• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Sau khi xuyên sách, ta ôm đùi sư tổ (1 Viewer)

  • Chương 3

9.

Dựa theo sách hướng dẫn, ta khoa tay múa chân thực hiện một pháp quyết, muốn cho con rối hoạt động.

Không ngờ vừa bắn ra một tia linh lực, không biết tại sao ta lại bị hút vào thân thể con rối.

A a a a a sao không ra được!

Rõ ràng là ta đã làm theo chỉ dẫn.

Không thể động đậy, ta khóc không ra nước mắt thầm mắng tay mình.

Còn tưởng rằng mình phải phơi nắng phơi gió trong thân thể con rối cho đến khi có người phát hiện, không ngờ một lúc sau lại có tiếng bước chân đến gần.

Con rối mặt gỗ đờ đẫn lần trước đi tới và lẩm bẩm một mình.

"Thì ra mười sáu ở đây, lại để nhầm chỗ."

Tay nhỏ của nó đưa lên không trung khoa tay hai lần.

"Đi hầu hạ chủ nhân tắm rửa."

Cơ quan trên người được kích hoạt.

Đồng tử ta chấn động, thân thể không thể khống chế đi về phía viện của Bùi Nguyên Trinh.

"Lại đây, gội đầu cho ta."

Trong phòng hơi nóng lượn lờ, Bùi Nguyên Trinh ngồi ngửa trong thùng tắm nhắm mắt ra lệnh.

Thắt lưng gầy, đường vai xinh đẹp.

Bọt nước không ngừng theo da thịt lăn xuống, kinh mạch màu xanh như ẩn như hiện dưới lớp da trắng mỏng.

Ta không thể nói được chỉ có thể cử động đôi mắt.

Đứng phía sau Bùi Nguyên Trinh, một mặt ta len lén nuốt nước miếng, một mặt máy móc nâng tóc hắn lên để gội, căng thẳng muốn c/h/ế/t.

Bùi sư huynh, ngươi mau mở mắt ra xem ta là ai nè.

"Kỳ lưng."

Gội đầu xong, Bùi Nguyên Trinh nhắm mắt lại lười biếng phân phó.

Ta cầm lấy khăn gấm bên cạnh và bắt đầu dùng tay lau một cách cam chịu.

"Phía trước."

Á, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được.

Bước chân ta lại không nghe sai khiến đi vòng tới trước mặt hắn.

Đến khi đối mặt với Bùi Nguyên Trinh, ta mới phát hiện hắn đang nhíu mày, trông như đang có tâm sự.

Khăn gấm đi từ xương quai xanh xuống, đi qua hai quả nhỏ đỏ tươi đến eo.

Bùi Nguyên Trinh chợt lên tiếng: "Mười sáu, hình như ta thích chủ tử ngươi..."

Thích gì?

Tôi vểnh tai nghe, đồng thời, nửa cánh tay nhỏ đã thò vào trong thùng tắm.

Hắn không nói ngừng nên ta không thể dừng lại.

Sờ thì sờ, coi như mở mang kiến thức.

Ta ngượng ngùng nhắm mắt cắn răng, mắt thấy sắp chạm đến một nơi nào đó.

Vào thời điểm khẩn cấp, Bùi Nguyên Trinh nói được nửa thì im bặt dùng ngón tay tái nhợt gầy gò nắm lấy cổ tay của ta.

Trong phòng vẫn còn hơi ẩm, ngay cả đôi mắt phượng làm người ta chấn động cả hồn phách kia cũng dính sương mù.

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta.

Bùi Nguyên Trinh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tín hiệu cầu cứu đang tỏa ra khắp người của ta, trong mắt không rõ cảm xúc.

Sau một lúc im lặng, đầu lưỡi chạm vào má như cười như không mở miệng.

"Rối nhỏ, ngươi sờ chỗ nào vậy?"

10.

Cứu với, hình như hắn không nhận ra có cái gì sai sai.

Không nên như vậy, chẳng lẽ ta nặn không giống ta?

Hay là trang điểm quá đậm, khác một trời một vực so với trước nên mới không nhận ra?

Ta nhanh chóng chớp mắt hy vọng có thể khiến Bùi Nguyên Trinh chú ý.

Nhìn ta này! Nhìn ta này!

"Đi vào trong rương lấy cái áo rộng màu trắng kia ra đây."

Hắn phớt lờ ánh mắt đang chớp chớp của ta, dừng lại và cong ngón tay lên gõ nhẹ mép thùng.

Hy vọng không còn, ta suýt thì rơi lệ xoay người đi ra gian ngoài.

Xong rồi, không phải ta sẽ bị nhốt trong thân thể con rối này làm trâu làm ngựa cho hắn cả đời đó chứ.

Soạt một tiếng....

Phía sau bình phong mờ ảo, ta có thể lờ mờ nhìn thấy Bùi Nguyên Trinh đứng lên bước ra khỏi thùng tắm.

Ôi trời, một mảnh trắng lóa.

Tiếng động từ xa đến gần, ta cầm quần áo đứng một bên.

Hắn sẽ không khoả thân đi đến đâu nhỉ.

Đầu óc ta rối bời, ta bị giằng xé giữa việc nhìn hay không nhìn, đấu tranh không ngừng.

Ngay khi ta đang do dự, thân thể đầy hơi ẩm của Bùi Nguyên Trinh đã đến gần.

Thân ảnh cao lớn chắn trước mặt ta, hắn từ từ giang cánh tay, giọng nói lười biếng từ đỉnh đầu truyền đến.

"Mặc quần áo."

Hắn có mặc áo trong.

Không biết là tiếc nuối hay là may mắn, ta mở y phục ra hầu hạ hắn mặc vào.

Ngay sau đó Bùi Nguyên Trinh lại bảo ta lau tóc cho hắn.

Đáng ghét, tóc hắn dài quá.

Ta lau nửa canh giờ mệt đến ngất ngư, khó khăn lắm lọn tóc mới không còn nhỏ giọt nữa.

Lau một hồi cuối cùng cũng khô.

Vốn tưởng công việc của mình cuối cùng cũng kết thúc lại không ngờ Bùi Nguyên Trinh vẫn không ngừng sai khiến ta.

"Pha trà."

"Mài mực."

"Trà nguội rồi, pha lại đi."

"Hơi ngột ngạt, lấy quạt xếp quạt gió đi."

. . .

Con rối nhỏ mặt gỗ bĩu môi, khoanh tay, vẻ mặt kinh hoàng như sắp thất sủng đến nơi.

Dưới ánh mắt tủi thân đáng thương của nó, ta giống như một con ong mật nhỏ cần cù đi tới đi lui, hầu hạ Bùi Nguyên Trinh.

Thật là một ngày đặc biệt gian nan.

Cuối cùng cũng đến tối, nên đi ngủ rồi.

Bùi Nguyên Trinh ngồi khoanh chân trước bàn lớn.

Mái tóc đen nửa xõa nửa vén lên, tư thế tao nhã thẳng tắp, giống như nước suối nhấp nhô quanh người.

Hắn ung dung thu sách và đứng lên.

"Ra ngoài đi."

Ta như được đại xá đi theo con rối mặt gỗ ra ngoài.

"Chờ một chút, mười sáu ở lại."

Ta vừa đi tới cửa thì Bùi Nguyên Trinh lại lên tiếng.

Ta cứng ngắc xoay người.

Dưới ánh nến mông lung, Bùi Nguyên Trinh đứng cạnh giường từ từ cởi thắt lưng cong môi nhìn ta.

Hắn gằn từng chữ, thanh âm vừa thấp vừa kéo dài.

"Lại đây, làm ấm giường cho ta."

11.

Không ngờ người rối Bùi sư huynh chế tạo ra lại bị dùng vào loại việc bẩn thỉu như vậy.

Quả thực là cầm thú huhuhu.

Tầm nhìn của ta tối sầm và trong đầu chỉ có bốn từ--

Trong sạch khó giữ.

Ta rưng rưng nước mắt đi về phía giường và chui vào trong chăn.

Bùi Nguyên Trinh cởi áo ngoài ra nhướng mày nhìn động tác nước chảy mây trôi của ta.

Hừ.

Nếu không phải bị mắc kẹt trong cơ thể này, ta sẽ không nhượng bộ đâu.

Ta nằm trên giường oán hận nghĩ nhưng mặt lại không tự chủ được dần đỏ lên.

Bùi Nguyên Trinh lên giường.

Ta và hắn sát gần nhau.

Ngước mắt lên là có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén và một nốt ruồi nhỏ trên xương đòn của hắn.

Thật là một tai họa, ta oán thầm trong lòng.

"Đến gần ta hơn."

Ta xích lại gần hắn.

"Gần hơn nữa."

Ta tiếp tục di chuyển gần như muốn chui vào lòng hắn.

"Thật nghe lời."

Bùi Nguyên Trinh nhéo nhéo mặt ta, âm cuối mang theo ý cười trêu ngươi.

Dừng một chút lại ghé bên tai ta ra lệnh: "Bây giờ, hôn ta."

Hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt của ta mang theo một cơn run rẩy tinh tế.

Ta run rẩy nghiêng người về phía trước đang định hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp kia.

Ngay khi ta sắp hôn thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bùi Nguyên Trinh đột nhiên rên lên một tiếng rồi ôm ngực chật vật xoay người, giống như đang chịu đựng đau đớn gì đó.

Hắn làm sao vậy?

Ta không khỏi lo lắng.

Nhưng chẳng bao lâu, sự lo lắng này biến thành sự xấu hổ tột độ.

"Ha..."

Ánh nến rõ ràng đã tắt, trong căn phòng tối tăm, tiếng thở dốc khả nghi của nam tử có thể nghe thấy rõ ràng.

Dồn dập lại trầm thấp.

Bùi Nguyên Trinh đưa lưng về phía ta, tay phải không biết đang bận rộn làm cái gì, kéo theo chiếc chăn gấm không ngừng run chuyển.

Ta: ?

Không thể nào.

Không phải như ta nghĩ đâu.

Sao hắn có thể làm chuyện như vậy bên cạnh ta!

Một khắc.

Hai khắc.

. . .

Nửa canh giờ sau chăn vẫn còn run.

Mặt ta đỏ đến mức như có thể nhỏ máu, không thể nhịn được nữa, nghẹn hồi lâu mới thốt ra.

"Sao ngươi vẫn còn chưa xong nữa?"

12.

Hả? Ta có thể nói chuyện?

Ta trở mình ngồi dậy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Sau khi phản ứng lại ta liền vượt qua Bùi Nguyên Trinh đang bận rộn chạy xuống giường.

Dơ bẩn, quá dơ bẩn.

Ta phải nhanh rời đi.

Nhưng ta không chạy được, một đôi bàn tay lớn ôm lấy eo của ta và kéo ta vào một lồng ngực cực nóng đầy sức sống.

"Không được đi, giúp ta."

Bùi Nguyên Trinh mở to mắt, khàn giọng nói.

Con ngươi thâm thúy hẹp dài hiện ra màu đỏ sậm mang vẻ mệt mỏi lại ngấm ngầm chịu đựng, giống như đang cực lực đè nén cái gì đó.

Lại còn nắm lấy tay ta kéo xuống.

Sao hắn có thể như vậy huhuhu.

Ta liều mạng muốn rút về, sợ tới mức kêu bậy: "Ngươi tự làm đi! Ta không muốn chạm vào chỗ đó của ngươi!"

Trong cơn hoảng loạn ta nắm chặt tay giãy dụa dùng nắm đấm đấm vào ngực Bùi Nguyên Trinh.

Hắn phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề, suýt nữa không thể thở nổi.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

"Ta là nhờ ngươi giúp ta dẫn khí!"

Trán Bùi Nguyên Trinh nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tay phải còn đang run rẩy của hắn kéo tay của ta phủ lên đan điền của hắn.

Lúc này ta mới nhận ra sắc mặt vô cùng tái nhợt của hắn.

Thì ra là ta hiểu lầm.

"À à được."

Đầu ngón tay ngưng tụ, ta nhanh chóng tập trung linh lực rót vào đan điền của hắn.

Chỉ một lát sau, sống lưng căng thẳng của Bùi Nguyên Trinh dần dần thả lỏng.

"Đỡ hơn chưa?"

Bùi Nguyên Trinh ừ một tiếng, giọng nói mệt mỏi.

Trái tim mang theo cuối cùng cũng thả về chỗ cũ, ta cẩn thận xoay người trong lòng hắn.

Quay lưng về phía hắn muốn kéo cánh tay hắn ra.

"Cho ta ôm một lát."

Bàn tay đặt trên eo ta đột nhiên dùng sức, ta bị Bùi Nguyên Trinh ôm chặt hơn.

Hắn đặt cằm lên cổ ta, giọng nói khàn khàn bao lấy hơi thở ẩm ướt, thì thầm.

 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom