• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Cô ta đã hủy hoại mọi thứ của tôi

Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ không cứu cô gái đó, dù cho phải trơ mắt nhìn cô ta bị…

Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh đẹp đang bị người ta đè dưới thân.

Quần áo cô ta lộn xộn, bộ ngực nửa kín nửa hở, cặp đùi được bao trong đôi tất đen đang bị ép mở ra, đôi mắt cô ta mơ màng nhìn tôi, trong mắt lộ ra sự cầu xin và hi vọng.

Máu nóng của tôi dồn lên đầu, tôi lập tức tiến lên đánh gã mập đang đè lên người cô ta.

Cô gái đẹp đó nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng bao, lúc cô ta chạy lướt qua người tôi, tôi đã nhìn thấy rõ khuôn ngực đầy đặn khiến miệng lưỡi người ta khô khốc đó nẩy lên, còn có một gương mặt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn kiều diễm của cô ta.

Gã mập đó đã say bí tỉ, miệng không ngừng chửi bới, gã bị tôi đánh cho vỡ đầu, khách sạn vội vàng báo cảnh sát, tôi bị dẫn về đồn cảnh sát.

Hôm đó là ngày mở đầu cho cuộc sống tăm tối của tôi.

Gã mập đó nói tôi đánh gã một cách vô cớ, khiến đầu gã bị chấn động và tổn thương. Gã không những bắt tôi bồi thường tiền viện phí, mà còn định kiện tôi tội cố ý gây thương tích.

Ban đầu, tôi vẫn bình tĩnh trình bày là mình làm việc nghĩa, nhưng sau đó cảnh sát nói cho tôi biết rằng không tìm thấy bằng chứng cô gái đó xuất hiện tại hiện trường. Hơn nữa, hôm đó camera giám sát của khách sạn bị hỏng, nên không thấy gì cả.

Hiện giờ chỉ có chuyện tôi cố ý đánh gã mập đó là việc không thể chối cãi.

Trái tim tôi lập tức nguội lạnh, nhưng tôi vẫn mong chờ cô gái được tôi cứu đó có thể đứng ra làm chứng, nhưng tôi đã nghĩ sai rồi.

Cô gái đẹp đó không hề xuất hiện, hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Cuối cùng, tôi bị xử ba năm vì tội cố ý gây thương tích nặng nề.

Tôi còn phải bồi thường mười bảy vạn chi phí thuốc thang và tổn thương tinh thần cùng đủ loại phí khác cho gã mập đó, số tiền tiết kiệm sau bốn năm đi làm vất vả cứ thế không cánh mà bay.

Tin tôi ngồi tù đã đồn về quê nhà, bệnh cũ của người bố cả đời mạnh mẽ của tôi tái phát, suýt nữa không cứu được, còn mẹ tôi thì khóc đến sưng mắt.

Trước khi tôi vào tù, người bạn gái quen năm năm của tôi nói sẽ chờ tôi, nhưng số lần cô ấy vào thăm tôi ngày một ít đi, cuối cùng cô ấy đã gửi cho tôi một bức thư chia tay, nói cô ấy không chờ được nữa.

Quãng thời gian ở trong tù là những chuỗi ngày u ám nhất của cuộc đời tôi, tôi trở nên gắt gỏng, cáu kỉnh, thường xuyên đánh nhau với người ta, toàn thân đều là những vết sẹo đáng sợ.

Sau khi ra tù, tôi vội vàng muốn cứu vớt tình yêu của mình. Nhưng khi tôi tìm được người bạn gái từng nói sẽ chờ tôi thì cô ấy đang khoác tay một người đàn ông khác.

Đó là một người đàn ông chín chắn, đẹp trai lái một chiếc Audi A8, trông vô cùng xứng đôi với cô gái xinh đẹp từng là bạn gái của tôi.

Tôi thấy kinh ngạc, nổi giận muốn xông lên chất vấn cô ấy, nhưng lại thôi. Tôi đờ đẫn nhìn cô ấy ngồi trên chiếc xe Audi của người đàn ông đó, thoải mái rời đi.

Tôi nhớ ở cuối thư cô ấy có viết rằng, Phương Dương, em đã tìm được một người tốt giống anh, hãy quên em đi.

Tôi bật cười, một nụ cười cay đắng, một mình tôi bước đi trên con phố của Thịnh Hải, hút thuốc, uống rượu cho đến tận khi mệt lả ngã khụy…

Tôi bắt đầu say mê trong thuốc lá và bia rượu để làm tê liệt bản thân, dần dần tôi thích cười hơn, vui cười một cách thô tục tùy ý.

Ban đầu, tôi vẫn hận người con gái đó, cô gái được tôi cứu lúc đó, nhưng lại không chịu ra mặt làm chứng cho tôi.

Chính cô ta đã hủy hoại mọi thứ của tôi!

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi phát hiện hận ai đó cũng vô dụng, điều đó chỉ khiến mình trở nên suy sụp hơn.

Vì thế, tôi thử vực dậy.

Người đã từng ngồi tù tìm việc rất khó, tôi đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt xem thường và những nụ cười chế nhạo.

May sao ông trời không chặn đường sống của ai, một công ty phần mềm vì cạnh tranh một đơn hàng lớn với Xiêng La, nên đã tuyển dụng gấp hàng loạt nhân viên kỹ thuật và tiêu thụ biết tiếng Xiêng La.

Vừa hay, chuyên ngành tôi học ở đại học là thương mại quốc tế, môn học tự chọn chính là tiếng Xiêng La.

Có lẽ vì tuyển dụng gấp, nên công ty đó không điều tra hồ sơ của tôi. Tôi đã may mắn thông qua buổi phỏng vấn cuối cùng và tìm được một công việc giúp mình ổn định.

Điều này khiến tôi lại có niềm tin với cuộc sống.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi ăn vận chỉnh tề, ôm đầy hoài bão bước vào công ty. Sau khi làm xong thủ tục nhận việc, một chuyên viên nhân sự dẫn tôi đến văn phòng của giám đốc tiêu thụ, để chuẩn bị chào hỏi người lãnh đạo trực tiếp của tôi.

Nghe chuyên viên nhân sự đó nói, sếp của tôi là con gái của chủ tập đoàn, ở nước ngoài về, trông còn xinh hơn cả diễn viên điện ảnh, có cả đống đồng nghiệp nam trong công ty thầm thương trộm nhớ cô ta.

Cửa phòng làm việc mở ra, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp có ngũ quan tinh tế đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc lớn đó, tôi ngây ra tại chỗ.

Hình ảnh ẩn sâu trong đầu tôi chợt hiện về, gương mặt thanh tú động lòng người đầy vẻ hoảng loạn, đôi mắt đẹp khổ sở đẫm nước mắt, còn có bộ ngực căng đầy nảy lên đó…

Tôi không thể ngờ, cô gái mà mình từng cứu ở khách sạn ba năm trước, cô gái hại tôi ngồi tù, hại tôi mất đi tất cả mọi thứ.

Cô ta lại chính là sếp của tôi.

Khi tôi đi tù, bố mẹ khóc ròng, cuộc sống trong tù thì đen tối, bạn gái thì thay lòng đổi dạ…

Từng chuyện cũ mà tôi không dám nhớ lại điên cuồng xoay chuyển trong đầu tôi.

Mối hận đè nén suốt ba năm lúc này đang dâng lên như thủy triều trong lòng tôi.

“Phương Dương, đây chính là giám đốc Bạch, giám đốc tiêu thụ của công ty chúng ta.” Chuyên viên nhân sự không phát hiện ra vẻ bất thường của tôi, vẫn khách sáo đứng một bên giới thiệu.

Cô gái xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại khiến tôi hận thấu xương tủy đó hình như đã chú ý đến sự khác thường trong đôi mắt tôi, cô ta hơi cau mày nhìn tôi như đang nhớ lại chuyện gì đó.

“Xin chào, tôi là Bạch Vi, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Cô ta đột nhiên hỏi.

“À.” Tôi không khỏi cười lạnh nói, “Đương nhiên chúng ta đã từng gặp nhau, tôi còn từng thấy dáng vẻ giám đốc Bạch cô chủ động dạng hai chân ra, phối hợp với đàn ông!”

Bạch Vi sầm mặt: “Anh nói vậy là có ý gì, giữa chúng ta hình như có hiểu lầm thì phải?”

“Hiểu lầm?” Tôi lại cười lạnh.

“Đúng, nếu lần đó là hiểu lầm, tôi không nên xông vào, mà nên đứng ở ngoài xem giám đốc Bạch cô bị gã mập đó đè dưới thân, tàn bạo mà…”

“Im miệng!”

Mặt Bạch Vi đỏ lên, bầu ngực cao ngất không ngừng phập phồng.

“Giám đốc Bạch đã nhớ ra tôi là ai chưa?”

Dường như Bạch Vi đang cố kiềm chế cảm xúc, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta ngoảnh sang nói với chuyên viên nhân sự đang mù mờ ở bên cạnh: “Ra ngoài trước đi”.

Chuyên viên đó hé miệng, cuối cùng không hỏi được một chữ nào, mà vội vã rời đi.

Chờ sau khi cánh cửa khép lại, Bạch Vi nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Ba năm trước, người xông vào phòng bao ở khách sạn là anh sao?”

“Đúng.”

“Thật sự là anh.” Vẻ mặt của Bạch Vi có phần phức tạp, cô ta không khỏi cười khổ một tiếng, nói:

“Lúc đó, tôi sợ quá, nên không nhìn rõ mặt mũi của anh. Sau khi chuyện xảy ra, cũng vì một vài nguyên do, nên tôi chưa thể ra mặt cảm ơn anh, vì vậy… Anh cố tình tới tìm tôi sao?”

“Tìm cô?” Tôi cười lạnh thất thanh, “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến đây làm việc thôi. Chỉ là không ngờ ông trời có mắt, lại để tôi gặp cô.”

Bạch Vi như thở phào một hơi: “Nếu đã là trùng hợp, vậy… tôi nên chân thành nói một tiếng cảm ơn với anh, cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi.”

“Ha ha, cô nghĩ một câu cảm ơn là đủ rồi sao?”

Bạch Vi đứng dậy khỏi ghế làm việc, rút một tấm thẻ ngân hàng trong chiếc túi xách hàng hiệu có giá trị không nhỏ ra, đưa cho tôi:

“Trong chiếc thẻ này có một triệu, coi như là tôi đền bù cho anh.”
Chương 2: Đền bù

“Đền bù?” Tôi cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu.

Tưởng tôi chê ít, sắc mặt Bạch Vi lạnh đi, cô ta lại lấy một chiếc thẻ nữa ra: “Trong thẻ này có bốn triệu, tổng là năm triệu, cảm ơn anh ngày đó đã cứu tôi.”

Tôi không còn kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa: “Đừng có nhắc chuyện tiền nong với ông đây, có tiền thì giỏi lắm à. Ông đây ngồi tù oan uổng ba năm, cô định đền bù cho tôi kiểu mẹ gì!”

“Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi hại anh ngồi tù bao giờ?” Bạch Vi rõ ràng rất tức giận, nhưng vẫn bị câu nói của tôi dọa nạt.

“Ha ha, giám đốc Bạch cô đương nhiên không nhớ rồi.” Tôi nổi giận cười:

“Sau khi tôi đánh cái thằng mập chết bầm kia, cô sống chết không chịu ra mặt làm chứng cho tôi, nên đã hại tôi ngồi tù suốt ba năm!”

Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, miệng lắp bắp: “Không thể nào, tôi còn bảo người trong nhà đi tìm anh cơ mà, họ nói anh cầm tiền đi rồi…”

Câu nói của Bạch Vi đã hoàn toàn châm lửa cho cơn giận dữ của tôi: “Tiền tiền tiền, mẹ kiếp, cô chui từ cái lỗ tiền ra phải không?”

Tôi dùng sức phanh áo sơ mi ra, để lộ những cơ bắp đã luyện tập được khi ở trong tù.

“Anh muốn làm gì?” Bạch Vi sợ hãi, bất đắc dĩ lùi lại.

Tôi chầm chậm tiến lại gần cô ta, chỉ vào những vết sẹo bắt mắt đó ở ngực, nói rành mạch: “Cô nhìn thấy không, những vết sẹo này là do tên cai tù đã dùng tàn thuốc làm tôi bị bỏng khi tôi vừa vào tù đấy!”

Bạch Vi ngẩn ra nhìn vào ngực và mười mấy vết sẹo dữ tợn khác trên cơ thể tôi, gương mặt cô ta lộ ra vẻ xúc động.

Ngay sau đó, Bạch Vi đi sang một bên, cầm điện thoại lên gọi, xác thực chuyện tôi ngồi tù với người nhà của cô ta. Không bao lâu sau, hai bên xảy ra tranh cãi kịch liệt, Bạch Vi rõ ràng rất tức giận.

Sau khi cúp máy, Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên, cắn môi nói: “Xin lỗi, lúc đó người nhà đã lừa tôi nói anh không sao, tôi không ngờ đã hại anh phải ngồi tù…”

Nói rồi, cô ta khom lưng xuống, đầy vẻ chân thành nói:

“Tôi đồng ý bồi thường cho mọi tổn thất tạo thành trong ba năm qua của anh, còn có tổn hại về thân thể… tinh thần nữa!”

“Bồi thường, cô định bồi thường thế nào?” Tôi cười lạnh hỏi.

Lần này, Bạch Vi không còn nhắc đến tiền nữa: “Anh cứ đề nghị, chỉ cần là việc tôi có thể làm được tôi sẽ làm.”

Tôi không nói gì nữa, mà cười lạnh bước đến gần cô ta. Tôi chống hai tay lên tường, kẹp cô ta vào giữa, ngắm nhìn gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô ta.

“Anh, anh muốn làm gì, anh đừng làm bậy…”

Bạch Vi căng thẳng thở hổn hển, hương thơm ngát riêng biệt của phụ nữ phả vào mặt tôi.

Không thể không nói Bạch Vi là người xinh đẹp và có vóc dáng bốc lửa nhất trong số tất cả những người con gái mà tôi từng gặp.

Lúc này, tôi chợt nổi cơn xúc động muốn trả thù. Tôi muốn điên cuồng phát tiết lên thân thể gần như là hoàn hảo của cô ta, giải tỏa nỗi tủi nhục mình đã tích tụ suốt ba năm qua trong ánh mắt mơ màng đau đớn phẫn hận của cô ta.

“Cô nói chỉ cần là việc cô có thể làm được thì cô sẽ làm, đúng không?” Tôi cười lạnh hỏi.

Bạch Vi ngẩn ra, vô thức gật đầu.

“Được, cô hãy úp mặt vào tường nửa tiếng, chuyện này coi như kết thúc tại đây!”

“Anh định làm gì?” Bạch Vi ngây ra, gương mặt chợt ửng đỏ.

“Giám đốc Bạch biết rồi còn hỏi.” Tôi cười ha ha:

“Đương nhiên là cùng cô tiến hành loại vận động thiêng liêng mà cổ xưa nào đó rồi. Cứ tin ở tôi, cô sẽ yêu thích loại vận động này.”

Sắc mặt của Bạch Vi hết đỏ lại trắng, ánh mắt sắc bén như có thể giết người của cô ta mang vẻ xem thường và lạnh lùng mà tôi rất ghét.

“Mơ mộng hão huyền!”

Tôi mỉm cười: “Chẳng phải giám đốc Bạch cô nói chuyện gì cũng được à. Tôi không cần tiền, chỉ có thể bắt cô úp mặt vào bức tường trắng nửa tiếng đồng hồ thôi.”

Bạch Vi hừ lạnh một tiếng, tôi chợt húc đầu gối vào giữa hai chân cô ta, dọa cho Bạch Vi sợ đến mức run rẩy toàn thân, hé miệng muốn gào lên kêu cứu.

Đúng lúc này, tôi cúi xuống hôn lên môi Bạch Vi. Dưới ánh mắt gần như muốn giết người của đối phương, tôi tham lam cắn mút hương thơm và dư vị ngọt ngào của cô gái này.

Hôn một lúc, tôi thả lỏng bàn tay chống lên tường, lùi lại vài bước, cài lại cúc áo sơ mi, nhìn Bạch Vi như sống sót sau tai nạn, lồng ngực cô ta vẫn phập phồng kịch liệt.

“Nếu giám đốc Bạch cô đã không muốn úp mặt vào tường, thì tôi chỉ có thể hôn một cái để thu lãi trước thôi.”

“Anh…” Bạch Vi nổi giận, gương mặt đỏ như tấm vải nhuộm.

“Cút ra ngoài!” Cô ta đột nhiên chỉ ra cửa, dùng giọng nói lạnh băng và nghiêm nghị nói:

“Anh đã bị sa thải, loại lưu manh như anh không xứng vào làm ở công ty chúng tôi.”

Tôi mỉm cười hờ hững: “Giám đốc Bạch, món nợ của tôi với cô vẫn chưa tính xong, nên bây giờ cô không có quyền đuổi tôi.”

Trước lúc đi, tôi còn cười châm chọc cô ta: “Kỹ thuật hôn của giám đốc Bạch cô kém quá, làm tôi đau hết cả mồm!”

Đằng sau truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Vi, tôi kéo cửa văn phòng, bước nhanh ra ngoài.

Tôi đi đến chỗ cầu thang bộ, lấy thuốc ra châm, sau đó vừa hút vừa suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.

Tôi coi như đã đắc tội với Bạch Vi rồi, nhưng tôi mặc kệ. Vì thể diện của mình, mà cô gái này đã hại tôi ngồi tù oan uổng suốt ba năm, tôi chưa trực tiếp cưỡng ép cô ta đã là quá nhân từ rồi.

Có thể đoán trước rằng, sau này Bạch Vi chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để gây khó dễ cho tôi. Trong làn khói lượn quanh, tôi chợt nghĩ ra nếu bây giờ tôi đòi một khoản tiền từ cô ta rồi bỏ đi, có lẽ tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.

Nhưng cuộc sống ba năm tồi tệ trong tù đã khiến tôi không muốn dễ dàng tha cho cô gái này.

Tôi bật cười ha ha tự giễu, không biết từ bao giờ tôi đã trở thành loại người mà tôi từng ghét nhất đó.

Màn hình điện thoại chợt sáng lên, có một tin nhắn mới được gửi đến, không ngờ là của người bạn gái cũ của tôi:

Phương Dương, em đưa cho anh chiếc thẻ có năm vạn, anh hãy cầm lấy và chăm sóc tốt cho bản thân, em sắp kết hôn rồi.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, tôi ôm mặt vùi đầu vào giữa hai gối…

Một lúc lâu sau, tôi chửi một câu tình yêu khốn kiếp, sau đó đứng dậy bước nhanh đến phòng làm việc của Bạch Vi.

Tôi quyết không đi, mà sẽ ở lại đây hành hạ cô gái này mỗi ngày!

Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Bạch Vi, tôi lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa. Sau khi nghe thấy giọng nói “mời vào” truyền ra từ bên trong, tôi đẩy cửa đi vào.

Bạch Vi đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa, thấy người bước vào là tôi, gương mặt xinh đẹp đó chợt lạnh đi: “Anh còn vào đây làm gì nữa?”

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, thờ ơ nói: “Giám đốc Bạch, tôi đến báo danh với cô. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là trợ lý của cô.”

Bạch Vi nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi à, anh đã bị sa thải.”

“Xin lỗi, tôi vừa ký hợp đồng lao động. Trong tình huống không vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và gây tổn hại đến lợi ích của công ty, cô không thể tùy ý đuổi việc tôi.”

“Tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự đơn phương hủy hợp đồng của anh, đồng thời bồi thưởng một khoản tiền nhất định cho anh theo quy định, anh đi đi.”

“Nếu giám đốc Bạch dứt khoát muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, cũng được, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc, hoặc vài phóng viên, kể cho họ nghe ba năm trước cô đã hại tôi phải ngồi tù, bây giờ lại vô cơ sa thải tôi.”

“Anh…” Bạch Vi tức giận đứng bật dậy khỏi sofa.

Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Chẳng lẽ những chuyện tôi nói không đúng à?”

Bạch Vi không nói gì nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Thật lâu sau, cuối cùng cô ta cũng chầm chậm lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ kiếm tiền.” Tôi bình thản đáp.

“Tôi có thể cho anh tiền, đủ để bồi thường tổn thất ba năm qua của anh, nhưng anh phải rời khỏi đây.” Giọng điệu của Bạch Vi cũng trở nên rất bình tĩnh.

Lần này, tôi không nổi giận, mà mỉm cười thuận theo câu nói của cô ta: “Được, nếu giám dodoscs Bạch cho tôi mười tỷ, tôi đảm bảo sẽ lập tức biến mất ngay!”

“Mười tỷ, anh đánh giá bản thân mình hơi cao đấy!” Bạch Vi nhìn tôi một cách châm biếm.

“Sao, giám đốc Bạch cô đến mười tỷ cũng không đáng à?” Tôi mỉa mai lại: “Tôi dám khẳng định, nếu cô đấu giá đêm đầu tiên của mình, chắc chắn sẽ có người không tiếc tiền đâu.”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Vi đã bị tôi chọc giận thành công, đến tiếng hít thở của cô ta cũng trở nên thô nặng.

“Hay là cô ngủ với tôi một đêm cũng được.”
Chương 3: Bọ ngựa bắt ve

"Anh nằm mơ à!" Sắc mặt Bạch Vi xanh mét.

"Vậy thì không có chuyện gì để nói nữa, tôi ra ngoài làm việc trước."

Tôi cười nhạt, sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài, vừa nói vừa đi:

"Tổng giám đốc Bạch, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt mà thôi, đừng luôn nghĩ đuổi tôi đi, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không ngại vạch mặt với cô đâu."

Nói xong, tôi kéo cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng làm việc của Bạch Vi có bàn làm việc cho trợ lý, thì ra trợ lý vẫn còn chưa biết Bạch Vi muốn đuổi việc tôi, đang thu xếp đồ đạc chờ bàn giao với tôi, sau đó có thể thăng chức nhận công việc khác.

Tôi khách sáo chào hỏi cô ta, bắt đầu bàn giao, chủ yếu là một ít tài liệu marketing và sắp xếp lịch trình công việc của Bạch Vi.

Qua một lúc, bàn giao xong, trợ lý cũ đến chào Bạch Vi rồi đi khỏi.

Bạch Vi không giữ cô ta lại, cũng không tìm đến tôi.

Không lâu sau, một vị trưởng phòng nhân sự đến gặp tôi, khuyên tôi từ chức.

Tôi không chút do dự từ chối.

Trưởng phòng nhân sự cố khuyên mấy lần vẫn không có kết quả, sắc mặt trông rất khó coi, không nói lời nào nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được phất tay bảo tôi đi đi, cũng không trực tiếp đơn phương hủy hợp đồng.

Hiển nhiên, Bạch Vi không dám làm quá căng.

Trở lại bàn làm việc của mình, tôi bình tĩnh lại, bắt đầu sửa soạn tài liệu, làm quen với công việc, nhớ kỹ lịch trình làm việc của Bạch Vi và những hạng mục cần chú ý, chuẩn bị làm một người trợ lý tận tụy đủ tư cách.

Suốt cả một ngày, Bạch Vi chỉ rời khỏi phòng làm việc để ăn trưa, lúc đi qua bàn làm việc của tôi cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái.

Trông như đã chấp nhận sự tồn tại của tôi, lại như không nhìn thấy sự tồn tại của tôi.

Nhưng những đồng nghiệp khác lại rất hứng thú với tôi, vô tình hay cố ý đi qua chỗ tôi, cố ý nhìn tôi mấy lần, thì thầm bàn tán rồi đi khỏi.

Trời tối, đến lúc hết giờ làm, Bạch Vi rời công ty được một lúc thì tôi cũng tan việc.

Xuống tầng dưới của công ty, đi tới lối ra của bãi đậu xe, vừa hay nhìn thấy một chiếc Jaguar F-Type màu trắng ưu nhã nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đậu xe, khi đi qua sát người tôi, Bạch Vi ngồi ở ghế lái lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái.

Quả nhiên là một người phụ nữ có tiền.

Tôi thấp giọng thầm mắng mấy câu, quay đầu lại thì thấy có hai người chui ra từ vành đai xanh ở ven đường. Một mập một gầy, gầy thì không nhận ra, nhưng tên mập thì...

Chính là tên trung niên mập mạp từng muốn hiếp dâm Bạch Vi, bị tôi đánh cho nằm viện.

Đôi mắt của hai người nhìn chằm chằm vào chiếc Jaguar đã đi xa của Bạch Vi. Sắc mặt tên mập kia u ám, trong miệng còn đang thầm nói gì đó.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là tên mập này muốn gây sự, vì thế tôi len lén rẽ vào vành đai xanh. Nhờ một loạt bụi cây che giúp, lặng lẽ đi về phía tên mập.

Đến gần, lời đối thoại của hai người kia cũng lọt vào lỗ tai tôi:

"Anh Bảo, ả đàn bà xinh đẹp trên chiếc xe kia, chính là kẻ hại anh phải vào tù hả?"

"Đúng!" Tên mập nói với giọng điệu dữ tợn, "Bạch Vi, cái ả đàn bà nham hiểm này… Không biết năm đó con ả dùng thủ đoạn gì, hại bố mày bị điều tra, còn bị ngồi tù ba năm, tao tuyệt đối không tha cho ả!"

"Thế chúng ta trực tiếp trói người, hay là…"

"Không, trực tiếp trói ả ta lại chúng ta sẽ bị dính líu vào. Bố mày lấy chút thuốc, ngày mai mày gọi điện thoại cho Bạch Vi, bảo là bạn bè giới thiệu, muốn đổi một bộ phần mềm làm việc cho công ty mình, hẹn ả ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhân cơ hội bỏ thuốc ả, đến lúc đó… Hừ, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, tiện thể chụp cho ả một bộ ảnh..."

Hai người kia vừa nói thầm, vừa đi thẳng về phía trước. Sau khi kéo ra khoảng cách, tôi không rõ nghe bọn họ nói gì, cũng không muốn bị bọn họ phát hiện, thế nên không bám theo.

Chờ bọn họ đi xa, tôi mới chui ra khỏi vành đai xanh, nhìn về phía bọn họ rời đi rồi chìm trong suy nghĩ.

Tên mập kia tên là Lôi Vân Bảo, ba năm trước lúc tôi và gã kiện cáo nhau đã tìm hiểu được tin tức, gã vốn là lãnh đạo của một công ty lớn xuyên quốc gia nào đó. Nhưng thông qua những lời gã vừa nói, bây giờ có thể khẳng định gã không còn giữ chức nữa rồi, Bạch Vi đã dùng thủ đoạn nào đó đẩy gã vào tù.

Có thể là bị tra ra phạm tội tham ô hay gì đó, nhưng chắc chắn không phải tội hiếp dâm.

Từ đó xem ra, cô nàng Bạch Vi này không chỉ đơn giản là có tiền.

Cái gã Lôi Vân Bảo kia cũng là kẻ điên, sau khi ra tù lại vẫn muốn trả thù Bạch Vi, hơn nữa còn muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế.

Theo như cách gã định làm, thì rất dễ thành công. Lấy cớ bàn công việc hẹn Bạch Vi ra ngoài, bỏ thuốc, vừa cưỡng hiếp vừa chụp hình cô ta, sau đó uy hiếp cô ta bằng ảnh chụp, đòi tiền, thậm chí chiếm đoạt cô ta trong thời gian dài...

Quá bỉ ổi.

Nếu không phải là tôi vô tình phát hiện, thì có lẽ Bạch Vi sẽ thảm lắm đây.

Không đúng, Bạch Vi có thảm hay không thì liên quan gì đến tôi? Thậm chí, tôi vẫn luôn hi vọng cô ta không có kết quả tốt cơ mà!

Còn Lôi Vân Bảo, nếu không phải lúc ấy gã khốn kiếp này muốn cưỡng hiếp Bạch Vi, tôi cũng sẽ không phải ngồi tù.

Tốt nhất là cả hai người này đừng có kết quả tốt đẹp.

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi bỗng nảy lên một suy nghĩ to gan. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Tôi muốn khiến Bạch Vi nếm thử mùi vị năm đó cô ta nên nếm, rồi lại tống Lôi Vân Bảo vào tù.

Dù sao ban đầu Bạch Vi nên gặp xui xẻo, Lôi Vân Bảo cũng có thể vào tù với tội danh hiếp dâm.

Ngày mai bọn họ sẽ hành động, tôi chỉ cần theo sát Bạch Vi là được.

Ngày hôm sau, tôi cầm thẻ nhân viên đến công ty, phía trên còn ghi chú thêm tiếng Xiêng La, vì muốn tới Xiêng La cạnh tranh cái mối làm ăn lớn kia nên mới cố ý ghi thêm vào.

Bạch Vi vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của tôi, không đuổi tôi, cũng không bỏ mặc tôi.

Lúc có mấy người đồng nghiệp và những lãnh đạo của các phòng khác tìm cô ta, tôi đều giúp họ gõ cửa, sau đó trở về vị trí tiếp tục làm việc của mình.

Buổi trưa, Bạch Vi ra ngoài dùng bữa trưa, tôi lén lút đi theo, nhưng cô ta ăn xong liền trở về văn phòng.

Đến tối, hết giờ làm việc, tôi ngồi lên chiếc xe mình đã thuê trước bằng phần mềm thuê xe, đi theo chiếc Jaguar của Bạch Vi.

Quả nhiên, Jaguar lái vào bãi đậu xe của một khách sạn, Bạch Vi dừng xe xong thì đi vào tiệm cơm kiểu Trung ở tầng một. Cô ta không vào phòng riêng, mà vào phòng ăn chung.

Tôi đi vào theo, thấy Bạch Vi đang nói chuyện với một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, sau đó vào bàn.

Người đàn ông kia đúng là cái gã gầy gầy đi cùng với Lôi Vân Bảo ngày hôm qua. Gã giả vờ bày ra thần thái cử chỉ của một nhân vật thành công nhưng chẳng giống chút nào. Nhưng mặc trên người bộ âu phục cao cấp, trông gã chẳng khác gì một tên nhà giàu mới nổi.

Hiển nhiên, Bạch Vi không nhận thức được nguy hiểm, có lẽ là cô ta cho rằng ở trước mặt mọi người, dù đối phương có ý xấu cũng không dám làm gì cô ta.

Trước tiên tôi dạo quanh một vòng, tìm hiểu đại khái về cảnh vật chung quanh phòng ăn, và vị trí của vài lối ra, sau đó tìm một chỗ ở khu nghỉ ngơi của phòng ăn có thể thấy rõ vị trí của họ, nằm trên ghế cầm một quyển tạp chí che mặt của mình, vừa lật xem tạp chí, vừa nhìn chằm chằm Bạch Vi và người đàn ông kia.

Người đàn ông kia gọi một chai rượu đế, nhưng Bạch Vi không uống rượu, cũng không uống bất cứ đồ uống gì, chỉ hỏi nhân viên phục vụ một ly nước lọc.

Tôi cố ý bám theo nhân viên phục vụ đó. Ở trong lối đi, tôi thấy được Lôi Vân Bảo, gã cố ý làm rơi một cái thẻ tên không biết lấy đâu ra xuống đất, cũng nói cho nhân viên phục vụ, nhân lúc nhân viên phục vụ quay đầu lại, gã lập tức đổ một ít chất lỏng không màu vào ly nước.

Động tác của gã rất nhanh, lại ở trong lối đi, trừ tôi đang thầm trốn ở phía xa ra thì không ai thấy cả.

Cứ vậy, ly nước kia được đưa đến trước mặt Bạch Vi, hơn nữa còn bị Bạch Vi uống cạn một nửa.
Chương 4: Mềm lòng

Lát sau, Bạch Vi bắt đầu xoa huyệt thái dương, trông có vẻ mệt mỏi.

Sau một lúc lâu, Bạch Vi xách túi đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh, chắc là muốn rửa mặt để tỉnh táo lại.

Bạch Vi mới vừa đi, người đàn ông kia lập tức đứng dậy tính tiền, cũng nhanh chóng tiến về phòng vệ sinh.

Tôi không đi theo luôn, đeo kính và khẩu trang mà tôi đã chuẩn bị trước, vòng sang một lối đi khác yên lặng đứng chờ.

Tôi mới vừa xem qua địa hình, biết lối đi một bên phòng vệ sinh thông với thang máy, có thể nhanh chóng lên phòng nghỉ ở tầng trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám Lôi Vân Bảo sẽ đưa Bạch Vi lên tầng trên.

Quả nhiên, vài phút sau, người đàn ông kia xuất hiện, cõng Bạch Vi gần như đã bất tỉnh nhân sự tiến về phía thang máy.

Lôi Vân Bảo thì đi theo ở phía sau, liên tục nói linh tinh gì đó, "Đã bảo là tổng giám đốc Bạch không uống được rượu rồi, mau đưa cô ấy lên phòng nghỉ!"

Đi sát qua bên người, tôi ngửi được mùi rượu rất nồng.

Hiển nhiên, đám Lôi Vân Bảo mới vừa đổ ít rượu nặng lên người Bạch Vi, còn ồn ào cả một đường, khiến cho người khác tưởng rằng Bạch Vi thật sự uống rượu say.

Sau khi xác nhận bọn họ đã vào thang máy, tôi trở lại khu nghỉ ngơi ở phòng ăn, tháo kính và khẩu trang xuống. Đợi vài phút, tôi giở vờ gấp gáp chạy đi hỏi nhân viên phục vụ ở trước quầy.

“Bạn tôi gọi cho tôi, bảo rằng cô ấy uống rượu say nên lên phòng nghỉ ngơi, nhưng không biết là phòng nào, bây giờ tôi cũng không gọi được cho cô ấy, chỉ biết cô ấy đi cùng hai người đàn ông, tôi muốn anh tìm số phòng của cô ấy giúp tôi.”

Nhân viên phục vụ dùng bộ đàm hỏi vài câu, xác nhận vừa rồi có một người phụ nữ say khướt, sau đó nói cho tôi biết số phòng là 1208, mới vừa vào phòng chưa đầy một phút.

Tôi đi thang máy lên tầng hai mươi.

Trong lúc chờ thang máy đi lên, tôi tính đợi mấy phút nữa sẽ báo cảnh sát. Trong thời gian đợi cảnh sát đến, chắc chắn Lôi Vân Bảo và bạn của gã đã thay nhau ‘vần’ Bạch Vi một lượt rồi.

Tôi có chút hưng phấn vì trả được thù, trong đầu nhiều lần tưởng tượng thấy Bạch Vi không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, tưởng tượng thấy gã mập chết bầm Lôi Vân Bảo kia làm gì đó trên người cô ta...

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên tôi lại thấy phiền não, không hiểu sao còn có chút bất an, hơn nữa cảm giác ấy còn càng ngày càng mãnh liệt.

Tôi không nhịn được bèn rút một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hút một hơi thật sâu.

"Đệch!", tôi chợt mất khống chế mắng một câu, sau đó ném điếu thuốc đi, nhanh chóng vọt tới trước cửa phòng 1208, giơ tay lên gõ cửa.

"Ai đấy?" Bên trong vang lên giọng nói có vẻ hoảng hốt của Lôi Vân Bảo.

Tôi cố ý nói với giọng điệu kính cẩn, "Tôi là nhân viên phục vụ, vừa nãy quý cô kia làm rơi một chiếc kính ở phòng ăn, nên tôi đưa lên cho cô ấy."

"Khỏi đi, cô ấy không cần cái kính đó nữa, cậu ném vào thùng rác đi."

"Tiên sinh, nếu làm thế tôi sẽ bị trừ tiền lương. Anh chỉ cần mở cửa he hé, tôi đưa kính cho anh xong sẽ đi ngay."

Lôi Vân Bảo không đáp lời, tôi nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, đặt chiết kính ở trước cái lỗ mắt mèo ở cửa phòng.

Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra một khe nhỏ.

Tôi đột nhiên vọt tới trước, đá thật mạnh vào cửa phòng.

"Bịch", cửa phòng đập vào người Lôi Vân Bảo, hất ngã cơ thể mập mạp của gã xuống đất.

Tôi vọt vào trong, được đà đạp Lôi Vân Bảo mấy phát. Bạn của gã phản ứng rất nhanh, hung ác lao về phía tôi.

Ba năm sống trong tù, khiến tôi có được khả năng cận chiến rất mạnh, ba đấm hai đá là đã khiến gã này ngã ngửa dưới đất.

"Mẹ kiếp, không làm chuyện đó được nữa rồi, đi nhanh lên."

Lôi Vân Bảo vừa nói vừa nhân cơ hội đẩy cửa bỏ chạy, bạn của gã cũng chạy ra ngoài theo.

Tôi thấy được Bạch Vi nằm ở trên giường, thuốc của Lôi Vân Bảo chắc chắn là không hoàn toàn khiến cô ta bất tỉnh.

Bởi vì Bạch Vi vẫn có thể khẽ đụng đậy cánh tay, con mắt khép hờ hờ, vẻ mặt mê man không tỉnh táo. Biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt tinh xảo của cô ta trông cực kỳ hấp dẫn, bộ váy lịch sự tao nhã trên người cô ta đã hơi xốc xếch, vẫn chưa bị cởi ra.

Hiển nhiên, cô ta còn chưa bị cưỡng bức.

Nhưng dáng vẻ của cô ta bây giờ...

Thần kinh của tôi bị kích thích mãnh liệt, hormone bị đè nén hồi lâu cũng bắt đầu tiết ra.

Người phụ nữ xinh đẹp này có vóc dáng rất chuẩn. Ngày hôm qua cô ta vẫn còn cao cao tại thượng, lạnh nhạt xa cách, hôm nay đã cởi nửa áo nằm ở trước mặt tôi.

Càng trí mạng hơn là, thỉnh thoảng cô ta động đậy tay chân, hai mắt híp lại, toát ra sự quyến rũ vô tận.

Cổ họng tôi khô khốc, hô hấp dần trở nên dồn dập, hormone kịch liệt tăng cao điều khiển tôi chậm rãi đi tới bên giường, sờ mặt cô gái này. Nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm nén được sự xúc động.

Tôi cười gượng, không ngờ tôi lại cứu người phụ nữ này. Rõ ràng tôi đã hạ quyết tâm, muốn khiến người phụ nữ này nếm thử cảm giác khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.

Tôi lắc đầu muốn ném đi cảm xúc xao động này. Thấy trên tủ đầu giường có một bình nước khoáng, tôi vặn mở nắp, uống vài hớp, sau đó rửa mặt một cái.

Số nước còn lại thì tôi hất hết lên mặt Bạch Vi, để cô ta sớm tỉnh táo lại, mặc kệ ga giường có bị ướt không.

Sau đó tôi ngồi ở bên giường, châm một điếu thuốc, làm cho mình tỉnh táo, suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.

Chắc chắn là phải báo cảnh sát, nhưng trước hết phải nghĩ xem nên nói gì khi cảnh sát tới.

Tiếp theo phải nghĩ kỹ xem nên giải thích vì sao mình theo dõi Bạch Vi, vì sao không đề cập ngăn cản đám Lôi Vân Bảo trước, vì sao khônh báo cảnh sát ngay từ sớm.

Chưa hút hết một điếu thuốc, tôi đã có cảm giác đầu óc choáng váng. Tôi cho rằng mình say khói, thế nên dụi tắt đầu thuốc lá, đứng dậy muốn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Nhưng mới vừa đứng lên, tôi đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân cũng nhũn ra như bún.

Tôi đột nhiên hoảng sợ, vội vàng nhặt bình nước khoáng trống không ở dưới đất lên nhìn qua, lại quay đầu thấy không cùng nhãn hiệu với bình nước đặt cạnh TV.

Xong, bình nước tôi vừa mới uống, chắc chắn là của Lôi Vân Bảo để lại, hơn nữa còn bỏ thuốc.

Chắc hẳn là gã đề phòng Bạch Vi ở phòng ăn chưa mê man hẳn, hoặc là sau khi vào phòng khách sạn Bạch Vi đột nhiên tỉnh lại, thì sẽ rót cho cô ta thêm vài hớp.

Vừa nãy tôi bị dục vọng che mắt, hoàn toàn không chú ý đến.

Bạch Vi uống nửa ly, tầm hai ba phút đã gục rồi, mà tôi thì uống tận nửa bình nước khoáng.

Rất nhanh tôi cũng cảm giác tay chân nhũn ra, ý thức tỉnh táo, nhưng toàn thân không còn sức lực.

Ngay sau đó tôi ngã xuống giường, dựa vào Bạch Vi, một cái tay còn đè lên bộ ngực đầy đặn của cô ta.

Tôi cố gắng dùng tay còn lại lấy ra điện thoại di động, miễn cưỡng bấm được ba số 110, rồi đột nhiên tay tôi mềm nhũn, điện thoại di động rơi xuống đất.

Tôi rất nôn nóng, muốn nhặt điện thoại di động lên, nhưng không còn sức để ngồi dậy, thậm chí còn chẳng kêu được ra tiếng.

Tôi chỉ có thể cử động tay chân rất nhẹ, hơn nữa còn rất lao lực.

Ngay cả cánh tay đặt ở trên ngực Bạch Vi, tôi đong đưa hồi lâu vẫn chẳng nhấc ra được.

Lát sau, mí mắt tôi bắt đầu nặng dần, tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm giác trên mặt bị cho một cái tát, đau rát.

Tôi cố gắng mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời. Chỉ thấy một bóng dáng đang lung lay chạy về phía ngoài, hình như là Bạch Vi.

Tôi xoa mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.

Vừa nhớ tới tối hôm qua mình ngủ ở bên cạnh Bạch Vi, mà áo Bạch Vi thì mở gần nửa... Cô ta sẽ không hiểu lầm tôi đấy chứ?
Chương 5: Vong ơn phụ nghĩa

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng rời giường xuống đất.

Cơ thể vẫn còn sức, nhưng mới vừa đứng lên, đầu óc cực kỳ choáng váng, cổ họng cũng rất khô, còn hơi thấy buồn nôn.

Căn bản không thể đuổi theo được.

Tôi nhặt điện thoại di động của mình lên, đỡ vách tường đi vào phòng vệ sinh mở vòi nước, liên tục hất nước vào mặt, rồi lại uống vài ngụm nước, tỉnh táo hơn chút rồi mới vội vàng đuổi theo.

Đi xuống tầng dưới, mới vừa chạy ra cửa chính của khách sạn, Bạch Vi dẫn hai cảnh sát tuần tra vội vàng đi về phía khách sạn.

"Chính là anh ta!" Từ xa, Bạch Vi chỉ vào tôi rồi hô to.

Tôi chưa kịp mắng thành tiếng, cũng chưa kịp giải thích, hai cảnh sát tuần tra kia đã chạy tới, động tác thành thạo đè tôi xuống đất.

"Không phải là tôi, các người bắt lầm người rồi." Tôi ngửa đầu ra sức la lên, giãy dụa.

Nhưng lại bị cảnh sát bắt chéo hai tay sau lưng đè xuống đất, tôi không thể động đậy.

Mặc cho tôi kêu gào, giải thích thế nào, bọn họ cũng không thả ra.

Xung quanh có một đám người tụ tập vây xem, họ chỉ chỏ tôi, bàn tán xôn xao.

Tôi cố gắng ngẩng đầu, từ trong đám người thấy Bạch Vi và một người cảnh sát bước lên chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường.

Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát khác kêu inh ỏi chạy tới chỗ tôi, mấy người cảnh sát bước xuống, tôi bị áp giải lên xe.

Tôi lại bị đưa vào đồn cảnh sát, kể ra ngọn nguồn mọi chuyện, làm kiểm tra máu và nước tiểu, tra được trong cơ thể có thành phần thuốc mê, nhưng vẫn tạm thời bị giam giữ.

Tôi tin chắc rằng lần này mình sẽ không lại bị oan nữa, bởi vì tôi thật sự không hề chạm vào Bạch Vi. Hơn nữa trong khách sạn cũng có camera giám sát, chắc chắn là có quay được Lôi Vân Bảo và đồng bọn của gã.

Nhưng chờ ở đồn cảnh sát một ngày, cảnh sát lại đưa cho tôi thư thông báo lệnh tạm giam giữ hình sự, với lý do là kẻ tình nghi hiếp dâm.

Bởi vì camera giám sát quay được cảnh tôi phá cửa xông vào, cũng quay được cảnh đám Lôi Vân Bảo tông cửa xông ra, nhưng chứng cứ hiện có không thể trực tiếp chứng minh đám Lôi Vân Bảo muốn hiếp dâm Bạch Vi, không thể chứng minh tôi ra tay vì việc nghĩa.

Mà Bạch Vi, thì cứ một mực xác định là tôi muốn cưỡng hiếp cô ta. Sau khi cô ta tỉnh lại chỉ thấy cánh tay của tôi đặt lên ngực cô ta, nhưng tôi cũng đã có hành động tương tự ở phòng làm việc, và cũng nói những lời như thế.

Sau đó, cảnh sát dẫn tôi đến căn phòng tạm giam tối tăm bẩn thỉu.

Tôi tức giận, uất ức, liên tục nói với cảnh sát là tôi muốn gặp Bạch Vi.

Có lẽ là thấy tôi quá phiền, cũng có lẽ là cảm thấy cái vụ án này quá kỳ quặc, nên cuối cùng cảnh sát đã đồng ý giúp tôi liên lạc với Bạch Vi.

Bạch Vi cũng đồng ý gặp tôi.

Rốt cuộc cũng thấy được cô ta, cô ta đứng ở ngoài song sắt, đeo chiếc kính râm màu đen trên mặt, khiến tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của cô ta.

"Bạch Vi, tôi không cưỡng hiếp cô, những lời tôi nói với cảnh sát đều là sự thật. Cô tự nghĩ thử xem, là ai hẹn cô ra ngoài bàn chuyện công việc?" Tôi đứng bên trong, cố gắng nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

"Chẳng phải người hẹn tôi ra ngoài là đồng bọn của anh hả?" Bạch Vi lạnh lùng hỏi.

"Đồng bọn của tôi?" Tôi tức giận bật cười, "Cô không xem camera giám sát hả, không thấy gã và Lôi Vân Bảo cõng cô lên phòng khách sạn hả, không thấy bọn họ bị tôi khiến cho phải rời đi hả??? Bọn họ mới là đồng bọn!"

"Tôi biết bọn họ là đồng bọn, nhưng tôi nghi ngờ ba người liên quan đến nhau."

Lời Bạch Vi nói khiến tôi tức điên lên, hai tay nắm song sắt kêu cành cạch:

"Con mẹ nó, cô mù hả? Ông đây liên quan gì đến bọn họ? Ba năm trước, vì cứu cô nên tôi mới đánh nhau với Lôi Vân Bảo, còn bị ngồi tù! Con mẹ nó sao tôi thành đồng bọn của gã ta được?"

"Bởi vì cả hai người đều có chung một mục tiêu, Lôi Vân Bảo có âm mưu dơ bẩn với tôi, anh cũng thế, anh đừng quên là chính miệng anh nói ra!"

"Mẹ kiếp cô có vấn đề hả? Ông đây chỉ thuận miệng nói thế, tưởng ông đây thật sự coi trọng cô à? Cô nghĩ mình là ai? Chỗ đó có nạm vàng hay là..."

"Phương Dương." Cô ta đột nhiên lạnh lùng cắt lời tôi, "Ba năm trước tôi không biết chuyện anh ngồi tù, vốn dĩ tôi đã có ý định đền bù cho anh, nhưng không ngờ anh lại muốn tôi… Ha ha, anh nói đi, anh thì khác gì mấy tên đó, chẳng phải cũng là tên tội phạm hiếp dâm à!"

Dứt lời, cô ta nhấc chân đi ra ngoài.

Bốn chữ “tội phạm hiếp dâm” đánh mạnh vào ngực tôi, tôi tức giận nắm chặt song sắt:

"Bạch Vi, con mẹ nhà cô, cô phải làm rõ ràng cho tôi! Tối hôm qua tôi có hiếp dâm cô à? Cô vong ơn phụ nghĩa thì cũng thôi đi, lại còn lấy oán báo ơn!"

"Tội hiếp dâm không thành cũng đủ để khiến anh ngồi tù vài năm đấy!"

Bạch Vi đạp giày cao gót đi thẳng ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại.

Tôi giống như một con thú hoang đang nổi giận. liên tục buông lời mắng chửi người phụ nữ kia, cũng tự chửi mình sao lại mềm lòng, sao lại muốn cứu cô ta, còn không bằng để hai tên khốn kia thay phiên nhau cưỡng hiếp cô ta đi.

Thế rồi từ ngày này sang ngày khác, tôi vẫn bị nhốt ở phòng tạm giam, khốn khổ tuyệt vọng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Đến tận mười ngày sau, rốt cuộc tôi cũng chờ đến khoảnh khắc đau khổ kia, cảnh sát lại đưa tôi ra xét hỏi, ghi chép lại một lần nữa, rồi đưa ra một phần giấy tờ để tôi ký tên.

Sau đó cảnh sát nói cho tôi biết, bọn họ bắt được Lôi Vân Bảo và đồng bọn của gã. Hai người kia thú tội, tôi được thoát khỏi diện tình nghi, chẳng những có thể rời đi, mà còn nhận được bằng khen thưởng làm việc nghĩa, cũng nhận được phần thưởng là một khoản tiền mặt.

Tôi không nhận tiền, ngồi lên xe taxi chạy thẳng tới công ty.

Tôi muốn tính sổ với Bạch Vi!

Tôi muốn cho người phụ nữ này nhận được báo ứng mà cô ta nên nhận, dù phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào!

Nhưng tôi đến công ty hỏi thi mới biết Bạch Vi đã dẫn nhóm dự án đi Xiêng La rồi.

Tôi cũng đã bị đuổi việc, lý do là vô cớ bỏ bê công việc.

Tôi chạy thẳng tới cục cục sát gần nhất, đến phòng quản lý xuất nhập cảnh tìm người, bỏ ra hơn tám trăm đồng, nhờ người ta gấp rút làm hộ chiếu cho tôi.

Tiền án cố ý gây thương tích cho người khác không ảnh hưởng đến việc ra nước ngoài, hoàn toàn có thể làm được hộ chiếu, bỏ thêm tiền chỉ vì muốn tốc độ nhanh chút mà thôi.

Ba ngày sau, tôi lấy được hộ chiếu, đổi năm ngàn nhân dân tệ thành bath Xiêng La, mang theo thẻ trợ lý lấy được từ chỗ Bạch Vi lúc trước, lên máy bay tiến thẳng đến Chiêng May.

Lúc hạ cánh đã là ban đêm, làm xử lý xong thị thực, tôi lần lượt gọi điện cho bốn cái khách sạn mà mình đã ghi chép lại lúc trước.

Trong hai ngày đi làm, tôi đã lật xem lịch trình của nhóm dự án đi Xiêng La, biết khách hàng mục tiêu của công ty là một xí nghiệp dệt may lớn, còn biết nhóm dự án đã chọn trước bốn cái khách sạn để dừng chân.

Bằng vào tiếng Xiêng La lưu loát và thân phận đặc biệt của mình, tôi đã hỏi được nhóm dự án đang ở khách sạn nào. Tôi đứng trước quầy lễ tân khách sạn đưa ra hộ chiếu và thẻ làm việc của mình, còn hỏi được cả số phòng của Bạch Vi.

Hơn mười giờ đêm, tôi gõ cửa phòng Bạch Vi.

"Who is it? " Bạch Vi hỏi một câu bằng tiếng Anh.

"Phương Dương." Tôi lạnh lùng trả lời.

Bên trong chìm vào im lặng.

"Tôi cho cô một phút, nếu cô không mở cửa, tôi sẽ khiến cả thế giới biết chuyện của cô. Ba năm trước, và cả nửa tháng trước, tôi sẽ đứng ở tầng dưới khách sạn mắng chửi cô, còn có thể đến xí nghiệp dệt may kia tung ra chuyện của cô, tôi dám chắc một trăm phần trăm là cô sẽ không giành được hợp đồng kia."

"Anh muốn làm gì?" Giọng điệu của Bạch Vi vẫn rất lạnh lùng.

"Nói."

"Mấy ngày hôm trước tôi có nhận được điện thoại của cảnh sát trong nước, biết chuyện ngày đó không phải anh làm, cũng biết anh không phải đồng bọn của Lôi Vân Bảo, là tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi anh, cũng rất cảm ơn anh, nhưng… Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả."

"Cô còn ba mươi giây."

Bên trong lại rơi vào im lặng.

Lúc tôi đếm đến ba thì cửa phòng đã mở.

Tôi đẩy cửa phòng ra, đi vào, trở tay vừa đóng chặt cửa lại, cài xích phòng trộm.

"Anh muốn nói chuyện gì?"

Bạch Vi mặc một bộ váy ngủ màu trắng ôm sát cơ thể, để lộ vóc dáng yểu điệu có lồi có lõm của mình, hai tay ôm ngực, vẻ mặt lạnh lẽo như băng.

Cô ta cố ý giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che dấu nỗi bất an ở trong mắt cô ta.

Tôi không nói chuyện, mà chậm rãi bước về phía cô ta, vừa đi vừa cởi nút áo của mình.

"Anh… Anh muốn làm gì." Cô ta bối rối lùi về phía sau.

Tôi cởi áo sơ mi ném xuống đất, ép cô ta đến góc tường, cô ta kiên cường mà tức giận nhìn tôi chằm chằm.

Tôi kéo hai tay cô ta lên đỉnh đầu cô ta, rồi chen đầu gối giữa hai đùi cô ta, khiến cô ta không thể tránh thoát được.

Cả người cô ta run lên, hé miệng hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi để sát mặt vào một chút, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của cô ta, và cả cặp mắt xinh đẹp đang trợn tròn lộ rõ vẻ hoảng sợ và tức giận kia.

Cô ta đã đánh mất vẻ cao ngạo lạnh lùng như mọi khi, toàn thân run rẩy, từ mặt đến cổ đỏ bằng, hơi thở gấp gáp, phả đều đều lên mặt tôi.

Hơi thở này, khiến máu chảy trong cơ thể tôi như sắp sôi trào.

"Tổng giám đốc Bạch, quay người lại úp vào tường, kéo váy lên!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom