• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-299

Chương 299





Chương 299: Lữ Hoàng Trung kịp thời giúp cô







Thật ra thì đổi thành bất kỳ ai, xảy ra chuyện như vậy, đều là không quá dễ dàng chấp nhận. Anh không biết nên nói cái gì, dù sao cảm thấy tốt là được” Cô không tính đi gặp Tô Thanh Anh, một là cảm thấy không cái đó cần thiết, thứ hai không có chuyện tốt lành gì, thứ ba ngay cả lời cũng không có gì muốn nói cùng cô.



“Ừ, tôi biết, chẳng qua là cảm thấy cô ta khá khổ sở, lâu như vậy còn chưa quên chuyện đã qua” Nói không mất mát là giả, dù sao phải đi đối mặt một số thứ, mới có thể nhìn sáng suốt.



Bây giờ cô giống như con kiến trên chảo nóng, bất kể Hoắc Minh Dương nói thế nào, cô thì nghe thế đó, cũng không tin lời người khác.



“Em không cần lo lắng, chuyện gì anh cũng giúp em xử lý được, em chỉ cân không quên chuyện em nên làm, lúc nào muốn tố cáo Tô Thanh Anh, em nói anh là được.” Anh đưa tay dắt tay Hà Vân Phi, dùng sức siết chặt, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, khiến cho cô có thể tử tế chấp nhận tất cả những thứ đang nắm trong tay giờ khắc này.



Cô đã bị anh đầu độc, không biết mình đang suy nghĩ gì, tóc chợt nóng lên, cái gì dứt khoát nên làm cũng đã chuẩn bị xong, cũng không cần Lữ Hoàng Trung giúp.



Anh nói, khiến cho cô dân dần khôi phục bình tĩnh, cô cũng không ghét tiếp xúc người đàn ông này, cũng không bài xích Hoắc Minh Dương, nhưng tóm lại có ít thứ nói không thông.



Cô không cần.



An Gia Khải hoảng hốt hồi lâu, lòng bàn tay đột nhiên gắt gao siết thật chặt khối ngọc bội trong tay.



Hình như đến bây giờ anh mới hơi hiểu, cô không thích anh, cho dù đã lên giường, anh lấy đi lần đầu tiên của cô, cô vẫn không thích anh.



Trong lòng cô vĩnh viễn chỉ chứa một người đàn ông tên Mộ Cẩn Hiên, trong mắt của cô anh chỉ là một chuyện cười.



Nghĩ tới đây anh chợt hiểu, thì ra mấy ngày nay khuôn mặt cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, ân cần làm bạn, tất cả đều chỉ vì hiện tại không chào mà đi.



Đây đại khái là quyết định khó khăn nhất của anh bây giờ, phải thế nào đối mặt tình cảm này, anh định mang Hà Vân Phi vê nhà.



Nếu như Nhà họ Lữ có thể chấp nhận Hà Vân Phi là tốt nhất, nếu như không chấp nhận nổi, vậy thì suy nghĩ biện pháp khác, tóm lại anh không thể khiến cho Hà Vân Phi một mình chịu khổ, cũng không muốn khiến cho cô lo lắng sợ hãi.



Hà Vân Phi không biết Lữ Hoàng Trung nghĩ gì, cũng không có cân nhắc nhiều như vậy, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy, mình phải làm gì, không phải làm gì, cũng không cân nhắc những thứ khác.



Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, trong lòng cũng không có sa sút gì, chỉ là lo lắng nói không chừng lúc nào sẽ có thứ phải thay đổi, càng nói không chừng lúc nào anh lập tức mất đi hết thảy vốn có.



nhiều năm vẫn qua lại thân mật như vậy.



Mới không xé rách mặt nói chuyện.



Thấy Tô Thanh Anh không sao, Hoắc Minh Dương liền rời đi trước.



Anh nhìn thấu cô rồi, anh chưa từng hận người phụ nữ nào giống như bây giờ.



Anh ngồi rất lâu, tỉnh táo lại, rồi lại cười lạnh.



Anh có tư cách gì hận cô? Thân Thiên Tình cũng không có đùa bỡn anh, cũng không lừa gạt tình cảm của anh, cô đã sớm cự tuyệt khi anh tỏ tình, cô cũng không đồng ý lời cầu hôn của anh, cũng không nói qua làm bạn gái của anh, thế nên, bây giờ cô bỏ đi, thì có quan hệ gì đến anh đâu? Hiện tại nếu như cô có bạn trai khác, anh cũng không có tư cách đi ngăn trở. . . . . .



An Gia Khải lăn qua lộn lại suy nghĩ, trong đầu chỉ nghĩ đến cô, anh nghĩ đến tâm cũng đau đớn, vẫn không hiểu, tại sao cô không thích anh dù là một chút xíu.



Không biết lòng bà bao lớn, nhưng tóm lại là mẹ ghẻ bị Tô Thanh Anh chọc tức, có mẹ ruột ở đây, Tô Thanh Anh cùng mẹ ruột chung đụng hòa hợp rất nhanh.



Rốt cuộc quan hệ thân sơ xa gần vẫn có quan hệ rất lớn, ban đầu cô cảm thấy mình bất kể làm gì đều có thể tử tế sống chung cùng người này, bây giờ bất quá cũng chỉ như vậy.



“Con không muốn nói gì, thật rất mệt mỏi, nhức đầu lắm, chuyện giữa hai chúng con, đã ép con không thở nổi” Tô Thanh Anh nhắm mắt lại, không muốn nói với bất kỳ ai cái gì, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Hoắc Minh Dương, thần thái cùng cử động người kia, khiến cho cô lo lắng mất mát.



“Con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sớm nghỉ ngơi.” mẹ Tô Thanh Anh nói xong, trước hết ra khỏi phòng bệnh, phải biết đối với bà mà nói, có rất nhiều chuyện phải hoàn thành, nhưng bây giờ ngay cả một chút cũng không làm được.



Không nói những thứ khác, chỉ nói quan hệ nhà họ Hoắc cùng nhà họ Tô, nếu Tô Thanh Anh nằm ở trên giường chưa gượng dậy nổi như vậy, chắc là sau này cũng rất khó hòa thuận hợp tác nữa.



Nhà họ Hoắc cũng hiểu rất rõ điều này, từ sau khi thông báo cô liền chạy tới, một mực ở đây không đi đâu.










Hai nhà cố gắng duy trì quan hệ lẫn nhau như vậy, bắt đầu không ngừng tìm phương pháp sinh tồn thích hợp.



Cô đã không còn bất kỳ thứ gì khiến cho Hoắc Minh Dương bận tâm, bây giờ còn lại bất quá là tư cách thanh mai trúc mã.Bố, con sẽ không bỏ qua” Không biết lấy lên dũng khí bao lớn, cô mở miệng nói, cảm giác dạ dày nhộn nhạo, khiến cho cô chịu không nổi.



“Đừng tỏ ra uất ức như vậy, bất kể như thế nào, con đã làm làm hết sức mình, theo ý trời!” Bà cười nói, định hóa giải lúng túng, nơi này một nhà ba người, bà giống như là một người ngoài, nói chuyện cũng không có ý nghĩa, không tìm được đề tài, nhưng cũng không muốn khiến cho mẹ ruột Tô Thanh Anh chiếm thượng phong.



Rõ ràng Tô Thanh Anh phẫu thuật liền gọi điện thoại cho bà, kết quả bây giờ đến, phẫu thuật đều đã xong theo kế hoạch làm việc.



“Được rồi, bà có thể đi về nghỉ ngơi, con gái tôi tôi tự mình chăm sóc là được” Bà Tô ngẩng đầu đối diện mẹ ghẻ Tô Thanh Anh, mặc dù nhìn trẻ hơn mấy tuổi, nhưng trên thực tế cách biệt xa lắc.



Hai người trong bệnh viện huyên náo một hồi, Tô Thanh Anh vốn đã rất khó chịu lúc này cảm thấy đầu sắp nứt ra.



“Mẹ, mẹ trở về đi thôi” Tô Thanh Anh vừa mở miệng, nhưng là đuổi mẹ ruột mình đi, ngay cả mẹ ghẻ cô cũng sửng sốt, sau đó đắc ý nhìn mẹ ruột cô một cái, đứa trẻ nói như vậy, bà cũng không có lý do gì ở mãi chỗ này.



“Mẹ, con đã trở về, sau này con sẽ không đi nữa, không bao giờ rời xa ba mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ đừng đuổi con đi, con muốn ở bên cạnh mẹ cả đời, mẹ. . . . . .”



Thiên Tình oa oa khóc, gắt gao ôm chặt lấy Hoan Nhan không buông, Thân Tống Hạo nhìn con gái khóc mịt mờ, vốn dĩ cố nhịn, kết quả hốc mắt cũng đau xót, quay mặt qua rơi lệ.



Đứa con gái này, từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, lớn lên lại cố ý một mình đi tìm thanh mai trúc mã của mình, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, bây giờ nhìn cô khóc sướt mướt như thế, trong lòng đã sớm đau xót không chịu nổi, hận không thể mang cái gì tốt nhất thế giới đưa đến cho con gái.



Hoắc Minh Dương đã khiến cho người nhà họ Tô nhức đầu, người đàn ông này làm đủ tất cả chuyện nhà họ Tô không muốn anh làm.



Ban đầu lúc tay Tô Thanh Anh còn tốt, kết quả bị anh làm hại không thể đánh đàn nữa.



Đây đối với một người đàn bà mà nói tàn nhẫn bao nhiêu, không cần nói cũng biết.



Nhưng nhiều năm sau, cũng không thấy anh có bất kỳ bận tâm cùng hối hận, một thái độ dửng dưng như thường lệ, nhà họ Tô nắm thái độ Hoắc Minh Dương không đúng, cũng coi như không rõ rốt cuộc nhà họ Hoắc mong muốn cái gì.



Chỉ có thể mò mẫm như kẻ mù sang sông, cảm giác có cái gì hữu dụng kịp thời chia sẻ cùng bọn họ.



Lựa chọn của Tô Thanh Anh là bất ngờ, có thể tìm được người đàn ông như Hoắc Minh Dương, làm sao có thể buông tay.



Đại khái là thái độ cùng giọng điệu cô bây giờ quá mức kiên định, bố Tô đã hạ quyết tâm, ‘Được, nếu con muốn cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, vậy bố nhất định giúp con” Không đành lòng nhìn dáng vẻ con gái bây giờ, cuối cùng ông hạ quyết tâm nói với Tô Thanh Anh.



Đã không có cách, cũng không có đường lui, ngoại trừ trợ giúp Tô Thanh Anh lựa chọn một con đường thích hợp nhất cho cô, còn lại cũng chỉ có như vậy.



Mặc dù không biết là biện pháp gì, nhưng nhìn dáng vẻ ông bố cũng biết, chuyện này nhất định là đáng tin.



Đi theo gật đầu một cái, sau đó an tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.



Cha mẹ họ Tô từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, mẹ ghẻ Tô Thanh Anh vội vàng nói, “Làm sao bây giờ, làm sao anh đáp ứng dễ dàng như vậy, anh xem Hoắc Minh Dương rõ ràng không muốn” Bà cũng có thể nhìn ra được, đó là điều nên hiểu rõ ràng, Tô Thanh Anh đã biết kết quả nhưng làm thế nào cũng không muốn đối mặt.



Không ngừng trốn tránh một số thứ, căn bản không cần thiết sợ như vậy, biết rõ có một số thứ, chỉ cần là mình muốn, hoàn toàn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.



Đại khái là tính cách Hoắc Minh Dương, khiến cho Tô Thanh Anh không có cách nào chống đỡ, cảm giác bây giờ bất kể làm gì, đều đã không cầm chặt được nữa.



“Bà cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết đi” Đứa trẻ như vậy, dáng vẻ rời khỏi Hoắc Minh Dương sẽ chết, khiến cho ông không cách nào an tâm, càng không có cách nào cự tuyệt, ‘Chúng ta đến lúc đó đi tìm luật sư Hà, chỉ cần cô ta có thể ngoan ngoãn rời đi, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.” Đúng vậy, chỉ cần người đàn bà Hoắc Minh Dương thích rời đi, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa, bất kể là đối với nhà họ Tô hay là nhà họ Hoắc, đây đều là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa không có ngoại lệ.



Bố Hoắc cầm điện thoại gọi cho bà Hoắc.



Đuổi theo con trai đi ra ngoài, bà Hoắc vốn là tức cành hông, bây giờ thấy nhà họ Tô điện thoại, càng tức giận hơn không ít”Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, tính khí Minh Dương nhà chúng tôi này đã làm tôi tức chết, làm gì cũng hồ đồ ngu xuẩn” Đây quả thật là không phải tin tốt, đối với nhà họ Hoắc mà nói, căn bản không cần Hoắc Minh Dương tính tình càn quấy như vậy, chỉ sẽ khiến cho người khác nhìn đã thấy chưa được dạy dỗ đàng hoàng.



Giống như tất cả mọi người nhà họ Hoắc, cũng sẽ không đồng ý Hà Vân Phi vào cửa nhà họ Hoắc, nhưng Hoắc Minh Dương, cho dù không cho vào cũng không ngăn được, sớm muộn anh cũng phải làm cho cô trở thành mợ cả danh chính ngôn thuận.



Bà hết sức thuyết phục nhưng không thấy hiệu quả.



Đáng chết, biện pháp đối kháng nhà họ Hoắc cũng không có, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy cái gì nên làm cái gì không nên làm, cắm đầu làm không màng kết quả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom