• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ba ba lạnh lùng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 7

Đã mười phút đồng hồ.

Thạch Dự Thạc ngẩng đầu trộm nhìn Phó Thần Cương đang ở trước bàn máy vi tính, tay phải của anh giống như được gắn với đồ trân châu bảo thạch gì đó. Mười phút trôi qua, cũng sắp đến mười một phút rồi, vẫn thấy Phó Thần Cương coi như không có ai ở bên cạnh, dienndannleequyydonn cứ nhìn mình chằm chằm vào tay của mình.

Trên đó có bản đồ chôn giấu thứ gì đó chăng?

Thạch Dự Thạc tò mò ghé đầu vào nhìn - chẳng có cái gì hết, tay của cậu ta vẫn chính là tay của cậu ta, một bàn tay vẫn đủ cả năm ngón, không thiếu ngón nào, cũng không bị sắp xếp sai vị trí.

Rõ ràng là chẳng có cái gì cả, nhưng sao cậu ta lại phải nhìn lâu như vậy... Cậu ta vẫn chỉ nhìn con chuột trong tay thôi sao?

Lật lòng bàn tay của bạn tốt lên, Thạch Dự Thạc nhận thấy phần mỏm phía trên con chuột trong tay Phó Thần Cương và phần lưng con chuột cũng trơn bóng như nhau, không có chút khác biệt nào hết.

"Cậu đang làm gì vậy?" Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần vẻ chỉ trích.

"Những lời này phải là tớ hỏi cậu mới đúng chứ?"

"Tớ làm sao?"

"Vừa mới rồi vì sao mà cậu thất thần vậy?" Thạch Dự Thạc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: "Lại còn suốt mười phút đồng hồ liền. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

"Chỉ là tớ đang nghĩ... con tớ." và cả bảo mẫu của con trai nữa chứ.

"Có nghĩ ra được cái gì hay ho không ?"

"Không biết... sau này khi lớn lên nó sẽ thành hạng người gì?"

Thạch Dự Thạc cau mày nhìn bạn tốt. Từ bao giờ Phó Thần Cương có cái kiểu như bà già thế này nhỉ... Ặc, còn cả cái vẻ mặt đa sầu đa cảm kia nữa chứ? Cậu ta phát rồ rồi hay sao vậy?

"Thằng bé hiện giờ cũng gian nan giống như cậu, diễn-đàn-lê-quý-đôn sau này lớn lên chắc cũng không kém bao nhiêu đâu."

"Nó sẽ giống tớ sao?" Sắc mặt lạnh đi, Phó Thần Cương đột nhiên có chút mất hứng."Tớ không muốn nó giống như tớ."

Sống trong một hoàn cảnh bất bình đẳng, lại lớn lên trong sự thiếu hụt của tình yêu thương đã nuôi dưỡng anh thành một người có cá tính không được như bình thường. Đương nhiên anh không hi vọng con trai của mình cũng phải chịu đựng cũng như trải qua cuộc sống thực lạnh lẽo đầy vật lộn, cuối cùng lại giống như anh.

"Cậu là cha của nó, nó không giống cậu thì muốn giống ai?"

Giống ai? Bỗng dưng, Phó Thần Cương nhớ đến Khang Hoa Hiên.

Anh thích cô, thích cảm giác cô làm cho người khác được ấm áp, cũng như luôn mang đến sự ấm áp. Anh nghĩ, nếu như lúc đầu anh cũng từng được nhận sự ấm áp này, có phải cuộc đời của anh sẽ có sự đổi khác rất lớn hay không?

Nếu như có thể, anh hi vọng Khang Hoa Hiên vẫn có thể luôn ở bên cạnh con trai anh... Thậm chí là ở bên cạnh anh! Anh hi vọng con trai mình sẽ giống như cô, tương lai trở thành một người thiện lương, biết quan tâm chăm sóc người khác. Anh hi vọng, Huân Triết có thể giống như cô.

"Tớ hi vọng, nó có thể giống như Hoa Hiên."

"Hoa Hiên?" Thạch Dự Thạc sửng sốt, người kia là ai vậy? "Khang Hoa Hiên? Cậu muốn nói là cô bảo mẫu đó sao?"

Thấy Phó Thần Cương không đáp lại, Thạch Dự Thạc với tư cách là một người bạn đã đưa ra một câu khuyến nghị: "Người anh em, đừng có nói với tớ, cậu đã thích cái cô bảo mẫu nhỏ kia rồi đấy nhé!"

Có lẽ Thạch Dự Thạc không có ác ý, nhưng Phó Thần Cương vừa nghe thấy cụm từ “bảo mẫu nhỏ” kia từ miệng bạn mình để chỉ Khang Hoa Hiên, trong lòng đột nhiên thấy có cảm giác không vui.

"Người ta có tên tuổi hẳn hoi, đừng gọi cô ấy là “bảo mẫu nhỏ.”

Thực ghê tởm! Quả nhiên anh đã đoán trúng."Cô ta đã dùng phương pháp gì để mê hoặc khiến cậu phải xoay quanh cô ta vậy? Bình thường cậu đâu phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy?"

"Cô ấy không mê hoặc khiến tớ phải xoay quanh, tớ cũng không hề bị cô ấy lừa."

"Còn nói không có!" Thạch Dự Thạc bắt đầu khẩn trương. Hóa ra suốt mấy ngày nay, Phó Thần Cương khác thường cũng chính là do cô gái nhỏ kia sao?

Không giống như anh, Phó Thần Cương không phải là một người dễ dàng tín nhiệm một ai đó. Nhưng chỉ cần đột phá được trái tim phòng ngự của cậu ta, với Phó Thần Cương sẽ chính là chuyện cả đời. Cậu ta sẽ tín nhiệm đối phương vô điều kiện, coi như giao cả mạng sống vào tay đối phương cũng được... Cũng bởi vì như vậy, nên Thạch Dự Thạc mới càng lo lắng hơn.

"Cô ta cũng chỉ là bảo mẫu mà thôi! Sao tự nhiên cậu lại hi vọng con trai của mình giống như cô ta? Điều này nói lên ý gì đây? Cậu định giữ người ta cả đời bên cạnh để làm bảo mẫu ư? Hay là định làm bà xã cả đời vậy?"

Làm bà xã cả đời ư?

Thạch Dự Thạc nói một câu rất đơn giản đã làm cho Phó Thần Cương tỉnh ra. Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới nhỉ, nếu như Khang Hoa Hiên gả cho anh, vậy thì anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận giao Huân Triết cho cô dạy dỗ, hơn nữa anh cũng có thể danh chính ngôn thuận dựa vào trong ngực cô, hoặc không cần bất kỳ cớ gì, khi cần anh có thể được ôm cô một cái thật sâu, thậm chí nhiều hơn nữa...

Ba mươi lăm năm qua, chưa bao giờ anh từng giống như bây giờ, anh mơ tưởng có một người phụ nữ như vậy, mơ tưởng có thể cùng cô tay trong tay cả đời.

Anh đã bị cô mê hoặc đến mức phải xoay quanh sao? Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng cứ cho là như vậy đi, vậy thì đã làm sao? Bây giờ anh không cách nào tưởng tượng được, nếu như trong cuộc đời anh thiếu Khang Hoa Hiên, ngày tháng kế tiếp cuộc sống của anh sẽ trải qua như thế nào...

"Tớ có tính toán của tớ." Anh chỉ có thể nói với bạn tốt như vậy.

Thạch Dự Thạc vỗ trán thở dài, thảm rồi, quả nhiên là rất thảm.

"Vậy còn Tâm Lôi thì sao? Cậu và cái cô bảo mẫu nhỏ đó mới biết nhau mấy tháng, trong đó quen biết Tâm Lôi đã hơn hai năm, cậu cảm thấy Tưởng đại tiểu thư có thể chấp nhận sao?"

"Cô ấy không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Dù sao tớ đây cũng không phải là người duy nhất mà cô ấy qua lại, đúng không? Ngoại trừ không chịu được việc bị mất thể diện, cô ấy cũng không có gì bị tổn thất."

Ặc, nếu đã nói như thế thì không sai chút nào. "Nhưng cô ấy lại luôn là một người rất cố chấp, cậu chủ động nói chia tay, không khác gì không cho cô ấy bậc thang để đi xuống dưới, cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu đâu."

"Tớ biết."

Nhìn bạn tốt trở thành người có bộ dạng như vậy, Thạch Dự Thạc lo lắng nhìn bạn mình.

Hi vọng cậu ta thật sự biết mình nên như thế nào mới phải.

Đêm đó, Phó Thần Cương hẹn với Tưởng Tâm Lôi dùng cơm ở tầng lầu cao nhất của một nhà hàng. Nơi đó bình thường người qua lại cũng không ít, cũng có không ít nhân vật có mặt mũi đến nhà hàng này ăn uống. Vì vậy anh biết, vì sĩ diện, tuyệt đối cô ta sẽ không có những hành động luống cuống ở nơi như thế này.

"Tâm Lôi, chúng ta chia tay đi!"

Tay nâng ly rượu lên, hơi ngừng lại một chút, Tưởng Tâm Lôi liếc anh một cái đầy khó hiểu, sau đó tiếp tục uống một hớp rượu đỏ vẻ đầy ưu nhã.

Cô ta biết trái tim của anh lâu nay đã không còn đặt ở trên người mình, chẳng qua mấy tháng gần đây lại càng rõ ràng hơn. Nhất là từ lúc anh có đứa con trai không rõ lai lịch đó, anh đã tốn không ít thời gian với nó, “hoạ vô đơn chí” lại càng làm cho quan hệ của bọn họ vốn đã lạnh nhạt lại càng xa cách hơn.

Vốn dĩ, cô cũng không nghĩ quá nhiều, dù thế nào đi nữa anh không muốn bảo cô đi chăm sóc “cái đồ mềm nhũn” kia là tốt rồi. Cô cho rằng cứ để như thế, quan hệ giữa cô và Phó Thần Cương cũng sẽ chẳng có gì thay đổi quá lớn, bởi vì cô vẫn là người phụ nữ duy nhất gần gũi bên cạnh anh.

Đối với anh mà nói, công việc vĩnh viễn quan trọng hơn tình cảm. Hơn nữa là người ít ham muốn, anh chưa từng để tâm vào những chuyện nam nữ trăng hoa. Cô không cho là ở bên cạnh anh sẽ xuất hiện những phụ nữ khác, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đại khái cô cũng không cần căng thẳng cắt bỏ đối với mối quan hệ này.

Cho nên, rốt cuộc có cái gì đã làm thay đổi suy nghĩ của anh?

"Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên nói chuyện này?"

"Tôi không có cách nào sống chung cùng với em được nữa."

"Từ trước đến giờ rõ ràng chúng ta vẫn rất tốt kia mà. Anh cứ việc sống cuộc sống của anh, em cứ tiếp tục rong chơi với cuộc sống của em, hai bên đều bình an vô sự, chẳng phải như thế hay sao?"

"Bởi vì chúng ta quá giống nhau."

"Anh đang nói cái gì vậy?"

"Tôi là người ích kỷ, mà em cũng vậy. Sống chung với em, tôi sẽ cảm thấy giống như mình đang soi gương vậy." Anh lạnh lùng nói: "Cho nên, ban đầu vì chúng ta đều muốn đạt được một mục đích gì đó nên mới thuận cùng nhau ở chung một chỗ. Em có được một người bạn trai để nở mày nở mặt, tương lai có thể là một người chồng để tin tưởng. Còn tôi, sẽ thu được cơ hội hợp tác với cha của em, tương lai, có thể sẽ được thừa kế sản nghiệp của cha em nữa."

Tưởng Tâm Lôi nhíu mi lại không nói. Đây chính là sự thật, mặc dù trước đây hai người bọn họ cũng không nói toạc ra, nhưng cô thật sự đã cư xử với Phó Thần Cương như thế, mà cô cũng biết, anh đến với cô là có dụng ý khác.

"Tôi vốn cũng cho rằng, sống chung cùng với em không có gì là không tốt. Nhưng, bây giờ chúng ta quá giống nhau, hai người giống nhau người ở chung một chỗ sẽ không vui vẻ, cũng sẽ không hạnh phúc."

Tưởng Tâm Lôi không phải là loại phụ nữ sẽ quấn quít chặt lấy đàn ông. Chẳng qua là vì cha cô đã sớm coi anh như rể hiền, phần lớn những người cùng giới ở bên ngoài, tất cả bọn họ nhìn hai người đều thấy tốt đẹp như vậy, nếu như anh chia tay, mặt mũi của cô sẽ bị vứt vào đâu?

"Em cảm thấy cứ như thế này em cũng đã rất vui vẻ rồi, có ngươi làm bia đỡ đạn, ba em sẽ không nổi cáu bắt em đi tìm đối tượng có cá tính chững chạc nữa. Anh cũng không ghét em, vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định đi, kết hôn với em. Sau khi cưới, hai chúng ta lại sống riêng cuộc sống của mình như thế. Em sẽ không quan tâm anh làm cái gì, anh cũng không cần để ý tới việc em rong chơi như thế nào."

"Không, tôi sẽ không kết hôn với em."

Thấy anh không thay đổi tâm ý, Tưởng Tâm Lôi bắt đầu bốc lửa, "Em cũng đã chấp nhận nhượng bộ lớn với anh như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?"

"Đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn."

"Vậy anh muốn cuộc sống thế nào?" Tưởng Tâm Lôi hừ lạnh một tiếng, lúc này cô mới phát hiện ra hôm nay Phó Thần Cương có chút kỳ quái, anh không phải là người chịu khó giải thích như vậy."Anh có người phụ nữ khác phải không?" Cái giả thiết này mặc dù khả năng rất thấp, nhưng cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến anh nói nhiều như vậy.

"Tôi và em chia tay là bởi vì chúng ta không hợp nhau, cũng không liên quan gì tới những người khác."

Vừa nghe, Tưởng Tâm Lôi giống như con sư tử mẹ bị chọc giận, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn."Anh đã có người phụ nữ khác? Người kia là ai?"

Cô có thể chịu được tình cảm của bọn họ càng lúc càng xa, cũng có thể chịu được việc anh không có bất kỳ ý định gì với mình. Nhưng, cô lại không cách nào chịu được việc người đàn ông của mình lại bị những người phụ nữ khác cướp đi. Đối với cô mà nói, đây quả thực là một vũ nhục qua lớn.

"Tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến bất kỳ một ai." Anh vẫn luôn rất tỉnh táo.

"Đừng có gạt người." Cô cười lạnh, "Nếu như không có những người phụ nữ khác, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống như vậy cho đến lúc cùng đi vào lễ đường! Chắc chắn là do anh đã có những người phụ nữ khác, nên mới có thể mở miệng nói ra những lời này với em. Nói đi, cô ta là ai?"

"Đã nói là tự tôi muốn chia tay với em mà, chuyện này không liên quan đến bất kỳ một người nào hết."

"Vậy sao?" Nhưng Tưởng Tâm Lôi hoàn toàn không tin như thế. Cô ta hiểu đàn ông rất rõ, cô muốn thân hình có thân hình, muốn chiều cao cũng có chiều cao, ngay cả gia thế bối cảnh cũng không chê vào đâu được. Nếu như không phải có người phụ nữ khác, một người đàn ông làm sao có thể buông tha cô đây?

"Người phụ nữ kia có biết rằng mình mấy chục năm sau này sẽ phải nhẫn nhịn chịu đựng sự vắng vẻ, bởi vì người chồng của mình hoàn toàn “không làm ăn được gì” hay không?"

Phó Thần Cương siết chặt hai quả đấm, anh biết cô ta cố ý dùng phép khích tướng buộc anh há miệng, thậm chí không tiếc vạch trần vết thương lòng của anh ra, vì muốn nhìn anh phát điên.

"Tùy em muốn nói sao cũng được." Anh thong thả đứng dậy, "Về phần bác Tưởng, tôi sẽ giải thích với ông ấy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, đối với những suy đoán của người ngoài, tôi sẽ xử lý sao để giảm mức độ tổn thương xuống đến thấp nhất, sẽ nói là em là người chủ động nói lên lời chia tay là được." Vì để bảo vệ danh tiếng của phụ nữ, quy tắc căn bản này anh luôn biết cách làm.

"Phó Thần Cương." Biết tâm ý của anh đã định, ngay cả việc dọn dẹp những chuyện xảy ra sau đó anh cũng đã nghĩ thấu đáo giúp cho cô rồi. Tưởng Tâm Lôi chỉ có thể lạnh lùng chăm chú nhìn anh: "Anh, thật con mẹ nó, đừng có giả bộ thân sĩ! Vì muốn chia tay với tôi để anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, chuyện gì anh cũng làm được sao?"

"Đúng vậy." Anh khẽ thở dài, thừa nhận."Bởi vì nếu như không có cô ấy, tôi sẽ không sống nổi."

********************

Cuối giờ chiều, Khang Hoa Hiên đang trong ở vườn hoa xem lại mấy luống hoa thường phát triển tốt trong mùa Hạ. Huân Triết đang ngồi trong xe tập đi lắc lư ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại tò mò chạy đến bên cô gọi ô ô. Cô nhìn lại nơi mình vừa sửa sang xong xuôi tỏ ý hài lòng liền thu dọn lại dụng cụ, chuẩn bị ôm con trai vào nhà.

Lúc này có một bóng phụ nữ mang một chiếc kính mát to, trên người xách túi lớn túi nhỏ, không ngừng dáo dác nhìn quanh ở phía ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của cô.

Mặc dù có vẻ như không quá giống người xấu, nhưng cô cũng hòa nhã hỏi một câu: "Xin hỏi, có chuyện gì không?" Cô gái kia quệt quệt tay, tiến lên hỏi thăm.

"Phó Thần Cương ở đây phải không?"

"Phó tiên sinh ở công ty, buổi tối mới trở về."

Cô gái gật đầu một cái, nhìn chằm chằm vào Huân Triết nhìn trên xe tập đi: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, là con trai của cô à?"

"Hả?" Khang Hoa Hiên mở to hai mắt, sợ hết hồn, lắc đầu xua tay: "Không phải, không phải đâu, tôi, tôi chỉ là..."

Cô gái kia thấy bộ dạng Khang Hoa Hiên hoảng hốt quá độ, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, nhưng cô ta cũng không chọc phá thêm, tiếp tục hỏi: "Không phải là con trai của cô à? Vậy đây chính là đứa trẻ của Phó tiên sinh phải không ?"

"Vâng, xin hỏi rốt cuộc cô là..."

"Không có gì, không có gì." Cô gái kia lại phất tay một cái, chuyển sang đề tài khác: "Phó tiên sinh tối nào cũng rất khuya mới trở lại sao?"

"Nếu như cô cần hỏi ngài ấy, phải gọi điện thoại đến công ty hẹn trước thời gian gặp gỡ.Tôi không biết được hành trình của ngài ấy, nói lung tung với cô, hại cô lỡ việc sẽ không tốt."

Cô gái kia hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi cũng biết là Phó tiên sinh bận nhiều việc, không biết bình thường ngài ấy có cô gái nào khá... thân thiết hay không?"

Hả? Khang Hoa Hiên bắt đầu nghi ngờ.

Chỉ thấy cô gái kia móc trong túi ra một phong bì, làm bộ lơ đãng để lộ ra tiền mặt ở bên trong.

"Cô là bảo mẫu được Phó tiên sinh mời về, bình thường có gặp họ không, dù chỉ là một lúc thôi... Kể cho tôi nghe một chút nhé, chúng tôi có tiền thưởng rất nhiều. Nghe nói ông ta có một đứa con riêng, có chính xác hay không?"

Là chó săn sao? Khang Hoa Hiên nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ, là ai muốn tới đào bới những chuyện riêng tư của anh vậy? Ngay cả chuyện của cục cưng cũng đã biết rồi sao?

Càng nghĩ cô càng thấy bất an, ôm lấy cục cưng muốn đi vào nhà.

"Đợi một chút, cô kể cho tôi nghe một chút! Cô biết mẹ của đứa trẻ là ai chứ?"

"Không, tôi không biết..."

"Có thật không? Còn nữa gần đây Phó tiên sinh đã khá thân thiết với ai vậy? Cô không cần phải nói quá rõ, chỉ cần tiết lộ tên họ hoặc nơi làm việc là được."

"Tôi không biết gì hết!"

"Hả?" Đối phương nhìn cô gần như không muốn phối hợp, liền buông tay, làm bộ nghi ngờ lẩm bẩm nói nhỏ, "Nhưng sao tôi lại nghe nói, có người tự xưng là mẹ của đứa trẻ kia nhỉ!"

"Ai vậy?" Khang Hoa Hiên nghe vậy, tò mò quay đầu, "Là người nào?"

Quả nhiên! Đối với chuyện bát quái của người chủ thuê mình, sao có người làm thuê nào có thể không có một chút tin tức nội bộ chứ? Dùng cách thả con tép, bắt con tôm chính là như vậy. Cho dù là không có cũng có thể từ dấu vết của những lời đối thoại để dò xét ra được một chút gì đó.

"Hóa ra cô không biết sao? Thật đáng tiếc nhỉ..."

Khang Hoa Hiên không hiểu, ngoài cô ra làm sao có thể có người phụ nữ thứ hai tự xưng là mẹ của cục cưng chứ? Huống chi, về đối ngoại Phó Thần Cương luôn luôn nói năng thận trọng, tại sao đột nhiên lại có phóng viên chạy đến nhà, hỏi những câu sâu như vậy?

"Cô muốn biết sao?" Phong bì được lấy ra một lần nữa, "Vậy cô hãy nói cho tôi biết gần đây có những cô gái nào hay ra vào ở nơi này, tôi sẽ nói cho cô biết mẹ đứa trẻ kia là ai."

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Khang Hoa Hiên vốn dĩ cũng không muốn biết ai là người đã giả mạo làm mẹ đẻ của cục cưng, mà chỉ muốn cho cái loại người chuyên đặt điều này một cái tát vỡ mặt, cô mím chặt môi lại, ôm lấy con trai quay người bỏ đi.

"Này, cô đừng đi! Cô đi tôi phải làm thế nào với nhiệm vụ của khách hàng giao cho đây..."

"Cô hãy mau rời đi. Nếu cô vẫn còn không đi nữa, tôi sẽ mời cảnh vệ tới đây: "Đứng ở cửa, Khang Hoa Hiên nói vọng ra bên ngoài rất lớn, chỉ thấy đối phương sờ sờ đầu, tự cảm thấy mất mặt rời đi.

Sau khi đóng cửa lại Khang Hoa Hiên thấy trong lòng lo lắng không thôi. Đối phương thật sự đã biết được những gì rồi? Cô rất nghi ngờ, bởi vì thái độ của đối phương đối với cô, phảng phất như cô chỉ là nhân vật râu ria nhỏ bé, hoàn toàn không có liên quan gì tới cục cưng hết...

Hơn nữa, tại sao có người đột nhiên tìm đến Phó Thần Cương, lại còn nói cho cô biết mẹ của cục cưng là ai?

Cô có nên nói chuyện này nói cho Phó Thần Cương biết không?

Suy đi nghĩ lại về sự quấy rầy của đối phương, bữa cơm tối hôm nay Khang Hoa Hiên ăn mà trong lòng có chút không yên. Ngay cả khi cô nhét vào miệng mình đồ ăn của cục cưng mà cũng không hề hay biết.

"Hoa Hiên!" Phó Thần Cương nhìn thấy cô có điều gì đó không thoải mái, liền vội vã lấy lại đồ ăn ở trên tay cô ra để ở một bên, "Cô làm sao vậy? Quá mệt mỏi sao?"

"Không có."

Nói thì nói như thế, nhưng khi cô lại một lần nữa dùng nước sôi để nguội để pha sữa tươi cho Huân Triết uống thì Phó Thần Cương cũng không chịu được nữa. Anh lấy bình sữa trong tay cô ra, kéo cô sang một bên: "Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?" Anh sờ tay lên trán cô kiểm tra độ nóng ấm: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Khang Hoa Hiên yên lặng nhìn anh, đột nhiên không kìm nổi nữa liền hỏi một câu, "Thần Cương, nếu như hôm nay đột nhiên mọc lên một cô gái, nói cô ta là mẹ của cục cưng, anh sẽ làm gì?"

Phó Thần Cương nhíu mày một cái, nhẹ nhõm trả lời, "Phải xem xem cô ta muốn cái gì đã."

"Có ý tứ gì?"

"Nếu như cái cô ta cần chính là tiền, được thôi, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền hợp lý. Còn nếu như cái cô ta cần chính là cục cưng, rất xin lỗi, gặp nhau ở tòa án."

"Nếu như... cái cô ta muốn không phải là tiền, cũng không phải là bé cưng thì sao?"

"Vậy thì cô ta muốn cái gì?"

Khang Hoa Hiên ngây người: "Hừm, tôi cũng không biết."

"Có người đã đến đây nói cái gì sao?"

Cô lắp bắp kể lại cho anh nghe chuyện hôm nay có người tìm đến hỏi chuyện của anh.

"Người kia là ai?"

"Tôi không biết, có lẽ là chó săn."

"Sau này nên cẩn thận một chút." Anh lo lắng vuốt ve gương mặt của cô: "Có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi, biết không?"

"Vâng, tôi biết rồi..." Vốn đang thảo luận chính sự, trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.



"Chỉ có điều, tại sao phóng viên lại biết được chuyện này?" Phó Thần Cương cau mày suy tư.

"Bọn họ không hề biết sao?"

"Rất ít người biết được." Tiện tay anh bế Huân Triết ở trên giường trẻ con lên, đặt con trai ở trên đùi, mặc cho con trai lăn lộn nghịch ngợm ở trên người mình: "Chỉ có điều, cũng không ngoài khả năng nếu có quá nhiều người biết, họ cũng sẽ khó mà giữ kín được miệng."

"Liệu có phải là các chị gái của tôi không?" Cô nói đầy căng thẳng.

"Không phải đâu." Phó Thần Cương vỗ vỗ vai cô: "Nếu như là các cô ấy sẽ không khách khí như thế. Tôi xem ra đối phương dường như cũng chưa từng biết được tình hình của chúng ta đâu. Tôi nghĩ, rất có thể đây là có người cố ý muốn đối nghịch với tôi, nếu không sao không tới tìm tôi trước, mà lại chạy tới đây để thăm dò hư thật."

Một ý nghĩ vụt đến, anh nhíu mi lại."Không phải là..."

"Ai vậy?" Cô khẽ hỏi đầy căng thẳng.

"Tôi đang suy nghĩ, liệu có phải Phó Shena hay không? Nhưng mà việc này rất không có khả năng, bởi vì khoảng cách quá xa. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Huống chi, bây giờ sợ rằng cô ta tránh tôi còn không kịp, sẽ không hồ đồ tới mức mò tới đây đâu." Kể từ năm trước, sau khi anh thắng kiện trên tòa, anh đã thuận tiện sai người hầu đưa cấm lệnh tới cho Phó Shena, nói chỉ cần cô dám bước lên lãnh thổ Đài Loan một bước, nhất định anh sẽ sắp xếp cho cô cái chết đầy đủ!

"Tại sao anh lại phải đối phó với cô ấy như thế? Hai người không phải là anh em sao?"

"Chúng tôi không có quan hệ huyết thống." Anh khom người thả con trai trở lại trên chiếc giường trẻ.

"Cho dù tình cảm không tốt, cũng không nên làm ầm ĩ đến mức quá cứng rắn như vậy chứ!"

Phó Thần Cương nhìn cô chằm chằm, không tin rằng cô lại có biểu cảm không ủng hộ mình như thế. Anh chợt nhận ra thiếu chút nữa anh lại lôi toàn bộ những ân oán tình thù với người nhà họ Phó từ khi anh còn bé ra để thổ lộ với cô.

Anh đưa bàn tay đặt lên gương mặt của cô, che kín hai mắt của cô lại, làm cho Khang Hoa Hiên kêu oa oa loạn lên: "Không phải tôi nghĩ dùng lời nói để lôi kéo anh đâu, bây giờ anh không lừa được tôi nữa rồi."

Kéo bàn tay to của anh xuống, Khang Hoa Hiên phiền muộn nói: "Không phải là tôi muốn dùng lời để lôi kéo anh đâu, chỉ là tôi lo lắng cho anh mà thôi."

"Lo lắng cho tôi?" Phó Thần Cương cười nhẹ, anh là một người đàn ông mạnh mẽ, chưa bao giờ cần người khác lo lắng, huống chi lại là một cô nhóc như vậy, sự lo lắng của cô có thể giúp anh đỡ được bao nhiêu bận rộn?

Vậy mà, lại chỉ vì một câu nói lo lắng của cô, trái tim anh đã ấm lên.

Anh thuận tay kéo cô vào ngực mình: "Cô lo lắng cho tôi sao?"

"Dĩ nhiên rồi!" Không ngờ cánh tay dài của anh vừa duỗi một cái đã quấn mình vào trong vòm ngực cường tráng của anh, Khang Hoa Hiên sợ hết hồn, thử định đẩy anh ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.

"Em định đi đâu?"

"Tôi..." Cô đỏ lên mặt, gắng sức nhắc nhở mình chớ ngẩng đầu lên với anh khiến bốn mắt giao nhau.

Không đếm xỉa đến cô đang xấu hổ, Phó Thần Cương cứ vây quanh cô vững vàng như thế. Cũng tựa như mấy lần trước, lúc anh đang ôm cô, một lần nữa tự nhiên anh lại nhẹ nhàng kể lại: "Ngày tôi còn là đứa trẻ mẹ tôi đã nhét tôi vào cửa nhà họ Phó rồi bỏ đi."

Khang Hoa Hiên sửng sốt, cô không ngờ sự thật lại như thế này. Cô vẫn cho là Phó Thần Cương tuy là con nuôi của nhà họ Phó, nhưng có lẽ do Phó lão tiên sinh có quan hệ gì đó nên mới có thể thu nhận anh để nuôi dưỡng.

"Ở trong quần áo của tôi có một phong thơ, do mẹ tôi viết, bà ấy nói không nuôi nổi tôi, cho nên đặt tôi ở cửa nhà người giàu có, hi vọng được nhìn thấy bọn họ có thể đối đãi tốt với tôi..."

Giọng nói của anh rất lạnh, lạnh đến mức cô có chút phát run.

"Nhưng, cũng như em đã biết đấy, khi còn bé, địa vị của tôi ở nhà họ Phó còn không bằng người làm công. Cho tới tận bây giờ tôi cũng không hề có yêu cầu xa vời được sống cuộc sống xa hoa phú quý... Cũng không biết có biết bao lần tôi đã từng nằm mơ rằng, có một ngày nào đó khi tỉnh lại, mẹ của tôi sẽ đến đón tôi ra, thế nhưng giấc mơ thì không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Cho nên, tôi chỉ có thể hàng ngày phải chịu đói, bị mắng, bị mọi người cười nhạo không ngừng."

"Mãi đến khi tôi hiểu được giấc mơ của tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành hiện thực, thì tôi đã không còn hy vọng mẹ sẽ tới đón tôi nữa, ngược lại, lúc này tôi lại hận bà ấy. Nếu như không phải tại bà ấy tôi sẽ không phải ở lại chỗ này, ở cái nơi bị người khác bắt nạt, đến ngay một bến cảng để tránh gió cũng không có. Bà ấy là một người phụ nữ vô trách nhiệm, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà ấy."

Khang Hoa Hiên cảm thấy lực ôm của cánh tay anh như chặt hơn, anh nói tiếp: "Cho nên cũng như vậy, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Huân Triết thì tôi đã biết nó là con trai của tôi. Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cuộc đời của nó có một chút ân hận nào ... cho dù nó không có mẹ đẻ."

"Thần Cương..." Đối với lời nói lạnh cứng của anh Khang Hoa Hiên cảm thấy có một chút sợ hãi.

Nhưng Phó Thần Cương lại nói tiếp: "Không cần lo lắng cho tôi, tôi đã quen rồi" Anh vỗ vỗ vào tay của cô rồi buông cô ra, dùng một ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô: "Nói với em nhiều như vậy, chỉ là tôi muốn cho em biết rằng, bất kể mẹ đẻ của Huân Triết là ai, cũng không thay đổi được quyết tâm của tôi đối với em."

Đọc được tình ý nổi lên ở trong ánh mắt của anh, Khang Hoa Hiên vừa mừng vừa sợ. Cô rất muốn tiến lên để ôm lấy anh lần nữa, nhưng nghĩ đến Tưởng Tâm Lôi, cánh tay giơ lên giữa không trung nhất thời dừng lại.

"Anh đã có bạn gái, chúng ta như vậy... không được sao?" Cô không muốn mình thành người thứ ba, nếu như tình hình không cho phép, cô tình nguyện chôn thật sâu tình yêu vào trong lòng, không cho mầm mống yêu đương nảy sinh, như vậy nếu sau này có phải rời đi mới sẽ không phải chịu đau đớn.

"Nếu như tôi nói, hai chúng tôi đã chia tay thì sao?"

"Chia tay ư?" Khang Hoa Hiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao?"

"Hai chúng tôi ở chung một chỗ vốn dĩ không phải là bởi vì yêu nhau, mà chỉ là để tốt cho tất cả mọi người"

"Nhưng không phải hai người đã bàn về chuyện kết hôn rồi sao?" Cô đã có mấy lần gặp Tưởng Tâm Lôi, đó là một cô gái rất đẹp, khi giơ tay nhấc chân luôn rất thong dong ưu nhã, tràn đầy tự tin, cùng đứng chung một chỗ với Phó Thần Cương quả thực đúng là một đôi trời đất sinh. Một người đàn ông xuất sắc như anh, bên cạnh phải có một người phụ nữ như vậy mới phù hợp... Chứ không phải là người như cô...

"Hôn nhân chỉ là một thủ đoạn lừa gạt, để hai chúng tôi cùng đạt được mục đích của mình. Nhưng cả hai chúng tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa có một ai cố gắng xóa đi khoảng cách thực tế đó."

"Tại sao?"

"Cái gì mà tại sao?" Anh cười khổ bởi cô bám riết chuyện này không tha: "Đại khái là vì, cô ta không muốn bị tôi trói chặt, còn tôi, cũng thật sự không đến mức cực kỳ cần thiết phải dựa vào hôn nhân để đổi được lợi ích."

Nhưng cô lại cho rằng cái cười khổ kia của anh lại tràn đầy bất đắc dĩ."Anh thật sự rất khổ sở phải không?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.

"Khổ sở ư?"

"Dù sao, hai người đã từng lui tới với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm chứ."

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đầy nghiêm túc lẫn thương cảm của cô, lần đầu tiên anh có ý định muốn trêu đùa cô: "Nói không có, đúng là gạt người."

Miệng mím lại, Khang Hoa Hiên biết mình không nên động tâm với anh. Nhưng vừa nghe thấy anh nói có chút nhớ nhung đối với người tình cũ, ngực cô vẫn không khỏi bị nhéo đau một cái.

"Vậy anh hãy từ từ nhớ về cô ấy đi." Một nỗi phiền muộn không khỏi dâng lên trong ngực cô, lời này vừa nói ra, ngay chính cô cũng sợ hết hồn, vội vàng nhanh chóng đứng dậy định rời khỏi anh.

"Tôi rất khó chịu, em không ôm tôi một cái sao?" Anh kéo tay cô, thoải mái nhìn cô, muốn có một cái ôm.

Cô có nên ôm anh không? Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, thân thể của cô cũng đã sớm từng bước có đáp án.

Cô khom người ôm lấy anh, vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm đầu của anh, không ngờ Phó Thần Cương đột nhiên kéo cả người cô xuống. Nhất thời không đứng vững nên cô ngã nghiêng người, tựa vào trên ghế salon. Anh thuận thế đè lên cô, hai người ngực sát ngực, chân áp chân, giữa hai người không có một chút khe hở.

Khang Hoa Hiên thở dốc vì kinh ngạc, chống cùi chỏ định nhỏm dậy đẩy anh ra, không ngờ anh lại già mồm tuyên bố: "Như thế này mới đạt yêu cầu."

... Được rồi. Nếu anh đã "khổ sở" như vậy cô cũng đành chỉ cô gắng "đem hết toàn lực" để an ủi anh cho tốt.

Cô chấp nhận buộc chặt hai cánh tay, tạm thời không hề để tâm đến chuyện ghen tuông kia nữa, muốn mang toàn bộ năng lượng trong thân thể mình truyền sang cho anh. Chỉ có điều... sao cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm... Dường như cô càng dùng sức truyền sang thì có một nơi trên người anh lại càng...

"Anh... Chẳng phải anh đã nói, anh rất khó chịu mà...?" Khang Hoa Hiên đỏ mặt, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã dùng một tư thế vô cùng mập mờ áp ở trên người mình.

"Tôi lừa gạt em đấy."

"Anh... Vậy anh..."

"Tôi rất vui vẻ?"

"Vui vẻ gì cơ?"

"Bởi vì em đang ở trong ngực của tôi."

Cô mềm nhũn cả người, không cuống quít đẩy anh ra nữa. Cô vừa xấu hổ vừa mừng rỡ nghe anh khẽ thì thầm bên tai.

"Hoa Hiên, em là người con gái đầu tiên làm cho anh thấy ham muốn tuyệt đối."

"Việc này..." Cô cắn cắn cánh môi hồng, "Còn Tưởng tiểu thư thì sao? Hai người đã ở chung một chỗ lâu như vậy..."

"Đã lâu lắm rồi anh không hề đụng đến cô ấy." Tựa vào trên vai cô, Phó Thần Cương lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và làn môi của cô, nói cho cô biết bí mật mà mình đã chôn giấu từ lâu: "Hơn một năm trước, tự nhiên anh hoàn toàn bị mất hứng thú đối với chuyện nam nữ, cho dù đã thử qua nhiều cách khác nhau nhưng cũng không hề khởi sắc. Nhưng cô ấy lại là người thích chơi trò tình ái, cho nên từ đó về sau, bọn anh dường như đã trở thành người lạ."

"Làm sao có thể chứ?" Cô kêu lên. Nhớ tới cái đêm “chế tạo” ra Huân Triết kia, rõ ràng anh... Ặc, không, đừng nói là khi đó, ngay lúc này, nhiệt độ trên người anh cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, đừng có nói anh không có "tính thú” nhé, cho dù thế nào cô cũng sẽ không tin."Nhưng bây giờ anh..."

"Đó là bởi vì em. Chỉ có em, em là người con gái duy nhất khiến anh thật lòng muốn có được." Phó Thần Cương nâng bàn tay của cô lên đặt vào đó một nụ hôn.

Khang Hoa Hiên cũng đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của anh, khi đầu ngón tay cô phớt qua bờ môi của anh thì đột nhiên bị anh nắm lấy.

Chỉ thấy anh chôn mặt vào cổ của cô, khàn khàn thì thầm ở bên tai cô, "Chờ anh dỗ Huân Triết ngủ nhé."

Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, từ trên ghế salon cô nhảy dựng lên, không dám nhìn anh nữa. Cô quay đầu liếc thấy Huân Triết đang cười nhìn cô rất vô tư. Lúc này cô mới nhận ra mình và Phó Thần Cương dám đương nhiên hôn nhau ở ngay trước mặt con trai...

Cô cúi đầu định chạy đi, không ngờ cánh tay dài của anh lại kéo một cái ôm cô vào trong ngực một lần nữa.

"Anh làm cái gì vậy?" Chẳng phải là anh muốn cô đợi anh sao? Hiện giờ tại sao lại dùng ánh mắt này để nhìn cô nhỉ?

Cô gái nhỏ này, rốt cuộc có phải là trời cao đã phái tới để sưởi ấm cho anh không? Lại còn tới để khiêu khích anh đến cực hạn nữa chứ? Anh đã bị cô chọc làm cho cơ thể muốn bốc lửa lên rồi, vậy mà cô lại còn dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội kia mà nhìn anh ...

"Cho anh một cái hôn, anh sẽ thả em lên lầu." Anh khàn khàn nói.

Khang Hoa Hiên ngây người ra một chút, đang ôm mặt của anh, cô liền áp môi mình vào má anh làm một cái hôn thật nhanh ...

Chỉ như vậy thôi sao?

Đối với anh như vậy là không đủ, mặc dù là hôn nhanh, nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua cho cô.

Cô nhìn anh vẫn giữ tay của mình đầy khó hiểu, chỉ thấy anh lại khẽ nói một lần nữa: "Cái đó không tính, hôn lại."

Lần này, cô phải dừng lâu hơn một chút, nhưng hiển nhiên cô vẫn không hiểu cái anh cần là gì.

Khi môi của cô vừa rời đi, chỉ nghe thấy anh hừ nhẹ một tiếng, nháy mắt một cái, một bóng đen liền đè lên trên.

Khi bị người trước mặt làm cho cô lâm vào tình cảnh sống chết do bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, khi tất cả không khí tụ tập trung lên đến não bộ, rốt cuộc lúc này Khang Hoa Hiên đã hiểu ra, anh muốn một cái hôn nhưng là loại hôn...

Mãi sau, cho đến lúc cô sắp ngạt thở, giùng giằng đẩy anh ra, quay đầu há to miệng ra để hít thở luồng không khí mới mẻ thì anh mới cười, buông cô ra.

"Em vừa rồi... Sắp chết ngạt..."

"Chờ một chút anh sẽ dạy em lấy hơi thế nào." Anh cười nói, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng, dường như lại càng làm cho gương mặt cô đỏ rực thêm nữa.

Khang Hoa Hiên kêu lên nũng nịu một tiếng, chạy đi thật nhanh. Cô núp ở trong thang lầu, nghe Phó Thần Cương bắt đầu dùng ngôn ngữ trẻ con để nói chuyện với cục cưng, dường như đã đạt được nhận thức chung gì đó, anh ôm bé cưng đi vào phòng trẻ.

Mà hiện tại cô nghĩ nên làm cái gì nhỉ?

Cô ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại người mình một chút... Chỉ là một chiếc áo T-shirt bình thường, ở phía trên còn mờ mờ dấu vết sữa do bé cưng ói ra nữa... Cô phiền muộn cau mày, trên người cô chắc sẽ không đến nỗi toàn là mùi sữa của bé cưng chứ?

Suy nghĩ một chút, cô liền đi vào phòng tắm, ý định tắm rửa sạch sẽ người mình, ít nhất cũng không để cho anh ngửi thấy mùi vị của sữa chua này nữa.

Nước ở vòi chảy ra đã ấm một chút, cô vừa mới cởi chiếc váy ra, đang định cởi áo chợt nghe thấy một giọng nói vang lên ở sau lưng...

"Em đang làm gì vậy?"

Xoay người nhìn lại, thiếu chút nữa Khang Hoa Hiên kêu thét lên thành tiếng, vội vàng cầm lấy chiếc váy vừa mới cởi ra để ở bên cạnh che kín bắp đùi: "Anh... Anh vào đây làm gì?"

Phó Thần Cương mắt sáng như đuốc, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, không hề nhìn vào những nơi khác, hơi dừng lại, sau đó anh hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Em..." Cô nhìn thân thể của mình, "tắm mà..."

"Tại sao lại phải tắm?"

Mặc dù luống cuống, nhưng anh hỏi vấn đề này đã làm cho đôi lông mày vòng cung của cô thoáng nhíu lại: "Đương nhiên là vì hôm nay em vẫn chưa tắm thôi!"

Nghe cô nói với vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên, Phó Thần Cương cười ra thành tiếng. Vừa mới rồi thiếu chút nữa anh đã cho rằng cô là một cô gái giỏi về tâm kế, nghĩ hết cách để khơi mào dục vọng của anh, sau đó còn hiểu rõ phải đi tắm trước đã... Hiện tại, anh cũng không biết rốt cuộc cô là trong sáng chân thật hay là kỹ xảo của cô đã đạt mức quá cao siêu rồi nữa?

"Anh cười cái gì?" Rốt cuộc cảm thấy xấu hổ, Khang Hoa Hiên dùng một tay định đẩy anh ra ngoài cửa."Anh mau đi ra đi!"

"Trùng hợp thế nhỉ?" Anh mỉm cười chống đỡ lại, cầm tay của cô xoay lại một cái, để cho cô dựa vào ngực mình."Anh cũng chưa tắm."

Đột nhiên bị anh một xoay tròn một vòng, Khang Hoa Hiên không biết làm sao, cô tựa vào trong ngực anh, nhận ra trống ngực anh đang vô cùng chấn động, hơn nữa ngụ ý của anh không phải là muốn cô...

"Chúng ta cùng nhau tắm nhé!" Anh cười nhìn cô, phun ra một câu nói như vậy.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom