• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] ĐỒNG LOẠI (1 Viewer)

  • Phần V

23.

Buổi tối, tôi tắm xong đi từ phòng tắm ra ngoài, va phải mặt Trì Dục đang âm trầm.

“Anh, em đưa anh chìa khóa, không phải để anh đến dọa em.”

Tôi đùa giỡn.

Trì Dục tiến đến vuốt ve tóc tôi.

“Tắm mấy lần rồi?”

“Hả?”

Tôi không hiểu ý hắn.

“Tay bẩn của hắn chạm vào em rồi, tắm sạch sẽ một chút.”

Tôi chợt hiểu ra, không ngờ hắn thật sự nhìn thấy.

Tôi lấy máy sấy tóc đưa cho hắn.

“Tắm ba lần rồi, sạch rồi, giúp em sấy khô đi.”

Trì Dục hưởng thụ tôi làm nũng.

Vì thế hắn cười.

Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ trên mái tóc tôi, dịu dàng thành kính.

“Quyên, còn bao lâu nữa, anh rất ghét cô gái đó, mỗi lần nghe cô ta gọi tên anh, tay anh đều muốn… bóp cổ cô ta.”

Trì Dục nằm cạnh giường tôi, lạnh nhạt nói.

“Sắp rồi, sắp rồi.”

Tôi khẽ cong môi.

Trong bóng tối hài lòng nhắm mắt lại.

Trước ngày thi đại học, Trì Dục không xuất hiện.

Trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Tiêu Kiệt.

“Ngày mai cố lên, thi xong, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ.”

Tôi mím môi, trả lời: “Cậu cũng cố lên, thi xong, tôi cũng có bất ngờ cho cậu.”

24.

Bầu không khí căng thẳng, khiến thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong chớp mắt, kỳ thi đại học đã kết thúc.

Tôi quay lại trường lấy sách vở còn lại, nghe thấy mấy bạn học sinh đang bàn tán xôn xao.

“Nghe nói chưa? Vu Thiến đến muộn giờ thi đầu tiên nên không được thi, mấy môn sau cô ta bỏ luôn.”

“Ui, nhà cô ta giàu có quyền thế, sợ gì chứ.”

“Không phải đâu, thi đại học nhà cô ta cũng không có bản lĩnh đi cửa sau đâu.”



Tôi cười nhạt, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Tiêu Kiệt kéo tôi lại, dẫn theo tôi chạy một mạch đến sân bóng rổ.

Nhìn rất quen mắt

Chính là nơi Tiêu Kiệt từng nói mấy lời lấy lòng Vu Thiến.

Không kịp cậu mở miệng, tôi đã giơ tay trước.

“Chúc mừng, cuối cùng cũng thi xong rồi, chắc cậu thi rất tốt phải không?”

Tiêu Kiệt chần chừ mấy giây rồi nắm lấy tay tôi.

“Vương Quyên, tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Tôi hơi nhón chân, dùng hai ngón tay đặt lên môi cậu.

“Thôi, nói thẳng ra thì chán lắm, để tôi đoán xem cậu muốn nói gì.”

Tôi cũng giống như ngày xưa, ánh mắt mang theo một loại sùng bái nhìn cậu.

Cậu bị tôi dẫn dắt, vui vẻ gật đầu.

“Cậu có phải muốn tỏ tình với tôi hay không? Muốn nói thích tôi?”

Ánh mắt Tiêu Kiệt lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó gật đầu chắc nịch: “Đúng, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé.”

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Nếu tôi đồng ý, cậu có phải liền sẽ đi khoe với Vu Thiến hay không?”

“Cái gì?”

Môi Tiêu Kiệt nhếch lên thành một đường vòng cung không tin.

Tôi tiếp tục nói: “Tiếp theo, cậu sẽ cùng với Vu Thiến cười nhạo tôi, xé nát trái tim tôi, tôi đoán đúng rồi chứ?”

25.

“Không phải, Vương Quyên, cậu nghe tớ nói, ban đầu tớ thực sự nghĩ như vậy, nhưng tiếp xúc với cậu lâu rồi, tớ phát hiện ra mình thực sự…”

Tiếng đẩy cửa nặng nề cắt ngang lời nói của Tiêu Kiệt.

“Nghe hắn nói nhảm nhí nhiều như vậy làm gì?”

Trì Dục nhanh chóng đi đến gần.

Hắn không tốn chút sức nào đánh Tiêu Kiệt ngã xuống đất, đôi giày vải bẩn thỉu của hắn dẫm mạnh lên mu bàn tay Tiêu Kiệt.

“Chính là bàn tay này đã sờ soạng vào đầu Quyên Quyên sao?”

Hắn không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Kiệt, vừa đạp vừa cười.

Tôi khuyên Trì Dục đừng làm to chuyện, nhưng không thực sự thành tâm.

“Anh đang làm gì vậy? Anh Trì Dục.”

Vu Thiến chạy đến.

Trì Dục cười càng thêm vài phần lạnh lẽo.

Hắn thả Tiêu Kiệt, ôm tôi vào vòng tay.

“Cô có biết không, mỗi lần cô gọi tên tôi, tôi đều nghĩ đến một việc?”

Vu Thiến cười ngọt ngào hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

“Muốn xé nát miệng cô, cắt đứt cổ cô, khiến cô không thể phát ra tiếng động.”

Nụ cười của Vu Thiến cứng đờ, máy móc mà khẽ giật môi, hỏi Trì Dục là có ý gì.

Tiêu Kiệt thật ra đã bị đau đến tỉnh táo.

Cậu ta nắm lấy Vu Thiến: “Cậu còn không hiểu sao? Chúng ta rơi vào bẫy của bọn họ rồi.”

Cậu ta trừng qua tôi, ánh mắt đầy căm phẫn và không cam lòng.

Cứ như thể tất cả những chuyện này đều là lỗi của tôi.

Nhưng rõ ràng ban đầu người có ý đồ xấu là cậu ta mà.

Vu Thiến đẩy Tiêu Kiệt ra, nhìn chằm chằm vào Trì Dục.

“Cho nên trước kỳ thi đại học hẹn tôi đi chơi cũng là kế hoạch của hai người sao?”

“Chuốc tôi say, cái gì cũng không làm, chỉ để tôi bỏ lỡ kỳ thi?”

Trì Dục không trả lời cô ta, chỉ nắm chắc thắng lợi mà cong môi, ôm tôi đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nhau, giọng nói lạnh lùng của hắn nhẹ nhàng nói: “Cô như vậy, dù có bỏ thêm tiền tôi cũng sẽ không chạm vào.”

26.

Cơm tối xong, tôi đứng ở trên ban công nhìn phong cảnh xa xa.

Ánh đèn đường vỡ nát, lấp lánh trải xuống, tô điểm một chút màu sắc cho bầu trời tối đen.

Bên hông đột nhiên bị vòng lấy.

Cằm của Trì Dục đặt ở cổ tôi.

Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, cảm nhận hơi ấm của hắn.

"Cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Hơi thở của hắn phả vào da thịt tôi, khiến tôi có một tia rung động.

Nhưng mà, mọi chuyện thật sự đều kết thúc sao?

Ngày hôm sau.

Trì Dục buổi chiều không có tiết học.

Chúng tôi hẹn nhau đi xem phim.

Hắn nói sẽ trở về đón tôi, nhưng trước khi đi lại nhận được tin bà nội hắn nhập viện.

Trì Dục là do bà nội hắn một tay nuôi dưỡng.

Tôi biết bà quan trọng đối với hắn như thế nào.

Hơn nữa sau khi tôi trở thành cô nhi, bà nội Trì Dục càng chăm sóc tôi rất chu đáo, hoàn toàn coi tôi như cháu gái ruột của mình.

Cho nên, chúng tôi hủy bỏ buổi xem phim, hẹn gặp nhau ở bệnh viện.

Tôi vốn tưởng rằng bà nội Trì Dục xảy ra chuyện chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Mãi cho đến khi tôi bị trói trên một chiếc xe tải, tôi mới tỉnh ngộ.

Chúng tôi thật ngốc nghếch.

Kẻ có tiền trả thù, mới mặc kệ ai là người vô tội.

27.

Tôi bị bịt mắt, nhưng lỗ tai ngược lại càng nhạy bén hơn.

Người phụ nữ đang nói chuyện với mấy tên đàn ông mặc dù đã đổi giọng, nhưng vẫn bị tôi đoán ra được thân phận.

"Trương Đình, cô cứ liều lĩnh mà giúp Vu Thiến làm việc như vậy, có nghĩ đến việc chính mình sẽ trở thành kẻ chết thay không?"

Người phụ nữ không trả lời tôi.

"Mày cho rằng hai người thật sự sẽ có thể toàn thân mà lui sao?"

"Mày quá xem thường chú cảnh sát của chúng ta rồi đấy."

Vừa dứt lời, tôi liền bị một chân đá ngã nhào.

"Sắp chết đến nơi rồi còn lắm lời, Vương Quyên, mày tin không, tao lập tức gọi bọn họ đến xử lý mày?”

Tôi nín đau cười nói: "Tin, tôi còn tin cô thích Tiêu Kiệt, tin cô làm nhiều chuyện như vậy là bởi vì Vu Thiến nói tôi câu dẫn Tiêu Kiệt rồi lại bỏ rơi hắn chứ gì?"

Không có hồi đáp.

Tôi đoán đúng rồi.

"Trương Đình, tôi vẫn luôn nghĩ ít nhất cô cũng là người thông minh, ít nhất cô sẽ không bị Vu Thiến lừa gạt, không ngờ, cô vẫn là bị cô ta lừa."

Cô ta tát tôi hai cái khiến đầu tôi choáng váng.

Vị rỉ sắt trong khoang miệng lan tràn.

"Mày có ý gì?"

Tôi nuốt nước bọt xuống để làm ướt cổ họng.

"Chắc cô không có nghĩ tới, tại sao cô ta dù thế nào cũng phải bắt cô chạy việc này chứ?"

"Để đối phó với tôi, mấy tên đàn ông này là quá đủ."

"Sở dĩ lừa cô vào đây, chỉ để cô gánh tội thay."

"Nếu mọi chuyện vỡ lở, cô sẽ là chủ mưu, mà cô ta sẽ không liên quan gì đến chuyện này."

Tôi còn tưởng Trương Đình sẽ bị tôi thuyết phục, nào biết cô ta lại ngốc hơn tôi tưởng.

"Em gái, tiết kiệm sức lực đi, phục vụ tốt ông đây, anh còn có thể cân nhắc tha cho em một con đường sống."

Mấy bàn tay thô ráp bắt đầu xé toạc quần áo tôi, hơi thở hôi hám mang theo tanh tưởi phun tung tóe lên da thịt tôi.

Tôi vẫn không bỏ cuộc:

"Vu Thiến không đỗ đại học, cũng không muốn tốt cho cô, chẳng lẽ cô muốn cả đời làm chó cho cô ta sao?"

Tôi lại ăn hai bạt tay, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Tôi dùng sức lực còn lại để kêu cứu, lại bị bọn họ cười nhạo kêu rách cổ họng cũng vô ích.

Chỉ là tiếng cười của bọn họ không kéo dài được bao lâu, cánh cửa liền bị đạp tung.

Bóng dáng đứng ngược sáng, cao lớn hiên ngang.

Người hùng của tôi đã đến.

28.

Lúc cảnh sát và xe cứu thương đuổi đến, đám người bắt cóc tôi bị thương nặng.

Cuối cùng, Trì Dục được miễn truy cứu bởi vì phòng vệ chính đáng, còn Trương Đình vì muốn tự bảo vệ bản thân đã khai ra tất cả những gì cô ta biết.

Như tôi dự đoán, tất cả mọi chuyện bao gồm việc bà nội Trì Dục gặp nạn, đều do Vu Thiến một tay sắp đặt.

Cô ta ẩn náu phía sau, thao túng mọi thứ.

Một khi xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ có người xuất hiện chịu tội thay.

Nhưng ngay cả Trương Đình cũng không nghĩ tới, Vu Thiến còn giữ một chiêu bài, đó là đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu Tiêu Kiệt.

Tôi không biết trong hai người bọn họ rốt cuộc ai mới kẻ chủ mưu thực sự, hay cả hai đều có liên quan.

Nhưng dù sao, điều đó cũng không liên quan gì đến tôi nữa.

Dù sao thì tương lai của bọn họ, cũng sẽ phải ở trong tù vượt qua thời gian rất lâu.

Rất thổn thức.

Trên thế giới này đúng là có một số người, rõ ràng trời sinh có một tay bài tốt, nhưng một hai phải tìm đường chết đánh đến nát nhừ.

Tôi đến bệnh viện thăm bà nội Trì Dục.

Bà bị xe tông, vẫn đang hôn mê.

Nhìn qua cánh cửa kính, tôi cảm thấy thực áy náy.

Tôi đoán được Vu Thiến sẽ bởi vì ghen ghét mà trả thù chúng tôi.

Tôi thậm chí còn suy nghĩ biện pháp tạo cơ hội cho cô ta phạm tội.

Nhưng tôi vẫn đánh giá quá cao nhân tính của cô ta.

Không nghĩ tới cô ta lại chọn ra tay trước với người yếu hơn.

29.

Đêm tối gió se se, thổi bay giọt nước mắt của tôi.

Lòng bàn tay Trì Dục vuốt ve khóe mắt tôi.

Hắn ôm chặt tôi vào trong lòng ngực.

"Thực xin lỗi, đều là do em, nên Vu Thiến mới có thể gây rắc rối cho bà nội."

"Cô ta nói đúng, em không may mắn."

Tôi nỉ non.

Trì Dục vuốt ve đầu tôi.

"Không phải lỗi của em, đừng lo, bà nội sẽ không sao đâu."

Hai tay tôi buông thõng bên người ôm lấy eo Trì Dục.

"Làm sao bây giờ, em sợ quá."

"Những người bên cạnh em đều không có chuyện tốt xảy ra."

"Anh thật sự muốn..."

Nụ hôn của Trì Dục chặn lại những lời tôi định nói.

"Anh muốn, anh muốn em, anh chỉ cần em."

"Quyên Quyên, cả đời này, anh sẽ không rời xa em, cũng không cho phép em rời xa anh."

Tôi siết chặt tay.

Dựa vào nhịp tim phập phồng của Trì Dục.

An tâm.

[Anh, nói rồi phải giữ lời đó nha.

Phải mãi mãi ở bên cạnh em nhé.

Chẳng sợ con đường đen nhánh phía trước chỉ còn lại ánh sáng vụn vặt.

Nhưng em biết, chỉ cần có anh bên cạnh, sẽ không còn ai có thể bắt nạt em.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] VẠN ĐỒNG
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
[Zhihu] DỰ KHANH ĐỒNG BÀO
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
PHẦN VII END
[Zhihu] Cừu hai chân
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom