• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-315

Chương 315





Chương 315: Trang điểm đậm







“Anh thực sự rất mệt, không biết mình nên làm gì” Anh thở dài, đối với bản thân mình một cách cũng không có.



Biết rằng nhiều việc không cần anh chuẩn bị trước vất vả như vậy, rối rít đi theo phía sau xin lỗi, nhưng nhìn thấy Hà Vân Phi không vui, anh cũng không vui. “Thật sự rất đau sao?” Hà Vân Phỉ lắc đầu, lúc đầu không đau, bây giờ cũng không đau nữa, nhưng vết sẹo không đẹp.



Sử dụng kem che khuyết điểm để che phủ một lớp.



Sau đó, trang điểm cho bản thân, “Em có làm anh mất mặt không?” Với khuôn mặt và hình tượng này của Hà Vân Phi, đây là lân đầu tiên tham gia một dịp quan trọng đối với Hoắc Minh Dương như vậy, thành thật mà nói, cô vẫn rất lo lắng.



Hoặc Minh Dương lắc đầu, đưa Hà Vân Phi lên xe, hai người đi đến nhà tạo mẫu.



“Tôi có, tôi sợ cô ta sẽ giết người diệt khẩu sau khi chuyện này qua đi nên vợ tôi cố tình giữ lại một đoạn ghi âm lén” Nói xong bèn vào nhà lấy một chiếc điện thoại cũ ra, thử vài lần vẫn không mở máy được nên vội vàng vào trong tìm sạch điện thoại, tìm một vòng vẫn không thấy, khi anh ta sắp từ bỏ thì mới thấy sạc ở nơi nào.



Chiếc điện thoại cũ kĩ run lên một lát và màn hình sáng lên, cô cười nhìn Lữ Hoàng Trung, đó là sự sung sướng không nói nên lời.



“Em rất muốn báo thù cho mẹ” Người ta đã cố tình hãm hại người vô tội, dù không thể trừng phạt được Tô Thanh Anh thì cũng sẽ tạo thành một trận động đất ở thành phố này, ít nhất với thân phận của cô ta bây giờ thì chuyện này không thể bị gạt sang một bên.



Hoắc Minh Dương hoàn toàn không có ý rời đi, làm cho Hà Vân Phi rất khó chịu, “Tâm trạng em không phải rất tốt, anh muốn cái gì, mau nói cho em biết” “Làm gì mà tuyệt tình như vậy? Anh sẽ rất tổn thương nếu em đuổi anh đi như thế này đấy” Nói xong, làm biểu cảm đau lòng, tỏ ý rằng cô thực sự đang rất buồn.



Hà Vân Phi mừng rỡ thanh nhàn, xem ra Tô Thanh Anh vẫn chưa tỉnh lại, lân này cô đến đây công cốc rồi: “Xem ra lần này tôi đến công cốc rồi.” Cô cười cười, chẳng hề để ý nói: “Tôi định nói chuyện với cô ta một chút nhưng không ngờ vẫn chưa tỉnh dậy, thế thì tôi xin phép đi trước.ˆ Nói xong cô đã nhanh chóng đi mất.



Hoắc Minh Dương hỏi một tiếng, cô cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.



Vừa rôi, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến cho cô, nói đã tìm được người làm chứng cho chuyện lần đó.



Chỉ cần người này sẵn sàng đứng ra làm chứng thì tất cả mọi thứ sẽ dễ bàn.



Chỉ có thể đặt hi vọng vào người đó thôi, nếu Tô Thanh Anh đã thực hiện những âm mưu đen tối đó thì chắc không sợ bị người ta vạch trân, cô có thể đòi lại công bằng cho những chuyện năm đó.



“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.



Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.



“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.



Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.



“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.



Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.



Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.



Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.



Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.



“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.



“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.



“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.



“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.



Không bao lâu, thời gian của họ sắp đến, Hoắc Minh Dương sắp xếp lễ tân giúp anh chuyển đồ đến khách sạn nơi anh ở.



Hai người lên xe phóng đến địa điểm đã định ban đầu.



“Em mua không vui, đợi chúng ta tuần này được nghỉ đi mua vài thứ cho em” Anh cười nói với Hà Vân Phi, cảm thấy bây giờ Hà Vân Phi tâm trạng rất tốt.



Tại sao tin động trời thế này lại có thể xảy ra được? Cô vội vàng gọi Hoắc Minh Dương: “Dậy thôi, mau dậy đi!” Tối hôm qua Hoắc Minh Dương bận trông chừng cho cô, đến sáng mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị Hà Vân Phi gọi tỉnh: “Làm sao vậy?” “Anh có biết là chuyện gì xảy ra không?”



Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?”










Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết”



Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.



Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…



Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.



Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.



“Em không sao.



Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.



“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.



Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.



Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.



Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.



Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.



Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.



Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.



Điều này khác với ở đây, không có tiền mừng, tất cả đều kèm theo lời chúc phúc.



Biết được thân thế của Hoắc Minh Dương, mọi người bắt đầu võ tay và lần lượt cụng ly với anh. Là người thân thiết nhất với anh, Hà Vân Phi cũng nở một nụ cười phía sau anh.



Nhiều thứ không biết, không ai đảm bảo được điều gì, nhưng chỉ có thể uống càng ít càng tốt.



Và đã chọn rượu trái cây, nồng độ cồn không quá mạnh.



Cô rất tò mò về vị phu nhân tổ chức sinh nhật lần này là ai, cô nhìn thấy như vậy chắc cũng không phải người bình thường.



Hoắc Minh Dương ra ngoài giao lưu, để cô ở cùng phu nhân.



Cô có thể nói chuyện trôi chảy với vị phụ nhân này này bằng tiếng Anh: “Cô thật may mắn, chồng cô tài năng xuất chúng như vậy” Những người phụ nữ khác gật đầu nịnh hót. Hà Vân Phi cúi đầu ngại khi nghe họ nói như vậy, mặc dù mình không biết ngại ngùng là gì, nhưng thực tế rất nhiều người hiểu lầm cô.



Chỉ là những điều này không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.



Phải biết rằng ban đầu nhiều người không coi trọng họ, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh Dương không đơn giản nói một câu là thông qua.



“Cảm ơn, anh ấy quả thực rất ưu tú” Hoắc Minh Dương không bao giờ phủ nhận sự ưu tú của mình, trong đám đông lại có một sức hấp dẫn có một không hai, chiều cao của anh không hề thua kém một nhóm người da trắng.



Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được anh, người đàn ông như vậy khó có thể khiến cô không động lòng.



“Quý trọng duyên phận của hai người thật tốt, tôi thấy được cậu Hoắc rất thích cô đấy” Giọng điệu của bà ấy tràn đầy ca ngợi, Hà Vân Phi ngượng ngùng cười, trong lòng cô biết người khác khen mình tốt hay không là vì sự †ồn tại của Hoắc Minh Dương, để lựa ý hùa theo Hoắc Minh Dương.



Tự biết điều kiện của mình như thế nào, nếu không có Hoắc Minh Dương thì sẽ chẳng mấy ai chú ý đến cô.



Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì đối với cô, bất kể Hoắc Minh Dương làm gì hay phải đối mặt với lựa chọn nào, cô đều không quan trọng.



“Cảm ơn bà, tôi sẽ làm vậy” Anh đứng từ xa dõng dạc nói chuyện với mọi người, anh có thể nói nhiều thứ tiếng, điều này khiến Hà Vân Phi ngạc nhiên, thậm chí anh không cần phải dẫn theo thông dịch viên đi bất cứ đâu.



Anh có thể làm mọi thứ một mình.



Ban đầu, cô không để ý đến Hoắc Minh Dương là người như thế nào, lựa chọn như thế nào. Bây giờ, cô chú ý nhiều hơn, không chỉ một chút, mà là rất nhiều, thậm chí bắt đầu đoán mọi hành động và mọi lựa chọn của anh.



Một chút, tính mạng của anh quan trọng biết bao nhiêu, đã thấm nhuần với sự tồn tại của Hoắc Minh Dương.



Anh như một lời nguyền, để lại dấu ấn trong tâm trí cô, nhìn anh vui hay buồn cô cũng sẽ vui, cũng sẽ buồn.



Trong lòng có chút gì đó, dần dần trở nên rõ ràng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom