• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (2 Viewers)

  • Chap-320

Chương 320





Chương 320: Tô Thanh Anh mất tích



Cô đã biết mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ, cho nên liền nghĩ cách để nhanh chóng hỗ trợ.



Phiên dịch viên và luật sư cũng đã được sắp xếp. “Nếu như đã sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, hy vọng anh có thể nhận được một câu trả lời thỏa đáng cho lựa chọn của anh.



Tôi cũng hy vọng có thể duy trì kỷ lục bất bại của tôi” Đây là kết quả hai bên cùng có lợi, thể hiện ngay trên mặt Hoắc Minh Dương khi đang ăn. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, tất cả đều không thể thoát khỏi phạm vi của anh.



Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?”



Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết”



Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.



Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…



Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.



Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.



“Em không sao.



Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.



“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.



Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.



Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.



Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.



Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.



Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.



Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.



Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây. Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.



Cô không ngờ nơi này lãi đông đúc thế, đó giờ bà Hoắc vẫn là người cô sợ hãi nhất.



“Cuối cùng con cũng chịu tới đây rồi hả?” Bà Hoắc nói chuyện cực kì khó chịu, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Hà Vân Phi một cái, xem cô thành không khí và chỉ trách móc nói chuyện với Hoắc Minh Dương chỉ trích, trong mắt là vẻ thất vọng.



“Con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này” Anh thật lòng xin lỗi, cũng cực kì áy náy khi không thể giải quyết được việc của bản thân mình.



Bà Hoắc thất vọng không lời nào có thể diễn tả được: “Con áy náy? Con áy náy thì có ích lợi gì, tối hôm qua tại sao điện thoại con không có người nghe máy?” Điện thoại vẫn nằm ở văn phòng, phòng nghỉ cách âm quá tốt nên hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ là lời giải thích này căn bản không có tác dụng gì, bà Hoắc không hỏi anh tối qua ở với ai, làm những gì là đã nể mặt anh lắm rồi.



“Cô chính là Hà Vân Phi đấy ư?” Một người phụ nữ luống tuổi nước mắt đầy mặt đi tới: “Cô là Hà Vân Phi phải không? Vậy cô có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc con gái tôi bị cái gì không?” Nói thế thì chắc chắn đây là mẹ Tô Thanh Anh rồi, còn trẻ thế này thì chắc hẳn là mẹ kế.



“Con gái của bà tự sát là chuyện của cô ta, nếu cần thì có thể tìm cho.



cô ta một bác sĩ tâm lý” Không cần biết có bao nhiêu người, cô không phải là người có thể chấp nhận chịu uất ức nên bắt đầu nói lại.



Dù ở đây có mẹ chồng tương lai hay là mẹ kế và đằng sau là chồng chưa cưới cô đều không quan tâm, cô không đến đây để mọi người trút giận.



Cô đã nhận ra tại sao Hoắc Minh Dương không muốn để cho cô cùng đi.



Nhưng mà bây giờ cô thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn để cho mọi người chỉ trích mắng mỏ mình, khiến cho tất cả mọi người nói cô là kẻ thứ ba.



Rõ ràng cô với Hoắc Minh Dương mới có quan hệ vợ chồng.



“Tôi không cần biết tại sao mọi người lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, theo phương diện pháp luật, tôi không có lý do hãm hại cô ta, thứ hai là các người không có bằng chứng, tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô ta.



Thứ ba, tôi là luật sư và cũng là người có quốc tịch Mỹ, hành vi của các người là vu oan giá họa cho người khác và nó phạm pháp nên tôi có thể kiện các người tội vu khống, phỉ báng, phá hủy quan hệ hữu nghị của hai nước…” Cô nói xong thì nhìn thấy đám người bị chọc tức điên, ai cũng trợn tròn mắt, giơ tay hận không thể đánh co.



Cô có thể nhận ra hận ý trong mắt bố Tô, cô cười cười giả vờ thoải mái nói: “Còn nữa, tôi lên tòa luôn có phần thắng trăm phần trăm, nếu tôi xảy ra bất kì chuyện gì bất ngờ nên chuyện này phải để lại cho cảnh sát quốc tế, trừ khi các người nghĩ mình có thể giải quyết êm xuôi tất cả mọi thứ”



“Cô Hà Vân Phi, nói thế nào thì cô cũng đang là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác, một ngày trước Minh Dương mới quyết định kết hôn với Tô Thanh Anh” Bố Tô không phải người bình thường, lập tức che dấu hận ý sau đó thay bằng vẻ đạo mạo nói đạo lý.



“Tại sao lại trách tôi? Theo tôi được biết, trước khi đến với tôi thì anh ấy đã quyết định phải chia tay rất nhiều lần rồi, Tô Thanh Anh cũng biết đấy” Lời cô nói khiến mọi người tròn mắt nhìn nhau, nhất là bà Hoắc, tất nhiên bà biết Hoắc Minh Dương đòi chia tay rất nhiều lần, chỉ là bị bà ngăn cản.



Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này”










“Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc. Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng .



Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.



Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.



Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.



“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.



“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.



“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.



Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.



Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt”



Hà Vân Phi chính là loại người vô cùng tập trung làm việc, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, vì vậy luôn tập trung vào công việc của mình, không bao giờ rời mắt cho đến khi viết xong bản thảo.



Thái độ nghiêm túc này khiến Hoắc Minh Dương đau lòng không thôi, liên tục bảo cô đừng viết nữa, nhưng Hà Vân Phi không quan tâm chút nào, chuyện công việc, cô không thể lơ là.



“Đừng nói chuyện.” Cắt ngang giọng nói của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến một số luật sư và nhân viên khác giật mình.



“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.



Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.



Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.



Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.



Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.



“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.



“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.



“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.



“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.



“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.



Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.



“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.



Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.



“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.



Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.



Gõ cửa, người đàn ông bên trong nhìn lướt qua Lữ Hoàng Trung rồi lại nhìn sang Hà Vân Phi, sau đó nói: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không có là không có” “Trước đó người cùng quê của chú đã nói chuyện này rồi, bây giờ người đó đã thừa nhận hết, tại sao chú lại không chịu giao bằng chứng ra đây?” Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi trước, bằng chứng này cực kì quan trọng, bản ghi âm độc nhất vô nhị đó chính là chứng cứ mấu chốt để xác định tội lỗi của Tô Thanh Anh.



Nếu như nơi này là Giang Ninh, anh nhất định phải khiến những người này không thể lăn lộn ngoài đời.



Trở lại phòng, anh an tâm ôm lấy Hà Vân Phi nghỉ ngơi, không nỡ để cô bị thương một chút, nhưng lại lần lượt tự cho mình là đúng, khiến cô vất vả như vậy, nằm mơ mà miệng không ngừng nói đừng làm thế này đừng làm thế kia.



Anh võ nhẹ vào lưng Hà Vân Phi an ủi cô, không bao lâu sau cô mới thở ra nhẹ nhàng, chìm vào giấc ngủ sâu.



Tám giờ tối, có người gõ cửa, đến đưa cho Hà Vân Phi những tài liệu đã hoàn thành.



Hoắc Minh Dương miễn cưỡng đứng dậy, mở cửa nhận tài liệu, vì sợ người khác lại gõ cửa đánh thức Hà Vân Phi.



Nhưng khi anh đứng lên, Hà Vân Phi đã tỉnh rồi, ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đang cầm tập tài liệu. “Bây giờ là mấy giờ rồi?” “Em tỉnh rồi sao? Đói bụng không?” Hoắc Minh Dương cầm cuốn sổ đặt lên tủ đầu giường của Hà Vân Phi, ngồi xổm trước mặt cô nói.



Hà Vân Phi chớp mắt, để bản thân thích ứng với ánh sáng trong phòng.



“Sao anh không đánh thức em sớm hơn, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Mọi người đều ngồi đây trước khi cô ngủ, giờ tỉnh dậy ai cũng không thấy.



“Đã xong rồi, em đừng lo lắng, ngày mai phiên tòa sẽ diễn ra, hôm nay em nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần” Hà Vân Phi thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, lại không thể nói ra là không ổn chỗ nào.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom