• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Thủ tục ra mắt cõi âm (1 Viewer)

  • Chương 2

5.

Sau khi về phòng, Từ Phong vẫn luôn dỗ dành tôi, bảo là đợi đến lúc quay về sẽ nói hết tất cả mọi chuyện với tôi.

Tôi vẫn không nói lời nào, cứ tự mình giận lẫy như thế.

Lúc này, một bóng đen từ bên ngoài bỗng bổ nhào tới chui tọt vào lòng của Từ Phong, khi đó tôi mới nhìn thấy hoá ra là con mèo đen của nhà anh nuôi.

Từ Phong đưa tay sờ đầu con mèo, từ ngoài cửa lại lần nữa truyền tới một giọng nói:

"Tiểu Phong, hai đứa chắc đói bụng rồi nhỉ?"

Tôi nương theo âm thanh đó nhìn qua, chỉ thấy mẹ của anh đang khẽ cúi người, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn nơi khóe mắt lại lộ ra một nụ cười qu.ái dị.

Cơ thể vẫn cứng ngắc như trước, nhưng điểm khác biệt chính là bà ấy có đeo một cái tạp dề màu đỏ ngang hông.

Một màu đỏ sẫm, trông hơi giống với màu của m.áu thịt đã khô.

Không hiểu sao tôi lại nhớ tới lời dặn dò của Từ Phong trên đường đi.

"Lúc mẹ anh đeo tạp dề, có nói gì thì nhất định cũng phải nghe theo."

Tôi há hốc mồm, sắc mặt hơi tái đi, theo bản năng quay đầu lại nhìn Từ Phong.

"Đói rồi ạ. Mẹ, hôm nay có món nào ngon thế?" Nghe giọng điệu của anh cũng không có chỗ nào khác thường.

"Không phải con thích nhất là món thịt gà xào khoai tây của mẹ sao? Hôm nay sẽ ăn món đó."

Giây tiếp theo, bà ấy chuyển đề tài câu chuyện, tầm mắt cũng nhìn về phía tôi:

"Bảo vợ con tới phụ một tay, bắt một con gà rồi làm đi."

Bà ấy nói xong, cũng mặc kệ tôi có đồng ý hay không đã xoay người rời đi.

Bước chân của bà ấy rất chậm, cái tạp dề màu đỏ men theo từng nhịp chân của người kia cứ nhấp nhô từng đợt.

Tôi chỉ cần gọi đại một tiếng cũng có thể khiến người kia dừng bước, sau đó nói với bà rằng xưa nay tôi chưa từng làm mấy thứ này, vốn dĩ là không biết làm.

Thế nhưng, cổ họng của tôi lại như thể bị thứ gì đó chặn lại, vốn không thể phát ra tiếng.

Cũng có thể tiềm thức của tôi cho rằng chuyện làm trái lời của người này còn http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ hơn cả chuyện làm gà nữa.

Chờ đến khi mẹ Từ Phong đã đi xa, tôi mới kéo lấy cánh tay của anh sốt ruột đến mức sắp trào nước mắt:

"Giờ làm sao đây? Vốn dĩ em đâu có biết làm gà..."

Từ Phong nắm ngược lại tay tôi: "Đừng sợ, Tuế Tuế, anh sẽ giúp em."

6.

Gà nhà anh là gà nuôi thả rông, cũng nhờ có anh hỗ trợ lùa con gà đi tới một góc khuất, tôi mới đè hai cánh của nó xuống được.

Từ Phong đưa cho tôi một con dao phay, dưới ánh chiều tà còn sót lại rọi vào, con dao lóe lên một tia sắc bén.

"Em... Em thật sự không biết làm gà." Tôi sắp khóc đến nơi rồi.

Từ Phong dúi cán da.o vào trong tay tôi, sau đó nắm ngược lại tay tôi rồi nói: "Nhắm mắt lại, anh giúp em."

Tôi nấp trong lồng ngực người kia, cả người đều run rẩy.

Tay đưa lên rồi ch.ém xuống, tiếng la ó chói tai của con gà vẫn còn vang vọng ở bên tai tôi.

Bàn tay tôi thoáng không còn sức lực, con gà rơi xuống đất, chỉ còn dính lại hai sợi lông trên tay tôi.

Bàn tay to lớn của Từ Phong vỗ vỗ vào sau lưng tôi: "Được rồi, em làm được rồi, giỏi lắm. Đừng sợ, có anh ở đây."

Tôi nhìn anh nhúng nước vặt lông gà, rửa sạch sẽ rồi mang tới nhà bếp.

Tôi thở hắt ra một hơi, cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Tôi phát hiện càng lúc mình càng không hiểu được Từ Phong, mặc dù anh vẫn luôn dịu dàng chu đáo như thế, nhưng mà...

Vào lúc tôi đang rơi vào trầm tư, phía sau lưng lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Tôi giật bắn mình, lập tức xoay người lại, nhìn thấy bố Từ Phong đứng cách tôi khoảng ba bước chân, dáng người hơi gù đang mỉm cười "khì khì"nhìn về phía tôi.

Tôi vô thức siết chặt tay mình lại, nhoẻn miệng gọi một tiếng: "Chú."

"Mẹ nó biết hai đứa về nên đã cố tình dọn dẹp căn phòng phía đông rồi, tối nay hai đứa ngủ ở phòng đó nhé."

Tôi gật đầu đáp: "Vâng ạ."

Làng của họ mỗi ngày chỉ có một chuyến xe chạy, nếu như không phải là thật sự không thể đi được thì tối nay tôi nhất định sẽ không ngủ lại chỗ này rồi.

Từ Phong từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy tôi và bố anh đang nói chuyện cũng đi tới.

"Bố."

Bố anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười đó: "Bố đi phụ mẹ con."

Từ Phong nhìn người kia tới lúc đi vào nhà bếp, sau đó mới thấp giọng nghiêm túc hỏi tôi: "Bố anh đã nói gì với em rồi?"

"Nói là tối nay chúng ta ngủ ở căn phòng phía đông."

Từ Phong cau mày ngẫm nghĩ một lúc, lại kéo tôi đi thẳng tới căn phòng phía đông.

Tôi thấy anh sờ vào từng tấc trên mép giường, sau đó quay đầu lại nói với tôi bằng một vẻ mặt nghiêm túc: "Tối nay chúng ta ngủ ở căn phòng phía tây."

Tôi ừm một tiếng, tầm mắt vẫn luôn dán về phía cái giường kia.

Đó là một cái giường có hoa văn phía trên được chạm trổ phức tạp cùng với màu sắc tối đen như mực, nhìn cứ như một cái qu.an t.ài chỉ há miệng một cái thôi đã có thể nuốt trọn người ta vào rồi vậy.

7.

Từ Phong thấy tôi nhìn ngây ngốc liền kéo cánh tay của tôi dắt ra khỏi căn phòng đó:

"Đừng nhìn nữa, tối nay chúng ta không ngủ ở đây."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Từ Phong, chúng ta quay về đi."

Từ Phong lắc đầu: "Tuế Tuế, trời đã sắp tối rồi."

Tôi có chút thất vọng, nhưng cũng biết anh nói đúng.

Chúng tôi quay trở lại gian nhà chính, bố mẹ anh đã dọn cơm nước xong xuôi, mỉm cười bắt chuyện với bọn tôi: "Tới ăn cơm thôi."

Trên bàn bày biện bốn món một canh, chính giữa là con gà mà tôi đã tự tay gi*t.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi buồn nôn, Từ Phong kéo tôi ngồi xuống.

Mẹ anh gắp thịt gà bỏ vào trong bát của tôi, cười đến cả mặt đều là nếp nhăn: "Trong nhà không có món gì ngon, Tuế Tuế, con ăn thịt đi."

Cảm giác buồn nôn của tôi càng lúc càng dữ dội hơn.

Từ Phong gắp miếng thịt đó bỏ vào trong bát của mình, nói với người kia: "Mẹ, bố mẹ mau ăn đi, Tuế Tuế không ăn thịt."

Suốt bữa cơm đó, tôi hầu như không có ăn gì cả, chỉ nuốt vài cọng rau.

Đợi sau khi dùng xong cơm, dọn dẹp xong bát đũa thì trời cũng đã tối rồi.

Bố của Từ Phong cầm theo một cây đèn dầu, dắt bọn tôi đi tới căn phòng phía tây. Xung quanh một màu đen kịt, tôi siết chặt lấy tay của Từ Phong không dám buông ra.

Bố anh đặt cây đèn ở trên bàn, cứng nhắc quay đầu qua chỗ khác, vẫn mỉm cười khì khì như trước: "Tối nay trời â.m u đó, không nhìn thấy trăng rồi."

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, gương mặt của ông ấy cũng nương theo ngọn đèn trước gió mà chập chờn lúc sáng lúc tối.

Tôi nghe thấy tiếng mình nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Từ Phong ừm một tiếng: "Không còn sớm nữa, bố à, bố cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."

Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi mới buông lỏng hai vai: "Sao bố mẹ anh..."

Tôi còn chưa nói xong đã nghe Từ Phong gọi thêm một tiếng: "Bố."

Tôi ngó mắt nhìn theo thì thấy ngoài cửa sổ lộ ra một cái đầu người. Trong màn đêm tăm tối, nụ cười đặc trưng đó lại càng vô cùng qu.ỷ dị, tôi sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này mới nghe được một tiếng: "Ngủ đi."

Một lúc lâu sau đó, Từ Phong mới kéo tôi ngồi xuống đầu giường.

"Tuế Tuế, đừng nói, em có nghĩ tới thứ gì thì cũng đừng nói. Đợi đến khi chúng ta quay về, em sẽ hiểu rõ mọi chuyện thôi."

Tôi trầm mặc mở điện thoại ra muốn trò chuyện với bạn thân, lại ngạc nhiên khi nhận ra chỗ này thậm chí không có nổi một nấc sóng tín hiệu.

Từ Phong buông tay tôi ra, sau đó lấy một cái bình nhỏ rồi vẽ vẽ viết viết lên trên giường.

Tôi chồm người tới gần, dùng ánh sáng của điện thoại mới nhìn thấy dường như anh đang vẽ ký hiệu gì đó.

"Từ Phong, đây là gì thế?"

"M.áu gà."

Tôi còn muốn hỏi thêm thì bị anh ngắt lời: "Đừng hỏi nhiều, có đôi khi không nhất thiết cần phải tò mò đâu.”

8.

Tôi nằm trên giường, chóp mũi cứ phảng phất mùi máu tanh, cộng với những chuyện qu.ái dị hôm nay đã gặp khiến tôi không thể nào chợp mắt được.

"Không ngủ được hả?" Từ Phong hỏi tôi.

Tôi ừm một tiếng: "Em muốn đi vệ sinh."

Từ Phong ngồi dậy, nhìn tôi rồi nói: "Giải quyết trên đất đi."

Tôi chỉ thấy não mình bỗng căng lên, tất cả những chuyện này đúng thật là vượt quá ngưỡng nhận thức của tôi rồi.

"Từ Phong, từ lúc ba tuổi đi nhà trẻ em đã biết không thể đi vệ sinh bừa bãi trên đất rồi." Giọng điệu của tôi có chút bực bội.

Từ Phong nắm lấy tay của tôi, trầm giọng vỗ về: "Anh biết, nhưng mà bây giờ thì khác, em còn nhớ những lời anh đã nói với em trước khi tới đây không?"

Nếu như trời â.m u không có ánh trăng thì tối đó nhất định không được ra khỏi nhà.

Dĩ nhiên là tôi nhớ, nhưng tại sao chứ?

Tôi hằn học giơ tay lên nắm lấy tóc: "Em cũng đâu phải muốn đi dạo lung tung trong núi đâu, em chỉ là muốn đi vệ sinh thôi mà!"

Tôi thật sự không nhịn được nữa bèn nhảy xuống giường, Từ Phong kéo tay tôi lại, hoảng hốt lắc đầu nói: "Tuế Tuế, đừng đi."

"Em ra phía sau phòng thôi, được không? Thật sự là nhịn hết nổi rồi."

Từ Phong chỉ có thể theo tôi ra ngoài cửa.

Buổi tối trong làng không có lấy một tia sáng, xung quanh đều im phăng phắc, ngay cả tiếng gió thổi và tiếng côn trùng kêu cũng đều mất bóng.

Tôi dùng đèn pin của điện thoại chiếu sáng, đi theo Từ Phong ra phía sau căn phòng, nhanh chóng giải quyết rồi quay trở về.

Dường như không có gì xảy ra cả, sau khi về phòng tôi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tôi nhìn Từ Phong, mỉm cười nói: "Anh xem, đâu có chuyện gì xảy ra đâu."

Từ Phong không nói gì nhiều thêm, chỉ kéo chăn lại lần nữa: "Ngủ đi."

Có thể là do đã quá mệt mỏi, tôi lại rất hiếm khi đi đường dài như thế nên lúc này cũng thật sự ngủ thiếp đi.

Nhưng lại không ngủ được thẳng giấc. Không biết đã qua bao lâu, trên ngực tôi bỗng truyền tới một cảm giác nóng hổi, tôi mở choàng mắt ra.

Đúng lúc lại đối diện với đôi con ngươi màu vàng đục ngầu.

Mẹ của Từ Phong đang đứng ở đầu giường, khom lưng nhìn tôi. Trời rất tối, nhưng kỳ lạ là tôi lại có thể nhìn thấy rõ gương mặt già cỗi đầy nếp nhăn cùng với hàm răng đã ố vàng của bà ấy.

"Á!"

Tôi hét lên một tiếng, theo bản năng ngồi bật dậy tóm lấy cánh tay của Từ Phong.

Mà lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Tôi nhìn thấy khóe môi của mẹ anh nhoẻn lên từng chút một, cũng nhìn vào đôi mắt dần có tiêu cự của người kia, bên trong là bóng dáng của tôi.

"Con gái, trời sắp sáng rồi, con đi ra cổng làng gọi ông nội của thằng Phong về ăn cơm nhé."

Cổ họng của tôi căng lên, cả người sởn tóc gáy: "Dì... Dì ơi, buổi tối..."

Tôi đang muốn nói buổi tối ăn cái gì, tầm mắt lại lơ đễnh liếc thấy cái tạp dề màu đỏ ở bên hông của bà ấy…

Tôi cảm thấy da đầu mình tê rần, cật lực lay lay Từ Phong đang nằm bên cạnh: "Dì ơi, con với Từ Phong đi chung."

Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Từ Phong lúc này lại ngủ say như ch*t, tôi có gọi thế nào anh cũng không dậy.

Lúc bấy giờ, người phụ nữ già nua ở trước mặt lại mở miệng nói: "Tiểu Phong ngủ say rồi, con tự đi đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom