• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương Thần Cấp (3 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416 Cuộc chiến khốc liệt

Đối với một kẻ sát thủ mà nói, nếu mất đi tinh thần chiến đấu chính là mất đi tất cả.

Mà chỉ cần trái tim chưa chết, khi đó sát thủ sẽ luôn nuôi hy vọng, có khả năng phản công. Dù sao công việc chính của sát thủ vẫn là giết người, sự sống và cái chết thường có thể được quyết định chỉ trong vài giây, không ai biết một tai nạn nhỏ sẽ xảy ra như thế nào.

Trong nháy mắt Lãnh Phong đã hiểu ra điều này, nỗi sợ hãi đang bao trùm từng chút một trong cơ thể hắn lập tức chuyển thành hưng phấn, khiến tâm trạng của hắn càng lại trở nên tốt hơn bình thường.

Giờ phút này, quanh năm Lãnh Phong sống trong bóng tối hắc ám, với sự tự tin vô song của mình, hắn chắc chắn có thể giết chết Lâm Trạch Dương.

Theo sự thay đổi tâm lý của Lãnh Phong, khí thế của hắn cũng bắt đầu tăng lên, thân thể bắt đầu nóng lên, không còn căng thẳng nữa mà trở nên cực kỳ thoải mái, đang ở trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Không thể không nói, thực sự Lãnh Phong là một sự tồn tại vượt xa sát thủ cấp SSS, nhưng loại tâm lý này là một ngọn núi mà vô số sát thủ không thể chạm tới.

Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương vẫn hướng về phía căn nhà này, hướng về phía của Lãnh Phong. Hình như lúc này Lâm Trạch Dương có chút khẩn trương, có vẻ đang trong một trạng thái căng thẳng tuyệt đối.

Không phải Lâm Trạch Dương sợ Lãnh Phong, mà là Lâm Trạch Dương biết rất rõ ràng xung quanh có mười sát thủ đang để mắt tới mình, anh phải cực kỳ cẩn thận và cảnh giác, chỉ cần anh không cẩn thận thì mỗi bước đi của anh đều có thể là bước cuối cùng của chính mình.

Vì vậy, lúc Lâm Trạch Dương đến tầng ba, tinh thần của anh đã căng thẳng đến một mức độ nhất định, cơ thể anh cũng mệt mỏi ở một mức độ nhất định.

Mặc dù Lâm Trạch Dương rất mạnh, anh mạnh đến mức nực cười, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn là một con người. Mặc dù Lâm Trạch Dương vừa mới bước ra khỏi một góc, anh cũng không chú ý tới, Lãnh Phong đã ẩn ở nơi đó.

Đương nhiên, đây là điều Lâm Trạch Dương không ngờ tới. Sở dĩ anh lựa chọn lao thẳng vào Lãnh Phong một cách trực tiếp và mạo hiểm như vậy, đó là bởi vì Lâm Trạch Dương biết rằng hành vi này sẽ mang lại tác động nghiêm trọng cho Lãnh Phong, nó sẽ triệt tiêu hoàn toàn khí thế của Lãnh Phong.

Vì vậy…

Bụp.

Một âm thanh đột nhiên vang lên, Lãnh Phong từ trong góc nhảy ra đánh vào Lâm Trạch Dương một phát thật mạnh. Lãnh Phong không biết võ thuật Trung Hoa, càng không biết tới cái gì gọi là bát cực băng, nhưng anh là một người có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu, anh biết rất rõ cách sử dụng vũ lực để phát huy tối đa giới hạn của cơ thể, đồng thời cũng biết bộ phận nào trên cơ thể sẽ khó chịu nhất khi bị tấn công.

Bả vai Lãnh Phong nặng nề đặt ở vị trí cánh tay của Lâm Trạch Dương, cú va chạm này đủ sức đánh sập một bức tường, ngoài ra phần lớn sức mạnh đều tập trung tại một điểm, giống như dùng búa lớn đóng đinh, ngay cả bức tường vững chắc đến đâu cũng sẽ bị xuyên thủng.

Lâm Trạch Dương bị mất cảnh giác, bay lộn ngược trên không, trượt sang một bên.

Lông mày Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu chặt, thân thể mất thăng bằng, cơn đau dữ dội ập vào đầu, nó khiến anh cảm thấy đau đớn.

Nhưng cơn đau này khiến đầu óc Lâm Trạch Dương trở nên tỉnh táo hơn.

Cánh tay này vốn đã bị chó điên chém một nhát, vết thương ban đầu còn chưa lành, bây giờ anh lại phải hứng chịu một cuộc tấn công bạo lực như vậy, điều đó chỉ đang chà xát vào vết thương.

Thậm chí trong nháy mắt Lâm Trạch Dương lập tức có thể xác định, cánh tay của mình tạm thời không thể cử động.

Chẳng bao lâu sau, Lãnh Phong không dừng chuyển động của mình sau cú va chạm, thay vào đó để quán tính dẫn dắt, một lần nữa thân thể lại lao về phía trước, hắn đuổi theo Lâm Trạch Dương người đang bay ngược trên không trung.

Trong tay Lãnh Phong cầm một con dao găm, đi được mấy mét, chân của Lãnh Phong ấn mạnh xuống đất, khiến trên sàn xuất hiện hai vết chân sâu, sau đó với sức mạnh của cú va chạm này, Lãnh Phong bắn ra như tên lửa, tốc độ ngay lập tức tăng gấp đôi.

Nhìn thấy Lãnh Phong và con dao găm đang lao về phía mình, Lâm Trạch Dương càng cau mày chặt hơn, lúc này thân thể anh đã mất thăng bằng, hai chân chưa chạm đất, không còn chút sức lực nào, có thể nói gần như anh đã mất hết khả năng hành động.

Ánh mắt nhìn về phía trước, Lâm Trạch Dương đột nhiên vươn tay ra, vô cùng chính xác nắm lấy tay Lãnh Phong đang cầm dao găm.

Lãnh Phong trợn tròn mắt, một chân lại đặt xuống đất, sau đó lại dùng sức nhìn chằm chằm mặt đất, thân thể lại dùng lực đột nhiên lao về phía trước.

Tiếng nổ.

Một tiếng động lớn vang lên, Lãnh Phong hất Lâm Trạch Dương vào tường. Bức tường thực sự đã bị lún sâu, không có nghĩa là nó lún sâu vào trong, mà là toàn bộ bức tường dường như bị vỡ vụn, Lâm Trạch Dương trực tiếp xuyên qua bức tường.

Lâm Trạch Dương phun ra một ngụm máu, máu rơi vào giữa hai người, nhìn trông rất chói mắt. Hiển nhiên Lâm Trạch Dương đã bị thương tới mức không thể tưởng tượng được.

Nhưng Lãnh Phong vẫn chưa dừng lại, hắn biết Lâm Trạch Dương vẫn chưa chết, điều này cũng đủ để Lãnh Phong dùng hết sức lực tiếp tục điên cuồng, hắn biết rất rõ, người như Lâm Trạch Dương có thể giết người chỉ cần còn hơi thở, giống như sư tử sắp chết, nếu ai dám sơ suất, hắn sẽ phải trả một cái giá không thể chịu nổi.

Tay còn lại của Lãnh Phong cũng nắm lấy một con dao găm, rồi đâm Lâm Trạch Dương một lần nữa.

Một tay của Lâm Trạch Dương đang nắm chặt con dao của Lãnh Phong, đồng thời cũng bị Lãnh Phong dùng tay và thân thể hạn chế tất cả hành động khả năng. Tay còn lại của Lâm Trạch Dương lúc này đã mất hết khả năng cử động.

Lúc này, Lâm Trạch Dương có thể làm cái gì?

Đầu của Lâm Trạch Dương đột nhiên đập về phía trước.

Lãnh Phong phản ứng rất nhanh, không né tránh mà lao đầu về phía trước.

Phập.

Có một âm thanh đột nhiên vang lên, giống như hai quả dưa hấu va vào nhau rồi cùng phát nổ.

Đầu của hai người va vào nhau rất mạnh, máu từ trên đầu chảy ra, trên đầu có vết thương trông rất dữ tợn, xem ra hai người này đã không còn là con người nữa mà là ác quỷ.

Không bên nào tận dụng được đòn này.

Nhưng đừng quên, Lãnh Phong còn có một tay có thể cử động, tay duy nhất cử động được là cầm một con dao găm.

Con dao găm của Lãnh Phong đâm từ bên dưới lên, đâm thẳng vào cằm Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đột nhiên dùng một chân giẫm xuống đất, nhưng Lâm Trạch Dương lại không lựa chọn lùi lại mà đột nhiên ép người về phía trước.

Ngay sau đó, hai người cùng nhau lăn về phía trước.

Trong quá trình này, một tay của Lãnh Phong không ngừng siết chặt tay Lâm Trạch Dương, trong khi tay kia không ngừng tìm cơ hội đâm con dao găm vào cơ thể Lâm Trạch Dương.

Không thể không nói, Lãnh Phong thực sự là một người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng dày dặn, hắn đã nắm bắt được điểm mấu chốt nhất để đánh bại Lâm Trạch Dương vào lúc này, bàn tay duy nhất có thể di chuyển của Lâm Trạch Dương bây giờ không được phép sử dụng, vì điều này, hắn sẽ cho đi tất cả.
Chương 417 Cuộc chiến khốc liệt (Phần 2)

Trán, khuỷu tay, đầu gối, ngực, vai.

Lâm Trạch Dương sử dụng tối đa thân thể của mình đến cực hạn, biến mọi bộ phận trên cơ thể trở thành vũ khí khi chiến đấu, không ngừng tác động vào cơ thể Lãnh Phong.

Trán Lãnh Phong đã chảy máu, mí mắt đã hoàn toàn lật lại, giống như đôi mắt này có thể rơi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, chiếc mũi bị gãy hoàn toàn.

Không chỉ vậy, bốn chiếc xương trong lồng ngực của Lãnh Phong đã bị gãy, gần như không thể chống đỡ được lồng ngực, nếu lúc này Lãnh Phong có thể bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, anh ta sẽ thấy rằng hơi thở đó là một con dao, một loạt những con dao nhỏ, những con dao này sẽ bắt đầu cứa vào cơ thể anh ta, khiến anh ta phải chịu đựng nỗi đau của hàng ngàn vết cắt trong chốc lát.

Đầu gối Lãnh Phong đã mục nát, thậm chí vị trí dưới đầu gối cũng không có bất kỳ cảm giác nào.

Lúc này, Lãnh Phong không thể không thừa nhận, cận chiến mà anh ta tự hào nhất, giống như một trò đùa trước mặt Lâm Trạch Dương.

Trước đó, Lãnh Phong dám nói mình có thực lực chiến đấu ngay cả với trường mâu của Dạ Thần, thậm chí còn dám thách thức bất kỳ ai trên thế giới.

Quá trình huấn luyện thông thường của Lãnh Phong cực kỳ khắc nghiệt, cơ thể anh ta giống như một thanh thép, cơ bắp giống như xương thép hoặc thanh sắt, thậm chí Lãnh Phong có thể dùng nắm đấm đập thẳng vào tường, nhưng nắm đấm của anh ta sẽ chỉ để lại một chút vết bầm tím.

Nhưng bây giờ Lãnh Phong phát hiện rằng căn bản Lâm Trạch Dương không phải người, mà là một cỗ máy, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều có thể trở thành vũ khí của anh, giống như cánh tay của anh ta vậy, hơn nữa, độ cứng trên cơ thể của tên này thật ra còn cao hơn anh ta, đây chính là điều Lãnh Phong tự hào nhất.

Quan trọng hơn, kỹ năng sử dụng lực của Lâm Trạch Dương đơn giản nằm ngoài sức tưởng tượng của Lãnh Phong, hai đầu gối gần như chạm vào nhau, nhưng Lâm Trạch Dương lại có thể nổ tung với sức mạnh không thể tưởng tượng được từ khoảng cách chưa đầy một inch.

Nhưng dù vậy, Lãnh Phong cũng không cảm thấy trận chiến này là mình thua trận.

Tương tự, Lãnh Phong không hề cảm thấy hối tiếc dù đây có thể là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời của anh ta.

Bởi vì trận chiến này Lãnh Phong sẽ thắng, trận chiến này sẽ trở thành truyền thuyết, Lãnh Phong cũng sẽ trở thành huyền thoại sáng chói nhất trong truyền thuyết.

Lãnh Phong đã chịu đựng rất nhiều đòn tấn công mạnh mẽ từ Lâm Trạch Dương, nhưng điều đó không phải là vô ích.

Lâm Trạch Dương đang tấn công, bao giờ Lãnh Phong mới ngừng?

Bàn tay của Lãnh Phong bị Lâm Trạch Dương giữ chặt, khi Lâm Trạch Dương huy động các bộ phận khác của cơ thể để tấn công anh ta, anh ta đã ấn con dao ngắn vào ngực Lâm Trạch Dương, và thậm chí xuyên qua ngực Lâm Trạch Dương.

Bởi vì đau đớn, thân thể có một chút phản ứng theo bản năng, hơi căng thẳng một chút, lực đạo trên tay cũng thả lỏng một ít. Lúc này, Lãnh Phong cũng không phải là tiếp tục gia tăng sức mạnh trên cái tay này, mà là động một cái tay khác.

Tay kia Lãnh Phong cũng cầm một con dao găm, con dao găm của anh ta lại trượt lên trên, con dao găm ấn vào bụng Lâm Trạch Dương, sau đó bắt đầu di chuyển lên trên.

Lúc đầu, con dao găm chỉ làm rách một chút da của Lâm Trạch Dương, sau đó nó từ từ đâm sâu vào, xé toạc da của Lâm Trạch Dương, tiếp theo là rút ra một dòng máu.

Lúc này Lâm Trạch Dương lại đụng vào đầu Lãnh Phong. Lần này, Lãnh Phong cuối cùng cũng đạt tới bờ vực nên thể xác đã suy sụp, đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng buông lỏng một chút lực nắm tay Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đột nhiên đá một cước.

Sau đó hai người đồng thời tách ra.

Lãnh Phong đập mạnh vào một bức tường, khiến bức tường chuyển động, khói bụi từ trên rơi xuống, sau đó bao phủ lấy Lãnh Phong, khiến anh ta giống như một người bị chôn vùi.

Lúc này, Lãnh Phong không còn nhiều sức lực nữa và khó có thể vùng vẫy.

Tình trạng của Lâm Trạch Dương cũng không khá hơn là bao, anh cũng nằm trên mặt đất, lông mày nhíu chặt, tạm thời không hề động đậy.

Dáng vẻ của Lâm Trạch Dương lúc này tốt hơn rất nhiều so với Lãnh Phong, nhưng xét về mặt vết thương thì không biết ai nặng hơn.

Con dao mà Lãnh Phong đã đâm vào ngực Lâm Trạch Dương còn chưa đến nửa tấc đã chạm vào trái tim Lâm Trạch Dương, nếu Lãnh Phong đâm sâu thêm một chút nữa, Lâm Trạch Dương nhất định sẽ chết.

Vết thương do con dao mà Lãnh Phong từ bụng trượt lên rất lớn và nguy hiểm, con dao chỉ lệch vị trí van của Lâm Trạch Dương một chút.

Nếu như hai con dao này tiến sâu thêm một chút nữa, cho dù Lâm Trạch Dương có là thần giáng thế cũng chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt thế giới này.

Dù vậy, Lâm Trạch Dương đã kiệt sức rồi.

Hãy nghĩ xem, Lâm Trạch Dương đã tham gia bao nhiêu trận chiến kể từ đêm đó, đã chịu bao nhiêu thiệt hại và đã chiến đấu được bao lâu rồi chứ?

Cho nên đến bây giờ Lãnh Phong vẫn còn mang theo nụ cười, hay nói cách khác, trên mặt anh ta là sự điên cuồng và tàn nhẫn.

Lâm Trạch Dương chậm rãi từ dưới đất bò lên, ánh mắt dán chặt vào Lãnh Phong.

Đã lâu Lâm Trạch Dương không gặp được đối thủ mạnh như vậy, võ công Lãnh Phong tuy không cao lắm nhưng kinh nghiệm giết người lại phong phú hơn bất kỳ ai khác, đây mới là người thực sự đáng sợ.

Lâm Trạch Dương đã đưa Lãnh Phong vào danh sách những kẻ phải giết của mình. Lâm Trạch Dương thậm chí cảm thấy gió lạnh còn nguy hiểm hơn cả lão già Cổ Nhất.

Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lồng ngực của anh bị siết chặt đến mức anh phun ra một ngụm máu.

Nhưng sau khi phun ra ngụm máu này, Lâm Trạch Dương lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau đó, Lâm Trạch Dương đi về phía Lãnh Phong.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Hiển nhiên, hiện tại Lâm Trạch Dương có năng lực tuyệt đối có thể giết chết Lãnh Phong. Dù nhìn thế nào đi nữa, Lâm Trạch Dương là thần giết chóc với con dao đồ tể trong tay, còn Lãnh Phong là con cá bị ép lên thớt.

Nhưng trên mặt Lãnh Phong lúc này lại nở nụ cười, nụ cười đó tràn đầy kiêu ngạo và sự giễu cợt.

Nụ cười của Lãnh Phong càng lúc càng lớn, gần như chạm vào khóe miệng, mặc dù hành động này đã khiến anh ta bị thương, thậm chí còn khiến anh ta đau đến thấu tim.

Bởi vì người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến này là Lãnh Phong.

Đừng quên, đừng bao giờ quên, đây không bao giờ là cuộc chiến giữa hai người

Đây là trận chiến giữa mười một người và một người.

Bên cạnh mười một người đương nhiên là bên của Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương luôn chỉ có một mình.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đã cạn kiệt sức lực.

Mười sát thủ hàng đầu hơn nữa còn ẩn náu trong bóng tối, chẳng lẽ họ lại không giải quyết được một Lâm Trạch Dương như vậy.
Chương 418 Thánh Quang Vinh Quang

Có tiếng bước chân vang lên.

Mười tên sát thủ đang chạy về phía này. Trận chiến giữa Lãnh Phong và Lâm Trạch Dương vừa rồi, bọn họ thấy rõ ràng.

Bọn họ đương nhiên rất khiếp sợ, hai bên chiến đấu như vậy, quả thực giống như hai con dã thú đang đánh nhau trong Đấu trường vậy, quá nguyên thủy, quá đẫm máu, quá bạo lực, nhưng cũng rất rung động lòng người.

Nếu như bọn họ không biết rõ rằng Lâm Trạch Dương lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, bọn họ tuyệt đối không dám tới gần Lâm Trạch Dương, thậm chí sẽ trực tiếp cao chạy xa bay, cho dù sau này sẽ bị tổ chức lính đánh thuê đuổi giết, cho dù có lẽ sẽ không còn cơ hội để nói, bởi vì Lâm Trạch Dương thật sự quá khủng bố.

Nhưng hiện tại bọn họ tới đây, bọn họ đem tốc độ tăng lên cực điểm, đem sự hưng phấn cũng tăng lên cực hạn, bọn họ nghĩ, nếu như lúc này mình có cơ hội giết chết người như Lâm Trạch Dương thì sao?

Quan trọng hơn là hiện tại chỉ cần giết chết Lâm Trạch Dương, bọn họ có thể hoàn thành lệnh truy sát toàn thành phố, không chỉ nhận được phần thưởng từ liên minh lính đánh thuê, mà còn có thể nhận được phần thưởng của tổ chức giàu có và bí ẩn kia.

Phần thưởng này thật sự quá lớn, lớn đến mức cho dù hiện tại có mười người, nếu lấy phần thưởng chia cho mười thì cũng sẽ không có ai dám phàn nàn về phần thường này cả.

Nói thì chậm nhưng tốc độ của họ rất nhanh, bọn họ đã chạy lên tầng ba, sau đó đều vội vã tiến vào một căn phòng nào đó.

Sau đó, mười tên sát thủ này toàn bộ đều ở trong căn phòng đó.

Rất rõ ràng đây là nơi vừa rồi Lâm Trạch Dương và Lãnh Phong đánh nhau, thế nhưng bây giờ bọn họ chỉ thấy Lãnh Phong nằm trên mặt đất, còn Lâm Trạch Dương thì không thấy đâu cả.Lâm Trạch Dương đã đi đâu? Trong trạng thái này vậy mà hắn còn có thể chạy trốn.

“Mau đuổi theo, tên kia khẳng định chạy không xa. Chúng ta mau chia nhau ra tìm kiếm, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu như cho Lâm Trạch Dương trở lại khách sạn Hòa Bình, chúng ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào, đến lúc đó nếu hắn ta bình phục vết thương, chắc chắn tất cả chúng ta sẽ chết.”

Có sát thủ nhịn không được hét lớn.

"Để đảm bảo tuyệt đối không có chuyện bất ngờ xảy ra, chúng ta hãy chia ra làm nhiều tổ đội, mỗi tổ hai người, khi có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn lập tức thông báo cho tất cả mọi người khác”, tên sát thủ này nói tiếp.

Bởi vì lúc này có tiếng cười vang lên. Thời điểm căng thẳng như vậy, tiếng cười này xuất hiện thật sự là quá không thích hợp. Ai đang cười đây, tên ngốc nào cười đây?

Nếu như là người khác, mười tên sát thủ này nhất định sẽ không chút do dự giết chết người này trước tiên. Nhưng người phát ra tiếng cười hóa ra lại là Lãnh Phong.

Mặc dù Lãnh Phong lúc này có vẻ rất chật vật, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, thậm chí phát ra tiếng cười đều yếu ớt vô lực như vậy, nhưng Lãnh Phong chính là Lãnh Phong, không ai có thể thay thế Lãnh Phong.

Mười tên sát thủ đều nhìn về phía lãnh phong, lông mày nhíu chặt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bất mãn.

Mười sát thủ ban đầu muốn phớt lờ Lãnh Phong và tiếp tục công việc của bọn họ, nhưng tiếng cười của Lãnh Phong vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mặc dù hắn đã cười ra máu, tiếng cười của hắn lần lượt bị cắt đứt do nôn ra máu.

"Mày đang cười cái gì, lúc này rồi mà mày còn dám cười hả , mày nghĩ rằng mày còn là Lãnh Phong cao cao tại thượng sao? Cũng không nhìn lại xem mình bây giờ trông thảm hại cỡ nào, có tin tao sẽ móc mắt mày ra không, tin tao giết mày luôn không." Có một sát thủ thật sự chịu không nổi, bắt đầu hét vào mặt Lãnh Phong.

Bởi vì lúc này Lãnh Phong đang nhìn về phía mười người bọn họ, trong mắt tràn ngập thương hại, tràn ngập khinh bỉ, tràn ngập giễu cợt, thật sự giống như là đang nhìn những con chó, nhìn những con chó đáng thương tội nghiệp.

"Hỏi tao cười cái gì ư? Tao cười bọn mày chính là một lũ người đáng thương, một lũ ếch ngồi đáy giếng, một lũ kiến hôi còn nói dám giết tao, tới đây đi, dù sao không lâu sau, tất cả chúng ta đều sẽ cùng nhau xuống địa ngục. Ha ha ha.”

Lãnh Phong dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình gian nan nói ra.

Mười sát thủ lần thứ hai nhíu chặt mày, biểu cảm trở nên nghiêm túc, người cũng trở nên khẩn trương, bọn họ nghe xong liền muốn chạy trốn bốn phía, bởi vì bọn họ lúc này đã cảm giác được nguy hiểm.

Ầm ầm.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, vị trí trung tâm của căn phòng đột nhiên sụp đổ, giống như có người ném một quả bom tới cho nổ tung cả sàn nhà vậy.

Mười tên sát thủ kia không kịp phản ứng liền ngã xuống tầng hai, sau đó bị những tảng đá cùng rơi xuống chôn vùi.

Nếu như là người bình thường lúc này chắn chắn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí còn đã mất đi khả năng di chuyển. Mười người này đều là những sát thủ giỏi nhất, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh xong trạng thái, muốn thoát ra khỏi tảng đá.

Pằng pằng pằng.

Tiếng súng vang lên, hàng loạt tiếng súng và lửa bùng lên từ rìa tầng ba.

Tiếng súng không kéo dài quá lâu và ngọn lửa đương nhiên cũng không kéo dài. Cho nên rất nhanh nơi này lại một lần nữa chìm trong bóng tối, một lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ một ít tảng đá vẫn sẽ từ lầu ba rơi xuống, nơi này đã không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên.

Lâm Trạch Dương nhịn không được hít sâu một hơi, đem súng bỏ xuống, sau đó Lâm Trạch Dương đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.

Trận chiến này thật sự mang đến cho Lâm Trạch Dương thương tổn khó có thể tưởng tượng được, Lâm Trạch Dương đã rất lâu không có chiến đấu kịch liệt như vậy.

"Làm cách nào mày cũng không thoát được đâu. Tao lại nói cho mày biết một bí mật, đây còn chưa phải là toàn bộ lực lượng của bọn tao. Đầu não chân chính của bọn tao đang ở bên ngoài trấn nhỏ, mày có biết hiện tại người mày đắc tội là ai không? Người mày đắc tội chính là Thánh Quang Vinh Quang, mày chết chắc rồi, trừ phi mày cả đời đều trốn ở khách sạn Hòa Bình. Thế nào, hiện tại có phải cảm thấy sợ hãi rồi hay không?”

Lãnh Phong nói chuyện, lại nhịn không được nở nụ cười, bởi vì hắn phát hiện Lâm Trạch Dương đã cúi đầu xuống, cả người đều đang phát run, hiển nhiên là đang sợ hãi.

Thế giới này làm gì có ai không sợ Thánh Quang Vinh Quang.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trạch Dương có biết Thánh Quang Vinh Quang hay không?

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương ngẩng đầu lên.

Lãnh Phong lập tức ngây ngẩn cả người ở nơi đó, hoàn toàn sửng sốt, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác hoang đường, cảm giác giống như thế giới này đều đã điên rồi, cảm giác mình đang nằm mơ.

Sau đó Lãnh Phong không thể nói ra được lời nào nữa, bởi vì Lâm Trạch Dương đã giơ súng lên và viên đạn đã ghim vào đầu Lãnh Phong.

Trong bóng tối, tay Lâm Trạch Dương cầm một khẩu súng tiểu liên, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt phát sáng lạ thường, thực tế phản chiếu ra chút ánh sáng rải rác trên bầu trời giống như ánh mặt trời vậy.

Lúc này Lâm Trạch Dương không hề có vẻ thánh thiện mà ngược lại giống như một ác ma trong đêm.

Thì ra Lâm Trạch Dương không phải là sợ hãi, mà là bởi vì quá mức hưng phấn.

Cho nên cả người Lâm Trạch Dương mới có thể run rẩy nhanh đến vậy.
Chương 419 Ai buông tha cho ai

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương biết Thánh Quang Vinh Quang.

Thánh Quang Vinh Quang được biết tới như một tổ chức, cũng có thể nói là một tập đoàn. Loại tổ chức này giống với Dạ Thần Trường Mâu ở Bắc u, đã là sự tồn tại thần bí và hùng mạnh tới mức chỉ qua lời nói thì không thể miêu tả hết được, là một trong bảy tổ chức lớn mạnh nhất thế giới được công nhận trong thế giới ngầm.

Bảy tổ chức này phân bố ở cả sáu châu lục trên thế giới. Điều đáng nói ở đây là thế giới có tới bảy châu lục, bảy tổ chức này nên có mặt ở cả bảy châu lục mới đúng. Nhưng chỉ vì sự hiện diện của Trung Hoa mà một tổ chức như vậy không thể tồn tại trên châu lục lớn nhất thế giới.

Có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết được sức mạnh của bảy thế lực này. Nhưng Thánh Quang Vinh Quang lại còn bí ẩn và hùng mạnh hơn cả những tổ chức đó.

Vì thế nên vừa nãy Lãnh Phong mới có thể nói Lâm Trạch Dương sẽ chết một cách chắc chắn, mới có thể cảm thấy anh đang sợ hãi đến tột cùng. Trên thế giới này hoàn toàn không có một người hay một lực lượng nào có thể đối địch với Thánh Quang Vinh Quang.

Hình như từng có một tiểu đội như vậy, to gan khiêu chiến Thánh Quang Vinh Quang, nhưng đó đã là truyền thuyết. Hoặc cũng chính bởi vì tiểu đội kia dám khiêu chiến Thánh Quang Vinh Quang nên bọn họ mới có thể trở thành truyền thuyết.

Có lẽ đó cũng là lí do mà thế giới này có một Long Vương.

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương từng tiếp xúc với Thánh Quang Vinh Quang.

Sau khi biết tình hình bên phía Tần Tình, Lâm Trạch Dương lập tức suy đoán đối thủ của cô ấy là ai. Lúc đó anh đã cảm thấy có thể sẽ là một trong bảy tổ chức kia.

Thế nhưng anh không ngờ đó lại là Thánh Quang Vinh Quang.

Điều này thật sự khiến cho Lâm Trạch Dương vô cùng hưng phấn. Nguyên nhân chính khiến anh rút lui về ở ẩn là vì anh chán ghét cái cuộc sống này, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì Thánh Quang Vinh Quang.

Tập đoàn này đúng là quá phiền phức, bọn họ luôn cản trở Lâm Trạch Dương, cũng liên tục muốn ám sát anh. Tất nhiên là Lâm Trạch Dương không sợ hãi, cũng có đủ thực lực để ứng phó với những vụ ám sát này, nếu không thì anh và đồng đội của mình đã chết từ lâu rồi.

Nhưng mà đúng là rất phiền. Giống như mấy con ruồi bọ cứ liên tục vo ve bên tai, không đe dọa tới tính mạng của bạn, nhưng nó sẽ làm cho bạn không thể có một cuộc sống bình yên.

Đương nhiên là Lâm Trạch Dương cũng đã thử đi tìm tổ chức này. Anh có tình báo viên hàng đầu thế giới Phantom, thế nhưng ngay cả anh ấy cũng không tìm ra được tập đoàn thần bí này, cứ như thể nó chưa từng tồn tại.

Thế nên cuối cùng Lâm Trạch Dương chỉ có thể buông xuôi.

Bây giờ anh lại gặp được Thánh Quang Vinh Quang thì sao có thể không hưng phấn đây. Có lẽ người khác sẽ muốn né tránh tổ chức này, còn Lâm Trạch Dương thì vẫn luôn muốn tìm được nó.

Nếu Thánh Quang Vinh Quang biết Lâm Trạch Dương chính là Long Vương thì có lẽ sẽ lựa chọn buông tha cho Tần Tình và thành quả nghiên cứu của cô ấy, đương nhiên đây không phải là do Thánh Quang Vinh Quang sợ Long Vương, chẳng qua là bọn họ không muốn đối đầu trực diện với phiền phức lớn như vậy. Ít nhất thì bây giờ bọn họ không muốn, dù sao Lâm Trạch Dương cũng là một trong số ít người có thể đe dọa đến toàn bộ kế hoạch của bọn họ.

Đương nhiên, những chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói còn quá xa vời, cũng không phải chuyện mà anh quan tâm nhất lúc này.

Lâm Trạch Dương lại nhìn thoáng qua Lãnh Phong, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, đi về phía khách sạn Hòa Bình.

Lâm Trạch Dương đi ra khỏi con hẻm giống như vừa mới xuyên qua địa ngục, bước chân lại bất giác ngừng lại.

Bởi vì lúc này có hai người đang đứng trước mặt anh.

Lâm Trạch Dương không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này, anh chỉ bình tĩnh nhìn họ rồi nói: "Các người muốn ra tay vào lúc này à?"

Cổ Nhĩ nhíu chặt mày, trong ánh mắt đã không còn chút kiêu ngạo nào, ngược lại còn xuất hiện một chút sợ hãi.

Vừa nãy, hay nói đúng hơn là một giờ trước, Cổ Nhĩ và ông nội Cổ Nhất đã trốn trong bóng tối, nhìn chằm chằm mọi hành động của Lâm Trạch Dương.

Cổ Nhĩ đã không đếm được bao nhiêu lần bản thân cảm thấy Lâm Trạch Dương chắc chắn phải chết, thế nhưng cuối cùng chẳng những anh không chết, ngược lại còn giết chết tất cả mọi người.

Đặc biệt là ở những phút cuối cùng của cuộc chiến.

Lâm Trạch Dương đã tính toán trước mọi chuyện.

Đúng vậy, tất cả hành động của anh đều đã được tính toán trước khi tiến vào tòa nhà có Lãnh Phong, trước khi Lâm Trạch Dương đánh lén ba mươi sát thủ kia, anh cũng đã chuẩn bị sẵn một quả bom.

Nói cách khác, Lâm Trạch Dương đã nghĩ đến cuộc chiến giữa mình và Lãnh Phong sẽ để lại thương tích nghiêm trọng, cũng tính trước mười sát thủ cuối cùng sẽ xông đến tấn công bọn họ vào lúc đó.

Sau đó, đợi đến khi mười sát thủ tiến vào căn phòng anh đã sớm bố trí tốt, Lâm Trạch Dương kích nổ bom, để tất cả mọi người cùng bị chôn vùi trong đống đổ nát.

Rốt cuộc đầu óc của người này là cái gì mà có thể tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết như vậy?

Cổ Nhất cũng nhìn Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt không che dấu được sự tán thưởng, nói: "Rốt cuộc thì cậu là đệ tử của thế gia nào, bây giờ các thế gia lánh đời đã lớn mạnh đến vậy rồi sao, có thể dạy ra được một đệ tử như cậu?”

Lâm Trạch Dương không nói gì, chỉ nhìn ông ta.

Cổ Nhất suy nghĩ một chút rồi kéo đề tài trở về chủ đề chính, nói: "Ta không phải là thành viên của Thánh Quang Vinh Quang, cũng không nghĩ tới việc trở thành một phần của bọn họ, chẳng qua bây giờ bọn ta cần lấy một vài thứ từ bọn họ mà thôi. Vì vậy, ở một mức độ nào đó, ta cần phải tuân theo lệnh của họ. Họ kêu ta tới giết cậu. Nhưng ta không muốn giết cậu.”

Sắc mặt Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh như trước, giống như trên người anh cũng không có bất kì vết thương nào, nói: "Cho nên, ý ông là gì?"

Cổ Nhất nhíu mày, nói: "Ý của ta rất đơn giản, chỉ cần cậu không rời khỏi thị trấn nhỏ này, ta sẽ không ra tay với cậu. Nếu không, cậu sẽ chết trong tay ta.”

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với ông ta, đáp: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của ông.”

Dứt lời, anh tiếp tục đi về phía trước, không có ý sẽ trao đổi nhiều hơn với Cổ Nhất.

Lâm Trạch Dương rời đi được một lúc thì Cổ Nhĩ không nhịn được đi tới bên cạnh Cổ Nhất, nói: "Ông nội, ý của người này có phải là sẽ ghi nhớ rõ tấm lòng của ông không, nhưng sao con cảm thấy anh ấy không có ý này, ngược lại con còn có một loại ảo giác, hình như là bởi vì anh ấy cảm nhận được thiện ý của chúng ta nên mới quyết định buông tha cho chúng ta một con đường sống.”

“Có phải cái suy nghĩ này hơi khôi hài hay không, rõ ràng bây giờ anh ấy chính là một con thỏ bị thương còn chúng ta chính là sư tử.”

Cổ Nhất lâm vào trầm tư, nhưng một lúc lâu sau cũng không đáp lời.

Cổ Nhĩ cũng không nghĩ ra đáp án nên chỉ có thể gãi đầu thật mạnh.

Cổ Nhất cũng không nghĩ đến vấn đề này nữa, không nghĩ vừa nãy Lâm Trạch Dương là có ý gì mà xoay người nhìn về phía con ngõ nhỏ.

"Đúng là một tên đáng gờm, cậu ta có biết mình đã làm gì không?" Cổ Nhất nói xong lại lắc đầu lần nữa.
Chương 420 Chờ người trở về

Lâm Trạch Dương trở về khách sạn Hòa Bình.

Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào khách sạn Hòa Bình, nhân viên thu ngân kia cứ giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã xuống đất.

Có thể không giật mình sao? Tất cả sát thủ trong trấn nhỏ đều đang đuổi giết Lâm Trạch Dương. Bây giờ anh đã trở về, tuy rằng bị thương nhưng chút thương tích này đối với tình huống hiện tại mà nói thì chẳng là gì cả.

"Chuẩn bị cho tôi một số loại thuốc cầm máu, thêm vài dụng cụ làm sạch." Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân, thản nhiên nói.

Sau đó anh đi lên tầng hai của khách sạn. Nhân viên thu ngân khiếp sợ đến nỗi không thốt ra được dù chỉ một chữ.

Một lúc sau, bên cạnh anh ta có một người mặc đồ màu đen từ trên xuống dưới xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động, không có tiếng bước chân, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có, cứ như dã quỷ thật sự.

Nhìn thấy người này, nhân viên thu ngân mới bình tĩnh lại một chút, nói: "Anh nói tên này đã thật sự giải quyết hết tất cả sát thủ, kể cả Lãnh Phong, lần này có thể nói Thánh Quang Vinh Quang đã hạ vốn gốc, mời tới năm mươi sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ hàng đầu, đồng thời còn tuyên bố lệnh truy sát toàn thành phố, thế mà hắn vẫn còn sống. Rốt cuộc tên này là ai?”

Người đàn ông mặc đồ đen không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Lâm Trạch Dương vừa rời đi, lông mày hơi nhíu lại.

"Thập Nhất, anh cảm thấy anh có thể trở thành đối thủ của hắn không?" Nhân viên thu ngân đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng thú vị gì đó, mỉm cười nhìn người đàn ông mặc đồ đen.

Người đàn ông này chính là người lúc trước chắn chó điên ở ngoài cửa một cách dễ dàng, là một trong những thủ vệ của tổ chức lính đánh thuê, tên là Thập Nhất, hoặc có thể nói mật danh của hắn ta là Thập Nhất.

Thập Nhất do dự một chút, sau đó lắc đầu.

Nhân viên thu ngân hiểu ý của hắn ta, Thập Nhất lắc đầu cũng không phải nói hắn ta cảm thấy mình không phải là đối thủ của Lâm Trạch Dương, mà là không xác định được mình có thể giết chết Lâm Trạch Dương hay không, cho nên anh ta lại trợn tròn mắt một lần nữa, trên mặt là biểu cảm còn kinh ngạc hơn cả lúc nãy, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.

Một lúc lâu sau, nhân viên thu ngân mới nuốt nước bọt một cái ực, nhưng rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa được cái giật mình này. Mặc dù anh ta biết Lâm Trạch Dương rất có thể đã giết chết hết năm mươi sát thủ, trong đó còn có cả Lãnh Phong nhưng anh ta vẫn lắc đầu kinh ngạc với Thập Nhất.

"Lợi hại đến như vậy sao!" Nhân viên thu ngân không nhịn được thốt ra một câu như vậy.

Mà khi anh ta nhìn về phía Thập Nhất lần thứ hai, hình bóng của hắn ta đã biến mất từ lâu.

Sở dĩ khách sạn Hòa Bình có thể ngăn chặn mọi vụ giết chóc đương nhiên là do có danh tiếng của liên minh lính đánh thuê đảm bảo, nhưng với những người nóng nảy thì sao có thể quan tâm đến chuyện xảy ra tiếp theo? Thế nên, lý do khách sạn Hòa Bình vẫn luôn là khách sạn hòa bình, đương nhiên không chỉ đơn giản bởi vì nó là khách sạn Hòa Bình mà thôi.

Người đàn ông tên là Thập Nhất này, chính là bằng chứng chắc chắn cho thấy Khách sạn Hòa Bình sẽ là khách sạn hòa bình, nói cách khác, người đàn ông tên Thập Nhất này cũng có sức mạnh tuyệt đối, có thể đối mặt với năm mươi sát thủ cùng một lúc.

"Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng lấy đồ cho tên sát thần kia đi." Nhân viên thu ngân nói như vậy nhưng cũng không quá sợ hãi, bởi còn có Thập Nhất ở đây.

Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào phòng, Hoa Thất vẫn còn đang ngủ say.

Lúc cô ấy ngủ, hàng lông mày vẫn cau chặt.

Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay muốn làm thẳng mày của Hoa Thất. Nhưng khi tay anh lướt qua trán cô ba lần, lông mày Hoa Thất vẫn cau chặt như trước.

Đột nhiên cô vươn tay ra, nắm lấy tay Lâm Trạch Dương. Sau đó đôi mắt Hoa Thất đột nhiên mở to, trong mắt tràn ngập cảnh giác chuẩn bị ra tay.

Sau khi thấy rõ là Lâm Trạch Dương, Hoa Thất lập tức ôm chầm lấy anh, hai tay dùng hết khí lực của toàn thân, giống như muốn ép bản thân và Lâm Trạch Dương dung hợp thành một thể.

Lâm Trạch Dương bị siết đến mức khó chịu, muốn đẩy cô ấy ra.

"May là anh không sao. Nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi." Hoa Thất cất tiếng, nước mắt lại không nhịn được lăn dài trên má.

Lâm Trạch Dương giơ tay lên, cuối cùng vẫn đặt tay trên lưng Hoa Thất, cũng không có ý đẩy cô ấy ra, nói: "Tôi không sao, cô đừng lo lắng. Tôi đã nói là sẽ bảo vệ cô an toàn mà.”

"Ừm ừm." Hoa Thất nặng nề gật đầu.

"Anh thật sự không sao chứ?"

Trong chốc lát, nhân viên thu ngân đã mang thuốc cầm máu và một vài dụng cụ cần thiết lên phòng, còn Hoa Thất thì băng bó và xử lý vết thương cho Lâm Trạch Dương.

Bả vai Lâm Trạch Dương có vết chém của đao, bụng thì là vết thương do súng bắn, vốn miệng vết thương cũng không lớn, nhưng bởi vì anh mang theo vết thương như vậy lại trải qua một trận chiến đấu kịch liệt nên lúc này miệng vết thương đã bị kéo dài đến đáng sợ, máu tươi dính chặt vào cơ thể Lâm Trạch Dương, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.

Lâm Trạch Dương cười gật đầu, nói: “Không phải là tôi vẫn đang nói chuyện được với cô đây sao?"

Hoa Thất cũng là một sát thủ kỳ cựu, biết anh vẫn đang có lý trí, còn có thể tự do hành động, cũng không phải là vết thương lớn gì nên cô mới gật đầu.

Sau đó Lâm Trạch Dương đi thay một bộ quần áo khác.

"Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi." Hoa Thất nói với anh.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, nói: "Bây giờ tôi vẫn còn có một số việc phải làm.”

Hoa Thất trợn tròn nói: "Anh còn muốn đi làm cái gì nữa?"

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Hoa Thất.

"Cô nên biết rằng vẫn còn một số người cần được xử lý ở đâu đó bên ngoài thị trấn.” Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật với cô ấy.

Hoa Thất cắn chặt môi, nói: "Anh không đi không được sao?"

Lâm Trạch Dương mỉm cười đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Hoa Thất hung môi một cái thật mạnh, sau đó nói: "Tôi muốn nói cho anh biết bí mật của tôi.”

Hoa Thất phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời như vậy, đương nhiên là mục đích cũng rất đơn giản, đó là không muốn Lâm Trạch Dương tiếp tục mạo hiểm, dù sao thì tình trạng hiện tại của anh thật sự không ổn, hơn nữa Hoa Thất biết bên ngoài trấn nhỏ còn có người.

Có rất ít người ở đó, nhưng chắc chắn sẽ không an toàn hơn ở trong trấn.

Lâm Trạch Dương lại mỉm cười, giơ tay khẽ xoa đầu Hoa Thất, nói: "Bí mật của cô à, khi nào tôi về hãy nói cho tôi biết. Bây giờ cô ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi trở về, biết chưa?”

Hoa Thất không nói gì, chỉ nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lại mỉm cười với cô ấy, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.

Đợi đến khi Lâm Trạch Dương mở cửa lớn, đợi đến khi bóng dáng của anh sắp biến mất, Hoa Thất đột nhiên hét lên: "Anh sẽ quay trở về chứ!"

Lâm Trạch Dương xoay người nhìn cô, nói: "Đương nhiên, tôi là người giữ lời."

"Được, tôi chờ anh." Hoa Thất nặng nề gật đầu thật mạnh.

Nếu như qua một ngày Lâm Trạch Dương còn chưa trở về, Hoa Thất cô sẽ chờ một ngày, nếu qua một năm mà anh không trở về, Hoa Thất sẽ chờ một năm, anh mãi mãi không trở về thì cô sẽ không đi đâu nữa, ở yên đây chờ anh trở về.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Long đô binh vương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom