• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bé con, làm vợ anh nhé (1 Viewer)

  • Chương 1-10

CHƯƠNG 1: QUẦN ÁO VƯƠNG VÃI KHẮP NƠI

Trong căn phòng rộng lớn của một khách sạn 5 sao quần áo vương vãi khắp nơi hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau.

Hơi thở nóng rực, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rêи rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên một phong cảnh thật ám muội.

Bàn tay Kiều Hưng chu du trêи thân thể trắng mịn như tuyết của Lưu Diệp Diệp, lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó, hô hấp của hai người càng trở nên nặng nề, Kiều Hưng thuần thục khiêu khích sự mẫn cảm trêи người cô, làm toàn thân cô tê dại.

Khát vọng của cô bị kϊƈɦ thích càng trở nên mãnh liệt, chỉ chực phát tiết trào ra. Đầu óc đang trống rỗng bỗng Lưu Diệp Diệp nhớ ra một điều làm cô vô cùng khó chịu, giọng nói tủi thân của cô cất vào tai Kiều Hưng

“Anh Kiều, nghĩ đến một ngày anh trở thành chồng của người khác em thật sự không chịu nổi”

“Sao hôm nay lại nói điều này?” Bàn tay đang mân mê cơ thể Lưu Diệp Diệp lập tức ngừng lại, hơi thở nóng rực của Kiều Hưng phả vào mặt của cô ta

“Đột nhiên em cảm thấy sợ. Sợ một ngày vị hôn thê của anh trở vê anh sẽ không còn quan tâm đến em nữa”

“Chỉ cần em chịu ngoan ngoãn nghe lời thì em mãi là nhân tình mà anh yêu nhất” Kiều Hưng vừa nói vừa vuốt ve gương mặt mịn màng của Lưu Diệp Diệp

“Anh nói thật sao’ giọng nói lắng lơ nhu tình của Lưu Diệp Diệp đáp lại anh ta

“Đương nhiên, ở trêи thân thể em mỗi ngày đều sung sướиɠ như thế này sao anh lại không nói thật chứ” nói xong anh ta cố tình ʍút̼ mạnh lên nụ hoa hồng hông nhỏ nhắn của Lưu Diệp Diệp

“Đáng ghét” hai tay Lưu Diệp Diệp liên tục đấm lên bờ ngực săn chắc của Kiều Hưng “anh không sợ Tô tiểu thư kia phát giác chuyện này sẽ hủy hôn với anh sao”

“Sẽ không có chuyện đó” Kiêu Hưng nở nụ cười đắc ý, cho dù cô ta có muốn hủy hôn thì Tô Viễn Sơn cũng sẽ không đồng ý bởi vì anh ta đã sớm nắm được phốt của con cáo già họ Tô này

“Vậy anh có thích cô ta không?”

“Bây giờ thì thích em hơn” nói xong anh ta hạ thấp người mạnh bạo đưa cậu nhỏ tiến sâu vào bên trong cơ thể Lưu Diệp Diệp

“Á… Anh Kiều, anh thật xấu xa”

“Xấu xa sao? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào mới gọi là xấu xa”. Lời nói vừa dứt động tác của Kiều Hưng càng nhanh càng mạnh cơ bụng sáu múi và hông của anh ta không ngừng thúc đẩy làm cho tiếng thét của Lưu Diệp Diệp ngày càng lớn hơn.

Cùng thời gian này ở Anh đã là 2 giờ chiều, trong phòng chờ VIP của sân bay Tô Ngọc Châu tay câm tách cà phê còn đang bốc khói vừa thưởng thức vị ngon thơm lừng vừa theo dõi bản tin chứng khoán trêи bảng điện tử trước mặt

Tít….tít…tít… điện thoại bên cạnh rung lên âm báo hàng loạt tin nhắn gửi đến. Tô Ngọc Châu cầm lên mở ra xem, đập vào mắt cô là những bức ảnh phóng đãng của một đôi nam nữ, cô gái trẻ được trang điểm tinh tế trang phục thiếu vải quấn như bạch tuột trêи thân hình cao lớn của người đàn ông, hai người âu yếm cuồng loạn từ trong quán bar cho đến trước cửa một khách sạn 5 sao.

Tô Ngọc Châu nở nụ cười mỉa mai nhìn hai người trong ảnh rồi tiếp tục thưởng thức tách cà phê trêи tay. Trêи gương mặt cô vẫn giữ thái độ bình thản không một biểu hiện phức tạp, dường như những điều này không hề làm dao động một chút cảm xúc nào trong cô

Không lâu sau, cô bạn thân Đường Thúy Nhiên gọi đến, giọng nói vô cùng gấp gáp

“Ngọc Châu, cậu xem ảnh tớ gửi chưa?”

“Tớ xem rồi”

“Cậu không bị sốc chứ”. Đường Thúy Nhiên lo lắng hỏi

“Không có. Tớ đang chờ lên máy bay về Lệ Châu. Tâm trạng của tớ giờ nói chung rất tốt” Tô Ngọc Châu vui vẻ trả lời

Đầu bên kia Đường Thúy Nhiên vô cùng kϊƈɦ động

“Cậu về thật sao? Cậu có biết tớ nhớ cậu sắp chết rồi không”

“Tớ biết mà. Chỉ cần cậu gắng sống đến ngày mai là có thể gặp được tớ rồi” Tô Ngọc Châu nở nụ cười thật tươi, nghịch ngợm trả lời

“Ngày mai tớ phải đi Nam Kinh mấy hôm, lần này không thể đi đón cậu được rồi, đừng buồn tớ” Đường Thúy Nhiên có chút buồn bã bĩu môi trả lời

“Không sao. Đợi khi nào cậu vê chúng ta gặp nhau” Tô Ngọc Châu an ủi

Trong phòng chờ bắt đầu phát thông báo đến những hành khách trêи chuyến bay từ Anh vê Lệ Châu. Tô Ngọc Châu vội nói với Đường Thúy Nhiên

“Đến giờ tớ lên máy bay rồi, gặp lại sau nha Thúy Nhiên” Nói xong cô ngắt điện thoại rồi theo lối đi VỊP dành cho khoang thương gia lên thẳng máy bay.

Tâm trạng của Tô Ngọc Châu hiện rất thoải mái dường như những thứ đã xem qua trước đó chẳng liên quan tí nào đến cô. Đối với cô mà nói trêи thế gian này ngoài La Thành ra thì không có bất kỳ người đàn ông nào có đủ khả năng làm tuột dốc cảm xúc của cô. Nếu đổi lại nam chính trong ảnh mà cô đã thấy là La Thành e là nước mắt của cô bây giờ cũng đủ để nhấn chìm cả Luân Đôn này rồi.

———————



Chương 2: Có nhớ em không



CHƯƠNG 2: CÓ NHỚ EM KHÔNG

Chuyến bay cất cánh từ Anh, trải qua hành trình kéo dài gần mười ba giờ đồng hồ cuối cùng đã đáp xuống thành phố Lệ Châu xinh đẹp. Nghĩ tới việc còn chút nữa thôi là được gặp lại La Thành trong lòng Tô Ngọc Châu vui như mở hội.

Qua ba mươi phút làm thủ tục, Tô Ngọc Châu phấn khởi kéo hành lý đi về phía cổng A, cô đưa mắt tìm kiếm khắp nơi chỉ mong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc như trước đây nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy anh đâu, bỗng một âm thanh phía sau vang lên làm cô giật cả người

“Tiểu thư, xe đang chờ cô ở bên ngoài”

Lúc xoay người lại nhìn thấy Mã Quốc Minh lòng Tô Ngọc Châu có chút thất vọng.

Cả đoạn đường đi, Tô Ngọc Châu không nói lời nào chỉ lắng lặng nhìn ra cửa sổ.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng Mã Quốc Minh quay sang nói với cô

“Sáng nay ông chủ có chuyến công tác đột xuất ở Trịnh Châu nên không về kịp để đón cô”

“Anh tôi cũng đi sao?”

“Đúng vậy, nhưng cậu chủ nói sẽ cố gắng về sớm. Vừa rồi cậu ấy còn gọi cho tôi hỏi xem cô đã xuống máy bay chưa”

Nghe đến đây Tô Ngọc Châu cảm thấy vui hơn rất nhiều, vừa rôi ở sân bay cô cứ nghĩ La Thành không còn quan tâm đến cô nữa nên trong lòng cảm thấy tủi thân

Chiếc Mercedes sang trọng cuối cùng dừng trước một trang viên rộng lớn của nhà họ Tô. иɦũ ɦσα Phương mừng rỡ chạy ra đón Tô Ngọc Châu

“Mừng tiểu thư đã trở về”

Tô Ngọc Châu thân thiện ôm lấy bà

“Con nhớ иɦũ ɦσα lắm, nhớ cả những món ăn mà иɦũ ɦσα đã nấu”

“Tiểu thư yên tâm, иɦũ ɦσα đã nấu cho cô cả một bàn thức ăn ngon bên trong rồi” bà vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt lưng Tô Ngọc Châu.

Nhìn trong nhà vẫn còn văng vẻ, cô đưa mắt nhìn иɦũ ɦσα Phương hỏi

“Ba và anh con vẫn chưa về sao Vú”

“Cậu chủ bảo hơn một tiếng nữa sẽ về đến nhà. Cô lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, khi nào họ vê иɦũ ɦσα gọi cô xuống”

Tô Ngọc Châu gật đầu với bà rồi đi thẳng lên phòng.

Sau khi tắm gội xong cô ngồi lên giường cầm lấy chiếc hộp được gói tinh tế trong túi xách ra, bất giác cô mỉm cười vui vẻ. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của La Thành, ba năm qua cô đã bỏ lỡ sinh nhật của anh, hôm nay trở về cô muốn tạo cho anh một bất ngờ lớn.

Tô Ngọc Châu đang thả hồn suy nghĩ về kế hoạch tối nay bỗng nghe tiếng động cơ dưới sân nhà, đoán chắc họ vê Tô Ngọc Châu chạy thật nhanh xuống lầu. Thấy Tô Viễn Sơn đi vào, cô hớn hở chui vào lòng ông nũng nịu

“Ba về rồi”

“Ừ. Con đi đường xa về sao không ở trêи đó nghỉ thêm một chút”. Tô Viễn Sơn xoa đầu cưng chiều con gái

“Con không mệt. Ba thay đồ rôi xuống ăn cơm”

Nhìn thấy La Thành phía sau bước đến, Tô Ngọc Châu thoát khỏi vòng tay của Tô Viễn Sơn chạy đến tươi cười ôm lấy cánh tay anh nói

“Anh, có nhớ em không”

“Không” ánh mắt La Thành hướng thẳng về phía trước thờ ơ trả lời cô

Nụ cười của Tô Ngọc Châu đột nhiên tắt đân, gương mặt cô cũng xị xuống. Thấy biểu cảm đáng yêu của cô, La Thành không nhịn được cười, anh gõ yêu lên trán cô một cái

“Không nhớ mà là rất nhớ tiểu nha đầu em”

Một giây sau nụ cười lại nở rộ trêи gương mặt xinh đẹp của Tô Ngọc Châu, cô vuốt lại mái tóc rôi nũng nịu với anh

“Em cứ tưởng”

“Nha đầu ngốc, em là tiểu bảo bối của cả nhà sao lại không nhớ em chứ” La Thành vừa nói vừa véo vào cái má mịn màng của cô.

Ánh mắt La Thành cưng chiều nhìn Tô Ngọc Châu

“Lần này em về nghỉ được bao lâu”

“Em trở về luôn không đi nữa” Tô Ngọc Châu nhìn La Thành nói

Bất chợt sâu trong nội tâm anh hiện lên một niềm vui khó tả

Thấy hai người cứ mãi nói chuyện иɦũ ɦσα Phương trong phòng bếp bước ra nói

“Buổi tối đã chuẩn bị xong, ông chủ đang đợi hai cô cậu bên trong”

Tô Ngọc Châu nhí nhảnh chạy vào, từ chiêu đến giờ cô cũng chưa ăn gì, dạ dày của cô nó cũng sắp biểu tình luôn rồi

Hôm nay иɦũ ɦσα Phương nấu rất nhiều món, tất cả đều là khẩu vị yêu thích của Tô Ngọc Châu. Trong lúc ăn, Tô Ngọc Châu luôn miệng khen ngon, cô ăn đến cái bụng căng tròn mà vẫn không có ý định ngừng lại. Thấy cô tham ăn La Thành bên cạnh nhắc nhở

“Buổi tối em không nên ăn nhiều, sẽ tức bụng không ngủ được”

Tô Ngọc Châu nghe thấy cũng ngoan ngoãn nghe lời, thật ra cô cũng ăn không ít rồi, giờ mà cố ăn nữa sợ vài hôm nữa cô sẽ béo phì mất

———————



Chương 3: Không được ỷ lại vào la thành



CHƯƠNG 3: KHÔNG ĐƯỢC Ỷ LẠI VÀO LA THÀNH

Sau buổi cơm tối, Tô Ngọc Châu pha bình trà thượng hạng mang lên thư phòng của Tô Viễn Sơn.

Nhìn thấy ông tuổi đã cao mà mỗi ngày vẫn bộn bề công việc làm cô vô cùng xót xa.

Tô Ngọc Châu rót một ly trà nóng đưa đến trước mặt ông

“Ba nghỉ ngơi uống ly trà trước đã”

“Có chuyện gì muốn nói với ba sao”

Tô Ngọc Châu chu dài cái miệng, đúng là không có chuyện gì qua mảt được Tống Giám đốc Tô nhà cô. Cô nghiêm túc nhìn ông nói

“Con đã tốt nghiệp MBA rồi, con cũng đã suy nghĩ kỹ, lần này trở về con sẽ đến Tô thị làm việc theo ý nguyện của ba”

Nghe câu nói này, bàn tay đang nâng tách trà của Tô Viễn Sơn đột nhiên dừng lại. Ông đặt tách trà trở lại bàn, ánh mắt sâu thắm nhìn Tô Ngọc Châu

“Chịu đồng ý rồi sao?”

Tô Ngọc Châu bĩu môi nói với ông: ” Ai bảo con là con gái duy nhất của ba làm chỉ”.

Tô Viễn Sơn hài lòng mỉm cười nhìn cô

“Xem như con gái ba đã trưởng thành. Mấy năm nay ba cũng quá mỏi mệt rôi, những ngày tháng sau này của ba phải trông chờ vào con hết”

“Sao ba không để Anh gánh vác giúp ba” Tô Ngọc Châu chăm chú nhìn ông. Nhiều năm nay cô vẫn thắc mắc tại sao ông luôn khen La Thành ưu tú nhưng lại không chịu giao toàn quyên cho anh ấy

Sắc mặt Tô Viễn Sơn hơi trầm xuống, ông nhấp một ngụm trà rồi nhìn Tô Ngọc Châu nói

“La Thành rất ưu tú, nếu giao sản nghiệp nhà họ Tô cho nó quản lý ba cũng rất yên tâm nhưng đáng tiếc nó không phải con ruột của ba”

Tô Ngọc Châu khá bất ngờ với câu nói của ông vì trước nay cô vẫn luôn thấy Tô Viễn Sơn yêu thương La Thành chẳng khác gì con ruột, nhưng không ngờ ông lại để ý đến vấn đề này.

Nhìn biểu cảm trêи mặt cô, Tô Viên Sơn nói tiếp

“Ngọc Châu, Ba biết con đang nghĩ gì, tình cảm ba đối với La Thành là thật nhưng có những việc không thể làm theo cảm tính”

Năm nay Tô Ngọc Châu cũng đã hai mươi ba tuổi, cô đủ trưởng thành để hiểu những lo lắng trong lòng ông.

Tô Viên Sơn cũng không muốn nói về đề tài này nữa. Ông chuyển sang chuyện khác nói với Tô Ngọc Châu

“Nếu đã quyết định rồi thì sang tuân con đến Tô thị nhận việc, ba nói La Thành sắp xếp cho con. Mấy ngày này con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, muốn đi đâu thì gọi Mã Quốc Minh đưa con đi”

Tâm trạng của Tô Ngọc Châu đã rất tệ rồi giờ còn nghe thêm cái tên này làm cô cảm thấy phiền không chịu nổi. Cô phụng phịu trả lời ông

“Ba, mấy năm nay ở Anh con sống tự do quen rôi, con không còn thích ứng với việc đi mỗi bước đi đều có vệ sĩ giám sát như trẻ con nữa”

Sắc mặt Tô Viên Sơn lập tức sa sâm. Ông nghiêm khắc nhìn Tô Ngọc Châu

“Không được bưởng bỉnh. Nếu con không đi cùng vệ sĩ thì đừng mong bước ra khỏi cửa nửa bước. Xã hội bên ngoài vô cùng phức tạp không giống như ở Anh, con không nên ỷ lại vào cái Nhất đẳng huyền đai của con mà tùy hứng”.

Trước giờ mọi việc ông đều chiêu theo Tô Ngọc Châu nhưng riêng việc này ông tuyệt đối không cho cô tự ý quyết định

Tô Ngọc Châu tủi thân nhìn Tô Viễn Sơn

“Ba đừng giận, sao này con sẽ chú ý an toàn. Đợi lúc nào La Thành rảnh con sẽ đi cùng anh ãy, ba không cần sắp xếp người khác cho con”

Tô Viễn Sơn thâm trâm nhìn đứa con gái bảo bối trước mặt, mấy năm trước ông nhìn thấy Tô Ngọc Châu suốt ngày quấn lấy La Thành nên ông tìm cách cho cô đi Anh du học để tách họ ra nhưng ông không ngờ rằng ba năm sau quay về cô vẫn chưa từ bỏ thói quen đó. Trong lòng ông đang có một dự cảm không tốt nên nhẹ giọng khuyên cô .

“Ngọc Châu à, lúc nhỏ mọi việc con có thể ỷ lại vào La Thành nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi cũng đã đến lúc con cần thay đổi lối sống của mình. Mỗi ngày anh con đều bận rộn nhiều việc nó không thể suốt ngày đi kè kè bên cạnh con. Vả lại La Thành cũng đã đến tuổi lập gia đình nó cần có khoảng thời gian riêng tư dành cho nó. Con hiểu ba nói chứ?”

Tô Ngọc Châu sao không hiểu đạo lý này chứ, cô làm bao nhiêu chuyện chính là không muốn để La Thành có thời gian riêng tư đi hẹn hò với cô gái khác. Tô Ngọc Châu chấp nhận làm một kẻ sống ích kỷ vì bản thân, chứ tuyệt đối không để La Thành san sẻ tình cảm cho bất kỳ ai. Bởi vì từ sau ngày mẹ cô mất, người thay thế vị trí người mẹ trong lòng cô không phải ba cô mà chính là La Thành. Cũng kể từ lúc đó tình cảm cô dành cho anh càng ngày càng lớn dần theo thời gian, cho đến bây giờ cô thật sự không hiểu được chính xác đó là loại tình cảm gì, cô chỉ biết La Thành đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của cô

———————



Chương 4: Sinh nhật bất ngờ



CHƯƠNG 4: SINH NHẬT BẤT NGỜ

Trở ra từ thư phòng của Tô Viễn Sơn lúc này cũng đã hơn 9 giờ tối, Tô Ngọc Châu nhanh chóng vê phòng mang những chiếc túi lớn nhỏ mà cô đã chuẩn bị từ trước để trang trí bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho La Thành

Trong đêm tối lạnh lẽo, thân ảnh nhỏ bé của Tô Ngọc Châu không ngừng chạy qua chạy lại trêи tâng thượng của trang viên rộng lớn nhà họ Tô. Mãi đến mười một giờ đêm công tác chuẩn mới được hoàn thành

Tô Ngọc Châu tỉ mỉ chỉnh sửa lại một lần nữa. Xác định mọi thứ đã ổn, cô cầm chiếc điện thoại đặt trêи bàn tìm kiếm danh bạ, nhìn dãy số quen thuộc hiện ra trước mắt Tô Ngọc Châu có chút hôi hộp, cô hít một hơi thật sâu sau đó nhấn phím gọi đi

Điện thoại đầu bên kia đã đổ đến hồi chuông thứ 3 mà vẫn chưa có người nhận Tô Ngọc Châu sốt ruột đến nỗi lòng bàn tay đã chảy không ít mồ hôi.

Lúc cô chuẩn bị ngắt cuộc gọi thì đầu bên kia cũng đã có tín hiệu

“Sao thế Ngọc Châu”

“Em….Em không cẩn thận bị té trật chân rồi”

“Giờ em đang ở đâu” Giọng La Thành trở nên khẩn trương. Còn Tô Ngọc Châu thì cố hạ thấp giọng để diễn tốt màn kịch mà cô dựng lên

“Em ở tầng thượng”

“Ở yên đó chờ anh, anh đến ngay”

Tô Ngọc Châu nghe tiếng đóng cửa ” Rầm’” vang lên trong điện thoại biết đối tượng đã bị trúng kế cô nở nụ cười vô cùng đắc ý

Không đến 2 phút sau La Thành đã chạy đến nơi, anh vội vàng đẩy cửa sân thượng ra nhưng ngay lập tức đôi chân anh khựng lại, trước mắt anh là một cô gái đẹp như tranh vẽ đang kéo một khúc Violin kinh điển, xung quanh tầng thượng được bày trí cẩn thận với hàng trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim đang được thắp sáng, ngay giữa trung tâm đặt một bộ bàn nhỏ trải khăn trắng, trêи bàn là 2 đĩa beefsteak vẫn còn bốc khói, lại còn có một chai rượu vang thượng hạng đi cùng 2 chiếc cốc thủy tinh tinh tế theo phong cách châu âu.

Nhìn mọi thứ nơi đây cũng đủ biết cô gái này đã bỏ không ít tâm tư để chuẩn bị cho buổi tối này, ngay cả khúc nhạc cô đang chơi cũng là bài THAT IS LOVE mà anh yêu thích nhất.

Bất chợt La Thành cảm thấy mắt mình cay cay, anh đứng bắt chéo chân tựa lưng vào bức từng phía sau, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt sĩ mê ngắm nhìn cô gái trước mặt.

Ánh trăng đêm nay rất sáng đang rực rỡ chiếu xuống gương mặt của Tô Ngọc Châu. Lúc này cô đang phiêu theo khúc nhạc, cô không biết rằng giờ đây cô giống như một Tây Lương Nữ Quốc vừa có nét thuần khiết, vừa có chút ma mị lại vừa có chút đáng yêu chờ Đường Tăng lạc đường tìm đến

Khúc nhạc cũng nhanh chóng kết thúc, Tô Ngọc Châu đặt cây Violin xuống bàn rồi nâng mắt nhìn vê người đàn ông vô cùng anh tuấn mà nở nụ cười thật tươi

“Anh, sinh nhật vui vẻ!”

La Thành đi đến trước mặt cô lên tiếng hỏi “té trật chân là thế này đấy hả”

“Hihi….không ngờ Phó Tổng Giám đốc La lại dễ bị lừa như vậy? Tô Ngọc Châu ôm hai má mặt trêu ghẹo anh

La Thành một tay gõ lên vâng trán mịn màng của cô

“Em còn dám nói. Lần sau còn nói dõi xem anh phạt em thế nào”

“Em biết anh sẽ không nỡ đâu” Tô Ngọc Châu nũng nịu ôm lấy cánh tay La Thành dẫn anh đi đến chiếc bàn phía trước

“Lém lỉnh” nói rôi La Thành đưa tay véo cái má căng mịn của cô

“Ây..” Tô Ngọc Châu đưa tay xoa xoa vùng má đang đỏ của mình phụng phịu nói với La Thành

“Anh, em không còn là trẻ con nữa anh không được suốt ngày cứ véo má em như thể”

“Nhưng anh thích. Haha..”

Tô Ngọc Châu tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật sự cạn lời với anh nhưng phải nói nụ cười gian xảo này của La Thành đã lấy mất của cô hết ba phân hồn, ngày thường nhìn anh đã rất đẹp trai rôi nhưng hôm nay anh cười thể này càng làm anh đẹp thêm mấy phần

Thấy La Thành đã nghiêm túc ngồi vào bàn, Tô Ngọc Châu mang chiếc hộp được gói tinh tế đã chuẩn bị từ trước đặt trước mặt anh

“Tặng cho anh”

“Gì thế” La Thành lắc lắc chiếc hộp trêи tay, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Tô Ngọc Châu

“Anh mở ra xem đi”

Nghe theo lời cô, La Thành nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc caravat màu đen rất hợp với sở thích của anh. Anh mỉm cười nhìn Tô Ngọc Châu

“Cám ơn em”

“Vê điều gì” Tô Ngọc Châu hỏi anh

“Vê tất cả những gì đã làm cho anh. Hôm nay anh thật sự rất vui”

Chỉ một câu nói đơn giản của La Thành nhưng Tô Ngọc Châu cảm thấy nhịp tim cô đã bắt đầu loạn nhịp

———————



Chương 5: Ngủ say trong lòng anh



CHƯƠNG 5: NGỦ SAY TRONG LÒNG ANH

La Thành đặt chiếc hộp sang một bên sau đó cẩn thận cắt đĩa beefsteak đẩy đến trước mặt Tô Ngọc Châu

“Em ăn đi, để nguội sẽ không ngon”

Tô Ngọc Châu vui vẻ câm nĩa lên cho một miếng vào miệng. Trước nay La Thành đều chăm sóc cô tỉ mỉ dịu dàng như thế, càng ngày cô càng cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô không còn chống lại được lực hấp dẫn từ phía anh. Nghĩ đến đây bất chợt Tô Ngọc Châu nhớ lại những lời nói của Tô Viên Sơn lúc tối làm cô có chút chua xót.

Trong lúc não bộ của cô chưa kịp nghĩ xong thì cái miệng nhỏ đã nhanh hơn một bước mà hỏi La Thành

“Sau này có bạn gái anh còn quan tâm em như trước không”

La Thành dừng động tác cho thức ăn vào miệng, anh ngước nhìn Tô Ngọc Châu bằng ánh mắt khó hiểu

“Sao hôm nay hỏi anh như thế”

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi” Tô Ngọc Châu nhún vai mỉm cười trả lời anh, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc mà phá vỡ buổi tối này nên cũng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

“Anh, lúc nhỏ em hay bắt nạt anh, vậy có bao giờ anh giận em không”

“Không có”

“Vì sao?” Tô Ngọc Châu thắc mắc hỏi anh

“Vì anh tình nguyện để em bắt nạt” La Thành cưng chiều nhìn cô nói

Khi nhắc về những ký ức tuổi thơ thì hai người anh một câu em một câu kể mãi vẫn không hết. Thời gian cứ thế mà trôi qua không biết đến bao lâu mà chai rươu trêи bàn cũng đã cạn .

Lúc này Tô Ngọc Châu đã ngà ngà say, cô rời khỏi chiếc bàn nhỏ đi đến chiếc ghế đôi được đặt bên cạnh lan can sân thượng say sưa ngảm nhìn hàng nghìn ngôi sao đang lấp lánh trêи bầu trời.

La Thành cũng đi theo đến ngồi bên cạnh cô, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, lúc này Tô Ngọc Châu cảm thấy mắt mình bắt đầu không mở lên nổi, cô nhắm mắt lại thuận thế tựa đầu vào lòng ngực săn chắc của La Thành

Trong cơn ngà say Tô Ngọc Châu nói hết những điêu mà cô đã cất giấu trong lòng

“Anh biết lúc tối ba nói với em thế nào không?”

“Ba nói thế nào” La Thành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rơi xuống mặt cô ra phía sau

“Ba nói giờ em đã trưởng thành rồi, em cần phải thay đổi lõi sống, không được ỷ lại vào anh, không được quấn lấy anh nữa, em phải để cho anh có thời gian riêng tư đi tìm bạn gái nhưng em không muốn điều đó đâu. Anh dạy em phải biết yêu thương chia sẻ với những người bất hạnh hơn em, em hứa với anh em sẽ làm được. Nhưng nếu bảo em chia sẻ anh với người phụ nữ khác thì em không thể. Em chỉ muốn anh yêu thương mỗi mình Ngọc Châu như trước nay thôi”

Mặc dù Tô Ngọc Châu nói rất nhỏ nhưng những điều này La Thành đều nghe rõ. Bây giờ anh đã hiểu vì sao vừa rồi cô lại hỏi anh như thế

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô gái đang ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng ngực anh. Đây chính là người con gái mà anh yêu thương nhất.

Trong suốt hai mươi năm anh sống trong nhà họ Tô, anh đã tròn tâm tròn ý quan tâm chăm sóc cô như một đứa em gái ruột, nhưng càng trưởng thành Tô Ngọc Châu càng trở nên xinh đẹp thanh thoát, trái tim của anh không biết từ lúc nào đã bắt đầu rung động với cô.

Anh biết tình cảm hiện giờ của anh đối với cô không còn đơn thuân là tình cảm giữa anh trai và em gái nữa rồi. Nhưng giữa bọn họ có một khoảng cách quá lớn, cô là con gái bảo bối của nhà tài phiệt giàu nhất nước A, còn anh chỉ là một đứa trẻ mô côi được Tô Viễn Sơn thương tình nhận về nuôi dưỡng. Khoảng cách quá lớn này nó giống như một bức tường vô hình ngăn cách họ đến với nhau. Anh biết nếu như anh có cố vượt qua được bức tường này thì Tô Viên Sơn cũng sẽ không dễ dàng gì đồng ý.

Tô Ngọc Châu ngây thơ không hiểu ý tứ sâu xa của ông nhưng La Thành theo ông nhiêu năm như vậy sao lại không hiểu được. Còn một lý do quan

trọng nữa là cô giờ đã là vị hôn thê của Kiều Hưng, một đại thiếu gia của nhà họ Kiêu. Đây là Gia tộc đang nảm giữ một lượng lớn bất động sản béo bở ở Hàn Châu, nơi mà Tô Viễn Sơn đang muốn xây dựng thành một trung tâm tài chính bật nhất Châu Á

La Thành dịu dàng hôn lên trán Tô Ngọc Châu rồi ôm cô thật chặt vào lòng, miệng anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ

“Ngọc Châu, cả đời này anh chỉ yêu thương duy nhất một người là em, anh hứa sẽ không để bất kỳ cô gái nào san sẻ tình cảm với em”

La Thành không muốn buông Tô Ngọc Châu ra, anh thực sự cảm thấy quyến luyến giây phút này, anh ước gì thời gian có thể dừng lại để cô gái nhỏ mãi ngủ say trong lòng ngực anh

———————



Chương 6: Nụ hôn mãnh liệt lúc nửa đêm



CHƯƠNG 6: NỤ HÔN MÃNH LIỆT LÚC NỬA ĐÊM

Thời gian cứ mãi trôi qua, không khí bên ngoài ngày càng lạnh lẽo, La Thành cảm nhận được cơ thể Tô Ngọc Châu bắt đầu khó chịu, anh nhẹ nhàng bế cô về phòng, sau khi đặt cô xuống giường anh chỉnh lại điêu hòa rồi cẩn thận kéo chăn đắp cho cô.

Lúc chuẩn bị rời đi La Thành luyến tiếc đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của Tô Ngọc Châu, nhìn thấy đôi môi đỏ mộng đang mấp máy của cô không biết sợ dây thành kinh nào của anh bắt đầu tạo phản, anh cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại ấy, nhưng nó giống như có chất nghiện cứ cuốn anh theo, anh càng vào sâu thì càng thêm nghiện không thể nào tự dứt ra được.

Lúc này cổ họng Tô Ngọc Châu đang khát khô, đột nhiên cô cảm nhận có thứ gì đó ươn ướt đưa vào miệng nên cô không ngừng ʍút̼ lấy. Cô không biết rằng hành động của cô tựa như đổ thêm một bình dầu vào ngọn lửa ɖu͙ƈ vọng đang cháy trong người La Thành, anh hôn cô ngày càng mãnh liệt hơn, đầu lưỡi tiến vào trong khoan miệng nhỏ bé của cô, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau tạo ra âm thanh “chụt chụt”. Tô Ngọc Châu lúc này ôm chặt cổ La Thành ưỡn người về phía anh. Không biết từ lúc nào bàn tay to lớn của La Thành đã không còn chịu an phận mà tiến vào bên trong áo của cô

“Ưm..” Tô Ngọc Châu bị kϊƈɦ thích ngân nhẹ thành tiếng. Âm thanh nhạy cảm phát ra kéo La Thành tỉnh lại, anh hốt hoảng thoát khỏi người Tô Ngọc Châu, bàn tay anh nắm thành nắm đấm đánh thẳng vô thành tường tự mắng bản thân tại sao lại mất khống chế như vậy, cô ấy chính là em gái của anh, lại còn là vợ sắp cưới của người khác anh tuyệt đối không được có bất kỳ hành động nào quá đáng với cô

Có lẽ cảm xúc bị tuột dốc quá nhanh đã làm cho cơ thể Tô Ngọc Châu không được thoải mái, cô trở người qua lại mấy lần mới có thể yên giấc.

Sau một lúc bình tĩnh La Thành cẩn thận kéo lại chăn cho Tô Ngọc Châu rồi lặng lẽ về phòng. Có trời mới biết được cơ thể anh khó chịu đến mức nào, dường như cả đêm anh không thể nào chợp mắt

Sáng hôm sau, lúc Tô Ngọc Châu thức dậy đồng hồ đã hơn 8 giờ. Cảm nhận bên dưới cơ thể ẩm ướt khác thường, có một chút khó chịu cô đi vào trong tắm rửa sạch sẽ sau đó xuống lầu ăn sáng.

иɦũ ɦσα Phương mang đến cho cô bát cháo đậu đỏ thơm lừng. Tô Ngọc Châu đảo mắt một vòng nhìn thấy trong nhà trống vắng cô buộc miệng hỏi .

“Ba và anh đi làm từ sớm hả Vú”

“Ông chủ đi rồi, còn cậu chủ vẫn chưa. Thường ngày cậu ấy dậy rất sớm không biết sao nay muộn rồi mà иɦũ ɦσα vẫn không thấy cậu ấy đâu”

Cảm giác có chút bất an, Tô Ngọc Châu ăn vội bát cháo rồi quay lên lâu gõ cửa phòng La Thành. Cô gõ mấy lần người bên trong mới chậm rãi ra mở.

Nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của La Thành Tô Ngọc Châu vô cùng lo lắng, cô đưa tay sờ lên trán phát hiện anh đang sốt cao.

Cô dìu anh quay trở lại giường rồi đi tìm nhiệt kể, nhiệt độ 39.5 toàn thân La Thành lúc này nóng rang như lửa, anh cũng bắt đầu rơi vào trạng thái mê man.

Tô Ngọc Châu vắt một chiếc khăn ấm đắp lên trán anh rồi vội chạy xuống lầu pha cho anh gói thuốc hạ sốt

Lúc La Thành tỉnh dậy cũng đã hơn 1 giờ chiều. Nhìn thấy người phụ nữ cuộn mình ngủ trêи sofa, nhớ đến sự việc xảy ra tối hôm qua làm anh có chút đau đầu, anh chưa từng nghĩ có một ngày anh trở thành thằng đàn ông khốn nạn đến vậy

La Thành thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng xuống giường mang chiếc chăn mỏng đắp lên người cô. Nhưng khi chiếc chăn vừa chạm đến người Tô Ngọc Châu đã tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy hai tay dụi mắt, dáng vẻ còn say ngủ của cô trông có chút buôn cười lại có chút đáng yêu La Thành đưa tay véo má cô một cái rồi nói

“Chăm sóc người bệnh thế này sao”

Theo phản xạ, Tô Ngọc Châu đưa tay sờ lên trán anh, thấy nhiệt độ đã hạ đi rất nhiều cô mới yên tâm đứng lên đi ra ngoài. Trước khi đi cô còn bỏ lại câu nói hờn dỗi bên tai La Thành

“Anh có thể tìm người khác chăm anh tốt hơn em”

Thấy bóng dáng nhỏ bé của cô khuất xa tâm mắt, La Thành cảm thây có chút bối anh đưa tay lên vuốt mặt một cái, anh thấy mình cũng không đùa gì quá đáng sao cô lại giận mất rồi

Nhưng không lâu sau, Tô Ngọc Châu trở lại với bát cháo trêи tay. Cô đặt xuống trước mặt La Thành

“Cháo còn nóng anh mau ăn đi”

La Thành vui vẻ đón lấy cái thìa trong tay cô. Thấy anh vừa ăn vừa tủm tỉm cười, Tô Ngọc Châu liên hỏi

” Anh có chuyện dì vui sao”

“Không, chỉ là vừa rồi anh tưởng em giận anh bỏ đi luôn rồi chứ”

“Hứ…. Em không nhỏ mọn vậy đâu”. Tô Ngọc Châu chu dài cái miệng nói với anh

Nhìn thấy trêи trán La Thành lấm tấm mồ hôi, Tô Ngọc Châu rút một chiếc khăn giấy trêи bàn lau cho anh, ánh mắt tội lỗi nhìn anh nói

“Cũng tại em ấu trĩ, nửa đêm thời tiết lạnh như thế mà kéo anh ra ngoài hại anh bệnh thế này”

La Thành nghe vậy liên thả chiếc thìa trong tay xuống, anh đưa tay ngắt mũi cô

“Đồ ngốc, chỉ là trùng hợp thôi, thân thể của anh yếu đuối đến vậy sao”. Nhưng có một điêu Tô Ngọc Châu không hề biết là tối qua vì để hạ hỏa trong người, anh phải ngâm nước lạnh suốt một giờ đông hồ. Nếu nói nguyên nhân anh sốt lân này là do cô thì cũng không sai

Trong lúc ngồi chờ La Thành ăn xong bát cháo, Tô Ngọc Châu đưa mắt quan sát khắp phòng anh, đã mấy năm rôi nhưng mọi thứ ở đây điều không thay đối, ngay cả bức ảnh của anh và cô đã chụp từ rất lâu rồi mà anh vẫn còn giữ lại trêи bàn làm việc, thời đó La Thành còn là một cậu thanh niên rất gầy gò còn cô lại rất mũm mỉm, hai người đứng cạnh nhau có chút buôn cười.

Nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, Tô Ngọc Châu nhớ đến cái ngày ba cô đưa anh vê nhà. Lúc đó cô bảo mẫu nói đùa với cô rằng ba mẹ đã có con trai rôi sẽ không còn yêu thương cô nữa làm cô giận dôi bỏ ăn mấy ngày, cô bảo mẫu cũng vì chuyện này mà bị ba cô cho nghỉ việc.

Liên mấy tháng sau đó cô vẫn không chấp nhận được việc mình có thêm anh trai trong nhà mặc cho La Thành ra sức dỗ ngọt. Nghĩ lại Tô Ngọc Châu cảm thấy mình thật ấu trĩ, ông trời đã ban cho cô một người anh tuyệt vời như thế mà cô cứ ra sức cự tuyệt

———————



Chương 7: Trần tú anh gọi đến



CHƯƠNG 7: TRẦN TÚ ANH GỌI ĐẾN

Trong lúc Tô Ngọc Châu đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì tiếng chuông điện thoại của La Thành vang lên, cô tiện tay cầm lên đưa cho anh.

Nhìn thấy chữ Trần Tú Anh hiện lên trêи màn hình La Thành cảm thấy hơi khó chịu nhưng không biểu lộ ra ngoài. Anh để điện thoại sang một bên rồi tiếp tục ăn

Tô Ngọc Châu ngồi bên cạnh quan sát anh từ đầu đến cuối, cô cảm thấy khó hiểu số máy này đã gọi anh đến lần thứ 3 rồi mà anh vẫn thản nhiên ngồi ăn ngon lành.

Hai tay chống cằm, Tô Ngọc Châu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn La Thành

“Đã gọi đến cuộc thứ 3 rồi, sao anh không bắt máy”

“Ở công ty gọi đến, cũng không có vấn đề gì lớn, hôm nay anh muốn nghỉ ngơi”

Nghe La Thành nói vậy Tô Ngọc Châu cũng không nghi ngờ gì.

Buổi chiều thấy La Thành vẫn còn ngủ say Tô Ngọc Châu trở về phòng thay quần áo ra ngoài. Vì không muốn có vệ sĩ đi theo nên cô ra ngoài bằng lối cửa sau

La Thành nằm mê man cho đến 8 giờ tối thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nhìn thấy số gọi đến mi tâm liền nhíu lại. Anh biết nếu hôm nay không nghe máy có thể sáng mai cô ta sẽ tìm đến tận cửa. Cuối cùng anh cũng miễn cưỡng bắt máy

“Có chuyện gì?”

Giọng nói lạnh lùng như băng giá của La Thành vang lên trong điện thoại chỉ là Trân Tú Anh mấy năm nay đã rất quen với thái độ này của anh nên không mấy để tâm, chỉ cần anh chịu nhận cuộc gọi là cô đã vui lắm rồi.

Trần Tú Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cất giọng vô cùng nhẹ nhàng

“Hai ngày nay em không thấy anh đến công ty”

“Tôi đi công tác”

“Không phải anh đã về tối qua rồi sao”

La Thành cảm giác giống như đang bị Trân Tú Anh hỏi cung làm anh bắt đầu khó chịu

“Lịch làm việc của tôi cân phải báo cáo cho em biết sao?”

Nghe La Thành nói vậy Trân Tú Anh trở nên lúng túng, không phải cô cố tình điều tra lịch trình của anh, chỉ là sáng nay cô đến phòng tìm anh thư ký Huỳnh đã nói cho cô biết. Sợ La Thành hiểu lầm cô vội giải thích

“La Thành, anh đừng hiểu lầm em thật sự không có ý đó, chỉ là sáng nay em có chút việc tìm anh mà không thấy anh đâu, em hỏi thư ký Huỳnh mới biết nay anh không đến công ty”

“Hôm nay cơ thể có chút không khỏe nên tôi nghỉ một ngày. Nếu như không có việc gì quan trọng thì gặp nói sau”

“Anh….’ Trần Tú Anh chưa kịp nói hết câu thì đã nghe âm thanh “tút tút” đầu bên kia, cô chán nản ném điện thoại sang một bên. Ba năm rồi, cô bỏ hết tự tôn kiêu ngạo của một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc để theo đuổi anh nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác từ chối tình cảm của cô. Cô biết hôm qua là ngày sinh nhật của anh nên trước đó cô đã dành thời gian cả một tháng để thiết kế và đặt làm món quà đặc biệt dành tặng anh, nhưng suốt hai ngày qua chỉ mỗi câu “chúc anh sinh nhật vui vẻ” mà cô cũng không có cơ hội nói.

Ở bên đây tâm trạng La Thành cũng không mấy tốt hơn, cứ mỗi lần đối mặt với Trân Tú Anh là anh vô cùng phiên não, anh đã nói rõ cũng đã tránh né nhưng cô ta cứ như âm hồn không tan suốt ngày bám lấy anh.

La Thành cảm thấy buồn chán định tìm Tô Ngọc Châu trò chuyện nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy cô đâu, gọi điện thì không trả lời, mãi đến khi anh tra định vị điện thoại mới biết cô đang ở Cresel mail.

Nhớ lại hai ngày trước con gái của Lục Tổng bên tập đoàn Lục Thị vừa bị bắt cóc ở quán bar đến nay chưa rõ tin tức. La Thành có chút lo lắng nên nhanh chóng cầm theo áo khoác đi ra ngoài, lúc xuống tâng La Thành gặp иɦũ ɦσα Phương đang lau phòng khách, thấy anh vội đi bà chạy đền ngăn trước mặt rồi nói

“Cậu chủ định ra ngoài sao”

“Vâng” La Thành gật đâu

“Cậu đang sốt sao không ở nhà nghỉ ngơi” иɦũ ɦσα Phương lo lắng nhìn anh

“Tôi không an tâm Ngọc Châu, tôi đi một lát rôi về ngay”

иɦũ ɦσα Phương nhìn theo bóng lưng của La Thành thở dài một hơi. Anh và Tô Ngọc Châu do một tay bà nuôi lớn, bà yêu thương họ như chính con ruột của mình, nhìn anh bệnh thể này mà đêm hôm chạy ra ngoài làm sao bà không lo cho được

Quanh quấn trong khu Cresel mall suốt 2 tiếng, cuối cùng Tô Ngọc Châu cũng mua xong những thứ cần thiết. Vừa lúc cô quay ra khỏi cửa hàng thời trang thì trán cô đập ngay vào lòng ngực săn chắc của người đàn ông làm cô đau ê ẩm.

Tô Ngọc Châu đỡ trán oán giận ngước nhìn người đàn ông trước mặt, không hẹn mà gặp ánh mắt của cô cùng người đàn ông đó đúng lúc chạm vào nhau. Người đàn ông ngoại quốc mở to đôi mắt vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Ngọc Châu

“Tracy?”

“Daniel, là anh thật sao” Tô Ngọc Châu cũng tròn xoe đôi mắt nhìn anh ta

Hai người bọn họ từng là đôi bạn thân thiết khi cô vừa sang Anh. Nhưng một năm trước Daniel theo gia đình sang Mỹ định cư, từ đó họ chưa lân nào gặp lại, vậy mà hôm nay tình cờ gặp nhau ngay ở thành phố Lệ Châu này. Thật đúng như người ta thường nói trái đất có hình tròn

“Lâu rồi không gặp, hôm nay có thời gian ăn tối cùng anh không?” Daniel nói với Tô Ngọc Châu

“Vâng. Anh là khách ở đây. Nên để buổi tối này em mời mới đúng”

Tô Ngọc Châu mỉm cười nhìn Daniel rồi dẫn anh vào một nhà hàng Hoa nổi tiếng bên trong khu Cresel maill.

Mãi đến 9 giờ Tô Ngọc Châu lo lắng La Thành vẫn đang ốm ở nhà, cô ngại ngùng nói với Daniel

“Daniel, xin lỗi anh. Hôm nay em có chút việc phải về sớm”

“Không sao. Anh còn ở đây hai tuần nữa. Lần khác chúng ta lại gặp”

Daniel vui vẻ tiên Tô Ngọc Châu ra đến đầu thang cuốn rồi dành cho cô một cái ôm tạm biệt theo đúng kiểu Phương Tây. Nhưng cái ôm này rơi vào trong đôi mắt đen sâu thẫm của người đàn ông đứng cách đó không xa lại mang một ý nghĩa khác, bất chợt trong đôi mắt ấy lóe lên mấy phần u tối.

———————



Chương 8: Sao không trả lời em



CHƯƠNG 8: SAO KHÔNG TRẢ LỜI EM

Tô Ngọc Châu cảm nhận có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, theo phản xạ cô quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng đó khiến cô không khỏi bất ngờ.

Daniel còn đang định nói với Tô Ngọc Châu điều gì đó nhưng thấy dáng vẻ vội vã, ánh mắt phức tạp của cô luôn hướng vê người đàn ông đang đứng cạnh lan can trước cửa một nhà hàng gần đó. Anh ta tò mò hỏi Tô Ngọc Châu

“Bạn trai?”

“Không phải, đó là anh trai em”

“Ha. Đánh chết anh cũng không tin đó là anh trai em” Daniel nở nụ cười trêu ghẹo nhìn Tô Ngọc Châu, bởi vì nhìn vào ánh mắt của hai người dành cho nhau Daniel biết mối quan hệ của họ không đơn giản như vậy

“Em nói thật đó. Anh không tin thì thôi” Tô Ngọc Châu phụng phịu nói. Cô không thích ai trêu ghẹo cô vấn đề này vì cô sợ tâm mình sẽ bị động bởi những lời nói đó

“Được rồi, đi mau đi. Người ta đang chờ em kìa” Daniel nhịn cười nhìn Tô Ngọc Châu nói

“Em về đây. Gặp lại anh sau”

Tô Ngọc Châu vẫy tay với Daniel rồi vội vã đi về phía La Thành. Nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt si tình đang dán lên người anh làm cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kéo anh rời khỏi nơi này. Gương mặt yêu nghiệt, vóc dáng hoàn mỹ của anh đã làm cho những cô gái xung quanh lạc mất hồn phách rồi

Tô Ngọc Châu đi đến khoác cánh tay La Thành tình cảm tựa đầu vào vai anh nở nụ cười thật tươi ngâm khẳng định với những cô gái đang mơ mộng kia anh ấy là người đàn ông của cô.

Daniel đứng ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Ngọc Châu không khỏi bật cười, một cô gái băng thanh ngọc khiết mọi người thường ca tụng lại có vẻ mặt ghen tuông ấu trĩ thể này sao

Ngay cả La Thành cũng khó hiểu trước hành động này của cô nhưng thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng không nói lời nào cứ để cô thoải mái khoác tay anh đi xuống.

Đến lúc xuống tới đại sảnh Tô Ngọc Châu mới bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu hỏi La Thành

“Anh không khỏe sao lại đến đây”

La Thành nghe thấy nhưng giả lơ với cô. Chờ nửa ngày trời vẫn không thấy anh trả lời, Tô Ngọc Châu buồn bực hỏi lại

“Sao không trả lời em”

“Không phải là vì anh không an tâm về cô nhóc em sao? Tại sao em đi ra ngoài không nói với anh một tiếng. Em có biết anh đã lo lắng thế nào không?” La Thành tức giận nhìn Tô Ngọc Châu. Có lẽ đây là lân đầu tiên anh tức giận với cô như vậy.

“Em biết là em không đúng, nhưng em không thích cứ mỗi bước ra đường đều có vệ sĩ theo sau giống như trông chừng một đứa trẻ” Tô Ngọc Châu tủi thân nói với La Thành

“Em phải hiểu ba và anh làm như vậy chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Em có biết mỗi năm ở thành phố Lệ Châu này có bao nhiêu vụ bắt cóc tống tiền không? Nhưng tống tiên chỉ là một chuyện nhỏ, em có chắc trước khi nhận được tiền bọn chúng sẽ không làm gì em chứ”

Thấy La Thành tức giận như vậy Tô Ngọc Châu cũng không dám cãi lại, cô nắm ống tay áo của anh giật giật nhẹ mấy cái, giọng nói như sắp ướt nước mắt

“Anh đừng giận mà. Sau này em sẽ nghe theo anh hết”

Thấy những giọt nước mắt sắp lăn xuống gương mặt của cô, La Thành cũng không còn tức giận nữa, điều anh sợ nhất chính là nước mắt của phụ nữ đặc biệt là nước mắt của tiểu nha đầu này.

Tô Ngọc Châu không còn nghe giọng trách mắng của La Thành nữa, cô biết anh đã nguôi giận rồi bởi vì xưa nay anh chưa bao giờ qua nổi chiêu “nước mắt cá sấu” của cô

Ra đến cửa La Thành đưa tay xách những cái túi lớn nhỏ trong tay Tô Ngọc Châu ra xe còn cô giống như một đứa trẻ vừa mới phạm tội ngoan ngoãn đi theo sau anh

Hai người cứ thể rời đi, họ không hề biết vừa rồi lúc Tô Ngọc Châu tình cảm khoác cánh tay La Thành trêи thang cuốn đã bị một ống kính trong cửa hàng trang sức dưới tâng chụp lại. Cô ta mỉm cười đắc ÿ nhìn bức ảnh vừa chụp trêи màn hình điện thoại rôi nhanh chóng gửi qua máy khác, chỉ trong tích tác đầu bên kia đã nhận được.

Lúc này Kiều Hưng vẫn còn ở công ty xem một số văn kiện chuẩn bị cho buổi đấu thầu sắp tới, nhìn thấy tin nhắn của Lưu Diệp Diệp gửi đến anh nhấc điện thoại lên xem, đó không phải là tin nhắn văn bản mà là một bức ảnh chụp đôi nam nữ đang tình cảm khoác tay nhau, Kiều Hưng cho rằng Lưu Diệp Diệp gửi nhầm nên cũng không quan tâm, anh đặt điện thoại trở xuống bàn nhưng liên nhớ ra điều gì đó Kiều Hưng mở ra xem lại lần nữa, đôi mắt anh nhìn chăm chằm vào cô gái trong bức ảnh cô ấy chính là Tô Ngọc Châu sao.

Trong ấn tượng của anh, Tô Ngọc Châu chỉ là một cô gái có nhan sắc bình thường lại rụt rè, nhúc nhát thường nấp sau lưng La Thành mỗi khi gặp người lạ, nhưng chỉ có mấy năm không gặp cô đã trở thành một cô gái xinh đẹp rạng ngời lại toát lên vẻ thông minh lanh lợi, mái tóc ngố năm xưa giờ được thay bằng mái tóc rẽ ngôi để lộ vâng trán cao, gương mặt vô cùng khả ái làm động lòng người

Kiêu Hưng say sưa ngắm nhìn cô gái trong bức ảnh, bất chợt đôi môi anh ta cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, anh chưa từng nghĩ người vợ tương lai của mình lại ưu tú đến như thế này, nhìn nụ cười của cô như mùa thu tỏa nắng làm anh quên mất cả thời gian, mãi cho đến khi điện thoại rung lên anh mới hồi phục tỉnh thần.

Là Lưu Diệp Diệp gọi đến, Kiêu Hưng cũng biết lúc này cô ta gọi đến vì chuyện gì. Anh ta miễn cưỡng bắt máy, giọng nói lười biếng hỏi

“Sao thế Diệp Diệp?”

“Anh đã xem ảnh chưa?”

Kiều Hưng lăn lộn trêи thương trường nhiêu năm như vậy, chút tâm cơ này của cô ta sao anh lại không biết. Tuy rằng anh nắm được phốt của Tô Viễn Sơn nhưng nhà họ Kiều dù sao cũng cần thế lực của Tô Thị mới có thể lớn mạnh. Nếu như anh không sớm cảnh cáo người phụ nữ này thì sớm muộn gì cô ta cũng gây đại họa cho anh

“Em tránh xa cô ấy ra, đừng có gây thêm phiên phức cho tôi”

Bất ngờ bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, Lưu Diệp Diệp ra vẻ tủi thân

“Em thấy cô ấy thân mật với người đàn ông khác nên có lòng tốt muốn báo cho anh biết vậy mà anh còn mắng người ta”

“Đó là anh trai của cô ấy. Em có ý gì thì tự bản thân em hiểu. Nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời thì đừng trách tôi” nói rồi Kiều Hưng lập tức cúp máy, đầu bên kia Lưu Diệp Diệp chưa kịp giải thích gì thêm thì đã nghe âm thanh “tút tút’.

Cô ta tức giận giẫm chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng ngoài cửa chính thầm oán “chỉ tại con ả tiện nhân này mà Kiều Hưng đối xử với mình như vậy”.

Mặc dù trước đây Kiều Hưng không đối xử ngọt ngào với cô ta như lúc hai người ân ái trêи giường nhưng cũng chưa từng nói chuyện lạnh lùng như hôm nay. Vì thế mà cô ta bắt đầu sinh ra lòng thù hận với Tô Ngọc Châu.

———————



Chương 9: Sốt đến cháy não



CHƯƠNG 9: SỐT ĐẾN CHÁY NÃO

La Thành mang đồ bỏ hết vào cốp xe rồi đi lên phía trước mở cửa phụ cho Tô Ngọc Châu, đột nhiên anh cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân chao đảo. Anh đưa tay vịn vào thân xe để giữ cơ thể không bị té ngã

Tô Ngọc Châu thấy vậy hoảng hốt chạy đến đỡ lấy La Thành

“Anh sao thế”

“Anh không sao. Mau lên xe đi, anh đưa em về”. Nói rồi La Thành ôm vai Tô Ngọc Châu đẩy vào trong xe, nhưng cô hất cánh tay ra rồi dùng lòng bàn tay sờ lên trán anh, mi tâm cô lập tức nhíu lại, Tô Ngọc Châu tức giận hét lên

“La Thành, có phải não anh bị úng nước rồi không. Anh sốt đến thế này mà còn chạy lung tung ra đường. Anh như thế này anh nghĩ anh có thể bảo vệ được em sao?”

Cô hít thở một hơi rôi nói tiếp

“Giờ không về nữa, em đưa anh đi bệnh viện”

“Không cần đâu. Anh đã gọi Lưu Khải Duy rôi, 10 giờ cậu ây sẽ đến”

“Anh nói thật chứ?” Tô Ngọc Châu nghi ngờ nhìn anh hỏi

“Thật” La Thành khẳng định với cô. Thật ra lúc vừa mới đến đây anh đã phát hiện cơ thể mình thật sự không ổn nên đã gọi cho Lưu Khải Duy rồi

Nghe La Thành nói vậy Tô Ngọc Châu cũng yên tâm hơn. Cô biết Lưu Khải Duy là bác sĩ giỏi có tiếng ở thành phố Lệ Châu cũng là bạn thân nhiều năm của La Thành

Không thấy Tô Ngọc Châu phản ứng nói gì nữa La Thành câm chìa khóa vòng qua đầu xe định đi về phía ghế lái, vừa đi được mấy bước liền nghe thấy giọng nói chanh chua phát ra từ phía sau

“Anh đi đâu vậy?”

“Vào xe” La Thành thản nhiên quay lại trả lời cô

“Ai nói anh ngồi bên đó, chỗ anh bên này” Tô Ngọc Châu nói xong liền tiến lên giật lấy chìa khóa trong tay anh rôi chỉ vào chiếc ghế phụ trong xe. La Thành lắc đầu bất lực nhìn theo bóng lưng của Tô Ngọc Châu, anh thật sự hết cách với cô gái nhỏ này đành phải theo ý cô quay lại mở cửa xe ngôi vào ghế rvphụ.

Cả một đoạn đường Tô Ngọc Châu cũng không nói với La Thành câu nào làm anh có chút bối rối, anh đưa tay lên nhéo nhẹ má cô

“Nha đầu, giận anh thật sao?”

Tô Ngọc Châu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không trả lời cũng không nhìn anh. La Thành không hiểu vì sao lần này cô lại giận như thế. Anh chạy đến đây không phải vì quan tâm đến cô hay sao.

Trêи thương trường, anh luôn được mệnh danh là “chiến thần bất bại”, vậy mà ở trước mặt cô nhóc này anh luôn bất lực như vậy, tự nhiên cảm thấy chán nản anh đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương. Trong lúc anh chưa nghĩ ra làm cách gì để dỗ ngọt nhóc con này thì một âm thanh nhỏ nhẹ bên cạnh truyền đến

“Anh khó chịu sao?”

“Hửm’. Tô Ngọc Châu thay đổi sắc thái quá nhanh làm La Thành không kịp thích ứng. Anh ngẩn người vài giây mới tiêu hóa được câu hỏi của cô.

Thì ra vừa rồi nhóc con này nhìn thãy anh xoa huyệt thái dương nên nghĩ là anh đang khó chịu sao? Trong đầu La Thành lóe lên một suy nghĩ xấu xa, anh nặn ra bộ mặt nhăn nhỏ vô cùng khó chịu

“Uhm. Anh đầu quá”

Tô Ngọc Châu nghe vậy, có chút đau lòng nhìn anh nói

“Anh ráng chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi”. Nói xong Tô Ngọc Châu đạp mạnh chân ga, chiếc Ferrari lao nhanh vun vút chẳng mấy phút đã về đến trang viên nhà họ Tô.

Nhìn Tô Ngọc Châu vội vã bước xuống xe, La Thành đưa tay che miệng giấu đi nụ cười thâm sâu ranh mãnh của anh.

Tô Ngọc Châu bước đến ôm lấy cánh tay La Thành dìu anh lên phòng ngủ, sau khi giúp anh cởi áo khoác bên ngoài ra cô vội đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ấm đắp lên trán cho anh.

La Thành năm trêи giường nhìn cô gái nhỏ chạy tới chạy lui vì mình trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp

Khoảng mười phút sau, Tô Ngọc Châu đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Lưu Khải Duy truyên tới, cô liền bước ra cửa chào hỏi anh ta

“Anh Khải Duy đến rôi”

Bất chợt nhìn thấy Tô Ngọc Châu đứng trước mặt Lưu Khải Duy có chút bất ngờ

“Em về nước lúc nào”

“Em vừa về hôm qua”

Nói xong Tô Ngọc Châu dẫn Lưu Khải Duy đến bên giường La Thành. Anh ta cẩn thận dùng gel sát khuẩn tay sau đó kiểm tra thân nhiệt cho La Thành, nhiệt độ 39.5 Lưu Khải Duy nhăn mặt nhìn La Thành

“Cậu sốt từ khi nào”

“Sáng hôm nay”

“Đợi sốt đến cháy não mới gọi cho tôi sao?” Lưu Khải Duy có chút tức giận nhìn anh

Lúc này La Thành mệt lả nằm im lặng trêи giường mặc cho Lưu Khải Duy đang lải nhải bên tai.

Sau khi tiêm thuốc và truyên dịch cho La Thành xong, Lưu Khải Duy đưa tay vẫy Tô Ngọc Châu

“Em qua đây, anh chỉ em thay và rút kim truyền dịch”

Tô Ngọc Châu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lưu Khải Duy cẩn thận nghe anh ta hướng dân. Sau đó Lưu Khải Duy đưa cho Tô Ngọc Châu gói thuốc và dặn dò cô

“Anh đã tiêm thuốc và truyền dịch cho La Thành rồi, lát nữa cậu ấy sẽ ổn thôi. Nếu tối nay cậu ấy phát sốt trở lại thì em cho uống gói thuốc này, sáng mai anh đến sớm kiểm tra lại”

“Cám ơn anh Khải Duy. Đã làm phiền anh rồi”

“Không có gì”

Nói xong Lưu Khải Duy thu dọn hòm thuổc rời đi

———————



Chương 10: Virus gây bệnh



CHƯƠNG 10: VIRUS GÂY BỆNH

Tô Ngọc Châu lặng lẽ ngồi bên mép giường ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, chốc lát lại ngước nhìn bình dịch đang chậm rãi rơi xuống từng giọt từng giọt làm cô có chút buôn ngủ

Tô Ngọc Châu nhẹ nhàng rời khỏi giường bước ra ngoài, cô đi thẳng xuống lầu pha ly trà nóng lấy tinh thần, lúc trở lại cô gặp Tô Viễn Sơn từ phòng La Thành đi ra, nhìn thấy Tô Ngọc Châu tay cầm ly trà nóng đang bốc khói đi tới sắc mặt ông liên trâm xuống

“Con về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay ba sẽ gọi người đến trông La Thành”

Tô Ngọc Châu khó hiểu mở to đôi mắt nhìn Tô Viễn Sơn, cô cảm nhận được dường như thời gian gân đây ông không vui khi thấy cô ở cạnh La Thành

“Không cần đâu ba, con trông anh được, giao người khác con lại không yên tâm”

Nhìn thấy rõ biểu cảm trêи mặt cô, Tô Viễn Sơn cũng không nói gì thêm. Ông hiểu rằng càng áp đặt thì càng làm tổn thương cô sâu sắc hơn mà thôi.

Nếu muốn trách thì trách ông trước đây không làm tốt bổn phận của một người cha, lúc mẹ cô qua đời một đứa trẻ năm tuổi như cô rất cần người thân ở bên cạnh an ủi chăm sóc nhưng thời gian đó ông lại luôn bộn bê với công việc không có nhiều thời gian dành cho cô, người duy nhất ở cạnh cô lúc đó chỉ có La Thành cho nên La Thành đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của cô rồi kể từ ngày đó rồi. Nghĩ vậy Tô Viên Sơn đưa tay xoa đầu, ôn hòa nhìn Tô Ngọc Châu nói

“Được rồi, con vào đi. Rút kim cho anh xong con nhớ phải đi ngủ sớm đừng để đổ bệnh biết chưa?”

“Dạ con biết rồi ba. Chúc ba ngủ ngon” Tô Ngọc Châu ngoan ngoãn đáp lời ông

Tô Ngọc Châu ngôi trêи giường La Thành mở đủ loại tin tức ra xem, đến một giờ khuya chai dịch cuối cũng đã truyên xong, cô nhẹ nhàng rút kim ra rồi cẩn thận dùng băng cá nhân băng lại vết kim cho anh.

Vì sợ La Thành nửa đêm sốt trở lại nên Tô Ngọc Châu không dám ngủ, cô ngồi dựa vào đầu giường mở phim hài xem nhưng cuối cùng cô cũng không chống nổi cơn buồn ngủ đang ập tới, cô buông lpad xuống rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.

“Bịch” ….Ipad rơi từ trêи tay Tô Ngọc Châu xuống giường phát ra tiếng động làm La Thành giật giấc, anh mở mắt ra thấy cô gái bên cạnh đang ngồi dựa vào đầu giường ngủ ngon lành.

La Thành ngồi dậy một tay anh đặt dưới khớp gối, một tay luông qua sau gáy nhẹ nhàng hạ cơ thể cô nằm xuống giường. Cảm nhận được cơ thể đang bị nhấc bổng lên, Tô Ngọc Châu mở mắt ra liên nhìn thấy gương mặt phóng to của La Thành, theo bản năng cô đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh ngủ nhưng cánh tay lập tức bị La Thành ngăn lại. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên đầu xoa mái tóc mềm mượt của cô

“Ngủ đi, anh khỏe rồi”

Lúc này Tô Ngọc Châu thật sự rất buôn ngủ đường như mất hết ý thức vê mọi thứ xung quanh, cô quay sang ôm lấy cánh tay La Thành như lúc còn nhỏ rồi chìm sâu vào giấc ngủ

Sáng sớm hôm sau vừa mới sáu giờ Lưu Khải Duy đã có mặt ở trang viên nhà họ Tô. Sau khi vào nhà anh vội đi thẳng lên phòng La Thành

“Cạch” ….Cánh cửa phòng mở ra, Lưu Khải Duy nhìn thấy Tô Ngọc Châu đang úp mặt trong lồng ngực La Thành làm anh ta có chút ngại ngùng cảm giác anh đến đây lúc này thật không đúng lúc.

Nghe tiếng động ngoài cửa La Thành mở mắt nhìn ra, thấy Lưu Khải Duy đang cứng đờ đứng đó, anh đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu với Lưu Khải Duy rồi nhẹ nhàng bước xuống giường đi thẳng đến trước mặt anh ta

“Tối qua Ngọc Châu thức khuya, để em ấy ngủ thêm chút, chúng ta xuống phòng khách nói chuyện”

“Vậy tôi đi xuống đó đợi cậu” Nói xong Lưu Khải Duy quay trở xuống lầu

Thời tiết bên ngoài còn khá lạnh lẽo, Lưu Khải Duy ngôi trêи sofa nhấp nháp từng ngụm trà ấm thơm nồng, không biết anh đang nghĩ điều gì mà trêи mặt hiện lên ý cười vui vẻ.

Mười phút sau La Thành ăn mặc chỉnh tê đi xuống, anh vòng qua phòng ăn dặn dò иɦũ ɦσα Phương mấy câu rồi quay ra phòng khách nói với Lưu Khải Duy

“Khải Duy ăn sáng thôi”

“Được” Lưu Khải Duy thoải mái đứng dậy theo La Thành đi đến phòng ăn, hai người bọn họ chơi với nhau từ khi còn học tiểu học, ba của Lưu Khải Duy còn là bạn của Tô Viễn Sơn nên anh ta sinh hoạt ở nhà họ Tô trước nay tự nhiên như chính nhà mình

Nhìn sắc mặt hôm nay của La Thành, Lưu Khải Duy nở nụ cười chăm chọc

“Hôm nay trông cậu có sức sống hơn rồi đấy, đúng là có thuốc đặc trị có khác”

“Ý gì đó” đôi mắt đen sâu thâm không thấy đáy của La Thành nhìn chăm chằm vào Lưu Khải Duy làm anh ta cảm thấy lạnh người

“Không có ý gì, chỉ là tự khen y thuật của mình thôi” nói rôi anh ta gắp một viên há cảo cho vào miệng lớp bột bên ngoài vừa mềm vừa dai, nhân bên trong lại mang mùi vị đặc trưng của vùng Triều Châu vô cùng thơm ngon, Lưu Khải Duy gắp đến viên thứ ba rồi quay sang nói với иɦũ ɦσα Phương

“Vân là иɦũ ɦσα Phương làm món này ngon nhất”

“Cậu Lưu quá khen rồi. Nếu cậu thích sau này thường xuyên đến chơi” иɦũ ɦσα Phương vui vẻ đáp lời anh ta.

Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong иɦũ ɦσα Phương đi ra ngoài chăm sóc mấy chậu hoa hồng phía trước để lại không gian cho hai người trò chuyện.

Lúc này trêи lầu hai Tô Ngọc Châu cũng đã thức dậy, thấy mình năm ngủ thoải mái trêи giường La Thành làm cô có chút ngượng ngùng

Đảo mắt nhìn xung quanh không thấy La Thành đâu, Tô Ngọc Châu bước xuống giường mở cửa bước ra ngoài, đứng ở đầu cầu thang cô nghe âm thanh trò chuyện bên dưới vọng lên nên cũng đoán được Lưu Khải Duy đã đến. Cô nhanh chóng trở vê phòng rửa mặt rôi thay bộ quần áo lịch sự xuống lầu

Nghe âm thanh phát ra từ phía cầu thang xoắn ốc Lưu Khải Duy ngước mắt lên liên thấy Tô Ngọc Châu đang đi xuống, anh ta thu lại ánh nhìn rồi hướng về phía La Thành mỉm cười

“Vius gây bệnh cho cậu dậy rồi kìa”

“Nói bậy gì vậy” bàn tay đang cầm muỗng lập tức dừng lại, đôi mắt lạnh lùng sắc bén của La Thành hướng về Lưu Khải Duy

“Tôi là bác sĩ không lẽ bệnh nhân của mình bệnh gì tôi cũng không biết sao. Cơ thế người khác tôi không dám chắc nhưng riêng cơ thể cậu tôi rõ hơn ai hết” Lưu Khải Duy lần này nghiêm túc nhìn La Thành nói.

Không để cho La Thành có cơ hội phản bác Lưu Khải Duy tiếp tục nói nhưng lần này không còn vẻ mặt nghiêm túc mà thay bằng bộ mặt cà khia châm chọc nhìn La Thành

“Tôi nói này La Thành, bệnh chỗ nào thì trị chỗ đó đừng để vì một chỗ nào đó dạy không được mà làm hại đến những chỗ khác”

“Khu….khụ….khụ….hừm. Cậu đừng có ăn nói bậy bạ” La Thành đỏ mặt tía tai tức giận nhìn Lưu Khải Duy

“Haha. Tôi có nói bậy bạ không thì trong lòng cậu biết” Lưu Khải Duy cười đắc ý.

———————



Chương 11: Yêu anh nhất đời
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom