• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (5 Viewers)

  • Chương 181-185

Chương 181: Bị người khác xem thường



Nhìn quần áo của Diệp Tĩnh Gia khẳng định cô chẳng thể mua nổi bất cứ thứ gì ở nơi đây, nhưng cô ta không thèm nói mà thôi.

Diệp Tĩnh Gia chỉ mấy cái, nhân viên cửa hàng vừa nói giá ra đã cao đến mức khiến cô líu lưỡi, rôi lại nhìn đông nhìn tây.

Không biết Hoắc Minh Dương đậu xe ở đâu, lâu như thế mà anh vẫn chưa trở lại.

Mấy nhân viên cửa hàng thấy cô vẫn luôn hỏi giá, sau đó lại không mua, còn một mực bảo cô ta lấy ra xem thử, nhìn lại không hài lòng.

Cứ để Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như vậy, xem ra cô không thể mua nổi bất cứ thứ gì.

182-1.jpg


“Xem ra cô không thể mua nổi, một vật ở nơi đây có giá ít nhất cũng ba trăm năm chục triệu, cô đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, đến thành phổ Thương bên cạnh xem một chút đi.” Nhân viên cửa hàng không hề nể nang mà mỉa mai cô. Sau đó, một người phụ nữ toàn thân mặc đồ có nhãn hiệu đắt tiên đi đến, những nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi thái độ thành một người khác: “Chào bà chủ Lâm, cô muốn chọn cái gì, hôm nay có những kiểu dáng mới vừa được đưa đến” Sau khi nói xong, cô ta hận không thể mang tất cả những món hàng bên trong kệ đem ra ngoài.

Loại cảm giác chênh lệch này thật sự khiến cho Diệp Tĩnh Gia hơi không chấp nhận được.

Lúc cô nghĩ muốn rời khỏi đây thì Hoắc Minh Dương đã tiến vào. Anh vừa vào đến nơi thì bất chợt nghe người ta nói: “Thưa cô, nếu cô không mua thì phiên cô nhường đường một chút” Lời này làm cho người luôn bao che như Hoắc Minh Dương không thể nghe lọt tai: “Đây là thái độ của người bán hàng hay sao?” Trong mắt Hoắc Minh Dương, người này chẳng qua chỉ là một nhân viên bán hàng nho nhỏ.

Mấy người đó cũng có ánh mắt, thoạt nhìn người đàn ông này không phải người tầm thường: “Việc này…

thưa anh… cô này có… Cô ta chưa nói xong thì đã bị Hoắc Minh Dương ngắt lời.

“Kêu Hồ Ly Tinh ra đây cho tôi” Những cửa hàng đắt tiên quanh đây đều là của Hồ Lệ, tên gọi bên ngoài của cô ấy là Hồ Ly Tinh, nhưng chỉ có mấy người mới dám gọi cô ấy như thế.

Những người kia nghe thấy người này dám gọi sếp của mình như thế thì đều hoảng sợ, đây chính là nhân vật mà bọn họ không thể đắc tội: “Xin lỗi anh, tôi không biết quý cô này” “Quý cô gì chứ, đây là vợ của tôi” So với Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia ăn mặc hơi giản dị một tí.

Khi cô ở nhà họ Hoắc thì chẳng mua quần áo gì, vì thế khi ra khỏi nhà họ Hoắc cô không có gì để mang đi.

Do đó, thoạt nhìn cô hơi giản dị một chút.

“Dạ dạ dạ, thưa cô, xin cô rộng lượng đừng so đo với kẻ hèn này, đừng †ìm sếp của chúng tôi..” Người nọ đau khổ cầu xin Diệp Tĩnh Gia.

Trái ngược với thái độ vừa rồi của cô ta, đương nhiên Diệp Tĩnh Gia không thể tha thứ, nhưng cô không thể nói những lời quá đáng. Dù sao thì người ta bán đồ vật này nọ chứ không phải ông chủ, nhìn thấy cô mua không nổi những thứ đó cho nên người ta không đồng ý lãng phí thời gian.

182-1-1.jpg


Người khác đối xử với cô như thế, cho dù cô không thể khiến người ta chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng ít nhất, cô cũng muốn làm cho kẻ đó hết cách giải quyết.

“Không sao, cứ để cô ta gọi Hồ Ly Tinh đến đây, cô ấy có nhiều trang sức thích hợp với cô.” Khi Hoắc Minh Dương đúng lúc đi ngang đây thì anh định dắt Diệp Tĩnh Gia vào mua một số thứ, vừa rồi khi tiến đến anh đã phát hiện Diệp Tĩnh Gia thiếu thiếu cái gì đó.

Hoắc Minh Dương đã nói như vậy, tự nhiên Diệp Tĩnh Gia không thể từ chối thêm nữa: “Thật ra không cần lắm” Cô nói xong thì không tự giác lập tức yên lặng.

Ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, có việc gì cứ để anh ra mặt giải quyết là tốt nhất, một người giữ vững chủ nghĩa đàn ông như vậy, cô có nói gì cũng vô dụng.

“Ừ, cô gái ngoan” Dường như anh nhận ra Diệp Tĩnh Gia cơ bản không có nói khác với anh, cho nên Hoắc Minh Dương buông ra một câu như vậy.

Thấy mấy nhân viên cửa hàng không hề nhúc nhích, Hoắc Minh Dương gọi điện thoại trực tiếp cho Hồ Ly Tinh: “Cô xuống đây một chuyến đi, tôi đang ở XN” Tên cửa cửa hàng này chính là XN, toàn bộ đều xác định.

“Không ngờ Tổng giám đốc Dương lại đến đây, mấy cô thật là không có mắt, Tổng giám đốc Dương đích thân đến đây mà không ai gọi điện báo cho tôi” Cô ấy đi xuống từ tầng cao nhất của cửa hàng, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ quanh đây đều là của cô ấy.

Một người phụ nữ để có được hết thảy như ngày hôm nay đương nhiên là đã trải qua rất nhiều câu chuyện không muốn người khác biết.

Hoắc Minh Dương thấy Hồ Lệ đi xuống, không hề nhiều lời: “Vợ của tôi đến tìm trang sức ở nơi này, kết quả suýt chút nữa bị đuổi ra ngoài” Anh sẽ không để cho Diệp Tĩnh Gia chịu bất cứ ấm ức nào.

Không đề cập đến nguyên nhân, chỉ có kết quả.

Hồ Lệ nghe xong thì lập tức nhìn mấy cô nhân viên đang sợ hãi: “Mấy người các cô làm việc như thế nào, tôi dạy các cô như vậy sao? Ngày mai không cần đến làm việc nữa” Cô ấy nói xong đã khiến cho vài người sợ hãi.

Ai có thể biết rằng người phụ nữ này thoạt nhìn không có chỗ nào hơn người, kết quả lại tìm được chỗ dựa là sếp lớn của họ như vậy.

Khi Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy Hồ Lệ thì hai mắt tỏa sáng, người phụ nữ này thật sự rất đẹp, lại có cửa hàng bán đồ đắt tiền lớn như thế, quần áo và vật phẩm trang sức cũng không phải tầm thường, tùy tiện giơ tay nhấc chân đều có chút ý vị không giống nhau.

Khó trách Hoắc Minh Dương lại gọi cô ấy là Hồ Ly Tinh.

“Cô Diệp Tĩnh Gia à, cô muốn chọn cái gì thì cứ tự nhiên lựa chọn, hôm nay tôi làm chủ, coi như là tặng quà gặp mặt cho chị dâu” Cô sếp kia rất dịu dàng săn sóc mà nói, làm cho Diệp Tĩnh Gia không khỏi kinh ngạc một lát.

Cô không hề nghĩ đến người phụ nữ này lại là một bà chủ giàu có hào phóng như thế.

“Không cần khách sáo, cô cứ chọn đi” Trong mắt Hoắc Minh Dương, thứ này chỉ là một chút lòng thành.

“Vậy cái này đi” Cô chỉ vào dây chuyền mà vừa rồi mình ưng ý.

Đây là đồ vật mà cô gái trong tiệm kia đã nhìn trúng, tuy rằng Diệp Tĩnh Gia đến trước nhưng mà cô gái kia vừa đến thì sợi dây chuyền này được mang lên cho cô ấy, hiện tại Diệp Tĩnh Gia muốn nó nhưng cô gái kia lại không muốn cho: “Thưa cô, vật này là do tôi chọn trước” Cô ấy lên tiếng nhắc nhở Diệp Tĩnh Gia.

“Ô” Diệp Tĩnh Gia hơi thất vọng, cô chỉ thích môi sợi dây đó mà thôi: “Quên đi, chúng ta đến nơi khác mua săm thôi” “Gói lại cho tôi” Hoặc Minh Dương nói thẳng, ném thẻ đen lên trên bàn: “Vợ của tôi đã nói thích, như vậy không thể nào chấp tay dâng cho người ta” Anh nói xong thì nhìn Diệp Tĩnh Gia một cái, nhìn thấy một ít kinh ngạc †rong mặt của cô.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, không phải thích nó sao? Nếu thích thì sẽ có được thôi” Lời nói của anh cũng giống hệt tính cách của anh.

Đây chính là tính cách của Hoäc Minh Dương, cho dù Diệp Tĩnh Gia nói cái gì, người đàn ông này luôn luôn có cách khiến cho cô không biết nên làm thế nào mới tốt. Vào những thời điểm cô muốn buông tay, anh luôn có cách khiến cho cô phải kiên trì.

“Vậy gói lại đi, bà chủ Lâm à, cô hãy xem thứ tự đến trước đến sau, cho tôi chút mặt mũi, tôi nhất định nhỡ kỹ ân tình này của cô” Hồ Lệ vân là nhân vật nổi tiếng ở nơi này, nếu cô ấy đã nói như vậy, cô ta cũng không thế nào không thuận theo không bỏ qua.

“Được, nếu cô đã nói đến mức độ này, vậy cứ như thế, tạm thời tôi không so đo” Cô ta nói xong thì đi xem những trang sức khác.

Rất nhanh, trang sức đã được gói kỹ càng và đưa cho Diệp Tĩnh Gia, bà chủ ở đầy vân chưa lên tiếng, cho nên bọn họ không dám ồn ào.

“Đi thôi, chúng ta đi uống một ly” Khó khăn lãm Hoäc Minh Dương mới đi đến nơi này, đương nhiên cô ấy muốn chiêu đãi thật tốt.

“Cô hỏi ý kiến của vợ tôi đi” Hoäc Minh Dương dân đề tài lên người Diệp Tĩnh Gia, nhưng cô lại không biết nên nói gì mới tốt: “Hai người các anh tự mình giải quyết đi, hỏi tôi thì tôi cũng không biết” Diệp Tính Gia nói xong thì có hơi xấu hổ, cô vân không muốn thân mật quá mức với Hoäc Minh Dương, khó tránh khỏi cảm giác lo lãng áp lực.

Hiện tại sắp phải ly hôn, cô không muốn dây dưa không rõ ràng với Hoäc Minh Dương: “Vợ à, cô có muốn đi theo Hồ Ly Tỉnh uống một ly hay không?” Ở trước mặt Hồ Lệ mà anh còn dám nói như vậy, vẻ mặt cô vân như cũ, cơ bản không dám so đo với Hoäc Minh Dương: “Tại sao anh lại nói như vậy?” Diệp Tĩnh Gia trừng mặt nhìn anh một cái.

“Đúng vậy, chị dâu à, chị nhìn xem anh ấy vân nói chuyện với tôi như vậy, nơi này của tôi có rất nhiều người nhìn thấy, chị nói xem sau này tôi còn lăn lộn như thế nào nữa” Cô ấy nhanh chóng đến bät chuyện với Diệp Tĩnh Gia, đương nhiên cô ấy nhìn ra được Hoặc Minh Dương đối xử đặc biệt với cô.

Nói không chừng, người này chính là cô gái mà Hoäc Minh Dương vân luôn nhớ thương.

“Được rồi, nếu hôm nay đã đến đây thì hãy đi uống với nhau vài ly đi, hiện tại tôi còn muốn dân vợ của mình đi mua săm” Hoặc Minh Dương từ lâu đã đoán được phải uống vài ly với Hồ Lệ, cho nên anh chuẩn bị không khác biệt lãm. Hồ Lệ nhanh chóng tìm một nhân viên cửa hàng dân Hoäc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đi mua sãm: “Tôi còn có việc, hãy dắt cô ấy theo”

Đùa, nếu đi cùng với Hoäc Minh Dương, như vậy hôm nay cô ấy phải quẹt thẻ rồi: “Không cần, chúng tôi tự mình đi xem” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói, cô không muốn làm phiên người khác “Không sao đâu, cứ dân theo đi” Hoäc Minh Dương đương nhiên biết ý nghĩ của Hồ Lệ. Hiện tại cô ấy tặng một món quà nhỏ cho Diệp Tĩnh Gia là vì sau đó muốn kiếm lại một món quà lớn †ừ anh, cửa hàng trái phải đều là của cô ấy, đến lúc đó mua nhiều một chút để cô ấy kiếm lại lợi nhuận của sợi dây chuyền “Đi thôi”

Nghe thấy Hoäc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không có đạo lý đi từ chối. Không biết Hoäc Minh Dương nghĩ như thế nào lại đi nói cô là vợ của anh, rõ ràng họ sắp phải ly hôn, bây giờ xem ra anh muốn giãng co một thời gian ngăn.

“Diệp Tĩnh Gia, cô có biết gần đây có một tiệm kem rất ngon hay không?” Trước kia Tô Thanh Anh yêu thích, cho nên anh đã dân Tô Thanh Anh đến đó mấy lần.

Diệp Tĩnh Gia không hiếu vì sao cô cảm thấy hôm nay Hoäc Minh Dương rất khó hiểu, Cô không thích ăn kem, lại sợ lạnh, cho nên cô không có ăn: “Không thích” Cô không phải Tô Thanh Anh Những thứ Tô Thanh Anh thích thì Diệp Tĩnh Gia đều không thích, Hoäc Minh Dương hậm hực không nói gì thêm.

Hôm nay anh không hiểu vì sao lại khiến cho Diệp Tĩnh Gia không biết nên ứng đối thế nào “Thưa ông, thưa bà, quần áo ở đây là chủ hiệu của phố này” Nhân viên cửa hàng phụ trách dân đường nói, Diệp Tĩnh Gia mới ngẩng đầu nhìn một cái, đi dạo bên trong đích thực không khác so với thành phố Giang nhiều lắm.

“Chọn vài món đi.” Cô không có mang theo quần áo để tắm rửa, Hoäc Minh Dương cũng như vậy, anh dân Diệp Tĩnh Gia ra ngoài chỉ vì muốn mua một số thứ mà thôi

“Này..” Diệp Tĩnh Gia khó hiểu nhìn Hoäc Minh Dương, cô không biết nên nói gì cho phải Cô không có từ chối, lập tức chọn lựa vài món. Hoäc Minh Dương nhíu mày, chỉ cần những thứ quần áo mà Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn thì anh đều cho người ta đóng gói: “Đừng chọn những cái không dùng, thiếu thứ gì cứ nói thẳng” Hoäc Minh Dương ra tay hào phóng làm cho Diệp Tĩnh Gia có chút líu lưỡi, thời điểm ở cùng nhau trước kia, anh chưa từng hào phóng như vậy.

Có lẽ đây mới thật sự là bộ dáng của Hoäc Minh Dương, anh vốn dĩ chính là người đàn ông như vậy.

Chương 182: Hồ ly tinh Hồ Lệ trở lại tầng trên, cảm thấy hơi đau đầu.



Đó là phiên bản giới hạn trị giá hơn một tỷ, trong tiệm chỉ có hai món, cô ấy đã lấy đi một món, món còn lại thì tặng người ta. Giờ tim cô ấy đau đớn đến mức đang rỉ máu đây.

Không biết sao mà Hoäc Minh Dương và Tô Thanh Anh lại chia tay nhau. Điều này khiến Hồ Lệ hơi giật mình, nghĩ nát óc cũng không hiểu lý do tại sao Hoäc Minh Dương lại thành chồng của một cô gái khác.

182-2.jpg


Hồ Lệ đáp: ‘Chăc cậu chưa biết, Từ Thanh Lam không phải… Thôi, người này chọc không nổi, phải chiêu đãi cho tử tế thôi” Ai thì Hồ Lệ cũng không sợ nhưng chỉ có duy nhất Hoäc Minh Dương là không dám động đậy gì. Người đàn ồng này quá tàn nhân, Hồ Lệ không nghĩ mình đủ khả năng chống lại được người đàn ông này.

182-1-2.jpg


Mặc dù mẹ Hoäc không thích Tô Thanh Anh lắm, nhưng bà ta phải thừa nhận một điều rằng cô ta cũng khá xứng vai xứng vế với Hoäc Minh Dương.

Về thân phận của Tô Thanh Anh thì mẹ Hoäc khá hài lòng, nhưng ngặt nỗi người này cứ bám lì trong nhà họ Hoäc không chịu đi, mẹ Hoäc đuổi đi không được, không đuổi đi cũng chẳng xong, Mẹ Hoäc hỏi Tô Thanh Anh: “Thanh Vận à, Đình Thâm đi đâu vậy, sao tôi không thấy?” Tô Thanh Anh đi qua đi lại một cách sốt ruột như kiến đi trên chảo nóng. Cô ta không muốn nhường Hoäc Minh Dương cho Diệp Tĩnh Gia một cách dê dàng như vậy, nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào cả.

“Dì ơi, cháu thật sự không biết nên làm sao cả.” Tô Thanh Vân ra chiều hơi khó chịu: “Dì cũng biết hoàn cảnh của cháu bây giờ rồi đấy ạ, cháu chỉ có mình Minh Dương thôi” Tô Thanh Anh bị gấy tay thì xem như đã thành một nửa tàn thế. Cô ta đã lợi dụng điều này để bám chân người của nhà họ Hoäc, họ không thể đẩy cô ta ra khỏi nhà “Tôi biết, tôi biết, tôi nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi của cô.’ Mặc dù bà chủ nhà họ Hoäc chẳng có thiện cảm gì với Tô Thanh Anh nhưng dù sao gia đình họ vân phải chịu một phần trách nhiệm về Diệp Tĩnh Gia.

Lữ Hoàng Trung trở lại phòng cho thuê của Diệp Tĩnh Gia, trong căn phòng không có dấu vết cho thấy cô từng quay vê. Anh ta bèn gọi điện thoại cho Diệp Thiến Nhi, bên phía cô ta thì không có gì khác thường, anh dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

Bảy giờ không biết Diệp Tĩnh Gia như thế nào, trong lòng Lữ Hoàng Trung đang vô cùng lo âu.

Diệp Tĩnh Gia thích Hoäc Minh Dương. Dù che giấu kĩ thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng có thể thấy được rất rõ ràng. Những chuyện tiếp theo sẽ ra sao, đành nhìn xem quyết định của Diệp Tĩnh Gia vậy.

Hoäc Minh Dương dân Diệp Tĩnh Gia đi mua săm. Một lúc sau, Diệp Tĩnh Gia nhìn đống túi xách trong xe, nghỉ ngờ xe của anh sẽ không chứa nổi: “Sao anh mua nhiều thế, chúng ta mang về kiểu gì giờ?” Nghe cô nói vậy, Hoäc Minh Dương mới dừng hành động nhìn – lấy – mua.

Không biết Hoäc Minh Dương làm sao mà tiêu tiên như nước như vậy được, cô thì không nỡ tiêu xài tiền kiểu đó đầu.

Sau đó Diệp Tĩnh Gia lại nghe Hoäc Minh Dương gọi mình: ‘Diệp Tĩnh Gia, cô qua đây xem, muốn mua đồ vặt gì thì mua” Diệp Tính Gia nghe Hoäăc Minh Dương nói chô đồ đạc ấy là đồ vặt thì hơi buồn bực. Cẩn thận nghĩ lại thì Hoäc Minh Dương đã quyết định sẽ ở lại biệt thự một thời gian dài, không biết sẽ mất bao lâu nên mới..

“Tôi biết rồi” Diệp Tĩnh Gia đáp.

Cho dù cô không muốn thì cũng không nói ra lời từ chối được. Cô chẳng có sức miên dịch nào với Hoặc Minh Dương cả.

Biết Diệp Tĩnh Gia đã hiểu ý mình, Hoặc Minh Dương không lên tiếng nữa.

Hai người mua säm thêm một lát nữa thì Hoắc Minh Dương dân cô tới rạp chiếu phim. Diệp Tĩnh Gia ngơ ngác nhìn anh với một phần bắp rang bơ trên tay: “Tôi Anh dân tôi đi xem phim ư?” “Ừ, không phải cô thì còn ai?” Sự thay đổi đầy đột ngột của Hoặc Minh Dương làm Diệp Tĩnh Gia giật mình, chưa kịp tiêu hóa nổi: “Tôi… Tôi không biết nên nói gì nữa” Diệp Tĩnh Gia có cảm giác bây giờ mình và Hoäc Minh Dương như vậy thì rất không hợp lẽ thường. Cô cho rằng hai người đã chia tay rồi mà còn dây dưa với nhau như vậy thì cũng không tốt lắm…

Hoặc Minh Dương đáp: ‘Vậy thì đừng nói.” Anh có cả mười ngàn phương pháp để đối phó Diệp Tĩnh Gia, mà phương pháp nào cũng làm Diệp Tĩnh Gia không tìm được lý do để từ chối cả.

“Anh… Cô há hốc mồm, vừa rồi cô còn đang định nói tiếp, bị anh ngắt lời, cuối cùng quên luôn.

Hoặc Minh Dương lại nói: ‘Cô đừng quấy, tôi còn có việc nữa.” Lúc này Diệp Tĩnh Gia đang cảm thấy rất nóng ruột, cứ có cảm giác sao sao khi tiếp xúc gân gũi với Hoặc Minh Dương thế này, bèn nói: ‘Đừng quấy à, lúc nào anh cũng nói vậy mà không để ý đến suy nghĩ của người khác chút nào.

Diệp Tĩnh Gia biết nên làm gì mới là đúng đản, nhưng nếu nói với Hoäc Minh Dương thì chờ bị măng thôi chứ chẳng được gì.

Đã đến giờ chiếu phim. Diệp Tĩnh Gia xem được mấy giây thì bất ngờ, cô không nghĩ răng Hoắc Minh Dương lại dân cô đi xem bộ phim rất nổi tiếng vào mười năm trước, bèn hỏi: ‘Sao anh lại dân tôi đi xem bộ phim này?” Hoặc Minh Dương là một người nghiêm túc, ban đầu cô tưởng anh sẽ cho cô xem phim về cảnh đấu súng hay phim về thám tử gián điệp, không ngờ lại là phim về tình yêu.

Cô đang nghi ngờ Hoäc Minh Dương xem có hiểu không, hoặc là có phải ngủ rồi không.

“Thật ra cũng không tệ lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói, cảm giác bây giờ mình nói gì cũng làm Hoăc Minh Dương hài lòng được.

‘Ừm’ Sau câu đáp cụt lủn của Hoặc Minh Dương, hai người không nói chuyện với nhau nữa.

Theo như Diệp Tĩnh Gia thấy, ở bên Hoặc Minh Dương và ở bên Lữ Hoàng Trung là hai trải nghiệm rất khác nhau, làm gì với Lữ Hoàng Trung cũng không thấy vui vẻ nổi, nhưng nếu là Lữ Hoàng Trung thì không cần làm gì thôi mà đã cảm giác ấm áp, hạnh phúc rồi.

Bộ phim nói về một đôi yêu nhau trải qua những vất vả và trở ngại mới đến được với nhau, sau đó có một trận †ai nạn xe cộ đột ngột xảy ra làm hai người đã sắp kết hôn phải âm dương chia cất.

“Một bộ phim không thấy được kết cục cuối cùng.” Hoäc Minh Dương bồng nhiên nói một câu.

Diệp Tĩnh Gia cũng không biết có nên tiếp lời không. Câu nói ấy không chỉ đúng với bộ phim này mà còn đúng với cả cô và Hoäc Minh Dương, răng nếu không tới giây cuối cùng thì sẽ không biết được kết cục của hai người.

Bộ phim đã được chiếu xong, Diệp Tĩnh Gia không khóc nhưng những người khách đang ra ngoài rạp chiếu phim thì lại rơi nước mắt đầm đìa.

Hoặc Minh Dương nói: “Sao cô lạnh ghê, người khác khóc dữ như vậy mà cô thì không cảm thán lấy một câu” Anh rất muốn biết Diệp Tĩnh Gia sẽ có cảm xúc như thế nào sau khi xem xong, và đúng như anh nghĩ, cô khác với những người con gái khác.

“Tôi không thấy gì cả. Nếu hai người họ có thể đến với nhau thì dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng số phận là một thứ kỳ diệu, phim thì chẳng qua là được người ta viết ra, cái gì nghe cẩu huyết thì viết cái đó.” Diệp Tĩnh Gia đáp, cô không hề thấy hứng thú với những bộ phim như thế này.

Diệp Tĩnh Gia không muốn nói quá nhiều với Hoäc Minh Dương. Bây giờ hai người đã đi tới bước này, không có gì để nói cả.

Diệp Tĩnh Gia hỏi anh: “Anh không nhớ Tô Thanh Anh sao?” Không biết có phải do Diệp Tĩnh Gia đã hỏi câu không nên hỏi không mà cô thấy khuôn mặt của Hoäc Minh Dương nháy mắt trở nên xanh mét. Anh ta giận dữ nói: ‘Cô mới nói gì đấy?” Bây giờ điều mà anh không muốn nhäc tới nhất chính là về Tô Thanh Anh, thế mà Diệp Tĩnh Gia lại nghĩ gì nói nấy, thảo nào làm Hoäc Minh Dương mất hứng.

“Tôi… Không nói gì cả, tôi có thể lấy điện thoại về không?” Diệp Tĩnh Gia đã đi rất lâu rồi, chäăc chăn Lữ Hoàng Trung đang sốt ruột lãm đây.

Giờ cũng không còn sớm nữa, Hoặc Minh Dương dân cô và Hồ Lệ ăn một bữa cơm.

“Ăn ngon chứ?” Xuất phát từ phép lịch sự, Hồ Lệ hỏi Diệp Tĩnh Gia.

Giờ Diệp Tĩnh Gia đã trở thành thần tài trong lòng cô ấy, tính ra thì số tiền mà một mình Diệp Tĩnh Gia mua trong ngày hôm nay đã băng lương tiêu xài một tháng của cô ấy rồi.

“Vâng, rất ngon” Diệp Tĩnh Gia cũng lịch sự đáp lại, cô cho răng cô gái này không phải dạng người bình thường, dù xét trên phương diện nào thì cô gái này cũng có ưu thế tuyệt đối cả.

“Quả nhiên cô Hồ Lệ rất tinh mät.

Mà trông cô còn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng nữa” Diệp Tĩnh Gia không tiếc lời ca ngợi Hồ Lệ làm cô ấy không khỏi bật cười lên.

Hồ Lê vừa cười vừa nói: “Cô giỏi ăn nói quá, thảo nào anh Thâm thích cô như thế” Diệp Tĩnh Gia vội phản bác: ‘Làm gì có” Chuyện mà Diệp Tĩnh Gia lo lăng nhất bây giờ chính là bị người khác hiểu lầm. Cô và Hoäc Minh Dương đã ly dị, chỉ là giờ vân chưa có ai biết mà thôi Hồ Lệ lại lên tiếng: “Trước đây không có cơ hội được gặp cô, bây giờ gặp được, đương nhiên là phải chiêu đãi thật tử tế rồi: Hồ Lệ tạo dựng mỗi quan hệ tốt với Diệp Tĩnh Gia đơn giản là vì muốn nịnh nọt Hoặc Minh Dương. Diệp Tĩnh Gia vừa nhìn đã biết ý định của Hồ Lệ nhưng cô không so đo với cô ấy.

Trong lúc nhất thời, Diệp Tĩnh Gia và Hồ Lệ đều không nói gì, nhưng Hoặc Minh Dương thì lại có tâm trạng khá tốt. Môi lần thấy Diệp Tĩnh Gia không vui, anh lại vui vẻ đến kì lạ Hồ Lệ mời: “Tối nay tôi còn có việc, chúng ta cùng đi hát Karaoke đi, tôi dân vài người bạn đến cho hai người làm quen.” “Có thời gian để đi hay không thì phải hỏi vợ tôi” Hoäc Minh Dương lại đẩy đề tài về cho Diệp Tĩnh Gia.

Nghe người đàn ông ấy nói vậy, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi do dự. So với việc sống chung với Hoäc Minh Dương, cô càng hi vọng không có bầu không khí thân mật kì lạ kiểu này với anh. Như vậy cô thấy rất lúng túng, cũng chẳng thoải mái chút nào “Anh xem rồi làm đi” Diệp Tĩnh Gia đáp một cách ngăn gọn như không muốn nói thêm gì nữa với Hoäc Minh Dương.

“Tình cảm của hai người thật tốt quá, một người F.A như tôi bị cho ăn một chén cẩu lương to đùng rồi này” Hồ Lệ thầm tính toán trong lòng, vừa cười vừa trêu đùa.

Nhìn Diệp Tĩnh Gia bây giờ, có vẻ cô đã sống tốt hơn trước rất nhiều.

Thật ra nếu là những thứ gì khác thì cô ấy sẽ chẳng toan tính gì cả, chỉ có duy nhất Hoäc Minh Dương này là làm cô ấy không biết nên đối mặt thế nào Diệp Tính Gia vội vàng nói: “Đâu có, mầu người như cô thì muốn tìm anh nào mà chẳng được, người ta còn xếp hàng chờ cô đấy chứ” Từ khi sống chung với Hoäc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia biết cách nói chuyện hơn trước đây nhiều.

Hoäc Minh Dương lườm Diệp Tĩnh Gia: ‘Cô học kiểu nói đó từ ai đấy?” Lời nói của Hoặc Minh Dương làm Diệp Tĩnh Gia khá khó chịu, cô thầm nghĩ: ‘Còn có thể là học từ ai? Nhưng Hoặc Minh Dương đang ở đây, cô không thể không nghe theo, ai bảo người đàn ông này luôn cho răng mình làm đúng chứ Diệp Tính Gia bíu môi đáp: ‘Không phải học từ anh cả à”” Cách đối đáp đầy tình cảm của hai người làm Hồ Lệ hơi giật mình, cô ấy không ngờ Hoặc Minh Dương lại thích một người con gái.

Hồ Lệ nói: “Chà, hai người mà cứ ở đây khiêm nhường qua lại nữa thì bạn tôi cũng nóng ruột thay đấy: Hoặc Minh Dương biết tính tình của Hồ Lệ. Những người mà anh kết giao đều không phải là không có quan hệ gì với anh.

Hồ Lệ đưa ra lời mời: ‘Lâu lắm rồi tôi không tới Thành phố Huế, vừa lúc đi gặp bạn, chúng ta cùng đi đi.” Hoäc Minh Dương biết cho dù mình từ chối thì Hồ Lệ cũng sẽ nghĩ cách để giữ mình lại nên dứt khoát đồng ý. Diệp Tĩnh Gia cũng gật đầu, cô thật sự không muốn đi riêng với Hoäc Minh Dương.

“Tôi nghĩ bây giờ cần phải nói cho cô biết cái gì cô nên làm, cái gì cô không nên làm” Khi ra ngoài, Hoäc Minh Dương thấp giọng thì thầm bên tai Diệp Tĩnh Gia. Hồ Lệ đang đi ở đăng trước, hoàn toàn không nghe được Hoặc Minh Dương đang nói gì với khoảng cách giữa hai bên.

“Tôi sẽ giả vờ say, cô đưa tôi về, đừng để tôi lạc đàn” Hoäc Minh Dương cố ý dặn dò.

Mặc dù Diệp Tĩnh Gia không biết †ại sao nhưng vân đồng ý. Nhất định là anh có chuyện gì, nếu không anh sẽ không đưa ra một yêu cầu kì lạ như thế.

Hồ Lệ chuẩn bị xe rồi chở hai người đến Kim Bích Huy Hoàng.

“Đến nơi rồi, lát nữa gặp đám bạn hãy chào hỏi nhiệt tình nhé” Hồ Lệ cười nói với Hoäc Minh Dương Cô ấy quá hiểu tính cách của Hoäc Minh Dương, có khi lát nữa anh sẽ không cho chút mặt mũi nào cũng không chừng, đến lúc đó bầu không khí sẽ gượng gạo mất.

Chương 183: Vệt nước miếng



“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô mặt mũi” Hoắc Minh Dương nói, anh không muốn nói thêm cái gì với Hồ Lệ nữa, nhưng nếu không nói gì thì cũng không quá lễ phép.

“Được, vậy thì tôi cảm ơn anh trước” Nói xong cô ấy cũng không nhắc nhở gì nữa.

Diệp Tĩnh Gia vừa đi vào đã phát hiện bên trong có rất đông người: “Nhiều người như vậy” “Nhiều người sẽ không thoải mái sao?” Hồ Lệ ở một bên nghe được vội vàng nói: “Những người này đều là bạn cũ, cô không muốn gặp mặt bạn của anh ta sao?” Nói xong cô ấy liên nháy mắt mắt với Diệp Tĩnh Gia.

Chuyện này khiến cô có chút không biết phải làm sao.

Chỗ này làm Diệp Tĩnh Gia không thoải mái.

Cũng may cô không phải một mình ở chung với Hoắc Minh Dương, ngược lại điều này làm cô bớt đi không ít lúng túng: “Làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái hả?” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói ở bên tai cô.

“Dạ, có chút” Cô mang thai, vốn thích ngủ, đến bây giờ cũng không có ngủ được tí nào, dĩ nhiên là quá thoải mái.

183.jpg


183-1.jpg


“Tôi không đói bụng, vừa rồi tôi đã ăn no rồi” Không có Lữ Hoàng Trung ở bên cạnh, mặc dù cô làm tất cả những chuyện nên làm, nhưng cô luôn có cảm giác làm chuyện gì cũng không tốt.

Mơ mơ màng màng, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy thì đã ở trên xe của Hoắc Minh Dương: “Ở trong hoàn cảnh này mà cô cũng ngủ được.” Hoắc Minh Dương nhỏ giọng giễu cợt cô, cảm giác Diệp Tĩnh Gia còn chưa tỉnh ngủ, anh nói hồi lâu mà cô vẫn không có trả lời: “Ngoan, ngủ tiếp đi” Anh đã sắp xếp xong lộ trình ngày mai.

Lúc trở về biệt thự, Diệp Tĩnh Gia đã đói, Hoắc Minh Dương chỉ đành phải nấu cơm.

Anh chợt thay đổi thái độ khiến có chút không biết phải làm sao.

Cô ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách chờ Hoắc Minh Dương, không biết anh đang làm gì, tóm lại bây giờ mình rất đói: “Nóng vội lắm sao? Đi vào đây thử một chút” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia có chút thấy không thoải mái, cô không biết nên nói gì cho phải.

Cô luôn có cảm giác người đàn ông này đang lấy lòng.

“Sao cô lại không ăn?” Diệp Tĩnh Gia nhìn món mì xào trước mặt, lại không có ý muốn lên tiếng.

“Nhiều dầu quá” Cô có chút muốn Ói.

“Không sao đâu, hoặc nhiều hoặc ít thì cô cũng phải ăn một chút, dạ dày không thoải mái thì phải ăn cơm” Hoắc Minh Dương khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia, anh không hề thấy đói, chỉ đơn thuần muốn làm cho Diệp Tĩnh Gia ăn. Vậy mà Diệp Tĩnh Gia lại không cho anh mặt mũi vẫn không nhúc nhích.

Cô nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Hoắc Minh Dương, đoán chừng đến tận bây giờ anh cũng chưa từng làm cơm cho người khác ăn: “Ừ, ăn rất ngon” Cô nếm thử một miếng, mì này trái lại không có vấn đề gì.

Không nghĩ đến ngay cả nấu cơm mà anh cũng biết làm.

“Tôi thật sự không ngờ tới, anh nấu ăn lại ngon như vậy.” Diệp Tĩnh Gia cười một tiếng, cô không biết còn cái gì mà Hoắc Minh Dương không biết làm hay không.

“Vẫn còn rất nhiều, cô thích thì ăn nhiều một chút” Anh nói xong, thì ở một bên đã mở điện thoại di động lên.

Diếp Giai không biết Hoắc Minh Dương sẽ nghĩ như thế nào, nhưng mà khi thấy anh mở điện thoại lên thì trực giác đã mách bảo Tô Thanh Anh sẽ gọi điện thoại tới.

Quả lên điện thoại di động reo nhiều lần, đều là âm thanh của tin nhắn ngắn: “Sao vậy? Tô Thanh Anh gấp gáp †ìm anh à?” Diệp Tĩnh Gia cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thốt ra một câu chua ngoa như vậy, ngay cả chính cô cũng không ngờ đến.

“Cô đừng nghĩ nhiều, mau ăn cơm của cô đi” Nói xong anh nhìn lướt qua tin nhắn một cái rồi trực tiếp cất đi.

Chủ yếu là để xem tin tức, nếu không anh còn lâu mới mở điện thoại, vừa nhìn thấy chỉ chít tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ, đầu anh đã nhói lên từng cơn đau: “Anh không nghe điện thoại sao?” Anh chỉ mới xem một cái tin nhắn đã tắt máy, Diệp Tĩnh Gia thấy rõ.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến Hoắc Minh Dương sẽ làm như vậy.

“Không cần nghe” Hoắc Minh Dương dịu dàng nói một câu với Diệp Tĩnh Gia.

Mây cái tin nhắn này chẳng qua chỉ là nhắc anh nghỉ ngơi sớm một chút, hỏi anh lúc nào thì trở về, hỏi anh đang ở đâu.

“Vậy anh đưa điện thoại cho tôi.” Cô đoán chừng bây giờ Lữ Hoàng Trung cũng sắp phát điên.

“Cô muốn điện thoại để làm gì, ăn cơm của cô đi” Hoắc Minh Dương nói, bây giờ anh không thèm để ý đến những chuyện khác, so với những chuyện khác thì việc trói chặt Diệp Tĩnh Gia ở bên người mới là quan trọng nhất.

Nhận được câu trả lời của Hoắc Minh Dương, mặc dù không hài lòng, nhưng cô cũng dễ hiểu: “Được rồi, anh làm như thế nào thì làm, tôi đi nghỉ ngơi” Cô nói xong, cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương đã đặt cơm xuống.

Diệp Tĩnh Gia ăn còn dư lại nửa bát, Hoắc Minh Dương trực tiếp bưng lên ăn nốt.

Không có một chút do dự.

“Anh làm gì vậy, sao lại ăn cơm trong bát của tôi?” Diệp Tĩnh Gia không khỏi cứng họng, cho dù thế nào thì cô cũng không ngờ Hoắc Minh Dương lại làm như vậy.

“Cái này có gì đâu, chuyện này giữa vợ chồng là rất bình thường” Hoắc Minh Dương vừa dứt lời, mặt Diệp Tĩnh Gia đã đỏ bừng lên.

Quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này xảy ra chuyện gì, vậy mà lại làm ra những hành động khiến cho cô không biết làm gì cho phải.

“Thật ra thì cô không cần phải khó chịu như vậy, tôi biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm” Anh nói xong, nhìn mặt Diệp Tĩnh Gia càng ngày càng đỏ lên cười một tiếng: “Không cần căng thẳng như vậy, tôi cũng không ăn thịt cô được.” Anh sẽ không ăn thịt cô sao? Bây giờ người đàn ông mà cô tránh còn không kịp bỗng nhiên thay đổi thành một người như vậy, đổi lại là ai cũng khó tiếp nhận đi.

“Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, không cần hù dọa tôi” Diệp Tĩnh Gia không chút lưu tình vạch trần: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không có cách nào thay đổi cái nhìn của cô, nhưng mà bây giờ tôi rất muốn làm một người chồng đúng cách” Không biết Hoắc Minh Dương bị trúng gió gì bỗng nhiên nói như vậy, dọa Diệp Tĩnh Gia gật mình. Cô không tin người đàn ông này lại đối xử dịu dàng với cô như vậy: “Có chuyện gì thì anh mau nói đi” “Không có gì, trước kia tôi luôn có cảm giác tiếc nuối khi phải chia tay” Hoắc Minh Dương vừa dứt lời, đã dọa Diệp Tĩnh Gia sợ hết hồn.

Người này thật sự là Hoắc Minh Dương sao? Cho dù thế nào thì cô cũng không tin: “Anh đừng gây chuyện nữa, anh nói tất cả mọi chuyện ra, chúng ra vẫn có thể tiếp tục sống chung” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không để ý đến Hoắc Minh Dương nữa, người đàn ông này thật đáng sợ.

“Đừng gậy chuyện? Diệp Tĩnh Gia, cô coi tôi là đứa trẻ sao?” Sau mỗi lần chia xa, ngay cả cơ hội nói chuyện bọn họ cũng không có.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ ý của người đàn ông này là gì, nghĩ chuyện gì.

Chẳng qua cô không có can đảm tiếp nhận thêm lần nữa. Cho dù là can đảm để gánh vác kết quả hay là can đảm để chấp nhận kết quả thì cô cũng không có gì. Nghĩ đến đứa bé trong bụng còn chưa ra đời đã được định trước bóp chết từ trong nôi thì trong lòng cô không thể nào tha thứ cho Hoắc Minh Dương.

“Tôi muốn đi nghỉ ngơi, tôi rất mệt mỏi” Người đang trong thời kỳ đầu mang thai đều rất sợ mệt. Diệp Tĩnh Gia cũng không ngoại lệ.

“Tôi đi cùng cô, khó chịu chỗ nào thì nói cho tôi” Hoắc Minh Dương ân cần nói với Diệp Tĩnh Gia.

Nghe anh nói như vậy, da đầu Diệp Tĩnh Gia cũng tê dại: “Không có gì, anh cứ tranh thủ thời gian xử lý chuyện của mình đi, trước tiên là mấy cái bát kia” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoäc Minh Dương.

Bây giờ cô không có ý định tha thứ cho Hoäc Minh Dương. Cũng không có nguyên nhân gì, chăng qua là đơn thuần cảm thấy, bây giờ cho dù Hoäc Minh Dương có làm cái gì đi nữa, thì mình cũng không thể nào quên được.

“Cô bắt đầu ra lệnh cho tôi sao” Đúng là được nước lấn tới, trước kia Diệp Tĩnh Gia tuyệt đối không làm được, bây giờ Diệp Tĩnh Gia muốn gì được nấy.

“Không có, bây giờ tay tôi bị gấy, chẳng lẽ anh muốn tôi đi rửa bát đũa sao?” Diệp Tĩnh Gia phát hiện cái tay bị gãy của cô vân còn rất hữu dụng, ít nhất có thể quan minh chính đại sai khiến Hoäc Minh Dương làm việc.

Anh được chỉ định cầm bát đũa đi rửa sạch.

Cô nằm ở trên ghế sô pha xem tỉ vi, mơ mơ màng màng đã ngủ thieeps đi.

Trong giấc mơ, cảm thấy một vòng ôm ấm áp đang ôm chặt cô vào trong ngực, có chút ấm áp, cô dụi dụi vài cái, †ìm một vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ Hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người đàn ông, Diệp Tĩnh Gia ở trong lòng anh dụi tới dụi lui khiến cho cả người anh nóng lên.

Anh gầm nhẹ một tiếng, Diệp Tĩnh Gia không có làm ea động tác gì nữa nhưng cô lại ôm anh rất chặt. Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì với Hoäc Minh Dương, nhưng bây giờ cô rất thoải mái.

Hoặc Minh Dương giúp cô vuốt vuốt vài sợi tóc, Diệp Tĩnh Gia ngủ rất Say sưa, ngọt ngào Xuyên qua ánh sáng khúc xạ của mặt trăng bên ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy gò má của người phụ nữ, cô dường như rất thỏa mãn, trong giấc mơ còn luôn câu môi mỉm cười Anh cúi đầu xuống hôn cô, có một loại cảm giác thích thú.

Diệp Tĩnh Gia đón ý hừa theo liếm liếm bờ môi của anh.

Hoäc Minh Dương ôm Diệp Tĩnh Gia ngủ say sưa. Trước kia khi còn ở nhà họ Hoäc, chỉ có ôm Diệp Tĩnh Gia ngủ anh mới cảm thấy thoải mái, bây giờ qua lâu như vậy mà thói quen vân không thay đổi Cho dù trong lòng có mười nghìn câu trả lời phủ nhận việc anh thích Diệp Tĩnh Gia, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia ở bền cạnh anh khiến cho anh rất thoải mái, đây là điều không thể nghi ngờ.

“Tôi phải làm thế nào với cô đây” Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Diệp Tĩnh Gia đã ngủ, không biết lời này của Hoặc Minh Dương là đang nói với ai.

Diệp Tĩnh Gia cả đêm không có gặp ác mộng, trước kia ở cùng với Lữ Hoàng Trung cô luôn gặp ác mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Hoặc Minh Dương còn chưa có tỉnh, cô lại đang năm trên khuỷu tay của anh, không biết có làm cánh tay anh tê dại hay không, cô phải nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng cô chỉ mới vừa động đậy một cái đã quấy rây đến người đàn ông, anh mở mắt ra nhìn dáng vẻ đầy mờ mịt cút Diệp Tĩnh Gia.

Khóe miệng còn vương vài vệt nước miếng.

“Tối hôm qua cô năm mơ ăn cái gì à?” Giọng nói của anh rất mềm mại, hình như nguyên nhân là vừa mới tỉnh dậy, lại có một sức hấp dân vô hình.

“Tôi… Hả?” Cô có chút mơ màng, vân chưa có hoàn toàn tỉnh táo.

“Tối hôm qua cô ngủ ngáy, chảy nước miếng, cô có biết không?” Hoặc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia theo phản xạ sờ mép một cái.

Không đúng, từ trước đến này cỏ ngủ đều không chảy nước miếng mà? Vậy đây là nước miếng của người nào? Nghĩ đến nhận thức này, vô hình khiến cô không biết phải làm sao: “Anh… Không phải đâu.” “Không phải cái gì? Ngáy thật đáng yêu” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy da đầu cũng tê dại: “Đáng yêu cái quái gì, anh mau dậy đi, tôi phải đi rửa mặt” Diệp Tĩnh Gia vội vàng bò dậy, cô không muốn đối mặt với Hoặc Minh Dương như thế này, cảm thấy mình đã làm không biết bao nhiêu chuyện thỏ tục.

“Đừng kích động như vậy, không quan trọng, tôi cũng không có nói gì cô” Không nói gì, không làm gì cảm giác thật tốt.

Diệp Tĩnh Gia nhìn vào gương, quả nhiên người trong gương vân ngốc ngốc, bên mép còn để lại dấu vết chảy nước miếng.

Chương 184: Bồng dưng khó chịu

“Ôi trời ạ” Cô hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ có thể đến như vậy.
Suýt nữa nhận không ra bản thân mình ở trong gương Diệp Tĩnh Gia cảm giác hiện tại bất luận cho cô có làm gì cũng đều không có biện pháp để thay đổi cảm nhận về cô trong lòng Hoäc Minh Dương, khó tránh khỏi có chút hao tổn tinh thần, ai cũng đều không muốn người kia nhìn †hấy một mặt như vậy của chính mình.
“Diệp Tĩnh Gia, cô có cảm thấy khỏe hay không?” Hoặc Minh Dương nghe được giọng nói của cô thì đi đến, nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia, hình như cô có chút không quá thoải mái.
“Không có việc gì, tại sao anh lại không gọi tôi thức dậy cơ chứ ?” Ngày hôm qua bêu xấu, Hoäc Minh Dương một chút cũng đều không gọi cô.
184-1.jpg

Cho dù cô ở bên người anh, nhưng mà lại thật giống như hai người đang cách nhau thật xa, anh một chút cũng không đoán được.
“Khi nào thì anh cho tôi trở về” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không để ý tới Hoäc Minh Dương, rất nhiều chuyện đã không còn kịp nói với Hoäc Minh Dương, bởi nó đã thành bộ dáng như vậy rồi.
Nhưng bất luận là như thế nào, cô vân phải đi về, Hoäc Minh Dương không thuộc về cô và cô cũng không thuộc về nơi này.
“Cô cứ như vậy mà muốn rời đi?” Anh nghe Diệp Tĩnh Gia nói, anh cũng biết trong lòng cô hiện tại đang muốn rời đi.
184-1-1.jpg

“Cô nghĩ muốn đi là cứ đi như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng” Hoäc Minh Dương nói xong không ở để ý tới Diệp Tĩnh Gia, rất nhiêu chuyện anh muốn nói như thế nào cũng đều nói không rõ, ví dụ như anh vì cái gì mà xúc động đem cô mang ra theo, rõ ràng hiện tại anh và Tô Thanh Anh đang thực tốt mà.
Càng biết rõ chính là hiện tại Diệp Tĩnh Gia chỉ hận không thể rời đi, nhưng anh lại như thế nào cũng không muốn thả cô rời đi.
Hành động giống như là một người ở sân bay chờ đợi một con thuyền, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ anh có nói như thế nào, tôi đều sẽ không tha thứ cho anh, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình” Chuyện quá khứ chính là một sai lầm, Diệp Bách Thuận đem cô gả cho nhà họ Hoặc, ông làm như vậy cũng là vì sinh tôn, nhưng cuối cùng ông cũng mất đi hết thảy.
Đi ra ngoài lăn lộn luôn phải trả lại nợ. “Việc khác tôi không nói, hiện tại anh có biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì hay không?” Cô nhìn Hoặc Minh Dương rồi nói, rất nhiều chuyện đều không có biện pháp làm, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra việc gì, cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể ngăn cản hết thảy những gì không tốt “Tôi cùng anh đã không còn quan hệ” Lúc Diệp Tĩnh Gia nói ra những lời này, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cảm giác thật giống như bị thứ gì đó xé rách ra một lô nhỏ. “Ai nói không có quan hệ?” Hoặc Minh Dương nói ra một cách lạnh lùng, mặc kệ Diệp Tính Gia nghĩ như thế nào, hiện tại việc anh và Diệp Tĩnh Gia ở bên nhau chính là sự thật, hiện tại ai cũng không thể đem Diệp Tính Gia bên người anh mang đi.
Anh không muốn thả người, chính là không có nguyên nhân Lòng Diệp Tĩnh Gia vân không thể †àn nhân, không biết có phải do đối với Hoäc Minh Dương còn ôm một tia ảo tưởng hay không, cô cũng không có nói ra lời cự tuyệt Hoäc Minh Dương nữa, ngược lại cô đem đầu chuyển hướng một bên, không muốn nhìn thấy anh.
Người đàn ông này tạo cho cô những tổn thương, cô đều nhớ rõ một cách rành mạch, vân không làm được việc vứt bỏ hết thảy quá khứ.
“Cô bé ngoan, ở bên người tôi thật tốt” Ngay cả Hoäc Minh Dương cũng không rõ ràng lầm, giờ phút này anh rốt cuộc muốn làm gì, chỉ đơn thuần muốn để cho Diệp Tĩnh Gia ở lại bên người mình.
.„ Cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Hoăc Minh Dương, cũng căn bản không biết chính mình phải nên nói điều gì.
Chỉ có thể ngậm miệng lại, ngày hôm qua Hồ Lệ đưa cho cô dây xích bị Hoäc Minh Dương mang ở cần cổ cô, việc này cũng rất xứng đôi Diệp Tĩnh Gia, Hoäc Minh Dương thực vừa lòng.
“Chốc lát đi chọn vài bộ quần áo xinh đẹp, đêm nay có việc.” Ngày hôm qua Hoäc Minh Dương đã nói có việc, Diệp Tĩnh Gia vân luôn không để ở trong lòng, hiện tại Hoäc Minh Dương vừa nhäc nhở mới khiến cô mới nhớ tới, đêm nay Luân Du có tiệc, cô hỏi: “Cần tôi ăn mặc như thế nào đây?” Loại chuyện này mà lại không mang theo Tô Thanh Anh, mang cô theo làm gì? Diệp Tĩnh Gia cảm thấy không khỏi có chút châm chọc, cô đối với cuộc sống của giới thượng lưu một chút cũng không có hứng thú: “Không mang theo cô thì mang theo ai?” “Tôi không nghĩ mình sẽ đi” “Tối hôm qua cô rõ ràng còn nói sẽ đi theo, kết quả hôm nay cô lại không muốn đi” Hoäc Minh Dương nói xong, nhìn Diệp Tĩnh Gia cười cười, không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ như thế nào, loại lời nói này mà cô cũng có thể nói được. “Anh phải biết răng, ngày hôm qua là anh đã đồng ý“ Đêm qua Diệp Tĩnh Gia đã lim dim ngủ rồi, không biết Hoäc Minh Dương cùng cô nói cái gì, cô cũng tùy tùy tiện tiện gật đầu đáp ứng, hiện tại nhớ tới nghĩ mà sợ, còn may là Hoäc Minh Dương không có đem cô đi bán.
“Cùng tôi ở bên nhau, khó xử đến như vậy hay sao?” Anh nhìn biểu tình trên mặt Diệp Tĩnh Gia, hình như lại có chút hối hận. “Ở bên cạnh tôi là tốt rồi.” Đêm nay Luân Du có hoạt động bán đầu giá từ thiện, mang theo Diệp Tĩnh Gia chỉ là muốn đi ra ngoài nhìn xem, đi ngang qua sân khấu.
“Thực khó xử, nhưng mà hình như tôi không có biện pháp cự tuyệt” Diệp Tĩnh Gia việc gì cũng đều rõ ràng, cô nhìn Hoäc Minh Dương rồi nói, cô biết rõ tính tình Hoăc Minh Dương, cho dù cô không muốn đi, anh cho dù cột lấy cũng sẽ đem cô trói đi.
“Biết thế là tốt” Diệp Tĩnh Gia chỉ đơn giản và rửa mặt chải đầu cho xong, Hoặc Minh Dương mang theo cô chọn lựa quân áo để mặc trong buổi tiệc.
Tối hôm qua cố ý mua một bộ đồ màu champagne, hiện tại Diệp Tĩnh Gia chỉ mới mang thai, bụng cô vân còn nhỏ, căn bản nhìn không ra dấu hiệu gì.
Diệp Tĩnh Gia vì để cho Hoắc Minh Dương không hoài nghi, chỉ có thể cố gắng miền cưỡng mặc vào.
Nhìn người trong gương, một bộ váy đuôi cá bó sát người, càng khiến cho dáng người của cô trở nên vồ cùng gợi cảm, nhìn không ra ngày thường Diệp Tĩnh Gia bảo thủ như vậy nhưng trên thực tế dáng người lại không tệ, chỉ là… Hoäc Minh Dương nhíu mày, anh có cảm giác Diệp Tĩnh Gia béo lên một ít.
Thử xong quần áo, buổi tối mặc bộ này là ổn, Diệp Tĩnh Gia thay ra bộ đồ mặc ngày thường “Lữ Hoàng Trung đem cô chăm sóc cũng thật tốt, ở nhà họ Hoäc ăn như thế nào cũng đều không mập, ở nơi đó của Lữ Hoàng Trung chỉ có một đoạn thời gian mà đã béo” Hoäc Minh Dương nói xong, ánh mắt bông nhiên lộ ra một ý lạnh, dọa cho Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, việc này không phải là việc mà cô có thể khống chế được. “Tôi cũng không biết, anh đừng có mà nghĩ loạn” Cô nhanh chóng phủi sạch quan hệ, không muốn Hoäc Minh Dương suy nghĩ loạn.
Quan hệ giữa cô và Lữ Hoàng Trung vô cùng trong sáng và rõ ràng, cho dù cô không cần thanh danh gì cả nhưng Lữ Hoàng Trung cũng không nên bởi vì cô mà chịu liên lụy.
Nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia che chở Lữ Hoàng Trung như vậy, trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu: “Làm sao vậy? Tôi chỉ mới nói một câu mà cô đã không vui rồi” Anh nói với giọng điệu âm trâm dọa Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, cô biết tính tình Hoäc Minh Dương: “Không có, nào có việc đó ” Cô nếu như lại nhiều lời một câu, Hoäc Minh Dương không †hích nghe không nói, mà có khi còn khó tránh khỏi sẽ xảy ra việc gì đó không tốt lãm Nghe thấy Diệp Tĩnh Gia nói như vậy, anh mới không có tiếp tục nói thêm gì, nhưng đã đem Diệp Tĩnh Gia doạ sợ không nhẹ.
“Thu xếp cho ổn thoả, hiện tại xuất phát” Vốn dĩ cho rằng Hoặc Minh Dương nói xuất phát là đi làm gì, kết quả chỉ là nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó lại cùng cô đi dạo phố.
Thứ nên mua ngày hôm qua đều đã mua, đi lâu như vậy chính là vì dạo phố, điều này làm Diệp Tĩnh Gia khó tránh khỏi có chút nhàm chán, không biết Hoäc Minh Dương lại bị đứt dây thần kinh gì, nhưng dù thế chính mình lại không dám nói.
Lại đi thêm vài bước, nhìn thấy một quầy hàng bán bong bóng, bong bóng nhỏ rất là đáng yêu, cô chọn một kiếu dáng Cậu Bé Bọt Biển, Hoäc Minh Dương đứng ở phía sau trả tiên cho cô.
Diệp Tĩnh Gia cười cười, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang xếp hàng mua kẹo bông gòn, cô cũng đi qua đó, mua mấy cái, phân cho các bạn nhỏ ở xung quanh mình.
Chỉ chừa lại một cái cho mình, dù sao cũng có Hoäc Minh Dương ở phía sau trả tiền, cô cứ mua mua mua, Hoäc Minh Dương cũng không nói hai lời mà chỉ tiền trả.
Từ sau khi cô mang thai đã phá lệ yêu thích trẻ con, không biết vì nguyên nhân gì mà lại như thế, nhìn thấy trẻ nhỏ đã yêu thích, đại khái là bản tính vốn có của người phụ nữ sau khi mang thai do xuất phát từ tình thương của mẹ.
Hồ Lệ đã vì bọn họ mà thu xếp một phòng ở Thành phố Huế ổn thỏa, giữa trưa cứ đi qua nghỉ ngơi là được, việc gì cũng đều không cần Diệp Tĩnh Gia phải nhọc lòng, như thế quả thực cũng không tồi Chơi đến mệt mỏi, bên ngoài cũng đã có chút nóng, Diệp Tĩnh Gia rất sợ phải phơi năng nên đã nói một tiếng với Hoäc Minh Dương, hai người nhanh chóng trở về Qua thời gian nghỉ trưa, Diệp Tĩnh Gia nhàm chán mà nhìn TV ở phòng tổng thống, Hoäc Minh Dương đi tới, ngồi ở một bên Diệp Tĩnh Gia, sau đó anh ở phía sau đem cô dựa vào trong lòng ngực mình, Diệp Tĩnh Gia cảm giác được tần suất trái tim trong ngực anh nhảy lên, sau đó hô hấp cũng bị kéo xuống một nhịp, cô cũng chưa nghĩ đến, Hoäc Minh Dương sẽ làm như vậy. “Anh… Tâm rửa xong rồi sao?” Nói xong lời nói đó, Diệp Tĩnh Gia ngay lập tức muốn căn đứt đầu lưỡi chính mình, việc này rõ ràng chính là không có lời để nói nên tự tìm lời nói, Hoặc Minh Dương tăm rửa xong hay chưa cô đều nhìn thấy rõ ràng.
“Cô không thấy à? Không ngửi thấy mùi thơm hay sao?” Đây vân là lần đầu tiên cô nhìn thấy người tự luyến đến như vậy, không biết nên nói lời gì mới tốt, cũng chỉ có thế ngậm miệng không nói.
“Làm gì mà không nói lời nào? Thẹn thùng” Hoặc Minh Dương như là cố ý trêu đùa cô, cố ý nói một chút làm cho Diệp Tĩnh Gia đỏ cả mặt.
Diệp Tĩnh Gia xoay đầu đi, tính toán sẽ không để ý tới Hoäc Minh Dương nữa, người đàn ông này luôn có biện pháp làm cho cô không biết phải làm sao “Không thẹn thùng, chỉ là hiện tại tôi cảm thấy đau đầu” Nói xong cô tiếp tục xem TV, cũng không thèm nhìn Hoặc Minh Dương.
Người đàn ông này chính là người khác phái tới để trị cô.
Nhìn trong TV đang quảng cáo, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, cuối cùng cô đã ngủ Hoặc Minh Dương thấy thế không khỏi nhíu mày, không biết Diệp Tĩnh Gia có phải hay không sinh bệnh mà gần đây cô đặc biệt thích ngủ.
Bế lên cũng càng có cảm giác nặng hơn một ít.
Chờ lúc Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại đã là buổi chiều, Hoäc Minh Dương thật ra lại không quá sốt ruột, anh ngồi ở ban công uống trà buổi chiêu. “Như thế nào? Hồm nay tâm trạng tốt đến như vậy?” “Cô nhìn xem đã qua vài giờ, hiện tại cô mới tỉnh sao?” Nghe thấy anh nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia mới phản ứng lại kịp, hiện tại thời gian cũng không còn sớm.
Nhìn dáng vẻ Hoäc Minh Dương vân luôn đợi cô: “Vậy có phải đã không còn kịp rồi hay không?” Nếu tới không kịp, cô sẽ không đi, đang nghĩ ngợi sẽ cùng Hoäc Minh Dương nói rõ ràng như thế nào, để cho anh không cần tiếp tục nói những điều vô dụng nữa, chỉ nghe thấy Hoäc Minh Dương cự tuyệt. “Cũng chưa đến mức kia” Lời này không khác gì bảo Diệp Tĩnh Gia đừng suy nghĩ linh tinh, Hoäc Minh Dương chính là cố ý tính toán cho cô ổn thỏa cả rồi.
“Cô tới thay váy đi, sau đó chúng ta đi làm tóc” Hoäc Minh Dương thật ra sớm đã chuẩn bị tốt cho Diệp Tĩnh Gia.
Không biết anh làm sao lại thuần thục Thành phố Huế như vậy, cứ lái xe đã đến một cửa hàng chuyên môn làm †ạo hình.
“Ngựa quen đường cũ, anh thường tới hay sao?” Diệp Tĩnh Gia bông dưng nói ra một câu không rõ ràng như vậy.

Chương 185: Du thuyền long trọng.

“Ừ, tôi cũng tự tạo hình cho mình” Lời này của Hoắc Minh Dương khiến cho trong lòng Diệp Tĩnh Gia có chút nhảy nhót.
“Anh không nên mong đợi gì ở tôi, tôi cảm thấy anh nên đi đổi một người bạn gái khác sẽ tốt hơn” Diệp Tĩnh Gia không hê tự tin, cô là loại người gì chính cô hiểu rõ nhất. Cô không có tốt như vậy, cũng không đáng để người khác thích, càng không phải là gương mặt xinh đẹp gì.
“Hôm nay cô đến đây với tư cách là vợ của tôi, không phải bạn gái” Anh uốn nắn lại Diệp Tĩnh Gia, từ này đã lâu rôi chưa có gọi khiến trong lòng cô có một chút không muốn động vào.
185-1.jpg

Diệp Tĩnh Gia có chút nhức đầu, cô cũng biết Hoắc Minh Dương sẽ không dễ dàng để cô sống dễ chịu như vậy.
Thật ra thì mỗi một lần trang điểm này cô đều cảm thấy rất đẹp, nhưng hết lân này đến lần khác Hoắc Minh Dương lại không công nhận, Người phụ nữ trong gương rất quyến rũ, ánh mắt đa tình, không thể phủ nhận tay nghề của thợ trang điểm rất tốt.
Bất kể là phương diện nào cũng đủ để làm người phụ nữ hài lòng, chỉ là điều này không phù hợp với mong muốn của Hoắc Minh Dương.
“Được rồi, cô cứ trực tiếp bôi kem nên đơn giản cho tôi là được” Diệp Tĩnh Gia có chút nóng nảy, bây giờ cô rất hài lòng với cách trang điểm của mình, duy chỉ có Hoắc Minh Dương là không thích.
185-1-1.jpg

Cô cảm thấy nếu như mình không công nhận thì sẽ bị Hoắc Minh Dương ném ra. Chỉ đành phải thuận thế khoác lên tay anh: “Đi thôi.” Động tác này cô dường như đã từng rất quen thuộc, cũng không thích nó.
“Diệp Tĩnh Gia, cô thật sự rất kỳ lạ” Đây là lân đầu tiên anh cảm thấy phụ nữ lại khó kiểm soát như vậy. Bất luận Diệp Tĩnh Gia làm chuyện gì cũng có thể khiến anh không cáu kỉnh, tuy rằng không phát cáu nhưng lại không cam lòng.
“Tôi làm sao?” Cô lên xe, khi đi ra khỏi trung tâm tạo hình thì đã có tài xế chờ sẵn.
Hoắc Minh Dương và cô người ở phía sau, nói thật là cô có chút khẩn trương. Đây là lần thứ hai Diệp Tĩnh Gia ăn mặc như thế này. Lần đầu tiên không phải đi ra ngoài cùng với Hoắc Minh Dương, còn tốt hơn một chút. Lần này đi ra ngoài với người đàn ông này, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô rất khó chịu: “Anh nói xem, có phải nếu như lần này tôi không làm xấu mặt anh thì sau này sẽ không có cơ hội nữa hay không.
“Không biết” Hoắc Minh Dương bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi sẽ không cho cô có cơ hội làm xấu mặt cô” Có anh ở đây, bất kể Diệp Tĩnh Gia làm gì thì cũng phải làm tốt nhất.
“Anh nói như vậy, tôi rất có áp lực” Diệp Tĩnh Gia không biết ý trong lời nói của Hoắc Minh Dương là gì, còn tưởng rằng anh không muốn cho mình làm mất mũi của anh.
“Không cần áp lực, bất kể là ai, ở trước mặt tôi cũng sẽ không nói những lời làm cô mất mặt” Anh có tự tin này, người khác vẫn phải nể mặt mình.
Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì cho phải, Hoắc Minh Dương đúng là có bản lĩnh này, luôn khiến cho cô không biết nói gì cho phải, anh thật sự rất tự tin.
“Tôi xinh đẹp như vậy, có chọc anh thích không? Vừa rồi trang điểm đẹp như vậy, anh cũng không có đồng ý, bây giờ chẳng qua là đơn giản bôi một lớp kem nền, anh đã cảm thấy ổn rồi” Diệp Tĩnh Gia đổi chủ đề, nửa đùa nửa thật nói với Hoắc Minh Dương.
Lời này làm Hoắc Minh Dương sửng sốt một chút, không khỏi vui vẻ ra mặt. Không phải người phụ nữ này uống lộn thuốc chứ? “Cô cảm thấy cô có thứ gì có thể hấp dẫn được tôi?” Hoắc Minh Dương có chút hiếu kỳ nói với Diệp Tĩnh Gia: “Vẻ ngoài xinh đẹp? Sự thông minh? Hay là vóc dáng?” Diệp Tĩnh Gia có chút nghe không nổi nữa, đây là Hoắc Minh Dương cố ý giễu cợt cô: “Có phải không? Không phải là vì chuyện này sao?” Nói xong bờ môi cô khẽ mở, hung hăng tiến sát vào miệng người đàn ông, sau đó dùng đầu lưỡi xinh xắn tách môi anh ra.
Lúc Hoắc Minh Dương nói chuyện, cô vẫn nhìn chằm chằm vào bờ môi của anh, trông rất thích thú.
Qua hồi lâu hai người mới tách ra.
“Diệp Tĩnh Gia, dáng vẻ này của cô sẽ phải chịu quả báo đấy” Giọng nói của Hoắc Minh Dương trầm thấp, Diệp Tĩnh Gia cảm nhận được sự khác lạ trong giọng nói của anh, có chút lúng túng rụt tay lại, trong quá trình di chuyển cô đụng phải cái gì đó… Mặt cô lập tức đỏ lên.
Nếu như không phải ở trên xe, nói không chừng những lời này của Hoắc Minh Dương có hàm ý sâu xa.
Diệp Tĩnh Gia vội vàng xin lỗi: “Tôi không phải cố ý” Lúc cô nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp, chọc cho người khác bật cười: “Cái khác tôi không nói, chỉ nói đến dáng vẻ bây giờ của cô, thật giống như là tôi đang bắt nạt cô vậy: Hoắc Minh Dương nhìn dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia, trong lòng có chút vui mừng người phụ nữ này vẫn luôn như vậy. Bộ dáng anh làm bất cứ việc gì cũng không liên quan đến mình, chưa bao giờ lo lắng cho anh.
Rõ ràng là cô chủ động quyến rũ anh trước, bây giờ ngược lại cô lại làm ra vẻ đáng thương: “Tôi cảm thấy mình không thể nói chuyện đàng hoàng với anh, anh đừng bắt nạt tôi” Diệp Tĩnh Gia nói xong quay đầu lại, không có nhìn Hoắc Minh Dương thêm nữa.
Tài xế trước mặt rất có tư cách nghề nghiệp, cứ như thế một đường đều không quay đầu lại, cảm nhận được Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đang ở đằng sau ve vãn nhau. Tài xế cũng đỏ mặt, anh ta gặp rất nhiều trường hợp như vậy, Dĩ nhiên lời này anh không dám nói ra, phía sau vị này chính là ông chủ lớn đấy, khi anh ta đến đón đã biết chuyện này. Tuy rằng anh ta không biết xấu hổ, không biết thẹn thùng nhưng vẫn sẽ đỏ mặt.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên khiến cho Diệp Tĩnh Gia giật mình.
“Sao? Ừ, tôi biết rồi.” Tài xế nói mấy câu sau đó đưa điện thoại qua cho Hoắc Minh Dương nói: “Giám đốc Hoắc, anh có điện thoại.” Nhận được điện thoại, Hoắc Minh Dương tỏ ra kinh ngạc, anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người gọi điện thoại cho mình.
“Làm sao vậy?” Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoắc Minh Dương không hề nói chuyện.
“Tôi nay gọi lại cho tôi sau.” Nói xong liền tắt máy, có nhiều khi anh cũng không biết mình đã trải qua chuyện gì, chung quy lại, cho dù nói cái gì Hoắc Minh Dương cũng đều tỏ ra không thèm để ý, đôi khi giận dữ, còn cái gì cũng không nói.
“Được rồi, tôi biết rồi, đến nhanh đi” Đêm nay có một số thứ bắt đầu đấu giá, trong đó quý giá nhất là một chiếc nhẫn.
Hồ Thiên Ly gọi điện thoại cho anh để cho anh chuẩn bị tiền, chuyện nhỏ như vậy còn tự mình gọi điện thoại qua khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nói gì cho phải.
“Tối nay anh lấy cái nhãn cho em” Sau khi tắt điện thoại, Hoắc Minh Dương quay qua nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia.
Không biết anh lại có ý định gì, bỗng nhiên bây giờ đối xử tốt với cô như vậy.
“Sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Có việc gì anh cứ việc nói thẳng đi” Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Hoắc Minh Dương có nói cái gì, cho dù là tốt hay xấu bọn họ vẫn vui vẻ đón nhận.
“Em lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.” Anh nói xong thì xe bỗng nhiên dừng lại.
“Cậu Hoắc, cô Hoắc, chúng ta đã đến nơi rồi” Hoắc Minh Dương xuống xe trước sau đó vòng qua bên kia mở cửa giúp Diệp Tĩnh Gia. Bỗng nhiên đối xử tốt như vậy, không có việc gì lại quan tâm, không phải trộm thì là cướp.
Diệp Tĩnh Gia không nói gì, cứ mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm.
“Cảm ơn anh đã phục vụ.” Cô không có tiền boa gì, trực tiếp khoác tay của Hoắc Minh Dương đi vào.
“Rất hân hạnh khi được phục vụ phu nhân” Tất cả những biểu hiện và hành động của Hoắc Minh Dương khiến cho người khác cảm thấy anh rất thương yêu người ấy.
Nếu tối nay có giải thưởng dành cho việc diễn xuất, anh ấy nhất định sẽ đoạt giải đó.
“Trong khi đi đều ưỡn ngực ngẩng đầu, không liên quan, có việc gì thì cứ tới tìm anh, anh sẽ đứng ở nơi này, sẽ giúp em.” Hoặc Minh Dương an ủi Diệp Tĩnh Gia, khiến Diệp Tĩnh Gia cảm thấy ấm áp.
“Không sao đâu, tôi sẽ không làm gì ở đây khiến anh mất mặt đâu.” Vừa mới xong suýt chút nữa cô đã †é ngã, giày này gót rất cao, nếu không có Hoäc Minh Dương ở bên không chừng cô đã ngã xuống.
“Hử, cứ nghĩ là nói lung tung, không ngờ vừa nói ra đã nói đúng” Anh vừa nói xong thì Diệp Tĩnh Gia hận không thế đánh anh một trận, tất cả là tại cái miệng quạ đen của anh.
“Tốt rôi, em ngoan ngoãn một chút đi, có việc gì thì tìm anh.” Hoäc Minh Dương nói xong thì không nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia nữa.
Dọc đường đi, có rất nhiều người lê tiếng chào hỏi Hoäc Minh Dương và cũng có rất nhiều người nhìn vê phía anh.
Diệp Tĩnh Gia đều nhận ra, mặc kệ chuyện như thế nào, cô đã đi cùng Hoäc Minh Dương thì sẽ hấp dẫn ánh mặt của mọi người, cô có vẻ lo lăng không biết có bị Tô Thanh Anh nhìn thấy hay không.
Ngay cả cô cũng không biết lấy can đảm ở đầu ra, lại tranh giành đàn ông với Tỏ Thanh Anh. Nếu đế tô Thanh Anh biết được chuyện này chắc chăn cô sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ Diệp Tĩnh Gia không giống ngày trước nữa, cô đã không còn chỉ biết yêu và hận, còn nhiều hơn một thứ đó là đối mặt với chuyện không vui của chính mình.
Những suy nghĩ trả thù đáng sợ hiện lên trong đầu Diệp Tĩnh Gia, vội vàng läc lắc đầu để cho những suy nghĩ không tốt nhanh chóng chạy ra khỏi đầu cô.
Hoäc Minh Dương ở bên cạnh cảm nhận được động tác của Diệp Tĩnh Gia, nhẹ giọng hỏi: ‘Em có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hoäc Minh Dương làm Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại, chính bản thân cô cũng không biết bản thân mình có chuyện gì đáng nói: Không có việc gì đâu,chỉ cảm thấy không được thoải mái thôi.” Biết tình trạng sức khỏe của cô không được tốt lãm, Hoäc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia.
“Có gì không thoải mái vậy? Nếu em cảm thấy không ổn thì nói cho anh biết.” Anh vội vàng nói với Diệp Tĩnh Gia, anh biết, có rất nhiều chuyện phải giải thích với Diệp Tĩnh Gia rõ ràng “Lát nữa đừng làm mất mặt” Anh lại dặn dò một câu khiến Diệp tính Gia không vui lãm, người đàn ông này có thể tin tưởng cô có được hay không? Nếu anh đã không tin cô thì cô cũng muốn chạy nhanh để rũ bỏ hết mối quan hệ với anh.
“Nếu tôi cảm thấy không ổn tôi sẽ nói cho anh, Hoäc tiên sinh, tôi không phải là phan hâm mộ của anh, cũng không phải là người ngoài, bây giờ tôi là bạn gái của anh, cho nên tốt nhất là anh không nên để tôi gặp rắc rối gì” Cô nói năng lung tung không nghĩ răng để cho anh phát hiện được bí mật nhỏ trong lòng mình.
Anh biết cô đang lo lăng cái gì, Hoặc Minh Dương nở một nụ cười, cô gái này quá coi trọng bản thân mình rồi.
“Em yên tâm, chö này là nơi một vài người cao cấp tụ họp với nhau, người có quan hệ với giới truyên thông không vào được” Chô này tuyệt đối bí mật và riêng tư, cho nên Hoặc Minh Dương mới cả gan đưa cô đến, điều này làm cho cô cảm thấy khổ sở, cô vân là người mà Hoäc Minh Dương không thể đưa ra cho mọi người biết.
Không biết là vui vẻ hay mất mát, Diệp Tính Gia nói một câu: ‘Vậy là được rồi” Sau đó không muốn nói chuyện gì với Hoặc Minh Dương nữa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom