• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (47 Viewers)

  • Chương 1121-1125

Chương 1121: Chúc Nhị Bạch không xong rồi

“Chủ tịch Mạnh, muộn như vậy rồi còn đi đâu thế?”

Nhìn thấy Mạnh Văn Cương bước ra khỏi phòng, Chúc Nhị Bạch liền vội vàng chạy tới, mặc kệ những vết thương đầy máu kia, bây giờ hy vọng của nhà họ Chúc đều dựa vào ông ấy, nếu như Mạnh Văn Cương bỏ đi thì chắc chắn nhà họ Chúc bọn họ sẽ tiêu đời.

Mạnh Văn Cương bị sốc khi nhìn thấy Chúc Nhị Bạch và những người khác đều be bét máu, nhưng ông biết tiểu sư huynh đã đi rồi nên mới xuất hiện.

Tiểu sư huynh đi rồi thì mình còn ở đây làm quái gì nữa? Một đám người không biết điều, bây giờ đã biết được tiểu sư huynh lợi hại đến mức nào rồi chứ!



Sống đến từng này tuổi mà không bằng một con chó, tiểu sư huynh trước giờ chính trực, không bao giờ ra tay với người già phụ nữ, chỉ chữa bệnh cứu người, đấy mới đúng là cao thủ. Nhưng bây giờ tiểu sư huynh đã thật sự nổi giận, cho nên mới đánh hết tất cả bọn họ, vậy cũng có nghĩa là bọn họ đã ép tiểu sư huynh đến cực hạn.

Ngay lúc Chúc Linh Linh được đưa đến phòng mình, thì người nhà họ Chúc đã tự tìm đến con đường chết rồi.

“Tôi không đi, chẳng lẽ còn ở đây đợi các người mời ăn đêm chúng à? Hừm!”

Mạnh Văn Cương hừ lạnh một tiếng, sau đó bỏ đi một lèo, người nhà họ Chúc đều ngẩn ra, đặc biệt là Chúc Nhị Bạch, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ tức giận và tuyệt vọng.



“Đều tại tên Tần Lâm đó, còn cả con điếm Chúc Linh Linh nữa, đúng là hai đứa khốn kiếp, bọn chúng lại đẩy nhà họ Chúc vào đường cùng”.

Chúc Diệu nghiến răng nghiến lợi.

“Bây giờ chủ tịch Mạnh đã đi rồi, chúng ta cũng coi như toi, lần này hết thật rồi”.

Chúc Phi lẩm bẩm nói, bây giờ nguồn tiền đầu tư của nhà họ Chúc đã mất, Chúc Thị Y Mỹ vốn chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi, nó đã dùng tất cả vốn của Y dược Văn Hòa để lấp khoảng trống rồi, bây giờ muốn phát triển nhưng lại phải dừng chân ở đây, sự suy vong của Y dược Văn Hòa là một đả kích rất lớn đối với bọn họ, có rất nhiều người trong ngành đã không còn quan tâm đến cái Y dược Văn Hòa còn níu kéo chút hơi tàn này nữa.

Không có đầu tư, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

“Tần Lâm! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu, thằng khốn!”

Chúc Nhị Bạch nói xong liền hộc máu, sắc mặt trắng bệch, ngã nhào xuống đất, Chúc Phi và Chúc Diệu vội vàng chạy tới đỡ bố dậy, bây giờ nhà họ Chúc đang lâm vào nguy hiểm, vậy nên Chúc Nhị Bạch mới tức đến phụt máu.

“Bố, bố không sao chứ?”

“Bố! Bố mau tỉnh dậy đi!”

Chúc Phi và Chúc Diệu thay phiên nhau gọi.

“Anh Hai! Anh không thể ngã xuống được! Nhà họ Chúc chúng ta chỉ mong chờ vào anh thôi”.

Chúc Tam Đao nói trong nước mắt.

Tất cả người nhà họ Chúc lúc này đều túm tụm lại.

“Anh không thể... không... được nữa rồi, lần này, nhà họ Chúc chúng ta.... có lẽ... sẽ phải... tiêu tan thật rồi”.

Chúc Nhị Bạch nói vô cùng khó khăn, thanh âm khàn đặc, cả người như mất đi hồn vía, hoàn toàn mất đi thần thái lúc trước.

“Không đâu anh Hai! Anh sẽ không sao đâu!”

Chúc Tam Đao nắm chặt tay Chúc Nhị Bạch, cuối cùng thì vẫn là tình anh em sâu đậm.

“Anh cả, bây giờ bố... thật sự quá khó nói rồi”.

Chúc Phi nhìn sang Chúc Diệu với vẻ buồn bã và đau đớn.

Sắc mặt Chúc Nhị Bạch tái nhợt vô cùng, lúc đầu là bị Tần Lâm đánh, sau đó còn tức đến hộc máu, với cả Chúc Nhị Bạch đã gần tám mươi rồi, ngay cả người trẻ tuổi cũng không thể chịu được áp lực như thế.

“Kêu Lão Tam về đây”.

Chúc Diệu trầm giọng nói.

“Lão Tam... sẽ về sao?”

Chúc Phi nói nhỏ.

“Bây giờ bố đã như thế nào rồi? Nó còn không chịu về sao, người chết như ngọn đèn tắt, nếu như bố mất thì còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa đây? Mau gọi cho Lão Tam đi”.

Chúc Diệu tức giận nói, nếu đã như vậy, xem ra Chúc Nhị Bạch có thể chết bất cứ lúc nào.

Chúc Tam Đao chợt run lên, xem ra anh Hai không xong rồi, lại còn phải đi thông báo với người thân nữa sao?

Chúc Phi run rẩy bấm số gọi cho Lão Tam của nhà họ Chúc, lúc trước khi Trần Cao Sơn rời khỏi nhà họ Chúc, anh ta chỉ mới có mười tám tuổi, bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, không biết đứa con ngoài giá thú đó của nhà họ Chúc có chịu trở về hay không.

“A lô...”

Sau khi điện thoại được nối, mặt Chúc Phi lộ rõ vẻ căng thẳng, thậm chí có hơi hưng phấn.

“Hơn mười năm rồi, Cao Sơn, không ngờ cậu vẫn còn ở đây, vẫn luôn giữ số này à”.

Chúc Phi vội vàng nói.

Trần Cao Sơn đứng trên tòa cao ốc với vẻ mặt ảm đạm, anh ta đã đợi cuộc điện thoại này hơn mười năm rồi, đây cũng là điều mà anh ta lo sợ nhất.

Có lẽ chiếc điện thoại này sẽ không bao giờ đổ chuông, nhưng khi nó thực sự đổ chuông, có lẽ người bố vô trách nhiệm kia của anh ta đã chết rồi cũng nên. Quay lại đọc tiếp tại web truyện tâm linh nhé

Tuy trong lòng Trần Cao Sơn cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể hông nghe máy.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi không có thời gian”.

Trần Cao Sơn trầm giọng nói.

“Cao Sơn, bố chúng ta... sắp không xong rồi”.

Chúc Phi thấp giọng nói.

Ở đầu dây bên kia, Trần Cao Sơn hít sâu một hơi, sắc mặt có chút thay đổi, tuy rằng lúc đầu bản thân bị đuổi đi, nhưng cho dù thế nào thì con người vẫn có tình cảm, nếu như không có tình cảm thì đã là máy móc rồi.

Nói cho cùng thì Chúc Nhị Bạch là người cho anh ta sinh mạng, mặc dù Trần Cao Sơn rất hận ông ta, nhưng người chết vẫn quan trọng hơn cả, bố sắp không xong rồi, lúc này bản thân anh ta đang cảm thấy hết sức phức tạp.

Người chết như ngọn đèn tắt, nếu thật sự chết đi thì cũng là chuyện đương nhiên.

“Ông ta sắp chết thì liên quan gì đến tôi”.

Trần Cao Sơn trầm giọng nói, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

Đường đường là một đáng nam nhi, nhưng trong lòng lại đang giằn xéo không thôi.

Hơn mười năm nay, Trần Cao Sơn không hề có chút liên hệ nào với nhà họ Chúc, giống như một người đã chết vậy, trước giờ chưa từng được nhắc đến, đừng nói đến hai người anh Chúc Phi Chúc Diệu làm gì, ngay cả Chúc Nhị Bạch còn không thèm nhắc đến anh ta.

Bởi vì lúc Chúc Nhị Bạch khoảng năm mươi tuổi, còn sung sức nên đã ngủ với một người phụ nữ khác, sau đó sinh ra đứa con hoang như Trần Cao Sơn, vậy nên anh ta mới bị nhà họ Chúc xua đuổi.




Khi Trần Cao Sơn tám tuổi thì mẹ mất, sau đó anh ta được đưa đến nhà họ Chúc, nhưng lúc đó, Chúc Phi và Chúc Diệu đều không hề mong chờ cậu em trai này, bọn họ sợ rằng Trần Cao Sơn sẽ giành mất tài sản của mình, sợ rằng sẽ phải chia cho anh ta một phần.

Trần Cao Sơn chỉ là một đứa con hoang giữa bố và một người phụ nữ bên ngoài mà thôi, vậy nên bọn họ cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của đứa con này, bọn họ ngược đãi Trần Cao Sơn vô cùng tận, nhưng bố lại luôn thờ ơ mọi chuyện, thậm chí xem anh ta còn tệ hơn cả người làm, lúc nào Chúc Phi và Chúc Diệu cũng muốn đuổi đứa em trai này ra khỏi nhà.

Cuối cùng... vào năm anh ta tròn mười tám, Trần Cao Sơn đã quyết định rời khỏi nhà họ Chúc, rời khỏi cái gia đình lạnh lẽo không chút tình thương đó, nơi đó sớm đã không còn là chỗ mà anh ta có thể nương thân được nữa rồi.

Vậy thì anh ta vẫn còn tiếp tục ở đó làm gì, còn có ý nghĩa gì đâu chứ?

Trần Cao Sơn một mình lên tàu hỏa đi về phía Đông Bắc.

Mười năm nay, Trần Cao Sơn cũng coi như có chút danh tiếng, Chúc Phi cũng nghe thoáng được từ người khác, nghe nói Trần Cao Sơn bây giờ đã là thân tín bên cạnh củaĐông Bắc Vương, vô cùng lợi hại.

Vậy nên Chúc Phi mới gọi cho Trần Cao Sơn, chắc chắn còn có ý nghĩ khác, đó là mượn cớ bố thập tử nhất sinh để Trần Cao Sơn trở về giúp nhà họ Chúc thu dọn mớ hỗn độn.

“Người xưa hay có câu, Cao Sơn, người chết như ngọn đèn tắt, dù gì thì cũng là bố cậu, bây giờ ông ấy sắp không xong rồi, cậu về thăm ông ấy không được sao? Nhà họ Chúc chúng ta sắp bị người ta giẫm đạp rồi, nếu còn tiếp tục thì bố sẽ tức đến hộc máu lần nữa mất, vậy thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Cao Sơn, cậu xem kĩ lại đi, tôi và anh hai lúc đầu cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, nên mới nghiêm khắc dạy dỗ cậu, bố thì quá bận, không thể quan tâm đến cậu được, nhưng cậu lại trơ mắt nhìn bố chết thế này sao, chẳng lẽ cậu muốn nhà họ Chúc chúng ta tiêu tan một cách không rõ ràng như vậy à”.

Chương 1122: Hiếu đễ

“Nói nghe hay lắm, lúc đầu tôi rời khỏi nhà họ Chúc, sao các người không khuyên tôi đi? Ha ha ha, bây giờ thì hay lắm, tôi thành danh rồi thì các người lại tìm đến, nhà họ Chúc bị diệt thì chẳng phải là do các người tự làm tự chịu sao? Cả đời Chúc Nhị Bạch làm được bao nhiêu chuyện tốt? Còn cả hai người, lúc đầu khuyên tôi như thế nào, có cần tôi nói lại cho nghe không?”

Trần Cao Sơn tức giận quát qua điện thoại, lúc này hai mắt đã đỏ hoe, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Anh ta một thân một mình đi đến Đông Bắc, chịu lạnh chịu đói ba ngày ba đêm vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Anh ta đánh nhau với người khác, bị chặt mất hai ngón tay nhưng vẫn không hề khóc.



Nhưng lúc này đây, khi nhận được hung tin của bố mình, cuối cùng Trần Cao Sơn vẫn rơm rớm nước mắt.

Đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, bởi vì chưa đụng đến nơi bị tổn thương mà thôi.

“Bố, bố không sao chứ? Bố mau tỉnh dậy đi!”

Giọng nói của Chúc Diệu ngày một ré lên qua điện thoại, trái tim Trần Cao Sơn như bị bóp nghẹt.



“Cao Sơn, cậu mau về đi, nếu không thì sẽ không kịp thấy mặt bố mất”.

Chúc Phi lo lắng nói.

“Đưa Chúc Nhị Bạch đến biệt thự Lệ Thủy, đó là nhà tôi đã mua ở thành phố Khánh Phong”.

Nói xong, Trần Cao Sơn lập tức cúp máy.

“Sao vậy, Cao Sơn, có tâm sự sao?”

Một người đàn ông mặc áo khoác gió nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần Cao Sơn, bèn cười nói.

“Bịch...”

Trần Cao Sơn ngay lập tức quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên.

“Ông chủ! Bố tôi đang gặp nguy hiểm, tôi... tôi phải về nhà một chuyến, xin hãy cho tôi thông tin để liên lạc với Tần đại sư, tôi phải đi cầu xin Tần đại sư chữa trị cho bố!”

Trần Cao Sơn thấp giọng nói.

“Đứng lên đi”.

Phương Hồi vỗ vai Trần Cao Sơn.

“Bao nhiêu năm qua, tôi coi cậu như em ruột, cậu vẫn luôn một mực trung thành với tôi. Tôi biết cậu là người coi trọng tình nghĩa, nhưng từ trước đến giờ cậu lại chưa từng nhắc đến người bố này. Bố mẹ không chờ được đến ngày con cái phụng dưỡng, sự thành công của một người đàn ông không dựa vào việc anh ta có bao nhiêu tiền, bao nhiêu phụ nữ vây quanh, mà là dựa vào hai chữ ‘hiếu đễ’. Quả nhiên cậu chưa bao giờ làm tôi thất vọng, mau đứng lên đi, tôi cho cậu số điện thoại của Tần đại sư, hãy mời Tần đại sư chữa trị cho bố cậu đi”.

* “Hiếu đễ” là cội nguồn của “nhân nghĩa”. “Hiếu” là báo đáp tình yêu thương, lòng tôn kính đối với cha mẹ. “Đễ” là chỉ tình yêu thương, tình cảm thân thiết giữa anh chị em, cũng bao hàm cả tình cảm giữa bạn bè

Phương Hồi cười nói, càng thêm hài lòng với Trần Cao Sơn, một người không hiếu thảo thì không ai có thể dạy dỗ được cả, mặc dù ông ấy nhìn thấy nỗi tủi thân vô tận trong ánh mắt của Trần Cao Sơn, nhưng anh ta vẫn chọn cách cúi đầu trước mặt bố mình, cho dù anh ta có không nghe lời như thế nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ muốn tận hiếu với bố mà thôi.

“Còn một chuyện nữa, tôi không biết nên nói như thế nào, ông chủ, tôi muốn mượn sếp một số tiền, bởi vì công ty của bố tôi đang gặp khó khăn, bị người ta đàn áp, suýt chút nữa đã tan tành, nhà họ Chúc kinh doanh tập đoàn Y Mỹ nên cần một số tiền lớn để đầu tư, vậy nên...”

“Không cần nói nhiều nữa, không phải chúng ta đang làm về dược liệu sao? Ha ha ha, Một trăm triệu đủ không? Nếu muốn thêm dược liệu của chúng ta thì cứ lấy thoải mái, nói về xuất khẩu dược liệu thì ở Hoa Hạ này, Phương Hồi tôi chưa sợ ai đâu”.

Phương Hồi cười lớn.

“Cảm ơn ông chủ.... Cảm ơn!”

Đôi mắt đẫm lệ của Trần Cao Sơn tràn đầy vẻ phấn khởi và kích động.

Một trăm triệu!

Đó là bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu sự tin tưởng đây? Bao năm qua bản thân anh ta cùng Phương Hồi đi đây đi đó, lúc Phương Hồi phát triển thì anh ta cũng phát triển, anh ta vẫn luôn ở cạnh Phương Hồi, người chủ như thế này thật xứng đáng để anh ta dùng tính mạng theo cả đời.

“Được rồi, đàn ông đàn ang khóc lóc cái gì, có còn ra mặt đáng nam nhi không? Mau về thu dọn đồ đạc đi, cứu người như dập lửa, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Tần đại sư, nhưng Tần đại sư có thời gian hay không thì tôi cũng không biết nữa”.

Nói xong, Phương Hồi liền lấy điện thoại gọi cho Tần Lâm!

“A lô, Tần đại sư đúng không? Tôi là Phương Hồi đây”.

Tần Lâm nhíu mày, Phương Hồi, ông ấy gọi cho mình làm gì? Nhưng con người Phương Hồi này vô cùng thẳng thắn, hơn nữa cũng rất kính nể Tần Lâm, thậm chí lúc đầu còn giao trang viên của mình cho Tần Lâm, thật sự đã khiến cho anh vừa mừng vừa lo.

“Thì ra là ông Phương, ha ha ha, không biết dạo này hai người thế nào rồi?”

Tần Lâm cười nói.

“Cũng may nhờ Tần đại sư, ha ha ha ha, hôm qua vợ tôi vừa mới nói cô ấy mang thai rồi, cậu xem chuyện này có trùng hợp không, đợi đến khi sinh đứa bé ra thì tôi lại phải nhờ Tần đại sư đặt tên đấy. Tôi đang kể chuyện vui cho cậu kia mà. Nếu như không có Tần đại sư thì chắc sẽ không hay biết gì cả đời mất, Tần đại sư đúng là người dẫn đường thật sự của tôi”.

Phương Hồi cười lớn.

“Tôi thấy hình như ông Phương còn có việc khác đúng không? Giữa ông và tôi không cần phải câu nể vậy đâu, ông Phương cứ việc nói thẳng”.

Tần Lâm nói.

“Ha ha ha, đúng là không có chuyện gì giấu được Tần đại sư, lần này tôi thật sự có việc nhờ Tần đại sư ra tay, không biết Tần đại sư có tiện không”.

Phương Hồi hỏi.

“Ông cứ nói đi”.

Tần Lâm nói, dù sao trước đây bản thân anh cũng đã nhận được rất nhiều ân huệ từ Phương Hồi, ông ấy cứ quyết đòi tặng anh căn biệt thự lớn đó, bản thân không thể nào ngăn cản nổi, trước sau gì Tần Lâm cũng phải trả lại đọa tình nghĩa này, bây giờ Phương Hồi đang cần anh giúp đỡ, đương nhiên Tần Lâm cũng không muốn mắc nợ người khác.

“Nếu Tần đại sư đã nói như thế thì tôi cũng không ngại nữa. Tôi có đứa em trai theo tôi mười mấy năm nay, thân như anh em ruột vậy, bố cậu ấy đang bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, muốn mời Tần đại sư đến đó một chuyến xem sao. Không biết Tần đại sư có rảnh hay không?”

“Ở đâu? Gần đây tôi không đi xa được”.

Tần Lâm nói.

“Cao Sơn, ở đâu thế?”

Phương Hồi nhìn sang Trần Cao Sơn bên cạnh.

“Tỉnh Tây An, thành phố Khánh Phong”.

Trần Cao Sơn trả lời ngay lập tức.

“Thành phố Khánh Phong tỉnh Tây An, hình như cách chỗ Tần đại sư không xa lắm, không biết Tần đại sư có thời gian đến đó một chuyến không? Tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thỏa đáng!” quay lại web truyện tâm linh đọc tiếp nhé

Phương Hồi nói.

“Vừa hay tôi đang ở thành phố Khánh Phong. Không cần phải cảm ơn thỏa đáng gì cả, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây cũng là nhiệm vụ của tôi, người làm nghề y không thể nào trơ mắt nhìn bệnh nhân của mình bị bệnh tật hành hạ được”.

Tần Lâm nói.

“Cảm ơn Tần đại sư rất nhiều”.

Phương Hồi nói với vẻ vô cùng vui mừng.

“Gửi địa chỉ cho tôi, tôi còn có chút chuyện, thế nhé”.

“Được!”

Phương Hồi lập tức cúp điện thoại, Tần đại sư nói có việc, vậy thì chắc chắn là có việc.




“Tần đại sư đồng ý rồi, hơn nữa Tần đại sư cũng đang ở thành phố Khánh Phong, đây đúng là may mắn mà. Bố cậu chắc chắn được cứu rồi, cậu cũng đừng phiền muộn quá nhé”.

Phương Hồi nói rồi vỗ vào vai Trần Cao Sơn.

“Cảm ơn ông chủ, đại ân đại đức của sếp, Cao Sơn tôi sẽ không bao giờ quên! Bây giờ tôi phải đi thu dọn đồ đạc để về đây”.

Trần Cao Sơn kích động nói, có Tần đại sư giúp đỡ, nói không chừng bố sẽ thực sự được cứu.

Mặc dù Trần Cao Sơn oán trách bố, vì ông chưa từng cho anh ta một tuổi thơ hạnh phúc, chứ đừng nói đến việc hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ đối với anh ta, mẹ cũng vì chuyện này mà mất sớm, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh ta không thể nào trốn tránh, cũng không thể đùn đẩy được.

Lúc này, Trần Cao Sơn chỉ muốn trở về càng nhanh càng tốt, chỉ như vậy thì mới có thể giúp bố sống lại được.

Tần đại sư, đây chính là tia hy vọng duy nhất của Trần Cao Sơn lúc này.

“Mau gửi địa chỉ cho Tần đại sư đi”.

Phương Hồi nói.

“Vâng vâng vâng”.

Trần Cao Sơn làm theo lời ông chủ, gửi địa chỉ cụ thể cho Tần đại sư, sau đó thu dọn hành lý để quay về, đã mười năm rồi, bây giờ thành phố Khánh Phong có lẽ đã không còn giống như lúc ban đầu nữa rồi.

Bố, người nhất định phải cố gắng gượng, có Tần đại sư ở đây, người nhất định sẽ không sao!



Chương 1123: Đây đúng là gen tốt mà

“Phù...”

Chúc Nhị Bạch mở mắt, hô hấp hết sức khó khăn, sắc mặt tái nhợt.

“Bố không hôn mê ư?”

Chúc Phi ngây ra, kinh ngạc nhìn Chúc Nhị Bạch.



“Nhảm nhí, nếu như không hôn mê thì thằng nhãi Trần Cao Sơn đó sẽ chịu về sao? Nhà họ Chúc chúng ta chỉ còn mong chờ vào nó nữa thôi. Nhưng cơ thể bố sắp chịu không nổi nữa rồi, nhà họ Chúc không thể ngã xuống được! Nếu không thì bố sẽ chết không nhắm mắt mất”.

Chúc Nhị Bach lẩm bẩm nói.

“Bố sẽ không bị gì đâu, Lão Tam báo tin rồi này”.

Chúc Phi vui mừng nói.



“Cậu ấy nói chúng ta cứ đến biệt thự Lệ Thủy trước, cậu ấy cũng đã tìm được bác sĩ tốt nhất rồi, chính là Tần đại sư, sáng sớm ngày mai Tần đại sư sẽ đến đó”.

“Tần đại sư? Chẳng lẽ lại là Tần đại sư của thành phố Đông Hải chúng ta sao? Em nghe nói Tần đại sư này rất lợi hại đó, hơn nữa chỉ mới nghe nói đến danh tiếng, căn bản vẫn chưa được gặp qua người thật, nhưng có một điều chắc chắn, y thuật của Tần đại sư là tuyệt thế vô song”.

Chúc Tam Đao nói.

“Tần đại sư này lợi hại như thế sao?”

Chúc Phi ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên rồi, không một ai ở Đông Hải mà không biết thân phận và địa vị của Tần đại sư”.

Chúc Tam Đao nói với vẻ chắc chắn.

“Cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao? Xem ra trận bệnh này cũng thật đúng lúc”.

Chúc Nhị Bạch cười khổ nói.

“Đúng thế, bao năm qua Lão Tam sống ở Đông Bắc vô cùng tốt, chỉ cần Lão Tam quay về thì nhà họ Chúc chúng ta còn sợ ai nữa đây? Nghe nói cậu ấy là thân tín bên cạnh Đông Bắc Vương, lần này Chúc Thị Y Mỹ sẽ được cứu, không ai có thể cản nữa rồi”.

Chúc Diệu vô cùng kích động.

“Lão Tam còn nói đã lôi kéo được tiền đầu tư một trăm triệu, lại còn có một lượng lớn dược liệu, chính là do Đông Bắc Vương đầu tư đấy, ha ha ha ha”.

Chúc Phi phấn khích nhảy lên, đối với nhà họ Chúc bây giờ mà nói thì đó như là cọng cỏ cứu mạng vậy, hơn nữa còn giúp cho bọn họ một bước lên trời.

“Lão Tam ơi là Lão Tam, cuối cùng vẫn là thanh niên nhà chúng ta lợi hại!”

Chúc Nhị Bạch nhất thời phấn chấn trở lại, bệnh tình cũng đã có chuyển biến tốt.

“Vẫn là anh Hai lợi hại, hổ phụ sinh hổ tử, đúng là gen tốt mà”.

Chúc Tam Đao cười nói.

“Lão Tam, bây giờ em biết thực lực của anh rồi chứ, chẳng qua là anh không muốn đi tìm đứa con trai kia mà thôi, haizz, bao nhiêu năm qua, tuy rằng có khoảng cách, nhưng giữa cha con mà nói thì chỉ cần anh nói một câu là nó nhất định sẽ quay về”.

Chúc Nhị Bạch nói một cách hiên ngang, hiện tại ông ta đã hoàn toàn đứng dậy được, nhà họ Chúc còn gì phải sợ nữa đây?

“Cho dù không có Mạnh Văn Cương thì nhà họ Chúc vẫn có thể ngóc đầu dậy, không ai có thể cản được”.

“Anh Hai nói đúng lắm, đúng là anh Hai giỏi nhất, bày mưu tính kế để quyết định thành bại sau cùng”.

Chúc Tam Đao không ngừng nịt nọt Chúc Nhị Bạch, sau khi nghe được tin tức, mọi người trong nhà họ Chúc đều trở nên phấn khích, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Không có Đồng Phương Châu, không có Mạnh Văn Cương, nhà họ Chúc bọn họ tự dựa vào thực lực của mình để đứng dậy, thế thì ngầu biết bao.

“Nhà họ Chúc là nhất!”

Chúc Diệu lên tiếng.

“Nhà họ Chúc là nhất!”

Tất cả mọi người đều hô hào theo, bọn họ cảm thấy chiến thắng như hiện ra trước mắt, nhà họ Chúc lại được nhìn thấy mặt trời mọc rồi.

“Chúc Linh Linh, Tần Lâm cái chó gì chứ, đều là rác rưởi cả, nhà họ Chúc không cần bọn chúng vẫn có thể tự mình đứng dậy được, sau này phát triển được rồi thì ngay cả tập đoàn Hiên Viên của Mạnh Văn Cương cũng phải đứng về phía chúng ta”.

Chúc Nhị Bạch lắc đầu nói.

“Bố, chúng ta vẫn nên thu dọn một chút, để ngày mai đi đến biệt thự Lệ Thủy để cho Tần đại sư khám bệnh, Tần đại sư mà Lão Tam tìm đến chắc chắn không phải người tầm thường đâu”.

Chúc Diệu kích động nói, thực lực của Lão Tam xem ra không thể coi thường được.

“Ừm, nói đúng lắm, nếu như Tần đại sư có thể chữa được bệnh cho bố thì có lẽ sẽ sống thêm được hai mươi năm nữa đấy, ha ha ha”.

Chúc Nhị Bạch cười phá lên, nhưng Chúc Phi và Chúc Diệu lại trợn tròn mắt, nếu như còn sống thêm hai mươi năm nữa thi chắc sẽ hành hạ hai đứa bọn tôi chết mất.

“Nếu y thuật của Tần đại sư này giỏi như thế thì Chúc Thị Y Mỹ còn cần mời Tôn Vô Kỵ của làm gì nữa? Chẳng phải là có sẵn rồi sao? Danh tiếng của Tần đại sư đã đủ vang dội lắm rồi”.

Chúc Nhị Bạch vừa dứt lời, người nhà họ Chúc như ngộ ra gì đó, cũng đúng, Chúc Thị Y Mỹ bọn họ chỉ cần mời Tần đại sư làm người đại diện, vậy chẳng phải sẽ xong rồi sao? Tần đại sư chưa chắc kém hơn Tôn Vô Kỵ đâu.

“Vậy thì tốt rồi, Tần đại sư làm người đại diện của Chúc Thị Y Mỹ chúng ta, sau đó được Đông Bắc Vương đầu tư tiền và dược liệu, chẳng phải là chúng ta sẽ một bước lên mây ư? Ha ha ha! Bây giờ con chỉ mong đợi cảnh chúng ta được lên sàn NASDAQ*, chắc chắn sẽ gây sốt thêm lần nữa, Y dược Văn Hòa đã làm Đường thần số 2 tốt như thế, sao Chúc Thị Y Mỹ chúng ta có thể kém hơn được. Cái này gọi là tre già măng mọc!”

* Sàn NASDAQ: là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE.

Chúc Diệu càng lúc càng phấn khích, bây giờ xem ra tương lai nhà họ Chúc có lẽ sẽ tươi sáng hơn rồi.

Tất cả người nhà họ Chúc liền nén lại cảm xúc, sau đó quay về nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều theo Chúc Nhị Bạch đến biệt thự Lệ Thủy, ở đây chỉ có một người giúp việc đang dọn dẹp, nhìn thấy đám người Chúc Nhị Bạch xuất hiện liền vội vàng ra tiếp đón.

“Cậu Cao Sơn đã dặn dò tôi rồi, xin mời mọi người vào trong”.

Người giúp việc cười nói.

“Mau pha cho tôi một ấm trà ngon đến đây, cổ họng tôi nghẹn rồi”.

Chúc Phi vênh váo ngồi trong phòng khách, người nhà họ Chúc đều nhìn xung quanh với vẻ thích thú.

“Căn biệt thự này lớn thật đấy, đẹp ghê”.

“Còn phải nói, chắc cũng phải năm mươi triệu, hơn nữa còn cả nội thất trang trí cao cấp như thế, he he he, biệt thự Lệ Thủy đúng là biệt thự tốt nhất thành phố Khánh Phong, Lão Tam đúng là phát đạt rồi, xem ra vẫn không quên cội nguồn của mình, đã vậy còn mua biệt thự ở thành phố Khánh Phong nữa chứ, chẳng phải là lá rụng về cội hay sao?”




“Nói không chừng là mua cho ông cụ Chúc đấy, xem ra Lão Tam này có tiền đồ ghê”.

“Anh Hai, anh có phúc thật đấy, căn biệt thự này cũng hoành tráng quá rồi, đúng là làm em ngưỡng mộ chết đi được. Có được đứa con trai như vậy thì còn cầu gì nữa chứ”.

“Đúng thế đúng thế, bây giờ xem ra, Lão Tam của nhà họ Chúc là lợi hại nhất, căn biệt thự lớn như thế, còn ở thành phố Khánh Phong chúng ta, đúng là mơ mà không có được, đâu phải có tiền là mua được, còn phải dựa vào thân phận địa vị, nghe nói những người sống trong khu này đều là người có tiền cả”.

Người nhà họ Chúc lần lượt nhìn trái nhìn phải, tỏ ra vô cùng hưng phấn, nhà họ Chúc có Trần Cao Sơn làm hậu thuẫn thì bọn họ chẳng cần phải sợ ai nữa.

Chúc Nhị Bạch ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ mặt rạng rỡ, mặc dù bệnh tình không mấy tốt nhưng tâm trạng lại rất phấn chấn.

“Sau này bố sẽ ở đây dưỡng già, không đi đâu cả”.

Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói, so với Chúc Tam Đao thì ông ta đắc ý hơn nhiều, mặc dù ông ta đã từng đi đến trang viên của Tần Lâm, nhưng dù gì thì cũng là của người ta, tất cả bọn họ còn bị đuổi ra ngoài kia mà, còn đây lại là của mình, của con trai tặng mình.

“Đúng thế, nơi đây quá hợp để dưỡng già rồi, anh Hai, nếu như anh sống không quen thì em với Tam Đao cũng sẽ ở đây chung với anh. Ha ha ha”.

Âu Dương Diễm Diễm cười nói, bà ta cũng thích căn biệt thự lớn này.

“Anh là người thích yên tĩnh, vẫn nên ở một mình thì hơn”.

Chúc Nhị Bạch điềm đạm nói, khiến cho Âu Dương Diễm Diễm và Chúc Tam Đao liền cảm thấy thất vọng, xem ra anh Hai thật sự không hề nể mặt bọn họ rồi, ông ta thật sự muốn một mình độc chiếm căn biệt thự lớn này.

“Thưa ông chủ, bên ngoài có người, hình như là đến tìm mọi người ạ”.

Người giúp việc nhìn về phía Chúc Nhị Bạch, kêu một tiếng ‘ông chủ’ thực sự đã làm tâm trạng ông ta trở nên vui vẻ.

Chương 1124: Âm hồn bất tán

Một tiếng ông chủ này khiến Chúc Nhị Bạch mở cờ trong bụng, lúc này ông ta đã coi mình là chủ nhân của ngôi biệt thự rồi.

Chúc Nhị Bạch tin rằng, ngôi biệt thự này là Lão Tam mua cho ông ta dùng để dưỡng già, bây giờ ông ta ốm rồi, bản thân cũng danh chính ngôn thuận được ở nơi này.

Người ta có câu nuôi con để phòng lúc về già, có vẻ như con mình đông là đúng, nhà họ Chúc đang lúc nguy nan, mà Lão Tam tài giỏi lại trở về, Chúc Nhị Bạch vô cùng hài lòng.

Bây giờ có thể sống trong biệt thự lớn thế này, không biết sẽ khiến bao người ngưỡng mộ, đặc biệt là Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, hai người bọn họ vốn vô cùng thất vọng với Chúc Linh Linh, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, hơn nữa Lão Tam lâu ngày không về nhà, vừa về liền cho mình biệt thự, thế mới khí phái.



Ai thấy mà chẳng không thèm, ai lại không ghen tị chứ?

Chúc Nhị Bạch vui đến không khép được miệng.

Tục ngữ nói cấm có sai, đời con người sẽ có lúc giống như cây cối vào thu, trước hai mươi tuổi người đời sẽ nhìn cách bố chăm con, sau hai mươi tuổi người ta sẽ để cách con hiếu thuận với bố, ý của câu này là con cái có tiền đồ thì ông sẽ càng được tôn trọng, kính nể.

Bây giờ Chúc Nhị Bạch vô cùng kiêu ngạo, Lão Tam nhà họ Chúc là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ta. Nếu sớm biết Lão Tam có năng lực đến vậy, bản thân cần gì phải tìm Đồng Phương Châu và Mạnh Văn Cương? Bây giờ Lão Tam là cánh tay đắc lực của Đông Bắc Vương, Đông Bắc Vương chỉ cần nói một câu, khéo còn lợi hại hơn hai người kia?



Chúc Nhị Bạch sững sờ, nếu như là Cao Sơn, nhất định sẽ đi thẳng vào, sao lại có thể bảo cô giúp việc đến thông báo.

"Tôi vừa mới tới, ai đến tìm tôi vậy?"

"Đi ra ngoài xem đi".

Chúc Nhị Bạch lạnh lùng nói, vênh mặt hất hàm, khiến cho Âu Dương Diễm Diễm cảm thấy khó chịu, có điều dù sao con trai bà ta cũng không có tiền đồ mà, nhìn thấy Chúc Dũng Chúc Minh và cả Chúc Tam Cô ngu ngốc, Âu Dương Diễm Diễm tức mà không có chỗ phát tiết.

Nhìn con trai nhà người ta, xong lại nhìn lại ba đứa nhà mình mà chỉ biết thèm, thể diện của ông bố và bà mẹ của mày đều bị bọn mày làm cho mất hết rồi.

Chúc Nhị Bạch tỏ ra như mình là chủ nhân, đi ra khỏi biệt thự dưới sự vây quanh của mọi người, lúc này, Tần Lâm đã được cô giúp việc đưa vào trong sân, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ dị.

"Tần Lâm! Mày đến đây làm gì? Chẳng nhẽ mày muốn xem trò cười của của nhà họ Chúc chúng tao à?"

"Bọn tao không hoan nghênh mày! Nhà họ Chúc không có liên quan gì đến mày hết, mày và Chúc Linh Linh đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng".

"Đúng vậy, nếu Chúc Linh Linh đã rời khỏi nhà họ Chúc thì đừng quay lại nữa, cho dù cô ta có cầu xin thì bọn tao cũng sẽ không đồng ý đâu".

"Chuyện đã vậy rồi, nhà họ Chúc không có liên quan gì đến mày đâu, mời mày rời khỏi đây, nhà họ Chúc không cần sự bố thí của người khác, mà cũng không cần mày đến đây xin lỗi chúng tao".

"Cho dù là xin lỗi, hừ hừ, cũng không đến lượt mày đến đâu, ít nhất cũng phải là Chúc Linh Linh đích thân đến, chẳng nhẽ chuyện xin lỗi này còn có thể nhờ người khác làm thay sao?"

Người nhà họ Chúc cười khẩy nói, bây giờ bọn họ khác rồi, có được sự giúp đỡ của Lão Tam nhà họ Chúc, cuối cùng họ cũng đứng lên được rồi, cũng không cần Mạnh Văn Cương và Đồng Phương Châu giúp đỡ, bọn họ tự làm tự ăn, có sự giúp đỡ về dược liệu của Đông Bắc Vương, lại thêm khoản đầu tư một trăm triệu, điều này đối với bọn họ mà nói chính là linh đan diệu dược có thể hồi sinh người chết sống lại, bây giờ cần gì mấy thứ rác rưởi mắt cao quá trán, còn phải nhìn sắc mặt bọn họ nữa, bây giờ nhà họ Chúc đã trở mình thành người có quyền!

Chúc Diệu cười khẩy nói, tên Tần Lâm này như âm hồn bất tán vậy, nói đến cùng, chẳng phải muốn đến xem trò cười nhà họ sao?

"Tần Lâm, mày muốn xem chuyện cười của nhà họ Chúc đúng không? Nếu thật sự là vậy thì để mày thất vọng rồi, bọn tao đã kéo được đầu tư, điều này không cần mày lo. Hừ hừ, nhà họ Chúc bọn tao ở hiền gặp lạnh, không ngờ chứ gì?"

Ánh mắt Chúc Tam Cô lạnh như băng.

"Tần Lâm, chắc mày thất vọng rồi, không ngờ chứ gì? Giữa đêm, nhà họ Chúc chúng tao lại hồi sinh sống lại! Không có mấy người, không có Chúc Linh Linh, chúng tao vẫn có thể vực dậy, bây giờ chúng tao không phải thứ mày với nổi đâu".

Chúc Dũng trầm giọng nói.

"Tần Lâm, Linh Linh muốn về xin lỗi thì bảo nó tự đến, cậu đến thì được tích sự gì? Mặt dù tôi khinh cậu nhưng Linh Linh dẫu sao cũng là con gái nhà họ Chúc, cậu bảo nó mau về xin lỗi, tôi là bố nó, có thể tha thứ cho nó".

Chúc Nhị Bạch nổi giận nói.

"Tha thứ cho nó? Cháu là cái thá gì? Chúc Dũng, đừng trách bác không nhắc nhở cháu, cách làm bây giờ của cháu rất sai, Chúc Linh Linh gây họa cho nhà họ Chúc thế nào, chẳng nhẽ cháu không thấy à? Cháu còn bảo tha thứ là tha thứ, nhà họ Chúc chúng ta mất hết thể diện, hơn nữa còn mất đi hai nhà đầu tư lớn, tất cả đều vì cậu ta và Chúc Linh Linh, bây giờ cháu còn ở đây làm bố tốt à, còn muốn tha thứ cho nó? Không có cửa đâu, cháu còn nói nữa thì đừng trách bác đuổi cháu ra khỏi gia tộc!"

Chúc Tam Đao cũng hung ác nhìn con trai, Chúc Dũng run rẩy, dù gì đi chăng nữa nhà họ Chúc bây giờ đã vực dậy rồi, có được khoản đầu tư là có con đường sống, bọn họ không cần lo về tương lai phát triển nữa.

Chúc Dũng từ nhỏ đến lớn chẳng làm được gì, ông ta là loại hiền lành nhút nhát, bảo ông ta ở lại nhà họ Chúc xin miếng cơm còn được, chứ ra khỏi nhà họ Chúc chắc chắn sẽ phải sống dưới đáy xã hội, ông ta chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhỡ may bị đuổi khỏi gia tộc, Chúc Dũng cũng không dám tưởng tượng đến cảnh nửa đời sau mình sẽ sống thế nào.

Bị bác Hai mắng, ông ta còn không dám đánh rắm.

Ông ta rất muốn tha thứ cho Chúc Linh Linh nhưng người nhà họ Chúc không đồng ý, đặc biệt là Chúc Nhị Bạch. Bây giờ Chúc Nhị Bạch đã không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai rồi, con trai ông ta có tiền đồ, vậy nên ông ta có thể tỏ vẻ hơn bất kỳ ai, nếu không vì Chúc Linh Linh, ông ta cần gì phải ăn nói khúm núm? Nếu không phải vì Chúc Linh Linh, ông ta sao lại bị Tần Lâm đánh cho một trận?

Khoản nợ này, Chúc Nhị Bạch sẽ luôn mang trong mình, ghi trong lòng, ông ta sao có thể khiến Chúc Linh Linh sống tốt chứ? Bây giờ biết sai rồi, bây giờ biết quay lại xin lỗi rồi, vậy sao biết trước lại còn làm?

Chúc Tiểu Nguyệt khịt mũi khinh bỉ Chúc Linh Linh, Chúc Linh Linh từ nhỏ đã cưỡi lên đầu cô ta rồi, mạnh hơn cô ta, vậy nên cô ta luôn muốn đuổi Chúc Linh Linh ra khỏi gia tộc, có Chúc Linh Linh ở đây sẽ không có ai chú ý đến sự xuất sắc của cô ta.

"Đúng! Cứ vậy đi, nhà họ Chúc chúng ta không phải chỗ mà người nào muốn đến là đến, muốn đi là đi, mang họ Chúc thì sao? Bản thân không có năng lực, chắc nhẽ cứ dựa vào gia tộc để kiếm cơm chắc? Khi cần cô ta, sao cô ta không dốc sức vì nhà họ Chúc chứ, bây giờ mới nhớ đến nhà họ Chúc, đúng là loại không biết xấu hổ! Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, có bản lĩnh thì đừng có quay đầu, mới được một ngày mà đã biết lỗi rồi, bừa bãi thật".




Chúc Tam Cô cười nói, trong mắt đầy vẻ chanh chua cay nghiệt.

"Tần Lâm, mày bảo Chúc Linh Linh tự mình đến, dập đầu ba cái, bọn tao sẽ tha thứ cho nó, thế nào? Ha ha ha".

Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, đám người nhà họ Chúc này sao có thể ngông cuồng, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng đến vậy?

Không có chút gì gọi là máu mủ tình thần, tất cả đều vì lợi ích, cái nhà này đã sụp đổ từ lâu rồi, chỉ cần cắt khoản vốn, bọn họ sẽ biến thành đám ác lang chó dữ, nói lời cay nghiệt với người khác.

Có sữa là mẹ, tìm được khoản đầu tư nên bọn họ mới tự tin như vậy à?

Chúc Linh Linh xin lỗi bọn họ, còn quỳ xuống? Mấy người nằm mơ đi.

"Tôi nghĩ mấy người hiểu nhầm rồi".

Tần Lâm cười khẩy nói, bây giờ anh cũng hơi hiểu mọi chuyện rồi, biệt thự hoa lệ này chính là nơi mình cần tìm đến, chuyện này không sai! Mà thuộc hạ, đàn em của Phương Hồi chẳng nhẽ là người nhà họ Chúc?

Bảo mình đến đây khám bệnh, buồn cười thật? Anh và nhà họ Chúc đã không thể cùng tồn tại rồi, hơn nữa cục diện bây giờ có vẻ như nhà họ Chúc lợi hại hơn nhiều rồi.

Câu nói này đúng thật, trời quang mây tạnh, anh liền nghĩ anh mạnh lắm.

Chương 1125: Cơ hội báo thù!

Chúc Phi tuyên bố hùng hồn.

“Bọn tao nhầm? Tao thấy mày nhầm thì có, tối hôm qua, mày đánh bọn tao thế nào? Mày còn nhớ chứ? Tần Lâm, mày đừng kiêu ngạo nữa, không có tác dụng đâu, bây giờ chuyện đã ra nông nỗi này rồi, cho dù có thế nào, mày cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm lợi từ nhà họ Chúc. Cho dù mày có đến xin lỗi thay Chúc Linh Linh hay là đến xem trò hề nhà tao thì mày cũng cút được rồi, bởi vì mày không xứng, hơn nữa, nhà họ Chúc bọn tao bây giờ như mãnh hổ thần long, là ngôi sao sáng trên bầu trời tỉnh An Tây”.

Chúc Diệu đứng bên phụ họa.

"Lúc trước mày không xứng với nhà họ Chúc, bây giờ mày cũng không xứng, hơn nữa Chúc Linh Linh bị đuổi ra khỏi nhà họ Chúc rồi, về sau mày tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, không gặp thì hơn. Nhà họ Chúc chúng tao sau này sẽ trở thành đại gia tộc lên được sàn NASDAQ, mấy tin tức xấu này, tao không hy vọng sẽ xuất hiện, mày và Chúc Linh Linh tự thu xếp ổn thỏa đi".



Trong ánh mắt của Chúc Phi tràn đầy sự phấn chấn, lúc này nhà họ Chúc còn sợ gì chứ? Có Đông Bắc Vương đứng sau, đó chính là biểu tượng của thực lực!

"Nếu như mày còn không muốn đi, hôm nay chắc không đi được đâu, Tần Lâm! Tao nói cho mày biết, bây giờ mày được coi là xâm phạm vào đất tư, cho dù chúng tao đánh chết mày, mày cũng không phản kháng được. Nhưng nhà họ Chúc là gia tộc văn minh, mày đừng không biết tốt xấu. Lão Tam của nhà chúng tao sắp về rồi, đến lúc đó đừng trách tao không cảnh báo mày, mày muốn đi cũng không đi được đâu. Lão Tam của nhà họ Chúc là ai, mày biết không? Là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, là trụ cột của nhà họ Chúc chúng tao đấy".

Chúc Dũng cũng bắt đầu mắng Tần Lâm, anh không đi thì sẽ gặp tai ương, bây giờ Chúc Linh Linh đã ở bên Tần Lâm, ông ta cũng không ngăn cản được, hơn nữa Chúc Linh Linh đã bị đuổi khỏi nhà họ Chúc, ông ta cũng không muốn nhìn thấy con gái mình sau này phải sống cùng một kẻ tàn phế, Chúc Dũng cũng chỉ muốn cứu Tần Lâm thôi.

"Tần Lâm, cậu mau đi đi, đừng không biết điều nữa, nếu không khi cậu Ba nhà họ Chúc quay về, cậu xong đời đấy. Cậu biết chưa? Làm người phải biết điều, cậu Ba nhà họ Chúc là đàn em của Đông Bắc Vương, cậu đừng có ở đây làm trò nữa, đến lúc đó, người bị thương là cậu đấy".



Chúc Phi lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

"Không đi đúng không? Không đi càng tốt, chúng ta cứ ở đây, ha ha ha, Tần Lâm, hôm qua mày đánh bọn tao thế nào, hôm nay bọn tao sẽ trả lại đầy đủ khoản nợ này. Tao sẽ cho mày biết, nhà họ Chúc bọn họ không dễ đây vào!"

Chỉ cần tí nữa Lão Tam đến, Tần Lâm chết chắc!

Chúc Dũng tức đến ngứa răng, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, sao cậu không biết tốt xấu vậy? Tôi không muốn nhìn thấy con gái tôi sau này phải sống khổ sở với cậu, cậu thì hay lắm, cứ đứng ở đây như trời trồng, chả thèm động đậy, cậu rảnh quá nên muốn chết à?

"Sao cậu cố chấp vậy! Bảo cậu đi thì cậu mau đi đi, còn ở đây mà gì, cậu điên à?"

Tần Lâm cười nói.

"Tôi muốn xem xem, hôm nay ai ngã xuống".

Người dám nói như vậy với anh, nếu như không phải là người nhà họ Chúc thì chắc sớm về gặp ông bà tổ tiên rồi, anh chỉ là nể mặt Chúc Linh Linh, lần này nếu mình đã đồng ý với Phương Hồi, cho dù không chữa bệnh cho nhà họ Chúc thì cũng phải đợi thuộc hạ của Phương Hồi quay lại rồi nói chuyện tiếp, bây giờ Tần Lâm mà đi thì sẽ trở thành kẻ thất tín.

Sắc mặt Chúc Phi âm trầm, ông ta cười khẩy nói.

"Đúng đúng đúng, mày cứ ở đây đi, đừng đi đâu cả, Tần Lâm, hôm nay ai dám đi người đấy là con chó? Ha ha ha".

Chúc Phi làm bộ đã ăn chắc Tần Lâm rồi, chỉ cần anh dám đứng ở đây, tí nữa Lão Tam quay lại, anh sẽ phải quỳ xuống dập đầu. Hôm qua ngay cả bố ông ta còn bị đánh, càng đừng nói đến bọn họ, nhà họ Chúc đúng là mất hết mặt mũi, giờ có thể lấy lại được rồi, hôm nay Tần Lâm đến là cơ hội cho bọn họ báo thù.

Cơ hội đến rồi, Tần Lâm nếu như đi thật, lòng bọn họ sẽ không vui đâu.

"Tần Lâm, mày đừng có mà hối hận đấy, đừng nói nhà họ Chúc bọn tao bắt nạt mày, bây giờ là mày bắt nạt nhà họ Chúc chúng tao, đến lúc mất đi cánh tay cái chân, thì đừng có trách chúng tao ác. Con trai tao là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương đấy, mày còn trẻ mà đúng không biết lượng sức mình".

Chúc Nhị Bạch nhìn anh nói, ông ta già thế rồi, Tần Lâm là người duy nhất đánh ông ta. Bản thân nhiều tuổi thế này, còn là người đứng đầu nhà họ Chúc, vậy mà mày dám đánh tao? Còn dám đánh tất cả người nhà họ Chúc, món nợ này, Chúc Nhị Bạch tao đã ghi hết trong lòng, tao nhất định sẽ báo thù!

Lão Tam về nhà chính là cơ hội của bọn họ, mặt mũi của nhà họ Chúc lấy lại được rồi.

Tần Lâm nhíu mày.

"Nhỡ may tí nữa mấy người phải quỳ xuống trước tôi thì sao?"

Chúc Diệu cười lớn nói.

"Ha ha ha! Mày uống nhầm thuốc à? Tần Lâm, mày đến đây chẳng phải để xem trò của chúng tao sao? Khi biết nhà họ Chúc tao lại vực dậy rồi, kéo được đầu tư, mày lại định thay Chúc Linh Linh xin lỗi nhà chúng tao, muốn về lại nhà họ Chúc, tao hiểu hết mà, mày cho rằng nhà họ Chúc là nơi nào? Cả đời này mày không vào đây ở rể được đâu, mày chết tâm đi".

Chúc Phi cười vô cùng tàn nhẫn, vui vẻ hí hửng, trong mắt bừng lửa, như một con ác quỷ đang nhìn chằm chằm Tần Lâm.

"Tí nữa mày sẽ phải quỳ xuống, dập đầu, bây giờ tao có thể nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mày rồi, ha ha ha, Tần Lâm, mày cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!"

"Người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá ngông cuồng, nhà họ Chúc chúng tao cho mày cơ hội mày lại không cần, đúng là không biết tốt xấu".

"Đúng vậy, không thấy quan tài không đổ lệ, đúng là đáng ghét, ha ha ah, tí nữa chú Ba quay lại, Tần Lâm chết chắc".

"Lão Tam là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, thực lực không kém đâu, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của Lão Tam, chúng ta còn sợ ai chứ? Sau này chúng ta có thể hoành hành ngang dọc ở tỉnh An Tây rồi, cho dù có là Đồng Phưong Châu thì cũng không dám động vào chúng ta".

"Cái này được gọi là sức mạnh, nhà họ Chúc bây giờ cuối cùng cũng có chỗ đứng cho riêng mình rồi, sau này dù là thành phố Khách Phong hay là tỉnh An Tây thì đều về tay nhà họ Chúc, chú Ba giỏi ghê".

Nhà họ Chúc vui vẻ không thôi, vô cùng ngóng trông, theo lý thuyết thì lúc này Lão Tam nhà họ Chúc về rồi.

Chúc Nhị Bạch nhíu mày, lẩm bẩm nói.

"Lão Tam sao chưa về nhỉ?"

Lúc này, có một chiếc Mercedes-Benz S-Class đỗ ở cổng, đằng sau là ba chiếc xe Lincoln Limousine, vô cùng sang trọng khí thế, trên xe có khoảng mười người, mặc tây trang màu đen, đeo kính râm.

Chúc Phi hưng phấn bừng bừng, bởi vì Lão Tam về rồi, Tần Lâm cũng sắp phải nhận cái chết rồi.




"Ha ha ha, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Lão Tam cuối cùng cũng về rồi".

Một người cao gần hai mét, vai u thịt bắp, đeo kính râm, đẩy cửa biệt thự ra, mười vệ sĩ mặc đồ đen đứng giữ cổng, khí thế ngang ngược.

"Lão Tam, em về rồi!"

Chúc Diệu vội vàng tiến đến chào đón, bây giờ Chúc Cao Sơn không phải Chúc Cao Sơn của năm đó, đã không còn là một tên nhãi dễ bị bắt nạt nữa, Chúc Cao Sơn bây giờ là người mà mọi người ngưỡng mộ.

Chúc Phi nghiêm túc nói, Chúc Cao Sơn về rồi, bọn họ cũng có thể thoải mái mà sống rồi.

"Chú Ba , anh và anh cả nhớ em quá, em cuối cùng cũng về rồi, lá rụng về cội, sau này đừng đi nữa, bố cũng có tuổi rồi, sức khỏe yếu, nếu như em đi, chắc bố không ăn nổi cơm, uống nổi trà nữa".

Trần Cao Sơn âm trầm, từ khi anh ta rời khỏi nhà họ Chúc, anh ta không còn mang họ Chúc nữa mà đã theo họ mẹ là họ Trần!

"Nhớ tôi đến mức không ăn nổi cơm, không uống nổi trà á? Ha ha ha, sao tôi không tin nổi nhỉ, nhiều năm thế này rồi, sao tôi chưa từng nhận được cuộc điện thoại nào. Ông nói xem, Chúc Nhị Bạch?"

Anh ta không ngờ sức khỏe của bố không có kém như trong tưởng tượng, cuộc điện thoại này chắc đa phần là chém gió, nói đến cùng, nhà họ Chúc cũng chỉ muốn anh ta quay lại để dọn rác thôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ thần
  • An An

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom