• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (22 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 736 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 736
CƠN GIẬN NÀY, KHÔNG TRÚT THÌ KHÔNG CHỊU ĐƯỢC (2)

“Ôi Thiệu Hằng, con sắp đi công tác à?” Tống Cẩm Ninh mở cửa văn phòng ra, đập vào mắt bà là cái vali nhỏ trong tay Hoắc Thiệu Hằng.


Sau đó bà nhìn thấy một nam thanh niên khôi ngô tuấn tú cao lớn ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng đang nhìn bà mỉm cười, “Chào Giám đốc Tống, cháu là cấp dưới của Hoắc thiếu ạ.”


“Trong vali này là lễ phục và trang sức con chuẩn bị cho mẹ đấy.” Hoắc Thiệu Hằng đặt vali xuống đất, sau đó giới thiệu hai người bọn họ với nhau: “Mẹ, đây là Tiểu Ninh, chuyên gia hóa trang.”


Dứt lời, anh lại nói với trinh sát viên Tiểu Ninh: “Cố gắng hết sức giúp mẹ tôi tạo hình ảnh đẹp nhất có thể nhé.”


Tiểu Ninh mỉm cười, “Hoắc thiếu yên tâm, anh muốn kết quả thế nào tôi cũng có thể làm được.”


“Chỉ chờ câu này của cậu thôi.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai Tiểu Ninh, gật đầu khích lệ.


Tống Cẩm Ninh mỉm cười liếc nhìn họ một cái, rồi xách vali vào phòng trong thay đồ.


Hoắc Thiệu Hằng đi vào theo, có vài lời muốn nhắn nhủ.


Tống Cẩm Ninh đi vào trong phòng, đặt vali xuống, quay đầu nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi vào theo.


“Con còn muốn nói gì sao?” Tống Cẩm Ninh đóng cửa phòng lại, quan sát Hoắc Thiệu Hằng từ trên xuống dưới, “Hóa ra con không bị sốt.”


Vậy nghĩa là cố ý không đi rồi.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, không giải thích gì thêm.


Anh mở vali ra, để lộ lễ phục, trang sức, giày và túi xách bên trong, nói với Tống Cẩm Ninh: “Mẹ, trong lễ nhậm chức của tân Thủ tướng ngày hôm nay, mẹ sẽ là vị khách quý làm người khác phải chú ý nhất.”


Lông mày Tống Cẩm Ninh hơi nhíu lại. Nhìn bộ váy dạ hội đuôi cá màu đỏ hoa hải đường mượt mà như ánh trăng trong vali kia, bà hơi khó hiểu, hỏi: “Con có ý gì? Trong một dịp như thế này, chẳng lẽ lại để mẹ át cả chủ nhân buổi lễ à? Rốt cuộc là con muốn làm gì?!”


Đối với Tống Cẩm Ninh, đây là vấn đề lễ nghi cơ bản.


Ví dụ như trong lễ cưới của người khác lại cố ý ăn mặc đẹp hơn cô dâu thì chính là đặc trưng và cách làm của loại phụ nữ âm mưu thủ đoạn.


Từ trước đến nay Tống Cẩm Ninh không bao giờ làm thế, và cũng sẽ không thèm làm chuyện như thế này.


Nhưng Hoắc Thiệu Hằng chỉ nói một câu: “Nhờ phúc của nhà họ Đàm và nhà họ Thái, mà con trai của mẹ suýt chút nữa đã bỏ mạng ở Mỹ đấy ạ.”
Tống Cẩm Ninh chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng “ong ong”, dòng máu nóng dồn lên nghẹn ứ trên lồng ngực, lúc này thì lễ nghi gì, quy củ gì cũng vứt hết ra khỏi đầu.


Bà lập tức hiểu ra dụng ý của Hoắc Thiệu Hằng trong những hành động ngày hôm nay.


Vì sao lại nói dối bị sốt nên không tham dự lễ nhậm chức của tân Thủ tướng.


Tại sao lại phải đặc biệt mang những lễ phục và trang sức vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ này đến cho bà trang điểm chưng diện…


Họ Đàm, họ Thái, chẳng phải là hai vợ chồng chính chủ của lễ nhậm chức tân Thủ tướng hôm nay đó sao?!


Bà vội ôm lấy ngực, lo lắng hỏi: “Con nói cái gì?! Con nói thật chứ?!”


“Mẹ từng dạy con, người đối với ta như thế nào, ta đáp lại người như thế ấy. Bọn họ đã trăm phương nghìn kế dệt một tấm lưới to để bắt con vào, thì đương nhiên con phải đáp lại chứ ạ.” Giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng thản nhiên, giống như đang nói về một việc nhỏ trong nhà thôi vậy. Mắt Tống Cẩm Ninh bỗng chốc lại đỏ bừng lên.


“Thiệu Hằng, con muốn mẹ làm thế nào? Mẹ sẽ nghe theo con hết.” Giọng nói của bà run rẩy, đưa tay muốn nắm chặt cánh tay của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng đưa ra được một nửa rồi lại vô lực thả xuống.


Đứa con trai này của bà đã sắp 30 tuổi rồi, không còn là đứa trẻ bé bỏng năm đó nữa.


“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Con nói rồi mà, không chỉ bọn họ biết giăng lưới, con cũng biết.” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng hơi lạnh lẽo, “Hơn nữa lưới của con còn to và dày đặc hơn, một khi túm chặt lại thì sẽ không để bất kì một con cá nào có thể lọt lưới được đâu.”


Đôi mắt Tống Cẩm Ninh đong đầy nước nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lại một lần nữa bà cảm thấy mình là một người mẹ rất không đủ tư cách.


Từ khi sinh ra, Hoắc Thiệu Hằng là do tự tay bà nội Tạ Tư Nghiên nuôi lớn. Sau này khi bà xảy ra chuyện trong lúc làm thí nghiệm, bà nội Tạ Tư Nghiên cũng đã qua đời, Hoắc Thiệu Hằng phải hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình. Có thể trưởng thành như thế này thật đúng là ông trời phù hộ.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhếch khóe môi. Anh rút khăn giấy ở trên bàn ăn đưa cho Tống Cẩm Ninh, “Mẹ ơi, mẹ đừng kích động thế, con không sao mà. Hôm nay mẹ cứ đi tham dự lễ nhậm chức của tân Thủ tướng đi. Con chỉ hy vọng mẹ xuất sắc cỡ nào thì cứ thỏa sức thể hiện ra cỡ đó.”


Anh sẽ không gây áp lực cho Tống Cẩm Ninh, chỉ hy vọng Tống Cẩm Ninh đừng tiếp tục che giấu bản thân nữa.


Là vàng thì phải tỏa sáng, là kim cương thì phải rực rỡ chói chang.


Là mắt cá thì nên ngoan ngoãn ngậm miệng vào, đừng có vênh mặt nghĩ mình là ngọc trai, coi người khác đều mù hết, không nhìn ra được.





Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng đi từ phòng trong ra, để Tiểu Ninh vào trang điểm cho Tống Cẩm Ninh.


Tiểu Ninh khẽ gật đầu, mỉm cười đi vào.


Vừa vào cửa, anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang đứng trong phòng. Bà mặc một chiếc váy dạ hội kiểu đuôi cá màu đỏ hoa hải đường, mặc dù khuôn mặt chưa có son phấn, nhưng dung mạo xinh đẹp vẫn vô cùng rạng rỡ, giống như thật sự có ánh sáng toát ra từ người bà, làm người ta nhìn mà hoa mắt vậy.


Tiểu Ninh hơi chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Anh ta đã bị dung mạo của người phụ nữ này làm choáng ngợp đến mức tim như bỗng nhiên ngưng đập.


Trên đời này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao? Bà ấy thật sự đã sắp 50 tuổi rồi ư?!
Với nhan sắc nghịch thiên này, Tiểu Ninh cảm thấy chỉ cần mình trang điểm cho bà thêm một chút thôi, thì đừng nói nhìn giống như hơn 30 tuổi, dù là hơn 20 tuổi anh ta cũng làm được!


Đến gần nhìn kĩ hơn, Tiểu Ninh càng thầm cảm thán không dứt miệng.


“Giám đốc Tống ơi, cô dưỡng da như thế nào vậy ạ? Để cháu soi da cho cô một chút nhé…”


Đến khi nhìn thấy số liệu hiện ra trên tờ giấy kết quả soi da, Tiểu Ninh hoàn toàn nghẹn lời. Hóa ra là gen của người ta tốt, chống lại được sự lão hóa.


Số liệu hiện ra trên giấy kết quả soi da cho biết da của Tống Cẩm Ninh chỉ ở độ tuổi 22 thôi!


Tiểu Ninh đã hoàn toàn không muốn nói thêm gì nữa rồi.


Anh ta mím môi dùng hết tất cả bản lĩnh nhà nghề của mình để trang điểm cho Tống Cẩm Ninh.


Đầu tiên là làm tóc, sau đó mới trang điểm trên khuôn mặt. Da dẻ trên cơ thể cũng phải dưỡng một chút, rồi bắt đầu xem xét đến các đường nét trên khuôn mặt.


Đáng lẽ với bản lĩnh của Tiểu Ninh, việc trang điểm ra một khuôn mặt có thể gọi là “mang hiệu quả phẫu thuật thẩm mỹ” là rất dễ dàng, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của Tống Cẩm Ninh bẩm sinh đã không chê vào đâu được rồi, thành ra Tiểu Ninh nghiên cứu mãi một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ sửa lại lông mày của Tống Cẩm Ninh một chút thôi.


Cho nên, ngoại trừ những bước trang điểm thông thường như phấn lót, má hồng và highlight, thay đổi lớn nhất mà Tiểu Ninh làm trên mặt Tống Cẩm Ninh chính là sửa lông mày cho bà =_=.


Hoắc Thiệu Hằng đợi ở ngoài cửa hơn một tiếng đồng hồ, Tiểu Ninh mới đi từ bên trong ra.


Anh ta kích động nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu ơi, sau này nếu Giám đốc Tống rảnh, tôi có thể thỉnh giáo bà về bí thuật dưỡng sinh được không ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.


Cánh cửa sau lưng anh ta bật mở, Tống Cẩm Ninh chầm chậm đi từ bên trong ra.


Trong khoảnh khắc choáng ngợp tuyệt trần đó, bầu không khí trong phòng gần như cũng đông lại.


Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi lóe sáng, anh giơ ngón tay cái lên với Tiểu Ninh, “Được đấy, Tiểu Ninh, kết quả này còn tốt hơn tôi dự đoán.”


“Thật ra là Giám đốc Tống vốn đã đẹp lắm rồi, tôi chỉ sửa mỗi lông mày thôi.” Tiểu Ninh mơ màng nhìn Tống Cẩm Ninh, đó là tác phẩm tuyệt vời nhất đời này của anh ta.


Hoắc Thiệu Hằng bước tới nói với Tống Cẩm Ninh: “Mẹ ơi, đã hơn sáu giờ rồi, con để Phạm Kiến và Tiểu Ninh ở lại đưa mẹ đến lễ nhậm chức của tân Thủ tướng ở Nhà hát lớn Quốc gia nhé. Đi bằng xe của con ạ.”
Anh để chiếc xe Bentley Mulsanne màu xanh ngọc lại làm xe chuyên dụng cho Tống Cẩm Ninh, còn mình thì lái chiếc Bentley Bentayga SUV rời khỏi Sở Vật lý năng lượng cao một mình.


Sau khi Hoắc Thiệu Hằng về rồi, Tiểu Ninh mới đi xuống tầng dưới tìm Phạm Kiến.


Thấy anh ta đang đứng ngẩn ngơ một mình trước chiếc xe Bentley Mulsanne màu xanh ngọc kia, Tiểu Ninh đi tới vỗ vai anh ta, “Tiểu Phạm, sao lại ngẩn ra thế?” Nói xong, anh ta nhìn chiếc Bentley, khen: “Xe này đẹp thật đấy, là xe chuyên dụng của Hoắc thiếu à?”


“Đều là xe riêng của Hoắc thiếu đấy.” Phạm Kiến nuốt nước bọt, “Ôi cuộc đời tôi hôm nay cũng được lái chiếc Bentley Mulsanne rồi.”


“Nhìn cái mặt cậu kìa! Ngày hôm nay đừng có làm Hoắc thiếu mất mặt đấy.”


Tiểu Ninh sẽ đóng vai trợ lý của Tống Cẩm Ninh, vào hội trường cùng bà, còn Phạm Kiến thì là tài xế riêng.





Hoắc Thiệu Hằng lái xe rời khỏi Sở Vật lý năng lượng cao, đi được nửa đường liền gọi điện cho Âm Thế Hùng, “Đại Hùng, tối hôm nay có việc gì không?”


Âm Thế Hùng đang buồn chán ở nhà một mình, còn đang định lên mạng chơi game. Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta vô cùng cao hứng, hỏi: “Hoắc thiếu à, có việc gì vui à?”


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, “Cậu có muốn đến thăm nhà Kỳ Kỳ không?”


“Kỳ Kỳ á? Mã Kỳ Kỳ ư?” Âm Thế Hùng toét miệng cười, “Cô nhóc đó cũng rất thú vị. Sao thế ạ? Hoắc thiếu muốn đi ư?” Nguồn : ngontinh hay.com


“Hôm nay Niệm Chi đến nhà Mã Kỳ Kỳ ăn cơm tối.” Hoắc Thiệu Hằng nói một cách đầy ẩn ý.


Âm Thế Hùng hiểu ra ngay lập tức, “Tôi hiểu rồi hiểu rồi. Để tôi đi hỏi Kỳ Kỳ thử xem.”


Anh ta vừa cúp điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng là lập tức nhắn tin cho Mã Kỳ Kỳ, hỏi thẳng: “Kỳ Kỳ à, hôm nay anh rảnh, có thể đến nhà em ăn chực không?”


Lúc này cả ba người Mã Kỳ Kỳ, Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ đang ngồi trong phòng game trên tầng hai nhà cô đánh bài poker.


Điện thoại vang lên “Ting” một tiếng, có tin nhắn.


Mã Kỳ Kỳ tùy tiện liếc mắt qua một cái, thấy là tin nhắn của Âm Thế Hùng, vội với lấy điện thoại đọc kĩ.


Ồ? Muốn ăn chực ư?


Mã Kỳ Kỳ bật cười, gửi lại một chữ “OK” rất to.


Âm Thế Hùng nhận được tin nhắn cũng mỉm cười.


Hỏi được địa chỉ của Mã Kỳ Kỳ, hẹn xong thời gian, Âm Thế Hùng liền gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.


“Hoắc thiếu, Kỳ Kỳ nói mời tôi đi ăn cơm tối đấy.” Anh ta cười toe toét, cố ý không đề cập tới Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng vốn không để ý, liền nói: “Được rồi, tôi có xe, tôi đưa cậu đi.”


Nói cứ như thể Âm Thế Hùng này không có xe vậy!


Âm Thế Hùng bị Hoắc Thiệu Hằng chặn họng, liền trợn ngược mắt khinh bỉ. Anh ta biết ngay mà, lần nào trêu Hoắc Thiệu Hằng cũng không thành công, chỉ toàn “tự rước lấy nhục” thôi mà!


“Hoắc thiếu, anh mau qua đón tôi nhé.” Âm Thế Hùng uể oải cúp điện thoại.



Nhà của Mã Kỳ Kỳ ở ngoại thành Đế Đô, cách Sở Vật lý năng lượng cao không xa.


Chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đã đến cửa nhà Mã Kỳ Kỳ.


“Anh Đại Hùng, anh đến rồi à!” Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Mã Kỳ Kỳ lao từ trong nhà ra.


Một chiếc Bentley SUV màu xám bạc đỗ ở ven đường trước cửa nhà cô, người từ trong xe bước xuống không chỉ có Âm Thế Hùng, còn có Hoắc Thiệu Hằng nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom