• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bé con, làm vợ anh nhé (2 Viewers)

  • Chương 11-20

CHƯƠNG 11: YÊU ANH NHẤT ĐỜI

Tô Ngọc Châu đi xuống với khoảng cách ngày càng gân Lưu Khải Duy nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của cô. Mái tóc dài được buộc gọn phía sau để lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn, hôm nay cô mặc chiếc váy maxi dài màu hồng nhạt càng làm tôn lên vóc dáng uyển chuyển động lòng người

Ánh nhìn của Lưu Khải Duy làm La Thành hơi khó chịu

“Nhìn gì mà kỹ thế”

Đột nhiên nghe La Thành hỏi Lưu Khải Duy có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái

“Nhìn cực phẩm trước mặt. Không ngờ cô nhóc nhà cậu càng ngày càng xin đó nha, trách sao mà có người kiềm chế không nổi” haha…Lưu Khải Duy nói xong không nhịn được mà cười lớn.

“Khụ…khụ….khụ…” La Thành không biết sáng nay Lưu Khải Duy đã uống nhầm thuốc gì mà cứ liên tục mang anh ra mổ xẻ

Tô Ngọc Châu đi vào nghe thấy tiếng ho của La Thành cô ân cần đưa tay vỗ lưng anh

“Sao hôm nay em nghe anh ho nhiều vậy”

“Phụt” Lưu Khải Duy nghe xong mém chút là phun cả ngụm nước ra ngoài. La Thành cũng cứng đờ với câu nói này, anh vội diện ra một cớ trả lời cô

“Chắc có lẽ thời tiết hơi lạnh”

“Để em đi lấy áo khoác cho anh” Tô Ngọc Châu nói xong liền đi nhanh lên lầu mà không chút nghỉ ngờ nào

“Haha…La Thành, tôi thật sự không ngờ một người thanh tâm quả ɖu͙ƈ như cậu cũng có một ngày chết dưới tay phụ nữ như thể này” Lưu Khải Duy nhìn bộ dạng hiện giờ của La Thành mà không nhịn được cười. Thấy La Thành không phản biện anh ta đắc ý nói tiếp

“Mà cũng đúng thôi Đường Tăng qua ải Tây Lương Nữ Quốc còn khó thì làm sao trách cậu được”

“Cậu có chịu im miệng chưa” La Thành ném ánh mắt giết người về phía Lưu Khải Duy làm anh ta có chút khϊế͙p͙ sợ đành ngoan ngoãn ngồi ăn

Rất nhanh Tô Ngọc Châu đã mang áo khoác đến cho La Thành, cô vừa giúp anh mặc vào vừa nói với Lưu Khải Duy

“Lát nữa anh Khải Duy nhớ kê thêm thuốc trị ho cho anh ấy nha”

“Khụ…khụ….khụ…không cần đâu” La Thành xua tay từ chối

“Anh bệnh thì phải uống thuốc sao lại không cần chứ. Bệnh chỗ nào phải sớm điều trị chỗ đó anh có biết không” Tô Ngọc Châu nghiêm túc nhìn La Thành nói.

Ở bên kia Lưu Khải Duy không nhìn được cười, giọng điệu cà lơ phất phơ phụ họa vào câu nói của Tô Ngọc Châu

“Em nói đúng đó, bệnh chỗ nào phải trị dứt điểm chỗ đó chứ không sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận khác. Vừa rồi anh đã nói mà cậu ấy không chịu nghe. Anh nghĩ bệnh tình của La Thành phải cân nhiều đến em vì vậy em nên để ý đến cậu ấy một chút”

“Được anh yên tâm” Tô Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đâu nhưng cô không hề biết bộ mặt La Thành hiện giờ đang rất khó coi, anh tức giận trừng mắt nhìn Lưu Khải Duy

“Cậu ăn no rồi thì về đi”

Lưu Khải Duy cũng không dại gì ở lại làm mồi cho con hổ đang gầm thét trước mặt, anh soạn thuốc đưa cho Tô Ngọc Châu liền tạm biệt ra về. Bước đi vài bước, Lưu Khải Duy quay lại anh ta nghiêm túc nhìn La Thành hỏi

“Cậu không tiễn tôi sao?”

Chơi với nhau từ nhỏ La Thành đã quá hiểu Lưu Khải Duy. Anh đứng dậy đi theo sau lưng anh ta. Ra đến sân không chờ Lưu Khải Duy nói, La Thành lên tiếng trước

“Có việc gì?”

“Tối qua Tú Anh có gọi điện cho tôi” Lưu Khải Duy thành thật nói

“Liên quan gì đến tôi” La Thành thờ ơ quay mặt về hướng khác

“Không liên quan đến cậu thì tôi gọi cậu ra đây làm gì? Lưu Khải Duy có chút mất kiên nhẫn nhìn La Thành. Anh ta biết La Thành không muốn nghe nhưng anh vẫn muốn nói

“Tú Anh nói với tôi là cô ấy sắp đuôi nước rồi, cô ấy sợ một ngày nào đó không còn khả năng để bơi theo cậu nữa”

“Cô ấy nên nhận ra điều này sớm hơn” nghe Lưu Khải Duy nói La Thành có chút mũi lòng nhưng anh biết rõ trong lòng anh chỉ có bóng hình của một người

Lưu Khải Duy cũng không quá bất ngờ với lời này của La Thành vì rất nhiều lần anh đã chứng kiến thái độ lạnh nhạt tuyệt tình của anh ta đổi với Trần Tú Anh, đã có lúc gần như anh muốn từ mặt La Thành, bởi vì anh ta mà người phụ nữ anh yêu quý trân trọng đau khổ đến như vậy. Nhưng hôm nay anh đã có đáp án, thực tế anh và Trân Tú Anh đều giống nhau, cố chấp để rồi ôm lấy đau khổ chỉ vì quá yêu đơn phương một người.

Lưu Khải Duy hít sâu một hơi cỗ che dấu đau đớn trong lòng vỗ vai La Thành khích lệ

“Tôi hiểu rồi nhưng đoạn đường tình mà cậu chọn sẽ không dễ dàng bước qua hãy cố gắng”

Nhìn xe của Lưu Khải Duy lăn bánh rời khỏi trang viên, tâm trạng La Thành có chút tụt dốc. Anh vô thức đi đến ngồi vào băng ghế bên cạnh hồ bơi, trong đầu anh lúc này hiện lên toàn câu nói vừa rồi của Lưu Khải Duy, đoạn đường tình mà anh chọn rốt cuộc sẽ như thế nào đây? Tiếp tục lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy hay là chọn cách thổ lộ tình cảm của mình bất chấp việc Tô Viễn Sơn có đồng ÿ hay không, nhưng ông ấy là người đã có ơn dưỡng ɖu͙ƈ anh suốt hai mươi năm qua anh làm sao có thể đền đáp ân tình cho ông bằng cách này được

“Anh có tâm sự sao?” Tô Ngọc Châu ngôi xuõng bên cạnh La Thành, đôi mắt chăm chú nhìn vào ánh mắt vô hôn của anh

“Không có. Anh đang suy nghĩ vài việc ở công ty” La Thành nở nụ cười ôn nhu nhìn cô.

Nhìn vào ánh mắt La Thành lúc này cô biết anh đang nói dối, nhưng nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không miễn cưỡng.

Thấy gương mặt suy tư của Tô Ngọc Châu, La Thành gõ vào đầu cô một cái

“Đang suy nghĩ gì thế?”

“Dạ không. Chỉ là trời hôm nay đẹp quá em muốn đi dạo một chút”

“Được, anh đi với em” La Thành nâng cô đứng dậy rồi hai người cùng nhau đi dạo quanh khu vườn trong trang viên

Ở từ xa Tô Ngọc Châu nhìn thấy cả một tường rào hoa hồng Pháp làm cô vô cùng kϊƈɦ động

“Woa, đẹp quá”

Nhìn hành động trẻ con của cô La Thành không khỏi bật cười

“Thích không”

“Dạ rất thích” Tô Ngọc Châu phấn khích trả lời

“Cũng không uổng công anh đã trông nó cho em”

Tô Ngọc Châu kinh ngạc, tròn xoe đôi mắt nhìn La Thành hỏi lại

“Là anh đã trông cho em sao”

“Ừm’” La Thành mỉm cười gật đầu

Tô Ngọc Châu cảm động ôm lấy cổ La Thành rồi hôn lên má anh một cái

“Yêu anh nhất đời”

Hành động này của cô làm La Thành đơ hết mấy phút, anh đứng bất động ở đó nhìn Tô Ngọc Châu chạy nhảy trong khu vườn như một chú thỏ con

———————



Chương 12: Hương phi trong truyền thuyết



CHƯƠNG 12: HƯƠNG PHI TRONG TRUYỀN THUYẾT

La Thành đứng tựa người vào gốc bằng lăng say sưa ngắm nhìn cô gái nhỏ đang hồn nhiên đuổi theo những chú bướm hoa trong vườn, nụ cười rạng rỡ của cô dưới ánh nắng mặt trời khiến anh càng nhìn càng thêm ngất ngây

Bất chợt trước mặt Tô Ngọc Châu có một chú bướm đang bay tới, cô nhẹ nhàng đưa tay ra đón lấy chú, hình ảnh tuyệt đẹp này lập tức đập vào trong mắt La Thành làm anh không nỡ bỏ qua, anh giơ điện thoại lên thật nhanh lưu lại khoảnh khắc đáng yêu hiếm hoi này

Nhìn lại bức ảnh vừa chụp, cô gái nhỏ trong trẻo xinh đẹp đang đứng giữa một đàn bướm hoa rực rỡ sắc màu không khác gì nàng Hương Phi trong truyền thuyết khóe miệng La Thành bất giác cong lên

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ ʍôиɠ lung thì giọng nói của Tô Ngọc Châu từ xa truyên đến

“Anh ơi, bên này đẹp lắm anh mau đến đây đi”

Theo tiếng gọi của Tô Ngọc Châu, La Thành nhìn thấy cô đang đứng trong khu vực nhà kính ở đằng xa. Vẻ mặt cô lúc này vô cùng phấn khích trông như một một nàng công chúa đi lạc vào khu vườn cổ tích đầy hoa

Anh mỉm cười ôn nhu đi về phía Tô Ngọc Châu.

“Thích lắm sao?”

“Dạ vâng. Ở đây có rất nhiều loài hoa, em đã đếm đến ba trăm loài rồi mà em vân thấy còn rất nhiều”

Nghe vậy La Thành bật cười đưa tay ngắt mũi cô

“Em mới đếm có ba trăm loài thấy còn rất nhiều là đúng rồi. Ở đây tổng cộng có hơn mười ngàn loài hoa được nhập khẩu từ Hà Lan. Vườn hoa treo ngược này Lý quản gia lấy cảm hứng từ một lần chú ấy đi tham quan vườn hoa cổ tích ở Singapore cách đây hai năm”

“Hơn mười ngàn loài hoa? Nhiều đến vậy sao anh?” Tô Ngọc Châu tròn xoe mắt kinh ngạc

“Đúng vậy” La Thành mỉm cười gật đầu nhìn cô

“Thật là tuyệt quá đi. Nhìn không khác gì vườn hoa treo thu nhỏ của Singapore” Tô Ngọc Châu phấn khích nói

Nhìn cô vui vẻ như vậy tâm trạng La Thành cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ anh cảm thấy tương lai như thể nào không còn quan trọng nữa, chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười nở rộ trêи gương mặt xinh đẹp của cô là anh đã thấy đủ lắm rôi

Quanh quẩn trong vườn suốt hai giờ đồng hồ lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Nhìn thấy vâng trán mịn màng của Tô Ngọc Châu cũng đã lấm tấm mồ hôi, hai má bắt đầu ửng đỏ La Thành nói với cô

“Mệt rồi sao, chúng ta về thôi”

“Vâng, về thôi. Em thấy hơi khát”

Phía trước có một lối rẽ, La Thành dẫn Tô Ngọc Châu vòng qua hồ cá cảnh đi về cửa chính trang viên. Nhìn mọi thứ xung quanh thay đổi quá nhiều, Tô Ngọc Châu cười khổ nói với La Thành

“Dường như trong ba năm qua em đã bỏ lỡ rất nhiêu thứ nơi đây”

“Không phải bây giờ em đã trở về rôi sao. Vẫn còn rất nhiêu thứ đang chờ em” La Thành khoác vai cô an ủi

Khi đến bên hông nhà nhìn thấy cây dâu xanh đang trĩu quả La Thành đưa tay hái một quả tách vỏ cho vào miệng. Thấy anh ăn ngon lành Tô Ngọc Châu nuốt một ngụm nước bọt hỏi

“Chua không anh?”

“Không, chua chua ngọt ngọt rất ngon. Em thử đi” La Thành đưa qua cho cô một quả

“Em không tin. Trước đây anh cũng nói vậy”

“Nếu em không tin thì đừng ăn vậy” La Thành lại cho một quả nữa vào miệng, anh chép chép mấy cái ” thật sự rất ngon”

Nhìn anh ăn mà nước bọt trong miệng Tô Ngọc Châu không ngừng chảy ra, cô không kiềm lòng nổi cuối cùng cũng tách một quả cho vào miệng

“Đúng vậy” La Thành mỉm cười gật đầu nhìn cô

“Thật là tuyệt quá đi. Nhìn không khác gì vườn hoa treo thu nhỏ của Singapore” Tô Ngọc Châu phấn khích nói

Nhìn cô vui vẻ như vậy tâm trạng La Thành cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ anh cảm thấy tương lai như thể nào không còn quan trọng nữa, chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười nở rộ trêи gương mặt xinh đẹp của cô là anh đã thấy đủ lắm rôi

Quanh quẩn trong vườn suốt hai giờ đồng hồ lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Nhìn thấy vâng trán mịn màng của Tô Ngọc Châu cũng đã lấm tấm mồ hôi, hai má bắt đầu ửng đỏ La Thành nói với cô

“Mệt rồi sao, chúng ta về thôi”

“Vâng, về thôi. Em thấy hơi khát”

Phía trước có một lối rẽ, La Thành dẫn Tô Ngọc Châu vòng qua hồ cá cảnh đi về cửa chính trang viên. Nhìn mọi thứ xung quanh thay đổi quá nhiều, Tô Ngọc Châu cười khổ nói với La Thành

“Dường như trong ba năm qua em đã bỏ lỡ rất nhiêu thứ nơi đây”

“Không phải bây giờ em đã trở về rôi sao. Vẫn còn rất nhiêu thứ đang chờ em” La Thành khoác vai cô an ủi

Khi đến bên hông nhà nhìn thấy cây dâu xanh đang trĩu quả La Thành đưa tay hái một quả tách vỏ cho vào miệng. Thấy anh ăn ngon lành Tô Ngọc Châu nuốt một ngụm nước bọt hỏi

“Chua không anh?”

“Không, chua chua ngọt ngọt rất ngon. Em thử đi” La Thành đưa qua cho cô một quả

“Em không tin. Trước đây anh cũng nói vậy”

“Nếu em không tin thì đừng ăn vậy” La Thành lại cho một quả nữa vào miệng, anh chép chép mấy cái ” thật sự rất ngon”

Nhìn anh ăn mà nước bọt trong miệng Tô Ngọc Châu không ngừng chảy ra, cô không kiềm lòng nổi cuối cùng cũng tách một quả cho vào miệng nhai

“Ôi chua quá” Tô Ngọc Châu nhăn mặt thốt lên

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô La Thành bật cười khanh khách

“Không được cười” Tô Ngọc Châu tức giận trừng mắt nhìn La Thành ” Anh là tên lừa đảo, em không chơi với anh nữa”

Nhìn bộ dạng của Tô Ngọc Châu lúc này bảo La Thành nhịn cười cũng khó. Anh gõ lên đầu cô một cái

“Là do em ngốc thôi, dâu xanh làm gì mà ngọt được chứ”

“Anh lừa em còn dám mắng em ngốc. Anh muốn cười thì ở đây cười cho đến chết luôn đi”

Tô Ngọc Châu giận dỗi bỏ đi vào nhà. Cô không biết dáng vẻ lúc này của cô đáng yêu đến độ nào

“Có chuyện gì thế” Tô Viễn Sơn nghe tiếng Tô Ngọc Châu la hét từ xa, vừa thấy cô bước vào ông liên lên tiếng hỏi

“Ba, anh bắt nạt con” Tô Ngọc Châu phụng phịu ngồi xuống bên cạnh ông

“La Thành làm gì con” Tô Viễn Sơn quay sang mỉm cười hỏi cô

“Dâu xanh chua như vậy mà anh bảo ngọt làm con ăn cả trái hại dạ dày con bây giờ xót luôn rồi” Tô Ngọc Châu bắt đầu kể tội La Thành

Trần Tú Anh lắng lặng ngồi theo dõi Tô Ngọc Châu từ lúc vừa vào cửa cho đến giờ, nghe cô chủ nhỏ kể tội La Thành, Trân Tú Anh cũng không thể nhịn cười cô khéo léo đưa tay lên che miệng. Cô không ngờ một người luôn lạnh lùng cao ngạo như La Thành lúc ở bên cạnh cô gái này lại có một bộ mặt hoàn toàn khác biệt như thế. Xem ra giống như mọi người trong công ty đã nói La Thành đặc biệt cưng chiêu cô chủ nhỏ của họ.

———————



Chương 13: Dìm hàng con gái



CHƯƠNG 13: DÌM HÀNG CON GÁI

Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh mắng yêu Tô Ngọc Châu

“Con lớn rồi mà cứ như trẻ con, để chị Tú Anh cười cho”

Tô Ngọc Châu có chút sững sờ vừa rồi giận dỗi La Thành lúc đi vào nhà cô không để ý, bây giờ nghe Tô Viễn Sơn nói cô mới phát hiện có một cô gái ăn vận trẻ trung, gương mặc xinh đẹp kiêu sa, đôi môi đỏ mộng vô cùng quyến rũ đang ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô làm cô ngượng đến đỏ mặt. Cô quay sang nũng nịu nói với Tô Viên Sơn

“Trong nhà có khách mà ba không nói với con. Cái này ba biết gọi là gì không?”

“Gọi là gì nào” Tô Viên Sơn hỏi

“Cái này gọi là dìm hàng con gái” Tô Ngọc Châu bĩu môi nói

Tô Viễn Sơn phì cười gõ yêu lên trán cô rồi quay sang nói với Trần Tú Anh

“Ngọc Châu vẫn còn tính trẻ con để cháu cười chê rồi”

“Dạ không đâu ạ. Cô Tô nhí nhảnh đáng yêu cháu rất thích”

Thật sự vừa rồi nhìn hai người nói chuyện Trân Tú Anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tô Ngọc Châu, cô ấy không những được sinh ra trong gia đình giàu có mà còn có ba và anh trai hết mực cưng chiêu, nâng niu như quốc bảo. Còn Trân Tú Anh từ nhỏ đã sống xa gia đình, mặc dù ba mẹ cũng rất yêu thương cô nhưng tình cảm họ dành cho cô không ngọt ngào như Tô Viễn Sơn đã dành cho cô chủ nhỏ.

Cũng có lẽ vì bối cảnh gia đình đã hình thành nên tính cách hai người hoàn toàn trái ngược. Một Trần Tú Anh điềm đạm ít nói, một Tô Ngọc Châu vui tươi nhí nhảnh

Tô Viễn Sơn nghe thấy Trân Tú Anh gọi là Cô Tô ông liền nói

“Cháu lớn tuổi hơn sau này cứ gọi là Ngọc Châu đi. Không cần phải khách sáo như vậy”

“Dạ vâng ạ” Trần Tú Anh vui vẻ đón nhận đặc quyền này của ông. Cô quay sang nói với Tô Ngọc Châu

“Ngọc Châu…. tên em rất hay. Em có ngại khi chị gọi em như vậy không?”

“Không đâu. Gọi như vậy em thấy tự nhiên hơn” Mặc dù Tô Ngọc Châu không mấy thiện cảm với Trân Tú Anh bởi vì cô cảm nhận được Trần Tú Anh có một mối đe dọa tìm ẩn đối với cô nhưng từ nhỏ Tô Ngọc Châu đã được dạy dỗ rất tốt nên lúc nói chuyện cô vẫn giữ thái độ ôn hòa như nước khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu tâm tư của cô.

Tô Ngọc Châu dò xét hỏi Trần Tú Anh

“Chị là bạn của anh trai em?”

Trân Tú Anh mỉm cười gật đầu. Cô không biết mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật chất là gì nhưng gọi là bạn bè cũng không sai

Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh theo dõi hai cô gái trò chuyện. Ban đầu ông còn e ngại Tô Ngọc Châu tính tình trẻ con sẽ lép vế trước một người từng trải kinh nghiệm như Trân Tú Anh nhưng không ngờ đứa con gái bảo bối này của ông lại ứng xử khá tốt làm ông rất hài lòng

Lần này Tô Viễn Sơn cũng đặc biệt ấn tượng với Trần Tú Anh, tuy cô là con gái của Thị Trưởng thành phố nhưng cách nói chuyện lại rất gần gũi chân tình không giống với những cô gái con nhà quyên quý khác.

Thời gian vừa qua ông cũng từng nghe mọi người trong công ty đồn thổi về mối quan hệ giữa cô và La Thành. Chỉ có điều ông nhận thấy đứa con trai này của ông dường như không có hứng thú với đoạn tình cảm này.

Mọi người ngồi đây nói chuyện cũng khá lâu mà La Thành vẫn chưa đi vào. Tô Viễn Sơn nhìn thấy ánh mắt Trần Tú Anh cứ liên tục hướng ra cửa ông quay sang nói với Tô Ngọc Châu

“Con ra ngoài gọi La Thành vào đây”

Tô Ngọc Châu vâng lời ông đứng dậy đi tìm La Thành. Nhưng đầu óc cô giờ đây vô cùng nặng trĩu, cái tên “Trần Tú Anh” này cô cảm thấy rất quen, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra.

Nghĩ đến lúc đầu óc sắp nổ tung Tô Ngọc Châu mới nhớ ra cô ấy chính là người hôm qua đã gọi cho La Thành rất nhiều cuộc mà anh ấy không nhấc máy. Vậy Rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ gì? Tại sao La Thành không nhận điện thoại của cô ấy trước mặt cô? Tô Ngọc Châu không ngừng đặt câu hỏi, có một chút phiền não cô buôn bã bước đi ra ngoài

La Thành đang chăm sóc mấy cây cảnh trước sân thấy Tô Ngọc Châu đi ra anh nở nụ cười thật tươi nhìn cô

“Hất giận rôi sao?”

“Ba bảo em ra gọi anh vào”

“Được rồi, anh vào ngay” La Thành đặt chiếc kéo tỉa cành xuống rồi đi đến vòi nước bên cạnh rửa tay. Tô Ngọc Châu đi theo đứng bên cạnh, cô có nhiều điều cô rất muốn hỏi anh nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cảm thấy biểu hiện của cô có chút khác lạ. La Thành quan tâm hỏi cô

“Đang nghĩ gì thế”

Sau một hôi ngập ngừng Tô Ngọc Châu lên tiếng

“Anh và Trần Tú Anh là mối quan hệ thế nào”

Với biểu cảm hiện giờ của cô La Thành cũng tám chín phần đoán được Trân Tú Anh đang ở bên trong. Anh hiểu Tô Ngọc Châu hơn bất kỹ ai, nhìn bê ngoài cô vui tươi nhí nhảnh nhưng thật chất bên trong rất dễ bị tổn thương. Anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều nên trả lời ngắn gọn

“Là đồng nghiệp, bạn bè”

“Chỉ đơn giản vậy sao?” Tô Ngọc Châu mím môi nhìn anh

“Ừ. Chỉ vậy” La Thành khẳng định

Nghe vậy tâm trạng Tô Ngọc Châu cũng được thả lỏng. Cô lắng lặng theo sau La Thành đi vào nhà.

Vừa bước đến phòng khách, Tô Ngọc Châu ranh mãnh vượt lên trước mặt La Thành đi đến ngồi cạnh Trần Tú Anh để lại vị trí bên cạnh Tô Viễn Sơn cho anh. Nhìn hành động ấu trĩ của cô La Thành có chút buồn cười

———————



Chương 14: Trần tú anh tìm đến cửa



CHƯƠNG 14: TRẦN TÚ ANH TÌM ĐẾN CỬA

La Thành đi vào lễ phép chào hỏi Tô Viễn Sơn rôi ngồi xuống bên cạnh ông. Vẻ mặt ôn hòa, đôi mắt đen sâu thắm nhìn về phía Trần Tú Anh. Có lẽ do những lời nói lúc sáng của Lưu Khải Duy đã làm cho anh có chút thương cảm đối với cô nên lúc này khi đối mặt với cô anh không còn thái độ lạnh lùng như trước.

Còn Trần Tú Anh từ lúc nhìn thấy anh bước vào cô đã vô cùng căng thẳng, đôi mắt rũ xuống, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay cũng chảy không ít mồ hôi.

Thấy Trân Tú Anh có chút mất tự nhiên Tô Viễn Sơn lên tiếng

“Tú Anh ở đây chờ con cũng khá lâu rồi. Hai đứa nói chuyện đi, ba đi về phòng trước” nói rồi ông đứng dậy định rời đi nhưng khi nhìn thấy Tô Ngọc Châu vẫn còn hồn nhiên cầm tách trà nóng trêи tay vừa thổi vừa uống ông đành nói với cô

“Ngọc Châu, lâu rồi hai ba con mình không có đấu cờ với nhau, hôm nay ba cũng rảnh hay là lên phòng cùng ba đánh vài ván để ba xem mấy năm nay con có tiến bộ gì không”

Tô Ngọc Châu có chút sững sờ nhìn ông, đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ ba sợ cô ngồi đây làm bóng đèn cản trở hai người họ sao? Nếu vậy thì cô đi, ở lại người khác lại nói cô có não mà không biết suy nghĩ. Nhưng giờ cô cũng không có tâm trí để đánh cờ. Cô đặt tách trà xuống rồi nói với Tô Viễn Sơn

“Để hôm khác đi ba, hôm nay con phải sắp xếp lại phòng, từ hôm trở về đến giờ con chưa có thời gian để làm”

Nói xong Tô Ngọc Châu liếc nhìn La Thành rồi lại nhìn Trân Tú Anh. Có chút miễn cưỡng, cô nói

“Hai người trò chuyện vui vẻ, em có việc cần làm em đi trước”

“Gặp lại em sau” Trần Tú Anh vui vẻ nói

Tô Ngọc Châu phiền muộn đứng dậy đi lên lầu. Lúc đi ngang qua иɦũ ɦσα Phương, cô căn dặn bà

“Trưa nay con muốn nghỉ ngơi, bữa trưa иɦũ ɦσα đừng gọi con”

La Thành nghe thấy lời cô, anh bá đạo lên tiếng

“Muốn nghỉ thì cũng chờ ăn cơm xong rồi nghỉ. Không cho phép bỏ bữa”

Trong lúc Tô Ngọc Châu đang khó chịu trong người mà không có nơi xả, giờ lại nghe mãy lời này của La Thành cô phông má lên tiếng

“Em ăn dâu no rồi”

Lời Tô Ngọc Châu vừa dứt Trân Tú Anh bật cười. Cô cảm thấy cô chủ nhỏ thật quá lợi hại, ngay cả lúc hờn dỗi cũng rất đáng yêu, thảo nào mọi người trong nhà đều yêu quý cô ấy đến vậy.

Còn La Thành chỉ biết nhìn Tô Ngọc Châu lắc đầu nhưng trêи gương mặt hiện lên rõ sự cưng chiều dành cho cô

Đôi mắt anh híp lại nhìn Trân Tú Anh nói

“Từ nhỏ Ngọc Châu luôn mang đến mùa xuân cho cả nhà. Bây giờ đã lớn vậy rồi nhưng vẫn cứ như trẻ con”

“Ngọc Châu nhí nhảnh đáng yêu quá. Tuy là lân đầu tiên em gặp nhưng đã thấy thích em ãy vô cùng. Nếu em có một đứa em gái như vậy chắc chắn em cũng sẽ rất cưng chiêu” Trân Tú Anh thật lòng nói

“Em gái thì không có nhưng sắp tới em sẽ có một đồng nghiệp như thế” La Thành mỉm cười nhìn Trần Tú Anh nói. Lời này của anh cũng ngầm nói với cô rằng mối quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Sẽ không có ngày Ngọc Châu trở thành em gái cô

Nhưng Trần Tú Anh lại không hề để ý đến hàm ý đó, nghe thấy anh nói “sẽ có một đồng nghiệp như thế” cô liên hỏi lại

“Ý anh là Ngọc Châu sắp đến Tô Thị làm?”

“Đúng vậy. Đầu tuân sẽ bắt đầu công việc”

“Vậy sao. Em nghĩ mọi người sẽ rất vui khi được tiếp xúc với một cô chủ hồn nhiên nhí nhảnh như Ngọc Châu” Trân Tú Anh vui vẻ nhận định

“Hy vọng là thế”

“Tin em đi. Chắc chắn sẽ như vậy” Trân Tú Anh tự tin vào mắt nhìn của cô

“Để xem” La Thành nhếch miệng cười, nụ cười của anh vô cùng quyến rũ làm nhịp tim Trần Tú Anh bất ngờ tăng tốc, trống đập liên hồi

Sáng nay khi quyết định đến đây cô cứ nghĩ lúc La Thành thấy cô sẽ tức giận không thèm nhìn mặt nhưng không ngờ anh không những không ghét bỏ mà còn nhiều lần mỉm cười với cô. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh trò chuyện vui vẻ với cô như vậy khiến cô cảm thấy trái tim mình ấm lên rất nhiều.

Trân Tú Anh rụt rè lấy một chiếc hộp trong túi xách ra đặt trước mặt La Thành, mỉm cười nói với anh

“Chúc anh sinh nhật muộn” sợ La Thành nói lời từ chối cô lại nói tiếp “món quà này em mất cả tháng để chuẩn bị nó. Anh không được từ chối đâu đó”

Trước sự bá đạo của cô, La Thành cũng không nỡ từ chối.

“Cám ơn. Tôi sẽ nhận nó”

“Cám ơn em suông vậy sao” Trân Tú Anh nửa đùa nửa thật nhìn anh

“Em muốn thế nào?” La Thành nhìn cô hỏi

“Chí ít cũng mời em một bữa cơm trưa chứ”

“Được thôi” La Thành vui vẻ đông ý

Trần Tú Anh có chút kϊƈɦ động, cô không ngờ anh lại dễ dàng nhận lời như vậy.

Là con gái ai cũng muốn được nũng nịu với người mình yêu, Trân Tú Anh cũng không ngoại lệ. Hôm nay La Thành có vẻ rất vui vẻ cô cũng muốn thử một lần. Cô lấy hết can đảm nói với anh

“Cái này là tự anh hứa, em không có ép đấy nha”

“Ừ. Qua tuần tôi sắp xếp xong sẽ báo em, gần đây tôi khá bận”

Trần Tú Anh vui vẻ gật đầu. Không ai biết được trong lòng cô lúc này đang vui như mở hội.

———————



Chương 15: Tiểu thư xinh đẹp



CHƯƠNG 15: TIỂU THƯ XINH ĐẸP

Chợt Trần Tú Anh nhớ ra một vấn đề chính mà chút nữa đã quên mất. Cô nhìn La Thành hỏi

“Em nghe Khải Duy nói mấy nay anh sốt cao, anh đã đỡ chưa”

“Đã khỏe nhiều rồi. Mai có thể đi làm lại”

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa” Trân Tú Anh miễn cưỡng nói, tuy cô có chút tiếc nuối nhưng trong người anh đang không khỏe cô cũng không muốn làm phiền anh quá lâu

“Để tôi tiễn em” La Thành đứng dậy tiễn cô ra về

Hai người đi ra đến sân, một con vẹt treo gân đó thấy bóng người liên kêu lên

“Tiểu thư xinh đẹp, tiểu thư xinh đẹp”

Lần đầu tiên thấy con chim biết nói Trần Tú Anh đứng ngây ngốc nhìn nó rồi quay sang hỏi La Thành

“Nó biết nói?”

“Đúng vậy. Loài chim này nó biết bắt chước tiếng người” La Thành trả lời

“Nó cũng có thể phân biệt được giới tính sao” Trân Tú Anh ngây ngô hỏi anh

La Thành bật cười với câu hỏi ngốc nghếch của cô

“Không. Em dạy nó thế nào nó sẽ nói thế ấy. Vừa rồi nó gọi tiểu thư xinh đẹp là do mấy hôm nay Ngọc Châu ra sức dạy nó đấy”

“Thì ra là vậy. Em cảm thấy trong nhà anh thật thú vị, thảo nào mà nhìn anh ở nhà khác với lúc ở công ty đến vậy” Trân Tú Anh thành thật nói

“Khác thế nào” La Thành nheo mắt hỏi

“Ở nhà anh vui vẻ tràn đây sức sống còn ở công ty thì lạnh lùng đáng sợ” nói xong Trân Tú Anh đưa tay lên che miệng, cô không biết hôm nay ăn phải thứ gì mà dám nói những lời này với anh. Trân Tú Anh cúi đầu nhìn xuống đất như một đứa trẻ vừa gây nên tội, cô sợ anh tức giận sẽ không nhìn mặt cô nữa

“Để đồng nghiệp nhận xét như vậy chắc tôi cần phải xem lại bản thân mình rồi” La Thành đút hai tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Tú Anh

“Em……. Trân Tú Anh vô cùng lúng túng nói không thành lời

“Được rồi, tôi chỉ đùa em thôi. Ở đây nắng quá mau lên xe đi”

Trân Tú Anh đưa tay vuốt tóc ái ngại nhìn La Thành

“Vậy em vê nha”

“Đi đường cẩn thận” La Thành dặn dò

Đợi Trân Tú Anh rời khỏi La Thành quay trở vào nhà, lúc này đồng hồ đã hơn mười một giờ rưỡi mà anh không thấy Tô Ngọc Châu xuống ăn trưa.

Nghĩ tới hôm nay cô nhóc này lại giở trò bướng bỉnh, La Thành thở dài đi lên lầu tìm cô nhưng anh không biết rằng vừa rồi ở cửa số phòng ngủ lầu hai Tô Ngọc Châu nhìn thấy anh và Trân Tú Anh nói cười vui vẻ khiến cô vô cùng khó chịu có cảm giác nơi lòng ngực đau như dao cắt

Tô Ngọc Châu buồn bã lên giường nhắm mắt lại chẳng màng đến việc ăn uống.

Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa Tô Ngọc Châu nghĩ иɦũ ɦσα Phương gọi xuống ăn trưa, cô nói vọng ra

“Con muốn nghỉ ngơi, иɦũ ɦσα đừng phiên con”

Tô Ngọc Châu vừa nói xong đã nghe thấy tiếng “cạch”, cửa phòng lập tức được mở ra. Thân ảnh cao lớn của La Thành từ ngoài bước vào. Cô giận dỗi kéo chăn trùm kín đầu không muốn nói chuyện với anh

La Thành đi đến ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng nói

“Nha đầu mau xuống ăn cơm”

“Em không muốn ăn”

“Em không muốn ăn cũng phải ăn. Không được bỏ bữa” La Thành bá đạo ra lệnh

“Em đã nói không muốn ăn rôi mà. Em muốn yên tĩnh, anh ra ngoài đi” Tô Ngọc Châu bướng bỉnh trả lời

“Lại giận anh chuyện gì sao” La Thành biết cô nhóc này ưa mềm không ưa cứng, anh đành phải xuống nước dỗ dành

“Đúng vậy, anh là một tên chuyên lừa gạt, em không muốn nói chuyện với anh nữa” Tô Ngọc Châu tung chăn ngồi dậy tức giận nhìn La Thành

“Anh lừa gạt em chuyện gì” La Thành mở to đôi mắt chăm chăm nhìn cô, chẳng lẽ lúc sáng anh lừa cô ăn dâu lại khiến cô tức giận đến vậy sao? Mà nghĩ kỹ lại lý do này cũng không đúng lắm

Tô Ngọc Châu mím chặt môi nói với La Thành

“Anh nói anh với Trần Tú Anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp, bạn bè nhưng vừa rồi em thấy không phải đơn giản như vậy. Anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao”

“Anh nói thật. Hay là em muốn cô ấy trở thành bạn gái anh em mới vừa lòng” La Thành có chút mất kiên nhẫn nhìn cô

“Ai muốn chứ. Em chưa chuẩn bị tâm lý có thêm chị dâu đâu” Tô Ngọc Châu trừng mắt nhìn anh

“Được rồi, nếu em không muốn thì anh không có. Như vậy được chưa?” La Thành cưng chiều vuốt tóc cô nói

“Nếu cả đời này em không muốn thì sao’ Tô Ngọc Châu phụng phịu hỏi lại anh

“Vậy cả đời này anh sẽ không lãy vợ”

“Lại lừa em” Tô Ngọc Châu quay mặt đi hướng khác trốn tránh ánh mắt lúc này của anh

“Anh đang nghiêm túc” ánh mắt đầy mị lực của anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt

Nhịp tim của Tô Ngọc Châu bất ngờ tăng nhanh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút hồn của La Thành hỏi

“Trong lòng anh, em quan trọng đến vậy sao”

“Đúng vậy” La Thành nghiêm túc nhìn cô gật đầu

“Vì sao?” Tô Ngọc Châu căng thẳng nhìn anh, có một giác quan nào đó nói cho cô biết anh ấy cũng có cảm giác với cô

La Thành không vội trả lời ngay, anh đưa tay lên véo má Tô Ngọc Châu chậm rãi nói

“Bởi vì em là em gái của anh cũng là người thân nhất bên cạnh anh”

Câu trả lời của La Thành làm Tô Ngọc Châu có chút thất vọng thì ra trong mắt anh cô chỉ là một đứa em gái mà thôi.

Nén nỗi đau vào trong Tô Ngọc Châu cười khổ nhìn La Thành

“Anh yên tâm, em sẽ không vô lý đến vậy đâu. Nếu anh thích ai em sẽ cố gắng thích người đó nhưng em cần có thời gian”

“Được rồi, chuyện này để sau này tính. Bây giờ việc quan trọng là đi giải quyết cái dạ dày của anh trước đã. Anh đói quá” La Thành ôm bụng ỉu xìu nhìn cô nói

Thấy vẻ mặt như muốn câu xin của anh Tô Ngọc Châu bật cười, cô nắm tay anh bước xuống giường

“Đi thôi, để anh xỉu ở đây em không cõng nổi anh đâu”

La Thành mỉm cười đứng dậy đi theo cô. Trong lòng thầm nói ” Nhóc con, em còn non lắm không đấu lại với anh đâu, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc tuyệt thực”

———————



Chương 16: Heo lười mau dậy đi



CHƯƠNG 16: HEO LƯỜI MAU DẬY ĐI

Buổi chiều lúc Tô Ngọc Châu còn đang say ngủ La Thành gõ cửa đi vào, cô mở mắt ra nhìn thấy anh liền đóng mắt lại ngủ tiếp

La Thành mỉm cười đi đến kéo chăn cô xuống

“Heo lười mau dậy đi, xem ai đến tìm em này”

“Ai em cũng không muốn gặp, em buôn ngủ lắm, anh đừng phiên em’” nói rồi Tô Ngọc Châu kéo chăn lên tiếp tục ngủ

Đường Thúy Nhiên đứng phía sau La Thành mỉm cười lên tiếng

“Nếu cậu không muốn gặp vậy tớ về đây”

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên Tô Ngọc Châu ngôi bật dậy, hai tay dụi mắt nhìn vê cô gái đang đứng phía sau La Thành, thấy Đường Thúy Nhiên cô phấn khích nhảy khỏi giường chạy đến kéo tay cô ấy mừng rỡ nói

“Cậu vê lúc nào sao không báo tớ trước”

“Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu ai ngờ cậu lại thẳng thừng đuối khách” Đường Thúy Nhiên mỉm cười trêu chọc cô

“Ai nói tớ đuổi khách chứ, mấy hôm nay trái múi giờ tớ ngủ không ngon giấc nên cứ thèm ngủ, cái này không tính” Tô Ngọc Châu giải thích

Nghe Tô Ngọc Châu nói La Thành cảm thấy đau lòng, mấy hôm nay cô không ngủ ngon giấc vậy mà đêm qua còn phải thức khuya chăm sóc cho anh làm anh cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Đôi mắt u sầu La Thành nhìn Tô Ngọc Châu, thấy hai cô gái trước mặt cứ tíu tít không ngừng anh sợ ở lại phá vỡ bầu không khí vui vẻ của hai người, La Thành lịch sự nói với Đường Thúy Nhiên

“Em ở lại trò chuyện với Ngọc Châu, anh vê phòng có việc”

“Dạ, tạm biệt anh” Đường Thúy Nhiên vui vẻ nói

Đợi khi La Thành ra ngoài đóng cửa lại cô quay sang nghịch ngợm nói với Tô Ngọc Châu

“Anh La Thành càng lúc càng đẹp trai rồi. Kiểu này phụ nữ bọn tớ sao sống nổi”

“Nhưng tớ không thích những phụ nữ vây quanh anh ấy đâu” Tô Ngọc Châu nghiêm túc nói

Nhìn thái độ của Tô Ngọc Châu lúc này Đường Thúy Nhiên có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa cô không ngờ Tô Ngọc Châu lại căng thẳng đến vậy.

“Ngay cả tớ cũng không được sao” Đường Thúy Nhiên thăm dò hỏi

“Tớ không biết”

Đường Thúy Nhiên sững sờ nhìn Tô Ngọc Châu thái độ này đã nói rõ quan điểm của cô ấy, ngay cả người bạn thân nhất như cô cũng không được nhòm ngó La Thành.

Đường Thúy Nhiên xoay người Tô Ngọc Châu lại, hai mắt trực diện nhìn nhau cô nghiêm túc hỏi

“Nói thật cho tớ biết có phải cậu yêu anh ấy rôi không?”

Tô Ngọc Châu có chút hoảng loạn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Đường Thúy Nhiên, thật ra vấn đề này cô đã nhiều lần đặt câu hỏi với chính mình nhưng thật sự cho đến bây giờ cô cũng không phân biệt được tình cảm cô dành cho La Thành là thế nào.

Tô Ngọc Châu buôn bã nói

“Tớ thật sự không biết nhưng tớ cảm thấy rất khó chịu khi thấy người phụ nữ khác thân mật với anh ấy”

“Khó chịu thế nào nói tớ nghe”

“Chẳng hạn như hôm nay có một cô gái tên Trần Tú Anh đến tìm anh ấy, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ với nhau tìm tớ cảm thấy đau lắm” Tô Ngọc Châu thành thật nói

“Vậy là cậu đã yêu anh ấy mất rồi bạn của tôi ơi” Đường Thúy Nhiên thở dài một hơi nói với Tô Ngọc Châu

“Thúy Nhiên, cậu nói cho tớ biết giờ tớ phải làm sao đây” Tô Ngọc Châu mím chặt môi nhìn Đường Thúy Nhiên

“Tớ cũng không biết. Còn hôn ước với nhà họ Kiều cậu tính thế nào” Đường Thúy Nhiên lên tiếng nhắc nhở

“Tớ sẽ không lấy cái tên đào hoa đó đâu. Hàng second hand tớ không thèm” Tô Ngọc Châu bĩu môi khinh thường

“Cậu nói cũng đúng, thân là đại tiểu thư của nhà họ Tô sao có thể dùng lại hàng người khác đã sử dụng rồi. Mất mặt chết. Mấy lần tớ nhìn thấy hắn ta tay trong tay với cô người mẫu lắng lơ đó trông chướng mắt vô cùng” Đường Thúy Nhiên bức xúc nói

“Hạng người đó tớ không để vào mắt, cậu không cần phải tức giận thay tớ”

“Cậu nói cũng phải, bên cạnh cậu đã người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú lại cưng chiêu cậu hết mực thì còn quan tâm chi đến hạng người này” Đường Thúy Nhiên trêu chọc

“Thế này là cậu đang ghen ty với tớ đấy à” Tô Ngọc Châu kênh kiệu nhìn Đường Thúy Nhiên

“Không. Đây gọi là ngưỡng mộ”

“Ngưỡng mộ chuyện tình ngang trái của tớ sao” Tô Ngọc Châu cười khổ nói

“Cậu và anh ấy không có quan hệ huyết thống sao lại gọi là ngang trái. Nhưng ….” Đường Thúy Nhiên trở nên lúng túng cô không biết chuyện này có nên nói ra hay không

“Chuyện gì thế” Tô Ngọc Châu khẩn trương hỏi

“Việc này..” Đường Thúy Nhiên vẫn do dự không muốn nói

“Chuyện gì cậu mau nói đi” Tô Ngọc Châu hồi hộp giục Đường Thúy Nhiên

“Cậu có biết Trân Tú Anh mà cậu nói chính là em gái của Trân Bách Chiêu?”

Tô Ngọc Châu tròn xoe mắt kinh ngạc

“Là thật sao?”

“Là thật. Cô ta đã theo đuổi anh La Thành suốt mấy năm qua rồi”

Sắc mặt Tô Ngọc Châu trở nên sa sâm bởi vì cô biết Trân Bách Chiêu là người bạn rất thân của La Thành, hai người chơi cùng nhau từ lúc La Thành vẫn còn là cậu ấm nhà họ La, trước đây anh ấy cũng từng kể cho cô nghe mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà La – Trần.

Tô Ngọc Châu chán nản hai tay chống cằm nhìn Đường Thúy Nhiên nói

“Trân Tú Anh là em gái Trân Bách Chiêu nói như vậy La Thành đã biết cô ta trước khi đến nhà tớ sao? vậy có khả năng nào dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà anh ấy sẽ cưới Trần Tú Anh không?

“Ngọc Châu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Theo tớ nếu cậu thật sự thích anh La Thành thì chỉ bằng cậu đi hỏi rõ anh ấy” Đường Thúy Nhiên thật tâm khuyên nhũ

“Được không” Tô Ngọc Châu lo lắng nhìn Đường Thúy Nhiên hỏi, cô không tự tin vào bản thân, sợ mình đi quá giới hạn không còn cơ hội quay đầu lại

“Cho dù cậu quyết định thể nào tớ vẫn luôn bên cạnh ủng hộ cậu”

Nghe được câu nói này Tô Ngọc Châu vô cùng cảm động đôi mắt ngấn lệ cô ôm lấy Đường Thúy Nhiên

“Cậu đúng là chị em tốt của tớ”

Từ nhỏ Tô Ngọc Châu lúc nào cũng xinh tươi nhí nhảnh, hôm nay nhìn thấy cô ấy như thế này Đường Thúy Nhiên cảm thấy vô cùng xót xa. Cô đưa tay lau những giọt nước mắt vừa rơi xuống trêи gương mặt kiều diễm của Tô Ngọc Châu nhẹ nhàng hỏi

“Có muốn đi dạo một chút không”

Tô Ngọc Châu gật đầu

“Chờ tớ một lát nha”

Nhìn theo bóng lưng Tô Ngọc Châu đang bước vào phòng tắm, Đường Thúy Nhiên có một dự cảm sợ rằng những ngày tháng vui vẻ của cô không còn được bao lâu nữa

———————



Chương 17: Em rất đẹp





CHƯƠNG 17: EM RẤT ĐẸP

Khoảng hai mươi phút sau Tô Ngọc Châu mở cửa phòng tắm đi ra, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dáng dài thắt eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng trông cô xinh đẹp như một nàng công chúa.

Lúc này Đường Thúy Nhiên đang ngôi trêи sofa lướt điện thoại, nhìn thấy Tô Ngọc Châu bước ra cô cũng phải ngây ngốc ngắm nhìn.

Tuy Đường Thúy Nhiên từng là một hoa khôi ngành y nhưng so với cô gái này cô tự nhận mình còn kém xa cô ấy, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Ngọc Châu cảm thán

“Tô tiểu thư cậu thật xinh đẹp”

“Bác sĩ Đường quá khen rồi” Tô Ngọc Châu cười rạng rỡ nhìn cô

Sau khi cẩn thận chỉnh lại nơ áo lân nữa, Tô Ngọc Châu cầm túi xách lên đi đến khoát tay Đường Thúy Nhiên

“Xong rồi, chúng ta đi thôi”

Ra đến hành lang Tô Ngọc Châu nhìn cửa phòng trước mặt cô nhớ đến lần trước lặng lẽ đi ra ngoài đã làm cho La Thành lo lắng chạy đi tìm. Tô Ngọc Châu dừng lại nói với Đường Thúy Nhiên

“Tớ vào nói với anh La Thành một tiếng, cậu xuống nhà chờ tớ nha”

Đường Thúy Nhiên gật đầu đi trước. Lúc này Tô Ngọc Châu đi đến gõ cửa căn phòng trước mặt.

“Vào đi”

Một âm thanh trâm thấp bên trong vọng ra Tô Ngọc Châu mở cửa bước vào.

La Thành đang tập trung xem tài liệu nghe tiếng bước chân đi tới anh ngẩn mặt lên nhìn. Thấy Tô Ngọc Châu đang đứng trước mặt, anh chăm chú nhìn cô từ đầu tới chân rồi mỉm cười hỏi

“Đi chơi sao?”

“Vâng” Tô Ngọc Châu gật đầu nhưng thoáng trong lòng có chút thất vọng

“Em đi đi, đừng vê muộn quá” La Thành nhắc nhở

Tô Ngọc Châu buôn bã quay mặt bước đi nhưng đi được mãy bước cô quay đầu lại gọi

“Anh…

“Hửm’ La Thành ngẩn mặt lên nhìn cô

“Hôm nay em không đẹp sao?”

“Không có, em rất đẹp, sao vậy?” La Thành khó hiểu nhìn cô.

“Vậy sao anh không khen em” Tô Ngọc Châu phụng phịu hỏi

“Hả…” La Thành sửng sốt vài giây đến khi tiêu hóa được câu hỏi của Tô Ngọc Châu anh liên bật cười đứng dậy đi đến gõ yêu vào trán cô nói

“Trong mắt anh em lúc nào cũng rất xinh đẹp không lẽ em muốn anh cứ treo chữ “đẹp” lên cửa miệng, mỗi lần nhìn thấy em đều nói hay sao”

“Anh dẻo miệng, không nói với anh nữa em đi đây” Tô Ngọc Châu đỏ mặt bỏ đi, La Thành nhìn theo bóng lưng cô chỉ biết lắc đầu mỉm cười, cô bé này da mặt cũng mỏng thật

Ra đến bên ngoài Tô Ngọc Châu nhí nhảnh ló đầu vào cửa nói với anh

“Đừng chờ cơm tối em”

“Anh biết rôi. Đi chơi vui vẻ” La Thành nhìn cô nói

Tô Ngọc Châu đóng cửa lại mỉm cười vui vẻ bước đi. Cô nhớ đến một câu nói mà cô rất tâm đắc:

“Tình yêu đích thực giống như âm thanh của chuông gió. Tuy mong manh và khó nắm bắt nhưng nó lại chẳng bao giờ mất đi chỉ cần có gió… thì chuông lại sẽ kêu. Chỉ cần có niềm tin thì yêu thương sẽ lại đến.. chỉ cần sau cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng”

Thật đúng như vậy, đối với cô cuộc sống hiện tại như thế này cô cũng đã mãn nguyện. Thật ra lúc ở trong phòng tắm cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, nếu như anh đã hứa với cô cả đời này không cưới vợ thì cô bằng lòng cả đời này làm một đứa em gái mà anh hết lòng yêu thương bởi vì cô hiểu yêu một người không nhất thiết phải chiếm hữu, chỉ cần cùng người mình yêu vui vẻ hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.

Đường Thúy Nhiên đứng dưới lầu nhìn thấy Tô Ngọc Châu rạng rỡ đi xuống làm cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiêu, xem ra những lo lắng vừa rồi của cô đã dư thừa. Cô cũng đặc biệt khâm phục khả năng điều tiết tâm trạng trong vòng bảy nốt nhạc của cô bạn mình. Cô mỉm cười đi tới nắm tay Tô Ngọc Châu

“Như thế này mới giống với Tô Ngọc Châu mà tớ đã từng quen biết”

“Yên tâm đi tớ không dễ gục ngã như vậy đâu” Tô Ngọc Châu vui vẻ kéo tay Đường Thúy Nhiên ra xe

“Bây giờ chúng ta đi đâu trước” Đường Thúy Nhiên lên tiếng hỏi

“Tớ thấy hơi đói hay là chúng ta đi ăn chút gì trước đi” Tô Ngọc Châu vừa nói vừa xoa cái bụng phẳng lì của mình

“Tớ biết có một nhà hàng món Hoa mới mở rất ngon, để tớ dẫn cậu đi” Đường Thúy Nhiên đề xuất

“Được” Tô Ngọc Châu phấn khích gật đầu

Mấy năm nay cô sống ở Anh muốn ăn món Hoa ngon một chút cũng rất khó tìm bây giờ nghe Đường Thúy Nhiên giới thiệu cô đâu nỡ bỏ qua

———————



Chương 18: Tranh giành lễ phục



CHƯƠNG18: TRANH GIÀNH LỄ PHỤC

Đợi đến khi hai cô gái xử xong cả một bàn thức ăn cũng đã hơn tám giờ tối. Tô Ngọc Châu ôm cái bụng căng tròn của mình xoa xoa

“Ôi, tớ no quá”

“Rất ngon đúng không?” Đường Thúy Nhiên mỉm cười hỏi

“Ừ. Không gian tuy không bằng những nhà hàng Hoa nổi tiếng khác nhưng hương vị thì ngon hơn hẳn” Tô Ngọc Châu thành thật nhận xét

“Ăn xong cậu muốn đi đâu nữa” Đường Thúy Nhiên chống cằm nhìn Tô Ngọc Châu hỏi

“Hai tuần nữa tớ phải tham dự buổi đấu giá từ thiện, tớ muốn đi xem lễ phục?”

“Được thôi, tớ đi cùng cậu hiếm khi nào có cơ hội được ngảm người đẹp thử đồ” Đường Thúy Nhiên vui vẻ nói

Tô Ngọc Châu dẫn Đường Thúy Nhiên đến một cửa hàng thời trang nổi tiếng ở trung tâm nơi mà trước đây cô từng lui đến. Nhìn thấy cô đi vào, cửa hàng trưởng mừng rỡ chạy ra đón tiếp

“Tô tiểu thư, lâu quá không gặp”

“Lâu quá không gặp” Tô Ngọc Châu mỉm cười thân thiện

“Hôm nay có rất nhiều mâu thiết kế mới vừa về đến, để tôi đưa cô đi xem” cửa hàng trưởng nhiệt tình giới thiệu

Sau khi xem qua một vòng, Tô Ngọc Châu chỉ tay vào chiếc váy đang trưng bày trong tủ kính phía trước

“Lấy tôi xem chiếc này”

Tô Ngọc Châu chọn là một thiết kế trễ vai xẻ tà màu hồng phấn làm tôn lên làn da trắng tuyết như ngọc của cô.

Đứng trước phòng thử không những Đường Thúy Nhiên mà ngay cả những nhân viên trong cửa hàng đều tròn xoe đôi mắt ngắm nhìn một tuyệt sắc giai nhân trước mặt, chiếc váy như một thiết kể dành riêng cho thân hình chữ S đây gợi cảm của Tô Ngọc Châu khiến cô rất hài lòng

Sau khi thay chiếc váy này ra Tô Ngọc Châu đưa cho một nhân viên nữ đứng gân đó nói

“Gói nó lại cho tôi”

Đường Thúy Nhiên cùng cô nhân viên cửa hàng đi ra quây thu ngân, Tô Ngọc Châu còn nán lại bên trong xem thêm những chiếc váy khác

Lúc này Lưu Diệp Diệp đang khoác tay Kiêu Hưng đi vào, vừa rồi lúc xe chạy bên kia đường cô ta nhìn thấy bộ lễ phục được trưng trong tủ kính nhìn rất ưng mắt nên đã nài nỉ Kiều Hưng quay xe lại vậy mà mới thoáng chốc nó đã biến mất làm cho cô ta có chút thất vọng

Một nhân viên trong cửa hàng nhận ra Lưu Diệp Diệp một người mẫu đang hot thời gian gân đây nên chạy đến lễ phép chào hỏi

“Chào cô, không biết tôi có thể giúp gì cho cô”

Lưu Diệp Diệp liếc nhìn cô gái trước mặt rồi quét mắt tìm kiếm xung quanh cửa hàng, thấy bộ lễ phục mà cô để mắt tới đang được một nhân viên khác gắp lại cho vào hộp. Cô ta tiến đến đưa tay ngăn lại

“Tôi muốn mua chiếc váy này”

“Xin lỗi cô, chiếc này vừa mới có người đặt rồi” nữ nhân viên lịch sự trả lời

“Phiên cô nói với người đó nhường nó lại cho tôi, tôi sẽ đền bù năm trăm đô như vậy họ cũng quá lời rôi” Lưu Diệp Diệp kênh kiệu nói

Cửa hàng trưởng đứng bên cạnh nhìn thái độ của Lưu Diệp Diệp có chút khó chịu nhưng dù sao cô cũng được đào tạo qua trường lớp nên những trường hợp thế này cô cần phải xử lý chuyên nghiệp hơn. Cô ôn hòa nói với Lưu Diệp Diệp

“Xin lỗi cô, cửa hàng chúng tôi có nguyên tắc làm việc riêng, chúng tôi không thể thương lượng với khách hàng như vậy được. Hiện bên trong chúng tôi còn rất nhiêu mẫu thiết kế mới, tôi có thể giúp cô chọn một mẫu khác đảm bảo không hề thua kém với chiếc váy này”

“Nhưng tôi chỉ thích duy nhất mẫu này” Lưu Diệp Diệp không có ý định thương lượng, hôm nay cô nhất quyết phải mua bằng được chiếc váy này

Đường Thúy Nhiên muốn im lặng đứng xem kịch vui nhưng nhìn thái độ ngang ngược của Lưu Diệp Diệp cô không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai

“Xem ra cô có sở thích chuyên đi tranh giành đồ của người khác nhỉ”

“Tôi tranh giành với ai thì liên quan gì đến cô” Lưu Diệp Diệp hống hách trả lời

“Nhưng rất tiếc cô đang tranh giành đồ của bạn tôi”

“Ừ, giờ tôi quyết tranh giành đấy cô làm gì được tôi” Lưu Diệp Diệp lên mặt thách thức

“Tranh giành leo lên giường đàn ông cô còn làm được thì chiếc váy này có đáng là gì với cô” Đường Thúy Nhiên nhếch môi khinh thường nhìn cô ta

“Cô…” Lưu Diệp Diệp trừng mắt tức giận, gương mặt hung tợn dường như muốn nuốt chửng Đường Thúy Nhiên vào trong bụng mới có thể hả lòng

Gương mặt Kiều Hưng lúc này cũng vô cùng khó coi anh ta chăm chăm nhìn Đường Thúy Nhiên cảm thấy cô gái này rất quen nhưng anh ta không xác định được đã gặp ở đâu, nhưng cho dù có là ai đi nữa anh ta cũng không thể bỏ qua chuyện đã sỉ nhục người bên cạnh anh như thế này cho dù Lưu Diệp Diệp thật sự có phần không đúng

Kiều Hưng lạnh lùng tiến lên phía trước nhìn Đường Thúy Nhiên nói

“Này cô, chỉ là một chiếc váy có cân phải nặng lời như thế không”

Đường Thúy Nhiên thấy anh ta không biết phân biệt đúng sai mà còn lên tiếng bênh vực cho Lưu Diệp Diệp, cô cười mỉa mai

“Kiều Tống đau lòng rồi sao. Anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc thật. Nhưng đáng tiếc trong mắt tôi cô ta chỉ là một viên đá ven đường”

“Nếu cô đã biết tôi là ai thì nên ăn nói giữ mồm giữ miệng. Đừng để rượu mời không uống mà uống rượu phạt” Kiều Hưng lớn tiếng đe dọa

“Vậy hôm nay Kiều Tổng định xử lý thôi thế nào”

“Chỉ cần cô xin lỗi cô ấy thì mọi chuyện hôm nay có thể bỏ qua”

“Ha…anh đúng là con người có ăn có học mà không biết tốt xấu đúng sai, thảo nào bạn tôi chả thèm để anh vào trong mắt” Đường Thúy Nhiên khinh thường nhìn anh ta “Buồn cười, người như tôi cần phụ nữ để tâm vào mắt sao? Không chừng khi nhìn thấy tôi bạn cô không từ thủ đoạn mà muốn trèo lên giường tôi thì khác” Kiêu Hưng vô cùng đắc ý nói

“Anh… Đường Thúy Nhiên tức giận không nói thành lời, đúng là con người vô sỉ hết thuốc chữa

———————



Chương 19: Anh nghĩ em đang ghen



CHƯƠNG 19: ANH NGHĨ EM ĐANG GHEN

Tô Ngọc Châu ở trong phòng thử nghe loáng thoáng tiếng cãi vã của Đường Thúy Nhiên với ai đó ở ngoài sảnh, cô vội vàng chạy ra hỏi

“Thúy Nhiên, có chuyện gì thế”

Vừa thấy Tô Ngọc Châu bước ra tất cả mọi ánh mắt đều dồn hết lên người cô khiến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý, ngay cả Kiều Hưng cũng không kịp phản ứng mà cứng đờ đứng bất động tại chỗ

Ở phía sau anh ta, Lưu Diệp Diệp lúc này cũng đã biến sắc cô ta há hốc mồm nhìn Tô Ngọc Châu, trêи tay vẫn còn khư khư ôm lấy bộ lễ phục đó

Đường Thúy Nhiên nhìn sắc mặt khó coi của hai người họ cũng cảm thây hả dạ phần nào. Cô hướng mắt vê phía Lưu Diệp Diệp mỉa mai nói

“Cô ta muốn cậu nhường lại bộ lễ phục này, tiên bồi thường cho cậu là năm trăm đô, cậu thấy thế nào? Có đồng ÿ không”

“Tớ không thiếu tiên. Nhưng mà…” Tô Ngọc Châu dừng lại lời nói hướng mắt vê Lưu Diệp Diệp mỉm cười rồi nói tiếp

“Nếu như cô ta thích nó đến vậy thì tớ sẵn lòng nhường lại nó cho cô ta”

Lưu Diệp Diệp nghe xong mỉm cười đắc ý, có Kiều Hưng ở đây ra mặt giúp cô còn ai dám lớn gan tranh giành với cô nữa chứ. Chẳng qua chỉ là một vị hôn thê không được Kiều Hưng để mắt đến làm sao sánh bằng người đồng sàn với anh ấy hằng đêm.

Nhưng nụ cười trêи khóe môi cô chưa kịp tắt thì đã nghe giọng nói trâm ấm của Kiêu Hưng

“Chỉ là hiểu lầm thôi. Anh nói cô ấy trả lại cho em” nói xong đôi mắt sắc bén của anh ta lạnh lùng quét qua Lưu Diệp Diệp

“Đem lễ phục trả lại cho Tô tiểu thư đi”

“Em…. Lưu Diệp Diệp trợn tròn mắt sững sờ nhìn Kiêu Hưng. Trong câu nói này của anh cũng đã tỏ rõ vị trí cao quý của Tô Ngọc Châu trong lòng anh rồi.

Lưu Diệp Diệp cảm thấy trái tim mình lúc này như đang rỉ máu. Nhưng cô không thể chống lại Kiều Hưng nếu không cô sẽ mất tất cả.

Lưu Diệp Diệp chua chát nuốt uất ức vào trong, cô mang bộ lễ phục đi đến trước mặt Tô Ngọc Châu cung kính nói

“Tô tiểu thư, tôi không biết bộ lễ phục này là của cô. Thật sự xin lỗi. Mong cô bỏ qua”

“Tôi nhường nó lại cho cô đó. Đồ đã bị người khác chạm vào tôi không cân đến nữa” Tô Ngọc Châu lạnh nhạt trả lời

Sắc mặt của Kiều Hưng lúc này biến sắc đen sâm, anh ta tức giận nhìn Tô Ngọc Châu

“Ý em là sao”

“Tôi nói như vậy anh muốn hiểu sao cũng được”

Nhưng Kiều Hưng là ai chứ, anh ta cũng là một con cáo lăn lộn trêи thương trường những chuyện nhỏ như thế này làm sao gây khó được anh ta.

Kiều Hưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, hai tay đút túi quân nở nụ cười gian xảo nhìn Tô Ngọc Châu

“Nếu anh nghĩ là em đang ghen thì sao”

“Anh cứ ở đây mơ mộng đi, tôi không có thời gian đôi co với anh” nói xong Tô Ngọc Châu quay sang kéo tay Đường Thúy Nhiên

“Vâ thôi. Hôm nay tớ mất hứng rồi không muốn xem nữa”

Tô Ngọc Châu vừa rời đi thì nụ cười trêи gương mặt Kiêu Hưng cũng tắt dân, ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn theo bóng lưng cô

Kiêu Hưng nhớ trước đây mỗi lân gặp anh cô đều vui vẻ gọi hai tiếng “Anh Hưng” vậy mà chỉ có mấy năm không gặp cô đã trở nên đanh đá như vậy rồi?

Trong lòng nghĩ điều xấu xa Kiều Hưng nhếch miệng cười nguy hiểm ” thế này cũng tốt thôi vốn bản thân anh lại thích cảm giác đi chinh phục những cô gái như vậy, cứ chờ mà xem anh thu phục cô như thế nào”

Thấy sắc mặt hiện giờ của Kiều Hưng Lưu Diệp Diệp vô cùng sợ hãi, cô rón rén đi tới nhẹ giọng nói

“Anh Kiều”

“Chuyện gì nữa” Kiều Hưng khó chịu nhìn cô ta

“Vậy em có thế mua bộ lễ phục này không” Lưu Diệp Diệp vừa nói vừa run sợ

“Tùy cô. Nhưng chuyện ngày hôm nay tôi không muốn lặp lại lân nào nữa” Kiêu Hưng lạnh lùng nhìn Lưu Diệp Diệp. Cô ta cũng không dám cãi lại, chỉ biết cúi đầu xuống đất ướt nước mắt nói

“Xin lỗi, em hứa sẽ không có lần sau. Anh đừng giận nữa được không”

Kiều Hưng nhìn lại gương mặt phết đầy phấn son của Lưu Diệp Diệp liên nhớ tới gương mặt thuần khiết vừa rôi của Tô Ngọc Châu, anh buồn bưc nói

“Hôm nay cô tự bắt xe về đi”

Kiều Hưng nói xong đi thẳng ra cửa, Lưu Diệp Diệp cứ thế mà bị bỏ lại, cô ta tức giận lấy tay quệt nước mắt, nghiến răng nghiến lợi hận không thế xé nát Tô Ngọc Châu thành trăm mảnh, tại vì sự xuất hiện của ả tiện nhân này mà ngày hôm nay cô phải chịu bao uất ức

Thấy tất cả mọi người đều bị Lưu Diệp Diệp chọc giận mà rời đi hết, cửa hàng trưởng trực tiếp đi đến hỏi cô ta

“Xin lỗi cô Lưu, không biết chúng tôi có thể tiến hành thanh toán được chưa”

Lưu Diệp Diệp lúc này vô cùng lúng túng, Kiều Hưng không có ở đây chẳng lẽ cô phải tự mình thanh toán chỉ phí không nhỏ này sao. Hôm nay cô thật là xui xẻo, đúng là ra đường không xem ngày mà

Đợi một lúc vẫn không thấy cô ta trả lời, cửa hàng trưởng mất kiên nhẫn hỏi lại

“Cô Lưu, có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì chứ. Bộ cô nghĩ tôi không trả nỗi một chiếc váy sao” Lưu Diệp Diệp hung hăng lên tiếng

“Xin lỗi, tôi không có ý đó. Hóa đơn của cô tổng cộng là năm mươi ba ngàn đô. Phiên cô qua thanh toán giúp”

Nghe xong con số Lưu Diệp Diệp khóc không ra nước mắt, đây là số tiền mà cô phải dành dụm cả một năm mới có được nhưng lần này cô ta không thể để mất mặt đành phải móc chiếc thẻ trong túi ra đưa cho nhân viên thu ngân

Lưu Diệp Diệp xót xa nhìn khoản tiền lớn vừa bị trừ đi trong tài khoản khiến cho lòng oán hận của cô ta đối với Tô Ngọc Châu càng lúc càng lớn.

———————



Chương 20: Phạt anh cõng em



CHƯƠNG 20: PHẠT ANH CÕNG EM

Tô Ngọc Châu đưa Đường Thúy Nhiên về căn hộ của cô ấy trước rồi mới quay về, do khoảng cách khá xa nên lúc Tô Ngọc Châu vê đến trang viên cũng đã gần mười một giờ đêm. Cô thay dép đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng khách thấy La Thành đang xem tivi cô lên tiếng

“Anh, em về rồi”

La Thành quay lại mỉm cười nhìn cô, anh cầm remote tắt tivi rôi đứng dậy đi theo sau, thật ra anh không có thói quen xem tivi, hôm nay anh chỉ cố tình ở đây chờ cô về mà thôi.

Thấy La Thành đi phía sau, Tô Ngọc Châu dừng lại chờ anh cùng lên. Thoáng thấy cô không được vui vẻ như mọi khi anh quan tâm hỏi

“Đi chơi không vui sao?”

“Sẽ rất vui nếu như em không có gặp cái tên đàn ông đáng ghét đó” Tô Ngọc Châu bĩu môi nói

“Tên đàn ông nào” La Thành nheo mắt nhìn cô

“Thì cái tên Kiêu Hưng đó”

La Thành không ngờ bọn họ gặp mặt nhau nhanh như vậy, anh có chút không vui hỏi

“Cậu ta chọc giận em sao?”

“Anh ta dẫn theo nhân tình vào cửa hàng tranh giành lễ phục với em. Anh nói xem có tức không” Tô Ngọc Châu buôn bực nói

“Vậy em tức giận là vì cậu ta có nhân tình hay tức giận vì có người tranh giành lễ phục với em” La Thành chăm chú nhìn Tô Ngọc Châu, anh rất muốn biết câu trả lời của cô

“Em không thèm tức giận vì hạng người đó đâu, lễ phục cũng có thể tìm lại bộ khác chỉ là đang vui bỗng nhiên cụt hứng nên không được thoải mái” Tô Ngọc Châu phụng phịu nói.

Nghe được câu trả lời này của cô trong lòng La Thành cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiêu. Xem ra anh đã đề cao mình rồi, anh thật sự chưa buông bỏ được.

Đột nhiên nhớ tới việc Tô Ngọc Châu vừa nhắc, anh lên tiếng hỏi

“Mà sao tự nhiên em lại đi mua lễ phục”

“À….sắp tới em có tham dự buổi dạ tiệc do bạn em tổ chức ở Giang Bắc” Tô Ngọc Châu lúng túng trả lời. Bởi vì tổ chức từ thiện là một bí mật của cô, giờ chưa phải lúc để cô nói cho anh biết

Nhưng cô đã quên La Thành đã ở bên cô suốt hai mươi năm, những cử chỉ khác thường trong lời nói của cô sao anh lại không nhận ra được chứ nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.

La Thành cưng chiều đưa tay vuốt mái tóc suông mềm của cô nói

“Những chuyện không vui em đừng để trong lòng. Bây giờ về phỏng ngủ một giấc thật ngon sáng mai còn dậy sớm đi làm”

Tô Ngọc Châu nhìn anh mỉm cười gật đầu

“Anh cũng ngủ ngon nhé!” Nói xong cô kiễng chân đặt lên má La Thành một nụ hôn rồi nhanh chóng đi vê phòng đóng cửa lại

Vào đến phòng Tô Ngọc Châu tựa người lên cửa, hai tay ôm lấy lòng ngực, ở nới đó trái tim cô đang đập rất nhanh đến cả đôi chân cô cũng đang run rẩy không còn đứng vững. Cô không biết hôm nay mình lấy dũng khí từ đâu mà dám đặt lên má anh nụ hôn chúc ngủ ngon như thế

Ở bên ngoài La Thành vẫn còn sững sờ với hành động của Tô Ngọc Châu, anh đưa tay lên má chạm vào nơi mà cô ấy vừa hôn bất giác đôi môi anh nhếch lên mỉm cười vui vẻ

Sáng hôm sau La Thành thức dậy từ khá sớm, đã ba ngày rôi không vận động nên trong người cũng có chút bức rứt khó chịu, anh xuống giường vặn người mấy cái, cảm thấy cơ thể hôm nay thoải mái hơn rất nhiều anh quyết định thay bộ đồ thể thao lên phòng thể lực tập nhẹ

Lên đến lầu ba, La Thành đưa tay đẩy cửa đi vào liền bắt gặp một gương mặt xinh đẹp thuần khiết như thiên thân đang ngôi thiên trêи thảm yoga, đứng nhìn một lúc anh phát hiện trêи người cô gái này có chứa một loại chất gây nghiện cực lớn, sợ mình không cưỡng lại được, anh nhanh chóng đi vào phía trong tìm một chiếc máy chạy bộ khởi động lên

Mới chạy được hai mươi phút La Thành cảm giác ở phía sau lưng có người đang tung cước về phía mình, anh nhanh nhẹn nhảy sang một bên tránh né cú đá đó.

Vì không chạm được vào người La Thành nên chân Tô Ngọc Châu tiếp xúc trực tiếp trêи dãy băng của máy chạy bộ, cô lập tức chới với ngã nhào xuống đất

“Ai da. Đau quá!” Tô Ngọc Châu ôm ʍôиɠ rêи rỉ

La Thành nhìn cô có chút buồn cười, anh khoanh tay trước ngực mỉm cười đắc ý nói

“Khả năng chỉ có như vậy mà dám đánh lén anh sao”

Tô Ngọc Châu cũng không dễ dàng chịu thua, cô tức giận mắng La Thành

“Anh dám ức hϊế͙p͙ em. Anh là đồ xấu xa”

“Em gây sự trước sao giờ lại trách anh” La Thành không phục hỏi lại

“Nhưng anh là anh, anh phải nhường em chứ” Tô Ngọc Châu giở thói trẻ con, giận dỗi quay mặt hướng khác

La Thành lắc đầu hết cách với cô, hình như anh đã chiều hư nhóc con này rồi. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô dỗ ngọt

“Được rồi lần sau anh sẽ nhường em chịu chưa?”

“Không chịu, lần này phạt anh cõng em xuống” Tô Ngọc Châu bá đạo đưa ra hình phạt

La Thành nhìn xuống chiếc áo thể thao đang ướt đẫm rồi nói

“Không được, người anh đang đổ đầy mồ hôi sẽ dính vào em”

“Nhưng em không ngại” Tô Ngọc Châu kiên quyết trả lời

Nếu như cô đã không chê bai anh bẩn thì anh cũng không có lý do gì để từ chối. Anh xoay lưng về phía cô nói

“Lên đi, anh cõng xuống”

Tô Ngọc Châu như một đứa trẻ thích thú leo lên lưng ôm lấy cổ anh. Đã lâu lắm rồi cô mới quay lại cảm giác này.

La Thành cõng Tô Ngọc Châu đi xuống được nửa câu thang thì anh gặp Tô Viễn Sơn từ dưới đi lên. Anh giật mình nới lỏng tay định thả cô xuống.

Nhưng Tô Ngọc Châu đã sớm nhận ra ý đồ của La Thành, cô càng bám chặt vào người anh không buông.

Tô Viễn Sơn trố mắt nhìn hai người, có chút không vui ông lên tiếng hỏi

“Ngọc Châu sao vậy?”

“Lúc chạy bộ con không cẩn thận bị ngã, chân đã bong gân rồi” Tô Ngọc Châu nhanh miệng lên tiếng

“Sao con bất cẩn vậy? Nếu lát nữa xoa thuốc mà không hết thì nay con ở nhà nghỉ cho khỏe, không cần phải đến công ty làm gì” Tô Viễn Sơn lo lắng dặn dò

“Dạ con biết rồi ba” Tô Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu

La Thành vẫn giữ im lặng cho đến khi anh cõng Tô Ngọc Châu về đến phòng. Anh cẩn thận thả cô xuống rồi quay lại đưa tay ngắt mũi cô

“Tinh ranh”

“Em chỉ không muốn chúng ta bị ba dạy dỗ thôi” Tô Ngọc Châu vừa xoa xoa mũi vừa nói

“Được rồi. Mau thay đồ đi, anh chờ em dưới nhà” La Thành lên tiếng hối thúc vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm không nên để trễ giờ

———————



Chương 21: Thanh lịch đáng yêu
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom