• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 286-290

Thương Mai và Tiêu Thác ở đảo người điên bên kia thật ra không biết trong kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Như Thương Mai suy đoán, bệnh cương thi thật sự từ đảo người điên truyền tới.

Thật ra không khó tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Trước đó, Mộ Dung Khanh phái người tới trên đảo, chỉ một mực điều tra về người mà không điều tra động vật trên đảo, cho nên mới không biết nguồn gốc căn bệnh ở đâu.

Vị thiếu gia Lưu gia được đại phu Huệ Dân Thự đón đi được ở một mình một phòng, dùng ky binh vây quanh, sau lưng dựa vào núi, có rừng rậm.

Sau khi Thương Mai đi vào, lại phát hiện ra không ít thi thể động vật, có chuột, sói hoang, thỏ hoang, còn có rất nhiều con dơi.

Buổi tối đi tới trên đảo đó, Tiêu Thác bắt một con chuột trúc, định ăn thịt nó.

Nhưng khi giết chuột trúc, Thương Mai phát hiện mắt chuột trúc rất đỏ lại vô cùng linh hoạt, một mực há hốc miệng muốn cắn người. Hơn nữa trên người nó có mùi thối.

Cô bảo Tiêu Thác trói con chuột trúc lại và kiểm tra cơ thể của chuột trúc, phát hiện có dấu răng, vết thương đã thối rữa.

Đây cũng là một bệnh nhân cương thi à.

Căn bệnh chính là bắt nguồn từ đây.

Hai ngày sau, công việc duy nhất của Thương Mai và Tiêu Thác là đuổi bắt những "kẻ mang mầm bệnh".

Theo đánh giá sơ bộ, bệnh được truyền từ trên người con dơi qua. Con dơi cắn chó hoang, chó hoang mang theo bệnh lại cắn động vật khác. Nơi này là một kho bệnh tuần hoàn, tiến hành vòng đi vòng lại.

Thương Mai phát hiện con dơi cắn chó hoang, cũng cắn động vật khác, nhưng chó hoang đi cắn động vật khác, động vật khác sẽ phát bệnh, chó hoang lại không bị. Cho nên trong các thi thể nằm rải rác khắp núi chỉ duy nhất không phát hiện ra thi thể của chó hoang.

Thậm chí dơi cũng chết nhưng chó hoang lại không chết.



Thương Mai và Tiêu Thác lại bắt đầu lân theo chó hoang, phát hiện sau khi chó hoang cắn động vật khác, đều sẽ đi gặm một loại thực vật có răng cưa. Thương Mai cũng chưa từng gặp loại thực vật này.

Toàn thân nó xanh biếc, lớn chừng bàn tay nhưng mọc cao bằng chiều cao của một người, thân cây to bằng ngón cái, sau khi cắt ra sẽ

có chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra.

Thương Mai nhận biết rất nhiều thảo dược, nhưng cô không biết thực vật này là gì.

Cô thử cho chuột trúc ăn loại thực vật này, nhưng sau khi chuột trúc ăn không bao lâu thì chết.

Thực vật này có độc.

Nhưng vì sao con chó hoang nào đó lại miễn dịch với độc của loại thực vật này?

Thương Mai và Tiêu Thác chỉ đành phải theo dõi con chó hoang. Bọn họ lại phát hiện trước khi nó ăn loại thực vật này, sẽ uống một ít nước suối từ con suối ở sau núi.

Chẳng lẽ công thức bí mật nằm trong dòng nước suối này?

Để chứng minh điểm này, Thương Mai lại bắt một con thỏ rừng có bệnh cương thi, sau khi cho nó uống nước suối lại cho ăn thêm thảo dược. Thỏ rừng ăn vào khoảng một canh giờ, bắt đầu yên tĩnh trở lại, không còn dữ tợn muốn cắn người nữa. Tuy mắt nó vẫn đỏ, nhưng mắt thỏ vốn đỏ mà.

Đương nhiên, chỉ thử trên thân con thỏ rừng là không đủ. Tiêu Thác biến thân thành máy bắt thú, một buổi tối bắt hơn mười con mèo hoang, thậm chí còn bắt một con sói, tất cả đều có bệnh.

Hơn mười con mèo hoang và một con sói này đều được cho thuốc theo cách chữa trị con thỏ trước đó, tất cả đều tốt hơn.

Điều này lại có nghĩa là nước suối và thực vật không tên này chính là thuốc giải cho bệnh cương thì.

Để tiện mang về, Thương Mai bắt đầu chế thuốc.

Hai ngày qua, Tiêu Thác phát hiện có người theo dõi, nhưng bọn họ chỉ theo dõi chứ không xông tới, Tiêu Thác lại không quan tâm.

Thương Mai biết những người này là ai. Bọn họ đều là người do Quý Thái phi phái tới. Khi rời kinh, hai người không có cách nào bỏ rơi bọn họ được.

Nhưng Thương Mai và Tiêu Thác đều biết, bây giờ bọn họ không công kích mà chỉ đang chờ đợi mệnh lệnh.

Cho nên hai người đều hết sức cẩn thận, Thương Mai còn gọt mũi tên và dính nước độc, để đối phó với bọn họ.

Chế thuốc cần phải phải có bột mì. Tiêu Thác đi tới phòng bếp của đảo người điên bên kia trộm, lại bị phát hiện, quá trình vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Bảo vệ thả ra một đám người điên đuổi theo bọn họ. Nếu không phải Thương Mai cái khó ló cái khôn, dùng Đoạt Phách Hoàn chém đổ một cái cây lớn để dọa bọn họ lùi lại, chỉ sợ hai người sẽ bị người điên đuổi được.

Nhưng Tiêu Thác lại biết được tác dụng của Đoạt Phách Hoàn.

Từ một ngày đó, Tiêu Thác vẫn luôn muốn chiếm Đoạt Phách Hoàn làm của riêng.

"Lại đi trộm ít bột mì đi.

"Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi."

"Qua lấy ít nước suối!"

"Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi."

"Đi hái ít cỏ độc."

"Đưa chiếc nhãn... Được rồi, ta đi, đừng đánh vào mặt."

Ngày thứ năm ở trên đảo, Thương Mai cuối cùng đã chế tạo viên thuốc thành công, dựa vào mặt trời có thể phơi chết người trên đảo, cô có thể nhanh chóng phơi khô viên thuốc.

Để xác định tác dụng của viên thuốc, Thương Mai lại thử trên thân động vật bị bệnh, đều thấy có hiệu quả. Lúc này hai người lại bắt đầu lên đường trở về.

Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là đến thời kỳ lập trên quân lệnh trạng.

Mà vào lúc này, người vẫn luôn theo dõi bọn họ ở trên đảo lại biến mất, dường như kẻ đó nhận được mệnh lệnh, đã rút đi chỉ trong một buổi chiều.

Trong lòng bọn họ đầy nghi ngờ, bước lên thuyên. Chiếc thuyền rời khỏi bến, hai người lại phát hiện ra điểm không thích hợp.

Các thành viên trên thuyền ngoài trừ một người, những người còn lại đều không phải là người trước đó.

Thật ra những người này đều do lão phu nhân bỏ ra số tiền lớn mời tới. Sau khi nhóm người của Quý Thái phi rút lui, sát thủ của lão phu nhân lại chiếm lấy chỗ này.

Bọn họ không thể tránh được một trận chém giết.

Tiêu Thác kéo Thương Mai ra sau lưng, nói: "Thấy tình hình không ổn, nàng lập tức thả chiếc thuyền nhỏ xuống và rời đi."

Thuốc giải đều đặt ở trong một bình muối, là do Tiêu Thác “cầm” từ trong phòng bếp của đảo người điên. Ban đâu còn do Tiêu Thác cầm. Nhưng khi Tiêu Thác cầm kiếm, lại kín đáo đưa bình muối cho Thương Mai.

Trong không khí tràn ngập mùi giết chóc, nhưng không có một ai ra tay trước.

Nhân viên trên thuyền có tám người, tính cả thuyền trưởng nữa là chín. Những người này bước đi mà chân không chạm đất, có thể thấy được bọn họ đều là cao thủ nội gia.

Lần này lão phu nhân đã bỏ cả vốn gốc rồi.

Thuyền chạy đến giữa biển, cuối cùng lại nghe được có tiếng động trong trẻo do đao kiếm rút ra khỏi vỏ.

"Thuyên nhỏ ở bên cánh phải, chặt dây thừng là nó có thể rơi xuống mặt biển." Tiêu Thác khẽ căn dặn Thương Mai rồi phi thân nhảy lên. Chỉ nghe có tiếng đao thương kiếm kích vang lên. Bọn họ giữ một người ở lại khoang lái, tám người khác cùng công kích.

Thương Mai cởi áo khoác ngoài, buộc bình muối ở trên lưng. Cô cầm lấy thanh đoản kiếm mà Mộ Dung Khanh tặng cho mình, cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu.

"Nàng không biết võ công, trốn đi!" Tiêu Thác nổi giận gầm lên một tiếng, cố công kích, ép sát thủ kia phải lùi lại từng bước, một tay kéo cổ tay của Thương Mai, đẩy về phía bên phải.

Tiêu Thác vừa phân tâm, lại có trường kiếm của một sát thủ bay qua không trung đâm tới. Tiêu Thác xoay người, tất nhiên không tránh kịp, vội vàng giơ cao thanh kiếm để chặn lại, miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng cũng bị ép phải lùi lại hai bước.

Thương Mai chuyển động Đoạt Phách Hoàn, có dòng điện mạnh phóng ra, đánh trúng sát thủ vừa tập kích Tiêu Thác. Dòng điện truyền thẳng qua mi tâm của hắn ta. Sát thủ kia lập tức ngã xuống đất, lại không thấy dậy nữa.

Một chiêu giết người của Thương Mai đã trấn áp các sát thủ khác. Bọn họ đều chuyển mục tiêu, cho rằng Thương Mai mới là kẻ địch mạnh. Bọn họ chia ra năm người đối phó với Thương Mai, hai người còn lại vẫn mải chiến đấu với Tiêu Thác.

Ở hiện đại, Thương Mai học được đều là chiến đấu gần người, căn bản không hiểu loại võ công coi trọng chiêu thức này, cô chỉ dựa vào sự linh hoạt mà tránh được mấy chiêu.

Cô điều chỉnh Đoạt Phách Hoàn đến trạng thái độc châm, nhưng thân hình sát thủ lao đi rất nhanh, lúc trái lúc phải khiến cô không có cách nào bắn ra độc châm được. Trong lòng cô chợt nảy ra một kế, cố ý ngã nhào để dụ địch. Khi sát thủ cầm kiếm xông tới, độc châm bay ra.

Sát thủ chạy thẳng tới, cho nên độc châm chỉ cần có đủ lực phát lại có thể bắn trúng.

Người sát thủ thứ hai ngã xuống một cách hoàn mỹ.
Bên kia Tiêu Thác thấy Thương Mai đã đánh ngã hai người, sát tâm nổi lên, từng chiêu đoạt lấy mạng, lòng hiếu thắng dẫn đến sức bật của hắn ta, so với ngày xưa càng sắc bén hơn vài phần.

Hai gã sát thủ bị nhốt, đương nhiên cũng dẫn tới những người khác muốn cứu giúp.

Thương Mai lấy được khoảng trống, chạy đến bên phải, xoay người bay ra ngoài, muốn chặt đứt dây cáp của thuyền cứu hộ.

Nhưng hai tên sát thủ đuổi theo, Thương Mai chỉ còn lại hai chân ôm lấy thân thuyên, cô chém đứt một bên, chiếc thuyền nhỏ treo xuống, chỉ còn lại một bên buộc lại, Thương Mai nhào tới, bám vào dây cương bên kia, thân mình và chiếc thuyền nhỏ lắc lư bên cạnh thuyền.

Tiêu Thác cũng thoát khỏi sát thủ, chạy tới, mấy người phía sau đuổi theo, hắn ta ra sức nhảy lên, chém đứt dây cương bên kia, Thương Mai và thuyền cứu hộ cùng rơi xuống nước.

Kỹ năng bơi lội của Thương Mai rất tốt, sau khi xuống nước lập tức nổi lên, bơi về phía thuyền cứu hộ, leo lên.

Cô mở lọ muối ra, kiểm tra viên thuốc, may mắn là gói rất chặt chẽ, bình muối rất kín, không bị ngấm nước.

Tiêu Thác cũng bò lên, hắn ta mở lấy mái chèo bên cạnh chiếc thuyền nhỏ, dùng sức trèo lên, thở hổn hển nói: "Những sát thủ này,

không biết là ai phái tới, nhưng hiển nhiên không phải nhóm cuối cùng, Hạ Thương Mai, chúng ta chưa chắc có thể sống sót trở về.”

Thương Mai nhìn mặt biển mênh mông, chỉ tay về phía trước, tâm đây lạnh lẽo: "Bên kia có mấy chiếc thuyền, không, mười mấy chiếc, không, mấy chục chiếc.”

Tiêu Thác dừng lại, nhìn về phía ngón tay Thương Mai, bên kia có rất nhiều thuyên chạy về phía bọn họ, cười lạnh một tiếng: "Được, chết thì chết thôi, làm liều thôi”

Một mũi tên rất nhanh, từ phía sau bay tới, vèo một tiếng, bắn trúng bình muối, mũi tên mang theo lửa, bình muối bị bắn vỡ sau đó bị đốt cháy.



Thương Mai cả giận nói: "Tâm huyết mấy ngày, uổng phí rồi.”

“Trốn đi!” Trước khi một loạt tên lửa đến, Tiêu Thác kéo Thương Mai nhảy xuống biển.

Tên lửa chìm vào trong nước, dập tắt, hai người không dám nổi lên, dùng sức bơi trong nước, nhanh chóng trôi lên đổi một hơi, tiếp tục chìm xuống biển.

Sóng biển rất lớn, đẩy họ đi về phía trước, họ cũng không biết mình bơi về hướng nào, tên lửa phía sau đuổi theo không bỏ, cuối cùng, trong một lần ra khỏi mặt nước để thở, cánh tay của Thương Mai bị bắn trúng, tay cô mất đi sức lực, không thể rạch nước, chìm xuống.

Tiêu Thác ở dưới nước kéo cô bơi về phía trước, nước biển phía sau nổi lên một màu đỏ, trong lòng Tiêu Thác như sốt ruột cái gì đó, sát thủ phía sau vẫn đang đuổi theo, nhưng tất nhiên tên đã dùng hết, bọn họ nhảy xuống nước, bơi đuổi theo.

Hai người thở dốc từng hơi, Thương Mai nhịn đau nói: "Tiêu Thác, ngươi không cần lo cho ta, ngươi tự mình chạy trốn, chạy về nói với Vương gia, cách điều chế thuốc giải, bảo hắn phái người đến đảo người điên lấy.”

“cầm miệng, nếu cùng đi, thì phải cùng nhau trở về.” Tiêu Thác thô thanh nói.

Thân thể Thương Mai hơi trâm xuống: "Không, ngươi đem theo lời của ta, hai người đều phải chết ở đây, như vậy bệnh cương thi sẽ không có cách chữa trị, ngươi trốn đi, buông ta ra, chuyện lớn làm trọng.”

Tiêu Thác thấy cô ra sức giãy dụa, tức giận muốn đánh ngất cô: "Ngươi cầm miệng.”

Thương Mai quay đầu lại, nhìn thấy sát thủ cùng hung cực ác đã gần đuổi tới, mà con thuyên phía trước cũng lập tức đi tới, cô tự biết tính mạng đáng lo, hít hít mũi, có chút muốn khóc, Mộ Dung Khanh, ta nhớ ngươi.

Cô nâng tay lên, chuyển động Đoạt Phách Hoàn, phóng thích năng lượng, năng lượng hình thành vòng xoáy, cô dùng hết toàn lực, đá văng Tiêu Thác, nhanh chóng nói: "Nói cho Mộ Dung Khanh, ta thích hắn!”

Thân thể cô nhanh chóng bị xoáy nước cuốn xuống, sức mạnh to lớn quấy nhiễu khiến đầu óc cô choáng váng, cô thả lỏng thân thể, mặc cho xoáy nước mang cô đi.

Tiêu Thác ổn định thân thể thì không thấy cô, sợ tới mức hét to: "Hạ Thương Mai, Hạ Thương Mail”

Nhưng biển rộng mênh mông, đâu còn bóng dáng của Hạ Thương Mai?

Sát thủ phía sau đuổi theo, Tiêu Thác không có cách nào quay lại tìm Thương Mai, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, chỉ mong có thể sống sót trở về, báo cho Vương gia biết bí kíp trị bệnh cương thị.

Không có Thương Mai làm ràng buộc, hắn ta bơi rất nhanh, sát thủ phía sau bị hắn ta bỏ lại phía sau.

Nhưng mà, con thuyên phía trước đã tới gần, hai tay của hắn ta cũng không còn sức lực. Hắn ta thấy trên thuyên có người nhảy xuống nước, mấy chục người bơi về phía hắn ta.

Hắn nghe được những người đó đang rống to: "Phía sau là sát thủ, mau bắt lấy bọn họ, một số người khác đi tìm Hạ đại phu và Tiêu Thác tướng quân.”

Lòng Tiêu Thác buông lỏng, được hai người giữ chặt, hắn ta vươn đầu ra khỏi mặt nước, nắm lấy cổ áo người nọ: "Nhanh, đi cứu Hạ Thương Mai, nàng ấy chìm xuống rồi.”

Hơn mười người như cá lặn xuống đáy nước, ngược lại những sát thủ kia không ai đi bắt.

Sát thủ thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn.

Trong tướng phủ.

“Lão phu nhân, Hạ Thương Mai và viên thuốc cùng chìm xuống đáy biển, Tiêu Thác được cứu lên rồi ạ”

Lão phu nhân nghe người tới bẩm báo, trên mặt lộ ra nụ cười khoái chí, lệnh cho Thúy Ngọc lấy ra ngân phiếu: "Cảm ơn chư vị đại hiệp, đây là khoản cuối cùng kiểm kê một chút.”

Người tới chỉ một cái, thản nhiên nói: "Lúc này chúng ta đã chết ba người, cho nên lão phu nhân nhìn xem nên cho một ít tiền trợ cấp thích hợp chứ.”

Lão phu nhân nhe răng cười một tiếng: “Nên làm, nên làm.”

Hạ Thương Mai đã chết, mất đi viên thuốc, bà ta vui mừng hơn bất cứ thứ gì, tiền tài chính là vật ngoài thân.

Bà ta lại lệnh cho Thúy Ngọc cô cô mang tới ba ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho người tới: "Thay lão thân ân cần thăm hỏi người nhà của người chết, lão thân đau buồn thay bọn họ.”

“Làm cái nghề này tức là liếm máu trên lưỡi đao, không có gì đáng tiếc, có bạc là đủ rồi.” Người tới cầm ngân phiếu, mặt không chút thay đổi xoay người đi.

Lão phu nhân đi vào phòng Hạ thừa tướng, Hạ thừa tướng nằm trên giường, thấy bà ta đi vào, chống nửa người lên khàn giọng hỏi: "Thế nào?”

“Thành công rồi, nữ nhi của ngươi đã chết.” Lão phu nhân nói xong, chậm rãi ngồi xuống, thở phào một hơi thật dài: "Cuối cùng, nàng ta cũng đã chết rồi “

Trong lòng Hạ thừa tướng có một loại cảm xúc kỳ lạ, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh thì biến thành sảng khoái vui vẻ: “Cuối cùng cũng chết rồi? Thật không thể tin được, nàng ta cuối cùng cũng đã chết!”

Đáy mắt lão phu nhân hiện lên một tia ác độc: "Đúng vậy, không quá dễ dàng, nàng ta chỉ có chết, Hạ gia ta mới có đường sống, ngươi đã đến lúc gặp Lương Thái phó một lần, nói cho ông ta biết, nếu như còn muốn loạn một chút Kinh Thành này, ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, đầu tiên, bảo vệ tướng vị của ngươi, tiếp theo, để Hộ bộ cấp tiền, trùng tu lại Tướng phủ.”

Lương Thái phó tự mình đến tướng phủ, cùng lão phu nhân và Hạ thừa tướng trao đổi một canh giờ.

Sau khi Hạ thừa tướng đi, lão phu nhân phân phó Thúy Ngọc: "Mang người đến đây, lão thân muốn dặn hắn ta vài câu.”

Đêm khuya, một ni cô được dẫn vào trong phủ, cô chính là ni cô trong Am Thạch.

Trên người nàng ta khoác áo choàng, che kín đầu và mặt, Thúy Ngọc cô cô dẫn nàng ta đi vào trong phòng lão phu nhân.

Sau khi Thúy Ngọc cô cô dẫn nàng ta đi vào, vội lui ra ngoài.

Sau khi ni cô đi vào, đứng thẳng tắp, không hành lễ, cũng không nói chuyện.

Lão phu nhân nói: "Chuyện của ngươi làm không tệ, ngày đó tuy rằng bị Nhiếp Chính Vương bắt đi mười mấy người, nhưng lại dời đi phân lớn, đây là thưởng cho ngươi, ngươi đêm nay sau khi trở về, tiếp tục thả người ra, lão thân muốn đại loạn trong kinh này.”

Ni cô từng bước đi lên, nàng ta bỗng nhiên hạ xuống áo choàng, lộ ra con ngươi đỏ như máu.

Lão phu nhân sợ hãi lui một bước, giọng the thé nói: Ngươi...

Ni cô nhào tới, thanh âm thê lương quanh quẩn trên bầu trời đêm đen kịt.

Trong tòa nhà đối diện Tướng phủ, có một người lắng lặng đứng, nghe từng tiếng kêu thảm thiết này.

“Vương gia, hắn là đắc thủ” Nghiêm Vinh nhẹ giọng nói.
Đêm tối che giấu bi thống nơi đáy mắt Mộ Dung Khanh: "Quý Xuân bên đó, còn chưa có tin tức sao?”

“Vân chưa, người của Tào bang đã lẻn vào tìm rồi, nhưng đúng như lời bọn họ nói, tìm một người dưới đáy biển.... Đồng nghĩa với việc mò kim đáy bể, hơn nữa...”

Nghiêm Vinh buồn bã, không nói tiếp, người của Tào bang nói, chết ở trong biển, chưa chắc có thể giữ được hài cốt.

Gió đêm đầu thu thổi tan cái nóng bức ban ngày, Mộ Dung Khanh giơ tay áo lên, khuôn mặt ủ dột đi xuống trọng lâu.

“Truyền chỉ cho Hình bộ, nói nhận được mật báo nặc danh, bệnh cương thi bộc phát là có người cố ý gây ra, ý đồ làm loạn kinh đô Đại Chu ta, để Hình bộ bắt tay vào điều tra, chứng cứ nặc danh cáo trạng, ngày mai cùng đưa qua, lại cùng với Hình bộ và Tiêu Thác đến đảo người điên , điều tra nguyên nhân sự tình, và ủ thuốc.”

“Vâng!”

“Cho dù là sống hay chết, cho dù là một bộ quần áo của nàng, đều mang về cho bản vương.”

“Rõ!” Thanh âm Nghiêm Vinh đã có chút nghẹn ngào.

Nói Hạ Thương Mai tìm được bí kíp giải trừ bệnh cương thi, nhưng bản thân cô chịu độc thủ, sống chết chưa biết.

Mộ Dung Khanh liên tiếp hạ vài đạo ý chỉ, nhưng không có cách nào làm giảm đi chút nỗi đau buồn, áy náy dâng lên trong lòng, hắn nên tự mình đi.

Lúc đó hắn lựa chọn ở lại Kinh Thành, phá hủy tất cả ổ bệnh nhân cương thi, bắt lấy ni cô tra hỏi, ni cô không biết nhiều, chỉ biết có liên quan đến lão phu nhân tướng phủ, hắn để ni cô bị Vương Du cắn, chờ lão phu nhân gọi.

Nếu sau khi lão phu nhân giết Thương Mai, không phát tán bệnh nhân cương thi trắng trợn, không truyền ni cô, sẽ không trúng kế bị cắn.

Nhưng bà ta muốn giúp Lương Thái phó nhiều loạn Kinh Thành, củng cố địa vị Hạ gia, cho nên, mặc dù như bà ta mong muốn giết Hạ Thương Mai, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lập công cho Thái tử và Thái phó trước mắt.



Thương Mai sống chết chưa rõ, rất nhiều người đều đau lòng khổ sở, nhưng trong lòng mọi người đều có một phần hy vọng, bởi vì từ đâu đến cuối không nhìn thấy thi thể của Thương Mai.

Luôn cảm thấy Thương Mai đánh không chết, cô sẽ trở về.

Trần Loan Loan đi tìm Tráng Tráng, khóc một trận lớn.

Tráng Tráng an ủi nàng ta, nàng ta lại đột nhiên ngẩng đầu nói: "Công chúa, ta cảm thấy ta cũng sắp chết rồi.”

Tráng Tráng mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ai nói ngươi sắp chết?”

Loan Loan lau nước mắt, buôn bã che lấp đáy mắt nàng ta: "Trong những ngày Thương Mai và Tiêu Thác đi đảo người điên, ta rất lo lắng cho Tiêu Thác, trong lòng nghĩ đến Tiêu Thác, buổi tối nằm mơ cũng là Tiêu Thác. Ta nghĩ, nếu Tô Thanh nguyện ý cưới ta, ta cũng sẽ không gả cho hắn. Ta muốn làm tân nương của Tiêu Thác nhưng Tiêu Thác sẽ không cưới ta.”

“Hắn ta không cưới ngươi, ngươi cũng sẽ không chết, không nên tin những lời đó, không có vận mệnh của ai là trước, tin tưởng ta.” Tráng Tráng nhìn khuôn mặt không biết ưu sầu của Trần Loan Loan trở nên khổ sở như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, một chữ tình, hại người không ít.

“Nhưng tổ mẫu nói sẽ, nếu ta không lập gia đình, sẽ chết.”

“Tổ mẫu ngươi chỉ là hù dọa ngươi, hy vọng ngươi nhanh chóng thành thân thôi.”

Loan Loan không nói gì, lời này tổ mẫu từ nhỏ đã nói, đã thấm vào cốt tủy của nàng ta, nàng ta tin.

Bởi vì tố mẫu không bao giờ nói bậy.

Tướng phủ.

Lão phu nhân soi gương, phía sau là Thúy Ngọc cô cô đang run lẩy bẩy, ni cô đã bị loạn côn đánh chết, ngay cả óc cũng bị đánh ra, chết rất thảm.

Vết thương trên cổ lão phu nhân đã cầm máu, nhưng vết thương rất sâu, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta kinh hãi nhất không phải là vết thương này, mà là một sự thật, đó chính là lão phu nhân bị bệnh nhân cương thi cắn, bà ta cũng sẽ biến thành bệnh nhân cương thi.

Tay bà ta hơi run rẩy, sợ hãi tràn ngập trong lòng, bà ta đã gặp rất nhiều bệnh nhân cương thị, biết rằng sau khi bọn họ phát cuông sẽ chết, nhiều lắm là chịu đựng mười ngày.

Bà ta sắp chết sao? Không, bà ta không thể chết, bà ta không cam lòng.

Tại sao ông trời lại đối xử với bà ta như vậy? Hạ Thương Mai và bình thuốc cùng chìm xuống đáy biển, bà ta bị cắn, ông trời không muốn thấy bà ta sống một ngày tốt đẹp sao?

Bà ta sợ chết, so với bất luận kẻ nào đều sợ chết hơn, cho rằng sợ chết, cho nên bà ta phải không ngừng củng cố thế lực của Tướng phủ, bà ta muốn sống phong quang, trở thành người trên người.

Thúy Ngọc cô cô run rẩy nói: "Lão phu nhân, người kia đến rồi, đang ở cửa, có phải bây giờ mời vào không ạ?”

“Nhanh mời vào!” Lão phu nhân nắm chặt tay, nói.

Thúy Ngọc cô cô bước nhanh ra ngoài, mở cửa mời sát thủ kia vào.

Lão phu nhân kéo cổ áo lên, che vết thương: "Các ngươi lập tức đi giúp lão thân tìm Hạ Thương Mai trở về, không tiếc bất cứ giá nào.”

Tên sát thủ kia thản nhiên nói: “Biển rộng mênh mông, sợ là tìm không thấy, mặc dù tìm được, cũng không có khả năng sống sót.”

Lão phu nhân vỗ bàn một cái, khuôn mặt dữ tợn: "Lão thân mặc kệ, cho dù là dốc hết gia tài, cũng phải tìm được nàng ta trở về.”

Sát thủ cười lạnh một tiếng: "Lão phu nhân, nhiệm vụ này chúng ta không nhận. Ngươi tìm những người khác đi.”

Lão phu nhân đứng lên, nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt hung ác nói không nên lời: "Các ngươi không phải là muốn nhiều bạc sao? Nói, muốn bao nhiêu, lão thân có thể cho.”

Sát thủ khinh bỉ nhìn bà ta một cái: "Thứ nhất, nhiệm vụ này ngay từ đầu ta không nên nhận, nhưng ta tham tiên cho nên điểm ấy không nói. Thứ hai, thế gian có một số việc, dù cho người tán hết gia tài, cũng chưa chắc có thể như ý.”

Hắn ta một tay kéo cổ áo lão phu nhân, lộ ra dấu răng rõ ràng, cười lạnh một tiếng: “Ác giả ác báo, ai nói không phải chứ? Ở trên người lão phu nhân, ta thấy được tội nghiệt của mình.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Cả người lão phu nhân lâm vào kích động cùng phẫn nộ cực lớn, thân thể bà ta run rẩy, vuốt bàn trang điểm, nhìn dấu răng trên cổ mình:

"Không, lão thân có gì sai chứ? Lão thân vì tướng phủ, lo lắng hết lòng, ta có gì sai?”

Hạ thừa tướng chậm rãi bước tới, ông ta biết lão phu nhân bị cắn từ miệng Thúy Ngọc, ông ta không để ý đến thương thế.

“Mẫu thân?” Ông ta run giọng nói: "Người thật sự bị cắn sao?”

Lão phu nhân ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt kia bao hàm rất nhiều, cuối cùng hóa thành một tiếng rên rỉ: "Chính do ngươi không chịu thua kém một chút, không lão thân cũng không đến mức như vậy.”

Hạ thừa tướng ngã ngồi trên ghế, tuyệt vọng nhìn lão phu nhân.

Hai mẹ con chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ.

Thúy Ngọc cô cô đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào, thân thể nàng ta còn hơi run rẩy, nhớ tới ni cô bị đánh chết kia, quá thảm thiết.

Phủ đệ Viên gia.

Du ma ma mang theo một người bước nhanh vào, nói với Liên Thúy: "huyện chúa, Thúy Ngọc đến.”

Liên Thúy Ngữ đặt cái chén trong tay xuống, nói: “Ứm.” Bà ta ngẩng đầu nhìn Thúy Ngọc cô cô một cái.

Thúy Ngọc cô cô khom người: "Tham kiến huyện chúa , không biết huyện chúa lần này tìm nô tỳ đến, là có chuyện gì?”

Bà ta không ngẩng đầu nhìn Liên Thúy Ngữ, cũng không có vẻ e ngại, bởi vì, sự tồn tại của Liên Thúy Ngữ ở tướng phủ, gần như là không.

Vừa rồi Liên Thúy Ngữ sai người đi tìm bà ta, bà ta vốn không muốn đến, nhưng sau đó ngẫm lại, ngược lại muốn nhìn xem nữ nhân vừa bị đánh đập này có cái gì muốn nói.

Liên Thúy Ngữ lại cười nói: "Cô cô, mời ngồi.”

Thúy Ngọc cô cô cô cô còn có vài phân kiêu ngạo: "Không cần, huyện chúa có lời gì cứ nói đi, nô tỳ còn phải trở về hầu hạ lão phu nhân.”

Nụ cười trên khóe miệng Liên Thúy Ngữ càng sâu: "Được, đã như vậy, ta không quanh co lòng vòng nữa, hiện giờ Hình bộ bắt đầu điều tra vụ án bệnh cương thi, ta muốn Cô cô đến Hình bộ bên kia làm chứng, nói tất cả đều là lão phu nhân và Hạ thừa tướng gây nên.”

Thúy Ngọc cô cô gần như cho rằng mình nghe lâm, cười lạnh một tiếng: "huyện chúa, người đang nói đùa sao? Hay là người cho rằng nô tỳ chính là loại tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy? Người cũng quá coi trọng nô tỳ rồi?”
Liên Thúy Ngữ đối với bà ta châm chọc cùng khiêu khích và cũng không mấy để ý đến, cánh môi nhẹ giương lên: "Cô cô an tâm một chút chớ nóng nảy, ta không phải để ngươi vu hãm lão phu nhân, trong lòng ngươi cũng hiểu, tất cả đều là lão phu nhân cùng Hạ thừa tướng bày ra, có phải hay không? Ta chỉ là muốn ngươi nói ra sự thật mà thôi.”

Thúy Ngọc cô cô châm chọc nói: "Đầu óc huyện chúa không tốt lắm, xem ra hôm nay không có gì để nói, nô tỳ xin cáo lui.”

Liên Thúy Ngữ cũng không nóng nảy, chỉ thản nhiên nói: "Được, cô cô đi về trước đi, đúng rồi, lúc rảnh rồi trở về gặp người nhà của ngươi đi."

Thúy Ngọc cô cô quay đầu, nhìn chằm chằm Liên Thúy Ngữ: "Ngươi đã làm gì bọn họ?”

Liên Thúy Ngữ xua tay: "Ta vẫn chưa đến mức sẽ xuống tay với một số người vô tội, Cô cô hỏi lời này, xem ra đã lâu không trở về, chẳng lẽ không biết người nhà của ngươi đều bị bệnh nhân cương thi cắn sao? Lúc huynh trưởng của Cô cô bị phát hiện, vừa vặn là lúc tuân phòng bắt bệnh nhân cương thi, Lương Thái phó cũng chỉ huy ở đấy, ông ta hạ lệnh đánh chết huynh trưởng của ngươi.”

Thúy Ngọc cô cô cả giận nói: “Ngươi nói bậy!”

“Có phải là nói bậy hay không, Cô cô cứ việc trở về xem là được. Đêm đó bệnh nhân cương thi làm loạn, cắn hơn một ngàn người ở phố Nguyên Xương. Người nhà của ngươi, không một ai may mắn thoát khỏi. Tất cả những điều này là ai làm? Cô cô trong lòng biết rõ, lão phu nhân biết người nhà của ngươi đều ở phố Nguyên Xương, nhưng trước khi hành động không nói cho ngươi biết, để ngươi sớm sơ tán người nhà, bởi vì bà ta sợ để lộ tin tức”

“Ta không tin, ta không tin, ngươi đừng hòng ly gián ta và lão phu nhân.” Cô cô Thúy Ngọc lớn tiếng nói, nhưng đôi mắt đã đỏ lên, thân thể khế run.

Liên Thúy Ngữ giơ tay, Du ma ma cầm một phần danh sách đến: "Đây là danh sách người bị cắn đêm đó, ngươi nhìn kỹ xem, có người nhà của ngươi không? Đây là danh sách Vương gia đưa tới, sẽ không sai đâu.”

Thúy Ngọc cô cô một tay đoạt lấy, mở danh sách ra, tay run run gần như lật không ra trang, khi nhìn thấy tên người nhà mình, cả người bà ta hóa đá, danh sách từ trong tay rơi xuống.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, bà ta ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc lớn.

Bà ta cả đời cũng chưa thành thân, đi theo lão phu nhân, cũng không phải muốn mình trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý gì, bà ta và Lam Ngọc không giống nhau, tất cả những gì bà ta làm đều là vì người nhà.

Liên Thúy Ngữ đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ bà ta dậy, lời nói thấm thía: "Cô cô nén bi thương, huynh trưởng của ngươi đã đi rồi, nhưng cháu trai và cháu gái của ngươi vẫn còn ở đấy, bọn họ đã bị cắn, bây giờ bị đưa đến khu dịch bệnh bên kia, ngươi đi xem một chút đi, ta đã sắp xếp rồi, khu dịch bệnh bên kia sẽ cho ngươi đi vào ”

Nói xong, ra hiệu cho Du ma ma mang bà ta ra ngoài.

Thúy Ngọc cô cô hai chân gập lại, quỳ xuống, bà ta không biết có tin hay không, nhưng không dám mạo hiểm đắc tội với Liên Thúy Ngữ, giọng mũi nặng nề hỏi: "huyện chúa, người nhất định có biện pháp chữa bệnh cho cương thi đúng không? Đại tiểu thư còn chưa chết, có phải hay không?”

Liên Thúy Ngữ đỡ trán, nhẹ nhàng thở dài, giương đôi mắt đau thương lên nói: "Thúy Ngọc, bây giờ Thương Mai sống chết chưa rõ, ta hy vọng con bé còn sống hơn bất cứ ai khác.”

Thúy Ngọc cô cô nhớ tới lời sát thủ nói, sống sót trong biển rộng mênh mông là rất khó.

Bà ta tuyệt vọng khóc lên.

“Đứng lên đi, huynh trưởng ngươi ở trên trời nhìn thấy, hắn ta chết rất không cam lòng, hắn ta bị loạn côn đánh chết, ngươi có thể tưởng tượng loại thảm thiết này.” Liên Thúy nói.

Thúy Ngọc cô cô nhớ tới cái chết thảm của ni cô, lòng nàng ta lạnh thấu, cả người run lên.

“Ta đồng ý, ta đồng ý đi Hình bộ làm chứng, chỉ câu huyện chúa hết sức tìm về đại tiểu thư, cứu người nhà của ta” Thúy Ngọc cô cô không ngừng dập đầu, tiếng khóc thê thảm.

“Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp người nhà của ngươi trước.” Du ma ma nói.

Chỉ có gặp qua, bà ta mới có thể hạ quyết tâm đi chỉ chứng lão phu nhân cùng Hạ thừa tướng, bởi vì, đó là người bà ta hầu hạ hơn nửa đời người.

Không phải hoàn toàn bị thương, không thể hoàn toàn độc ác.


Du ma ma mang theo Thúy Ngọc cô cô đi đến khu dịch, bà ta tận mắt nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình đều ở trong khu dịch bất lực chờ đợi, đã xuất hiện triệu chứng, nhìn thấy bà ta đến, cũng chỉ nhìn sau đó lộ ra vẻ mặt hung ác.

Bọn họ ở cùng với rất nhiều bệnh nhân, đều bị trói lại, không có giường ngủ, chỉ có thể chen chúc trên bãi đất trống.

Thúy Ngọc cô cô nhìn mà tim vỡ nát, cháu trai của mình, năm trước mới sinh ra, là một tiểu tử mập mạp, đừng nói đáng yêu bao nhiêu, chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, bây giờ ở cùng với một đống bệnh nhân mắc bệnh dịch, đã sớm mất đi dáng vẻ đáng yêu trước đó.

Du ma ma nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Bệnh nhân giống như vậy, còn có rất nhiều.”

Bà đưa tay chỉ, phía sau đất trống đen kịt đều là đầu người.

Thúy Ngọc cô cô không quan tâm những người khác, bà ta chỉ quan tâm người nhà của mình, cho nên vẻ mặt đờ đẫn nhìn thoáng qua rồi nói với ma ma: "Làm phiền ngươi đưa ta ra ngoài, ta muốn đi Hình bộ.”

Du ma ma cũng không có vẻ hết sức đắc ý, giống như đối với sự thỏa hiệp của bà cũng không có chút ngoài ý muốn: "Đi thôi.”

Thúy Ngọc cô cô đi đến Hình bộ, nói ra tất cả những gì mình biết.

Bà ta khai ra đại phu cục Huệ Dân, khai ra ngự y Lưu trong cung, khai ra Hạ thừa tướng cùng lão phu nhân.

Hình bộ căn cứ theo manh mối bà ta cung cấp, tìm được người nhà của đại phu Huệ Dân, người nhà của hắn ta sau khi hắn ta chết đã bị đưa đi, Hình bộ tra khỏi bảng truy nã, nhưng mà hai ngày cầm trở về.

Lời nói chia làm hai đầu, lại nói sau khi Tiêu Thác thoát hiểm, cùng thái y viện viện phán và hai ngự y đi đảo người điên, dựa theo phân lượng trước đó Thương Mai nói chế tạo thuốc.

Thế nhưng chuyện này thập phần bí ẩn, Mộ Dung Khanh hạ lệnh phong tỏa tin tức, cho nên đến nay không ai biết, bệnh cương thi đã được khống chế.

Ổ của bệnh nhân cương thi đã bị phá hủy toàn bộ, bây giờ chỉ còn lại bệnh nhân ở thôn Thạch Đầu.

Mộ Dung Khanh hạ lệnh, phàm là đại phu ghi chép trong hồ sơ, từng nhóm tiến vào khu dịch bệnh, trước tiên chiếu cố bệnh nhân, bởi vì bệnh nhân cương thi từ phát tác đến tử vong đại khái là hơn mười ngày, chỉ cần có thể rót vào nước gạo treo tính mạng, là có thể đợi được thuốc giải.

Hành động thiện nguyện của thiên kim Hạ Thương Mai của tướng phủ, được truyền tụng trong dân chúng.

Không chỉ Tào bang, rất nhiều người biết bơi đều tìm kiếm thi thể của Hạ Thương Mai ở bờ biển Quý Xuân.

Hoàng thái hậu cũng đích thân đến thăm hỏi, thấy dân chúng một lòng đi tìm Hạ Thương Mai, không khỏi cảm khái nói: "Tôn Công công à, người có thể được lòng dân như vậy, chỉ sợ từ khi Đại Chu ta khai quốc đến nay, chưa từng có?”

Tôn Công công nhẹ nhàng thở dài: "Chỉ tiếc, người tốt không sống lâu.”

Hoàng thái hậu quay đầu nhìn hắn: "A Khanh cũng ở Quý Xuân chứ?”

“Sau khi Vương gia giao lại chuyện trong kinh vẫn luôn ở Quý Xuân, đã đích thân dẫn người xuống biển tìm kiếm.”

“Để cho hắn tìm vài ngày đi, không tìm được tự nhiên sẽ trở về, hắn là người có chừng mực, biết hôm nay trong triều không thể không có hắn.” Hoàng thái hậu nói.

“Đúng vậy, hiện giờ Hình bộ đang điều tra bệnh cương thi, Hình bộ đối kháng Tướng phủ, còn phải có Vương gia tọa trấn.”

“May mà, lúc trước tướng phủ đánh đập huyện chúa Đan Thanh, đã khiến cho dân chúng phẫn nộ, bên phía Hình bộ muốn khép tội của ông ta không khó.”

Hoàng thái hậu nhìn về phía biển rộng mênh mông, trong lòng hơi khó chịu: "Trước kia khi lão tổ tông để ai gia trọng dụng nàng, trong lòng ai gia có chút mâu thuẫn, cảm thấy nàng được người ta đánh giá cao, nhưng bây giờ nhìn lại, là ai gia xem nhẹ nàng, Hạ Hòe Quân này thật khiến ai gia thất vọng, thật sự là lòng người không đủ.”

Tôn Công công nhẹ giọng nói: "Thái hậu, nếu lần này cương thi bệnh không thể khống chế được, kinh đô Đại Chu sẽ hoàn toàn rối loạn, kinh đô hỗn loạn, hậu quả sẽ như thế nào? Nhiếp Chính vương tất bị buộc tội xuống đài, đến lúc đó, ai sẽ xông lên? Sau lưng Hạ thừa tướng là ai?”

Thái hậu gật đầu: "Ai gia biết, chính vì vậy, ai gia cảm tạ Hạ Thương Mai đã làm tất cả cho Đại Chu.”

Bà trâm mặc một chút: "Hy vọng Hạ Thương Mai có thể sống sót, trời phù hộ người tốt.”

CHƯƠNG 290: SỢI DÂY SẸO

Mộ Dung Khanh đến đảo người điên, Tiêu Thác và ngự y đang chế thuốc, thấy hắn đi tới nhướng mắt lên hỏi: "Tìm được chưa?”

Mộ Dung Khanh lắc đầu, ngồi xuống, nhìn viên thuốc trong tay.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Thác như dần mờ đi: "Không tìm được à?"

Mộ Dung Khanh không nói gì, trên mặt không chút biểu cảm.

Tiêu Thác cảm thấy khó chịu: "Thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ được nàng."

Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, người có lỗi với nàng nhất, mới là hắn.

Hắn đã lường trước đủ loại nguy hiểm, nhưng vì hắn quá tin tưởng vào Trần thái quân, bà ta nói phái đi mười hai vị tướng quân của Trần gia, trong lòng hắn an tâm mà tưởng rằng Thương Mai có thể bình an trở về.

Tuy nhiên, hắn lại không biết rằng, mười hai tướng quân của Trần gia sau khi xuất thành không lâu thì đã biến mất không tung tích, cho đến bây giờ vẫn chưa trở vâ.

Hắn ý thức được gian khổ, nhưng lại không muốn buông bỏ cục diện rối tung trong Kinh Thành.

Tiêu Thác nhìn hắn: "Trước khi nàng ấy bị nước xoáy cuốn đi, có nói một câu, bảo ta truyền lại cho vương gia."

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Nàng ấy nói gì?"

Tiêu Thác thì thào: “Nàng kêu ta nói với vương gia, nàng thích ngài. "

Đau đớn dâng lên tận mắt, hắn nở nụ cười, nụ cười vô cùng trẻ con, cổ họng khô khốc: “Bổn vương cho rằng, cả đời này nàng ấy sẽ không nói ra.

“Nàng ấy bị trúng tên, đương nhiên biết bản thân không thể sống được.” Tiêu Thác vẫn chưa nói ra điểm này, là vì, mọi người đều đang hi vọng, hắn ta không nỡ nói ra.

Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi thở khó khăn: “Cái gì?”

"Phải, khi chúng tôi đang chạy trốn, sát thủ phóng tiêu trúng vào tay phải nàng ấy. Ta đưa theo nàng ấy, vì không muốn liên lụy ta nên đã rơi vào vòng xoáy, nàng ta đẩy ta ra, trước khi bị dòng nước cuốn đi, còn nói với ta, bảo ta trốn đi mang phương thuốc này về, sau đó bảo ta nói với người, nàng ấy thích người.” Đến giờ hắn ta vẫn không hiểu, tại sao đột nhiên lại có xoáy nước.

Hy vọng của Mộ Dung Khanh đã hoàn toàn bị dập tắt, biển sâu còn nguy hiểm hơn cả rừng núi, hắn biết, đừng nói là không bị thương, cho dù không bị thương muốn sống trở ra cũng rất khó.

Nàng sống không nổi rồi.

Sự thừa nhận này khiến Mộ Dung Khanh cảm thấy trong lòng đau nhói.

Hắn đứng dậy bỏ đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn.

Tiêu Thác đứng dậy: "Vương gia đừng tìm nữa, có nhiều người tìm nàng ấy rồi, nếu như còn sống, thì đã sớm tìm thấy, quay về đi. Trong Kinh Thành còn rất cần vương gia giúp đỡ."

Mộ Dung Khanh không nhìn lại, ánh mặt trời lặn bao trùm lấy hắn, khắp người hắn đều toát lên một màu vàng đượm buồn.

Thị trấn Biệt Lương.

Nơi này cách trấn Quý Xuân khoảng ba mươi dặm, ở đây có rất nhiều ngư dân, dường như đều dựa vào nghề đánh bắt cá ngoài biển mà kiếm sống.

Có một hòn đảo nhỏ ngoài khơi Trấn Biệt Lương, hòn đảo này ẩn chứa nguy hiểm, rắn độc rất nhiều. Người bình thường đều sẽ không bước chân lên hòn đảo này.

Trên hòn đảo nhỏ, một người phụ nữ đang nhóm lửa và nướng một con cá vừa được đánh bắt từ biển về.

Cánh tay cô được quấn bằng một sợi vải mỏng, có lẽ là đã bị thương.

Ba ngày trước, khi tỉnh lại, cô đã ở trên hòn đảo nhỏ này, khi mở mắt ra, xém chút là bị dọa cho hồn phi phách tán.

Cô đang nằm trên mặt đất, xung quanh là những con rắn độc đây màu sắc sặc sỡ.

Nhưng những con rắn độc này không tấn công cô mà chỉ lặng lẽ đứng xung quanh, cô nín thở ngồi xuống, nhìn thấy có một người phụ nữ quay lưng lại với mình đang ngồi nướng cá.

Ba ngày sau, nướng cá trở thành nghề chính của cô.

Khi cô cố gắng thoái thác, người phụ nữ sẽ luôn nói: "Ta đã cứu ngươi, người chính là nô tài của ta, nếu ngươi không làm ta sẽ bảo những con rắn đó ăn ngươi".

Cô không cho rằng những con rắn đó sẽ nuốt người, khi nhìn thấy người phụ nữ này huýt gió, gọi đến mấy con rắn mập mạp to đùng, thì cô tin rồi.

Đừng nói là một Hạ Thương Mai, cho dù có mấy Hạ Thương Mai hợp lại, cũng không phải là đối thủ của những con rắn đó.

Hôm qua có một bà lão đến, nói là bà lão, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, bởi vì bà ta đã che mặt lại, chỉ nhìn thấy nét già nua xuyên qua lớp vải mỏng.

Nhưng người phụ nữ này vô cùng ngạo khí, tư thế dõng dạc, sau khi đến còn nô đùa với mấy con mãng xà, chẳng chịu làm việc gì, đánh cá cũng bắt một người phụ nữ khác làm.

Cô cũng chưa nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn sơ qua bà ta rồi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

Hôm đó, sau khi Thương Mai nướng cá song, thì đưa cho người phụ nữ rắn độc, cô ta liếc nhìn một cái rồi nói: “Đi đưa cho lão cô cô.”

Lão cô cô mà bà ta nói chính là bà lão đến sau khi nãy.

Thương Mai đành phải cầm con cá đi, lão cô cô nằm chễnh chệ trên bãi cát, một con mãng xà nằm trên đầu bà ta, trông chẳng khác gì cái gối cho bà ta kê đầu.

Cô thực sự rất sợ mấy con rắn to đó, chỉ đứng đằng xa rồi nói: “Lão cô cô, ăn cá này.”

“Ừ!” Lão cô cô khẽ nhìn cô rồi bảo: “Ðem qua đây”

Thương Mai cứng da đầu bước tới, may mà mấy con rắn lười biếng uể oải, xác định cô không có tính công kích thì cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.

Cô ngồi xuống đặt con cá vào một cái lá chuối rồi đặt lên bãi cát: “Lão cô cô mời dùng.”

Lão cô cô nhìn ngón tay của cô: "Ngươi có chiếc nhẫn đẹp đấy, đưa ta xem thử."

Thương Mai không cởi ra, chỉ hỏi: "Lão cô cô, cảm ơn ơn cứu mạng của các người, đợi sau khi ta về Kinh Thành, nhất định sẽ báo đáp các người thật tốt. Nhưng, có thể xin bà cho ta về kinh trước không? "

Mấy ngày rồi, bọn họ nhất định là rất lo lắng cho cô, có lẽ tưởng là cô đã chết rồi.

Lão cô cô dửng dưng nói: "Gấp gáp cái gì? Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, đợi qua vài ngày rồi hẳn tính."

“Vết thương của ta không còn trở ngại nữa, đã hết sưng rồi” Thương Mai vội vàng nói.

Lão cô cô không nói gì, cũng không ăn cá, cũng chẳng hỏi đến chiếc nhẫn của cô nữa mà dần dần nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Thương Mai.

Thương Mai rất lo lắng, nhưng không thể rời đi.

Cô thử bước qua, nhưng mấy con mãng xà kia dường như có linh tính, nếu cô muốn đi thì chúng nhất định sẽ vây lấy nàng, đầu rắn ngóc lên, vô cùng đáng sợ

Cô có hơi lo lắng mình sẽ bị kẹt lại hòn đảo nhỏ này cả đời.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy chiếc nhẫn của mình trên ngón tay của lão cô cô.

Trong lòng cô thật sự rất tức giận: "Lão cô cô, chiếc nhẫn đó là của ta, người không thể chiếm là của riêng được."

Lão cô cô giơ ngón tay ra xem, giống như đang thưởng thức: “Lão thân lấy thứ này để trao đổi với ngươi.”

“Cái gì?” Thương Mai giật mình.

Người phụ nữ rắn độc cầm trên tay một con rắn đi lại nói: "Cái này."

Khi bà ta đến gần, Thương Mai phát hiện ra rằng đó không phải là một con rắn, mà là một sợi dây thừng đầy vết sẹo.

Cô tức giận nói: "Không, ta không đổi, bà nên trả lại chiếc nhẫn cho ta."

"Đừng coi thường sợi dây này. Nó được gọi là sợi dây sẹo, có ích hơn chiếc nhân này của ngươi đấy." Người phụ nữ rắn độc lạnh lùng nói.

Thương Mai đang muốn tiến tới giật lại, con mãng xà đột nhiên ngóc đầu dậy, trườn về phía Thương Mai một cách dữ dội, Thương Mai sợ đến mức giật lấy sợi dây trên tay người phụ nữ rắn độc: "Được, đổi, chúng ta đổi . "

“Ừm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!” Lão cô cô hiển nhiên rất hài lòng với thỏa hiệp của nàng.

Thương Mai lấy sợi dây sẹo và quay trở lại bãi biển một cách tức giận.

Đúng là phiền chết được, ở đây cứ luôn bị chọc tức, lại không thể đi được.

Cô ngồi trên bãi cát, thu hai chân lại, trong lòng rất khó chịu, Mộ Dung Khanh, người nhất định là tưởng ta chết rồi chăng? Ngươi sẽ đến tìm ta chăng? Nếu ngươi không đến tìm ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở nơi này.
Mộ Dung Khanh đến đảo người điên, Tiêu Thác và ngự y đang chế thuốc, thấy hắn đi tới nhướng mắt lên hỏi: "Tìm được chưa?”

Mộ Dung Khanh lắc đầu, ngồi xuống, nhìn viên thuốc trong tay.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Thác như dần mờ đi: "Không tìm được à?"

Mộ Dung Khanh không nói gì, trên mặt không chút biểu cảm.

Tiêu Thác cảm thấy khó chịu: "Thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ được nàng."

Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, người có lỗi với nàng nhất, mới là hắn.

Hắn đã lường trước đủ loại nguy hiểm, nhưng vì hắn quá tin tưởng vào Trần thái quân, bà ta nói phái đi mười hai vị tướng quân của Trần gia, trong lòng hắn an tâm mà tưởng rằng Thương Mai có thể bình an trở về.

Tuy nhiên, hắn lại không biết rằng, mười hai tướng quân của Trần gia sau khi xuất thành không lâu thì đã biến mất không tung tích, cho đến bây giờ vẫn chưa trở vâ.

Hắn ý thức được gian khổ, nhưng lại không muốn buông bỏ cục diện rối tung trong Kinh Thành.

Tiêu Thác nhìn hắn: "Trước khi nàng ấy bị nước xoáy cuốn đi, có nói một câu, bảo ta truyền lại cho vương gia."

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Nàng ấy nói gì?"

Tiêu Thác thì thào: “Nàng kêu ta nói với vương gia, nàng thích ngài. "

Đau đớn dâng lên tận mắt, hắn nở nụ cười, nụ cười vô cùng trẻ con, cổ họng khô khốc: “Bổn vương cho rằng, cả đời này nàng ấy sẽ không nói ra.

“Nàng ấy bị trúng tên, đương nhiên biết bản thân không thể sống được.” Tiêu Thác vẫn chưa nói ra điểm này, là vì, mọi người đều đang hi vọng, hắn ta không nỡ nói ra.



Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi thở khó khăn: “Cái gì?”

"Phải, khi chúng tôi đang chạy trốn, sát thủ phóng tiêu trúng vào tay phải nàng ấy. Ta đưa theo nàng ấy, vì không muốn liên lụy ta nên đã rơi vào vòng xoáy, nàng ta đẩy ta ra, trước khi bị dòng nước cuốn đi, còn nói với ta, bảo ta trốn đi mang phương thuốc này về, sau đó bảo ta nói với người, nàng ấy thích người.” Đến giờ hắn ta vẫn không hiểu, tại sao đột nhiên lại có xoáy nước.

Hy vọng của Mộ Dung Khanh đã hoàn toàn bị dập tắt, biển sâu còn nguy hiểm hơn cả rừng núi, hắn biết, đừng nói là không bị thương, cho dù không bị thương muốn sống trở ra cũng rất khó.

Nàng sống không nổi rồi.

Sự thừa nhận này khiến Mộ Dung Khanh cảm thấy trong lòng đau nhói.

Hắn đứng dậy bỏ đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn.

Tiêu Thác đứng dậy: "Vương gia đừng tìm nữa, có nhiều người tìm nàng ấy rồi, nếu như còn sống, thì đã sớm tìm thấy, quay về đi. Trong Kinh Thành còn rất cần vương gia giúp đỡ."

Mộ Dung Khanh không nhìn lại, ánh mặt trời lặn bao trùm lấy hắn, khắp người hắn đều toát lên một màu vàng đượm buồn.

Thị trấn Biệt Lương.

Nơi này cách trấn Quý Xuân khoảng ba mươi dặm, ở đây có rất nhiều ngư dân, dường như đều dựa vào nghề đánh bắt cá ngoài biển mà kiếm sống.

Có một hòn đảo nhỏ ngoài khơi Trấn Biệt Lương, hòn đảo này ẩn chứa nguy hiểm, rắn độc rất nhiều. Người bình thường đều sẽ không bước chân lên hòn đảo này.

Trên hòn đảo nhỏ, một người phụ nữ đang nhóm lửa và nướng một con cá vừa được đánh bắt từ biển về.

Cánh tay cô được quấn bằng một sợi vải mỏng, có lẽ là đã bị thương.

Ba ngày trước, khi tỉnh lại, cô đã ở trên hòn đảo nhỏ này, khi mở mắt ra, xém chút là bị dọa cho hồn phi phách tán.

Cô đang nằm trên mặt đất, xung quanh là những con rắn độc đây màu sắc sặc sỡ.

Nhưng những con rắn độc này không tấn công cô mà chỉ lặng lẽ đứng xung quanh, cô nín thở ngồi xuống, nhìn thấy có một người phụ nữ quay lưng lại với mình đang ngồi nướng cá.

Ba ngày sau, nướng cá trở thành nghề chính của cô.

Khi cô cố gắng thoái thác, người phụ nữ sẽ luôn nói: "Ta đã cứu ngươi, người chính là nô tài của ta, nếu ngươi không làm ta sẽ bảo những con rắn đó ăn ngươi".

Cô không cho rằng những con rắn đó sẽ nuốt người, khi nhìn thấy người phụ nữ này huýt gió, gọi đến mấy con rắn mập mạp to đùng, thì cô tin rồi.

Đừng nói là một Hạ Thương Mai, cho dù có mấy Hạ Thương Mai hợp lại, cũng không phải là đối thủ của những con rắn đó.

Hôm qua có một bà lão đến, nói là bà lão, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, bởi vì bà ta đã che mặt lại, chỉ nhìn thấy nét già nua xuyên qua lớp vải mỏng.

Nhưng người phụ nữ này vô cùng ngạo khí, tư thế dõng dạc, sau khi đến còn nô đùa với mấy con mãng xà, chẳng chịu làm việc gì, đánh cá cũng bắt một người phụ nữ khác làm.

Cô cũng chưa nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn sơ qua bà ta rồi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

Hôm đó, sau khi Thương Mai nướng cá song, thì đưa cho người phụ nữ rắn độc, cô ta liếc nhìn một cái rồi nói: “Đi đưa cho lão cô cô.”

Lão cô cô mà bà ta nói chính là bà lão đến sau khi nãy.

Thương Mai đành phải cầm con cá đi, lão cô cô nằm chễnh chệ trên bãi cát, một con mãng xà nằm trên đầu bà ta, trông chẳng khác gì cái gối cho bà ta kê đầu.

Cô thực sự rất sợ mấy con rắn to đó, chỉ đứng đằng xa rồi nói: “Lão cô cô, ăn cá này.”

“Ừ!” Lão cô cô khẽ nhìn cô rồi bảo: “Ðem qua đây”

Thương Mai cứng da đầu bước tới, may mà mấy con rắn lười biếng uể oải, xác định cô không có tính công kích thì cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.

Cô ngồi xuống đặt con cá vào một cái lá chuối rồi đặt lên bãi cát: “Lão cô cô mời dùng.”

Lão cô cô nhìn ngón tay của cô: "Ngươi có chiếc nhẫn đẹp đấy, đưa ta xem thử."

Thương Mai không cởi ra, chỉ hỏi: "Lão cô cô, cảm ơn ơn cứu mạng của các người, đợi sau khi ta về Kinh Thành, nhất định sẽ báo đáp các người thật tốt. Nhưng, có thể xin bà cho ta về kinh trước không? "

Mấy ngày rồi, bọn họ nhất định là rất lo lắng cho cô, có lẽ tưởng là cô đã chết rồi.

Lão cô cô dửng dưng nói: "Gấp gáp cái gì? Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, đợi qua vài ngày rồi hẳn tính."

“Vết thương của ta không còn trở ngại nữa, đã hết sưng rồi” Thương Mai vội vàng nói.

Lão cô cô không nói gì, cũng không ăn cá, cũng chẳng hỏi đến chiếc nhẫn của cô nữa mà dần dần nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Thương Mai.

Thương Mai rất lo lắng, nhưng không thể rời đi.

Cô thử bước qua, nhưng mấy con mãng xà kia dường như có linh tính, nếu cô muốn đi thì chúng nhất định sẽ vây lấy nàng, đầu rắn ngóc lên, vô cùng đáng sợ

Cô có hơi lo lắng mình sẽ bị kẹt lại hòn đảo nhỏ này cả đời.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy chiếc nhẫn của mình trên ngón tay của lão cô cô.

Trong lòng cô thật sự rất tức giận: "Lão cô cô, chiếc nhẫn đó là của ta, người không thể chiếm là của riêng được."

Lão cô cô giơ ngón tay ra xem, giống như đang thưởng thức: “Lão thân lấy thứ này để trao đổi với ngươi.”

“Cái gì?” Thương Mai giật mình.

Người phụ nữ rắn độc cầm trên tay một con rắn đi lại nói: "Cái này."

Khi bà ta đến gần, Thương Mai phát hiện ra rằng đó không phải là một con rắn, mà là một sợi dây thừng đầy vết sẹo.

Cô tức giận nói: "Không, ta không đổi, bà nên trả lại chiếc nhẫn cho ta."

"Đừng coi thường sợi dây này. Nó được gọi là sợi dây sẹo, có ích hơn chiếc nhân này của ngươi đấy." Người phụ nữ rắn độc lạnh lùng nói.

Thương Mai đang muốn tiến tới giật lại, con mãng xà đột nhiên ngóc đầu dậy, trườn về phía Thương Mai một cách dữ dội, Thương Mai sợ đến mức giật lấy sợi dây trên tay người phụ nữ rắn độc: "Được, đổi, chúng ta đổi . "

“Ừm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!” Lão cô cô hiển nhiên rất hài lòng với thỏa hiệp của nàng.

Thương Mai lấy sợi dây sẹo và quay trở lại bãi biển một cách tức giận.

Đúng là phiền chết được, ở đây cứ luôn bị chọc tức, lại không thể đi được.

Cô ngồi trên bãi cát, thu hai chân lại, trong lòng rất khó chịu, Mộ Dung Khanh, người nhất định là tưởng ta chết rồi chăng? Ngươi sẽ đến tìm ta chăng? Nếu ngươi không đến tìm ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở nơi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom