• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (11 Viewers)

  • Chương 184: Thay con báo thù

Nơi tối tăm ở cuối xóm.

Một chiếc ô tô lặng lẽ dừng lại trong góc tối nhất của con hẻm.

Kim Đức Nghĩa ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn chiếc xe Jeep màu xanh lục đậu trước biệt thự nhà họ Sở.

“Mày có chắc là chiếc xe này không?”, Kim Đức Nghĩa hỏi với sắc mặt khó coi.

Lão ta dẫn theo người theo dõi cả buổi tối, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà họ Sở.

Chuyện này lại liên quan đến nhà họ Sở, khiến lão ta cảm thấy có chút khó giải quyết.

Tài xế gật đầu trả lời: “Chủ tịch Kim, tôi có thể chắc chắn, chiếc xe này chính là xe của hai tên côn đồ đã đánh thiếu gia”.

Bốp!

“Côn đồ cái con khỉ, không nhìn thấy đây là nhà họ Sở sao?”, Kim Đức Nghĩa vung tay giáng cho tài xế một bạt tai, tức giận chửi bới.

Mặc dù nhà họ Kim của lão ta có chút tài sản, nhưng cũng không thể so sánh với nhà họ Sở được.

Đấu với nhà họ Sở, cuối cùng đến cái mạng già này của lão ta chắc chắn cũng sẽ phải bù vào.

Tài xế có chút oan ức, lấy tay che một bên má sưng đỏ, than khóc thảm thiết nói: “Chủ tịch Kim, có thể ông vẫn chưa biết, tên khốn này gần đây rất nổi tiếng ở ba thành phố”.

Kim Đức Nghĩa cau mày hỏi: “Nổi tiếng gì, sao tao lại không biết chuyện này”.

“Cả ngày ông bận giải quyết chuyện của công ty, đương nhiên không để ý tới rồi. Nhà họ Sở đột nhiên trở về một vị tiểu thư, mà người đàn ông này chính là bạn trai của cô ta, người ta đồn ầm lên là hắn ta muốn làm rể nhà họ Sở. Nhưng vẫn chưa biết là có được hay không”, tài xế vội vàng giải thích, chứng minh cho sự oan ức của mình.

Lúc này lông mày của Kim Đức Nghĩa mới giãn ra một chút, thì ra là một tên ở rể, chẳng trách lại lái một chiếc xe nát như vậy.

Đến nhãn hiệu xe còn chưa thấy bao giờ.

Lại nhìn bộ dạng đáng thương của tài xế, lão ta có chút xấu hổ.

“Được rồi, đừng xị mặt ra nữa, giống như nhà có tang vậy, có thời gian thì đến phòng tài vụ lĩnh tiền rồi đi bệnh viện kiểm tra xem”, Kim Đức Nghĩa nói mát.

Tài xế khi nghe thấy có tiền thì lập tức cười tít mắt.

Trong lúc hai người đang tán gẫu, Lâm Triệt đã quan sát phía sau một hồi lâu.

Thấy mãi không có người xuống xe làm phiền mình, trong lòng anh có chút khó hiểu, không đoán ra được ý đồ của đối phương.

Anh chỉ có thể khởi động xe và lái đi.

Qủa nhiên, khi xe của Lâm Triệt lái lên đường chính, chiếc xe phía sau cũng đồng thời khởi động, lập tức bám theo xe anh.

Lúc này so với vừa rồi có chút khác thường, không còn vẻ giấu giấu giếm giếm khi nãy nữa, đối phương thấy trên đường không có ai thì ngang nhiên đi theo.

Lâm Triệt muốn nhìn rõ dáng vẻ của người phía sau thông qua kính chiếu hậu.

Mấy lần muốn dựa vào ánh sáng của đèn đường để nhìn rõ nhưng không được, cái duy nhất mà anh nhìn thấy rõ ràng đó là một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi ở ghế phụ.

Anh không lái xe về nơi mình ở.

Anh đánh tay lái chuyển hướng về bãi biển cách đó không xa.

Thấy anh đột nhiên chuyển hướng, Kim Đức Nghĩa và tài xế đều sửng sốt, khi phản ứng lại thì lập tức tăng tốc đuổi theo.

“Chủ tịch Kim, hắn ta đi về hướng bãi biển, có lẽ là phát hiện ra chúng ta rồi”, người tài xế nhắc nhở.

“Còn đợi cái mẹ gì nữa, nhanh đuổi theo”, Kim Đức Nghĩa ngồi bên cạnh vội vàng thúc giục.

Tài xế có chút do dự, đánh tay lái nhưng chân ga dưới chân lại không dẫm hết mức, nói thêm một câu: “Lần trước thiếu gia và chúng tôi cả mấy chục người cũng không đánh lại hai người họ, tất cả mọi người đều phải nhập viện chuyện này ông cũng biết rồi đấy, đừng để mắc mưu hắn ta”.

Kim Đức Nghĩa hiểu ra, dù lão ta có cái bụng phệ nhưng não vẫn còn chưa bị mỡ làm úng.

Hai đứa con của mình bị đánh tơi bời hoa lá như thế nào lão ta hiểu rất rõ, muốn cứu hai đứa nó lúc này có chút nguy hiểm, cẩn thận kẻo trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.

“Mày bị ngu à, đi chậm một chút, người của chúng ta sắp đến rồi!”.

Tài xế không còn lựa chọn nào khác đành phải đi vào con đường nhỏ, lái xe về phía bãi biển.

Lúc Lâm Triệt đang đi, chợt phát hiện chiếc xe phía sau không thấy đâu nữa, anh còn tưởng rằng đối phương mất dấu mình, vừa định lái xe trở về thì nhìn thấy chiếc xe đó đang chậm rãi tới gần.

Anh mở cửa xe và bước xuống.

Vị mặn của biển quyện vào trong không khí, anh hít sâu một hơi, cảm thấy mát lạnh.

Đừng đợt sóng biển xôn xao vỗ vào bờ, tạo bọt trắng xóa.

Đối phương có chút cảnh giác, xe dừng ở phía xa không dám lại gần.

Qua một lúc sau, chiếc ô tô đó mới chạy đến, hoá ra đối phương đang chờ quân tiếp viện.

Đội ngũ đã đến đông đủ.

Kim Đức Nghĩa mới nghênh ngang ra khỏi xe, ưỡn cái bụng bự của lão ta lên, ngậm điếu xì gà to bằng ngón tay trên miệng.

Lão ta kiêu ngạo nói: “Thằng nhóc, cũng khá to gan đấy, dám cố ý dẫn bọn tao đến đây”.

Lâm Triệt mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm.

“Gọi nhiều người đến như vậy mới dám xuống xe, thật là làm khó cho ông quá”.

Kim Đức Nghĩa mặt đỏ bừng bừng, bị chọc vào đúng nỗi đau, lão ta tức giận hét lên: “Hừ, mồm miệng cũng khá sắc bén đấy thằng nhóc, hôm nay mày phải trả giá cho những gì mình đã gây ra!”

Đối mặt với tiếng ồn ào của đối phương, Lâm Triệt khẽ cau mày.

Anh nghĩ ngợi rất lâu mà không tìm được kí ức nào có liên quan đến người đàn ông trung niên này, bèn hỏi thẳng: “Ông là người của nhà họ Cao à?”

Kim Đức Nghĩa sửng sốt, thằng nhóc này còn đắc tội với nhà họ Cao nữa sao? Đó thế nhưng là gia tộc thuộc hàng cao cấp đấy.

Thằng khốn tuổi tuy tuổi không lớn lắm nhưng lại giỏi gây rắc rối.

“Ông mày họ Kim, chân của hai thằng con trai tao đều bị mày đánh gãy, mày phải cho tao lời giải thích hợp lý chứ nhỉ”, lão ta liếc nhìn Lâm Triệt, thấy Lâm Triệt thật sự không có mai phục người thì mới yên tâm nói.

Lâm Triệt lúc này mới nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp này, lông mày quả thật có chút giống với hai anh em nhà họ Kim.

“Thằng khốn kia, chủ tịch Kim đang nói chuyện với mày đấy, dám phớt lờ à, mày tưởng rằng mình giỏi lắm sao?”

“Thằng nhóc, tao nói cho mày biết, với khả năng tài chính và tầm ảnh hưởng của chủ tịch Kim ở địa phương, giết mày đơn giản như giết một con kiến, mà hôm nay mày đã chọn một nơi khá tốt để hủy xác rồi đấy”.

“Ha ha, đúng vậy, đến liếm giày cho hủ tịch mày cũng không đủ tư cách đâu, còn dám ra vẻ kiêu ngạo”.

Lời của Kim Đức Nghĩa vừa dứt, đám đàn em phía sau lập tức lên tiếng nịnh nọt.

Chỉ vào Lâm Triệt mà châm chọc khiêu khích.

Lâm Triệt đột nhiên bật cười: “Thì ra là các người à, đúng thật là cha nào con nấy, cá mè một lứa”.

“Nói như vậy thì, ông cũng biết hai đứa con trai mình đã làm những gì rồi đúng không? Ông không những không dạy dỗ nghiêm khắc, ngược lại còn đến giúp chúng báo thù”.

Kim Đức Nghĩa hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói: “Những gì hai đứa con tao làm thì dĩ nhiên sẽ có nhà họ Kim hậu thuẫn. Người có thể làm đến mức nào đều có liên quan trực tiếp đến thế lực đằng sau”.

“Hai đứa con trai tao đánh gãy chân mày thì mày phải chịu, còn nếu mày làm chúng nó bị thương thì bắt buộc phải trả giá vô cùng thê thảm”.

Câu nói này, tuy rằng kiêu ngạo và độc đoán, nhưng cũng bộc lộ sự tự tin vào bản thân của lão ta.

Theo lẽ thường, e rằng nếu rơi vào trong tay hai anh em nhà họ Kim, đổi thành người khác thì chắc sẽ không có kết cục tốt đẹp.

May mắn thay, ngày hôm đó, người bọn chúng gặp lại là Lâm Triệt.

“Về điểm này thì tôi đồng ý với ông!”, Lâm Triệt có chút tán thành với quan điểm của lão ta.

Đối phương không ngờ anh lại trả lời như vậy.

“Có ý gì?”

“Tôi rất đồng ý với những gì ông nói, người làm đến mức nào đều liên quan trực tiếp đến thế lực đứng đằng sau người đó”, Lâm Triệt cũng lặp lại lời của đối phương.

Anh tiếp tục nói: “Ông không sợ bối cảnh của tôi còn lớn mạnh hơn so với ông sao? Đến lúc ấy đạp phải tấm sắt, không sợ gãy ngón chân à?”

Phụt!

Nghe thấy những gì Lâm Triệt nói, Kim Đức Nghĩa không nhịn được mà bật cười ha ha.

“Thằng ăn xin thối này, lại dám nói về bối cảnh với tao á!”

“Một thằng bỏ đi ăn bám như mày, cũng xứng để nói về bối cảnh với tao sao?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sư Tôn Của Ta Siêu Vô Địch
Bạo Quân Vô Địch
Bạo Quân Vô Địch

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom