• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NGHIỄN NINH (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ta tên là Phó Nghiễn Ninh, là đích nữ của Phó Thượng Thư, lúc sáu tuổi đã thay đích huynh của ta là Phó Nghiễn Hành tiến vào Đông cung làm bạn đọc sách cho Thái tử.

Thái tử Tiêu Sầm cao quý hiền lành, dịu dàng như ngọc, đối đãi với bạn đọc sách rất tốt.

Nhưng gần đây, ta phát hiện, hình như thái tử có một chút hứng thú khác thường với ta.

Lúc đi học, thỉnh thoảng hắn sẽ quay đầu đối mặt với ta, có lúc đi trên đường hắn sẽ đột nhiên dừng lại nhìn ta từ trên xuống dưới một lần.

Điều này khiến ta không khỏi nghi ngờ về lớp ngụy trang của ta có phải đã lộ tẩy rồi không.

Nhưng thái tử cũng chỉ nói một câu, "Phó Nghiễn Hành, ngươi quá gầy."

Ta liếc hắn một cái, vốn dĩ ta là một cô nương mà.

Gần tới tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng bức, chiếc áo hè càng trở nên mỏng manh, tôn lên vòng eo tinh tế, thướt tha mềm mại của ta.

Mấy tháng gần đây, hai cục trước ngực càng căng phồng.

Điều này làm khổ cho ta.

Tôi buộc ngực liên tục trong một thời gian dài khiến nó siết chặt đến mức làm ta đau muốn chết, lại mặc thêm áo bào rộng thùng thình mới có thể che giấu được.

Hôm nay hoàng đế muốn kiểm tra kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của Thái tử, muốn tất cả mọi người phải cùng tham gia.

Hôm qua ta tới Quỳ Thủy, từ vụ rơi xuống nước ở năm trước rơi, ta liền xuất hiện tật xấu mỗi lúc đến ngày kinh nguyệt sẽ cực kỳ đau nhức, hôm nay hoàng đế cũng đi, không thể xin nghỉ cho nên ta đành phải chịu đựng.

Khi ta đến địa điểm kiểm tra thì hầu hết mọi người đã có mặt.

Ta cúi đầu muốn chui ra phía sau để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, một giọng nói trong trẻo hạ thấp giọng gọi ta lại, "Nghiễn Hành, hôm nay nắng gắt như vậy mà sao ngươi lại mặc nhiều như thế? Sắc mặt cũng hơi tái?"

Là đại công tử của Triệu quốc, Triệu Đông Thần, và cũng là vị hôn phu đã đính hôn với "ta" từ khi còn nhỏ.

"Khụ...... Ta có hơi không khỏe nhưng không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Chờ ta nói xong, ta cảm thấy thái tử cách đó không xa giống như liếc nhìn ta một cái, lúc ta muốn nhìn kỹ lại thì thấy hắn đang nói chuyện với nhị hoàng tử.

Ta có bị hoa mắt không?

Chờ hoàng đế vừa đến, kiểm tra đã bắt đầu.

Thái tử lấy thế cưỡi ngựa đẹp nhất, trở thành bất khả chiến bại ở trong thế hệ trẻ.

Ta nhìn bộ dáng hăng hái của hắn, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho mình.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lát nữa sẽ đến lượt ta đi bắn tên.

"Tiếp theo là con trai trưởng của Phó Thượng Thư, Phó Nghiễn Hành." Thái giám cất cao giọng.

Ta đành phải khom người, căng da đầu đi lên.

Dù sao ta cũng là một cô nương, cái cung nặng như vậy, làm sao mà ta có thể kéo được, kéo hai lần cũng không kéo ra hình vòng cung.

Bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, bụng dưới truyền đến đau đớn.

Ta không biết cố gắng mà ngất đi.

Đám người xôn xao, thái tử thúc ngựa đi tới bên cạnh ta, ôm ta lên rồi đi vào trong cung điện ở gần đó.

Đau đớn qua đi, ta từ từ tỉnh lại.

Thái Tử ngồi bên giường ta, ánh mắt phức tạp, lạnh lùng nói:

"Sao ngươi lại gầy như vậy? Gầy như một bộ xương, chỉ cần cô dùng chút lực là ngươi sẽ bị gãy."

"Nếu cơ thể không khỏe thì xin nghỉ là được, cậy mạnh làm gì?"

2.

"Không thể làm cho điện hạ mất mặt!"

"Ngươi đã như vậy, còn không bằng đừng lên sân khấu, kể từ đó, toàn bộ Thượng kinh đô đều biết bạn đọc sách của cô là một tiểu lang quân tay trói gà không chặt." Vẻ mặt thái tử ghét bỏ, ánh mắt lại nhìn trước ngực và bên eo ta.

Không ổn!

Tiếng chuông báo động trong lòng ta vang lên.

Có phải thái tử đã phát hiện ta mặc bó ngực không?

"Điện hạ có thể ra ngoài một lát hay không, Nghiễn Hành muốn tắm rửa." Ta xấu hổ đỏ mặt.

Là muốn xác nhận việc bọc ngực và thay miếng lót..

Thái tử lại nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của ta, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

"Giống như một cô nương, còn muốn tắm rửa, đều là nam nhân cả có cái gì mà phải kiêng dè..." Mặc dù ngoài miệng hắn nói những lời này, nhưng cũng đóng cửa rời đi.

Cơ thể chìm vào trong nước ấm áp khiến toàm thân ra được thả lỏng một phen, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc ta tỉnh lại, nước cũng có hơi lạnh. Gần tháng sáu, mặc dù không quá lạnh nhưng dù sao ta cũng đang tới ngày kinh nguyệt.

Ta đang mặc quần áo, cảm thấy có gì đó không ổn.

Áo lót của ta mất rồi!

Ta tìm nửa ngày cũng không tìm được, vội vàng bó ngực trở về nhà.

Sau đó ta không ngừng suy nghĩ áo lót của ta đã đi đâu, nhưng ai ngờ mấy ngày sau, ta lại phát hiện nó ở tẩm cung Đông cung của thái tử!

Lúc phát hiện ra nó đang ở trên giường thái tử.

Ta lấy cho hắn một khối ngọc bội tùy thân, sau đó liền phát hiện ở dưới gối mềm của thái tử có một bộ áo lót.

Mới đầu ta nghĩ là thái tử đã thông suốt, thích một cô nương nào rồi, nhưng khi nhìn thấy chữ "Nghiễn" nho nhỏ được thêu trên áo lót, cả người ta giống như bị sét đánh trúng.

Áo lót của ta, sao lại ở chỗ thái tử?

Chẳng lẽ… thái tử là đoạn tụ?

"Phó Nghiễn Hành, bảo ngươi tìm ngọc bội thôi sao lại chậm như vậy." Bỗng nhiên thái tử xuất hiện ở phía sau ta.

Ta cầm theo áo lót, hổn hển, "Thái tử điện hạ không muốn giải thích một chút, vì sao áo lót của ta lại ở chỗ ngài?"

Thái tử nhìn thứ trong tay ta, sắc mặt trầm xuống, mắt phượng híp lại.

Hắn cong môi, từng bước từng bước tới gần ta.

"Ngươi cũng biết, đây là áo lót của ngươi." Hắn gằn từng chữ nói.

Ta bị ánh mắt đột nhiên trở nên điên cuồng của hắn dọa đến mức từng bước lui về phía sau, điên cuồng nuốt nước miếng.

Ngay khi ta lui không thể lui, sau lưng sắp đụng vào tường, hắn ôm lấy eo của ta.

Đôi mắt phượng của thái tử đỏ bừng, trong mắt cất giấu sát khí đằng đằng, hắn hung hăng đè ta lên tường, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh.

"Phó đại nhân, sao trước đây cô không phát hiện ra eo của ngươi nhỏ như vậy?"

3.

Sức lực của hắn cực kỳ lớn, nhất thời ta không nhúc nhích được.

Hơi thở nóng bỏng của thái tử phả vào sườn mặt ta, khuôn mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ phóng đại vô hạn trước mắt.

Ta không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn thật lâu, thiếu chút nữa đã quên mất rằng tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm.

Đúng là sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người.

Thái tử thấy ta ngây ngốc không nói lời nào, bóp chặt eo ta, có chút bất mãn: "Cô hỏi ngươi đấy."

"Sao vậy? Bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, không thể tự kiềm chế?"

Ta vội vàng lắc đầu, lại gật gật đầu.

"Điện hạ phong hoa vô song, tất nhiên bọn ta sẽ ngưỡng mộ ngài, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

Đôi mắt phượng của thái tử nheo lại đầy nguy hiểm.

Ta nặn ra hai giọt nước mắt, nhéo nhéo cổ họng nói: "Ta... ta... ta không thể giao hợp được..."

Xin lỗi ca ca! Tiểu muội vì bảo vệ tính mạng chỉ có thể nói ngươi không thể giao hợp…

Trong nháy mắt, hai tròng mắt thái tử trừng lớn, biểu cảm dần dần cứng ngắc, tay giam cầm ta cũng buông lỏng.

"Ngươi..."

Nhân cơ hội này ta đoạt lại áo lót từ trong tay hắn, khom lưng chuồn ra ngoài từ trong lòng hắn.

Ta mím môi, hai giọt nước mắt không rơi đọng ở khóe mắt, rất tủi thân: "Điện hạ cứ phải vạch trần khuyết điểm của người khác..."

Nhất thời tay chân thái tử có hơi luống cuống, theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy ta, lại bị ta né tránh.

Hắn nhíu mày rất sâu, không được tự nhiên nói: "Cô không có."

"Điện hạ biết, ta và muội muội là sinh non, cơ thể của muội muội cũng không tốt, ta là ca ca lớn hơn so với nàng một chút thì có thể tốt đến đâu đây?"

Ta tự giễu cười cười.

Mặc dù để lừa gạt hắn, nhưng đây là sự thật.

Ta và ca ca được sinh ra khi bọn ta được 8 tháng tuổi. Mẫu thân mang thai hai bọn ta rất vất vả, lại bị chuyện tiểu thiếp sinh hạ trưởng tử làm cho động thai, cho nên sinh non.

Ca ca và ta sinh ra gầy yếu như mèo, ta thì không sao, lớn lên dưới sự va chạm. Mà ca ca của ta từ lúc mới sinh ra đã bị cảm lạnh trở thành bệnh tật suốt đời. Mẫu thân ở cữ trong lo lắng nên đã bị xuất huyết nhiều.

Ánh mắt Tiêu Sầm phức tạp, bàn tay vươn ra chậm rãi buông xuống.

Ta biết những lời này không thể xóa bỏ hoàn toàn những nghi ngờ của hắn, ta dứt khoát bất chấp tất cả, cầm lấy tay hắn muốn hắn sờ bụng dưới của ta.

Nào biết khí thế của hắn ngưng tụ lại, tức giận nói: "Phó Nghiễn Hành! Ta và ngươi đều là nam tử, sao có thể…"

Câu nói kế tiếp không nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn dùng sức đem tay của ta hất ra, động tác mạnh đến nỗi ném ta ngã trên mặt đất.

Kèm theo một tiếng rên rỉ, ta gắt gao nhắm chặt mắt lại, nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng lại không hề ập đến.

Là Tiêu Sầm ôm ta vào trong ngực, mới vừa rồi hắn không chút do dự xoay người đem ta ôm vào trong ngực. Hắn bảo vệ ta rất tốt, mà lưng của hắn lại bị đập vào góc bàn.

Ta kinh ngạc nằm ở trên người hắn.

Ngược lại là hắn lật ta lật qua lật lại, nhìn từ trên xuống dưới một lần.

"Ngươi có bị thương không? "Hắn dịu dàng hỏi ta, trong giọng nói cất chứa một tia đau lòng không dễ phát hiện.

Ta rũ mắt lắc đầu, giống như trốn khỏi lồng ngực nóng bỏng của hắn, trái tim không thể khống chế đập loạn.

"Ôi --" Thái tử khẽ hô.

Lúc này ta mới phát hiện sau lưng hắn có vết thương, ta cởi xiêm y của hắn ra thấy miệng vết thương chỉ nhìn thôi đã thấy giật mình, ta vội vàng đi lấy Kim Sang dược tốt nhất rồi tinh tế bôi lên miệng vết thương.

Trong khoảng thời gian này, thái tử rất thông minh, im lặng rồi ta vì hắn bận này bận nọ, biểu cảm trên mặt từ nghi ngờ đến thoải mái rồi đến vẻ mặt u sầu, luân phiên như thế.

Ta thật không nhìn nổi nữa, thấp thỏm lo âu, sợ hắn còn không tin, đành phải cẩn thận hỏi hắn: "Điện hạ... ta đã làm sai điều gì sao?"

Thái tử ngước mắt, bình tĩnh nhìn ta, giọng nói lạnh lùng lại chậm rãi: "Là lỗi của cô."

"Thật sự là cô không nghĩ tới, nguyên nhân ngươi khác với bọn ta lại là..."

Hắn lại đảo qua bụng dưới của ta, nửa là ảo não, nửa là đau lòng.

Chỉ có ta! Hung hăng thở dốc một hơi.

Thiếu chút nữa ta đã quay ngựa, hù chết ta, cuối cùng hắn đã bị ta lừa gạt mà cho qua.

4.

Từ Đông cung hồi phủ thì trời đã gần hoàng hôn.

Vừa vào phủ, quản gia liền đưa ta tới từ đường, nói phụ thân ở đó chờ ta.

Dưới ánh đèn mờ nhạt của từ đường, phụ thân gần bốn mươi tuổi vẫn phong lưu nho nhã, chẳng trách mấy năm nay, nạp tiểu thiếp một phòng rồi một phòng.

Bởi vì chuyện của mẫu thân và ca ca, thật ra ta có oán với hắn. Nếu không phải hắn không có hành động gì thì ác nô làm sao có thể mở cửa sổ, để cho ca ca bị lạnh?

Phụ thân đưa lưng về phía ta, nhìn bài vị tổ tiên, chậm rãi nói: "Nghe nói ngươi chọc thái tử tức giận."

Ta bàng hoàng, chuyện ở Đông cung, sao phụ thân lại biết nhanh như vậy?

Ta lập tức quỳ xuống cầu xin hắn: "Phụ thân đại nhân để cho nữ nhi trở về đi! Hôm nay thái tử càng hỉ nộ vô thường, ta sợ...... Ta sợ thân phận nữ tử bị hắn phát hiện, hại toàn bộ Phó gia."

Mấy ngày nay, thái tử hứng thú đối với ta ngày càng nhiều, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện ra âm mưu ta là nữ cải nam trang.

Ta biết rõ lúc này cầu xin phụ thân là si tâm vọng tưởng, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.

"Ninh Nhi, tâm ngươi loạn rồi."

Phụ thân xoay người, ánh mắt chim ưng nhìn chằm chằm ta khiến tim ta run rẩy.

"Ngươi quỳ ở đây, suy nghĩ lại cho tốt vừa rồi ngươi đã nói những gì với phụ thân."

Nói xong hắn liền rời đi.

Phụ thân là Lại bộ thượng thư, phụ trách quốc khố nhưng lại cấu kết với nhị hoàng tử Tiêu Lệ. Hắn tự tay đem thanh mai trúc mã, bây giờ mẫu phi Đức phi của nhị hoàng tử đưa vào cung, hiện tại lại muốn nâng đỡ nhi tử của nàng thượng vị.

Mà ta, chính là gián điệp đã bị hắn sắp xếp ở Đông cung từ nhỏ. Phụ thân đang tìm kiếm cơ hội, một kích mất mạng giết chết Thái tử.

Ta quỳ một mình trong đền thờ oi bức, mồ hôi đầm đìa.

Đói quá.....

Ngay khi cái bụng đói của ta kêu lên, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu nhìn lại, là ca ca đến.

Ca ca cười ấm áp với ta, giơ cái rổ trong tay về phía ta.

Mắt ta sáng lên, từ trong rổ ca ca lấy ra một chén mì Dương Xuân và một đĩa bánh hoa sen.

Là tự tay ca ca làm.

Ta ăn ngấu ăn nghiến còn lẩm bẩm "Ca ca thật tốt..."

Ca ca khẽ cười, xoa xoa đầu ta.

"Chậm một chút."

"Đều là do ca ca vô dụng, lại để A Ninh thay ca ca làm chuyện nguy hiểm như vậy, chắc chắn ta sẽ khuyên phụ thân sớm ngày đem người đổi lại."

Ca ca cụp nửa mắt, gắt gao nắm chặt nắm đấm, gương mặt tái nhợt giống ta năm phần đang tự trách.

Ta cầm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, lau vết dầu mỡ trên miệng, trấn an nói: "Ca ca, muội không sao, huynh muội chúng ta cùng nhau cố gắng thì mọi thứ sẽ tốt hơn mà."

Cây chuối ngoài cửa sổ giống như bụi cây ngoài tẩm điện Đông cung của thái tử, sum suê um tùm.

Thái tử, rốt cuộc đã có tâm tư gì với ta?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom