• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nợ máu trả máu (2 Viewers)

  • Chương 2

5.

"Tớ chắc chắn sẽ tới."

Tôi nắm chặt thiệp mời, giọng nói run lên vì vui sướng.

Phương Phi Viễn mỉm cười: "Nhìn dáng vẻ vô dụng của cậu kìa."

Tôi không thèm quan tâm đến những gì anh ta nói.

Tôi rời khỏi bệnh viện một mình, đi vào một con hẻm vắng. Trong bóng tối, những tên côn đồ vừa dùng gậy sắt đánh tôi đang chờ ở đây.

Tôi đưa cho anh ta một xấp tiền: "Làm tốt lắm, nếu lần sau còn có việc như này tôi sẽ quay lại tìm anh."

Sau khi bọn cô.n đồ rời đi, tôi lấy thiệp mời ra, liên tục xoa xoa nó.

Trong tim tôi tràn ngập niềm vui sướng.

Ba, dì Phương.

Đã mười hai năm rồi.

Chúng ta sắp lại gặp nhau rồi.

Buổi sáng cuối tuần, tôi đến nhà Phương Phi Viễn.

Các bạn học khác vẫn chưa đến, chỉ có các bảo mẫu đang trang trí lại phòng khách, lần lượt đặt hoa và bóng bay cho buổi tiệc.

Hôm nay tôi trang điểm tỉ mỉ hơn, mặc một chiếc váy đen lệch vai tôn lên làn da trắng ngần, mái tóc được búi cao, trên cổ và cổ tay đều đeo những chuỗi hạt ngọc trai, tỏa sáng lung linh dưới đèn.

Ngay khi Phương Phi Viễn nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Tiểu liếm cẩu, sao hôm nay đẹp như vậy?"
Tôi lặng lẽ tránh bàn tay dang rộng của anh ta, hơi cúi đầu với người sau lưng anh ta: "Cháu chào chú."

Phương Phi Viễn sững sờ một lát rồi quay đầu lại.

Đằng sau anh ta, một người đàn ông bụng phệ mặc một bộ đồ ngủ đắt tiền đang cau mày nhìn tôi.

Bảo mẫu bên cạnh cung kính chào hỏi: "Ông Lý."

Mà tôi cũng thầm chào trong lòng - đã lâu không gặp, ba.

Ông Lý đẩy bảo mẫu đang cản đường ra, sải bước đến chỗ tôi, ông ta cúi mắt nhìn tôi, một lúc sau, lại nhìn sang Phương Phi Viễn: "Ai đây?"

Ngay lúc đó, trái tim tôi lặng lẽ run lên.

Phương Phi Viễn nói: "Bạn học của con."

Ba tôi cười khẩy: "Bạn học?"

Ông ta quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô là ai!"

Tôi cúi mắt xuống, trông có vẻ hoảng loạn.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy ba tôi nghiêm túc nói: "Cô là bạn gái của Phương Phi Viễn đúng không?"

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Đã mười hai năm trôi qua, một đứa trẻ đã trở thành một cô gái, ngoại hình của tôi đã thay đổi đáng kể.

Ba tôi không nhận ra tôi.

Tôi nhỏ giọng mở miệng, giọng nói tràn đầy sợ hãi: "Không phải, chú…"

Ba tôi khịt mũi, nhìn Phương Phi Viễn: "Dù sao đây cũng không phải lần một lần hai con yêu đương, ba cũng lười quan tâm con, con cứ tự lo cho mình đi."

Ông ta thẳng tay chỉ vào tôi: "Nhưng nếu con còn mang bạn gái đến trước mặt ba thì đừng trách ba không khách sáo."

Nói xong, ba tôi quay người, rời đi.

6.

Phương Phi Viễn đến bên cạnh tôi, tức giận nhìn bóng lưng ba tôi.

"Lão già kh.ốn ki.ếp." Anh ta thì thầm.

Tôi không nói gì, lặng lẽ tính toán trong lòng.

Mọi thứ đang diễn ra đúng theo những gì tôi nghĩ, tôi có thể dựa vào Phương Phi Viễn để đi vào căn biệt thự này. Nhưng nếu tôi muốn ở lại đây, tôi phải tìm cách khác.

Tôi đã nghĩ đến phương án này.

Sau khi ngoan ngoãn giúp bảo mẫu trang trí phòng khách một lúc, các bạn học bắt đầu lần lượt đến. Trong khi Phương Phi Viễn chào hỏi, tôi lặng lẽ bước ra ngoài và nhìn căn phòng trong cùng trên tầng hai của biệt thự.

Đó là căn phòng mà ba tôi vừa đi vào. Cùng lúc đó, có một tiếng hét lớn từ trong đó truyền đến.

"Một giờ tôi trả cho cô nhiều tiền như vậy mà cô dạy con trai tôi như thế này sao?!"

Khi tôi đến cửa, một chồng giấy kiểm tra đang bị ném ra, điểm số trên mỗi tờ giấy thấp đến đáng sợ, chỉ có hai mươi hoặc ba mươi điểm.

Trong phòng sách, ba tôi đang trách mắng một cô gái trông giống như một sinh viên đại học.

"Lại còn là sinh viên một trường đại học nổi tiếng nữa chứ, ngay cả làm gia sư cho một học sinh tiểu học còn không được, những người như cô bước vào xã hội chính là cặn bã!"

Ba tôi mắng dữ dội đến nỗi cô gái đối diện bắt đầu khóc nức nở.

Bên cạnh cô ấy có một cậu bé đang thờ ơ dùng thước kẻ cà.o bàn.

Cậu ta là con trai của Phương Tuyết với ba tôi, em trai cùng mẹ khác cha của Phương Phi Viễn, Lý Phi Minh.

Thấy ba sắp đi ra, tôi nhanh chóng trốn vào góc tối của hành lang. Khi ông ta rời đi, cô gái cũng bước ra khỏi phòng, khuôn mặt đầy nước mắt, vừa đi vừa khóc.

Tôi kịp thời tiến lên, đưa khăn giấy trong tay cho cô ấy: "Cô vẫn ổn chứ?"

Lúc con gái bị tổn thương nhất, nếu gặp được một chút lòng tốt thì sẽ không thể không kể lại chuyện, cô ấy vừa khóc vừa phàn nàn: "Thằng nhóc này chính là một ác m.a, tôi dạy nó làm bài, nó lại đi tới vén váy tôi lên, tôi cố gắng ngăn nó lại thì nó đá vào đầu gối tôi, cô nhìn chỗ bầm tím này…"

Cô ấy nắm lấy tay tôi: "Cô cũng thấy tin tuyển dụng dạy kèm cho cậu ta à? Đừng lại gần cậu ta, số tiền này không phải thứ chúng ta có thể nhận được…"

Tôi an ủi cô gái, khi cô ấy đi khỏi, tôi lặng lẽ mở cửa phòng học.

Sau cánh cửa, Lý Phi Minh đang tùy tiện ngồi trên bàn sách, trong tay ôm một con mèo. Cậu ta đang dùng bật lửa đố.t đuôi mèo, con mèo trong lòng cậu ta phát ra tiếng kêu chói tai.

Khi thấy tôi bước vào, cậu ta mỉm cười nghịch ngợm, ánh mắt đảo qua nhìn khuôn mặt, ngực và đùi tôi: "Ồ, lại có một giáo viên mới, không tồi, đẹp hơn người trước."

7.

Nụ cười đó giống như da cóc, lập tức khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng tôi chỉ mỉm cười: "Lý Phi Minh, em không nên tức giận với gia sư."

Cậu ta sững sờ: "Chị biết tên tôi?"

Cậu ta choáng váng, con mèo con nhân cơ hội này chạy trốn, thoát khỏi vòng tay của cậu ta.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Lý Phi Minh, lặng lẽ cầm lấy cuốn sách bài tập của cậu ta: "Chị không chỉ biết tên của em, mà chị còn biết rằng em là một thiên tài vĩ đại."

Lý Phi Minh sững sờ một lát, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Thật sao? Nhưng các giáo viên trong trường đều nói rằng tôi khác với những người bình thường."

Tất nhiên, cậu ta không giống với những người bình thường.

Tôi đã điều tra Lý Phi Minh.

Cậu ta là một người mắc hội chứng super-male syndrome*.

*Hội chứng siêu nam.

Việc nhiều hơn một nhiễm sắc thể Y khiến cậu ta có hành vi hung hăng, có xu hướng bạo lực và tính cách chống đối xã hội.

Khi Phương Tuyết đi khám thai, bà ta đã biết về việc này.

Nhưng bà ta vẫn chọn giữ lại cái thai này.

Lý do rất đơn giản, lúc đó bà ta mới vừa chuyển đến nhà tôi, và đang lên kế hoạch gi.ết mẹ tôi để thay thế bà ấy.

Vì vậy, bà ta cần đứa trẻ này để làm cho trái tim của ba tôi hoàn toàn hướng về bà ta, và trở thành đồng phạm với bà ta.

Vì vậy, bà ta đã che giấu báo cáo về bệnh tăng nội tiết tố nam, giả mạo một báo cáo bình thường rồi đưa nó cho ba tôi xem.

Bây giờ Lý Phi Minh đã trưởng thành, rõ ràng cậu ta có bộ dạng tàn bạo khác với những người khác, thành tích ở trường cũng không tốt. Nếu các bạn cùng lớp nói điều gì khiến cậu ta không hài lòng, cậu ta sẽ lập tức lao vào đánh nhau. Cậu ta đã từng ném một cậu bé khác xuống đất từ cửa sổ trên tầng hai, khiến cậu bé ấy bị gãy xương rất nhiều chỗ.

Nhưng cậu ta là con trai duy nhất của ba tôi, cho dù cậu ta có hư hỏng đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự quan tâm của ba tôi đối với cậu ta.

Thậm chí ông ta sẽ tự an ủi mình:

"Thằng bé chỉ nghịch ngợm một chút thôi, sau này lớn lên sẽ tốt hơn."

"Có khí phách nam nhi là tốt rồi, Phi Minh mạnh mẽ, chỉ là hơi năng động thôi."

Lúc này, tôi bình tĩnh sờ đầu Lý Phi Minh: "Đừng quan tâm những người đó nghĩ gì, bọn họ căn bản không hiểu em."

"Ba em rất yêu em, nhưng ông ấy cũng không hiểu em, ông ấy tìm gia sư để cố gắng dạy kèm cho em. Nhưng một thiên tài như em thực sự không cần phải học những điều nhàm chán đó."

Lý Phi Minh cau mày: "Nhưng ba tôi nói nếu trong kỳ thi tiếp theo mà tôi vẫn không làm tốt thì ông ấy sẽ hủy bỏ kế hoạch đưa tôi đến New Zealand vào kỳ nghỉ."

Tôi nhẹ nhàng nói: "Nếu em muốn đạt điểm cao thì không cần phải học."

"Em có thể gian lận trong các kỳ thi, có thể hối lộ giáo viên." Tôi nhỏ giọng nói: "Đây là quy luật thực sự về cách mà thế giới này vận hành."

Lý Phi Minh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng rất hưng phấn, một lát sau, cậu ta cười nói: "Em thật sự thích chị."

Cậu ta vươn tay ra và chạm vào chân tôi.

Tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn đang trào lên, mỉm cười dịu dàng với cậu ta.

Nửa giờ sau, ông Lý lại đến phòng đọc sách.

Ông ta nhìn thấy một cảnh tượng mà trước đây ông ta chưa từng thấy.

Lý Phi Minh ngoan ngoãn nằm sấp trên bàn sách, còn tôi thì đọc từ tiếng Anh cho cậu ta.

Ngay khi ông Lý bước vào, tôi mỉm cười đưa cho ông ấy tờ giấy thi: "Phi Minh thật sự rất thông minh, cháu chỉ dạy em ấy một lần thôi mà em ấy đã làm bài kiểm tra rất tốt."

8.

Ba tôi nhìn xuống, những gì ông ta nhìn thấy là một bài kiểm tra với số điểm gần như tuyệt đối

Ông ta không tin đây là kết quả kiểm tra của con trai mình, nhưng chữ viết tay kia quả thật là của Lý Phi Minh.

– Chữ viết tay đương nhiên là của Lý Phi Minh. Không giống như những gia sư khác cố gắng dạy dỗ Lý Phi Minh, tôi trực tiếp đưa đáp án cho Lý Phi Minh chép.

"Những gia sư đó trước đây dạy không tốt, con nghe không hiểu." Lý Phi Minh ngoan ngoãn chỉ vào tôi: "Chị Chiêu Chiêu chỉ cần giảng qua một lần là con hiểu rồi."

"Ba, con muốn chị Chiêu Chiêu dạy kèm cho con, sau này ba không cần tìm giáo viên mới cho con nữa!"

Ba tôi vui mừng khôn xiết trước sự thay đổi của Lý Phi Minh, đương nhiên là ông ta đồng ý tất cả.

"Tôi không quan tâm đến chuyện của cô và Phương Phi Viễn." Ông ta nói với tôi: "Hãy dạy con trai tôi thật tốt, đương nhiên sẽ không thiếu lợi ích của cô."

Sau khi ba tôi rời đi, Lý Phi Minh nghi ngờ hỏi tôi: "Chị và anh trai em có chuyện gì vậy?"

Tôi hạ mắt xuống nhìn Lý Phi Minh, bình tĩnh mỉm cười: "Không có gì, chị chỉ là bạn học của anh ấy."

Lý Phi Minh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, em bực mình nhất là tên ngu ngốc kia, ngày nào cũng tranh giành sự ưu ái trước mặt mẹ em."

"Đừng bận tâm." Tôi nhẹ nhàng an ủi: "Em là con trai của ông Lý, tương lai sau này, mọi thứ trong nhà đều sẽ là của em."

Ánh mắt Lý Phi Minh lại lóe lên vẻ hưng phấn đầy kỳ qu.ái: "Chị cũng là của em sao?"

Tôi cười nhẹ: "Đương nhiên rồi."

Khi tôi đến phòng khách, bữa tiệc sinh nhật của Phương Phi Viễn sắp kết thúc.

Anh ta nói với tôi với vẻ không hài lòng: "Cậu đã đi đâu vậy?"

Tôi mỉm cười: "Tớ trang điểm lại."

Tôi đã trang điểm đẹp hơn, dưới ánh đèn, làn da của tôi như được phủ một lớp bột vàng khiến Phương Phi Viễn bị mê hoặc, không khỏi vươn tay ra vòng qua vai tôi.

Bàn tay anh ta mơn trớn trên làn da tôi.

Tôi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại ôm tôi chặt hơn.

Anh ta mỉm cười thì thầm bên tai tôi: "Có chuyện gì vậy, tiểu li.ếm cẩ.u, tôi là bạn trai của cậu, tôi không thể chạm vào cậu sao?"

Tôi hạ mắt xuống, miễn cưỡng mỉm cười.

Phương Phi Viễn chỉ nghĩ tôi ngại ngùng nên cũng không quan tâm nhiều, mà cười cười trêu chọc tôi.

Anh ta không biết là cách đó vài chục mét, một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chăm chú vào nơi này.

Chính là Lý Phi Minh.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Phi Minh đột nhiên cử động.

Cậu ta bất ngờ xông tới, hất văng Phương Phi Viễn ra.

Tốc độ chạy nước rút của một cậu bé mười hai tuổi thật đáng kinh ngạc, Phương Phi Viễn vốn cao lớn lại bị cậu ta xô ng.ã, trực tiếp xô đổ bàn trà ng.ã xuống đất.

"M.ày ch.ết ti.ệt…"

Phương Phi Viễn tức giận mắng, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, Lý Phi Minh đã cưỡi lên người anh ta trong tiếng kinh ngạc của mọi người.

Cậu ta giơ thứ trong tay lên cao, đâm vào tay Phương Phi Viễn: "Anh dám chạm vào đồ của tôi! Ông đây đâ.m ch.ết anh!"

Cây bút máy đâm thẳng vào mu bàn tay Phương Phi Viễn, khiến mực và máu bắn tung tóe.

Phương Phi Viễn đau đớn kêu lên th.ảm th.iết, nhưng anh ta cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, cho nên lập tức dùng khuỷu tay đá.nh vào mặt Lý Phi Minh: "Co.n m.ẹ nó th.ằng nhóc này, mày đi.ên rồi sao?!"

Dù sao Lý Phi Minh cũng chỉ mới mười hai tuổi, còn Phương Phi Viễn đã có thể trạng của một người đàn ông trưởng thành. Lần này anh ta đá.nh mạnh đến mức khiến Lý Phi Minh trực tiếp ng.ã xuống, cậu ta co gi,ật trên mặt đất, một lát sau phun ra một ngụm bọt m.áu, trong bọt m.áu còn có một cái răng cửa.

Phương Phi Viễn vẫn còn tức giận, cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở tay, anh ta lao tới, đá vào bụng của Lý Phi Minh: "M,ày muốn ch.ết phải không?!"

Xung quanh vang lên tiếng la hét, các bạn học trốn ra ngoài, có một bảo mẫu hét lên: "Ông Lý đâu, đi gọi ông Lý đi!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom