• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Minh hôn với chó (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

Một giờ sau, chúng tôi tập trung trong sân.

Một đội ngũ đưa tang xếp hàng dài dằng dặc, tôi và chị cả dẫn đầu.

Cha, bác trai tôi và những người khác, tổng cộng có tám người đảm nhận việc khiêng quan tài.

Ở hàng cuối là những người thổi kèn bầu và ông chủ hầm mỏ.

“Xuất phát!”

Lão đạo sĩ hét lớn.

Tiếng kèn bầu lập tức vang lên theo tiếng hô.

Đám người khiêng quan tài dùng sức nâng lên.

Thật kỳ lạ.

Họ đều là công nhân hầm mỏ, sức lực rất lớn.

Vậy mà dù họ cố gắng thế nào, quan tài vẫn không hề xê dịch.

Bác trai tôi độc mồm độc miệng, cằn nhằn quát mắng:

“Sao thế này, đứa nào lười biếng không chịu làm thế hả?”

“Chúng bay ăn tiệc rồi mà giờ lại làm ăn như mèo mửa thế này à!”

Ông chủ hầm mỏ tức giận, trực tiếp bước tới, mắng đoàn khiêng quan tài như mắng cháu trai vậy, cay nghiệt trách móc từng người một.

“Ông chủ, hình như... Hình như, có gì đó không đúng.”

Cha tôi tỉnh táo lại, ngập ngừng nói.

Mọi người dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều nhìn về phía lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ bí mật quan sát tôi và chị cả, nhìn chằm chằm vào hàm khẩu mà chúng tôi đang đeo.

Lão không phát hiện ra chúng tôi có phản ứng gì.

Sau đó, lão ta nhíu mày đi xung quanh quan tài.

Vừa vắt óc suy nghĩ đủ thứ chuyện, vừa xoay người.

Thật ra, chỉ có tôi biết rằng, đang có một người ngồi trên quan tài của bà nội tôi.

Đó là ông nội tôi.

Ông đã quay về rồi.

12.

Ngày thường, ông nội tôi có đôi lông mày hiền từ và đôi mắt nhân hậu.

Nhưng bây giờ, nhìn ông thật gớm ghiếc.

Hai mắt ông mở trừng trừng, hung tợn trợn mắt.

Miệng há to như cái bát cúng.

Ông nội rất hung dữ, liên tục nhe nanh múa vuốt trước mặt mọi người.

Không ai có thể đưa bà nội của tôi đi cả.

Lão đạo sĩ kia có vẻ bối rối, suy nghĩ một lúc rồi mới gượng gạo nói cho qua chuyện:

“Chắc là bà già này không cho đi!”

“Thế thì, tất cả các người phải quỳ xuống bái lạy!”

Ông chủ hầm mỏ tiếp lời:

“Nghe thấy chưa hả, mau lên! Đừng có trì hoãn giờ tốt của con trai tao!”

Không chỉ có cha và bác trai tôi, tất cả những người có mặt đều phải quỳ xuống.

Có người gọi cô, có người gọi bác.

Cách xưng hô cực kì hỗn loạn.

Đáng tiếc, kết quả không như người ta mong muốn.

Mọi người quỳ lạy một lúc rồi cố gắng khiêng quan tài thêm lần nữa.

Nó vẫn rất nặng, không thể nhấc lên nổi!

Vậy thì lại tiếp tục quỳ lạy.

Rồi lại cố gắng nâng lên…

Cuối cùng, cái trán đỏ rực của bác trai tôi sưng to một cục.

“Thế... Thế này là muốn sao ạ?”

Ông ta hỏi lão đạo sĩ.

Tôi lập tức cướp lời:

“Có người quỳ lạy nhưng vẫn có người không quỳ. Đương nhiên là không được rồi.”

Tuy không chỉ đích danh ai, nhưng người không quỳ lạy là ai thì họ đều hiểu rõ.

Mặt ông chủ hầm mỏ lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.

Tình thế cứ căng thẳng như vậy một lúc.

Lão đạo sĩ bối rối, thì thầm vài câu với ông chủ hầm mỏ.

Ông chủ hầm mỏ cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Lúc này, tôi thầm lẩm bẩm trong lòng:

[Ông ơi, ông để chúng con đến ngọn núi phía sau nhé.]

[Bà nội con ch/et rồi, không thể giữ bà ở lại đây nữa.]

[Ông cùng chúng con đi đến ngọn núi phía sau đi, đợi đến thời điểm thích hợp thì tính sổ với họ sau.]

Thật ra, tôi chỉ muốn thử giao tiếp với ông nội xem sao.

Thế nhưng dường như, ông nội thật sự nghe thấy tiếng lòng của tôi, không nhe nanh múa vuốt như trước nữa.

Trong chớp mắt, ông biến mất khỏi quan tài.

Một lát sau, cha tôi và những người khác phát hiện ra rằng quan tài có thể dịch chuyển rồi.

Đám người này bàn tán sôi nổi, thi nhau khen ngợi tài năng của lão đạo sĩ.

“Đúng là cao nhân!”

“Một khi ra tay là khó mấy cũng xuôi!”

Lão đạo sĩ chùi vết bụi bẩn trên trán, khẽ mỉm cười.

“Xuất phát!”

Lão ta hét lớn.

13.

Đội ngũ đưa tang vội vã đi tới ngọn núi đằng sau với tiếng kèn bầu hoành tráng vang trời.

Dọc đường đi, ông chủ hầm mỏ và lão đạo sĩ rất nhàn nhã.

Cũng phải, họ chỉ phải đi bộ thôi mà..

Ông chủ hầm mỏ cất tiếng hỏi:

“Đại sư, sau khi đào mộ Ngũ Thọ thì phải xử lý mấy bộ hài cốt kia thế nào.”

Lão đạo sĩ đã tính toán từ trước, buột miệng thốt ra:

“Khi đến thời gian, chỉ cần tìm một chỗ nào đó rồi đào hố, chôn số hài cốt đó vào là được.”

“Không!”

Ông chủ hầm mỏ rất bất mãn:

“Vẫn thiếu người gác mộ cho con trai tôi.”

“Chỉ có năm bộ xương khô quắt kia thôi.”

“Chôn chúng xung quanh con trai tôi đi, điều này càng thể hiện sự khí phách của nó.”

Lão đạo sĩ cười khà khà, liên tục nói được.

Ông chủ hầm mỏ nhìn chằm chằm về phía ngọn núi từ đằng xa.

Ông ta đưa ra một ý tưởng khác:

“Sau này, con trai tôi phải có vị thế lớn nhất ở ngọn núi kia.”

“Ông chủ, ngài nói thế là ý gì…”

“Từ ngày mai, dưới chân núi kia chừa ra một khu vực đ/ố/t vàng mã riêng đi.”

“Chỉ được phép đ/ố/t vàng mã ở đó thôi. Không những thế, phải đ/ố/t một mẻ cho con trai tôi trước, sau đó mới đến lượt người thân của họ.”

Lão đạo sĩ khen ngợi:

“Cao tay! Thật sự cao tay! Cứ làm thế đi!”

Ở ngọn núi xa xa kia, sau khi lão ta dứt lời, gần như trở nên sục sôi.

Tôi nhìn về phía xa xăm, oán khí cao ngất trời.

Nhoáng một cái, ngay khi chúng tôi chuẩn bị tiến vào ngọn núi phía sau.

“Nhị Nha, sao mày không đi tiếp.”

Đầu tiên là cha tôi hỏi.

Sau đó, những người khác bắt đầu khó chịu phàn nàn, liên tục mắng tôi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lão đạo sĩ vội vàng chạy lên đầu hàng.

Khi thấy tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, ông ta tỏ ra khó hiểu.

Tôi phát hiện, phía trước xuất hiện thêm một con đường khác.

14.

Ngọn núi phía sau làng rất hoang vắng.

Ban đầu, chỉ có duy nhất một con đường để lên xuống núi.

Bây giờ thì sao, một con đường bên trái và một con đường bên phải.

Tôi đánh giá con đường bên trái một lúc, đúng là con đường cũ.

Vậy còn đường bên phải thì sao?

Tôi nghĩ ngay đến một chuyện, nó chính là một bản sao phản chiếu.

Nhưng mà, con đường bên phải này chỉ cần nhìn là biết không phải điềm lành.

Âm khí bao trùm, màu đỏ của m/á/u chồng chất.

Tôi rất sợ.

Vì thế, sau khi bình tĩnh lại, tôi quyết định đi sang bên trái.

Nhưng chưa đi được mấy bước, tôi đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Cha tôi quát:

“Này! Mày làm gì thế, đi vào trong rừng làm gì?”

Bác trai tôi:

“Mày chơi mọi người đúng không? Muốn cậy mình rước cờ nên dẫn bọn tao đi sai đường hả?”

Cuối cùng, ngay cả ông chủ hầm mỏ cũng chạy đến, lớn tiếng mắng tôi.

Chỉ xao nhãng một chút thôi mà con đường bên phải đã thay đổi.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó.

Bảy tám người xuất hiện ở ngã ba.

Tất cả đều là người già, bao gồm cả ông nội tôi.

Khuôn mặt của họ tái nhợt.

Thi thể họ đầy những bộ phận thối rữa.

Ban đầu, họ bình tĩnh nhìn tôi.

Sau đó, khi nhìn đội ngũ đưa tang, họ trừng mắt giận dữ, còn ngoắc ngoắc ngón tay.

Nhìn động tác, dường như muốn nói: Đến đây, các người đến đây.

“Này, còn không mau đi đi!”

Lão đạo sĩ nói với giọng điệu ra lệnh, thúc giục tôi đi về phía bên phải.

Tôi biết, không thể trì hoãn được nữa rồi.

Nếu không thì tôi chắc chắn sẽ lại bị đánh.

Nhưng con đường bên phải rõ ràng là con đường ma!

Tâm trí tôi trở nên rối bời.

Thế nhưng, sau khi nghĩ ngợi kĩ càng, tôi quyết tâm rồi!

Ông nội sẽ không làm hại tôi.

Cho nên những người đã ch/et này, những người đồng hành với ông nội tôi, chắc chắn cũng sẽ không làm hại tôi!

Tôi nghiến răng.

Sau khi tôi bước vào con đường ma này, những hồn ma đó phớt lờ tôi.

Nhưng khi đoàn đưa tang theo sau, họ ngoắc ngón tay càng lúc càng nhanh, vẻ mặt càng lúc càng gớm ghiếc.

Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám người kia vậy.

15.

Khi còn sống bà nội từng nói với tôi, nếu đi đêm, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh mà gặp phải một sân khấu hát hí khúc, hoặc một buổi họp chợ lớn thì nhất định không được đi.

Nếu không, rất có thể sẽ không trở về được nữa.

Nào ngờ, tôi thật sự gặp phải điều này.

Sau khi tiến vào con đường ma, chưa đi được bao xa thì khung cảnh phía trước dần trở nên náo nhiệt.

Rất nhiều quầy hàng khác nhau xuất hiện, có hàng bán đồ chiên rán, có hàng bán thịt viên vừa ra lò, còn cả các dãy hàng bán quần áo.

Lần này không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người đều đồng loạt đứng yên.

“Đây là chợ lớn của thôn nào thế! Mẹ nó chứ, sao lại họp chợ giữa đêm thế này?”

Cha tôi hỏi bác trai, giọng run rẩy.

Bác trai tôi chỉ mấp máy môi, không dám trả lời.

Tình huống này, ai mà không đoán được là gặp chuyện lạ rồi chứ?

Chị cả run cầm cập, nép vào người tôi.

“Sợ! Chị sợ!”

Chị cả nhỏ giọng nói.

Tôi dứt khoát nhắm mắt phải lại, dùng mắt trái quan sát cẩn thận nhiều lần.

Tôi sợ mắt phải sẽ gây mất tập trung cho tôi.

Thế nhưng, lần này mắt trái của tôi cũng không còn linh nghiệm nữa rồi.

Tôi chỉ thấy rằng trong khu chợ này có âm khí lơ lửng trên trời, chúng toả ra chầm chậm từ những thương nhân này và những thứ họ bán.

Tôi không thể nhìn thấy hình dạng thực sự của chúng.

Lòng tôi đau nhói, tôi nghĩ tới một khả năng: Những thứ trước mặt chúng tôi đều là ác quỷ.

Chúng rất mạnh, đạo hạnh cao thâm, có thể thi triển thủ thuật che mắt kẻ khác.

“Sợ! Sợ!”

Chị cả nắm lấy tay tôi.

“Chị nghe đây, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, chị nhớ kĩ, nhất định phải hét thật to, gọi ông nội của chúng ta nhé.”

Tôi nhắc nhở chị cả.

Dù sao khi ông nội tôi còn sống, ông rất yêu quý chị ấy mà.

Chị cả hắng giọng một cái như đồng ý.

Bấy giờ, trong đội ngũ đưa tang, lão đạo sĩ là người chịu áp lực lớn nhất.

“Ông đây mất tiền mời mày về, mẹ mày, bây giờ xử lý sao đây, mày mau nói gì đi chứ!”

Ông chủ mỏ không ngừng mắng chửi lão ta.

Lão đạo sĩ hớt ha hớt hải chạy lên phía trước.

Lão ta lặp lại mánh khóe cũ của mình, muốn xem phản ứng của tôi và chị cả.

Lão ta thậm chí còn thẳng tay túm cổ chúng tôi, sờ lên thứ gọi là “hàm khẩu”.

“Chuyện này là sao chứ! Lẽ nào trước mắt đều là ảo giác?”

Lão hoảng hồn lẩm bẩm:

“Đúng, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Không có thứ gì cả.”

“Chỉ là hổ giấy mà thôi!”

Lão ta tự khẳng định như vậy.

Nhưng ngay sau đó, lão ta như thể bị tâm thần phân liệt, lập tức phủ nhận ngay:

“Mình sống đến từng tuổi này rồi, chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này.”

“Chuyện dị thường ắt phải có quỷ! Có gì đó không ổn rồi, đây chắc chắn là đại hung!”

16.

Sắc mặt của lão đạo sĩ hết trắng lại đỏ.

Tôi tranh thủ thời gian này để quan sát xung quanh.

Tôi phát hiện ra một manh mối.

Càng ra xa khu chợ thì âm khí càng nặng.

Ngược lại, ở chính giữa nơi này thì âm khí lại yếu nhất.

Tôi to gan nhẩm đoán.

Chỉ cần chạy nhanh đến chỗ đó thì sẽ có thể rời đi.

Thế nhưng, những người này có gan làm thế không?

Tôi nghĩ thầm trong lòng, giống như mọi người, yên lặng chờ lão đạo sĩ lên tiếng.

Lão đạo sĩ cũng là người có bản lĩnh, lão ta nảy ra một ý tưởng:

“Mọi người nghe tôi nói đây.”

“Không một ai được phép tách khỏi đội ngũ, chúng ta đi vòng quanh một vòng lớn từ ngoài cùng vào trong để tránh qua khu chợ này.”

Đi đến đây rồi, mọi người chỉ có thể kiên trì tiếp tục, tất cả đều gật đầu.

“Mày đi phía sau!”

Lão đạo sĩ vẫn sợ tôi gây ra sai sót gì.

Một lát sau, lão ta thay thế vị trí của tôi, dẫn đầu đội ngũ.

Thật ra làm vậy lại tốt cho tôi.

“Chị phải đi cạnh em nhé.”

Tôi dặn dò chị cả.

Sắc mặt chị ấy rất kém, nhưng chị vẫn tin tưởng tôi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi không đếm nổi rốt cuộc chúng tôi đã đi bao nhiêu vòng.

Đoàn đưa tang đi lòng vòng quanh khu chợ ma, lấy quầy bán đồ chiên rán làm điểm mốc.

Mọi người cứ thế đi, đi được một lúc lại trở về điểm ban đầu.

Lại tiếp tục đi, nhưng vẫn trở về chỗ đó…

Đây rõ ràng là quỷ đả tường!

(*): Quỷ đả tường: bị vây trong một vòng tròn không thoát ra được.

Cha và bác trai tôi khiếp sợ chửi một câu:

“Ch/et tiệt!”

Ban đầu, lão đạo sĩ e ngại thân phận của mình nên vẫn hơi dè dặt, bấy giờ lão ta mắng chửi không ngừng, chính lão là người chửi bới to nhất.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom