• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Kẻ thế mạng (1 Viewer)

  • Phần 2

7.

Từ nhà chị Trần trở về, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Nhẹ nhõm nhưng cũng nặng lòng.

Nhẹ nhõm vì người h.ạ.i con gái tôi không phải chị Trần, điều này chứng minh tôi không nhìn lầm người.

Nhưng nặng lòng là bởi, cuộc sống của chị Trần giờ đây không hề hạnh phúc, mà gia đình tôi gặp chuyện, càng không thể giúp gì cho chị được.

Tôi gọi điện kể lại tình hình cho dì Ba, dì nói, tạm thời loại trừ khả năng thủ phạm là chị Trần.

Tuy nhiên, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu, cho dù thân thiết hay tin tưởng ai thì tôi vẫn cần phải có đầy đủ căn cứ mới có thể hoàn toàn bỏ qua, tuyệt đối không làm việc theo cảm tính.

Dì bảo tôi đưa ngày sinh tháng đẻ của con trai bạn thân cho bà, để bà tính xem có phù hợp với Đồng Đồng hay không.

Tôi chỉ biết sinh nhật, không nhớ chính xác giờ sinh của thằng bé nên định tìm cách hỏi Tiết Tiêu, xác nhận lại cho chuẩn.

Tôi nhắn tin wechat cho Tiết Tiêu, sau đó đến nhà cô ấy.

8.

Sau khi Tiết Tiêu sinh con thì từ chức, ở nhà bán hàng, thỉnh thoảng cô ấy còn lên mạng, phát sóng trực tiếp gỡ rối chuyện tình cảm cho người khác.

Lúc tôi đến, cô ấy vừa kết thúc buổi livestream hôm nay.

“Đồng Đồng đã khoẻ hơn chưa?”

Tiết Tiêu vừa tháo trang sức vừa hỏi.

Tôi lắc đầu, cười khổ nói:

“Tớ sợ con bé bị lạnh nên cho nó mặc nhiều áo khoác hơn so với những bạn đồng trang lứa khác. Con bé không thể chịu kích thích, nếu chịu kích thích thì sẽ lên cơn hen.”

Tiết Tiêu thở dài nói:

“Một đứa trẻ khoẻ mạnh bao nhiêu, sao tự nhiên lại bị như vậy chứ?”

Cô ấy hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn tôi bảo:

“Hay cậu thử tìm một đại sư xem cho con bé đi? Xem có phải là do nguyên nhân khác hay không?”

Cô ấy còn cố ý nhấn mạnh chữ “khác.”

Tôi sửng sốt, tim đập “thình thịch”, do dự mấy giây mới cúi đầu xuống, uống một ngụm nước rồi nói:

“Cậu biết mà, chồng tớ không tin mấy cái này.”

Tôi không xác định được là cô ấy đang thật lòng hay cố tình muốn thử tôi.

Bây giờ tôi không dám tin ai cả.

“Chúng ta giấu anh ta, không nói cho anh ta là được mà.”

Tiết Tiêu nhìn chằm chằm vào tôi.

“Vậy cậu tìm giúp tớ nhé, bây giờ tâm trạng tớ rối loạn lắm, không biết phải tìm cao nhân ở đâu cả.”

Tôi cúi đầu uống trà.

“Được thôi, để tớ tìm thử cho.”

“Đúng rồi, cậu đưa ngày sinh tháng đẻ của Đồng Đồng cho tớ, lúc tớ gặp được cao nhân thì sẽ hỏi ngài ấy luôn.”

Tôi viết sinh nhật của con gái ra giấy, đưa cho Tiết Tiêu, thản nhiên nhìn cô ấy một cái.

Tôi nhớ rõ ràng, vào ngày tôi trở dạ, cô ấy chủ động lái xe đến thăm tôi mà.

Tiết Tiêu đến nơi đúng lúc tôi sinh Đồng Đồng, hơn nữa cô ấy là người thứ hai nhìn thấy Đồng Đồng khi đó, sao lại không biết ngày sinh tháng đẻ của Đồng Đổng được chứ?

Lúc cô ấy sinh con là vào đúng dịp năm mới, khi đó cả nhà tôi về quê, sau khi nghe tin tôi gấp gáp trở về, về đến nơi thì đã qua ba ngày rồi. Vậy nên tôi không biết rõ giờ con trai cô ấy sinh.

“Đông Đông sinh vào đầu năm nên bát tự mạnh, không giống Đồng Đồng sinh vào cuối năm nên bát tự yếu.”

Tôi thuận miệng nói một câu.

“Hả, không phải thế đâu, là do thằng nhóc thối này nóng vội nên mới ra đời sớm hơn ngày dự sinh nửa tháng, khiến cho tớ trở tay không kịp. Nó còn khiến tớ đau hai ngày hai đêm, đến giữa trưa ngày thứ ba mới chịu ra ngoài nữa. Nào có giống Đồng Đồng biết thương mẹ, đến bệnh viện chưa đến nửa ngày đã chào đời đâu.”

Vậy là Đông Đông sinh vào buổi trưa.

Tôi mơ hồ nhớ lại, hình như đúng là khung giờ đó.

9.

Vừa mới rời khỏi nhà Tiết Tiêu, tôi chưa kịp đưa bát tự của con trai Tiết Tiêu cho dì Ba thì nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Đồng Đồng. Cô ấy bảo rằng không biết tại sao mà Đồng Đồng đột ngột lên cơn hen suyễn, doạ cho tôi hoảng sợ, vội vã chạy đến nhà trẻ.

Khi tôi đến nơi, giáo viên đã kịp thời cho Đồng Đồng dùng bình ô-xi. Tuy rằng tình hình ổn hơn nhưng sắc mặt của Đồng Đồng vẫn rất kém.

Tôi đau lòng ôm lấy con, đưa con bé về nhà.

“Mẹ ơi, có phải Đồng Đồng lại làm mẹ lo lắng không ạ?”

Đồng Đồng ôm cổ tôi, yếu ớt hỏi.

“Không đâu, Đồng Đồng nhà chúng ta ngoan lắm. Mẹ không lo lắng chút nào.”

Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng không để nước mắt rơi.

“Mẹ ơi, hay là mẹ với ba sinh thêm em trai đi. Sau này hai người có em trai ở cùng thì Đồng Đồng có thể yên tâm rồi.”

Nghe thế, lòng tôi cực kì đau đớn, không nhịn được mà đánh vào mông con bé một cái.

“Ai dạy con nói thế? Nói bậy bạ gì vậy hả! Con nghe đây, mẹ và ba chỉ cần Đồng Đồng, không cần ai nữa! Con đừng nghĩ muốn…”

Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghẹn ngào bật khóc.

Con bé hư này, thế mà dám nghĩ đến chuyện bỏ lại tôi mà ra đi.

Tôi không nhịn được vùi đầu vào cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Đồng Đồng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Mẹ đừng khóc! Đồng Đồng không nói vậy nữa, mẹ đừng khóc.”

Đồng Đồng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Đồng Đồng của mẹ, mẹ nhất định sẽ tìm ra người táng tận lương tâm đó, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cục cưng của mẹ!

Cho dù là ai đi chăng nữa, người đó nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc họ đã làm!

10.

Tôi đưa bát tự của Đông Đông, con trai Tiết Tiêu cho dì Ba, sau đó bế Đồng Đồng trở về nhà.

Đồng Đồng rất mệt mỏi, chưa về đến nơi đã ngủ thiếp đi, tôi rón rén mở cửa, bước vào rồi thì cẩn thận đóng cửa lại.

Đặt Đồng Đồng lên giường, tôi đắp chăn cho con bé, khẽ khàng trở ra.

Đúng lúc này, trong phòng làm việc vọng ra tiếng nói chuyện.

Qua giọng nói, tôi đoán là chồng tôi và mẹ chồng đang nói chuyện với nhau, vì cách một cái cửa nên tôi nghe không rõ lắm.

Ban đầu tôi không muốn nghe, bỗng dưng loáng thoáng nghe thấy tên mình, thế nên không nhịn được mà ghé tai nghe lén.

“Chỉ có mỗi Đồng Đồng đã đủ khiến con và Lâm Hề bận rộn rồi, làm sao bọn con còn sức lực để sinh thêm đứa nữa chứ?”

Đây là giọng của Lộ Thần, chồng tôi.

“Thì mẹ giúp con con chăm mà. Con có biết, nếu là thời xưa, không sinh được con trai sẽ bị người ta nói ra nói vào thế nào không!”

“Chúng ta đang sống ở thời đại nào hả mẹ? Lâm Hề sinh Đồng Đồng suýt nữa thì mất m.ạ.n.g, đâu phải mẹ không biết!”

“Đó là do sức khoẻ của Đồng Đồng không tốt, mẹ thấy, con bé như vậy chắc cũng chỉ sống được không đến ba năm nữa thôi, nếu con bé không còn, Lâm Hề có thể chịu nổi không đây?”

Nhắc đến tôi, Lộ Thần bỗng dưng im lặng.

“Cho dù có sinh thêm một đứa nữa, chưa chắc sẽ là con trai.”

Lộ Thần im lặng khoảng mười giây, sau đó mới nói ra một câu như vậy.

“Yên tâm, mẹ có phương thuốc cổ truyền…”

Câu kế tiếp nói quá nhỏ nên tôi không nghe rõ nữa.

Nhưng lời mẹ chồng nói Đồng Đồng sẽ sống không quá ba năm nữa khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

Tại sao bà ấy lại dám chắc chắn ba năm nữa Đồng Đồng sẽ qua đời?

Trong đầu tôi chợt loé lên điều gì đó, thế nhưng ý nghĩ này biến mất quá nhanh khiến tôi không bắt kịp.

Đang mải nghĩ ngợi, dì Ba nhắn tin đến cho tôi, nói bát tự của con trai Tiết Tiêu và Đồng Đồng không phù hợp.

Vậy nên, tôi tạm thời loại trừ Tiết Tiêu.

Vậy thì, hiện tại chỉ còn sự thật mà tôi không muốn đối mặt nhất.

11.

Tôi ít khi về quê của Lộ Thần, hình như lúc Đồng Đồng khoảng 2 tuổi có về đúng một lần.

Lộ Thần có một người em họ, cậu ta được chú tư của anh ấy nhận làm con thừa tự, hình như sức khoẻ không tốt lắm, kết hôn trước tôi và Lộ Thần một năm.

Cậu ta vẫn luôn uống thuốc Đông y để chữa trị, sinh được một đứa con trai, thằng bé ra đời sau Đồng Đồng khoảng nửa năm.

Con của cậu ta mới sinh ra đã yếu ớt, mắc bệnh hen suyễn, một tuổi rưỡi mà vẫn chưa biết đi.

Vậy là… Mẹ chồng tôi lấy quần áo của Đồng Đồng cho con trai của em họ Lộ Thần ư?

Hơn nữa, tôi nhớ mang máng, chú tư của Lộ Thần thời trẻ từng đến Nam Á làm công, trong nhà có rất nhiều tượng thần, cả người u ám, suốt ngày im lặng không nói chuyện, cực kì quái lạ.

Càng nghĩ càng sợ, sau lưng tôi toát đầy mồ hôi, mồ hôi từ từ chảy xuống cứ như vô số con kiến đang bò trên lưng tôi vậy.

Đúng lúc này, trong thư phòng vang lên tiếng bước chân, hình như bọn họ đang ra ngoài.

Tôi vội vàng chạy đến chỗ tủ giày cạnh cửa ra vào, giả vờ đang thay giày.

“Lâm Hề về rồi hả con? Con về từ bao giờ, sao mẹ không nghe thấy tiếng gì vậy?”

Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó bà hỏi một câu, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

Tôi cười gượng mấy tiếng, nói:

“Con vừa mới về, hôm nay Đồng Đồng phát bệnh, con đưa con bé về nhà luôn.”

“Đồng Đồng đâu em?”

Lộ Thần đi ra.

“Đang ngủ, em vừa bế con về phòng.”

May mà phòng ngủ của Đồng Đồng ngay bên ngoài, không cùng một hướng với phòng làm việc.

Lộ Thần và mẹ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.

Tôi siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đi vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì Ba về những gì mình vừa phát hiện ra.

Dì Ba nói, tìm được manh mối là tốt rồi.

Sắp đến Tết rồi, tôi sẽ nhân dịp đó đưa Đồng Đồng và Lộ Thần về nhà ông bà một chuyến. Tôi muốn đi xem đứa con của nhà em họ Lộ Thần, cho dù phát hiện ra điều gì cũng phải giả vờ như không biết, tránh để bọn họ chó cùng rứt giậu.

Hơn nữa, tôi còn phải nghĩ cách lấy tóc, móng tay hoặc quần áo của con trai họ mang về cho dì Ba kiểm tra.

Giờ phút này, trong lòng tôi vô cùng căm hận, thế nhưng cho dù có nghi ngờ bao nhiêu, tôi vẫn chưa thể chất vấn mẹ chồng ngay được.

Tôi biết bà trọng nam khinh nữ, tôi biết bà muốn ôm cháu trai, cứ luôn giục tôi phải sinh đứa nữa, thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới bà vì muốn tôi sinh cháu trai mà phải hành hạ Đồng Đồng, hãm hại cháu gái ruột của bà.

Còn một tháng nữa là đến năm mới, mẹ chồng tôi về quê trước, sau khi bà đi, tôi thương lượng với Lộ Thần về chuyện về quê đón năm mới cùng ông bà.

Anh nhíu mày nói:

“Sức khoẻ của Đồng Đồng thì sao? Anh sợ con bé mệt.”

“Về đón năm mới với ông bà sẽ rất náo nhiệt, em muốn Đồng Đồng vui vẻ một chút. Con bé vui vẻ, biết đâu sẽ đỡ bệnh thì sao.”

Mấy năm nay, ngày nào Đồng Đồng cũng uống thuốc. Con bé bị bệnh tật tr.a tấn từ khi còn nhỏ nên rất ít khi cười, phần nhiều là nụ cười gượng gạo, khiến cho người ta nhìn vào cực kì chua xót.

“Nếu, anh nói là nếu, có một ngày Đồng Đồng qua đời, vợ à, em có thể chấp nhận sự thật này không?”

Lộ Thần nhẹ nhàng nắm lấy bả vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi.

Tuy rằng tôi biết đó là giả thiết, thế nhưng chỉ nghĩ đến thôi mà nước mắt tôi vẫn cứ tuôn ra, cho dù cố gắng lau đi thế nào cũng không lau lau nổi, tôi nghẹn ngào nói:

“Lộ Thần, em không muốn lừa anh, nếu như Đồng Đồng mất, anh coi như hai mẹ con em chưa từng đến thế giới này, c.h.ô.n hai mẹ con em chung một chỗ rồi quên chúng em đi.”

Lộ Thần ôm cổ tôi, vùi mặt vào tóc tôi, nghẹn ngào nói:

“Vậy thì cả nhà chúng ta ở cùng nhau nhé. Anh sẽ mua một cái mộ thật lớn, đủ cho một nhà ba người chúng mình.”

Tôi gật đầu đồng ý, mỉm cười trong nước mắt.

Trận chiến này, không phải là trận chiến sinh tử của một mình Đồng Đồng, mà là trận chiến sinh tử của một nhà ba người chúng tôi.

Chắc hẳn đây chính là đồng sinh cộng tử mà người ta hay nói đến chăng.

12.

Vào Tết âm, chúng tôi về quê Lộ Thần trước một tuần.

Mẹ chồng và cha chồng tôi vui vẻ mở tiệc, mời tất cả mọi người đến ăn cơm.

Cả nhà chú hai, chú ba của Lộ Thần đều đến, thức ăn được bày biện đầy ba bàn.

Nghe nói chú tư của Lộ Thần bị ốm, chỉ có em trai Lộ Thần là Lộ Vũ đưa con trai đến đây.

Bố chồng của tôi mua mấy chiếc đèn lồng đỏ treo trong nhà, cả sân tràn ngập sắc đỏ, làm cho khí càng thêm vui vẻ.

Đồng Đồng theo đám chị em họ chạy quanh sân, tuy rằng con bé là người chạy trốn chậm nhất nhưng dường như nó rất vui, tôi bắt gặp nét cười đã lâu không thấy trên khuôn mặt con mình.

Sau đó, khi tôi nhìn về phía cậu bé mập mạp trước đây vốn dĩ không thể đi lại, bây giờ chạy nhảy rất nhanh kia, máu cả người như chảy ngược.

“Chị dâu, chị xem, con trai vẫn luôn nghịch ngợm, hoạt bát hơn hẳn.”

“Ôi, Đồng Đồng, con chạy chậm thôi, đợi anh chị của con với.”

Linh Tử, vợ của em trai Lộ Thần hài lòng nhìn con mình, trong lời nói không giấu được sự đắc ý.

Nếu như ba năm trước, cô ta hẵng còn khúm núm, nhút nhát gọi tôi là chị dâu thì cô ta bây giờ cứ như biến thành một người khác vậy.

Ngay cả tên con trai cô ta cũng đổi thành từ có phát âm giống Đồng Đồng.

Tôi tức đến ngứa răng, thế nhưng vẫn phải cố gắng nén cơn giận của mình lại, mỉm cười nói:

“Đúng vậy, chớp mắt đã lớn như vậy rồi, có thể nuôi đứa nhỏ tốt như vậy thì hẳn em đã lo lắng rất nhiều phải không?”

“À, đó là do nó không chịu thua kém ai, em đâu phải phí công gì.”

Linh Tử xua tay nói.

“Chị dâu, em nói chị nghe. Đồng Đồng nhà em thật ra là tới báo ân đó, hai năm trước em lo lắng bao nhiêu, sau này thằng bé dần dần khoẻ lên, ngay cả cảm cúm cũng không hề bị nữa. Có một lần chẳng may bị máy kéo cắt chân, thế mà sau đó lại không xảy ra chuyện gì, chị nói xem có kỳ lạ không cơ chứ?”

“Cha chồng em nói, Đồng Đồng được thần phù hộ, có lẽ, các vị thần cũng thích những bé trai ha.”

Vậy nên, Đồng Đồng bị ngã gãy chân chính là vì ngăn cản tai hoạ cho con cô ta!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom