• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] EO NHỎ CỦA CHỊ (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Đêm khuya, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi ngậm bàn chải đánh răng đi ra cửa: “Ai đấy?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng dễ nghe, lại còn mang theo vài phần ý cười: “Chị, là em.”

Cánh cửa mở ra, một chàng trai mặc đồ trắng đứng bên ngoài, một tay gác lên cửa, cửa vừa mở ra, cậu ấy nhìn tôi lẳng lặng nở nụ cười.

Là em trai hàng xóm của tôi, Chu Sí, cũng chẳng dám giấu diếm, tôi thích thầm cậu ấy đã lâu.

Trong không khí thoang thoảng mùi rượu.

Tôi vội vàng ném bàn chải xuống, tiến lên dìu cậu ấy: “Em uống rượu à?”

Tửu lượng của nhóc con này trước nay luôn cực kém, sao tự nhiên lại chạy đi uống rượu thế này.

Cậu ấy bước vào cửa, một tay đóng cửa lại, một tay đưa lên khóe miệng tôi——

Giúp tôi lau đi bọt kem đánh răng còn vương trên miệng.

“Chị, em uống nhiều quá, đau đầu.”

Nhóc con này nhẹ giọng làm nũng, tương xứng với gương mặt hiền lành vô hại… Tôi quả thực không thể nào từ chối.

Tôi đau lòng dìu cậu ấy vào nhà, ánh mắt liếc qua gương mặt hơi hồng hồng của cậu ấy: “Em uống bao nhiêu…”

Còn chưa nói hết câu, cậu ấy đột nhiên đổ gục về phía tôi.

Tôi giật mình, vội giơ hai tay ra đỡ cậu ấy, cậu ấy thuận thế ôm tôi vào lòng, thân hình cao lớn đè lên người tôi, ép tôi lùi về sau hai bước, sau đó, kẹt giữa cậu ấy và bức tường.

Tay Chu Sí đặt trên eo tôi, hơi cúi người, vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt tôi, hơi nhột nhột.

Trước nay tôi rất sợ nhột, không khỏi rụt cổ lại.

Nhưng hành động này dường như càng kích thích Chu Sí, cậu ấy khẽ cười, ôm tôi càng chặt hơn.

Tôi ngoan ngoãn đứng im. Nhóc con này không biết uống bao nhiêu rượu rồi?

Phải biết rằng, Chu Sí bình thường là một em trai rất ngoan, ngoan đến mức tôi nhìn mà thèm nhỏ dãi, nhưng mấy năm rồi vẫn phải nhịn, không dám xuống tay.

Tôi sợ dọa bé ngoan sợ.

Nửa người Chu Sí đè lên người tôi, cách hai lớp vải tôi vẫn cảm nhận được lửa nóng trên người cậu ấy.

“Chị….”, cậu ấy trầm giọng gọi tôi, mặt cọ cọ vào cổ tôi, động tác cực kỳ giống con cún nhỏ trước đây tôi nuôi.

“Chị có thích em không?”

Chu Sí đột nhiên hỏi vậy, khiến tôi giật mình thon thót.

“Thích chứ.” Nghĩ cậu ấy uống nhiều rồi, tôi liền dỗ dành như dỗ trẻ con: “Chị coi em như em trai ruột, chị gái đương nhiên phải yêu quý em trai rồi.”

Nhưng tôi vừa dứt lời, Chu Sí bỗng dưng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Em không thèm làm em trai của chị.”

Vừa nói, một tay cậu ấy vừa giữ chặt sau gáy tôi, rồi đột ngột hạ môi xuống.

Tôi trợn tròn mắt, đến tận khi trên môi truyền đến cảm giác âm ấm mềm mềm, tôi mới giật mình phản ứng lại.

Chu Sí… Cậu ấy… Cậu ấy đang hôn tôi?

Bàn tay giữ sau gáy tôi hơi buông lỏng, kéo tôi sát vào cậu ấy hơn, nụ hôn mang theo hơi rượu khiến tôi dần dần mất đi ý thức.

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đứng im trong lòng cậu ấy, không dám động đậy.

Không phải tôi sợ Chu Sí sẽ làm ra chuyện gì, mà là… tôi sợ mình không nhịn nổi, sẽ há miệng gặm nát cây cỏ non này mất…

2.

Nhưng mà, tôi đã không động… sao địch lại động?

Tay Chu Sí đặt trên eo tôi, mặt vùi ở cổ tôi không ngừng cọ xát, hơi thở liên tục phả ra khiến cổ tôi ngứa ngáy.

Tôi liếm liếm môi, kiên nhẫn dỗ dành cậu ấy: “Chu Sí, em buông chị ra trước đã.”

“Vì sao?”

Giọng cậu ấy vang lên bên tai tôi, rầu rĩ: “Chị không thích à?”

Tôi… thích thì thích, nhưng dù sao thế này cũng không ổn.

Tôi còn chưa biết trả lời thế nào cho ổn thỏa, bỗng nhiên Chu Sí ngẩng đầu lên, chúng tôi sát gần nhau, cậu ấy cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt sáng ngời, nhìn đến mức tim tôi đập loạn xạ.

“Chị…” Hôm nay Chu Sí như hóa thân thành cún con, nhẹ giọng gọi tôi một tiếng chị khiến tim tôi tan chảy.

“Em nghe người ta nói, chị thích phi công?”

Tôi…

“Chị từng nói vậy, nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả.”

Chu Sí một lần nữa ngắt lời tôi… lần này là dùng miệng chặn lại.

Em trai cao ráo, đẹp trai mà tôi thèm nhỏ dãi bấy lâu bây giờ lại chủ động dâng mình lên, tôi khẽ cắn môi, Chu Sí, đây là bé chủ động câu dẫn chị đấy nhá, đừng trách chị đây tàn nhẫn.

Sau đó ——

Tôi đẩy Chu Sí ra, ánh mắt lướt qua đôi môi còn ướt át của cậu ấy, cười cười, nắm lấy cổ áo cậu ấy, xoay người kéo cậu ấy vào phòng ngủ.

Chu Sí hơi sửng sốt rồi nở nụ cười.

Vào phòng ngủ, đóng cửa, tôi đá bay dép lê, đẩy Chu Sí ngã ra giường.

Nhưng mà, Chu Sí hôm nay lại chủ động một cách bất ngờ, cậu ấy giơ tay lên, dễ dàng tháo hết nút áo của tôi ra.

Ngực bỗng dưng hơi lạnh lạnh, tôi hít một hơi, mặt cũng đỏ lên.

…… Không được, không thể để “phi công” đùa giỡn mình được, đây là nguyên tắc mấu chốt của “máy bay”.

Thế là… tôi một tay ấn Chu Sí xuống giường, tay còn lại nhanh nhẹn lột quần áo cậu ấy ra.

Sạch sẽ.

……

Tôi mơ một giấc mơ, trong đó, Chu Sí mà tôi thích thầm đã lâu ôm lấy tôi, thì thầm bên tai tôi: “Chị, cuối cùng em cũng có được chị rồi.”

Trong mơ, tôi ôm mặt cậu ấy, ngây ngô cười: “Cuối cùng cũng thịt được em rồi.”

Cười mệt quá, vừa mở mắt là tôi đã tỉnh dậy.

Nhưng… mở mắt ra… trước mắt tôi là gương mặt đang tươi cười của Chu Sí. Tôi nhìn nửa ngày mới miễn cưỡng phản ứng lại——

Tất cả… hình như không phải là mơ.

Tôi đảo mắt xuống dưới, phần thân lộ ra ngoài chăn của Chu Sí để trần, trái tim tôi chùng xuống, ký ức tối qua dần dần hiện về trong đầu.

Xong rồi… tôi thật sự gặm nát cỏ non rồi.

Chu Sí nhìn tôi cười cười, lông mày nhướng lên: “Tối hôm qua còn chủ động thế, sao giờ lại lúng túng vậy?”

Sáng sớm đã kích thích thế này, sao mà không lúng túng được…

Tôi nuốt nuốt nước bọt, bắt đầu tìm quần áo khắp nơi, vừa chạm được vào cái áo lót thì ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa, khiến tôi giật thót tim.

Tôi nhìn Chu Sí: “Làm… làm sao bây giờ?”

Nhưng mà em trai nhỏ ngoan ngoãn trong ấn tượng của tôi giờ phút này lại cực kỳ bình tĩnh.

“Mặc quần áo vào rồi ra mở cửa thôi.”

Ma quỷ thật, sau một đêm triền miên, hình như linh hồn của tôi với Chu Sí đã đổi cho nhau, cậu ấy biến thành chủ động nắm chắc phần thắng, còn tôi thì… sau một đêm bỗng dưng mất sạch khí thế, vừa nhìn thấy cậu ấy đã đỏ mặt.

Không ổn.

Nhưng giờ cũng không phải lúc lo chuyện này, tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng lớn, giống như nếu tôi không ra mở thì sẽ phá cửa xông vào.

Hết cách rồi, tôi đành đứng dậy mặc quần áo… ngay trước mặt Chu Sí.

Điện thoại trên gối tôi đổ chuông.

Là… mẹ tôi.

Tôi với Chu Sí nhìn nhau, cậu ấy lúc này mới thong thả mặc quần áo vào, tôi liếm liếm môi, nhận điện thoại: “Dạ, mẹ…”

“Con có nhà không? Sao còn chưa ra mở cửa!”

“Con…”

Tôi liếc mắt nhìn Chu Sí bên cạnh, mặt lại đỏ lên, thật là… cậu ấy đang mặc quần.

“Con vừa dậy, đang thay quần áo.”

Tôi thuận miệng tìm lý do, còn đang nghĩ xem nên nói gì thì giọng mẹ tôi vang lên: “Sao giờ mới dậy, không phải mẹ đã bảo hôm nay sẽ dẫn người đến xem mắt rồi à? Cháu dì Vương cũng đang ở ngoài đây rồi, con mau mở cửa!”

3.

Xem… xem mắt?

Tôi đần mặt, không phải lúc đó mẹ nói, tôi đã uyển chuyển từ chối rồi sao?

Sao sáng sớm đã mang người đến đây…

Cúp máy, tôi quay đầu lại nhìn Chu Sí: “Mẹ chị đưa người đến xem mắt… Đang ở ngoài rồi.”

“Xem mắt?”

Chu Sí hơi nhướng mày, ỷ mình cao hơn, một tay chống trên giường, mặt kề sát mặt tôi.

“Chị… vắt chanh bỏ vỏ, không ổn lắm đâu?”

“Chị…”

Nói được một từ, tôi đưa tay đẩy Chu Sí ra xa, không biết vì sao cậu ấy kề sát mặt vào, tôi có chút…

Tôi cảm giác mình không giống chị gái hơn tuổi, mà như em gái nhỏ vậy.

Hít một hơi, tôi bình tĩnh lại: “Chị không muốn… là mẹ chị đưa đến.”

Đang nói, tiếng gõ ngoài cửa lại vang lên, còn mạnh hơn vài phần, có vẻ mẹ tôi nóng rồi.

“Giờ không phải lúc nói chuyện này…”, tôi nắm tay Chu Sí: “Hay là… em tránh đi trước đã?”

Chu Sí nhướng mày, không nói gì, khóe môi hơi cong lên, giống như trong tiểu thuyết thường tả… cười như không cười.

“Được.”

Cậu ấy gật gật đầu.

Tôi thở phào, bảo cậu ấy cứ ở trong phòng ngủ, đừng ra ngoài là được, tôi sẽ thủ ngoài phòng khách, không cho mẹ tôi vào đây.

Chu Sí không nói gì, vẫn mỉm cười.

Tôi cũng không kịp để cậu ấy nói, vội xỏ dép lê ra mở cửa.

Mẹ tôi mặc áo lông vũ đứng ngoài cửa, bên cạnh bà là một người đàn ông trạc tuổi tôi.

Áo khoác đen, kính dày, áo sơ mi kẻ sọc, hơi hói hói——

Tôi nghĩ… chắc là dân IT.

Khi tôi đang nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Mẹ tôi cười ha hả: “Băng Băng, đây là cháu dì Vương…”

Mẹ tôi còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên ngừng lại, thất thần nhìn về sau lưng tôi, vẻ mặt khó tin.

Mà… không chỉ mẹ tôi… anh trai kia cũng…

Lòng tôi nặng trĩu.

Tiêu rồi.

……, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Sí đi ra từ phòng tôi, chân còn đeo đôi dép bông màu hồng phấn của tôi, áo sơ mi mới cài đến cúc thứ 3…

Trên cổ còn có hai vệt đỏ chói mắt.

Tôi giơ tay đỡ trán, không dám nhìn…

Nhìn thế này ai chẳng nghĩ, tôi với Chu Sí có gì đó.

Sắc mặt mẹ tôi hết xanh lại trắng.

Tôi mím môi: “Mẹ, nếu con nói… con với cậu ấy chơi bài cả đêm, mẹ tin không?”

Tôi lén liếc nhìn mẹ, vẻ mặt bà kiểu: “Chậc, chậc…”

“Con đoán xem?

Tôi đoán là… không tin.

Tôi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên vai nặng trĩu, quay đầu sang, là tay Chu Sí.

Cậu ấy cao hơn tôi nhiều, đặt tay lên vai tôi, cũng không thèm nhìn tôi một cái, chỉ nhìn mẹ tôi, vẻ mặt tươi cười: “Dì ạ! Con muốn nói với dì là con với Băng Băng ở bên nhau.”

Nói xong, cậu ấy buông tay xuống, đan vào năm ngón tay tôi, nắm chặt.

Sắc mặt mẹ tôi từ đỏ chuyển sang đen rồi lại đỏ, bà biết Chu Sí, hơn nữa bà còn từng nói không chỉ một lần rằng giá như Tiểu Chu lớn hơn hai tuổi thì tốt.

Tôi vẫn nghĩ mẹ không thích việc Chu Sí nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng——

Sau khi biết tôi và Chu Sí ở bên nhau, mẹ tôi lại có vẻ… vui?

Bà quay đầu nói với anh trai kia: “Cháu trai, dì với cháu không có duyên làm người một nhà rồi, để dì giới thiệu cho cháu một đứa còn xinh nó, con bé này thế thôi chứ nhiều tật xấu lắm, suốt ngày bỏ bữa, ngủ ngáy lại còn hay đánh rắm…”

“Mẹ!”

Tôi vội chặn miệng bà lại, nói gì vậy chứ, Chu Sí còn đang ở đây mà.

Mẹ lườm tôi một cái, nịnh anh trai kia rời đi rồi đứng bên ngoài nhìn chúng tôi một hồi.

Bà như vậy quá mức không bình thường, tôi đang không hiểu gì thì thấy mẹ tôi lên tiếng: “Vào thôi, vào nhà rồi nói.”

Nhưng——

Sau khi vào cửa, mẹ tôi lại vui vẻ trò chuyện với Chu Sí, ném tôi qua một bên.

Tôi đoán… Mẹ khá thích Chu Sí, vào nhà ngồi chưa đến nửa tiếng, mẹ tôi đã ngọt ngào gọi cậu ấy một tiếng… con trai.

Nhân lúc Chu Sí vào nhà vệ sinh, tôi kéo tay mẹ hỏi: “Không phải mẹ chê Chu Sí nhỏ tuổi sao?”

Mẹ tôi trợn mắt lườm tôi: “Là mẹ sợ Tiểu Chu chê con già, không thích con.”

“……”

Tôi cạn lời.

Sau đó, mẹ nắm tay tôi nói: “Con lớn hơn Tiểu Chu, đừng lúc nào cũng chờ nó chủ động, đàn ông nhiều khi cũng nhát lắm!”

Chuyện này… tôi liếm môi: “Sao lại thế ạ?”

Mẹ tôi nháy mắt, cười nói: “Bố con đó… khi yêu lúc nào cũng nói thế này không ổn, thế kia không xong, mẹ tưởng ông ấy là chính nhân quân tử, sau đó đọc trộm nhật ký ông ấy mới biết, là ông ấy không dám động thủ, thế là…”

Mẹ tôi kéo dài giọng: “... Sau đó, mẹ liền đẩy ngã ông ấy, xong chuyện, ha ha.”

Thật không ngờ bố mẹ tôi trước kia còn có chuyện thú vị thế này.

Tôi nuốt nước bọt: “Sau đó thì sao à?”

“Sau đó?”

Mẹ tôi đang cắn hạt dưa, nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt như đang nhìn một đứa ngốc: “Sau đó thì có con đó.”

“……”

Đỉnh, tôi chỉ có thể nói là mẹ quá mạnh bạo.

Nói đến đây, Chu Sí vừa vặn cũng từ phòng vệ sinh đi ra, mẹ tôi vội vàng dừng đề tài này lại.

Chu Sí đi đến, trực tiếp ngồi xuống cạnh tôi, hành động cực kỳ tự nhiên.

Mẹ tôi cười tủm tỉm đánh giá hai đứa một phen, ngay sau đó liền “hiểu chuyện” nhìn lên đồng hồ: “Ai da, mẹ phải về nấu cơm cho bố con rồi.”

Vừa nói vừa liếc nhìn Chu Sí một cái: “Chú con trưa về mà không có cơm ăn lại phát hỏa, dì về trước nha, các con cứ từ từ nói chuyện~”

Nói xong, mẹ nháy nháy mắt với tôi, cười tủm tỉm rời đi.

Ý tứ trong mắt quá rõ ràng: Bắt người! Bắt người!

…… Chu Sí người ta còn đang ở bên cạnh nhìn đây này.

Hơn nữa, giờ mới hơn 9 giờ sáng, mẹ đã nấu cơm trưa rồi sao…

Mẹ rời đi, tôi im lặng một hồi rồi đứng dậy: “Ừm… Đi đánh răng rửa mặt đi, trong phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng mới đấy.”

Chu Sí gật gật đầu, đi theo tôi vào phòng vệ sinh.

Nhưng phòng vệ sinh nhà tôi quá nhỏ, bình thường có một mình tôi thì thấy bình thường, giờ có thêm Chu Sí cao cao đứng sau lưng, không gian nhất thời trở nên chật chội.

Nhất là khi nhìn vào gương sẽ lập tức thấy, Chu Sí đứng ở sau tôi, nhìn tôi với nụ cười rất hợp với khuôn mặt đó.

Thật là muốn mệnh.

Tôi tôi chợt hẫng một nhịp, Chu Sí mở miệng: “Chị, không phải nói là tìm bàn chải cho em sao, bàn chải đâu?”

“A…… Đây đây!”

Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng cúi người tìm trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt.
Nhưng mà……

Động tác cúi người này không ổn.

Bởi vì không gian chật hẹp, tôi đứng ngay trước Chu Sí, khi vừa cúi xuống, người liền dán lên cơ thể cậu ấy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] CÔ VỢ NHỎ CỦA CEO MÙ
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
[Zhihu] Miêu Trành
Chương 6 END
[Zhihu] Thái Tuế
Chương 5 HOÀN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom