• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương Thần Cấp (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Nhà tôi có ba người phụ nữ còn được

Chương 6: Nhà tôi có ba người phụ nữ còn được

Chân đi đôi dép lào, người đứng nghiêng một bên, miệng ngậm một điếu thuốc lá lung lay, một người đàn ông như vậy nói anh ta không phải người không có chí lớn, lôi thôi và lưu manh, thì có lẽ chẳng ai tin.

Tần Quân Dao cảm thấy cực kỳ đen đủi, Manh Manh đáng yêu thông minh như vậy sao có thể có một người ba như vậy.

Mặc dù bị thương nặng, mệt mỏi không còn chút sức lực nhưng Tần Quân Dao vẫn trợn trắng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, hung dữ nói: “Nói chuyện lung tung cái gì đó, còn nữa thì đừng có trách tôi vô lễ với anh.”

Trong lòng Lâm Trạch Dương cười thầm, không giả bộ được nữa sao.

Lâm Trạch Dương vội vàng giả bộ thành dáng vẻ sợ hãi, liên tục lui về sau vài bước, còn dùng tay ôm ngực mình, nói: “Cô muốn làm gì”

Tần Quân Dao phát hiện cô càng nhìn Lâm Trạch Dương càng không vừa mắt, chỉ doạ một chút mà đã sợ như vậy rồi, đúng là đồ vô dụng.

“Cô đến tháng còn muốn động tay động chân với tôi, nói cho cô hay Lâm Trạch Dương tôi không phải người tùy tiện như vậy.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương hiên ngang lẫm liệt, nhìn Tần Quân Dao như nhìn mãnh thú hồng thủy, tràn ngập cảm giác quyết tâm chịu chết.

“Tùy tiện cái đầu quỷ nhà anh.” Tần Quân Dao vốn đã mất rất nhiều máu, hiện tại bị Lâm Trạch Dương chọc cho hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng nhợt suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Lâm Trạch Dương có chút buồn bực, nhẹ giọng nói: “Cô vậy mà còn nhớ cái đầu quỷ nhà tôi, cô có phải vẫn luôn nhớ thương tôi đúng không?”

Tần Quân Dao lập tức sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, trên gương mặt tái nhợt hơi hồng lên. Ngay sau đó, Tần Quân Dao hung hăng nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải hiện tại cô hành động không tiện, cô nhất định sẽ mặc kệ Lâm Trạch Dương có phải là ba của Manh Manh hay không, người này quả thực quá vô sỉ.

“Cô bị thương chảy máu nhiều như vậy, để tôi đưa cô đi bệnh viện.” Lâm Trạch Dương biết hiện tại tình trạng hiện tại của Tần Quân Dao không tốt, định tạm thời buông tha Tần Quân Dao, ngày sau sẽ còn rất nhiều cơ hội.

“Không, tôi không đi bệnh viện.” Tần Quân Dao lập tức trở nên kích động, nếu như đi bệnh viện sẽ để lại dấu vết, những tên sát thủ kia lần theo manh mối để tìm được cô, vừa mới thoát khỏi ổ sói, Tần Quân Dao không muốn lại tiếp tục lọt vào hang hổm

Lâm Trạch Dương đại khái đã đoán được thân phận của Tần Quân Dao, cũng không miễn cưỡng cô, gọi một chiếc xe đến đón bọn họ qua nhà anh.

“Hiện tại chúng ta đi đâu vậy?” Tần Quân Dao bị Lâm Trạch Dương mạnh mẽ đưa vào trong xe.

“Đương nhiên là đến nhà tôi.” Lâm Trạch Dương nói một cách đương nhiên.

Tần Quân Dao có hơi không vui, trong nhà của tên Lâm Trạch Dương nhìn như côn đồ này chắc chắn là rác chấc thành núi, bẩn như ổ chó, loại nơi như thế này trước kia Tần Quân Dao tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào, nhưng hiện tại xem ra chỉ có nơi đó mới an toàn.

“Đến nhà anh có bất tiện không?” Tần Quân Dao vốn dĩ muốn hỏi là có an toàn không, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương chỉ một tên lưu manh sao có thể hiểu cô nói cái gì.

“Không có gì, nhà tôi rất lớn, hiện tại hẳn là chỉ có Manh Manh ở đó, dù có nhiều thêm một người cũng sao.” Lâm Trạch Dương tùy ý đáp.

Tần Quân Dao suy nghĩ, gật đầu, nói: “Vậy thì tốt.”

Tiếp đó, hai người một đường đều không nói gì nữa. Chẳng qua, tài xế taxi cũng không biết vì sao, luôn liếc nhìn về phía Lâm Trạch Dương và Tần Quân Dao qua kính chiếu hậu, ánh mắt còn hơi né tránh.

Lúc hai người đang xuống xe tại một khu phố nào đó, Lâm Trạch Dương đang tính hào phóng đưa cho tài xế 10 đồng, tài xế xua tay với Lâm Trạch Dương.

“Người anh em, cậu đúng là lợi hại, tôi rất bái phục cậu. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại chịu theo cậu về nhà, hơn nữa còn không ngại trong nhà cậu vẫn còn một người phụ nữ, tôi bái phục.” Tài xế vừa nói chuyện, vừa giơ ngón cái với Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy sự khâm phục, thiếu điều muốn dập đầu bái phục nữa thôi.

“Nói gì vậy, trong nhà tôi đừng nói là xuất hiện hai người phụ nữ, ba người cũng có thể nữa là.” Lâm Trạch Dương khiêm tốn mà nói.

Tài xế liên tục phát ra thanh âm chậc chậc chậc, nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn thần tiên, không ngừng cảm thán, ngay cả tiền cũng không thu, trực tiếp lái xe rời khỏi.

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương đưa Tần Quân Dao đi về nhà mình. Hai người vừa mới đi về phía trước được vài bước, miệng vết thương trên đùi Tần Quân Dao không cẩn thận bị xiết lại một chút, cô ngay cả đứng thẳng cũng không được, ngã người về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương theo bản năng mà vươn đôi tay, định đỡ lấy Tần Quân Dao, lại không cẩn thận chộp tới chỗ nào đó, vậy mà lại cảm nhận được cảm giác mềm mại. Xúc cảm mềm mại này còn có chút đàn hồi, loại xúc cảm này quả thực thích muốn bùng nổ.

“A” Tần Quân Dao đột nhiên kêu lên, cũng mặc kệ miệng vết thương của mình, trực tiếp đẩy Lâm Trạch Dương ra, thiếu chút nữa đã ngã ra mặt đất.

Được rồi, Lâm Trạch Dương liếc mắt nhanh tay, lập tức kéo Tần Quân Dao lại, mới tránh cho cô không bị xấu hổ.

“Đừng động vào tôi.” Tần Quân Dao không biết vì cái gì mà càng nhìn càng cảm thấy Lâm Trạch Dương chán ghét, hất tay Lâm Trạch Dương ra.

Dựa theo tính cách của Lâm Trạch Dương, nếu có người dám làm vậy với anh, người đó chắc chắn sẽ phải chuẩn bị đào mồ chôn rồi, chẳng qua hiện tại toàn bộ lực chú ý của Lâm Trạch Dương đều đặt trên xúc cảm trên tay.

Lâm Trạch Dương còn đưa tay ra trước mũi ngửi ngửi vài cái, lẩm bẩm nói: “Thơm quá.”

Tần Quân Dao nhìn bộ dáng đáng khinh kia của Lâm Trạch Dương thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình của ba năm trước bị mù sao, sao cô có thể phát sinh quan hệ với một người đàn ông như vậy chứ.

Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, mới có thể làm lồng ngực mình bình tĩnh lại, nói với Lâm Trạch Dương: “Đi nhanh đi”

Lâm Trạch Dương tiếp tục dẫn đường đi về phía trước.

Tần Quân Dao cảm giác được rằng, nơi mà Lâm Trạch Dương ở là một tiểu khu trung đẳng, không đề cập đến hoàn cảnh tốt như thế nào, nhưng chắc chắn là sạch sẽ.

Sau khi bước vào phòng của Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao phát hiện nơi này vậy mà sạch sẽ ngăn nắp một cách dị thường, hoàn toàn không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân cẩu thả nên có.

Tần Quân Dao không nhịn được mà thay đổi ánh nhìn đối với Lâm Trạch Dương, cảm thấy người đàn ông này cũng không vô dụng như mình nghĩ.

“Lâm Trạch Dương, cậu đã trở lại.” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Sau đó, một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể dục đơn giản đi ra. Người phụ nữ này tuy rằng không xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng lại có một khí chất rất phong tình, giống như giống như một hủ rượu nguyên chất được ủ lâu năm, chậm rãi nhấm nháp sẽ thưởng ra được mùi bị bất phàm.

Cùng là phụ nữ, nhưng dù là một người xinh đẹp như Tần Quân Dao, cũng không thể soi mói chút khuyết điểm nào từ vẻ ngoài đến khí chất của người phụ nữ này.

Thời điểm người phụ nữ này đi ra, một tay còn đang nắm tay Manh Manh, thấy Lâm Trạch Dương đưa Tần Quân Dao vào nhà, cô ta lập tức sửng sốt.

“A, Tuyết Tinh, chị còn chưa ngủ sao, à đúng rồi, hôm nay hạn giao tiền thuê nhà. Yên tâm, tôi không phải loại người khất tiền thuê nhà của chị đâu, cho tôi thời gian một tuần nữa, tôi nhất định sẽ giao tiền thuê nhà tháng trước cho cô.”

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc nói.

Tần Quân Dao bất lực mà nghĩ trong lòng, cái tên Lâm Trạch Dương này đến tột cùng là cái loại người gì vậy.

Sống chung với một người phụ nữ mà ngay cả tiền thuê nhà cũng chưa trả, còn làm vẻ mặt như hiên ngang lẫm liệt lắm, đúng là vô sỉ, chỉ dựa vào chút nhan sắc mà đi ăn bám khắp nơi.
Chương 7 Phụ nữ đều có bệnh tâm thần

Chương 7: Phụ nữ đều có bệnh tâm thần

Lý Tuyết Tinh, giới tính nữ, 27 tuổi, dáng người cao gầy, vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách dịu dàng, thuộc loại người có vẻ ngoài chỉ nhìn thoáng qua giữa biển người là có thể bị hấp dẫn, tuyệt đối là cấp bậc nữ thần.

Lý Tuyết Tinh còn là một người phụ nữ có năng lực, kinh doanh một quán bar, còn chủ nhân của căn chung cư này.

Đúng vậy, nơi mà Lâm Trạch Dương ở hiện tại là của Lý Tuyết Tinh, quán bar mà Lâm Trạch Dương đang làm việc cũng là của Lý Tuyết Tinh.

Lý Tuyết Tinh thích Lâm Trạch Dương, cô ta cảm thấy bản thân lớn tuổi hơn Lâm Trạch Dương một chút cũng tốt, như vậy mới có thể chăm sóc anh tốt hơn.

Ngày thường Lý Tuyết Tinh gần như đều đồng ý mọi chuyện với Lâm Trạch Dương, chẳng qua hiện tại.

Lý Tuyết Tinh không để ý tới Lâm Trạch Dương, cô ta nhìn chằm chằm Tần Quân Dao không chớp mắt, giống như là một con gà mái già phát hiện một con diều hâu đang nhòm ngó con trai mình, cực kỳ phòng bị.

Nếu nói Lý Tuyết Tinh là một nữ thần trăm người mới có một, vậy thì không thể nghi ngờ, Tần Quân Dao chính là tuyết thế mỹ nhân ngàn dặm có một, Lý Tuyết Tinh lập tức sinh ra cảnh giác, Lâm Trạch Dương và người phụ nữ này đến tột cùng có quan hệ gì.

“Lâm Trạch Dương, cô gái này là ai vậy, tôi và cậu ở cùng nhau lâu như vậy, sao tôi chưa từng nghe cậu đề cập đến cô gái này.” Lúc Lý Tuyết Tinh nói chuyện, cô ta đi đến gần Lâm Trạch Dương, bộ dáng như rất thân mật, nhưng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, địch ý rất rõ ràng, nhấn mạnh ba chữ “Ở cùng nhau”.

Lông mày Tần Quân Dao hơi nhíu lại, trong lòng sinh ra một chút cảm giác khó chịu, cũng không biết vì cái gì mà đôi mắt cô nhìn về phía Lâm Trạch Dương sinh ra một chút chờ mong.

Chẳng qua mị nhãn của Tần Quân Dao xem như vứt cho người mù nhìn, Lâm Trạch Dương không chút để ý nói: “Tuyết Tình, người này chị không cần quan tâm, giữa tôi với cô ấy có một vài chuyện quan trọng cần xử lý.”

Khóe miệng Tần Quân Dao không tự giác mà hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía Lý Tuyết Tinh xuất hiện thần sắc như đang thị uy, giống như đang nói, hai người ở cùng nhau đã lâu nhưng hiện tại người ta không cần cô quan tâm.

Lại đúng vào lúc này, Lâm Trạch Dương tiếp tục nói: “Chẳng qua, người này cũng không có gì quan trọng, rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, sau này có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.”

Nghe vậy, trên mặt Lý Tuyết Tinh lập tức tươi cười trở lại. Tần Quân Dao không biết vì sao lại nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng cực kỳ tức giận, hừ lạnh với Lâm Trạch Dương một tiếng.

Lâm Trạch Dương gãi đầu, đối với chuyện này hoàn toàn không hiểu, nhỏ giọng nói thầm: “Người phụ nữ này, có phải bà dì tới đúng không, tính tình sao lại kém như vậy.”

Hàm răng Tần Quân Dao cắn chặt, nhịn không được mà trợn trắng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, cái người này không hiểu sao càng nhìn càng đáng ghét.

“Tuyết Tình, chị tiếp tục giúp tôi chăm sóc Manh Manh một chút, tôi và cô ấy vào phòng giải quyết chút chuyện. Không có gì thì đừng quấy rầy chúng tôi.”

Lý Tuyết Tinh sững sờ tại chỗ, sau đó sắc mặt lại trở nên khó coi, thời gian này, một nam một nữ ở trong phòng, còn nói không cho người khác quấy rầy, bọn họ đến tột cùng là muốn làm cái gì

Tần Quân Dao cũng nghĩ đến chuyện này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cái tên Lâm Trạch Dương này đúng là không biết lựa lời mà nói gì cả, nhưng cũng không biết vì sao nhìn thấy đôi mắt Lý Tuyết Tinh như muốn phun lửa, là cô lại vui vẻ hơn, vẻ mặt mang theo ý cười đuổi theo Lâm Trạch Dương.

“Cô cười cái gì vậy? Vừa rồi thì như hổ dữ muốn ăn thịt người, hiện tại lại cười như con ngốc, cô bị bệnh tâm thần à?” Lâm Trạch Dương thật sự cảm thấy loại sinh vật phụ nữ này có chút vấn đề, nhìn thế nào cũng không hiểu.

“Lâm Trạch Dương tôi cảnh cáo anh, nếu anh lại nói bậy, thì đừng có trách tôi không khách khí.” Tần Quân Dao thật sự không nhịn được nữa, cái tên Lâm Trạch Dương này nên bị đâm ngàn đao, tội nghiệp Manh Manh sau này đi theo cái tên này sẽ khổ cực biết bao nhiêu.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua đùi của Tần Quân Dao, lập tức lắc đầu.

“Anh lắc đầu cái gì, ánh mắt này của anh là có ý gì?” Tần Quân Dao tức giận, đừng nhìn Tần Quân Dao là một người phụ nữ sinh đẹp mà khinh thường, cô cũng không phải là bình hoa. Nếu bạn cho rằng sát thủ bậc S chỉ biết trừng mắt giả bộ đáng yêu, vậy thì bạn tốt nhất nên viết di chúc trước đi.

Lâm Trạch Dương đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, đồng thời chậm rãi đi về phía cô, một tay đặt lên vai Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao cảm giác Lâm Trạch Dương như đang thay đổi thành một người khác, giống như người nhìn chằm chằm cô đã không còn là Lâm Trạch Dương, mà là một mãnh hổ xuống núi, là con hổ mà có thể gầm vang núi rừng mang theo khí thế áp đảo chúng sinh, giống như mây đen che trời lấp đất, áp đảo khiến người khác thở không thông.

Tần Quân Dao trong nháy mắt có một loại cảm giác như cơ thể đứng im, cả người giống như rơi vào vực sâu, một loại cảm giác dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sợ hãi.

Mà lúc này, Tần Quân Dao phát hiện gương mặt Lâm Trạch Dương không biết từ khi nào đã tới gần mình, mũi anh gần như sắp chạm vào mũi cô.

“Anh, anh muốn làm gì” Tần Quân Dao theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm bởi vì khoảng cách quá gần giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

“Ngồi xuống” Trong giọng nói của Lâm Trạch Dương không mang theo một chút cảm tình nào, lạnh nhạt như một khối băng.

Tần Quân Dao là sát thủ bậc S, không biết đã giết qua bao nhiêu người, gặp phải không biết bao nhiêu nguy hiểm, lúc này lại phát hiện chính mình không thể nào phản kháng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, người này muốn làm gì cô ở chỗ này, sao cô lại không phản kháng được.

“Miệng vết thương này của cô cũng không quá sâu, tùy tiện bôi chút thuốc, sau đó băng bó một chút, chờ dăm ba bữa là ngay cả sẹo cũng không còn.” Ngay lúc Tần Quân Dao thất thần, giọng nói Lâm Trạch Dương lại lần nữa vang lên.

Tần Quân Dao cuối cùng cũng hồi thần lại, nhìn Lâm Trạch Dương đang xử lý vết thương cho mình.

Dáng vẻ của anh rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp, tay giống như đang đàn dương cầm, linh hoạt mà ôn nhu.

Thì ra anh muốn băng bó miệng vết thương cho cô.

Tần Quân Dao đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm áp, quên mất luôn cảm giác khủng bố vừa nảy, thậm chí còn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Trạch Dương đến thất thần.

“Cái đùi này sao lại trắng thế, còn đàn hồi nữa, ngón tay ấn xuống giống như đang ấn bóng cao su vậy.”

Ngón tay Lâm Trạch Dương hết ấn lại nhéo đùi Tần Quân Dao, đôi mắt nhìn thẳng.

“Cút” Tần Quân Dao đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức giận dữ, còn tưởng rằng người này đột nhiên đổi tính, thì ra anh đúng thật là đang nghiêm túc, nhưng không phải nghiêm túc băng bó.

“Hung dữ như vậy sau này sẽ không có ai thích đâu, lúc đó cô đừng có mà khóc chết. Người ta không phải chỉ nhéo đùi cô một chút thôi sao, nếu cô không thích, tôi cho cô nhéo lại, có được không?”

Lâm Trạch Dương vừa nói chuyện, vừa đưa bắp đùi tới trước mặt Tần Quân Dao, còn bày ra bộ dáng mặc kệ cô chơi tôi như thế nào tôi cũng không tức giận.

Tần Quân Dao cảm giác não mình nhức nhối, cần phải được trị liệu, chính cô sao có thể phát sinh quan hệ với người này chứ, đã vậy còn sinh ra Manh Manh nữa, cuộc sống của cô sau này biết tính sao đây.
Chương 8 Miễn cưỡng ngủ cùng giường với cô

Chương 8: Miễn cưỡng ngủ cùng giường với cô

“Phụ nữ đúng là ai cũng bị bệnh tâm thần.”

Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, tôi đùi chỉ nhéo đùi cô vài cái, đâu có quỵt nợ cô. Hiện tại, không phải tôi cũng cho cô nhéo lại đùi mình sao, còn tức giận cái gì, cùng lắm tôi chỉ nhéo đùi cô hai cái, ngược lại tôi còn cho cô nhéo tôi mọi chỗ, tôi hào phóng như vậy, cô còn tức giận cái gì.

Tần Quân Dao cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương đã không còn bất kỳ đề tài nào để bàn nữa, nên không nói gì nữa.

Lâm Trạch Dương ngồi lại trên giường, vẻ mặt quay trở lại nghiêm túc, nói: “Được, chuyện mới qua thì cứ cho qua, chúng ta không cần nói lại, dù sao tôi cũng là một người hào phóng, sẽ không so đo với cô.”

Tần Quân Dao rất muốn cười, càng muốn một súng bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, nói: “Manh Manh rốt cuộc có phải con gái tôi hay không, tôi hy vọng cô nói đúng sự thật cho tôi.”

Lâm Trạch Dương vẫn không tin anh và Tần Quân Dao chỉ phát sinh quan hệ đúng một đêm đã trúng giải độc đắc, súng của anh đúng là bách phát bách trúng, nhưng cây súng thứ hai của anh cũng không nên sắc bén như vậy mới đúng chứ. Còn có người phụ nữ này cũng không giống những người phụ nữ khác, cô sao có thể chỉ bởi vì ngủ với anh một lần, là đã tình nguyện nuôi con cho anh chứ, đầu óc bị nước vào sao?

Tần Quân Dao nghĩ đến chính mình hiện tại đang gặp phải phiền toái và nguy hiểm, cô biết những tên sát thủ kia tuy rằng tạm thời không biết vì cái gì mà lại rút đi, nhưng sớm hay muộn gì cũng sẽ trở lại, chính cô hiện tại có thể nói là ăn bữa hôm lo bữa mai, Manh Manh còn cần có người chăm sóc.

Vậy nên, Tần Quân Dao rất bình tĩnh mà nói: “Manh Manh đúng thật là con của anh, chuyện này hoàn toàn không thể nghi ngờ, tôi cũng không có lý do gì để lừa anh.”

Lâm Trạch Dương suy nghĩ rồi gật đầu, nói: “Được, nếu Manh Manh thật sự là con của tôi, tôi sẽ nuôi nấng con bé lớn lên, cho con bé những gì tốt nhất, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nhịn không được mà hỏi.

Lâm Trạch Dương do dự một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, giống như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.

Tần Quân Dao cũng trở nên căng thẳng, gắt gao nhìn thẳng Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói: “Nhưng mà, nếu cô muốn làm người phụ nữ của tôi, vậy thì nhất định phải tuân thủ tam tòng tứ đức với tôi, tôi muốn cô đốt thuốc lá cho tôi, cô nhất định dù phải đi mười con phố cũng phải tìm được bật lửa đốt lửa cho tôi. Từ giờ trở đi, ánh mắt cô cũng không thể nhìn người đàn ông khác, chỉ có thể nhìn tôi mà thôi, còn có…”

“Đủ rồi” Tần Quân Dao thật sự nghe không nổi nữa, cái gì mà anh muốn hút thuốc thì liên quan tới tôi mà tôi phải chạy mười con phố ra ngoài siêu thị mua bật lửa cho anh, anh bị bệnh hay gì mà bắt tôi cái gì mà chỉ có thể được nhìn một mình anh, anh xem phim truyền hình nhiều quá điên rồi đúng không? Còn có cái gì, còn có cái đầu nhà anh.”

“Từ khi nào mà tôi nói tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh, anh có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, đầu óc bị nước vào cũng không nhìn xem bộ dáng của chính mình như thế nào đi.” Tần Quân Dao thật sự rất tức giận, cô chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như Lâm Trạch Dương.

Lông mày Lâm Trạch Dương hơi nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh băng.

Không biết vì cái gì, Tần Quân Dao lại cảm giác như rơi xuống vực sâu như vừa rồi, giống như bị nhốt vào động băng, độ ấm xung quanh nháy mắt giảm xuống, trong bóng tối còn có một con hổ chực chờ muốn ăn thịt người, bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ nhào vào mình, nguy hiểm vô cùng.

Đương nhiên, Tần Quân Dao hiện tại vẫn hoàn toàn không biết hết tất cả những chuyện này đều là bởi vì sự biến hóa của Lâm Trạch Dương.

Làm một vị vua lính đánh thuê, hơn nữa còn là một vị vua độc nhất vô nhị đứng đầu trong bảng xếp hạng lính đánh thuê trong thời gian dài là một cảm giác cô độc và tịch mịch đến nhường nào, Lâm Trạch Dương có thể nói là tồn tại mà đại đa số người nhìn lên đều nhìn không tới, ở một trình độ nào đó mà nói, gọi anh là thần cũng không nói quá.

Tần Quân Dao tuy rằng cũng miễn cưỡng được coi là sát thủ bậc S, nhưng chênh lệch so với Lâm Trạch Dương quá lớn, cho nên bị áp đảo bởi Lâm Trạch Dương cũng là bình thường.

Những lời Lâm Trạch Dương nói ra vừa rồi, cũng xem như là biểu lộ chân tình, anh đã rửa tay gác kiếm, không muốn lại chen chân vào chuyện của thế giới kia nữa, hiện tại anh phát hiện chính mình còn có một cô con gái, đương nhiên cũng hy vọng con gái sẽ có mẹ ở bên.

Cho nên, lúc ấy Lâm Trạch Dương đã quyết định, bất luận là Tần Quân Dao gặp phải phiền toái gì, anh cũng sẽ ra tay giải quyết, cho dù là phá hủy thế giới kia.

Chẳng qua, Tần Quân Dao nói ra những lời vô tình như vậy.

Nếu Tần Quân Dao là người khác, mà không phải mẹ của Manh Manh, anh sẽ cho cô nếm trải cảm giác khủng bố như địa ngục là như thế nào.

“Sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy, có phải còn muốn ăn tôi luôn đúng không.” Trong lòng Tần Quân Dao tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không biết vì cái gì vẫn cứng đầu cứng cổ nói chuyện với Lâm Trạch Dương.

“Tôi sẽ làm xét nghiệm DNA với Manh Manh, chờ đến lúc xác nhận quan hệ thực sự, lúc đó chúng ta lại nói chuyện.” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nói, trong giọng nói đã không còn chút cảm xúc nào.

Tần Quân Dao đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, còn có chút bực bội, vẫy vẫy tay với Lâm Trạch Dương, nói: “Tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Tần Quân Dao thật sự rất mệt mỏi, vừa trải qua một trận đại chiến, còn chịu một chút thương tổn, còn chảy máu không ít.

Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc mà gật đầu, sau đó đứng lên từ trên giường.

Tần Quân Dao cũng từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị leo lên giường nghỉ ngơi, lại sững sờ tại chỗ, ngay sau đó kêu lên với Lâm Trạch Dương: “Anh đang làm gì vậy?”

“Ừ, không cần cảm kích tôi. Thật ra mà nói, những người quen biết tôi đều biết tôi là người nghĩa khí, loại người như tôi hiện tại cũng không còn nhiều đâu, gặp được tôi là may mắn của cô đấy. Đến đây đi, tôi sẽ hào phóng mà nhường một bên giường cho cô.”

Thì ra vừa rồi Lâm Trạch Dương đứng lên không phải là tính rời khỏi phòng, mà là đi qua nằm một bên giường.

Lúc này, Lâm Trạch Dương xốc chăn lên, một tay vỗ lên một bên giường, tay chống đầu nhìn về phía Tần Quân Dao, cười ha hả nói.

Tần Quân Dao duỗi tay đỡ cái gáy của mình, cảm giác bản thân cô sắp tức giận đến té xỉu mất, còn có thể vô sỉ hơn nữa không.

Khuôn mặt Lâm Trạch Dương nháy mắt xuất hiện bộ dáng cảnh giác, còn ôm lấy chăn, giống như một người phụ nữ đang mặc áo ngủ đột nhiên bị người khác xông vào phòng, trong mắt còn có chút hoảng sợ.

“Tôi nói cho cô biết, giữa chúng ta chỉ nói đến nghĩa khí, cô cũng được bởi vì tôi cho rằng tôi dễ dãi. Tuy rằng chúng ta cũng ngủ ở trên một cái giường, nhưng cô cũng không thể động ý xấu với tôi, càng không được thừa dịp tôi ngủ mà động tay động chân với một người đàn ông trong sạch như tôi.”

Lúc Lâm Trạch Dương nói chuyện, trên mặt còn tỏ ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Tần Quân Dao trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đã tức giận đến ngất đi, cô cảm giác chính mình có chút thở không thông.

Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên với Lâm Trạch Dương, nói: “Cút, tối nay anh ngủ sô pha phòng khách cho tôi.”

Lâm Trạch Dương bị Tần Quân Dao đuổi khỏi giường.

“Còn không phải chỉ là ngủ chung thôi sao, tôi là đàn ông còn không ngại, một người phụ nữ như cô thì để ý cái gì, đúng là keo kiệt.”

Lâm Trạch Dương vừa nói thầm, vừa đi ra khỏi phòng.
Chương 9 Bởi vì anh ấy là King

Chương 9: Bởi vì anh ấy là King

Tuy Tần Quân Dao là một siêu sát thủ cấp S, nhưng cô cũng là một người phụ nữ.

Mà phụ nữ thì luôn thích nghĩ ngợi về tương lai của bản thân, luôn tự hỏi rằng một nửa kia của mình là người như thế nào, sẽ đối tốt với cô ra sao, cô sẽ thật hạnh phúc như thế nào.

Hiện tại, Tần Quân Dao căn bản không dám nghĩ đến cuộc sống sắp tới, nếu sau này phải sống cùng tên khốn kiếp cấp 13 Lâm Trạch Dương này thì cô thà tự sát còn hơn.

Cô dùng sức lắc đầu, Tần Quân Dao cố gắng vứt hết những chuyện này ra sau đầu, sau đó đi tới trước bàn máy tính, mở máy tính ra.

Sau khi Tần Quân Dao mở máy tính, đăng nhập vào một trang web, trang web này rất kỳ quái, ngoại trừ số hiệu ra thì cái gì cũng không có. Tần Quân Dao không ngừng gõ chữ trên bàn phím, gõ xuống một đoạn số hiệu, cuối cùng ấn phím Enter, hình ảnh chuyển động, tiến vào một trang web trò chuyện.

“Tình huống hiện tại thế nào rồi? Không lâu trước đó tôi vừa đánh đuổi một đám sát thủ được thuê từ Ả Rập Xê Út, hiện tại bên Ả Rập Xê Út có động tĩnh gì sao?” Tần Quân Dao nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Tần Quân Dao chưa từng quên tình cảnh hiện tại của bản thân, cô nhất định phải nắm được tình hình hiện tại bên ngoài. Làm một sát thủ cấp S, Tần Quân Dao đương nhiên cũng có mạng lưới quan hệ của chính mình, còn có một đám cấp dưới có năng lực.

Lúc này Tần Quân Dao đang liên hệ cho một người, người này là một trong những thuộc hạ của cô, có biệt danh trong giới lính đánh thuê giới là Ely tay máu.

Ely rất nhanh đã trả lời tin nhắn của Tần Quân Dao, nhưng tiếp đó Tần Quân Dao bị những tin tức Ely gửi lại làm cho rối mắt.

“Tôi cũng không biết đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất kỳ lạ. Vào mười phút trước, tổ chức sát thủ có treo bảng danh sách nhiệm vụ, vốn dĩ phải có tên cô trên đó, nhưng sau khi tôi tìm kỹ lại một chút, lại phát hiện tên của cô không còn nằm trên đó nữa. Sau đó, tôi có tìm một đồng nghiệp để hỏi chuyện, bọn họ đều nhiệm vụ giết cô đã hoàn toàn bị hủy bỏ.”

Tần Quân Dao thật sự khiếp sợ đến tột đỉnh.

Bảng danh sách nhiệm vụ của tổ chức sát thủ, là một sự tồn tại rất thần kỳ. Có người sẽ đưa ra tiền tưởng để ám sát ai đó, sau đó số tiền thưởng này sẽ được đưa lên bảng danh sách nhiệm vụ, một khi có người tiếp nhận nhiệm vụ, thì bọn họ nhất định phải hoàn thành.

Mà những cái tên đã được đưa lên bảng, chưa từng có cái tên nào bị hủy bỏ.

Đây là bảng danh sách nhiệm vụ quan trọng nhất trong tổ chức sát thủ, nói cách khác, không có nhiệm vụ nào là bọn họ không hoàn thành được, trừ khi nhiệm vụ đó bị cố chủ huỷ bỏ. Nhưng nếu cố chủ muốn tuyên bố huỷ bỏ nhiệm vụ trên bảng, thì phải trả giá rất đắt.

Có thể nói, không có tiền thưởng gấp mười lần so với tiền thưởng trên bảng thì đừng mơ mà muốn huỷ bỏ nhiệm vụ.

Tần Quân Dao thật sự nghĩ không ra, vì sao bên Ả Rập Xê Út lại muốn hủy bỏ nhiệm vụ, cô choáng váng cả người, rất lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.

Vùng Trung Đông trước nay là nơi mà những người giàu có tụ tập, mỗi một quý tộc ở nơi này đều có sự tài phú hơn người, thậm chí còn từng có một truyền thuyết, những rác rưởi mà những quý tộc vùng Trung Đông tùy tay vứt bỏ đều là những bảo vật có giá trị liên thành.

Bên trong một khu trang viên tại Ả Rập Xê Út.

Nếu là ở những nơi khác, bạn sẽ rất khó có thể tưởng tượng được giữa một khu sa mạc, thế nhưng lại còn có một trang viên diện tích lớn và thiên nhiên xanh hoá như vậy, không biết người chủ nhân nơi này đã trả giá bao nhiêu để sáng tạo ra một kỳ tích như vậy.

Lúc này, bên trong đại sảnh của khu trang viên.

Một người đàn ông bước nhanh về phía trước. Khi người đàn ông đi lên, theo sau anh ta còn mười mấy vệ sĩ cao to được trang bị vũ khí. Trong ánh mắt của những vệ sĩ này không ai là không lộ ra tia hung dữ, trong tay cầm súng tự động, bên hông treo mấy quả lựu đạn.

Đây là một nhóm người đang ở trong trạng thái bất kỳ lúc cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng để hy sinh, trên người họ có khí chất hung tàn của hổ và sói.

Đi cùng với người đàn ông đi trước, mười mấy người đàn ông như sói như hổ trong nháy mắt lập tức biến thành hai ba con chó con mèo.

Bởi vì khí chất của người đàn ông này thật sự quá mức mạnh mẽ, anh đi trên đường giống như rồng chầu hổ chực, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.

Nếu người trong giới lính đánh thuê ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhận ra, người đàn ông này chính là thủ lĩnh của quân đoàn lính đánh thuê mạnh nhất hiện tại, Jaguar.

Jaguar đã từng chấp hành 371 nhiệm vụ, thậm chí từng đơn thương độc mã xông vào một tổ chức khủng bố canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, sau đó anh một mình một súng, cứng rắn phá huỷ tổ chức kia, ngay cả một người cũng không chừa lại, bởi vì cuối cùng anh ta khiến tất cả mọi người nổ tung thành từng mảnh.

Đây là một truyền thuyết, truyền thuyết trong giới lính đánh thuê, đến nay mọi người đều cho rằng sự kiện kia chẳng qua chỉ là một lời đồn khoa trương mà thôi.

Nhưng những người quen biết Jaguar đều biết rằng sự thật so với những lời đồn kia còn không thể tưởng tượng hơn nhiều.

Quý tộc Ả Rập Shawell là người thật sự biết thực lực của Jaguar nên mới thuê anh ta.

“Chuyện Hoa Hồng Đỏ thế nào rồi, chết chưa??” Shawell tùy ý hỏi, trong đầu ông ta nghĩ rằng, nếu Jaguar đã ra tay, vậy thì mọi chuyện chắc chắn đã được giải quyết, chuyện này đối với Jaguar mà nói thật sự là dễ như trở bàn tay.

Vẻ mặt Jaguar nghiêm trọng mà lắc đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Shawell, nói: “Người phụ nữ này, chúng ta không thể tiếp tục động tới cô ta được.”

“Cậu có ý gì? Cậu cũng biết chuyện xảy ra giữa tôi và cô ta, tôi nhìn trúng cô ta là phúc khí của cô ta, tôi còn muốn cho cô ta làm sủng phi của tôi, đây càng là do cô ta may mắn, vậy mà cô ta dám cãi lời tôi như vậy, vì sao tôi không thể giết cô ta chứ?”

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Shawell tràn ngập tức giận, ông ta là quý tộc chân chính, tương lai chắc chắn sẽ trở thành quốc vương của một quốc gia, chẳng lẽ chỉ tùy tiện giết một người mà cũng không được?

Jaguar vẫn lắc đầu, nói: “Đúng vậy, ông không thể giết cô ta được, bởi vì sau lưng cô ta có một người đàn ông.”

Lúc nói chuyện, tâm trí của Jaguar đã bay về nơi xa, nhưng lông mày lại nhíu chặt, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

“Rốt cuộc là ai? Trên thế giới này vẫn còn có người làm Shawell tôi không thể động tay vào sao? Jaguar, không phải hiện tại cậu là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê khiến người ta sợ hãi, chạm tay là bỏng nhất sao? Chỉ là một người phụ nữ mà cậu cũng không dám giết, không sợ truyền ra ngoài sẽ làm người khác chê cười sao?” Râu tóc Shawell dựng ngược lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Jaguar hít một hơi thật sâu, kéo tư duy trở lại, nhìn về phía Shawell, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Nếu là người kia, thì dù tôi có quỳ trước mặt anh ấy, cũng không có ai dám chê cười tôi. Bởi vì người kia là…”

Nói tới đây, Jaguar ngừng lại, giống như muốn nói ra tên của người kia thôi cũng cần rất nhiều dũng khí, mặc dù anh ta cũng đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa.

Jaguar lại lần nữa hít một hơi thật sâu, anh ta cuối cùng cũng mở miệng nói: “Bởi vì anh ấy là King.”

Chỉ nói ra mấy chữ này thôi mà Jaguar như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, cả người anh ta mềm nhũn lại, thậm chí còn hơi thở dốc.
Chương 10 Không phải chỉ là đút sữa thôi sao?

Chương 10: Không phải chỉ là đút sữa thôi sao?

“King? King là đứa nào? Trong bảng xếp hạng lính đánh thuê tôi chưa bao giờ thấy qua cái tên này. Jaguar, chẳng lẽ vì cậu vô năng nên cậu đang tìm cớ sao?” Trên mặt Shawell lộ ra vẻ không vui, cảm thấy Jaguar đang lừa ông ta.

Jaguar cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Shawell xuất hiện vẻ khinh bỉ. Đối với một lính đánh thuê chuyên nghiệp như Shawell, anh ta sẽ không bao giờ làm ra hành vi vô lễ này đối với cố chủ, quả thực không thể tưởng tượng được, nhưng cái tên Shawell này thật sự quá ngu ngốc.

“Mấy năm trước, giới lính đánh thuê từng tổ chức một hoạt động quy mô lớn, gần như tất cả các quân đoàn lính đánh thuê lớn mạnh đều tham gia. Đó là một cuộc chiến sinh tử, được tổ chức tại một khu rừng rậm ở Amazon.

Mà lúc ấy xuất hiện một tiểu đội tên là Shadow, nhân số không nhiều lắm, trang bị vũ khí quả thực đơn giản đến mức nực cười, mỗi người chỉ mang theo một con dao găm, mà thủ lĩnh của bọn họ lại đi tay không.

Lúc ấy, tất cả mọi người cho rằng này tiểu đội tới là để diễn hài, đại khái chỉ cần tiến vào rừng, không cần khác các lính đánh thuê khác ra tay, bọn họ đã chết.

Lúc ấy, tôi còn coi như là có một chút thực lực, đã có thể tiến vào bảng xếp hạng lính đánh thuê, tự cho rằng bản thân mình cũng có thể tranh giành một thứ hạng tốt.

Nhưng những chuyện xảy ra kế tiếp khiến cả đời tôi đều không thể quên được.

Đó là một vụ tàn sát

Một cuộc tàn sát của tiểu đội Shadow.

Mỗi một thành viên của Shadow đều như ma như quỷ, bọn họ đi đường không phát ra âm thanh, chỉ bằng ánh mắt thôi cũng đủ để giết người

Mà thủ lĩnh của bọn họ chính là Diêm Vương dưới địa ngục.

Ngày hôm đó, tất cả những tên ngạo mạn mắt cao hơn đầu tự cho mình là đúng, toàn bộ đều tập trung tại một mảnh đất trống, tất cả bọn chúng đều run bần bật quỳ gối trên mặt đất

Vì sao? Là bởi vì tiểu đội Shadow kia.

Cuối cùng kết quả là gì? Ban tổ chức muốn trao giải cho đoàn đội ưu tú nhất, đó là vinh quang lớn nhất đối với những người lính đánh thuê, cho dù có chết cũng muốn chạm đến vinh quang đó, hơn nữa sau đó còn có những phần thưởng rất phong phú. Nhưng…

Nhưng không có một đoàn đội nào dám tiến lên phía trước, đừng nói quán quân, cho dù là á quân, hay top 3, đều không có người nào dám tiến lên để lĩnh cái vinh quang mà bất kỳ người lính đánh thuê cũng muốn cướp đoạt kia, cuối cùng ngay cả một người cũng không chọn được. Vì sao?

Bởi vì tiểu đội Shadow kia, bởi vì người đàn ông tên là King kia.”

Jaguar cực kỳ kích động, lời nói phát ra như hét lên, sắc mặt trở nên ửng hồng, toàn bộ cơ thể đều phát run.

Shawell cũng ngây ngẩn cả người, những lời kể này thật sự quá mức kinh hãi thế tục, nếu người kể không phải là Jaguar mà ông ta vô cùng tin tưởng, thì ông ta nhất định sẽ cho rằng chuyện này là bịa đặt.

Người đàn ông tên là King kia thật sự mạnh như vậy sao?

Shawell đột nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp không gì sánh được kia của Tần Quân Dao, lập tức nắm chặt tay lại, rõ ràng là trong lòng ông ta vẫn không muốn từ bỏ Tần Quân Dao, nhưng có cái tên King kia…

“Đáng ghét.” Shawell đập mạnh một cái lên bàn.

Mấy năm trước anh ta đột nhiên xuất hiện trong giới lính đánh thuê, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quét ngang toàn bộ giới lính đánh thuê, để lại vô số truyền thuyết, nhưng người đàn ông được người khác xưng tụng như thần kia, lúc này đang nằm trên sô pha, một tay đang ngoáy mũi, vẻ mặt vui vẻ nằm xem TV, cười hớn hở như một tên ngốc.

Lâm Trạch Dương kích động, nhịn không được mà đưa tay che vị trí trên ngực, trên mặt toàn là lo sợ, thoạt nhìn giống như đã chịu một sự kinh hãi nào đó.

Thật không biết người này có phải là người trước kia tùy tiện huýt sáo vung súng một cái là có thể đoạt mạng một tên sát thủ cấp S hay không.

“Mẹ ơi, mẹ, oa oa…” Đột nhiên có tiếng khóc vang lên.

Lý Tuyết Tinh bước ra cùng với gương mặt đáng thương trải đầy nước mắt của Manh Manh, trên mặt cô ta tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Lâm Trạch Dương giật mình nhảy dựng lên từ trên sô pha, người đã từng bị mấy chục khẩu súng chĩa vào mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng nay lại luống cuống chân tay với một đứa bé, nói: “Làm sao vậy, làm sao vậy.”

Gương mặt Lý Tuyết Tinh cũng hiện lên vẻ khó xử, gãi đầu nói: “Cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, đột nhiên khóc lên, tôi dỗ thế nào hống cũng không được, cứ muốn đòi mẹ.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên nảy ra một ý, ánh mắt anh sáng lên, nhìn chằm chằm vào ngực Lý Tuyết Tinh, hỏi dò: “Đứa nhỏ có phải đói bụng hay không? Hay là cô đút sữa cho con bé đi, cô chắc là có thể đút no Manh Manh đúng không?”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Tinh lập tức đỏ lên như trái táo, thoạt nhìn rất khiến người ta muốn cắn một miếng. Người này sao lại vẫn không biết lựa lời mà nói như vậy, không biết ngại sao?

Lý Tuyết Tinh trợn trắng mắt, liếc Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Tôi đã sinh con bao giờ đâu, làm sao mà có sữa được.”

Lâm Trạch Dương gãi đầu, nói: “Vậy sao ngực cô lớn vậy, thật sự không có sao? Đừng có lừa tôi.”

Lý Tuyết Tinh cắn chặt môi, mặt sắp chín tới nơi rồi, cô ta tức giận nói: “Không có.”

Nếu là người khác nói như vậy, Lý Tuyết Tinh đã sớm tát cho người đó mấy cái, ngực của con gái nhà người ta mà cũng dám lấy ra đùa giỡn, đúng là không biết xấu hổ.

Lâm Trạch Dương làm việc cho quán bar của Lý Tuyết Tinh được nửa năm, anh tiếp xúc rất nhiều với Lý Tuyết Tinh, bất tri bất giác, Lý Tuyết Tinh phát hiện bản thân đã thích Lâm Trạch Dương. Thích một người, đương nhiên cũng chỉ coi những lời này như lời tán tỉnh, cô ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đây là quá trình tiến triển tình cảm.

Đây cũng là lý do mà Lý Tuyết Tinh đối xử tốt với Manh Manh đột nhiên được Lâm Trạch Dương mang về, nếu không thì sẽ không có người phụ nữ nào tùy tiện đổi xử tốt với đứa con của nhà người khác.

Đang lúc hai người xấu hổ không biết phải làm sao, cửa phòng Lâm Trạch Dương mở ra, Tần Quân Dao đi ra.

Sau khi nghe được tin tức mà Ely báo cho, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Tần Quân Dao cũng đã được thả xuống, tâm tình cô tốt lên không ít, trên mặt còn mang theo nụ cười, cô đang nghĩ xem sắp tới có nên cho Lâm Trạch Dương một thái độ tốt hay không.

Lâm Trạch Dương lập tức sáp tới nói với Tần Quân Dao: “Nè, cô có sữa đúng không? Nhanh nhanh đi đút sữa cho Manh Manh đi, nhìn ngực cô có vẻ cũng không nhỏ, hẳn là sẽ không khiến Manh Manh bị đói.”

Thật ra mà nói, phương thức nói chuyện của Lâm Trạch Dương thật sự rất khó để người khác tiếp thu, hơn nữa lúc người này nói chuyện, còn nhìn chằm chằm vào ngực của Tần Quân Dao, bộ dáng là cái kiểu cực kỳ nghiêm túc.

Tần Quân Dao lập tức giật mình, sau đó tâm tình tốt lập tức bay sạch ra vũ trụ, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, không cần so đo với anh ta, không cần so đo với anh ta, anh ta chỉ là một tên lưu manh mà thôi.

Tần Quân Dao tự nhủ trong lòng mình như thế.

“Cô còn thất thần làm gì? Không phải chỉ là đút sữa thôi sao? Tôi không phải con nít, không cướp uống đâu, nhanh đi đút sữa cho Manh Manh đi.” Lâm Trạch Dương thúc giục.

Tần Quân Dao cảm thấy có lẽ mình sẽ không chết trên tay những tên sát thủ kia, nhưng chắc chắn sẽ chết trên tay cái tên Lâm Trạch Dương này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Long đô binh vương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom