• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Mồi câu quỷ (2 Viewers)

  • Chương 6

5.

Suy đoán của Mộ Thanh Nghiên cũng giống như tôi, tôi cũng hoài nghi Trang Tụng Kim là kẻ chủ mưu đằng sau việc này.

Tuy nhiên, cảnh sát làm việc dựa trên bằng chứng.

Phương Chi đã chết, muốn chứng minh cô ta là bị Trang Tụng Kim sai sử, dùng tự sát để hãm hại tôi, này cũng không phải một việc dễ dàng.

Nếu hắn có chuẩn bị mà đến, chắc hẳn hắn sẽ tiêu hủy những bằng chứng có lợi cho tôi.

Nhưng muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, trăm mật cũng sẽ có một sơ hở.

Tôi nói với hai quỷ hồn: "Hai người các ngươi không phải muốn báo thù sao? Cơ hội đã đến, Thanh Sương cô đi theo dõi Trang tiên sinh, Thanh Nghiên cô đi theo dõi Trang phu nhân. Nếu phát hiện ra manh mối gì thì quay lại báo cáo."

Mộ Thanh Sương dễ nói chuyện hơn, lập tức đáp: "Được, tôi đi."

Mộ Thanh Nghiên không mấy vui vẻ: "Hai chị em chúng tôi đúng là muốn báo thù, nhưng, cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho chúng tôi làm việc?"

Tôi chỉ vào cổ tay mình: "Chính vì hai người phải sống ở đây với tôi. Nếu không có hoa Mạn Thù Sa trên cổ tay tôi phù hộ cho hai người, hai người nghĩ mình có thể ở lại cõi trần thế lâu đến vậy ư?"

Mộ Thanh Nghiên nhe răng nanh lao về phía tay tôi, hù dọa tôi: "Vậy tôi chặt đứt cánh tay cô không phải là xong sao? Hoa Mạn Thù Sa có thể phù hộ cho chúng tôi, nhưng bàn tay này không nhất thiết phải ở trên người cô."

"Cô chắc chứ?" Ánh mắt tôi sắc bén, từ lúc tôi sinh ra trên cổ tay đã mọc lên hoa Mạn Thù Sa, Thẩm Tu Phạm nói đây là Luân Hồi Ấn.

Người sinh ra mang theo Luân Hồi Ấn đều có số phận của riêng mình, số mệnh của tôi có lẽ chính là giúp quỷ hồn hoàn thành tâm nguyện của họ.

Hoa Mạn Thù Sa là hoa của cái chết, có tác dụng bảo vệ quỷ hồn.

Thế nhưng nếu tôi không muốn bảo vệ Mộ Thanh Nghiên nữa, cô ta cũng không thể làm gì tôi được.

Nói trắng ra thì tôi là chủ nhà của hai con quỷ này, nếu muốn ở đây thì phải giúp tôi làm việc chứ?

Huống chi chúng ta còn có kẻ thù chung, đó là Trang Tụng Kim.

Cái chết của hai chị em không khỏi có liên quan đến Trang Tụng Kim, sở dĩ ở lại nhân gian không đi đầu thai cũng là vì muốn báo thù.

Mộ Thanh Nghiên khí thế giảm đi một nửa, quay sang làm mặt quỷ với tôi.

Mộ Thanh Sương ngăn cô ta lại: "Thanh Nghiên, đừng làm càn, Mạn Thù sắp xếp thế nào thì chúng ta làm thế đó là được rồi."

Mộ Thanh Nghiên lúc này mới ngoan ngoãn.

Tôi nhàn nhạt nói: "Mộ Thanh Nghiên, cô đừng quên, lúc trước cô không giữ được đứa con trong bụng, có một phần công lao của Trang phu nhân Cam Vận, bây giờ bà ta lại sống sung sướng, cô vui sao?"

Mộ Thanh Nghiên oán hận lập tức tăng vọt, cô ta gật đầu: "Được, tôi sẽ đi theo dõi bà ta, nhất định phải khiến bà ta sợ đến mức đái ra quần."

Hai chị em bay ra khỏi trại giam.

Đêm khuya, tôi ngủ trong một phòng riêng ở trại giam.

Ngủ đến nửa đêm, đỉnh đầu có tiếng động lạ truyền đến, âm thanh này tôi quá quen thuộc.

Bởi vì Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên thường xuyên bay lên trần nhà, phát ra tiếng động như vậy để dọa tôi.

Trước đây mỗi khi lúc này, tôi đều vô thức ôm chặt lấy Thẩm Tu Phạm.

Tôi tưởng Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên đã quay lại.

Ai ngờ, bên tai tôi truyền đến giọng nói của Phương Chi: "Nghiêm Mạn Thù, bị oan uổng cảm giác như thế nào?"

Tôi mở to mắt, nhìn thấy hồn phách của Phương Chi bay lên trần nhà.

Cô ta cúi xuống nhìn tôi, tròng mắt trợn thật lớn.

Bộ dáng kia rất đáng sợ.

Tuy tôi có thể chất Chiêu Quỷ, thường xuyên nhìn thấy quỷ, nhưng đột nhiên nhìn thấy bộ dáng Phương Chi như vậy, tôi vẫn bị hoảng sợ.

Tôi rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi Phương Chi: "Phương Chi, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hại tôi?"

6.

Phương Chi nói chậm rãi: "Cuộc đời của cô quá thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ thử qua cảm giác bị oan uổng, cho nên tôi muốn cho cô nếm thử."

Phương Chi nhắc lại hai chữ "oan uổng".

Làm tôi không khỏi nhớ lại bộ phim đầu tiên tôi quay lúc mới vào nghề.

Trong bộ phim đó tôi đóng vai nữ phụ thứ tám, Phương Chi là diễn viên đóng thế cho nữ hai Hạ Dư Phù.

Lúc Phương Chi thay thế Hạ Dư Phù quay cảnh chạy trốn với một chiếc túi đựng đầy vàng bạc châu báu trong đêm mưa, một chiếc vòng tay vàng đã biến mất.

Chiếc vòng tay vàng đó không phải là đạo cụ của đoàn phim, mà là Hạ Dư Phù lấy từ tay mình bỏ vào túi cho đoàn phim mượn.

Hạ Dư Phù khăng khăng là Phương Chi lấy chiếc vòng tay vàng của mình, cô ta nói lúc đang trang điểm, Phương Chi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay vàng rất lâu.

Phương Chi hết đường chối cãi, cô ta giải thích thế nào cũng không ai tin.

Phương Chi vì không muốn bị đuổi khỏi đoàn phim, chỉ có thể lấy tiền riêng của mình bồi thường cho Hạ Dư Phù.

29.800 tệ, đối với một ngôi sao có chút danh tiếng thì không đáng là bao, nhưng đối với Phương Chi mới vào nghề thì không phải là ít.

Lúc đó tôi an ủi cô ta vài câu, tôi nói: "Tôi tin cô không lấy."

Khi đó Phương Chi có vài phần cảm kích tôi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong khoảnh khắc đó, bởi vì tôi với tư cách là người ngoài cuộc, tôi thực sự cũng không thể giúp được gì.

Tôi khó hiểu: “Phương Chi, cô bị Hạ Dư Phù oan uổng, cô hẳn nên tìm cô ta chứ, cô tìm tôi làm gì?”

“Đương nhiên tôi sẽ tìm cô ta, nhưng cô ta có người chống lưng, địa vị của tôi bây giờ sao có thể sánh bằng cô ta được? Cô ta còn cảnh cáo tôi, chịu thiệt thì chịu, đừng chọc vào cô ta, nếu không sẽ cho tôi đẹp mặt."

Phương Chi nghiến răng nghiến lợi: "Tôi ước gì có thể giết cô ta! Lúc trước tiền tôi bồi thường cho cô ta là tất cả số tiền trong thẻ của tôi, cũng là tiền chữa bệnh cho bà tôi. Tôi nghĩ nếu tôi bồi thường tiền, số tiền bộ phim đến rồi tôi sẽ có thể chữa bệnh cho bà tôi, nhưng không ngờ bà tôi không đợi được tôi thì đã đi rồi..."

Nghe Phương Chi căm thù Hạ Dư Phù như vậy, tôi càng không hiểu: "Phương Chi, bây giờ Hạ Dư Phù vẫn sống rất tốt. Cô ta tỏa sáng vô hạn trước ống kính, nhưng cô lại muốn dùng cái chết của mình để đổ tội cho một người không liên quan, có đáng không? Huống chi tôi còn là đối thủ của Hạ Dư Phù, cô đưa tôi vào đây, chẳng phải là đang giúp Hạ Dư Phù nằm yên hưởng lợi nhặt được tài nguyên của tôi sao?"

Trên mặt Phương Chi lộ vẻ không cam lòng: "Việc nào ra việc đó, thù của Hạ Dư Phù, tôi sẽ tự mình báo. Cô trở thành kẻ chết thay, chỉ có thể trách cô đã đắc tội người khác, tôi cũng là thay người khác làm việc mà thôi."

Mắt thấy Phương Chi sắp biến mất, tôi truy hỏi: "Phương Chi, phải chăng là do Trang Tụng Kim sai khiến cô làm vậy? Vì sao cô lại giúp hắn làm việc?"

"Đừng hỏi, tôi sẽ không nói cho cô biết, cho dù cô đoán là hắn, cô có thể đưa ra bằng chứng sao?" Phương Chi cười nhẹ.

"Nghiêm Mạn Thù, có đôi khi tôi rất ghét cô, cô cái gì cũng không trả giá cũng có thể nhận được rất nhiều tài nguyên, nhưng tôi đã trả giá tất cả, đến cuối cùng chỉ có thể đóng vai nữ hai, nếu không thể sánh bằng, vậy thì hãy để cho cô cũng nếm thử mùi vị rơi xuống vũng bùn đi, ha ha ha~~~" Phương Chi phát ra một tràng cười quỷ dị, dần dần biến mất.

7.

Mọi việc diễn ra đúng như dự đoán của tôi, Hạ Dư Phù nhặt được rất nhiều tài nguyên của tôi.

Chỉ trong vài ngày, tài nguyên của tôi bị các tiểu hoa cùng lứa chia đều hết.

Ban đêm Mộ Thanh Sương đi theo giám sát Trang Tụng Kim, phát hiện ra một bí mật của hắn.

Mỗi đêm, đều sẽ có một người gửi cho Trang Tụng Kim một bức ảnh của đứa trẻ ba tuổi.

IP của người gửi ở nước ngoài.

Mộ Thanh Sương nói với tôi: "Tôi nghi ngờ Trang Tụng Kim có con riêng ở nước ngoài, nếu không thì ai lại gửi ảnh đứa trẻ cho hắn mỗi đêm chứ?"

Đối phương ở nước ngoài nên rất khó điều tra.

Tôi ở trong trại giam không tiện, Mộ Thanh Sương nếu bay đến nước ngoài thì chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.

Ban ngày bọn họ phải trốn trong hoa Mạn Thù Sa của tôi để tránh ánh nắng mặt trời.

Lúc sau Mộ Thanh Nghiên trở về nói cho tôi biết, cô ấy doạ liên tục vài ngày khiến Trang phu nhân Cam Vận sợ đến mức không dám đi ngủ.

Trang Tụng Kim và Cam Vận không sống chung, họ mỗi người ở một biệt thự.

Tinh thần Cam Vận hoảng loạn, sai trợ lý thu dọn hành lý, chạy đến chùa Tịnh Phạm cầu xin hòa thượng thu nhận.

Thẩm Tu Phạm đến thăm tôi, nói tôi biết anh đã điều tra về Phương Chi, sau khi bà cô ta qua đời, cô ta không còn người thân nào nữa.

Tôi kể cho anh nghe về Cam Vận, Thẩm Tu Phạm nói anh lớn lên ở chùa Tịnh Phạm.

Hòa thượng của chùa Tịnh Phạm là sư phụ của anh, tôi bảo anh trở về chùa Tịnh Phạm một chuyến, xem có thể moi được chút thông tin gì từ miệng Cam Vận không.

Thẩm Tu Phạm còn mang đến cho tôi một tin tức: "Gần đây Hạ Dư Phù tiếp nhận rất nhiều tài nguyên của em, nhưng mấy ngày nay vận may của cô ta rất kém, hai ngày trước cô ta ngã cầu thang, vừa xuất viện lại gặp tai nạn, hiện tại còn ở bệnh viện."

Thẩm Tu Phạm nói xong lấy điện thoại ra cho tôi xem: "Video giám sát cô ta ngã cầu thang đã lan truyền trên mạng, lượt xem rất cao, em xem thử."

Tôi nhìn video, Hạ Dư Phù giống như bị một bàn chân vô hình vướng ngã.

Sau khi cô ta ngã cầu thang, mắt mở to, hoảng sợ kêu lên: "Phương Chi, cô đừng lại đây, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên vu oan cô lấy trộm vòng tay của tôi, xin cô tha cho tôi, tôi sẽ đốt thêm tiền giấy cho cô."

Tôi nhìn một cái liền biết là Phương Chi làm, năm đó cô ta ở đoàn phim bị nghi ngờ lấy trộm vòng tay của Hạ Dư Phù bị Hạ Dư Phù mua hotsearch.

Danh tiếng của Phương Chi ngã đến đáy dốc, đây cũng là lý do cô ta mãi không thể nổi tiếng, chỉ có thể đóng vai nữ phụ phản diện, không thể đóng vai nữ chính.

Năm đó fans của Hạ Dư Phù mắng Phương Chi rất thảm, hiện tại Hạ Dư Phù đích thân nói ra sự thật năm đó, coi như đã trả lại trong sạch cho Phương Chi.

Tôi thuận tiện lướt qua hot search, tên của tôi cũng nằm trong hot search.

Cư dân mạng thảo luận:

[Hạ Dư Phù thật sự nhìn thấy quỷ hồn của Phương Chi sao?]

[Ảo giác thôi chứ? Là do Hạ Dư Phù tự mình có tâm ma.]

[Phương Chi bị Nghiêm Mạn Thù đẩy xuống lầu ngã chết, tại sao cô ta không đi quấy rối Nghiêm Mạn Thù, ngược lại đi quấy rối Hạ Dư Phù?]

[Có chút tò mò Nghiêm Mạn Thù ở trong trại giam sống thế nào, Phương Chi có đi dọa cô ta không?]

Tôi trả lại điện thoại cho Thẩm Tu Phạm, nói hắn đi điều tra chuyện Trang Tụng Kim có con riêng ở nước ngoài, xem có thể tìm ra được mẹ đứa nhỏ là ai hay không.

8.

Đêm đó, linh hồn của Phương Chi bay đến.

Cô ta ở trước mặt tôi khoe khoang: "Tôi đã trả thù rồi, cô có thấy cảnh Hạ Dư Phù xảy ra tai nạn có bao nhiêu thảm không, tuy cô ta không chết nhưng khuôn mặt bị biến dạng, sự nghiệp của cô ta sẽ chấm dứt tại đây, thật hả giận!"

Tôi nhàn nhạt nói: "Phương Chi, cô quá ngây thơ rồi."

Phương Chi có vẻ bối rối: "Nghiêm Mạn Thù, lời này của cô là có ý gì? Tôi khi còn sống không báo thù được, chết rồi mới báo thù, chẳng lẽ cô không nên vui mừng thay tôi sao?"

Tôi chậm rãi phân tích cho cô ta hiểu: "Video giám sát cảnh Hạ Dư Phù ngã cầu thang đã lên hot search, cô báo thù thì thỏa mãn rồi, nhưng cô làm thế không sợ Trang Tụng Kim mời đạo sĩ đến siêu độ cô sao?"

Phương Chi nghe tôi nhắc nhở như vậy, sắc mặt thay đổi, rõ ràng bị tôi nói trúng rồi.

Tôi tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Cô giúp Trang Tụng Kim làm việc, bây giờ chết không ai chứng minh được, tôi đã vào đây rồi, hồn phách cô lại chạy ra ngoài gây chuyện, cô cảm thấy Trang Tụng Kim có thể yên tâm ngủ ngon sao?"

Phương Chi lắc đầu: "Không đâu, hắn sẽ không đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không làm hại hắn."

Tôi cười khẽ, hỏi lại: "Vậy à? Vậy cô gần đây phải trốn cho kỹ, đừng để bị đạo sĩ mà Trang Tụng Kim mời đến tìm thấy, nếu không tâm nguyện của cô sẽ không hoàn thành được."

Ánh mắt Phương Chi lảng tránh: "Cô nói bậy bạ gì đó, tôi còn có thể có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Trên đời này tôi đã không còn người thân rồi."

"Đương nhiên cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, nếu trên đời này cô không còn người thân, cô căn bản không thể lấy cái chết ra để giúp Trang Tụng Kim làm việc. Hắn chắc chắn là hứa hẹn gì đó với cô, tôi đoán đúng chứ?"

Tôi quan sát sắc mặt của Phương Chi.

Cô ta nhe răng trợn mắt với tôi: "Nghiêm Mạn Thù, cô đừng quá thông minh, nếu không, cô chỉ sẽ chết sớm hơn thôi."

"Phương Chi, kẻ thù thực sự của cô không phải là tôi, mà là Trang Tụng Kim." Tôi nói rõ ràng, "Thừa dịp bây giờ cô chưa bị siêu độ, đi gặp người cô muốn bảo vệ đi, nếu không, sẽ không gặp được nữa đâu."

"Tôi không có người muốn bảo vệ, cô đừng ăn nói vớ vẩn." Phương Chi sợ bị tôi moi ra thêm lời nào, vội vàng bay đi.

Tôi nói với bóng lưng của Phương Chi: "Phương Chi, hồn phách của cô không thể bay qua đại dương, chỉ có tôi mới có thể giúp cô."

Thân thể Phương Chi khẽ run, cô ta thề thốt phủ nhận, nhưng giọng điệu rõ ràng đã thay đổi: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô có nhiều thời gian chỏ mõm vào chuyện vặt như vậy thì tốt nhất nên nghĩ cách thoát thân đi."

Tôi cong môi, xem ra tôi đoán không sai.

9.

Hai ngày tiếp theo, Phương Chi trốn đông núp tây, mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo hướng mà tôi dự đoán.

Trang Tụng Kim từ đoạn video giám sát của Hạ Dư Phù phân tích ra hồn phách Phương Chi vẫn chưa rời đi.

Tránh xảy ra thêm chuyện, hắn mời một vị đạo sĩ đến siêu độ cho Phương Chi.

Phương Chi rõ ràng không muốn bị siêu độ, cô ta trốn đi.

Ban đêm cô ta có thể ẩn náu nhiều nơi, nhưng đến ban ngày lúc mặt trời mọc, nơi cô ta có thể ẩn náu không còn nhiều lắm.

Tôi bảo Mộ Thanh Sương theo dõi Phương Chi, xem cô ta sẽ trốn đến nơi nào.

Sau hai đêm quan sát, Mộ Thanh Sương bay về nói cho tôi biết, ban đêm Phương Chi trốn trong ga sân bay quốc tế.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, là muốn lên máy bay vượt đại dương, đáng tiếc ánh đèn ở cửa lên máy bay quá mạnh, người đông dương khí nặng.

Bây giờ cô ta vẫn chỉ là hồn ma không có sức mạnh, căn bản không thể lên được.

Tôi phân phó cho Mộ Thanh Sương: "Cô đi báo mộng cho Trang Tụng Kim, cho hắn biết hồn phách Phương Chi đang trốn trong ga sân bay quốc tế."

Mộ Thanh Sương không hiểu: "Nếu Phương Chi bị siêu độ rồi, chẳng phải càng khó tìm chứng cứ hơn sao?"

Tôi phân tích: "Cô cứ báo mộng cho Trang Tụng Kim trước, đợi hắn dẫn đạo sĩ đến ga sân bay quốc tế, cô lại đi cứu Phương Chi, cô ta bị đạo sĩ đuổi theo sẽ chạy đến cầu xin tôi, đến lúc đó tôi mới có vốn liếng để thương lượng với cô ta được."

"Hiểu rồi, tôi đi ngay." Mộ Thanh Sương bay ra khỏi trại giam.

Ngày hôm sau vào buổi tối, Phương Chi suýt nữa bị đạo sĩ đuổi tới sân bay quốc tế bắt được.

Cũng may có Mộ Thanh Sương giúp cô ta kéo dài thời gian, làm cô ta có thể trốn thoát.

Mộ Thanh Sương chết được vài năm rồi, là Lệ Quỷ, lợi hại hơn Phương Chi rất nhiều.

Sau khi Phương Chi trốn thoát, Mộ Thanh Sương cũng trốn thoát khỏi tầm mắt của đạo sĩ.

Phương Chi bay đến trại giam để tìm tôi, cô ta muốn trốn vào trong hoa Mạn Thù Sa trên cổ tay tôi để ẩn náu.

Tôi không cho cô ta vào, đặt ra điều kiện cho cô ta: "Nếu có gì muốn nhờ tôi, thì hãy nói ra sự thật đầu đuôi ngọn góc đi."

Phương Chi do dự một lúc, rồi mở miệng: "Là Trang Tụng Kim, hắn bảo tôi dùng cái chết để đổ tội cho cô, bước đầu tiên là khiến cho hợp đồng quảng cáo trên người cô đều mất hết, đợi đến khi cô trở thành người nổi tiếng trong giới pháp luật, bộ phim chưa phát sóng cũng không thể phát sóng được, bước thứ hai hắn sẽ lại thuê người giết cô."

Tôi có chút nghi ngờ: "Tại sao hắn không trực tiếp tiến hành đến bước thứ hai? Chẳng lẽ hợp đồng quảng cáo và bộ phim chưa phát sóng trên người tôi có liên quan đến lợi ích của hắn sao?"

Phương Chi gật đầu: "Ừ, hắn đầu tư vào công ty điện ảnh, cũng đầu tư không ít bộ phim, bộ phim chưa phát sóng của cô là đối thủ cạnh tranh của hắn. Thêm nữa lần trước cô ở chương trình truyền hình tâm linh phá hỏng kế hoạch của hắn, suýt nữa kéo hắn liên luỵ đến vụ án mạng của Mộ Thanh Sương, cho nên hắn coi cô là cái gai trong mắt, muốn loại bỏ cô."

Chẳng trách, nếu hắn trực tiếp thuê người giết tôi, bộ phim chưa phát sóng của tôi vẫn có thể phát sóng.

Nhưng nếu để tôi trở thành người nổi tiếng trong giới pháp luật, rồi sau đó giết tôi, bộ phim của tôi không thể phát sóng, người cũng không còn, đối với hắn mà nói lợi ích càng lớn hơn.

Tôi lại hỏi: "Hắn cho cô lợi ích gì, cô mới tình nguyện dùng cái chết để đổ tội cho tôi?"

Phương Chi lảng tránh ánh mắt: "Cái này cô cũng đừng hỏi, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom