• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Không còn là anh (1 Viewer)

  • Chương 1

1.

Tôi thích Thịnh Nghiên 3 năm, cuối cùng cậu ấy…chỉ xem tôi là “bạn thân”.

Tôi không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, lại không biết làm sao để người ta thích, những lời yêu do dự, không nói nên lời cứ thế đều hóa thành Hàng Long Thập Bát Chưởng lên người cậu ấy.

Bạn cùng phòng của tôi nói nếu cứ tiếp tục như vậy cậu ấy sẽ quên mất tôi là con gái mất.

Tôi cũng đâu muốn đâu, nhưng chúng tôi đã là bạn tốt rất lâu, hơn nữa tôi rất thích hai chữ này nên thật sự không dám nói ra.

Một bên muốn tới gần, một bên lại duy trì khoảng cách.

Ngay cả mua quà cho cậu cũng phải mua cho những người bạn khác mỗi người một phần, để không thể hiện rõ ra rằng cậu ấy quá đặc biệt đối với tôi.

Nhưng tôi đã thích cậu ấy nhiều đến nỗi phát điên rồi, chỉ cần một cái vô ý chạm vai thôi cũng có thể khiến tôi sốt cao hừng hực nguyên ngày.

Đến năm thứ 3 đơn phương, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa.

Vào một đêm trời ấm áp, dưới sự cổ vũ của bạn cùng phòng, tôi chạy xuống ký túc xá tìm cậu ấy tỏ tình.

Tôi mặc nguyên cây đen đứng ở dưới ký túc xá, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động một cái, trong lòng có chút buồn.

Giống như thường lệ, dáng vẻ của cậu ấy mê hoặc tôi đến điên đảo.

Nhưng lời nói ra lại thật tàn nhẫn.

“Khương Khương, mình vừa mới có bạn gái rồi.”

Lúc đó, tâm trí tôi trống rỗng như có gì đó vừa sụp xuống.

Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ấy thích tôi.

Tôi đã nghĩ là chỉ cần tôi có đủ dũng khí đâm thủng vách ngăn vô hình này thì chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau.

Thì ra đều do tôi tự mình đa tình.

Sống mũi tôi cay lên.

Tôi không dám khóc, tôi không muốn bị xem là chú chó nhỏ đáng thương, tôi không muốn mất hết mặt mũi trước mặt cậu ấy nên chỉ có thể nắm chặt tay giả vờ bình tĩnh.

Cũng may là tôi không nghe theo bạn cùng phòng mua thêm một bó hoa hồng, nếu không giờ muốn trả lại cũng không được.

“À, vừa nãy mình chỉ đùa thôi, cậu không nghĩ là thật chứ?”

Tôi cười, điên cuồng tìm cớ.

“Đều tại Trình Trì cả, mình chỉ mới ăn một gói que cay của cậu ấy thôi mà cậu ấy liền bắt mình đến làm chuyện này với cậu, cũng may là bạn gái cậu không có ở đây, nếu không mình sẽ xấu hổ chết mất.”

Trình Trì là bạn chung của chúng tôi, cũng là bạn thời trung học của tôi, một tên ngốc vô tình và nhẫn tâm.

Lời nói dối vụng về khiến mặt tôi nóng đến sắp bốc khói, tôi phải dùng tay làm quạt giảm bớt sự bối rối của mình.

“À, là vậy sao.”

Thịnh Nghiễn đột nhiên lắc đầu cười như trêu chọc tôi, lại như tự cười chính mình.

“Mình còn nghĩ sao cậu lại có thể tỏ tình với mình nữa.”

“Đúng rồi, thỏ còn chưa ăn cỏ gần hang (*) đâu! Không nói với cậu nữa, mình đi tìm Trình Trì tính sổ đây.”

*兔子还不吃窝边草: Thỏ không ăn cỏ gần hang, Không làm chuyện xấu với những người xung quanh mình.

Tôi cười rồi vội chạy đi.

Tôi không quay lại phòng ngủ mà thẫn thờ ngồi bên hồ.

Xem lại lịch sử trò chuyện giữa tôi và cậu ấy.

Nhớ lại ánh mắt dịu dàng nhìn tôi trước kia.

Nhớ lại những câu mập mờ mà cậu ấy từng nói.

Vậy là những thứ tôi làm từ trước đến nay đều vô nghĩa sao?

Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vậy.

2.

Tôi thậm chí còn không muốn gặp lại Thịnh Nghiên chứ đừng nói đến bạn gái cậu ấy.

Tôi không thể đối mặt với chuyện này mà nói câu: “Chúc cậu hạnh phúc” với một nụ cười được.

Tôi thật nhỏ nhen, tôi thật sự không muốn chúc phúc cho cậu ấy chút nào.

Trời không phụ lòng người.

Tôi và Thịnh Nghiên là bạn học cùng lớp nên phải đến lớp cùng nhau.

Vào ngày thứ 2 của lễ tình nhân, sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Thịnh Nghiên đến tìm tôi và Trình Trì nói muốn cùng ăn cơm.

“Các cậu là bạn tốt nhất của mình, cô ấy muốn làm quen các cậu một chút.”

Tôi dù không muốn nhưng chỉ có thể giả vờ vui vẻ, giả vờ tò mò cười nói suốt quãng đường.

“Chị dâu chúng ta nhất định rất xinh đẹp, nếu không làm sao có thể bắt được trái tim Thịnh đại ca đây chứ?”

“Cậu xấu tính thế, còn lại đi lặng lẽ yêu đương, một chút tin tức cũng không cho bọn này biết với.”

Thịnh Nghiên chỉ im lặng không nói gì.

Đến khách sạn, cuối cùng tôi cũng gặp được cô gái đó.

Quả nhiên cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa tôi đã từng gặp qua cô ấy, một trong những hoa khôi của trường, Tạ Mẫn.

Đã từng có lần, tôi đến văn phòng hội sinh viên tìm Thịnh Nghiên, cô ấy cũng ở đó.

Khi đó Thịnh Nghiên giới thiệu tôi với cô ấy: "Đây là Khương Khương, anh em (*) của mình.”

(*)Ý chỉ ở đây là huynh đệ, bạn bè, không xem Khương Khương là con gái.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, còn thuận miệng hỏi Thịnh Nghiên: “Hai người có muốn tiến triển gì thêm không?”

Lúc ấy cậu ấy nói không có hứng thú.

“Đó là hoa khôi của trường đấy!”

“Mình thấy ai cũng như nhau.”

Lúc ấy tôi nghe thấy lời này còn rất vui vẻ, bởi vì tôi cho rằng cậu ấy thích tôi, tôi tưởng rằng lời này là nói cho tôi nghe để tôi yên tâm.

Bây giờ nghĩ lại, tôi sao mà xứng chứ?

Tôi và Trình Trì đứng đối diện hai người bọn họ.

Trình Trì lịch sự gọi chị dâu một tiếng, còn đưa điếu thuốc qua: "Chị dâu, làm một điếu không!”

Tạ Mẫn lắc đầu che miệng cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Không hổ danh là hoa khôi trường, khi cười trông thật sự rất thanh lịch và xinh đẹp.

Cô ấy nhìn tôi và hỏi: "Cậu chính là Khương Khương đúng không? Mình đã từng gặp cậu rồi, A Nghiên nói cậu là bạn tốt nhất của anh ấy."

A Nghiên?!! Tim tôi bỗng nhiên thắt lại.

Đây là cách gọi của các cặp đôi sao? Tôi chưa từng nghe ai gọi hắn một cách thân mật như vậy.

“Đúng vậy, chào chị dâu, chị thật đẹp.”

“Khương Khương mới thật sự rất đẹp đó, đến con gái như mình cũng phải thích nữa.”

Cô ấy cười híp mắt nhìn tôi: "Thịnh Nghiên luôn nhắc tới cậu, quan hệ của hai người thật sự rất tốt nhỉ.”

Tôi ngây người một chút, trực giác mách bảo rằng câu nói này không hề đơn giản, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của cô ấy hình như không có ý gì khác.

Thịnh Nghiên, người vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh với cô ấy là anh em tốt, đừng nghĩ nhiều”

"Em không có nghĩ nhiều, anh nghĩ rằng em là ai chứ!”

Tạ Mẫn đưa tay nhẹ nhàng đấm cậu ấy một cái.

"Em cũng không phải loại con gái không hiểu chuyện mà quậy phá."

"Dù yêu đương thì bạn bè vẫn cần phải giao tiếp bình thường mà. Cũng không phải là một đứa nhóc tuổi thiếu niên, sao có thể ghen tuông như thế được!"

Cô ấy nhìn tôi hỏi: "Đúng không? Hơn nữa mình tin rằng Khương Khương cậu chắc chắn cũng không có suy nghĩ gì khác với A Nghiên đâu, đúng không?”

Đôi mắt đó trông rất ngây thơ và chân thành, nhưng không biết vì sao lại mang đầy ẩn ý như vậy.

Nhưng tôi có tư cách gì mà ghét cô ấy chứ?

Cô ấy là bạn gái chính thức, trước mặt cô ấy tôi chính là một kẻ hèn hạ và đạo đức kém.

“Đương nhiên rồi.” Tôi cười, che giấu sự chua xót của mình,"Mình còn không xem cậu ấy là con trai.”

Chúng tôi ngồi xuống gọi đồ ăn, tôi gọi món trà sữa yêu thích của mình.

Tạ Mẫn không uống trà sữa, chỉ uống nước lọc.

Trình Trì dùng khuỷu tay chọc chọc tôi nói: "Bà nhìn đi, người ta kỷ luật biết bao nhiêu, nhìn lại bà thì bụng chỉ toàn trân châu với lại thạch củ năng.”

Tôi biết cậu ấy chỉ nói đùa nhưng tôi thực sự thấy rất nhục nhã.

Tôi không chỉ không đẹp bằng người ta mà thói quen sinh hoạt cũng không tốt bằng.

Đó là lý do Thịnh Nghiên thích cô ấy mà không phải tôi.

Tâm trạng tôi lại xuống dốc.

Bọn họ đang nói chuyện gì đó còn tôi chỉ gật đầu đối phó, vừa nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay rồi vô thức khuấy tròn.

Sau đó, trong đầu không khống chế được mà nghĩ về tình yêu của bọn họ.

Ở một góc không người, Thịnh Nghiên dùng bàn tay thon dài xinh đẹp mà tôi vẫn muốn nắm lấy nhưng không dám, khẽ vuốt gò má và lưng của Tạ Mẫn.

Sau đó cúi đầu hôn cô ấy.

Thậm chí còn tiến thêm một bước.

Nhất định sẽ rất dịu dàng, là sự đụng chạm mà tôi không dám tưởng tượng.

Trái tim như vỡ thành trăm mảnh.

Tôi đưa tay vỗ ngực.

Trình Trì hỏi tôi: "Sao thế? Bị nghẹn rồi hả?”

Lúc cậu ấy hỏi, Thịnh Nghiên và Tạ Mẫn đều ngẩng đầu nhìn tôi.

“À, một chút.”

Tôi giả vờ ho một chút.

“Sao bà ngốc thế, lần nào cũng để bị nghẹn, không ai cướp của bà đâu.”

Trình Trì lắc đầu rồi đưa tôi một tờ giấy.

Nhìn cảnh này, Tạ Mẫn đột nhiên mỉm cười nói: “Mình nghĩ 2 người rất xứng đôi đấy! Còn giống một cặp hơn chúng mình!”

Cô ấy nhìn Thịnh Nghiên, đôi mắt ngây thơ vô tội chớp chớp: "Giống thật mà nhỉ? A Nghiên?”

Thịnh Nghiên sững người rũ mắt xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc, "À, có sao?”

“Có á, em thấy rất xứng đôi mà.”

Trình Trì cười cười: “Xứng đôi chỗ nào chứ? Mình không muốn người như cậu ấy đâu, mình muốn tìm bạn gái thì phải tìm người như chị dâu chứ."

Tôi lén đá Trình Trì một phát, một lát sau cậu ấy lén cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho tôi: “Mình chỉ đang dỗ chị dâu vui thôi, bà đừng giận nhé!.”

Bữa ăn kéo dài hai giờ.

Lúc rời đi, Tạ Mẫn kéo tay Thịnh Nghiên nói: "Em biết quan hệ của 2 người rất tốt, trước kia như thế nào thì sau này cứ như vậy nhé, trăm ngàn lần đừng vì em mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của 2 người.”

Cô ấy thật rộng lượng lại hiểu lý lẽ, Trình Trì ngưỡng mộ nhìn Tạ Mẫn đến mắt lấp lánh ánh sao.

Thảo nào Thịnh Nghiên lại thích cô ấy, ai lại không thích chứ?

Người như vậy, tôi làm sao so được.

Tôi cúi đầu, buồn đến mức muốn tự ôm lấy cái bóng của chính mình.

Sau khi Thịnh Nghiên và Tạ Mẫn rời đi, tôi và Trình Trì tự quay về ký túc xá.

Chưa đầy 30p sau khi quay về ký túc xá, tôi nhận được một yêu cầu kết bạn.

Tôi liền chấp nhận, bên kia sau vài giây đã gửi tin nhắn: “Tôi là Tạ Mẫn, tôi không muốn thêm bạn bè với cô, chỉ là muốn nói rằng vui lòng xoá thông tin liên lạc của Thịnh Nghiên, cảm ơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom