày ngày tăng ca, thức đêm thức hôm. Cô không thể vì một đứa lưu manh chiếm lời từ cô như tôi mà làm tổn hại đến quyền lợi của họ chứ.”

“Hơn nữa, tôi chỉ có quấy rối cô chút thôi chứ đâu có ngủ với cô thật...”

“Anh câm miệng!” Bạch Vi dựng thẳng chân mày, trừng mắt nhìn tôi.

“Được, tôi ngậm miệng.”

“Buông tôi ra!”

“Không được, phải bàn công việc xong đã, sau đó cô phải đảm bảo không được báo cảnh sát.”

Bạch Vi vừa thở dốc, vừa trừng mắt với tôi.

Lúc lâu sau, dường như lửa giận của cô ta hơi nguôi một chút, lạnh lùng nói: “Nói đi, anh muốn lấy lại dự án như nào, muốn tôi hợp tác với anh kiểu gì?”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên, nghe ngóng hành tung của Tào Văn Hoài, đưa địa chỉ khách sạn và số điện thoại của gã cho tôi, ngoài ra còn thêm số điện thoại của Avala. Sau đấy, hãy chú ý đến động tĩnh của công ty bên Hoa Quốc và bên Ấn Quốc. Khi bọn họ rời khỏi Chiêng May, cô phải báo cho tôi ngay! Chuyện cuối cùng cũng là quan trọng nhất, luôn luôn chú ý đến quá trình đàm phán của BTT và Tào Văn Hoài, đồng thời thông báo kịp thời cho tôi.”

Ánh mắt của Bạch Vi càng thêm lạnh lùng: “Đừng có quên tôi mới là cấp trên của anh, tại sao tôi phải báo cáo với anh?”

Có lẽ là do ngày ngày phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, này nên tôi cũng chẳng còn cách gì nữa, chỉ đành nói:

“Cô cũng có thể không báo cáo với tôi, nhưng nếu xảy ra sai sót gì, không lấy lại được dự án thì đừng có trách tôi đấy.”

Bạch Vi nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không phản bác gì thêm, chỉ nói ba chữ “Buông tôi ra”.

“Cô bảo đảm là sẽ không báo cảnh sát chứ?”

“Anh còn không buông thì tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.”

“Được.”

Tôi giả vờ nới lỏng hai tay của cô ta, đề phòng cái bạt tai có thể bất ngờ ập tới. Ngay khi Bạch Vi thở phào, chuẩn bị đứng dậy, tôi kéo mạnh cô ta vào lòng, trước ánh mắt vô cùng hoảng sợ, tôi lấp đầy đôi môi mềm mại của đối phương...

Và sau đó, tôi rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt của người con gái này nhuộm một màu đỏ ửng vô cùng xinh đẹp, mê người.
Chương 19: Ngủ mơ

Môi tách ra, cô ta vội vàng chống dậy khỏi người tôi, lùi nhanh ra sau, lùi tới sau bức tường, vừa chỉnh lại vạt váy vừa thở dốc nặng nề.

Có vẻ như cô ta không định gọi cảnh sát.

Lúc nãy khi cô ta rời khỏi người tôi, tôi có cảm giác như trút được gánh nặng, vì áp lực đè nặng nơi lồng ngực quá lớn, lại có cảm giác thất vọng và tiếc nuối, cảm thấy bản thân mình vừa để vụt mất một việc rất quan trọng.

“Nói xem, anh định đối phó với Tào Văn Hoài như thế nào, làm sao giành lại được dự án?” Bạch Vi đột nhiên hỏi.

“Đến lúc đó cô sẽ biết, tôi sẽ dẫn cô đi xem một màn kịch hay.”

“Hừ, giả thần giả quỷ, tôi đang muốn xem xem anh làm thế nào để giành lại được dự án kia.”

Nói xong, Bạch Vi xoay người bước ra ngoài.

“Giám đốc Bạch, nhớ nghe ngóng hành tung của Tào Văn Hoài, sau đó gửi số điện thoại của gã và Alava cho tôi, với cả động tĩnh của người Ấn Quốc và người Hoa Quốc nữa nhé.” Tôi với theo bóng lưng cô ta nói.

Cô ta không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa và “bịch” một tiếng sập cửa.

Tôi thò đầu nhìn ra cửa, sau khi chắc chắn cửa đã đóng, lắc đầu cười, sau đó kéo chăn và gối tiếp tục ngủ.

Tối qua viết bản thảo tới tận nửa đêm, gấp rút và chuyên tâm cực độ viết bài giới thiệu và diễn thuyết dài hai giờ đồng hồ, thực sự có chút mệt mỏi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đẩy Bạch Vi vào tường, cấp thiết muốn làm các hành động không thể miêu tả được, trong mơ Bạch Vi cực kỳ phối hợp, giống như thừa nhận thất bại vậy.

Tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ muốn một lần buông thả theo bản năng.

Đúng lúc mấu chốt quan trọng nhất, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc chói tai, giống như bỗng dưng bị dội gáo nước lạnh lên đầu.

Tôi giật mình thức giấc, lúc này mới phát hiện vừa nãy là nằm mơ, nhưng tiếng chuông quen thuộc chói tai đó vẫn không ngừng vang lên, nguồn gốc là từ chiếc điện thoại mà tôi đặt trên đầu giường.

Tôi nổi điên chửi một câu, cầm điện thoại lại xem, là số điện thoại không lưu tên nhưng có vẻ hơi quen.

Tôi nghi hoặc nghe điện thoại, bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc: “Phương Dương, không làm phiền anh chứ?”

“Lạc Thủy?” Vừa hỏi xong, tôi có chút hối hận tại sao mình không thêm chữ Lâm phía trước.

“Ừ, là em đây.”

“Có chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi lạnh nhạt của tôi, Lâm Lạc Thủy ở đầu điện thoại bên kia rơi vào trầm mặc.

Tôi muốn cúp máy, không muốn lại có bất cứ vướng mắc yêu hận lề rà lề rề với cô ấy nữa.

Bởi vì tôi đã không còn là chàng thanh niên ngu ngốc yêu sâu đậm đến mức coi tình yêu là trên hết của ba năm trước.

Ngay khi tôi chịu không nổi định ấn cúp máy, Lâm Lạc Thủy cuối cùng cũng mở miệng, nói với giọng điệu dạ dạ vâng vâng với sự ray rứt nồng đậm:

“Phương Dương, xin lỗi, em gọi điện là muốn xin lỗi anh, ngay từ đầu em không hề hay biết Văn Hoài anh ấy lại dùng cách không được quang minh lỗi lạc này để......Tóm lại, thực xin lỗi, em thay anh ấy xin lỗi anh.”

Tôi có chút không kiên nhẫn: “Sao lại phải xin lỗi? Hoàn toàn không cần thiết, tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nếu đã đối đầu rồi, vậy thì đối đầu đến cùng đi, xem cuối cùng ai nằm bò xuống trước thì người đó là cháu nội.”

“Phương Dương, thực ra con người anh ấy không hề xấu, chỉ là quá hiếu thắng, tính khí cũng hơi nóng nảy mà thôi, anh không cần phải như vậy đâu, hơn nữa, anh...... anh không thắng nổi anh ấy đâu.”

“Ha ha.” Tôi không nhịn được liền bật cười, “Chưa đến phút chót, ai thắng ai thua vẫn không chắc đâu, em cứ đợi đó mà xem đi.”

“Phương Dương......”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

“Anh đã thay đổi rồi.” Khi nói câu này, Lâm Lạc Thủy dường như có chút do dự.

Tôi bình thản trả lời: “Em nói không sai, quả thực anh đã thay đổi, ba năm ngồi tù khiến anh mạnh mẽ hơn, sống thực tế hơn, đối với rất nhiều chuyện cũng đã nghĩ thoáng hơn, nhưng anh thay đổi như thế nào cũng không liên quan đến em, giữa chúng ta sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.”

“Đúng rồi, năm vạn trước đây em chuyển cho anh, anh sẽ trả lại cho em, chậm nhất là một tháng, không thiếu một xu.”

“Không cần trả nữa, khoản tiền đó coi như là em bù đắp cho anh.” Giọng Lâm Lạc Thủy trở nên có chút lạnh lùng.

Tôi có chút tức giận nói: “Không cần em bù đắp, chúng ta không ai nợ ai, cũng không cần dùng tiền để thương hại anh, anh sẽ sống thật tốt, cho dù chết đói, anh cũng sẽ không tiêu tiền của em, huống hồ anh còn không biết năm vạn đó là của em hay là của Tào Văn Hoài nữa.”

Lâm Lạc Thủy rơi vào trầm mặc.

“Như vậy đi, tạm biệt.”

Tôi cúp máy, hung hãn ném mạnh chiếc điện thoại trên giường.

Tiếp sau đó, không kìm chế nổi, tôi dùng sức túm chặt tóc mình, mong làm thế để xua đi sự tức giận trong lòng, và nỗi đau buồn không thể giải thích được.

Cứ như vậy, tôi ngồi không nhúc nhích trên giường rất lâu.

“Con mẹ nó.”

Hồi lâu sau, tôi hung hãn chửi một câu, rồi rút điếu thuốc ra châm lửa, dùng sức hút mấy hơi.

Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, không còn đau buồn vì thứ tình yêu khốn nạn ấy, không còn cô đơn vì bất kỳ người đàn bà nào nữa.

Hút xong một điếu thuốc, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi, nói rằng buổi chiều Tào Văn Hoài đưa người của công ty bọn họ đi thành cổ chơi, còn gửi luôn số điện thoại và địa chỉ khách sạn của Tào Văn Hoà cùng số điện thoại của Alava cho tôi.

Tôi liên tục hít thở sâu vài hơi, để bản thân trở lại trạng thái tư duy nhạy bén và bình tĩnh, sau đó đi ra ngoài.

Trước tiên tôi đi mua hai bộ tóc giả, hai bộ râu giả, đóng giả thành một người đàn ông cao to có râu quai nón, sau đó đi khắp nơi nghe ngóng quán bar dành cho người đồng tính gần đó, chọn một quán bar vị trí hẻo lánh và yên tĩnh, đồng thời ghi lại địa chỉ.

Tiếp sau đó, tôi thuê một chiếc xe máy, đến khách sạn nơi Tào Văn Hoài ở, ở quán trà sữa đối diện gọi một cốc gì đó, lặng lẽ ngồi quan sát phía đối diện, chờ sự xuất hiện của Tào Văn Hoài.

Bansha chắc chắn sẽ tìm Tào Văn Hoài, Tào Văn Hoài có lẽ rất tức giận, sẽ nguyền rủa bọn lưu manh côn đồ không màng quy tắc đạo đức này, nhưng gã không thể không đưa tiền.

Bởi vì Tào Văn Hoài nhất định phải giành được dự án BTT, gã sợ Bansha trở mặt cũng gây rắc rối cho gã, so với lợi nhuận của dự án đó mang lại, việc trả thêm một hai triệu baht, đối với gã mà nói vẫn có thể chấp nhận được.

Gã và Bansha sẽ phải mất nhiều thời gian để thương lượng, cố gắng hết sức hạ thấp giá tiền, sau đó chuẩn bị tiền mặt, gã không dám chuyển tiền trực tiếp vì sợ để lại bằng chứng cấu kết với đám tiểu côn đồ này.

Tiếp sau đó, gã sẽ gặp Bansha đưa tiền.

Có thể là tối nay, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia dịp lễ hội té nước.

Tôi phải giữ kiên nhẫn, cứ nhìn chằm chằm vào Tào Văn Hoài, từ từ chờ đợi, đồng thời căn cứ vào tiến triển của sự việc mà tùy cơ ứng biến bất cứ lúc nào.

Chập tối, Tào Văn Hoài và những người của Maddie Kerr khác đã về đến khác sạn, không lâu sau, gã và Lâm Lạc Thủy khoác tay nhau xuất hiện trước cổng khách sạn, đồng thời đi về phía một nhà hàng cách đó không xa.

Ăn xong bữa tối, họ không về khách sạn mà lên một chiếc taxi.

Tôi chạy chiếc xe máy thuê được theo phía sau.

Tào Văn Hoài đưa Lâm Lạc Thủy đi khu vực phố xá sầm uất, dạo phố, ăn uống, mua đặc sản địa phương, không hề có hành động đặc biệt nào.

Tôi giả vờ làm khách du lịch đi theo phía sau, nhìn họ dựa sát vào nhau, nhìn Tào Văn Hoài ôm eo Lâm Lạc Thủy, nhìn Lâm Lạc Thủy vui cười hạnh phúc với gã ...

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, không để nỗi buồn đau và căm hận không thể giải thích được ảnh hưởng đến sự bình tĩnh và tư duy của mình.

Hơn chín giờ đêm, Tào Văn Hoài và Lâm Lạc Thủy về đến khách sạn, sau đó không có đi ra nữa.
Chương 20: Gay lâu năm

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thay một bộ tóc giả và bộ râu khác, đeo cặp kính gọng đen đã đặc biệt mua, lại đến chỗ đối diện khách sạn của Tào Văn Hoài để đợi.

Hơn tám giờ sáng, gã đưa Lâm Lạc Thủy và mấy người khác rời khách sạn, đến tòa nhà BTT.

Gần trưa, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi, nói rằng đại diện công ty Ấn Quốc và Silicon Valley đã rời Chiêng Mai, hình như đã nhận được lời từ chối từ phía BTT, chính thức rút khỏi cuộc cạnh tranh dự án của BTT.

Bạch Vi còn nói, Alava và Tào Văn Hoài đã tiến hành đàm phán lần đầu, đồng thời bước đầu đã đạt được ý định hợp tác, hai bên hẹn sẽ đàm phán chi tiết hợp đồng vào sau lễ hội té nước.

Quả nhiên, cúp điện thoại của Bạch Vi không lâu sau, có một nhóm người đi ra từ tòa nhà BTT, người dẫn đầu chính là Tào Văn Hoài và Alava trò chuyện giòn như pháo rang.

Hai bên chào tạm biệt, Tào Văn Hoài dẫn đoàn rời đi, nhưng đột nhiên nửa đường gã xuống xe một mình, đồng thời xách túi đi vào một ngân hàng.

Không lâu sau, Tào Văn Hoài xách túi ra khỏi ngân hàng, đứng bên đường gọi một cuộc điện thoại, sau đó một mình bước lên một chiếc taxi.

Tôi chạy xe máy lặng lẽ theo phía sau.

Xe taxi dừng ở một con phố đông đúc người qua lại, Tào Văn Hoài xách túi bước vào một nhà hàng.

Tôi đậu xe máy bên vệ đường, bước vào nhà hàng liếc mắt nhìn thì thấy Tào Văn Hoài và Bansha đang ngồi trong góc, ngồi giữa hai người là một thanh niên nhã nhặn lịch sự, hình như là phiên dịch.

Rõ ràng Tào Văn Hoài không dám tới sào huyệt của Bansha, chỗ đó người bình thường cũng không dám vào.

Cho nên gã cố ý tìm một con phố đông đúc người qua lại, ở đây nhiều cảnh sát tuần tra, Bansha không dám làm càn.

Khi tôi bước vào cửa, hai người đàn ông Xiêng La cách Bansha và Tào Văn Hoài không xa cảnh giác nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn tôi từ đầu đến chân.

Đó là người của Bansha, không thể không nói rằng thằng cha này rất cẩn thận, thật may là tôi đã đội tóc giả, đeo râu giả còn đeo cả kính nữa nên người của Bansha mới không nhận ra tôi.

Tôi điềm nhiên như không, gọi một phần đồ ăn bằng tiếng Xiêng La với nhân viên phục vụ, ngồi xuống chỗ cách xa Tào Văn Hoài và Bansha, lấy điện thoại ra bật camera, vừa ăn đồ ăn vừa giả vờ nghịch điện thoại.

Tào Văn Hoài ôm chiếc túi, nói gì đó với Bansha bằng tiếng Anh với sắc mặt khó coi, Bansha thì nghiền ngẫm lạnh nhạt cười.

Tôi không hiểu tiếng Anh, khi người thanh niên đó dịch sang tiếng Xiêng La cho Bansha, giọng rất nhỏ, nghe cũng không rõ.

Có thể quay được video là tốt rồi, có tiếng hay không không quan trọng.

Không lâu sau, Tào Văn Hoài căm hận xách chiếc túi đẩy đến trước mặt Bansha, Bansha cười tít mắt mở chiếc túi, ngó vào trong lật đi lật lại.

Rất nhanh, Bansha hài lòng gật gật đầu, đứng dậy cười tít mắt thực hiện động tác chắp tay trước ngực với Tào Văn Hoài, sau đó dẫn đàn em rời đi.

Chờ họ bước ra khỏi nhà hàng, Tào Văn Hoài giận dữ chửi mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ.

Tôi tắt camera điện thoại, cất điện thoại lại vào túi rồi tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.

Cho đến khi Tào Văn Hoài ra khỏi nhà hàng, tôi cũng không chào hỏi gã, không muốn đánh rắn động cỏ, tránh xảy ra biến cố.

Sau khi ăn xong, tôi tìm chỗ để hút điếu thuốc, sau khi kiểm tra video không có vấn đề gì, tôi chạy xe máy tìm nơi để chỉnh sửa video.

Bước thứ hai đã hoàn thành, suôn sẻ cầm được video giao dịch của Tào Văn Hoài và Bansha, cộng với video cuộc nói chuyện với Bansha quay trộm lần trước, đủ để chứng minh tôi trong sạch.

Nhưng nếu muốn giành lại dự án, hai video này vẫn không đủ, còn lâu mới đủ, còn phải thêm một liều thuốc mạnh.

Liều thuốc mạnh này bây giờ cũng có thể bắt đầu sắc rồi.

Làm xong video, tôi lần lượt tìm hai hướng dẫn viên du lịch địa phương, đưa cho mỗi người bọn họ 500 bath, kêu bọn họ lần lượt gọi hai cuộc điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Alava, tôi để nam hướng dẫn viên du lịch đóng giả là đồng nghiệp của Tào Văn Hoài, nói với Alava bằng tiếng Anh rằng Tào Văn Hoài rất ngưỡng mộ ông Alava, muốn hẹn gặp ông ta một mình trong quán bar vào tối nay, đồng thời giải thích lý do vì sao Tào Văn Hoài không tự mình gọi điện thoại cho Alava, là vì bạn gái của Tào Văn Hoài luôn bên cạnh gã, không thuận tiện cho lắm.

Tôi còn để nam hướng dẫn viên du lịch tiết lộ một câu: Giữa anh ta và Tào Văn Hoài có quan hệ riêng tư mà người khác không hiểu được.

Mục đích rất đơn giản, để Alava nhầm tưởng Tào Văn Hoài cũng là gay, là song tính luyến ái thích cả phụ nữ lẫn đàn ông.

Alava tỏ ra rất thận trọng vững vàng, không đáp ứng gặp mặt, cũng không từ chối trong điện thoại mà chỉ nói: “Nhờ thay tôi gửi lời cảm ơn đến anh Văn Hoài.”

Quán bar đó là quán bar đồng tính hẻo lánh yên tĩnh mà ngày hôm qua tôi cố tình chọn.

Là gay lâu năm, Alava chắc chắn biết đó là quán bar gì, cũng chắc chắn biết mục đích mà Tào Văn Hoài hẹn gặp ông ta ở loại nơi đó.

Mấu chốt của liều thuốc mạnh này nằm ở đây, liệu Alava có gặp mặt Tào Văn Hoài không.

Còn với Tào Văn Hoài thì đơn giản hơn rất nhiều, tôi để hướng dẫn viên du lịch còn lại gọi điện cho gã, cũng nói với gã bằng tiếng Anh rằng Alava hẹn gặp gã ở quán bar đó vào tối nay, Tào Văn Hoài thoải mái đồng ý ngay lập tức.

Dự án của BTT có thể được giành lại được hay không còn trông chờ vào Alava.

Trong cuộc đàm phán ngày hôm đó, ánh mắt Alava nhìn tôi rất kỳ lạ, như thể để mắt đến tôi, điều này khiến tôi cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến, còn nổi da gà khắp người.

Tương tự, Tào Văn Hoài thân hình cao ráo, vẻ ngoài trưởng thành đẹp trai, liệu Alava cũng sẽ để mắt đến gã?

Tôi cảm thấy, có khả năng rất cao.

Nhưng Tào Văn Hoài chắc chắn không phải là gay, điểm này tôi có thể nhìn ra, đợi gã đến quán bar hăng say trò chuyện với Alava, đợi khi Alava đem chủ đề gợi đến phương diện quan hệ đồng tính, hoặc khi trực tiếp động chân động tay, Tào Văn Hoài sẽ khó chịu buồn bực, sẽ gây ra hiểu lầm, thậm chí có thể sẽ xảy ra xung đột trực tiếp.

Nếu gã từ chối Alava, sẽ khiến Alava cảm thấy mình bị lừa, bị sỉ nhục, và sẽ rất tức giận.

Nếu gã chấp nhận Alava, sẵn sàng lăn lộn trên giường với một người đàn ông……

Vậy tôi chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.

Nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là Alava đến nơi hẹn.

Tóm lại, thành công hay thất bại, đêm nay sẽ biết.

Sau khi làm xong việc, tôi trở về khách sạn, cảm thấy hơi mệt, vừa định nằm nghỉ ngơi thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Mở cửa vừa nhìn, Bạch Vi đứng ngoài cửa lạnh lùng như ngày hôm qua.

“Phương Dương, không phải anh nói có thể giành lại dự án sao? Hôm nay Alava và Tào Văn Hoài gặp mặt rồi, anh nói phải làm sao đây?”

Tôi có chút cạn lời, quay người vào phòng vừa đi vừa nói: “Vào đi rồi hẵng nói, tôi cho cô xem trước một thứ.”

Đi được mấy bước, phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn, Bạch Vi vẫn lạnh lùng đứng ngoài cửa như cũ.

Tôi nhịn không nổi bật cười: “Giám đốc Bạch, yên tâm vào đi, lần này tôi sẽ không cưỡng hiếp cô đâu.”

Bạch Vi giận tái người, nhưng không nói chuyện, sau một hồi cuối cũng rảo bước đi vào.

Tôi cầm điện thoại, mở ra hai đoạn video rồi đưa qua cho cô ấy và nói: “Xem video trước đã.”

Bạch Vi cầm điện thoại, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình.

Rất nhanh, cô ta khẽ cau mày, như đang suy nghĩ.

Tôi thoải mái nằm dài trên giường vươn vai, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trước đã.

Một lúc sau, Bạch Vi nói:

“Phương Dương, mặc dù hai video này có thể chứng minh rằng những người đó không phải là anh kêu đến, nhưng việc đã đến nước này rồi, người của BTT cho dù biết rằng anh trong sạch, họ cũng không thể hợp tác với chúng ta nữa, bởi vì sự việc đã lan rộng, họ không cần phải tốn sức làm sáng tỏ, chỉ sẽ đâm lao phải theo lao, chỉ sẽ chọn hợp tác với Maddie Kerr."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom