• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vẫn Luôn Là Anh (1 Viewer)

  • Chương 5

Editor: Ling

---

9.

Trình Cảnh Từ lại đưa tôi về, hắn nói: “Hoa lan của em ch.ết rồi, không về nhìn xác một chút sao?”

Nhưng đến nơi mới phát hiện là hắn lừa tôi, chậu lan vẫn còn ở trên ban công, được hắn chăm sóc rất tốt.

Nghĩ đến việc lúc trước còn cho rằng hắn sẽ không bao giờ nói dối tôi, hiện giờ bị vả mặt, có chút phẫn nộ.

Hắn dựa vào cửa kính nhìn tôi cười khẽ: “Anh thử một chút xem em có thực sự dễ lừa hay không.”

Bộ phim trước đó đã đóng máy, tôi không nhận thêm phim mới, định nghỉ ngơi một thời gian.

Tô Vũ lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi là khi tôi và Trình Cảnh Từ đang ăn tối ở nhà hàng, lần này, cô ta không còn vẻ tao nhã, dịu dàng ban đầu mà vẻ mặt đè nén đầy sự tức giận.

Cô ta đến trước mặt Trình Cảnh Từ, lấy tài liệu trong túi xách ra: “Cảnh Từ, tại sao phải làm như vậy?”

Tôi cầm nước trái cây nhấp từng ngụm nhỏ, mắt cũng không dám đảo lung tung, nhưng khóe mắt nhìn thấy Trình Cảnh Từ đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói, “Để nhắc nhở cô, đừng động đến người cô không nên động.”

Tô Vũ vò nát tài liệu, một lát sau, cô ta đột nhiên chỉ vào tôi, nhìn Trình Cảnh Từ nói, “Một ả diễn viên như cô ta cũng xứng với anh sao?”

“Tô Vũ...” Trình Cảnh Từ cầm dao nĩa lên ung dung thong thả cắt bít tết, chậm rãi nói, “Tôi là Trình Cảnh Từ, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.”

Tôi cúi đầu nghe Tô Vũ nói, trong lòng có chút phức tạp, một lúc lâu sau khi Tô Vũ rời đi, tôi mới nhìn hắn nghi ngờ hỏi, “Không phải anh… thích cô ấy sao?”

Trình Cảnh Từ ngước mắt nhìn tôi, hỏi ngược lại, “Em lớn như vậy rồi, có phải phát sốt đều không thèm đi bệnh viện, tự mình điều trị không?”

Bị sốt uống chút thuốc rồi ngủ một giấc có lẽ là khỏe thôi, tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.

“Khó trách em dễ lừa như vậy.”

Một lúc lâu sau tôi mới nhận ra hắn đang vòng vo nói tôi ngu ngốc, trong cơn tức giận tôi dùng gót chiếc giày cao gót tám phân giẫm lên bàn chân của hắn.

Trình Cảnh Từ không biết, ngày đó lúc tôi phát sốt, hắn hỏi câu kia xong, tôi cũng không thực sự ngất đi, chỉ giả vờ mà thôi.

Trong lòng tôi biết, Trình Cảnh Từ và A Từ là cũng một người, nhưng bản thân Trình Cảnh Từ lại không có đoạn ký ức của A Từ, làm sao tôi nỡ lòng quên được.

Nhưng điều tôi không hiểu là, tại sao Trình Cảnh Từ lại ghét bỏ “A Từ” như vậy, ngay cả hai chữ “A từ” cũng không cho phép tôi nói ra.

Có một đêm, lúc hắn về nhà, người nồng nặc mùi tượu, có lẽ là uống rượu trong tiệc tối.

Tôi rót một ly nước ấm, thấy hắn trực tiếp nằm ngủ trên sofa liền đưa tay kéo hắn dậy đi tắm.

Hắn giống như hơi mơ màng, nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong lòng, xoa xoa đầu tôi, giọng nói mang theo ba phần say: “Oản Oản ngoan, đừng nháo anh.”

Cánh tay đang giãy giụa dừng lại, tôi thấy hắn nhắm mắt, ngay cả hô hấp cũng thả lỏng.

A Từ có lần cũng uống say, nằm trên sofa ngủ, sau khi tôi về nhà phải gọi anh dậy để đi tắm.

Khi đó anh cũng là như vậy, trực tiếp kéo tôi vào lòng, ôm tôi, mắt cũng không thèm mở ra, nửa phần dụ dỗ nói: “Oản Oản ngoan, đứng nháo anh.”

Tôi dụi mắt, thấy bộ dáng đừng làm phiền tôi ngủ của Trình Cảnh Từ, trong đầu chợt nảy ra một ý, nằm ở bên tai hắn nhỏ giọng gọi “A Từ.”

Hắn càng muốn quên, tôi càng bắt hắn phải nhớ.

Quả nhiên một giây tiếp theo, hắn liền mở mắt ra.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì trời đất đột nhiên quay cuồng, tôi bị hắn đặt ở dưới thân, không thể phản kháng.

Hơi thở của hắn phả vào cổ tôi, có chút ngứa ngáy, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo vẻ nguy hiểm của hắn truyền vào tai tôi: “Giảng Oản, làm lửa cháy thì phải dập lửa.”

10.

Cho dù là A Từ hay Trình Cảnh Từ thì đều có một thói quen xấu, nửa đêm lúc ngủ say sẽ ôm tôi rất chặt, cho đến khi tôi bị khó chịu tỉnh giấc.

Lúc trước khi tôi ở trong ngực của A Từ, tôi càng động đậy anh càng ôm chặt hơn, tệ hơn nữa là nhiệt độ cơ thể của anh còn rất cao, tôi suốt ngày nửa đêm bị nóng tỉnh, nhỏ giọng thở hổn hển cầu xin, “A Từ, em nóng quá, anh buông lỏng ra một chút, A Từ…”

Một lát sau, anh sẽ hôn lên má tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng động đậy, ngực anh rất ấm, em sẽ không bị cảm lạnh.”

Tôi sửng sốt, nắm lấy tay anh, đưa tay lên sờ lên chiếc cổ nóng bừng của anh, “Em sẽ không cảm lạnh, nhưng em nóng sắp ngất xỉu đến nơi rồi.”

May mắn là anh nghe xong sẽ tốt bụng buông cánh tay ôm eo tôi, khẽ cười nói: “Hiện tại thì sao?”

Vừa lấy lại được tự do, tôi liền bọc chăn nhanh chóng lăn sang bên kia giường, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thuận, nhưng chẳng được bao lâu lại bị anh kéo trở về.

Tay anh đặt trên eo tôi xoa nhẹ, mang theo một tia uy hiếp, “Oản Oản, nếu em còn chạy nữa, lát nữa có lẽ sẽ thật sự ngất xỉu đấy.”

Hiện tại Trình Cảnh Từ cũng vậy, cánh tay vòng lấy người tôi không chịu rời đi, vừa nóng bức, vừa khó chịu, vì vậy tôi hơi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Cánh tay đang ôm eo tôi đột nhiên siết chặt hơn, Trình Cảnh Từ nhắm hai mắt, chỉ khàn giọng gọi tên tôi: “Giang Oản?”

Tôi ngay lập tức hiểu ý của hắn, an an ổn ổn nằm dưới cánh tay của hắn không dám động đậy.

Quả nhiên, trí nhớ có thể mất đi, bản tính khó mà thay đổi.

Đối mặt với loại uy hiếp trắng trợn này, tôi chỉ có thể im hơi lặng tiếng, dù sao, ở chỗ hắn, tôi đã vô số lần chịu thiệt rồi, tôi càng giãy giụa, hắn càng hưng phấn, tôi xin tha, hắn càng không buông tha, không đến nỗi ngất đi nhưng lại khó mà chịu đựng được.

Dần dần, tay hắn di chuyển đến vai tôi, nơi đó có vết sẹo do tại nạn xe hơi trước đây để lại, rất nông, dùng quần áo che đi vẫn khá tốt, nhưng một khi không có quần áo che đậy, không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể nhìn ra được những đường vân của vết sẹo.

Rất nhiều lần tôi mệt mỏi đến mức sắp mê man, nhưng một khi cảm giác được ngón tay hắn chạm vào vết sẹo kia liền lập tức tỉnh táo, nhưng vẫn sẽ giả vờ như đang ngủ, im lặng không lên tiếng, giống như bây giờ vậy.

Trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, trầm giọng hỏi: “Ở đâu ra?”

Tôi cắn môi nói ra mấy chữ: “Tai nạn xe hơi.”

Vụ tai nạn xe hơi kia để lại trên người tôi hai vết sẹo, một vết trên vai, một vết trong lòng.

A Từ vì bảo vệ tôi mà hoàn toàn biến mất, hôm nay Trình Cảnh Từ lại hỏi tôi vết sẹo này ở đâu ra.

Rốt cuộc hắn không phải A Từ.

Tôi nằm trong ngực hắn, không nói tiếng nào mặc kệ nước mắt rơi xuống, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lại nói: “Bởi vì anh ta em đã khóc bao nhiêu lần rồi?”

Không biết nữa.

Từ sau khi A Từ biến mất, tôi luôn tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn căn phòng trống rỗng, không còn buồn ngủ nữa, ngồi một mình, có lúc thì rơi nước mắt, có lúc thì không, không nhớ nổi.

Tôi lặng lẽ lau nước mắt, nếu là A Từ, nhất định sẽ dậy dỗ dành tôi, nghĩ đến lúc đó tôi ở phim trường bị mắng, sau khi về nhà lén lút khóc, A Từ nửa đêm tỉnh dậy mạnh mẽ ôm tôi vào lòng dỗ dành, nếu không phải tôi cản anh lại, anh thậm chí còn định suốt đêm đến cửa nhà tìm người đạo diễn đã mắng tôi.

Trình Cảnh Từ sẽ không dỗ tôi, hắn chỉ biết an tĩnh chờ mặc cho tôi khóc xong.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom