• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] ĐÀO HOA TIÊN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Thể loại
  1. Sủng
  2. Tiên hiệp
  3. Huyền Huyễn
  4. Cổ đại
  5. HE
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Lượt đọc
824
Cập nhật
1.

Ta là một hoa đào nhỏ có linh hồn vài chục năm tuổi, mọc ở Vĩnh Nhạc Cung, ba năm trước có một người mới đến trong cung này, các cung nữ nhỏ đều gọi nàng là Hương Phi Nương Nương, nghe nói là tên do hoàng đế ban tặng.

Ông thổ địa nói, nương nương bên trong hậu cung đều không dễ chọc, nhất là loại có tiếng tăm như vậy.

Ta nghĩ, chỉ cần nở hoa nhiều thì nhất định sẽ lấy lòng được Hương Phi Nương Nương.

Quả nhiên, Hương Phi Nương Nương thấy ta nở rộ, vui mừng khôn xiết, còn mời hoàng đế đến xem.

Hắn đứng bên cạnh ta rất lâu, trước khi vào phòng, còn cùng với Hương Phi Nương Nương khen ta thơm.

Nghe được câu này lại làm ta giật mình, tiểu hoàng đế! Ngươi đừng hại ta nha!

Ta nơm nớp lo sợ chìm vào giấc mộng, phiền muộn nhanh chóng biến mất, trong mơ là điều hạnh phúc nhất!

Ngày hôm sau, ta bị Hương Phi Nương Nương mắng đến tỉnh.

“Thuốc tránh thai? Ta nhất định không uống! Cho cây hoa đào bảo bối của ngươi uống đi!”

Chưa kịp đợi ta phản ứng, một bát canh đắng đã xuống bụng. Quá đắng! Đắng đến nỗi hoa ta đều tàn, ta đâu dễ dàng gì, ta chỉ có chút tu vi này, đừng làm khó người ta như vậy chứ!

Ơ? Ơ! Tu vi của ta sao lại có dấu hiệu tăng lên thế này?

Trải qua vài lần cưỡng ép uống canh tránh thai, cuối cùng ta cũng xác định, bát canh đắng này chính là linh đan diệu dược có thể nâng cao tu vi của ta!

Ông thổ địa nói, tu vi của yêu tinh đạt đến một mức độ nhất định có thể lên trời làm tiên nữ, là một bông hoa nhỏ có chí tiến thủ, ta muốn dựa vào canh tránh thai nỗ lực làm tiểu tiên nữ!

Mấy năm sau đó, ngày nào ta cũng mong ngóng tiểu hoàng đế xuất hiện, nhưng số lần hắn đến rất ít, hại ta tốn ba năm mới thành hình thành công!

Để sớm phi thăng thành tiểu tiên nữ, ta quyết định chủ động tấn công!

Canh tránh thai, ta đến rồi!

Hai ngày nay, ta điều tra một vòng. Tiểu bách hợp ở điện Càn Khôn nói chỉ cần ngủ với hoàng đế, liền có thể lấy được canh tránh thai.

Ừm! Bây giờ hắn chính là mục tiêu số một của ta.

Chính là, hoàng đế ở đâu nhỉ...

Mấy năm gần đây, ta chỉ có thần thức, lại không có đôi mắt, ta thậm chí không biết hoàng đế trông như thế nào...

Ta lang thang không có mục tiêu mà đi đi lại lại trong hoàng cung, xa xa nhìn thấy một đoàn người, trên kiệu có một người ngồi.

Lúc bọn họ đến gần chút, ta vừa định rón rén lại gần hỏi ông lão mặc áo lộng lẫy kia, hoàng đế ở đâu?

Ông ta liền hét lên một tiếng, làm ta giật cả mình.

“Lớn mật, dám xông vào trước xe thánh, hoàng thượng, xử trí tiểu tỳ nữ này thế nào?”

Hoàng thượng?

Ta vô cùng vui mừng, mừng đến nỗi hưng phấn ngẩng đầu để xem dung mạo của hắn. Nhưng lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng của hắn, đôi mắt kia lạnh như gió buốt đêm khuya, ta vội vàng cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên." Giọng nói cũng lạnh lùng như thế, giống như đôi mắt của hắn.

Ta lại đâu phải hoa mai, căn bản không chịu được lạnh, hắn nói năng lạnh lùng như vậy, ta không muốn nói chuyện với ngươi đâu!

Nhưng ông thổ địa đã nói, quy tắc sinh tồn đầu tiên là: Nghe theo lời Hoàng đế.

Ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lúc này mới hoàn toàn nhìn thấy hắn.

Đẹp trai quá, khác với đôi mắt lạnh như băng, vẻ đẹp của hắn tỏa sáng giống như mặt trời, dưới sự phụ trợ của bộ quần áo màu vàng rực rỡ, càng có vẻ phóng túng.

"Ngươi là người cung nào?"

"Ta..." Tôi linh hoạt nghĩ ra, "Ta là người của Dưỡng Tâm Điện!"

Hai ngày nay dò hỏi tin tức, ngoài cung này thì đều có phi tần ở, ta cũng không thể tranh phòng với người khác được.

Thái giám rõ ràng muốn nói gì, nhưng Hoàng đế lại cắt ngang lời ông.

Haha! Chắc chắn rồi, ta là tiểu hoa đào thông minh nhất mà.

"Không ở trong cung mà chạy ra ngoài làm gì?"

Ta vội vàng tiếp lời Hoàng đế: "Đói bụng, ra ngoài tìm chút đồ ăn..."

Giọng ta nhỏ cực kỳ, có chút lúng túng, đây là lần thứ hai ta nói dối, lần trước là cách đây một phút.

Người trong kiệu im lặng chốc lát, trong đầu ta đã lặp đi lặp lại kịch bản thất bại nhiều lần.

"Vậy thì theo ta về đi..." Hoàng đế đỡ trán, cỗ kiệu liền tiếp tục tiến về phía trước.

Ta đi theo bên cạnh kiệu, nghĩ lễ nghĩa cũng không thể ném, bèn học theo ông thái giám khom lưng đi.

Người trong kiệu nhìn ta, phát ra một tiếng cười nhạo.

“Lễ nghi ngươi học lại chẳng ra gì.”

Ta nhìn khắp nơi, nghĩ bên cạnh hắn cũng không có phi tần hay cung nữ nào theo cùng, ta học theo ai đây…

“Thôi, không cần tuân theo mấy lễ nghi đó, ngươi tự do thoải mái đi…”

Ta cười, hoàng đế này còn khá hiểu lòng hoa đào nhỉ~

Vốn tưởng rằng hoàng đế chỉ là lần đó ra ngoài không mang theo cung nữ, đến Dưỡng Tâm Điện rồi, thị vệ trước điện đông đúc, nhưng lại không thấy một cung nữ nào, ta mới biết điều thái giám muốn nói lại thôi, hóa ra Dưỡng Tâm Điện của hoàng đế không có nữ nhân…

“Hoàng thượng, ta phải làm gì đây?” Ta không hiểu cái gì, nhìn tẩm cung to như vậy chỉ có hai người chúng ta.

“Ngươi tên gì.”

“Ta…” Ta nhất thời khựng lại, quên đặt tên cho chính mình…

“Đào Hoa.”

“Đào Hoa? Tảo dạ đào hoa, rực rỡ rạng ngời… Tên hay.” Hoàng đế cười, thật là đẹp mắt!

“Ngươi cười lên thật đẹp…” Ta tự đáy lòng khen ngợi.

Cũng không biết vì sao sau khi ta khen hoàng đế xong, hắn thu lại nụ cười, lại trở nên lạnh như băng.

“Biết cung nữ cần làm gì không?” Hoàng đế lật xem tấu chương trên bàn, hỏi ta.

Ta mới vừa hóa hình, làm sao biết được mấy thứ này?

Ta lấy hết can đảm hỏi thử một câu: “Bồi ngươi ngủ?”

Không hiểu vì sao gương mặt hoàng đế lại đỏ: “Không phải.”

Ta thất vọng vô cùng, không cam tâm nói: “Chẳng lẽ là tìm người bồi ngươi ngủ?”

"Trong đầu ngươi chỉ có ngủ thôi sao?" Mặt hoàng đế càng lúc càng đen.

Ta chớp đôi mắt nhìn hắn, tâm tư nam nhân như biển sâu, thật khó đoán.

Ông thổ địa nói rồi, nam nhân đều thích thẳng thắn, có lẽ nếu ta nói thẳng, có khi hắn sẽ đồng ý.

"Ta muốn ngủ cùng ngươi." Ta nhìn chằm chằm hắn, biểu cảm hẳn là rất nghiêm túc.

"Ngươi muốn gì? Vinh hoa phú quý?"

Ta muốn thuốc tránh thai... Trong lòng ta nghĩ, nhưng là không thể nói, ông thổ địa nói thuốc tránh thai trong cung là cấm nói, nói không chừng còn sẽ rơi đầu.

“Ngươi." Ta chỉ chỉ hắn, ta nghĩ nghĩ nên là một ý nghĩa, có hoàng đế liền có thuốc tránh thai mà.

Nhưng hắn dường như không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, im lặng rất lâu.

Ta thực sự không nhịn được, nhẹ nhàng gọi hắn: "Này, ngươi đồng ý rồi à?"

"Được." Hoàng đế đứng dậy.

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ôm ngang lên.

Hắn bế ta lên tới trên giường.

“Giúp ta cởi áo." Hắn ở bên tai ta nhẹ giọng nỉ non.

Ta bừng tỉnh, bắt đầu giúp hắn cởi quần áo.

"Nhất định phải nghe lời hoàng đế."

Lời dạy dỗ của ông thổ địa ta sẽ không bao giờ quên!

Đáng tiếc ta tay vụng, quần áo chồng chất lên nhau, ta cởi mãi vẫn không cởi ra được.

Trán ta lấm tấm mồ hôi mỏng tinh tế, trong không khí thoang thoảng mùi hoa đào nhàn nhạt, nhưng quần áo của hoàng đế vẫn không thiếu một mảnh.

Ta lo lắng đến mức suýt khóc, sợ hắn sẽ đổi ý.

"Ta không biết..." Sau nhiều lần thử, ta nhút nhát rụt rè mà rút tay lại.

Ai ngờ hoàng đế lại nắm lấy tay ta đang rút lại, một lần nữa đặt lên thắt lưng hắn.

"Đừng lo, ta sẽ dạy ngươi." Đuôi mắt hắn ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng, so với lúc nãy khác xa một trời một vực.

Dưới sự dạy bảo của hoàng đế, quần áo lần lượt rơi xuống, chỉ còn lại áo trong hơi mỏng.

Không hiểu sao mặt ta lại đỏ bừng, rõ ràng đã vào thu rồi, nhưng thân thể lại nóng lên...

"Hoa Nhi, nóng à?" Giọng hắn trầm thấp nhưng lại dịu dàng, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương vờn quanh ta.

Ta gật gật đầu: "Nóng, ta cũng có thể cởi quần áo được không?"

Hắn cười, đuôi mắt điểm một chút son xuyến đỏ rực: "Đương nhiên có thể."

"Nhưng ta không biết..."

"Ta giúp ngươi..."

Đêm đó, hoa đào rơi rụng, hương hoa nồng nàn.

2.

Quả nhiên, trên đời không có bữa trưa miễn phí.

Tưởng đơn giản chỉ là ngủ cùng, không ngờ hoàng đế lại hành hạ ta đến nửa đêm, sáng nay tỉnh dậy, tay chân không nhấc lên được.

Nhớ lại những cảnh tượng đêm qua, mặt ta vẫn đỏ như phát sốt, người đều là ngủ như thế à...

Hoàng đế không thấy đâu, bên cạnh giường đứng hai cung nữ.

"Hoàng thượng đâu?" Ta sốt ruột dò hỏi các nàng, hắn vẫn chưa cho ta uống thuốc tránh thai mà...

“Hoàng thượng thương tiểu chủ, cho ngài nghỉ ngơi thêm một chút. Còn đặc biệt sai Lý công công đi tìm chúng nô tỳ đến hầu hạ ngài." Thị nữ Tiểu Thuý cười nói với ta.

"Tiểu chủ?"

"Ngài còn chưa biết sao, hoàng thượng phong ngài làm quý nhân, ân điển này trong cung cũng là lần đầu tiên đó." Thị nữ Tiểu Liên ở bên cạnh vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nói.

Ta cười ngượng nghịu, ta chỉ muốn có nhiều thuốc tránh thai hơn, chứ không muốn làm tiểu chủ gì đâu.

"Hoàng thượng bây giờ ở đâu vậy?" Ta hỏi các nàng, kể cả hắn quên rồi, ta cũng sẽ đi nhắc nhở hắn.

"Hoàng thượng bây giờ có lẽ vừa hạ triều, hẳn là đang ở phòng võ luyện võ."

"Được, ta đi xem hắn."

Các nàng lại nịnh nọt một phen, nói gì mà ta và hoàng đế tình cảm tốt, nhưng ta nghĩ đến vẻ mặt hoàng đế tối qua muốn ăn sạch ta, liền run bần bật.

Ta bình tĩnh một chút, ông thổ địa nói: "Muốn nắm giữ trái tim của một người nam nhân, trước tiên phải nắm giữ dạ dày của nam nhân."

Ta mang theo một hộp bánh hoa đào tự làm đi trên con đường trong cung, cung nhân đi qua đều chỉ trỏ bàn tán ta.

Bọn họ như đang bàn tán về ta, nói ta may mắn, tùy tuỳ tiện tiện là được hoàng thượng sủng hạnh.

Ta bĩu môi, bọn họ cũng không biết ta cố gắng như thế nào đâu!

"Tiểu chủ đừng nghe bọn họ khua môi múa mép, ngài và hoàng thượng là duyên phận trời định."

"Duyên phận trời định?" Ta không hiểu.

Thị nữ Tiểu Thuý khác lại thò lò mũi xanh tiến lên: "Tiểu chủ không biết đâu, hồi nhỏ hoàng thượng có một người trong mộng, nghe nói là đào hoa tiên, từ đó về sau trong cung liền trồng thêm rất nhiều cây hoa đào."

"Đúng đó, ta nghe Tiểu Thuý ở Vĩnh Nhạc cung nói, năm xưa lúc Hương Phi nương nương tuyển tú tắm trong bồn hoa đào ba ngày ba đêm, mới được hoàng thượng để mắt đến, hoàng thượng tự tay ban danh hiệu Hương."

“Đúng vậy, đâu giống như tiểu chủ chúng ta trên người tự mang hương hoa đào, rõ ràng là Đào Hoa Tiên, về sau được quang vinh sủng chắc chắn được……”

Ta tự nhận mình che giấu thật sự không tồi, nhưng là lúc nghe được bọn họ nói "Đào Hoa Tiên", trong lòng nhói lên, có loại cảm giác bị phát hiện...

Bước vào phòng võ, bên trong không có ai.

Tiểu thái giám trực ban nói hoàng đế hình như đã tập võ xong, hiện tại đang tắm.

Ta ngoan ngoãn đứng ngoài cửa phòng tắm chờ đợi.

"Vào đây giúp trẫm thay quần áo." Trong căn phòng mây mù lượn lờ truyền đến tiếng lười biếng.

Ta nhìn trái, nhìn phải, không thấy bóng dáng tiểu thái giám vừa đứng bên kia đâu nữa, cả một gian viện rộng lớn thế nhưng chỉ còn lại một mình ta.

Do dự một lúc, ta đẩy cửa bước vào.

Trong phòng sương mù dày đặc, ấm áp dễ chịu, ta đi vào trong, mới nhìn thấy một bóng lưng vạm vỡ.

Ta không dám thở mạnh, cầm lấy quần áo trên giá bên cạnh bắt đầu giúp hắn mặc.

Mọi người đều biết, ta là một tiểu hoa yêu chăm chỉ nỗ lực, sau khi trải qua sỉ nhục vì không biết cởi quần áo tối qua, khiêm tốn thỉnh giáo hai thị nữ, liền học xong cởi quần áo và mặc quần áo.

Vừa lúc hoàng đế ở đây, có thể dùng hắn để luyện tay.

Hoàng đế không nói một lời đứng ở nơi đó, mà ta giống như đang thi cử, suy nghĩ nửa ngày, lục lọi trong đống quần áo, cuối cùng cũng giúp hắn mặc quần áo xong.

Ta đang chuẩn bị lui ra ngoài đến bên ngoài tiếp tục chờ, lại bị một lực mạnh kéo vào trong lòng ngực.

"Hoa Nhi vẫn là chưa quen thuộc lắm."

"Sao ngươi biết là ta?" Ta khó hiểu.

"Trên người Hoa Nhi có mùi hoa đào từ ngoài cửa đã bay vào rồi, sao có thể không biết được?" Hoàng đế cười nhẹ.

Hắn vuốt ve đầu ta: "Đi ra ngoài đi, ta tự thay quần áo."

Ta đỏ mặt bước ra khỏi phòng tắm, lúc này mới nhớ tới, hôm nay… ta vẫn chưa lấy được canh tránh thai.

Không lâu sau, ta được dẫn đến ngự thư phòng.

Nhìn thấy hoàng đế nhắm mắt lim dim ngồi trên giường, ta cầm lấy đĩa bánh hoa đào đã làm trước đó, nở nụ cười tươi rói tiến lên.

"Hoàng thượng, người có quên gì rồi không..." Ta nói nhẹ nhàng.

"Ừm?" Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, hơi hơi hé miệng.

Ta hiểu ý, đưa một miếng bánh hoa đào lên.

Hoàng đế nhìn qua tâm trạng không tệ, cười rất mê người.

"Muốn được ban thưởng?"

"Ừm ừm!" Ta gật đầu lia lịa.

Hoàng đế xoa đầu ta: "Điều Hoa Nhi muốn trẫm đều sẽ cho, trở về chờ đi."

Vì thế, ta nhận được khối ngọc hoa đào quý giá của hoàng đế, một đôi trâm hoa đào bằng ngọc, một viên dạ minh châu, một đôi bông tai hình nụ hoa đào...

Nhìn thấy Lý công công cho đám tiểu thái giám khiêng đến từng thùng một, ta mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo, nhưng ta chờ một bát canh tránh thai.

Cho đến khi thùng cuối cùng được khiêng vào, ta hoàn toàn tâm như tro tàn, canh tránh thai của ta sao lại không được mang đến...

Định là bọn họ quên rồi!

"Lý công công, Hoàng Thượng có phải còn có cái gì kêu ngươi mang cho ta?" Ta thử hỏi.

"Coi đầu heo nhà ta, nương nương với hoàng thượng tâm đầu ý hợp, ngài mới nhắc cho ta nhớ đấy."

Ta mừng rỡ khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ là quên mất thôi!

"Hoàng thượng bảo ta mang cho nương nương câu này, bảo ngài tập đi tập lại cho thật nhuần nhuyễn, hôm nay vẫn không đủ thuần thục, tối hoàng thượng sẽ đến kiểm tra."

Lý công công nhìn có vẻ không hiểu ý tứ sâu xa, nhưng khi ta nghe xong, mặt lại không kiềm được đỏ lên, hoàng đế là đang trách ta mặc quần áo cho hắn không đủ đẹp, thế mà lại không cho cả thuốc tránh thai...

Thật là quỷ hoàng đế keo kiệt!

Bóng tối dần buông xuống, ta vẫn còn đang trong phòng học cách phục vụ hoàng đế mặc quần áo, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vốn tưởng rằng là hoàng đế đến, nào ngờ lại là Hương phi dẫn theo một đám cung nữ hùng hổ xông tới.

Hương phi trực tiếp xông vào phòng ta, lúc này ta vẫn còn mặc thường phục, trên tay còn cầm bộ quần áo của hoàng đế mà Lý công công đưa cho ta để luyện tập.

“Cái con nhỏ này, dám giấu áo của hoàng thượng, thật là không biết xấu hổ!"

Ta không biết trả lời thế nào, áo của hoàng thượng và cảm thấy thẹn có liên quan gì với nhau chứ...

Đang lúc ta cố gắng suy nghĩ ý tứ trong đó, hai nha hoàn đi theo sau Hương phi đã xắn tay áo lao tới.

Các nàng nắm lấy ta, định lấy đi chiếc áo trên tay ta, sao có thể được! Nếu hoàng thượng biết, ta sẽ không bao giờ có được bát canh tránh thai nữa!

"Các ngươi buông ra!" Ta nắm chặt chiếc áo trong lòng ngực, không chịu nhượng bộ nửa phần.

Lại thêm ta có linh lực trợ giúp, cho nên hai nha hoàn kia không thể làm gì được ta, đã bị ta tông ngã xuống đất.

Ta ngồi xổm xuống đất, bảo vệ chiếc áo trong lòng ngực.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Hoàng thượng bước vào nhìn thấy một tiểu quý nhân đáng thương nhu nhược cố gắng bảo vệ chiếc áo của mình, thà bị phi tần địa vị cao bắt nạt cũng không chịu giao đồ của mình ra.

Nhưng hắn không biết, Tiểu Đào Hoa ta chỉ muốn một bát canh tránh thai mà thôi.

Mày kiếm của Hoàng thượng hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh băng, nhìn qua ẩn ẩn có ý tứ tức giận.

Hương phi nương nương lại là người không biết điều, thấy hoàng thượng đến, liền dán chặt vào người.

"Hoàng thượng~ ngài xem nàng ta, thật là không biết xấu hổ, lại còn giấu áo của ngài, không biết định làm gì." Hương Phi nương nương nũng nịu, ôm lấy hoàng thượng, ánh mắt chứa đầy tình cảm, vẻ mặt mê hoặc, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút động lòng, hoàn toàn quên đi chuyện vừa rồi.

Chỉ là hoàng thượng không để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ta đang ngồi xổm trên đất.

Ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra, hoàng thượng nhất định cảm thấy ta ngồi xổm trên đất là không hợp lễ nghĩa, hắn rất coi trọng mấy điều này...

Vì thế, ta từ từ đứng dậy, lén lút nhìn trộm hắn, xem hắn có tức giận hay không.

Nhưng trong mắt hoàng đế, ánh mắt của tiểu đào hoa lại chứa đựng ba phần ấm ức, ba phần đáng thương và bốn phần cẩn trọng.

Vì thế hoàng đế lên tiếng: "Sao, thứ trẫm ban thưởng, Hương Phi còn muốn can thiệp vào?"

Hắn liếc mắt nhìn Hương Phi một cái, cảnh cáo nàng.

Dù Hương Phi có ngốc nghếch đến đâu, cũng có thể nhìn ra hoàng đế bất mãn.

Nàng vội vàng xin lỗi: "Thì ra là vậy, ta đã hiểu lầm muội muội rồi!"

Nói xong, nàng tiến lên kéo tay ta.

Thực ra ta thấy Hương Phi cũng thân thiện, trước khi hóa hình, cũng là ở chung một viện với Hương Phi ba năm, hiện giờ thấy nàng, lại nhớ lại những khoảnh khắc khi làm một bông hoa đào nhỏ.

Ta mỉm cười đón lấy nàng, Hương Phi nương nương mọi mặt đều là số một, đặc biệt là thân hình, uyển chuyển mềm mại hình dung nàng không sai.

"Muội muội nhìn rất quen mắt, trên người có mùi hương rất giống với cây hoa đào trong viện của ta, hôm qua có phải đã đến viện của ta không?" Hương Phi nương nương đột nhiên nói một câu.

Ta cảm thấy không ổn, Hương Phi nương nương không lẽ có thiên nhãn, ta không khỏi nắm chặt tay đổ mồ hôi lạnh, tươi cười trên mặt cũng cứng lại.

"Cây hoa đào trong viện của ta một đêm biến mất không thấy tung tích, đây chính là cây hoa mà hoàng thượng yêu thích nhất, chẳng lẽ tối qua muội muội..."

Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể bất lực nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế đứng bên cạnh, rõ ràng không có hứng thú với chuyện này, lúc nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tiểu đào hoa, đột nhiên tâm trạng rất tốt.

"Hương Phi nói vậy, trẫm đột nhiên cảm thấy cây hoa đào rất hợp với Hoa quý nhân, viện này cũng chẳng có gì đặc sắc, Lý Thịnh, ngày mai ngươi đi Nội vụ phủ, bảo bọn họ chuyển hết cây hoa đào tốt trong cung đến viện của Hoa quý nhân."

Hoàng đế nhẹ nhàng khép lại chuyện này, ta thở phào nhẹ nhõm, không uổng công đối tốt với hắn, tiểu hoàng đế còn khá biết ơn!

Chỉ là sắc mặt Hương Phi nương nương không được tốt lắm, bèn cáo từ, ta còn muốn tâm sự với nàng, ôn lại chuyện cũ...

Chưa kịp phản ứng lại, hoàng đế đã tiễn hết những người khác, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.

Ánh mắt đào hoa mê hoặc của hắn nhìn chằm chằm vào ta như tối qua, ta sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, nếu lại ngủ cùng, ta cũng chẳng muốn uống canh tránh thai nữa...

"Hoa Nhi, chẳng lẽ nàng đang oán trách ta sao..." Hoàng đế nhẹ giọng gọi ta.

"Không có." Ta lắc đầu, lúc nãy hắn còn giúp ta giải vây cơ mà.

"Hôm nay uất ức cho nàng rồi... chỉ là chưa đến lúc động vào nàng ta, đợi thêm chút nữa." Hoàng đế ôm ta vào trong lòng ngực.

"Ta không sao." Ta nhỏ giọng nói.

Hắn vuốt ve đầu ta: "Hoa Nhi ngoan nhất, hôm nay không động đến nàng."

Dứt lời, hắn đặt ta lên giường, chúng ta nằm quay lưng lại với nhau, không ngờ ta lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm, ta mơ màng tỉnh dậy, bên cạnh giường trống rỗng.

Ta mò mẫm trong bóng tối, ở trong sân nhìn thấy hoàng đế.

Hắn khoác ánh trăng, nhìn qua rất cô đơn.

Không biết sao, ta muốn tiến lên ôm hắn.

Nhưng ông thổ địa nói, hoàng đế sợ nhất bị người khác nhìn thấy điểm yếu, nếu ta tiến lên, không chừng sẽ bị rơi đầu.

Ta suy nghĩ trước sau, muốn làm cho hắn vui vẻ hơn một chút.

Vì thế, ta hóa thành một trận mưa hoa đào, cánh hoa bay lả tả từ trên trời rơi xuống, dừng ở đầu vai hoàng đế.

Để cho trận mưa hoa thay ta ôm lấy vị hoàng đế cô đơn này đi.

Ta rón ra rón rén trở về phòng, giả vờ tiếp tục ngủ.

Sau một lúc, hoàng đế mới trở về.

Hắn ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm ta hồi lâu, ta bị nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, suýt nữa muốn mở to mắt.

Chợt nghe thấy hoàng đế vuốt ve mặt ta, nhỏ giọng nói: "Nếu nàng thật sự là đào hoa tiên thì tốt biết mấy..."
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom