• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (3 Viewers)

  • Chương 103: Thiệp mời của nhà họ Tưởng

Sáng sớm ngày hôm sau.
Cơn mưa lặng lẽ ngừng lại.
Dường như không khí đã trở nên tươi mới hơn rất nhiều, bầu trời bên ngoài cửa sổ xuất hiện một dải cầu vồng rực rỡ, giống như cây cầu xinh đẹp.
Sở Vân Mộng cuộn mình trong lòng Lâm Triệt đầy biếng nhác.
Cô đã dậy từ lâu rồi, nhưng nấn ná mãi không chịu ngồi dậy.
Đành nheo mắt, giả bộ như mình vẫn đang ngủ say.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô và hỏi: “Hôm nay không phải đi làm à?”
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia, nhưng cô vẫn nhắm tịt hai mắt, không chịu lên tiếng.
Lâm Triệt mỉm cười, đặt một nụ hôn rất khẽ lên phần trán trắng nõn của cô, dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ: “Được rồi, lời nguyền được hóa giải rồi, thức dậy thôi!”
Sở Vân Mộng không nén nổi nữa, “phụt” một tiếng bật cười.
Nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cơ thể Lâm Triệt.
“Nằm thêm một chút, một chút nữa thôi!”
Lọn tóc rơi xuống, áo ngủ bằng ren trắng ôm lấy cơ thể tinh tế; khi hai người ôm nhau, có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại mà cơ thể trẻ trung mang tới.
Trong lòng dâng lên một luồng nhiệt.
Sở Vân Mộng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi muốn chạy trốn thì đã muộn rồi.
Đôi tay to lớn nào đó kéo cô vào lòng. Bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập nhu tình.
Thời khắc ấy, trong phòng tràn ngập sắc xuân.

Tám giờ đúng.
Bên trong biệt thự của mẹ Chu.
Lâm Triệt ngồi trên sô-pha xem tivi, đợi mẹ Chu vệ sinh cá nhân.
Lúc ăn sáng, Sở Vân Mộng bị cả gia đình đánh giá từ trên xuống dưới, cả âm thầm lẫn lộ liễu, từ sáng sớm mặt mũi cô đã đỏ ửng như quả cà chua.
Sau cùng, Lâm Triệt đành phải thông báo mối quan hệ của hai người, đồng thời cũng lườm cục phản đồ Vu Đình Đình một cái.
Chắc chắn con bé đã làm lộ tình báo từ trước để đổi lấy đồ ăn vặt.
Bất luận là mẹ Chu hay các thành viên khác.
Đều cảm thấy rất hài lòng với thành viên gia đình đã được dự đoán trước như Sở Vân Mộng, sau khi biết cô “chuyển chính thức” rồi, càng thêm thân thiết hơn.
Độ thân mật tăng lên, có ưu thế vượt qua cả Lâm Triệt.
Mà hôm nay rảnh rỗi, anh dự định cùng mẹ Chu ra ngoài mua đồ ăn, tối nay sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.
“Con trai, cô nhóc họ Sở đó được đấy, con không được bắt nạt người ta đâu nha!”
Mẹ Chu đang thay đồ nhưng giọng nói chưa từng ngừng, một lần nữa quay về chủ đề chính, tiếp tục thảo luận.
Lâm Triệt mỉm cười bất đắc dĩ, tiện tay đổi kênh trên tivi, không trả lời vấn đề này.
Chưa được bao lâu, mẹ Chu đã ra khỏi phòng thay đổi.
Một bộ đồ rất đoan trang và ổn trọng, tâm thái của bà lớn nhà họ Chu một lần nữa thể hiện ra.
“Chừng nào định cho mẹ bế cháu đây?”, sắp phải ra ngoài rồi mà chủ đề này lại bắt đầu.
Bây giờ mẹ Chu hỏi trực diện thế này, Lâm Triệt không thể nào giả bộ như không nghe thấy nữa.
Anh đành bất chấp mà nói: “Mẹ, mới chỉ là quan hệ người yêu thôi mà, có con làm gì ạ”.
“Cũng phải!”
Hai người ra ngoài, qua cơn mưa, vườn hoa như thay đổi hoàn toàn rồi.
Bầu không khí trong lành hơn, hít sâu một hơi sẽ ngửi được hương thơm mát lành lẫn cùng mùi đất, thấm vào lòng người.
Trương Hợp không đến.
Lâm Triệt tự mình lái xe, phóng tới chợ theo chỉ dẫn của mẹ Chu.
Anh cũng nhắc đến chuyện thuê thêm một giúp việc để dọn dẹp và nấu cơm, nhưng bị mẹ Chu từ chối. Đưa Đình Đình đi học và nấu cơm cho các con cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
Thành phố bắt đầu nhịp sống bận rộn.
Muôn màu muôn vẻ, đèn đóm sáng trưng.
Đã qua giờ cao điểm khi mọi người cùng đi làm, cho nên đường sá không quá đông.
Chỉ cần hai mươi phút đã đến chợ rau.
Anh đang định theo mẹ Chu vào trong thì điện thoại đổ chuông.
“Con nghe điện thoại đi, trong chợ ồn lắm, con đợi mẹ ở đây là được”, mẹ Chu nói rồi đi vào trong chợ.
Trong chợ rất phức tạp, đủ thứ tiếng chào mời và la hét không ngừng vọng vào tai.
Nhận điện thoại trong chợ chắc chắn không thể nghe thấy gì được.
Cứ đợi ở cổng cũng được.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Trương Hợp vang lên ở đầu dây bên kia.
“Thiếu gia có nhớ lúc trước cậu từng nhắc tôi việc điều tra chuyện người nhà họ Tưởng kết hôn không?”
Sự việc này quả thực đã qua một thời gian rồi.
Lần trước tới nghĩa trang cúng Chu Văn Hằng, Lâm Triệt từng gặp một cô gái mặc áo đỏ.
Người này cũng đi thăm Chu Văn Hằng, lúc đó Lâm Triệt cũng xác định được quan hệ của cô ấy và Chu Văn Hằng qua lời kể của cô ấy.
Sau khi quay về, anh nhờ Trương Hợp điều tra, đến tận hôm nay mới nhắc tới.
“Ừm!”
Trương Hợp tiếp tục nói: “Theo điều tra trước đó, nhà họ Tưởng quả thực định tổ chức hôn lễ, nhưng hình như hai bên gia đình có chỗ nào đó chưa bàn bạc ổn thỏa nên cứ rề rà mãi”.
“Lần này quyết định rồi à?”, Lâm Triệt hỏi.
“Vâng, quyết định rồi, thứ ba tuần sau tổ chức hôn lễ tại khách sạn Đế Thế Hào Đình, đến lúc đó các thế gia của thành phố Tân Tân đều đến đó”.
Nhà họ Tưởng là một trong ba đầu não của thương hội Tử Hiên, có địa vị và ảnh hưởng rất lớn trong ngành kinh doanh của thành phố này.
Các mối quan hệ phía sau vô cùng vững chắc.
Hôn lễ được tổ chức, mọi ngành nghề đều cử người tới tham gia và chúc mừng với đủ thứ mục đích.
“Nhân vật chính của hôn lễ là ai, có điều tra được không?”, Lâm Triệt cất tiếng hỏi lần nữa.
Nếu anh đoán không sai, chắc hẳn là cô gái của ngày hôm ấy.
“Ừm, đằng trai là nhà họ Tưởng, Tưởng Hoằng Thiệu là em trai ruột của gia chủ nhà họ Tưởng, năm nay 57 tuổi, đằng gái là nhà họ Tào, Tào Chi, con gái của một gia tộc nhỏ, năm nay 25 tuổi”.
Chuyện này…
Một màn kịch sắp diễn ra.
Trong đầu Lâm Triệt nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng cậu ấm nhà họ Tưởng cưỡng đoạt dân nữ và ép hôn.
Nhưng không thể ngờ rằng nhà họ Tưởng có người 57 tuổi.
Tuổi tác gấp đôi bên nữ.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì bên trong chợ rau đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Lâm Triệt kiễng chân nhìn vào chợ, nhưng người bên trong quá nhiều, không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng bỗng thấy bồn chồn không yên, anh cúp điện thoại, đi vào bên trong chợ.
Cùng lúc đó.
Bên trong chợ, số thức ăn mà mẹ Chu vừa mua rơi vãi đầy đất, bà không ngừng lùi về sau, sắc mặt rất âm u.
Mà ở phía đối diện.
Ba gã đàn ông đang từ từ bước tới, người đi đầu mặc áo ba lỗ màu đen, hai quả cầu sắt không ngừng xoay chuyển trên tay.
Gã cất tiếng cười rất nham hiểm.
“Bà già à, lâu lắm không gặp, vẫn còn sống đấy ư? À phải rồi, cô con gái xinh đẹp của bà vẫn còn khỏe mạnh chứ? Đã lâu không gặp, muốn ôn lại chuyện cũ với cô ấy một tí nè!”, gã giở giọng quái gở, châm chọc bà.
Đám đông xung quanh nhìn dáng vẻ của gã, ai nhát gan quá thì đã lặng lẽ rời đi.
Chỉ còn lại vài người gan dạ hơn vẫn đứng lại hóng chuyện.
“Vương Nhị, cậu đường đường là một người đàn ông mà ăn nói tục tĩu như thế, có tí liêm sỉ nào không vậy”, mẹ Chu vừa nhích từng chút về phía Lâm Triệt vừa nói.
“Liêm sỉ? Tôi nhổ vào!”, Vương Nhị nhổ toẹt xuống đất, ngang ngược nói: “Cái thứ già khú mà chưa chịu chết như bà còn dám nhắc đến liêm sỉ với tôi à? Người nhắc đến thứ này trước đấy đã đi chầu Diêm Vương cả rồi.”
Bách tích xung quanh thấy chuyện này không ổn lắm, lập tức tản đi.
Cả chợ rau rộng lớn chỉ còn lại vài người.
Không còn người ngoài quấy rầy, Vương Nhị càng không biết cố kỵ, gã ném thẳng quả cầu sắt trong tay về phía mẹ Chu.
Trong lúc mẹ Chu đang nhắm tịt mắt lại vì sợ hãi, một bàn tay đã nhanh chóng vươn tới, đón được quả cầu sắt đang bay tới.
“Chúng mày thích chết à!”, Lâm Triệt nắm chặt quả cầu sắt trong tay, gằn giọng nói.
Ánh mắt sắc bén, trong con ngươi thấp thoáng sát khí.
Đối với người xuất hiện đột ngột này, đám Vương Nhị cũng sững người.
Ban nãy xung quanh không có ai cả, tên này từ đâu chui ra vậy.
Nhưng cũng không quan trọng.
“Tôi không có thời gian lằng nhằng với mấy người, hôm nay tôi đến để đưa thiệp mời”.
Nói xong, một tấm thiệp đỏ rực được ném xuống đất.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sư Tôn Của Ta Siêu Vô Địch
Bạo Quân Vô Địch
Bạo Quân Vô Địch

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom