• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-333

Chương 333





Chương 333: Đổi tên cho Đại Bảo



Hà Vân Phi không biết phải làm sao khi bị hỏi đột ngột như vậy, nhìn thấy Hoắc Minh Dương bế cậu bé, hai mắt nhìn Đại Bảo, tràn đầy cưng chiều, cô nghi ngờ không biết đây có phải thật hay không, vẫn là hổ phụ sinh hổ tử đều thông minh lanh lợi: “Đại Bảo.” “Tên con là Đại Bảo” Cô không dám nói tên thật cho Hoắc Minh Dương biết, cô sợ anh ấy sẽ biết sự thật, lại càng sợ kết quả của sự thật này.



Trước đây cô không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, bây giờ thì lo lắng sợ chuyện chẳng lành sẽ đến.



“Em sao vậy? Tên của thằng bé mà cũng không nói cho anh biết sao?” Anh ôm Đại Bảo, quay đầu nhìn Hà Vân Phi, lại nhìn đến Lữ Hoàng Trung đầy lo lắng.



Đại Bảo nhanh chóng đáp lại: “Con biết, con tên Hà Hạo Thần” Những đứa trẻ khác đều mang họ bố, nhưng Đại Bảo lại theo họ của Hà Vân Phi, làm cho anh sinh nghi ngờ.



“Chồng cũ của em cũng mang họ Hà?” Hoắc Minh Dương có cảm giác đã từng quen biết Hà Vân Phi, từng hành động nét mặt đều in hình bóng của người phụ nữ ấy, tim anh có chút loạn nhịp.



“Vâng, đúng vậy.’Cô ngượng ngùng, Đại Bảo toàn nói lung tung.



“Khi nào có thời gian thì đổi tên cho thằng bé đi” Lời nói của Hoắc Minh Dương như thánh chỉ, rất khó có thể thay đổi được.



Cô gật đầu đồng ý.



Sống trong sự giả dối không hạnh phúc chút nào.



Lữ Hoàng Trung đăm chiêu nhìn hai người họ.



Nhân cơ hội lúc Hoắc Minh Dương vào WC, anh nhanh chóng nói nhỏ với Hà Vân Phi: “Tôi cảm thấy Hoắc Minh Dương nhận ra điều gì đó rồi” “Tôi biết rồi, vừa bị hỏi như vậy tôi cũng rất sợ, nếu anh ấy biết thì…” Đại Bảo toàn nói lung tung như vậy rất dễ bị Hoắc Minh Dương phát hiện.



Bây giờ cô đã hết đường xoay sở, Lữ Hoàng Trung an ủi Hà Vân Phi, anh cảm thấy có điều gì đó đã vượt ra khỏi sự dự đoán của cô: “Hay câu nói hết ra đi, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng phải biết thôi” “Không thể nào, cậu bảo tôi phải nói với anh ấy như thế nào, cho dù là ai nói thì anh ấy cũng không tin đâu.” Cô lập tức lên tiếng phải bác, cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng cuối cùng cảm thấy không khả thi, cho dù đã cân nhắc kỹ thì cũng không có cách nào bình tĩnh chấp nhận việc này.



Thấy thái độ cứng rắn của cô, anh hiểu được rào cản trong lòng Hà Vân Phi: “Đại Bảo, con có thích bố Hoắc Không?” “Con thích” Đại Bảo ngoan ngoãn thừa nhận, mặc dù thằng bé không quen biết anh ta, nhưng nếu ở cùng với bố, thằng bé cũng rất thoải mái.



Được tận hưởng cuộc sống cùng với bố mẹ.



“Vậy từ nay về sau con đừng nói những chuyện không tốt với bố Hoắc, cũng đừng nhắc đến chuyện quá khứ, được không.’ Lữ Hoàng Trung kiên nhẫn khuyên nhủ cậu bạn nhỏ.



Đại Bảo chỉ lo rót nước từ chén trà trên bàn xuống cái chăn bông.



Quản gia bây giờ vẫn là người trước đây, chỉ là lớn tuổi hơn, tóc điểm vài sợi trắng, khuôn mặt vẫn không hề thay đổi chút nào.



Khi mang trà lên, ông cố tình nhìn Hà Vân Phi nhiều lần.



Sợ mình bị phát hiện, cô nhanh chóng quay mặt nói với Đại Bảo: “Con uống chút trà trước đi, điểm tâm mẹ sẽ chuẩn bị cho con sau, con có thích ăn món nào không?” “Bánh hoa quế thì sao?” “Tôi không thích.” Không phải cô vẫn thích ăn bánh này sao? Sau khi nhận được tín hiệu qua ánh mắt anh, Hà Vân Phi thích cái gì, bây giờ vẫn thích cái đó, trước kia không biết có cái gì, bây giờ thật sự thiếu chút đồ.



Những gì người khác không thể cho thì chỉ có Lữ Hoàng Trung mới có.



“Cảm ơn cậu, lúc nào cũng nhớ đến tôi” Cảm động không có nghĩa là tình yêu, cho dù ngay cả khi yêu Hoắc Minh Dương, những gì cô ấy thể hiện cũng chỉ là sự lạnh lùng mà thôi, việc bày tỏ lòng biết ơn một cách trôi chảy như vậy lại càng khó hơn.



“Tôi không biết phải nói như thế nào, nhìn bộ dạng cậu bây giờ không tốt chút nào, có chuyện gì nhớ phải nói cho tôi trước tiên.” Anh nhẹ nhàng an ủi cô, làm cho tinh thần Hà Vân Phi phấn chấn hẳn lên.



Không lâu sau Hoắc Minh Dương đi ra ngoài.



“Hai người đang nói chuyện gì vây?” Anh cảm thấy ngay lúc này Hà Vân Phi đang nói dối anh chuyện gì đó, cho dù cô ấy không nói ra, anh cũng có thể cảm nhận rất rõ..



Hà Vân Phi thực sự không biết có cách nào để biến bản thân theo cách mình muốn, hơi kém so với bản thân mình một chút.



Trước đây cô không nghĩ là có chuyện gì, nhưng bây giờ có quá nhiều thứ khó khăn không thể hiểu nổi.



Cô không biết cái gì đã biến cô thành cái bộ dạng như bây giờ.



“Không có gì đâu, bọn em chỉ tâm sự vài câu thôi.” Cô bình thản nói làm cho Hoắc Minh Dương nuốt những điều mình sắp nói lại.



Điểm tâm được mang đến, Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi chơi đùa cùng Đại Bảo, Lữ Hoàng Trung không có biểu hiện gì khác lạ, mặc dù không cảm thấy xấu hổ nhưng ba người đều ở đây cùng một đứa trẻ.



Ngẫm lại thấy không phù hợp chút nào. “Chuyện của cậu tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, khi nào cậu ra tòa” Hà Vân Phi ngay lập tức hiểu vấn đề, gật đầu nói: “Vâng, càng sớm càng tốt, em không thể chờ đợi được nữa rồi: Bây giờ mọi người ở đây mới nhớ ra, từ lúc về đến giờ không nhìn thấy Tô Thanh Anh.



Ở sân bay đã lạc mất Tô Thanh Anh rồi.



Gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh mà cô ta không chịu nhấc máy.



Hà Vân Phi tưởng Hoắc Minh Dương sẽ lo lắng ra ngoài tìm cô ta, nhưng anh ấy ngồi trên sofa không làm gì cả: “Không sao, cô ấy lớn như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chúng ta có phải bố mẹ cô ấy đâu mà quản được nhiều chuyện như vậy.” Mọi hành động của anh ấy khiến Hà Vân Phi không biết phải làm gì.










Từng hành động của Hoắc Minh Dương dường như đang nói cho cô biết rằng bản thân anh ấy đang nỗ lực để hiểu cô, cho cô một cảm giác an toàn.



“Không sao đâu, nếu anh lo lắng thì cứ tìm cô ấy đi, em không nói gì đâu.” Cô cố gắng mở lòng, không muốn cho người khác có cảm giác bất an.



Cô không rõ mình và Hoắc Minh Dương đang là mối quan hệ gì, nhưng thái độ của Hoắc Minh Dương đã bộc lộ ra hết suy nghĩ của anh ấy.



Cô hoàn toàn không bao giờ sẽ nghĩ đến việc bị anh phản bội.



“Không phải đi tìm, chắc cô ấy về nhà rồi.” Chỉ cần bị thương, cô ấy sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, khác xa với quá khứ.



Anh rất hiểu Hà Vân Phi, cho nên bất luận ra sao, anh đều không muốn làm tổn thương cô ấy.



Cô hiểu tính tình Hoắc Minh Dương rất rõ, không bao giờ anh làm tổn thương cô ấy.



“Đừng lo lắng, em không sao.” Cô an ủi, Lữ Hoàng Trung nhìn Hoắc Minh Dương: “Anh thực sự có thể bỏ Tô Thanh Anh sao?” Nhìn Hoắc Minh Dương không nói lời nào, hình như tâm trạng không được tốt, không biết mọi thứ có dễ dàng thay đổi không, ban đầu có thể thảnh thơi chút, nhưng hiện tại không cách nào thành như vậy được “Tôi đã kết hôn, có vợ con rồi, cậu nói linh tỉnh cái gì vậy” Anh cau mày không vui, rất để ý đến tình cảm với Hà Vân Phi.



“Tốt nhất cậu nên như vậy, nếu cậu đối xử tệ bạc với cô ấy, thì tôi sẽ cướp cô ấy về từ tay cậu.’ Lữ Hoàng Trung không hề che đậy tình cảm với Hà Vân Phi, một chút cũng không có.



Có thể trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn hiểu được, bất luận dù có ra sao, anh chỉ mong Hà Vân Phi có một cuộc sống tốt nhất.



Những thứ khác đều không quan trọng Có lẽ sự thay đổi chóng mặt của Hoắc Minh Dương khiến anh khó xử.



Ngay từ ban đầu, anh chỉ nghĩ đơn giản là sống hòa thuận cùng Hoắc Minh Dương một thời gian thôi, nhưng càng ngày anh càng thấy Hà Vân Phi đã bị anh ta biến thành bộ dạng như bây giờ.



Những ảo ảnh duy nhất trong lòng anh giờ đã tan biến.



“Được tôi biết rồi” Anh lo lắng sự chênh lệch với Hoắc Minh Dương, muốn thay đổi thực tại, nhưng cuối cùng đành bất lực.



Anh thà làm điều gì đó mà không có chút tự nguyện nào, hơn là làm thế nào để thay đổi sự khác biệt giữa Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi, điều khó khăn nhất, bất luận kết quả có ra Sao.



“Tốt nhất là nên như vậy” Anh chọn cách im lặng, chúc phúc Hà Vân Phi có thể giống như suy nghĩ của mình.



Hiểu rõ tính cách của Hà Vân Phi, cô bắt đầu không giống với bản thân ngày trước, sự thay đổi của Hoắc Minh Dương làm Hà Vân Phi khó chấp nhận được.



“Tôi đi trước đây, có chuyện gì cứ tìm tôi” Lữ Hoàng Trung nói với Hà Vân Phi, cũng không thèm để ý đến Hoắc Minh Dương, bây giờ anh hoàn toàn chỉ lo lắng về Hoắc Minh Dương.



Sợ Hoắc Minh Dương sẽ thay đổi, hoặc anh ta không muốn Hà Vân Phi.



Không muốn Hà Vân Phi phải khóc thêm một lần nào nữa.



“Cậu nhanh chóng giúp tôi việc kia đi” Hà Vân Phi nhắc nhở, chờ anh ta đi rồi mới gật đầu.



Lúc anh ta rời đi, Hoắc Minh Dương ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng rất nặng nề.



“Anh lo lắng về Tô…” “Em đừng nói gì, nếu em cho rằng anh thật sự thích Tô Thanh Anh như vậy, thì không cần nói đâu, anh không muốn em hiểu lầm, người khác không tin tưởng làm cho anh rất khó chịu.” Trong lòng anh âm thầm chịu đựng bất mãn, nhãn nại nghe những lời Hà Vân Phi, không muốn phá hỏng hôn nhân của bọn họ.



Anh chỉ hy vọng có thể sống hòa thuận cùng Hà Vân Phi, tìm ra những khuyết điểm của mình, cố gắng thể hiện nó một cách trọn vẹn.



Điều khổ sở hơn là cho cuối cùng điều cô lựa chọn như thế nào, đều không có cách nào làm được điều mình muốn.



“Trong lòng em không thoải mái chỗ nào, phải mau nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của em” Anh đã biết bản thân muốn gì, từ sự thờ ơ ban đầu đến giờ, cô ấy hoàn toàn không thể chịu đựng được vết thương của mình.



Từng ánh mắt, từng hành động của Hà Vân Phi đều khiến cho người khác có cảm giác không an tâm, anh không biết phải hỏi gì, dần dần anh có chút cáu kỉnh, châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhanh chóng vứt nó đi, Cố Vân Phi không thích mùi khói.



“Không còn gì nữa đâu, em nghỉ ngơi sớm đi, cần cái gì thì mau chóng nói cho anh biết, anh sẽ làm tất cả để chăm sóc em, hỗ trợ em, bảo vệ cho em, cho nên em cũng đừng suy nghĩ lung tung, không cần phải khổ sở, đừng nghĩ đến những chuyện không hay: Anh an ủi cô, một chút lo lắng cũng không có.



Thời gian đầu, cô có thể được coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ mọi thứ khiến cô cảm thấy khó chịu và đau khổ đến không ngờ.



“Thực ra em cần một cái gì đó, hoàn toàn có thể nói cho anh biết.” Anh biết mình thật sự cần một thứ gì khác, quan trọng nhất chính là làm cho chính mình cảm thấy được không hối hận.



“Anh biết rồi, nếu em cần gì em sẽ nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em.” Anh trìu mến nói, có rất nhiều điều anh muốn nói với Hà Vân Phi.



Nhưng cuối cùng không thể nói ra được, nhìn vẻ mặt anh, tám phần là có chuyện không vui, nếu như có chuyện ngoài ý muốn nào đó Tô Thanh anh về đến nhà.



Toàn thân bất động nằm trên giường, hoàn toàn không tìm ra được lối thoát.



Cả nhà họ Tô nhìn Tô Thanh Anh, tám phần đoán ra đã có sự tình gì rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom