• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hoàn Hồn (2 Viewers)

  • Chương 4

13.

Vào ngày hôm đó, đáng lẽ mẹ phải đưa em gái đến một cuộc hẹn tái khám, nhưng bà đã quay lại giữa chừng để lấy chìa khóa.

Tôi kinh ngạc nhìn ra cửa.

"Con đang làm gì vậy?" Mẹ vội vã lao tới rồi hất cái chai ra khỏi tay tôi. M.áu đen tràn khắp mặt đất, bốc lên mùi h.ôi th.ối ki.nh kh.ủng.

Tại thời điểm này, tôi chỉ có thể nói sự thật về mọi thứ.

Tôi tự hỏi liệu bà ấy có tin tôi không.

Khi tôi lớn, mẹ tôi không gần gũi với tôi lắm, vì bà dành phần lớn thời gian để chăm sóc em gái. Yêu cầu của bà ấy đối với tôi luôn là đạt điểm cao, vào một trường đại học tốt và học một chuyên ngành nổi tiếng để tôi có thể kiếm thêm tiền điều trị cho em gái.

Tôi cũng đã cố gắng đáp ứng yêu cầu của bà ấy càng nhiều càng tốt.

"Mẹ, từ nhỏ con luôn dựa vào chính mình, làm sao con có thể đạo tác phẩm của em gái được? Con cũng là con gái của mẹ, mẹ không tin con sao? Mẹ không thấy gần đây con trở nên kỳ lạ sao? Đó hoàn toàn không phải là con!"

Tôi ôm lấy bà ấy mà òa khóc, mẹ tôi sững sờ một lúc rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi và an ủi những bất bình của tôi.

Bà ấy cũng nghẹn ngào: "Ngoan, mẹ tin con. "

Những lời này nặng hơn ngàn cân này giống như đôi cánh, dễ dàng cuốn đi hết tất cả nỗi s.ợ h.ãi và bất bình của tôi.

Bà ấy cũng yêu tôi, tôi chắc chắn điều đó.

Mẹ tôi giúp tôi đổ chút m.áu đen cuối cùng vào thuốc, tôi liên tục nhấn mạnh: "Mẹ ơi, con không cố ý làm tổn thương mẹ, con chỉ muốn tự bảo vệ mình."

Mẹ gật đầu trong nước mắt: "Con ngoan, mẹ vẫn luôn biết, những năm qua vất vả cho con rồi. Như này đi, chúng ta hãy gửi em gái con đến viện điều dưỡng trước. Nơi đó cách rất xa, em ấy không làm gì con đâu, điều kiện y tế ở đó rất tốt, con cũng yên tâm."

Hai ngày sau, mẹ tôi dỗ dành em gái tôi lên xe đi đến bệnh viện.

Em gái tôi nghi ngờ nhìn lịch: "Vẫn chưa đến ngày tái khám mà."

Tôi sợ mẹ sẽ mềm lòng, chỉ nghe mẹ nói, mặt không đổi sắc nói lại: "Mấy ngày nữa bác sĩ Vương sẽ ra nước ngoài để học thêm nên thời gian hẹn được dời lên."

Em gái tôi không nghi ngờ gì.

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích của mình. Đợi đến khi đuổi được em ấy đi, cuộc sống của tôi sẽ trở lại đúng hướng.

Nhưng khi đến bệnh viện, tôi nhìn thấy Tiêu Diệp ở cửa.

Và một loạt các nhân viên y tế.

14.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn và muốn ra khỏi xe, nhưng bố tôi đã khóa xe trước để các nhân viên y tế tóm lấy tôi.

Ngay khi tôi đang choáng váng thì thoáng thấy em gái tôi ở ghế sau mỉm cười.

Nụ cười của em ấy trông thật chướng mắt, đồng tử vẫn lạnh lùng và im lặng như vậy, nhưng lại có sức để hủy diệt một người.

"Mẹ…" Tôi bị y tá túm lấy, tôi gần như đang trên bờ vực sụp đổ, đau lòng khóc lên.

"Mẹ nói mẹ tin con!"

Mẹ tránh ánh mắt của tôi rồi chắc nịch nói với bác sĩ

"Con gái lớn của tôi bị bệnh t.âm th.ần, muốn hại em gái, con bé cần phải nhập viện!"

"Chị ơi em đã làm gì sai mà khiến chị ghét em như thế này, may mà mẹ đã đổ thuốc đi rồi!"

Tôi suýt ngất đi, cái gì, mẹ không đưa thuốc cho em gái tôi?

Nghi thức trừ t.à thất bại, hoàn toàn vô ích!

Điều khiến tôi tuy.ệt hơn nữa là mẹ tôi chưa bao giờ tin tôi, bà ấy chỉ nghĩ tôi bị bệnh t.âm th.ần. Đầu tiên bà ấy khiến tôi bình tĩnh lại, sau đó bí mật âm mưu với ba tôi để đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi cố gắng vùng vẫy chống cự, ngay cả những y tá khỏe mạnh cũng không thể giữ được tôi. Tôi phải lao đến để x.é n.át khuôn mặt x.ấu x.í của em ấy thành từng mảnh, tôi muốn ch.ết cùng em ấy!

Nhưng thuốc an thần đã được tiêm vào cơ thể khiến tôi bất tỉnh.

Sau khi nhập viện, mỗi ngày tôi buộc phải uống rất nhiều thuốc mỗi ngày. Mỗi ngày đều không tỉnh táo.

Tôi không thể làm bất cứ điều gì để chiến đấu.

Bác sĩ kết luận rằng tôi bị hoang tưởng nghiêm trọng.

Tiêu Diệp đến gặp tôi, anh ấy hốc hác, râu quai nón không cạo, đôi mắt đỏ hoe: "Hoan Hoan, đừng sợ, em chỉ bị bệnh thôi. Trước đó anh đã nói là em thay đổi rồi, anh quá tùy tiện rồi. Em chỉ bị bệnh, em quá căng thẳng, quá muốn thoát khỏi ảo giác của em gái."

Anh ấy nói những câu sáo rỗng giống như các bác sĩ vẫn nói, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào trần nhà nhợt nhạt.

"Em không bị bệnh." Không ai tin tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì.

"Chính Hứa Lạc Lạc đang hãm hại em, cố gắng nhập vào em."

"Vậy em dùng cái gì để chứng minh?" Tiêu Diệp ấn trán, anh ấy cố hết sức kiên nhẫn lý luận với tôi.

"Tại sao, mọi thứ không phải chỉ là tưởng tượng của em sao?"

Tôi hỏi: "Tại sao không phải là do tất cả các người đều bị lừa?"

Tiêu Diệp lấy ra một quyển nhật ký, nó rất dày, các góc đều đã sờn.

"Nhật ký của em gái em đã được viết mười năm, những gì được ghi trong đó, em có cảm thấy tất cả trong đấy đều là giả, là em ấy gài bẫ.y em không?"

15.

Trong nhật ký, em gái tôi ghi lại mỗi ngày, chủ yếu là những điều tầm thường.

Ví dụ:

"Tôi đã làm gãy bút của chị gái, chị ấy tức giận đến mức lấy đi bình nước của tôi, tôi vừa khát vừa sợ."

"Các bạn cùng lớp của chị gái đã s.ợ h.ãi đến mức khóc khi họ nhìn thấy tôi, chị gái không cho phép tôi ra khỏi phòng."

"Chị gái nói rằng tôi là gánh nặng của chị ấy, tôi muốn ch.ết. "

Mười năm ghi ghép hàng ngày đã ghép lại hình ảnh của một người chị ích kỷ và tàn nhẫn.

Sau khi đọc xong, tôi có chút ngưỡng mộ em ấy, đây là một lối kể chuyện lừa điển hình, thường sử dụng ngôi thứ nhất, tôi rất thích cách các nhà văn trinh thám Nhật Bản sử dụng kỹ thuật này trong một cuốn sách.

Tôi đã đọc cuốn sách đó cho em tôi nghe, từng chữ một.

Tiêu Diệp nghĩ rằng sẽ không có ai dành mười năm để vu khống người thân của mình, khuôn mặt anh ấy bây giờ tràn đầy sự đồng cảm với em gái và thất vọng về tôi.

Tôi biết điều đó không có ý nghĩa gì: "Liên lạc với đại sư kia, em muốn gặp ông ấy, ông ấy có thể làm chứng cho em."

Ánh mắt Tiêu Duệ càng thêm thương cảm: "Cái chai này đã được gửi đi kiểm tra, chỉ là m.áu chó bình thường, đại sư kia chỉ là một kẻ nói dối trắng trợn."

Tôi cảm thấy như mình như bị đóng băng, không thể di chuyển.

Làm sao có thể? Đại sư đã đi rồi, đã chạy trốn rồi?

"Ông ta bị bắt quả tang ăn cắp một con chó, bây giờ ông ta bị bắt vì tội lừa đảo, Hoan Hoan, em thật sự bị lừa rồi."

Tôi dùng sức nhắm chặt mắt lại, từ chối chấp nhận sự thật này. Sau đó tôi không ăn không uống, từ chối giao tiếp với bất cứ ai.

Cơ thể tôi ngày càng yếu đi, tôi chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì các chức năng cơ thể, em gái tôi coi cơ thể của mình như một món đồ của mình, vì vậy em ấy không thể ngồi yên được nữa, và xin được gặp riêng tôi.

Em ấy mang cho tôi những chiếc máy nghe lén mà tôi đã đặt khắp nơi.

Tôi bắt đầu thở dốc, em ấy ấn xe lăn đi đến bên giường:

"Chị, bây giờ cơ thể này đang được chúng ta chia sẻ, chị đừng làm loạn nữa"

Tôi chán ghét quay đầu đi.

"Haiz, em đã phát hiện ra chị đang sử dụng nước trừ tà. Chẳng qua em phải đợi đến ngày cuối cùng mới để làm cho chị cảm thấy hụt hẫng một lần nữa, thú vị không? Ừm, việc mẹ sẽ quay lại, cũng là do em giấu chìa khóa của bà ấy, chị, chị có biết bản thân thua ở đâu không?"

Đầu của em ấy run lên "Chị thua ở chỗ, quá tự cao tự đại."

16.

Tôi nhìn chằm chằm vào em ấy, nói câu đầu tiên sau tám ngày:

"Bệnh t.âm th.ần, cũng rất tốt."

Em gái tôi cau mày, không hiểu ý tôi.

Cô ấy sẽ sớm hiểu thôi.

Tôi rút ra con da.o giấu dưới tấm ga trải giường rồi đâ.m vào cổ em ấy, máu phun ra ngay lập tức. Em gái tôi bị tôi ném xuống đất, đôi mắt đầy kinh hoàng.

Tôi cười cười khúc khích:

"Người bệnh t.âm th.ần, rất dễ gi.ết người."

Tôi cố tình tuyệt thực.

Nếu cơ thể tôi yếu, bệnh viện sẽ giảm thuốc cho tôi, và em gái tôi sẽ đến. Còn con da.o là do hôm đó y tá đang ăn nên tôi lén trộm giấu đi.

Trước đây, tôi nghĩ chúng tôi có tính cách rất khác nhau.

Nhưng khi tôi ở trong một tình huống tuy.ệt, tôi nhận ra rằng cả hai đều giống nhau.

Có tiếng kêu chói tai của mẹ tôi ở cửa, khóc đi, khóc hết đi. Nếu không ai tin tôi vậy thì hãy h.ủy di.ệt hết đi.

Tôi chìm vào bóng tối hỗn độn.

Truyền thuyết kể rằng trước khi Bàn Cổ mở ra thế giới, trời đất vốn là như thế này. Sau khi phân chia, có trời, đất, núi, sông, hồ, và thế giới.

Tôi và em gái bị chia cắt như thế này?

Tôi không biết phải mất bao lâu để cảm thấy ai đó nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.

Tôi dần tỉnh táo rồi mở mắt ra.

Những gì dần dần xuất hiện trong tầm mắt là một khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú.

Mái tóc đen dài, mặt trái xoan, đôi mắt hạnh với phần đuôi nhếch lên.

Tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.

Nhưng đây rõ ràng là khuôn mặt của tôi.

Thấy tôi tỉnh dậy, "cô ấy" cong môi, trên mặt hiện lên sự chán ghét.

Sau đó lo lắng hét lên:

"Mẹ, cha, nhanh lên, em gái con tỉnh rồi!"

Tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong cơ thể của em gái tôi.

Toàn thân tôi bị cái lạnh nuốt chửng. Lúc trước cơ thể tôi bị ch.iếm lấy khiến tôi rơi vào trạng thái mất trí nhớ, điều đó chứng tỏ rằng li.nh h.ồn vẫn còn trong cơ thể tôi. Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này!

Nhưng bây giờ, tôi đã trở thành em ấy.

Em ấy đã trở thành tôi.

Tôi không thể di chuyển, thậm chí không thể nói vì cổ họng bị đau.

Mẹ làm ẩm môi tôi bằng tăm bông nhúng nước.

"Lạc Lạc, chị con làm tổn thương con là vì chị con bị bệnh. Bây giờ chị ấy đã khỏi bệnh rồi, mọi chuyện đã kết thúc, mấy ngày con nhập viện, chị gái con là người bận rộn nhất. Con tha thứ cho chị ấy nhé, chị ấy là người thân thiết với con nhất trên đời, đều là trái tim của mẹ!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom