• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Người mẹ tâm thần 精神病母亲 (1 Viewer)

  • Phần II

06.

Hôm sau, 3 giờ sáng.

Tôi mò mẫm rời giường, lấy 4 trái ngô đã chọn kỹ ngày hôm qua ra hấp chín, chịu đựng nhiệt độ nóng hổi, chà xát hạt ngô rồi cho vào rổ ráo nước.

Lấy máy ép nước ra chuẩn bị sẵn sàng, kế tiếp chính là một công trình lớn.

Những video nhìn thấy trên mạng, toàn bộ đều là ép nước ngô xay trực tiếp từ hạt.

Mắt thường cũng có thể thấy được những màng vỡ nổi trong nước ngô.

Loại nước ngô làm thô này, trong mắt tôi còn khuya mới đủ tư cách trở thành đồ uống của con trai tôi.

Để đảm bảo nước ngô con trai uống tinh tế tỉ mỉ hơn và con sẽ thích ngay từ ngụm đầu tiên, tôi quyết định loại bỏ lớp màng khỏi từng hạt ngô.

Đúng 6 giờ, tất cả hạt ngô đều được tách thành công.

Nhìn máy ép nước đã bắt đầu làm việc, tình yêu trong lòng tôi dần lớn lên.

Nửa giờ sau, tôi bấm giờ đánh thức con trai.

"Đến lúc rời giường rồi cục cưng, hôm nay mẹ ép nước ngô cho con, vừa thơm vừa ngọt, con nhất định sẽ rất thích."

Con trai mông lung rời giường, sau khi rửa mặt rồi ngồi xuống bàn ăn.

Chồng tôi đi dép lê đi tới và thấy trên bàn chỉ có một cốc nước ngô.

"Không có của anh à? Mỗi ngày anh kiếm tiền cũng rất vất vả."

Tôi trợn mắt nhìn anh.

"Chỉ có con trai em mới có thể uống nước ngô em dậy lúc 3 giờ sáng chuẩn bị, anh muốn muốn uống thì tự thức dậy làm?"

"Em dậy lúc 3 giờ sáng à?" Chồng tỏ vẻ kinh ngạc.

Tôi kiêu ngạo hất hàm: "Đúng vậy, đừng thấy đây chỉ là một ly nước ngô đơn giản, để cho cục cưng chúng ta uống ngon em đã bóc hết lớp màng của từng hạt ngô, cảm giác và hương vị tuyệt đối không thể chê!"

Lời này nói xong, vẻ mặt con trai phức tạp, chồng nghẹn họng nhìn trân trối.

Ha ha.

Đều bị tình yêu của tôi đối với con trai cảm động rồi chứ gì!

07.

Cuối tuần.

Con trai vất vả đi học hai tuần, cuối cùng cũng có thể nghỉ hai ngày.

Để tránh cho nó nuôi thói quen thức đêm ngủ nướng, bất kể là cuối tuần hay là nghỉ đông và nghỉ hè, tôi đều gọi nó dậy lúc 6 giờ 30 sáng như bình thường.

Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ đến bây giờ, con trai tôi chưa bao giờ ngủ nướng dù chỉ một lần, không giống như những đứa trẻ khác, vừa đến ngày nghỉ sẽ ngủ nướng, ngủ đến choáng váng.

Bữa sáng đang được chuẩn bị trong bếp.

Nghe thấy nhà vệ sinh truyền đến tiếng tắm vòi sen, tôi vội vàng chạy tới.

Trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh, trong làn sương mù bốc khói, con trai tôi đang đứng dưới vòi hoa sen đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi: "Mẹ, con đang tắm, mẹ tiến vào làm gì!"

Tôi xắn tay áo lên đi vào, cởi áo khoác, lấy khăn tắm đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

"Cục cưng, mẹ chà lưng cho con nhé."

"Không cần," Con trai vặn người không muốn đối mặt với tôi, “Con tự làm được.”

Tôi cười vỗ vỗ lưng của con: "Nói bậy, sao con có thể tự chà lưng cho con được? Cục cưng, con bò ra từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đến lớn có gì mà mẹ chưa từng nhìn thấy đâu, có gì phải xấu hổ?"

Nói xong, tôi bước tới tắt vòi sen, đẩy con trai xuống chiếc ghế nhỏ muốn chà lưng cho nó.

Khi sương mù tan đi, cơ thể con trai tôi hiện rõ trước mắt tôi.

Chỉ một thoáng.

Trên lưng con trai có mấy vết bầm tím xanh, cứ thế đập vào mắt tôi.

"Cục cưng, đã xảy ra chuyện gì!"

Tôi vội vàng hỏi, muốn chạm vào những vết bầm kia lại sợ làm con đau, băn khoăn không biết nên làm thế nào cho phải.

Con trai lại chỉ cúi đầu, hơn nửa ngày không nói gì.

08.

Chỉ sợ con trai còn có những vết thương khác giấu diếm tôi.

Tôi lập tức kéo con dậy, quay nó đối diện với tôi, nhìn con từ trên xuống dưới từng tấc một.

May mắn trong bất hạnh, ngoại trừ những vết bầm tím trên lưng, trên người con trai không còn vết thương nào khác.

"Cục cưng con nói đi, rốt cuộc là như thế nào? Có phải ở trường học có người ăn h.i.ế.p con không? Con nói với mẹ là ai! Nói cho mẹ con biết đó là ai đi! Mẹ sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm, trưởng khoa và hiệu trưởng của con! Còn có thiên lý hay không! Mẹ đưa con trai bảo bối của mẹ đi học! Sao họ dám bắt nạt con!"

Vừa nghĩ tới đứa con cưng từ nhỏ đến lớn nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan rất có thể bị người ta bắ.t nạ.t, tôi liền gấp đến độ muốn phát đi.ê.n.

Nhưng tôi gấp đến độ xoay quanh, con trai nhìn qua lại bình tĩnh lạ thường.

Nó giữ chặt cánh tay tôi, giọng điệu bướng bỉnh: "Không có ai b.ắ.t n.ạ.t con cả, là lúc trước con đi xuống lầu không cẩn thận ngã sấp xuống."

Ngã?

Nhớ lại hình dạng của mấy vết bầm tím kia, tôi không cho rằng là bởi vì ngã.

Nhưng nhìn con trai giờ phút này hốc mắt đỏ bừng, dù tôi có lo lắng và tức giận đến đâu cũng chỉ có thể tạm thời tỉnh táo lại.

"Được, được, mẹ tin tưởng cục cưng."

"Mẹ, con thật sự có thể, mẹ để con tự tắm rửa đi."

Đứa con trai cúi đầu lại nói một lần nữa.

Biết nó sợ tôi đau lòng, sao tôi có thể đành lòng không đồng ý?

"Được, vậy con tự tắm đi, mẹ sẽ đứng ngoài cửa nhìn, cục cưng có cần gì cứ nói với mẹ, có nghe không?"

Con trai gật đầu qua loa mấy cái, xoay người đưa lưng về phía tôi mở vòi hoa sen.

Lại nhìn vết bầm tím trên lưng con trai, tôi phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được mình không phát đi.ê.n ngay lập tức.

09.

Vết bầm tím trên lưng con trai.

Tựa như một mảnh bóng ma thật lớn, đem tôi triệt để bao phủ trong đó.

Đêm đó.

Tôi đem chuyện trên người con trai có vết thương nói cho chồng biết.

Nhưng không giống với tưởng tượng của tôi, tình huống chồng và tôi cùng chung mối thù không xuất hiện, người đàn ông này trong lòng chỉ có công việc hoàn toàn không có mẹ con chúng tôi, lại cho rằng đó cũng không phải là chuyện gì lớn, còn thề son sắt nói nhảm con trai sao có thể không có mấy loại chuyện dập đầu đụng chạm.

Con trai không muốn nói, chồng lại không trông cậy vào được.

Cái nhà này, cuối cùng vẫn chỉ có người làm mẹ như tôi mới có thể thực sự bảo vệ được con trai mình.

Sáng thứ hai.

Như thường lệ, tôi đích thân đưa con đi học.

Sau khi biết chồng không đáng tin cậy, tôi quyết định cố gắng hết sức không để con trai ở một mình với chồng, kẻo đứa con học hành tử tế của tôi lại trở thành đồ bỏ đi như cha nó.

Tận mắt nhìn con trai đi vào cổng trường, đợi đến khi chuông vào học vang lên, tôi mở phần mềm tuyển dụng trên điện thoại di động, bấm số điện thoại tuyển sinh.

Vốn nghĩ dù sao tôi cũng tốt nghiệp thạc sĩ chính quy, cho dù không phải tốt nghiệp sư phạm cũng đủ làm giáo viên cấp ba.

Nhưng rồi tôi nghĩ rằng khối lượng công việc giảng dạy nặng nề của một giáo viên cấp 3 sẽ khiến tôi mất thời gian chăm sóc con trai nên cuối cùng tôi quyết định xin việc ở bộ phận hậu cần trường học.

Tôi phải đích thân đến xem xem đám súc sinh vô liêm sỉ đó là ai dám ức h.i.ế.p con trai tôi!

“Được, vậy nếu có thể, ngày mai cô có thể đến trường báo danh."

Biết được tôi là phụ huynh học sinh trong trường, giáo viên phòng tuyển sinh lập tức thông qua phỏng vấn của tôi.

Từ khi kết hôn, tôi không đi làm nữa.

Mặc dù chồng là một kẻ bỏ đi, nhưng năng lực kiếm tiền coi như đạt yêu cầu, mặc dù tôi không làm việc cũng có thể trải qua cuộc sống tốt.

Lần này coi như là vì con trai trở lại công việc.

Chỉ hy vọng con trai có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của tôi, sau này sẽ không khiến tôi lo lắng nữa.

10.

Để tạo bất ngờ cho con trai tôi, tôi đã cố gắng không nói với nó rằng tôi sẽ đến trường của chúng để làm hậu cần.

Ngày hôm sau, sau khi đưa con trai đi học, tôi quay đầu đến bộ phận hậu cần báo cáo.

"Bộ phận hậu cần của trường chúng ta không có nhiều việc lắm, cô chỉ cần hoàn thành công việc được giao ngày hôm trước đúng giờ, thời gian còn lại có thể tùy ý sắp xếp."

Người phụ trách bộ phận hậu cần nói với tôi như vậy.

Chắc vì con trai tôi mọi thứ đều giỏi hơn các bạn khác ở trường nên họ mới ưu đãi tôi như vậy.

Cũng đúng, con trai cục cưng của tôi rất biết nói chuyện.

Dưới sự dạy dỗ của tôi, bắt đầu xem hình học chữ, đồng thời còn phải học chữ cái tiếng Anh, học thuộc từ vựng.

Không phải thần đồng, cũng tuyệt đối là Văn Khúc Tinh hạ phàm.

Hơn nữa những năm gần đây, tôi chăm sóc con trai từng li từng tí, cắt đứt khả năng có thể kết bạn xấu nào đó của nó, nghiêm khắc thực thi mọi khuôn phép vì tốt cho con trai.

Tôi cũng không tin trong trường này, còn có thể có học sinh ưu tú hơn con trai tôi.

Lo lắng đến vấn đề ăn uống của con trai.

Tôi thậm chí còn véo mũi đảm nhiệm công việc mua cơm của dì ở căn tin.

Cũng may tôi sớm có tính toán trước.

Buổi sáng lúc đưa con trai đến trường, để tránh cho con trai bởi vì không biết buổi trưa sau khi về nhà sẽ không có cơm ăn, tôi còn cố ý dặn dò nó ăn trưa ở trường học.

Chuông báo hiệu tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên.

Tôi đeo khẩu trang nhựa, đứng trước một quầy bán đồ ăn trong căng tin.

Mong chờ sự xuất hiện của con trai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom