• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Võ Giả Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 16-18

Chương 16: Anh biết quá muộn rồi

Tang Khôn không có hứng thú với nữ sắc, còn đám vệ sĩ thì thầm mừng trong bụng, cảnh tượng sắc tình như này không dễ gì thấy được, đối phương còn là mỹ nữ tuyệt sắc như thế, lần này có thể mở rộng tầm mắt rồi.

“Đáng chết!”

Đôi mắt Dạ Minh lạnh lùng đến cực điểm, anh đã coi Cố Thanh Uyên là người phụ nữ của mình.

Làm nhục người phụ nữ của Điện chủ Tru Thần, chính là sỉ nhục Điện chủ.

“Ở trước mặt tôi còn có thể bình tĩnh như thế, anh là người đầu tiên”. Tang Khôn vận động một chút cơ bắp phát triển của mình, cơ thể cao hai mét đứng trước mặt Dạ Minh giống như xe tăng.

Giây tiếp theo, hai tay gã cong lại thành móng vuốt, gào thét mà tới, mục tiêu là hai cánh tay của Dạ Minh.

“Dạ Minh, chạy mau!”. Cố Thanh Uyên mặt đầy lo lắng, sốt ruột hô to. Theo cô thấy, Dạ Minh căn bản không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa đối phương người đông, tiếp tục ở lại chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

“Chạy? Ha ha... Đến hiện tại vẫn chưa từng có người chạy thoát khỏi tay Tang Khôn”. Vương Thiên Hào cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn muốn tận mắt nhìn cảnh Dạ Minh bị gãy tứ chi.

Tốc độ của Tang Khôn cực nhanh, khoảng cách mấy chục mét trong nháy mắt đã tới.

Nhìn đối phương vẫn bình tĩnh như thường đứng yên tại chỗ, Tang Khôn cười lạnh trong lòng, xem ra đối phương đây là bị dọa tới ngu người rồi.

Ầm!

Cùng với một tiếng trầm đục, cảnh tượng trước mắt làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy cả người Tang Khôn bay ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu trong không trung, vẩy khắp mặt đất giống như mưa máu.

Mà Dạ Minh vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, còn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tựa hồ anh không hề ra tay.

Trong đây lập tức lặng như tờ, một đám trố mắt đứng nhìn, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

“Điều... Điều này sao có thể!”, Vương Thiên Hào kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không để tâm đến máu tươi chảy xuống trên đầu.

Cố Thanh Uyên che miệng, hai mắt chớp chớp, kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Mọi người ở đây không ai hiểu rõ Dạ Minh hơn cô, năm đó Dạ Minh gặp phải cảnh đuổi giết, anh đã lẻ loi một mình đã chật vật chạy thoát như thế nào.

Sau bảy năm, anh lần nữa trở về, lại cường thế như thế...

Đám vệ sĩ giống như hóa đá tập thể, ngây ra như phỗng.

Tang Khôn mạnh đến mức nào, bọn họ biết quá rõ.

Phóng mắt nhìn đi, cả Kinh Hải rất ít người có thể đánh lại Tang Khôn.

Người kinh hãi nhất chính là bản thân Tang Khôn.

Một màn vừa rồi, không ai biết rõ ràng hơn gã, chính mình còn chưa đụng tới đối phương, một luồng sức mạnh hùng mạnh vô địch đã bao trùm lấy gã trong nháy mắt.

Gã đã từng đấu với vô số cao thủ, nhưng gã chưa bao giờ cảm nhận sức mạnh khủng bố như tử vong thế này.

“Anh... Anh... Anh là Chiến Thần!”

Toàn thân Tang Khôn không ngừng run rẩy, đó là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.

Có thể trở thành Chiến Thần là mục tiêu phấn đấu cả đời của gã, bám vào một kẻ cung phụng, chính là vì khoản thù lao kếch xù kia, mang đổi lấy thần dược quý hiếm, hỗ trợ bản thân tăng tốc độ tu luyện.

“Anh biết quá muộn rồi!”

Giây tiếp theo, Dạ Minh đánh một quyền ra, Tang Khôn phun mạnh ra một ngụm máu, ánh mắt dần dần mờ đi.

Giúp người xấu làm việc ác, loại người như vậy căn bản không xứng làm võ giả.

Tang Khôn vừa chết, Vương Thiên Hào lập tức hoảng sợ.

Ngay cả Tang Khôn người có cấp bậc Võ Tôn cũng không phải là đối thủ của Dạ Minh, những người vệ sĩ còn lại càng không đáng nhắc tới.

“Dạ, đại ca, đại ca! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi không đụng vào cô Cố, anh dẫn đi đi”.

“À đúng rồi, cô Cố, cô cần dùng tiền, cô cầm lấy cái thẻ này, không cần trả lại, nếu không đủ, chỗ tôi vẫn còn”.

Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra mấy tấm thẻ ngân hàng, cung kính để trước mặt Cố Thanh Uyên.

Chỉ cần có thể giữ mạng sống, chỗ tiền này tính là gì.

“Dạ Minh, bỏ đi, hôm nay là tôi chủ động đến cầu xin anh ta, hơn nữa anh ta cũng không làm gì được tôi cả, chúng ta đi thôi”.

Cố Thanh Uyên không muốn làm lớn chuyện, sợ liên lụy đến Dạ Minh, nên khuyên giải.

Dạ Minh chưa hết tức giận, những việc người này đã phạm tội vào ngày hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ Cố Thanh Uyên ra mặt nói giúp, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.

Dạ Minh bước chân đi đến trước mặt Vương Thiên Hào, giẫm mạnh một cái.

“A! Tay của tôi!”

Vương Thiên Hòa phát kêu thảm thiết như giết lợn, tay phải của hắn rũ xuống như bùn nhão.

Dạ Minh chưa dừng lại, liên giẫm thêm ba cước, mỗi một cước đều mang theo sức mạnh ngàn cân, ba chi còn lại cũng đều bị gãy, giống như một bùn nhão.

“A!”

Tứ chi lần lượt truyền đến sự đau đớn khiến cho hắn gào thét điên cuồng, lúc này, hắn chỉ muốn ngất đi, đáng tiếc, Dạ Minh không thể cho hắn cơ hội này.

Người như này, phải cho hắn sự tra tấn tàn nhẫn nhất.

Mấy giây sau, Vương Thiên Hào không còn phát ra tiếng nữa, thoi thóp, ở ranh giới sắp sửa ngất, Dạ Minh đạp thẳng một cước vào chỗ hiểm.

Vương Thiên Hào trợn trừng mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, sự đau đớn từ tứ chi xen lẫn với chỗ hiểm lan ra toàn thân, làm cho hắn không kịp gầm rú, trực tiếp chết ngất đi.

Cho dù tỉnh lại, cũng là một phế nhân vô dụng.

Đối với loại háo sắc trêu hoa ghẹo nguyệt này, phế đi thường tàn nhẫn gấp bội, gấp trăm lần so với giết hắn.

“Dạ Minh, hôm nay anh đối xử với Vương Thiên Hào như vậy, Vương Hạo Tường sẽ không bỏ qua cho anh đâu, thế lực của ông ta rất lớn, cộng thêm nhà họ Cố vẫn treo thưởng bắt anh, anh mau chạy đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại Kinh Hải nữa”.

Cố Thanh Uyên vẫn chưa biết nhà họ Cố bị diệt, cộng thêm thế lực to lớn của Vương Hạo Tường, mặt đầy vẻ lo lắng.

Dạ Minh cười khẽ, ngay sau đó, nhẹ nhàng kéo.

Một tiếng thảng thốt nhẹ nhàng vang lên, mỹ nữ lao vào lòng anh.

Cố Thanh Uyên rúc vào lòng Dạ Minh, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ đối phương, làm cho cô cảm thấy bình yên một cách lạ thường.

Lúc này cô lại không thể khơi lên chút hận thù nào, chỉ muốn được Dạ Minh ôm chặt như vậy.

Đôi mắt quyến rũ dần mơ màng, nước da trắng như tuyết dần ửng hồng, ý thức cũng dần dần mơ màng.

Dạ Minh ngẩn ra, ngược lại ánh mắt lộ ra sát ý.

Dạ Minh quá quen thuộc với cảnh tượng này, bảy năm trước, Cố Thanh Uyên có trạng thái như vậy, đây là tác dụng của thuốc mê.

“Vốn định tha cho mày một mạng, mày quả nhiên là muốn chết!”
Chương 17: Muốn hại cháu gái tôi sao?

Dạ Minh trừng mắt hổ, một cỗ khí thế chẻ tre đâm thẳng vào trái tim Vương Thiên Hào.

Vương Thiên Hào vốn đã lấm lem bùn đất, còn chưa kịp phản ứng thì trái tim đã bị xuyên thủng rồi ngừng đập.

Dạ Minh nhẹ nhàng bế Cố Thanh Uyên lên, tầng dưới có một chiếc xe thương vụ chưa đăng ký đỗ ở cửa, Lữ Trung Nguyên đã đợi sẵn trong xe.

“Đến bệnh viện”, lên xe, Dạ Minh gằn một tiếng.

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên khởi động xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Trên xe, Cố Thanh Uyên lảo đảo, hai má ửng đỏ. Dạ Minh vận khí, từng chút một đẩy mê dược ra khỏi cơ thể Cố Thanh Uyên.

Cho đến khi đến cổng bệnh viện, mê dược trong cơ thể Cố Thanh Uyên vẫn chưa được đào thải hoàn toàn.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ còn lại một chút, không quá ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sẽ khá lên.

Trước cửa phòng bệnh, hốc mắt Vương Tuệ Chi vẫn còn ướt đẫm nước mắt, bà ấy vẫn đang hồi hộp chờ đợi, Tâm Ngữ vẫn còn hôn mê, con gái thì đi đã lâu mà vẫn chưa trở về, bà ấy biết Vương Thiên Hào là loại người như thế nào, nếu con gái bà ấy đến đó thì chỉ sợ đã bị ức hiếp.

Bọn họ đã nghĩ đủ mọi biện pháp, chỗ nào có thể vay tiền đều đã vay hết, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, tất cả thân thích, bạn bè ngày xưa đều tránh xa, chỉ sợ bản thân bị liên lụy.

Bây giờ bà ấy chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Vương Thiên Hào có thể nể mặt bọn họ từng là người nhà họ Cố mà cho bọn họ vay tiền, không giở trò gì với con gái bà ấy.

Trong hành lang, có bóng người chớp động bước từ xa tiến đến gần.

"Thanh Uyên!"

Nhìn thấy con gái được người ta bế về, Vương Tuệ Chi vội vàng chạy tới xem xét.

"Thanh Uyên không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là được".

"Ôi, Quan Âm Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ, cảm ơn, cảm ơn… cậu!", lúc này Vương Tuệ Chi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa tới.

"Vâng thưa dì, con là Dạ Minh", Dạ Minh mỉm cười nói.

"Dạ Minh! Sao cậu còn dám quay lại đây! Cậu! Cậu đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, cậu đã làm gì con gái của tôi vậy?", Vương Tuệ Chi nhất thời tức giận, mở miệng liền mắng.

Hoàn cảnh khốn khó của ba người bọn họ bây giờ đều là do người đàn ông trước mặt gây nên.

Sắc mặt Lữ Trung Nguyên âm trầm, sờ tay vào chiến đao trên thắt lưng.

"Thanh Uyên đã bị đánh thuốc mê, nhưng đừng lo lắng, phần lớn thuốc mê đều đã bị đào thải, sẽ không gây ra thương tổn gì cho cô ấy", Dạ Minh giải thích.

Chát!

Một tiếng tát lớn vang lên, Vương Tuệ Chi đã tát thẳng vào mặt Dạ Minh.

"To gan! Bà muốn chết!"

Keng!

Lữ Trung Nguyên lập tức rút chiến đao ra, chém xuống mà không cần giải thích.

"Á!"

Vương Tuệ Chi hét lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt vì sợ hãi.

Ngay lúc lưỡi kiếm sắp chém trúng bà ấy, Dạ Minh đã dùng một chưởng đẩy ra.

"Keng!"

Chiến đao chém vào vách tường, vách tường trong nháy mắt bị chém làm hai.

"Lui ra!", Dạ Minh tức giận gầm lên, cầm lấy chiến đao, sống đao đột ngột vung lên.

Lữ Trung Nguyên liên tục lui ra phía sau mấy bước, bị lực của sống đao chấn đến mức lục phủ ngũ tạng run lên, anh ta hít một hơi thật sâu để kìm lại dòng máu đang trào lên.

"Chiến đao dùng để đối phó kẻ địch, lại để anh dùng chém người nhà mình sao?", Dạ Minh tức giận nói.

Nếu như là Thịnh Hổ thì Dạ Minh đã không tức giận như vậy, bởi vì không có gì ngạc nhiên khi một người luôn phạm sai lầm như anh ta lại mắc phải một sai lầm như vậy.

Nhưng Lữ Trung Nguyên vốn luôn trầm ổn vậy mà cũng mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy.

"Nhưng… nhưng không thể xúc phạm điện chủ thần thánh..."

"Anh cho rằng Dạ Minh tôi không tránh được cái tát này sao?", Dạ Minh trầm giọng nói.

Lữ Trung Nguyên sửng sốt, đúng vậy, vừa nãy anh ta thật sự đã điên rồi, cái tát của người bình thường sao có thể ảnh hưởng đến một chiến vương như điện chủ được, nếu như đánh trúng thì chỉ có nghĩa là điện chủ đã cố tình không tránh né.

“Thuộc hạ biết sai rồi”, Lữ Trung Nguyên quỳ một gối, chắp tay trả lời.

"Lui ra!"

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên đứng dậy cáo lui.

Vương Tuệ Chi nhìn vết nứt trên tường, khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, nếu thanh đao đó chém vào người bà ấy thì chẳng phải bà ấy sẽ bị chém thành hai nửa chỉ trong nháy mắt sao? Người bình thường sao lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?

Dạ Minh không hề tránh né cái tát này, không chỉ bởi vì bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên.

Theo như Dạ Minh biết, Vương Tuệ Chi rất thương yêu Tâm Ngữ, từ khi Tâm Ngữ lâm bệnh, bà ấy không những tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn hơn một lần đến nhà họ Cố hạ mình cầu xin, chỉ dựa vào chuyện này thì Dạ Minh cũng đã xem bà ấy là người thân của mình rồi.

"Hay lắm, Dạ Minh, cậu… chẳng trách cậu lại dám quay trở lại, thì ra cậu đã gia nhập vào xã hội đen rồi", Vương Tuệ Chi đột nhiên như hiểu ra.

Dạ Minh chỉ khẽ cười chứ không nói, đối phương không biết thân phận của mình thì tốt hơn.

Nhẹ nhàng đặt Cố Thanh Uyên lên giường bệnh, Dạ Minh lấy ra ba cây kim bạc đi đến trước mặt con gái mình.

"Cậu, cậu đang định làm gì vậy?", nhìn thấy Dạ Minh cầm mấy cây kim bạc trong tay, Vương Tuệ Chi kêu lên, sợ tới mức trái tim đập thình thịch.

Dạ Minh vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng đặt tay phải lên mạch đập của con gái, sau vài giây chẩn đoán đơn giản, Dạ Minh đã biết bệnh tình của con gái mình.

"Bác sĩ! Bác sĩ!", Vương Tuệ Chi tông cửa xông ra ngoài.

Nghe tiếng kêu lớn của Vương Tuệ Chi, một số bác sĩ đã tiến đến.

Nhìn ba cây kim bạc trong tay Dạ Minh, nữ bác sĩ phụ trách tức giận quát lên: "Anh đang làm gì vậy?"

Nữ bác sĩ này là bác sĩ điều trị của Tâm Ngữ, cô ta đã yêu cầu Cố Thanh Uyên nộp một trăm ngàn viện phí vào buổi sáng.

“Chữa bệnh”, Dạ Minh trả lời mà không ngẩng đầu lên.

"Chữa bệnh à?", nữ bác sĩ cười khẩy nói: "Anh đang đùa tôi à? Anh là bác sĩ sao? Anh có biết bệnh của cô bé là gì không? Cầm mấy cây kim gãy đến đây, anh tưởng mình là nhân vật gì?"

"Đúng vậy, nếu châm cứu có thể chữa khỏi căn bệnh này thì cần gì đến bệnh viện nữa? Chắc chúng ta đều sẽ thất nghiệp mất", một y tá phụ họa nói. Cô ta biết Tâm Ngữ mắc bệnh tim bẩm sinh. Muốn chữa khỏi căn bệnh này thì không còn cách nào khác trừ phẫu thuật.

"Nhanh lên, bác sĩ, mau ngăn cậu ta lại, đừng để cậu ta làm tổn thương cháu gái của tôi", vẻ mặt của Vương Tuệ Chi đầy lo lắng, bà ấy cho rằng Dạ Minh đến đây để hại cháu gái của mình.

Nhưng bà ấy cũng không ngẫm lại, Tâm Ngữ chính là con gái của Dạ Minh, hổ dữ còn không ăn thịt con.
Chương 18: Sẽ ở bên cạnh con mỗi ngày

"Cậu kia, nếu như muốn chữa bệnh thì phiền các người ra ngoài mà chữa, đừng để có người chết trong bệnh viện này rồi bắt tôi phải chịu trách nhiệm", nữ bác sĩ lạnh lùng nói, đám người trong phòng này đúng là kỳ cục, tiền phẫu thuật thì không chi trả, còn mời đến đây một lang băm, nếu như mấy cây kim gãy đó có thể chữa khỏi bệnh tim thì cô ta chính là Hoa Đà tái thế rồi!

"Câm miệng! Nếu như cô còn đứng đó nói nhảm nhí thì đừng trách tôi phá lệ đánh phụ nữ!”, nghe đến từ “chết”, Dạ Minh lập tức nổi giận. Nếu như đối phương không phải là phụ nữ thì anh đã ra tay từ lâu rồi.

"Cậu!", nữ bác sĩ nghẹn họng không nói nên lời, nhìn thấy Dạ Minh vạm vỡ cho nên cũng không dám chọc tức anh. Một kẻ cầm đến mấy cây kim gãy nói muốn chữa bệnh tim nói không chừng còn là một kẻ điên.

Mặc kệ đi vậy, cứ để cho người này muốn làm gì thì làm, muốn chữa bệnh thì đi mà chữa, cho dù người có chết thì cùng lắm cô ta cũng chỉ bị khiển trách vài câu, dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở trước đó rồi.

Chuyện này không khác gì giết người, cứ chờ xem người này sẽ bị tống vào tù như thế nào!

Căn phòng trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh.

Dạ Minh hít sâu một hơi, căn bệnh này không khó chữa trị, nhưng người nằm trên giường bệnh lại là con gái ruột của anh, nên cho dù là nửa điểm sai lầm anh cũng không chấp nhận.

Ngay sau đó Dạ Minh vung tay phải lên, trong lòng bàn tay treo ba cây kim bạc, mỗi cây kim bạc đều được bao bọc bởi chân khí. Hai ngón tay bắn ra, ba cây kim bạc đâm vào các huyệt Nội Quan, Chí Dương và Cửu Vĩ trên cơ thể Tâm Ngữ.

"Chân… chân khí ngự châm, cấp Quốc Y!"

Nữ bác sĩ vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn.

Chỉ có người đạt đến cấp bậc Quốc Y thì mới có thể thi triển chân khí ngự châm.

Cấp bậc Quốc Y chính là sự tồn tại tối thượng của y học Hoa Hạ, theo như cô ta biết thì trên toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có ba vị đạt đến cấp bậc Quốc Y mà thôi.

Hơn nữa tất cả đều thần bí dị thường, đừng nói là người bình thường, cho dù là người giàu nhất nước muốn gặp họ cũng khó như lên trời.

Không ngờ bây giờ lại có một vị xuất hiện ngay trước mặt cô ta.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ có nữ bác sĩ biết được sự khủng bố của cấp bậc Quốc Y, chính cô ta cũng đã từng nghe thầy của mình kể về chuyện này.

Theo những gì cô ta nghe được thì thế nhân chỉ biết có 3 vị đạt đến cấp bậc Quốc Y, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y, trước tiên phải đạt đến cấp bậc Chiến Thần.

Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!

Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!

Nếu như để cô ta biết được trong Tru Thần Điện có đến 13 vị Quốc Y thì chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kinh hãi.

Ở Tru Thần Điện có hơn 100 vị chiến thần, trong đó Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông Cô Bại Thiên đã đạt đến cấp Chiến Thần Chín Sao,anh ta chính là người có hy vọng theo sát Dạ Minh trở thành Chiến Vương vinh quang nhất.

Sau vài phút, Dạ Minh lấy kim bạc ra, con gái còn nhỏ, cơ thể còn yếu, lúc này không thể vội vàng chữa trị được.

Tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục.

Sau khi lấy kim bạc ra, Tâm Ngữ chậm rãi mở mắt.

"Bố…"

Đưa mắt nhìn thấy Dạ Minh trước tiên, hai mắt Tâm Ngữ đỏ hoe, cô bé dang rộng vòng tay bé nhỏ ôm chặt cổ bố mình, nước mắt trào ra.

“Được rồi, Tâm Ngữ, bố ở đây, ngoan, đừng khóc”, Dạ Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của con gái, an ủi cô bé.

Tâm Ngữ vẫn ôm chặt lấy cổ bố, nói: “Bố ơi, Tâm Ngữ đã có một giấc mơ rất dài, mơ thấy bố lại bỏ đi, không cần Tâm Ngữ và mẹ nữa, hu hu…”

Trong lòng Dạ Minh đau nhói, anh cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Một cô bé 6 tuổi đáng ra phải sống vui vẻ mỗi ngày, nhưng chính vì anh mà con gái mỗi ngày đều phải sống khổ sở, nhung nhớ bố mình.

Dạ Minh chỉ muốn tự tát mình một cái, hận mình tại sao không về sớm hơn, ở bên cạnh con gái mình sớm hơn.

"Tâm Ngữ đừng khóc, đừng lo, bố sẽ không rời đi, bố sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con nữa, bố sẽ ở bên Tâm Ngữ mỗi ngày", Dạ Minh rốt cuộc cũng không kìm được, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt anh.

Bảy năm qua không biết anh đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi xương máu nhưng anh cũng chưa từng đổ một giọt nước mắt nào, thế mà giờ khắc này con người cứng rắn như sắt thép trên chiến trường lại trở nên mềm yếu.

Nếu như để cho mấy Đại Thiên Vương nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ kinh ngạc đến cắn lưỡi.

Chắc chắn sẽ không ai có thể tưởng tượng được, Tru Thần Điện Chủ ở trên chiến trường khiến cho các quốc gia nghe đến tên đã sợ mất mật, lại có một bộ mặt dịu dàng như vậy.

Thì ra Tru Thần Điện Chủ cũng là con người, cũng có máu thịt và tình cảm!

Không biết khi nào, Cố Thanh Uyên đang nằm trên giường bệnh bên cạnh đã tỉnh dậy.

Nhìn hai bố con ôm nhau, cô chỉ có thể che miệng khóc.

Cô thật sự không ngờ rằng cũng có một ngày như vậy, ngày con gái của mình gặp được bố của nó, bảy năm qua dù có khó khăn đến đâu cô cũng chỉ có thể một mình gánh vác.

Mong muốn lớn nhất của cô chính là con gái mình có thể sống mỗi ngày vui vẻ, dù vậy mỗi ngày ở bên mẹ tuy con gái tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trong mắt vẫn luôn có một tia u buồn.

Con gái của cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn ít nói, nhưng cô biết đứa trẻ nào cũng muốn có bố bên cạnh, không có bố thì tuổi thơ của đứa trẻ sẽ không trọn vẹn.

"Tâm Ngữ đói bụng chưa, bố sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon. Tâm Ngữ muốn ăn gì?", Dạ Minh bế con gái lên hỏi.

“Tâm Ngữ có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn không?”, Tâm Ngữ hỏi.

“Ừ, bố sẽ dẫn Tâm Ngữ đi ăn bất cứ thứ gì con thích”, Dạ Minh gật đầu nói.

Tâm Ngữ cúi đầu vò vò góc áo của mình, khẽ hỏi: "Bố ơi, Tâm Ngữ muốn ăn KFC, con có được ăn không? Tâm Ngữ đã ba năm không được ăn KFC rồi".

Trong lòng Dạ Minh đột nhiên nhói lên một cơn đau.

Những đứa trẻ tầm tuổi này đều thích ăn vặt, bình thường tuần nào cũng sẽ bắt bố mẹ chở đi ăn gà rán hoặc những thứ tương tự.

Nhưng con gái của anh mới 6 tuổi mà đã ba năm không được ăn KFC rồi.

"Được rồi! Bố sẽ dẫn con đi ăn KFC, từ nay về sau bố sẽ dẫn con đến đó ăn mỗi ngày", Dạ Minh nghẹn ngào nói.

"Yeah! Mẹ có nghe thấy không? Bố nói mỗi ngày sẽ đưa Tâm Ngữ đi ăn KFC?", Tâm Ngữ vui vẻ múa may nói.

Chỉ một điều đơn giản như vậy nhưng đối với cô bé lại là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ thần
  • An An

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom