• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (1 Viewer)

  • Chương 81-85

Chương 81 : Không thể xem thường anh

Lưu Thúy Tuấn nhìn anh cười khẩy:

“Ngón tay của Tiêu Hoàng Long, cũng tương đối đẹp đấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi La biến sắc, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần dò xét.

Anh không nói gì, chỉ cầm ngón tay ném xuống đất, nhún vai mà đáp:

“Không ngờ nhà họ Lưu các người lại có hứng thú với cha tôi thế nhỉ?”

Trước thái độ thản nhiên của anh, cha con họ Lưu cũng có chút bất ngờ, đánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Nói đi. Điều kiện trao đổi là gì?”

Lưu Bách Thủy bước lên phía trước một bước, ung dung đáp:

“Mày đem nộp hết đống bằng chứng đe dọa kia ra đây! Hơn nữa...!”

Nói đến đây, anh ta đưa mắt nhìn sang Bạch Khởi La, hứng thú khiêu khích:

“Đem cả cô gái kia giao cho tao!”

“Cặn bã!”

Bạch Khởi La mở miệng chửi Lưu Bách Thủy. Thế nhưng anh ta vẫn nở nụ cười thỏa mãn mà khiêu khích.

“Được!”

Tiêu Bách Thần không do dự mà gật đầu đồng ý.

Ngay cả một lần quay mặt lại nhìn người con gái bên cạnh, anh cũng không để tâm.

Bạch Khởi La há hốc miệng, chết sững nói:

“Bách Thần...anh...?!”

Tiêu Bách Thần gạt phăng, bước về phía Lưu Thúy Tuấn, rút từ trong người ra một chiếc USB, đoạn giơ nó lên cao:

“Tiền trao cháo múc, đem người ra đây!”

Bộp...bộp...

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong bóng tối.

Đôi mắt già cỗi của Lưu Thúy Tuấn càng lúc càng trở nên gian manh hơn.

“Quả không hổ danh là Tiêu Bách Thần vô tình bạc nghĩa. Được, được, Ngạn Xuyên, mau đem Tiêu Hoàng Long ra đây!”

Lưu Ngạn Xuyên không quên lườm anh, sau đó lật đật vào bên trong nhà kho, kéo theo Tiêu Hoàng Long lúc này cả người đang bê bết máu, bàn tay phải thì bị cụt mất một ngón, trên đầu bị trùm một tấm vải màu đen cáu bẩn.

“Mở khăn ra!”.

Tiêu Bách Thần hừ lạnh yêu cầu.

Lưu Thúy Tuấn có chút chần chừ, sau đó quay sang Lưu Bách Thủy, gật đầu ra lệnh.

“Mày đưa USB, tao cũng đồng thời đẩy người về phía mày!”

Lưu Bách Thủy gầm gừ trong cuống họng, vừa nói anh ta vừa đưa tay kéo mạnh tấm khăn chụp mặt của Tiêu Hoàng Long ra.

Mặt mũi ông lúc này hết sức nhem nhuốc, có vài vết cứa sâu ở hai bên má, đôi mắt đờ đẫn không nhìn thẳng về phía anh mà nhìn xoáy sâu vào mặt đất, bộ dạng trông vô cùng thảm thương.

Bạch Khởi La khẽ nhói trong lòng, vội vàng gọi:

“Chú Tiêu!”

Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Long vẫn không phản ứng.

“Em, sang bên này!”

Lưu Bách Thủy hếch mặt nhìn Bạch Khởi La, ép cô phải đứng sang phía mình.

Bàn tay Bạch Khởi La nắm chặt, hàm răng cắn vào môi đến nỗi sắp bật máu, thế nhưng Tiêu Bách Thần vẫn không đoái hoài nhìn cô lấy một lần.

Bạch Khởi La vì muốn cứu Tiêu Hoàng Long nên kìm nén uất ức chịu đựng. Tiêu Hoàng Long đối với cô ơn trọng như núi, thời gian ở nhà họ Tiêu ông luôn quan tâm, chăm sóc, cưu mang cô như con đẻ.

Trông thấy người đẹp đã yên vị bên cạnh mình, Lưu Bách Thủy mới yên tâm. Quả thật, cô gái xinh đẹp này khiến anh ta vô cùng hứng thú.

“Tao đếm từ một đến ba, hai chúng ta cùng giao hàng!”

“Một, hai...ba...!”

Cùng với động tác đưa USB của Tiêu Bách Thần, Lưu Bách Thủy cũng đẩy Tiêu Hoàng Long lúc này đang cạn kiệt sức sống về phía anh.

Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoàng Long vừa chạm tới phía mình, Tiêu Bách Thần đã đưa tay chộp lấy khuỷu tay ông, sau đó nhanh nhẹn vặn ngược ra sau, trực tiếp dùng sức mạnh của mình mà vặn gãy.

Rắc...rắc ...

Tiêu Hoàng Long rú lên một tiếng thảm thiết.

Cánh tay phải lập tức buông thõng xuống, toàn thể xương cốt đã bị vỡ vụn.

“Chết tiệt!”

Lưu Bách Thủy gào lên, chưa kịp xông tới thì đã bị Bạch Khởi La đứng bên cạnh đâm cho một nhát vào đùi.

Liền sau đó, cô lộn nhào một vòng, quay ngược trở lại bên cạnh Tiêu Bách Thần và Tiêu Hoàng Long kia.

Lưu Thúy Tuấn cùng Lưu Ngạn Xuyên lùi lại một bước, hô lớn:

“Mạc Chiêu, bắn!”

Tuy nhiên, đáp lại yêu cầu của ông ta lại là sự lặng đến mức đáng sợ.

“Aaa...! Má nó, đau quá!”

Lưu Bách Thủy nhăn mặt đau đớn, con dao sắc nhọn vẫn còn cắm sâu trên đùi anh ta, máu tươi không ngừng tuôn ra như xối.

Mà “Tiêu Hoàng Long” lúc này đang bị bàn chân cứng như sắt của Tiêu Bách Thần đè bẹp lên trên lưng, không ngừng giãy giụa xin tha mạng.

“Muốn lừa ông đây, nằm mơ đi!”

Tình thế lúc này đã đảo ngược hoàn toàn.

Nhà họ Lưu nghĩ mình đã thắng thế nhưng cuối cùng lại bị đảo ngược một cách trầm trọng.

Người của A Hào đã mai phục sẵn từ trước, xử lý nhanh gọn đám thuộc hạ họ Lưu, đồng thời giải thoát kịp thời cho Tiêu Hoàng Long đang bị giam giữ tại phía sau khu sinh thái.

Mà thuộc hạ do Lưu Thúy Tuấn bắt đóng giả làm Tiêu Hoàng Long, mặc dù quần áo y hệt ông, dáng người cũng giống, gương mặt có làm cho nhàu nát đi nhưng vẫn bị Tiêu Bách Thần nhận ra ngay.

Lúc đầu trông thấy ngón tay bị chặt đứt, nhìn chiếc nhẫn đeo trên đó, anh có chút giật mình hoảng hốt. Thế nhưng, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tiêu Bách Thần đã biết ngay đám người thối tha này ngấm ngầm giở trò.

Ngón tay của Tiêu Hoàng Long có một nốt ruổi nhỏ như đầu tăm nằm giữa đốt thứ hai và đốt thứ ba, ngón tay bê bết màu này thì không có.

Bởi vậy, Tiêu Bách Thần lén lút ra hiệu ngầm cho Bạch Khởi La. Cô cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý mà phối hợp.

Lưu Bách Thủy bị thương không hề nhẹ, đau đớn đến tái mét mặt mày.

Lúc này đây, ba cha con hắn bị dồn vào thế bí, gương mặt lúc trắng lúc xanh.

Quả thực không thể xem thường Tiêu Bách Thần và người nhà họ Tiêu!
Chương 82 : Giết chết Lưu Bách Thủy

“Ai dà, tôi thường tự hỏi, nếu ba cha con các người cùng một lúc biến mất, chắc chắn sẽ gây nên một luồng chấn động không hề nhỏ!”

Mi tâm Lưu Thúy Tuấn khẽ rung.

Ông ta thừa biết Tiêu Bách Thần có thể làm mọi cách khiến cho nhà họ Lưu chết dần chết mòn. Ngay cả sự việc tối nay anh cũng lo liệu như thần, ông ta không hề hay biết mình bị úp sọt từ lúc nào.

Tiêu Bách Thần nhìn bàn tay Lưu Bách Thủy vẫn còn đang nắm chặt USB, nở nụ cười nhạt:

“À quên chưa nói, chiếc USB kia là giả. Bên trong chỉ có vài bài nhạc dành cho trẻ em mà thôi. USB thật tôi vẫn còn đang giữ!”

“Mày, mày... giỏi lắm!”

Lưu Ngạn Xuyên ở phía sau há miệng chửi.

Mà A Hào cùng đồng bọn chờ lâu sốt ruột, tay chân có chút ngứa ngáy, không đợi được mà lên tiếng:

“Cậu chủ ơi, đám người này giải quyết được chưa?”

Vừa nói, A Hào vừa dùng chân đạp đạp vào đám đàn em của Lưu Thúy Tuấn, miệng vẫn còn nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại thổi phì phì.

Cạch...

Gương mặt Tiêu Bách Thần tỉnh queo, rút từ trong hông ra một khẩu súng nhỏ, giơ thẳng hướng đầu của Lưu Thúy Tuấn.

“Muốn giữ mạng thì thực hiện yêu cầu của tôi. Ngay khi ông chuyển nhượng quyền sở hữu Lục Địa Trung, tôi cũng sẽ cho người lập tức rút khỏi đây!”

Lục Địa Trung là tâm huyết bao năm qua của Lưu Thúy Tuấn, đời nào ông ta chịu nhường trắng nguồn thu nhập khổng lồ này lại.

Tuy nhiên hiện tại, ông ta đã hoàn toàn rơi vào thế bí, nếu còn ngoan cố chống cự, chắc chắn ba cái mạng này khó giữ nổi.

“Tôi muốn có thời gian suy nghĩ!”

“Đã hết thời gian! Tôi cho ông đúng bảy giờ tối nay đưa ra câu trả lời. Thế nhưng ông lại chần chừ, còn giở trò đánh lừa cha tôi đến đây. Lưu Thúy Tuấn, giờ ông chỉ có thể trả lời “có” hay là “không”?”

Lưu Thúy Tuấn chưa kịp nói gì, từ phía đằng sau bỗng vang lên tiếng oto rú còi inh ỏi.

Khoảng chừng sáu chiếc xe đen nối đuôi nhau dừng lại trước cổng khu sinh thái.

Kẻ bước xuống đầu tiên là Hamansito cùng Ba Tổng Phong, gương mặt lạnh tanh đầy cao ngạo.

“Hamansito! Ông ta đến đây làm gì?”

Lưu Thúy Tuấn không khỏi giật mình, trừng mắt hỏi.

“Haha... Lưu Thúy Tuấn, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay. Tao chờ đã lâu, giờ mới có dịp gặp lại mày!”

Hamansito cười ngoác cả miệng, tiếng dép gỗ lạch bạch đập trên nền đất, tạo thành âm thanh nhức nhối.

“Khốn khiếp! Thì ra chúng mày cùng một giuộc với nhau. Hamansito, mày đừng hòng ép tao giao lại Lục Địa Trung!”

Lưu Thúy Tuấn không kìm nén nổi tức giận, đưa tay chỉ trỏ mắng nhiếc.

Nhất là Lưu Bách Thủy ngồi bên cạnh, mặc dù đùi bị thương nhưng vẫn tương đối khỏe, nghe Hamansito đe dọa, lập tức đứng phắt dậy, nhếch miệng cười khẩy:

“Lão già Nhật Bản, ông dám giết chúng tôi, tôi sẽ chiếu phó cho cả trong và ngoài nước cùng biết bộ mặt thật của ông.”

Vừa nói, anh ta vừa cầm chiếc điện thoại của mình mà giơ lên, gương mặt tự đắc mà nói:

“Tôi đã quay lại rồi. Nếu ba cha con chúng tôi xảy ra cơ sự gì, người nhà họ Lưu sẽ lập tức nộp lên cục cảnh sát, tuyên bố với báo chí. Đến lúc đó, không chỉ nhà họ Lưu tan đàn xẻ nghé mà Hamansito cùng đám nhà họ Tiêu các người cũng nát bét!”

Ánh mắt Hamansito chợt xây sầm lại, thế nhưng gương mặt vẫn hết mức bình tĩnh.

Đoàng...đoàng...đoàng....

Aaaa!

Tiếng hét lớn của Lưu Bách Thủy vang lên trong không gian đen tối khiến đám người còn lại đều há hốc miệng sốc nặng.

Khắp người Lưu Thúy Tuấn bê bết máu, bắn cả lên mặt, lên miệng ông ta, có chút nhầy nhầy tanh tưởi của máu và thịt óc hòa lẫn lộn với nhau...

“Con trai!!!”

Giọng nói của Lưu Thúy Tuấn trở nên đục ngầu, đau đớn quỳ phục xuống đất mà gào khóc thảm thiết.

Lưu Bách Thủy nằm bẹp dưới đất, chính giữa đầu thủng một lỗ nhỏ, máu tươi phun ầm ầm...

Anh ta chết không kịp ngáp.

Mà Hamansito lúc này đang thu súng lại, đem kề sát vào miệng mà thổi phù một hơi.

“Tao giết chết chúng mày!”

Lưu Ngạn Xuyên thấy anh trai bị giết chết một cách thảm thương, nước mắt nước mũi chảy ra ướt nhòe, tiện tay với lấy một khẩu súng rơi bên cạnh, giơ lên bóp cò.

Đoàng....đoàng...!

Tuy nhiên, Lưu Ngạn Xuyên chưa kịp nổ súng, Bá Tổng Phong đã nhanh tay hơn.

Hắn ta không bắn vào các điểm chết trên người Lưu Ngạn Xuyên mà nhằm bắn một phát vào đùi, một phát vào tay Lưu Ngạn Xuyên.

Anh ta đau đớn gào rú không ngừng, nằm lăn qua lăn lại trên đất, giãy giụa trong đống máu bê bết của anh trai.

Lưu Thúy Tuấn lúc này dường như đã hóa điên, ôm xác con trai gào rống.

Tiêu Bách Thần không ngờ Hamansito lại ra tay tàn độc như thế, không chịu kiên nhẫn mà đàm phán đã thẳng tay bắn chết Lưu Bách Thủy.

“Sao nào Lưu Thúy Tuấn, mày có muốn đứa con trai còn lại kia sẽ theo anh nó xuống suối vàng luôn không?”

Nghe Hamansito nói, Lưu Thúy Tuấn mới sực nhớ ra mình còn một đứa con trai nữa, ông ta nhoài người về phía Lưu Ngạn Xuyên, cắn răng mà đáp:

“Thả bọn tao ra, tao sẽ nhường lại Lục Địa Trung cho mày. Mày mãn nguyện chưa?”

“Cha, đừng!”

Lưu Ngạn Xuyên đau đớn vội lên tiếng ngăn cản.

Thế nhưng, Lưu Thúy Tuấn đã đưa ra quyết định, há miệng hít sâu một hơi, đoạn nhấc điện thoại gọi về nhà họ Lưu, nói lớn:

“Đem giấy tờ sở hữu Lục Địa Trung chuyển giao cho người của Hamansito. Đồng thời tuyên bố nhà họ Lưu chính thức rút khỏi tranh đấu thị trường, không tham gia kinh tế, chính trị nữa!”

Đến lúc này, Hamansito mới mãn nguyện.

Ông ta gật gật đầu, đoạn sai Bá Tổng Phong trở về nhà họ Lưu lấy giấy tờ.

“Tiêu Bách Thần, cảm ơn cậu. Chuyện tôi đã hứa với cậu chắc chắn tôi sẽ thực hiện. Sáng ngày mai cậu hãy đến gặp tôi.”

Hamansito vừa nói vừa quay lưng bước lên xe trở về.

Chờ cho ông ta đi khuất, đám thuộc hạ cùng A Hào mới nhảy từ trên cao xuống, bước lại gần phía Tiêu Bách Thần.

“Bách Thần, giờ chúng ta xử lý sao đây?”

Bạch Khởi La đưa mắt nhìn Lưu Thúy Tuấn, cất giọng hỏi.

Anh khẽ thở dài, gật đầu nói:

“Chúng ta đi thôi. Mọi việc còn lại hãy để Lưu Thúy Tuấn tự lo liệu!”
Chương 83 : Trao trả bằng chứng

“Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!”

Tiêu Bách Thần vừa lái xe trở về vừa nói.

Nếu Lưu Thúy Tuấn chấp nhận trao trả lại quyền sở hữu Lục Địa Trung cho Hamansito thì Lưu Bách Thủy đâu đến nỗi thiệt mạng một cách thảm hại như thế.

Trở về biệt thự, anh trông thấy bóng dáng Tiêu Hoàng Long đang đi đi lại lại trong phòng khách.

Thấy anh cùng Bạch Khởi La trở về, ông vội vàng chạy ra bên ngoài.

“Cha không sao chứ?”

Tiêu Bách Thần lo lắng lên tiếng hỏi.

Ông chạy tới bên cạnh anh, cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới. Ngoài trang phục cáu bẩn cùng một vài vết trầy xước ngoài da, nặng nhất là phần đầu bị rách một miếng, Tiêu Bách Thần hoàn toàn không hề hấn gì nữa.

Tiêu Hoàng Long gật đầu, trầm giọng đáp:

“Chiếc xe bị nổ đã xử lý kĩ chưa?”

Bạch Khởi La thở dài nói:

“A Hào cùng một vài người đã dọn dẹp xong đống đổ nát. Chú Tiêu, làm sao chú phát hiện ra bọn người họ Lưu giả mạo lừa?”

Ba người cùng ngồi lên ghế sofa uống trà nóng, bàn lại những gì đã xảy ra vào tối nay.

Tiêu Hoàng Long tự châm cho mình một điếu thuốc, lạnh nhạt kể:

“Bọn chúng bảo cha chờ con trong hai mươi phút. Nhưng quá hai mươi phút còn chưa thấy con tới, cha đã sinh nghi rồi. Lúc mở cửa phòng, bọn chúng nghĩ cha đã phát hiện ra liền xong tới phục kích. Vừa lúc A Hào dẫn theo đồng bọn tới ứng phó kịp thời. Kết quả như thế nào thì con biết rồi đó!”

Bạch Khởi La vẫn còn nhiều khúc mắc bèn đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi hỏi lại:

“Chú Tiêu, tình huống hỗn loạn như thế mà ba cha con nhà họ Lưu không hề hay biết ư?”

Chưa để Tiêu Hoàng Long trả lời, Tiêu Bách Thần đã lên tiếng giải thích trước:

“Ba cha con nhà họ Lưu tới sau. A Hào đã thay toàn bộ thuộc hạ phục kích bằng người của ta, đồng thời đe dọa kẻ cầm đầu, ép chúng phải làm theo những gì bên mình căn dặn. Vì vậy bên ta mới thuận lợi mà đối phó!”

Nghe đến đây, Bạch Khởi La không khỏi gật đầu thán phục.

Quả thật, đối với người họ Tiêu và ngay chính thuộc hạ của anh, tất cả đều chung một điểm giống nhau, đó là vô cùng thông minh và xử lý sự việc một cách nhanh nhạy.

Tiêu Bách Thần trở về phòng, nằm dài lên giường. Ánh mắt anh nhìn không rời lên tấm ảnh cũ kỹ mà Hamansito đưa cho lúc trước.

Một cảm giác kỳ lạ phản chiếu trong người.

Nếu đúng như những gì Hamansito nói, chắc chắn Tiêu Hoàng Long và Triệu Tư Mỗ có mối quan hệ đặc biệt với nhau.

Những năm vừa qua, sự quan tâm ân cần kia, phải chăng đều là giả tạo?

Anh chỉ có thể chợp mắt được một vài tiếng, sau đó liền tỉnh dậy bước xuống lầu vệ sinh cá nhân.

Đúng tám giờ sáng, Tiêu Bách Thần tự động lái chiếc xe khác đến dinh thự nhà Hamansito.

Thấy anh, ông ta nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình mời anh vào phòng.

Bá Tổng Phong cũng ngồi ở bên cạnh Hamansito, ba người ngồi đối diện nhau, mỗi người chạy dài theo những suy nghĩ khác.

“Chuyện nhà họ Lưu ông đã giải quyết ổn thỏa hay chưa?”

Tiêu Bách Thần cất giọng hỏi.

Hamansito nháy nháy mắt, ra lệnh cho Bá Tổng Phong cầm tới một tập giấy tờ đã được bao bọc kỹ.

Ông ta đẩy về phía anh, cười cười đáp:

“Đây là toàn bộ những giấy tờ sở hữu mà Lưu Thúy Tuấn chuyển giao cho tôi. Lần này, công lớn từ anh. Nếu không có anh tính kế, chắc chắn lão già họ Lưu sẽ không ngoan ngoãn mà giao ra đây!”

Tiêu Bách Thần đẩy lại về phía ông ta, anh không có hứng thú xem xét.

“Ông mau đem chứng cớ ra đây. Tôi không có nhiều thời gian ngồi tâm sự với ông!”

Hamansito khẽ nhướn mày, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ nhớ cũ kỹ, đưa cho anh.

“Anh có thể tự mở ra xem. Trong này là một số hình ảnh quay được về cuộc trao đổi giữa Tiêu Hoàng Long và Triệu Tư Mỗ, còn có cả lời đối thoại của họ về cha mẹ anh. Hy vọng với những bằng chứng rõ ràng như thế này, anh có thể đưa ra quyết định sáng suốt!”

Mọi việc tại Ma Cao đã giải quyết xong, Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La dọn đồ, lên trực thăng riêng, tức tốc trở về.

Mặc dù Tiêu Hoàng Long muốn giữ anh lại một thời gian nữa nhưng ý Tiêu Bách Thần đã quyết, có trời mới cản được.

Gia Huy đã chờ sẵn Tiêu Bách Thần ở phòng khách.

Tập đoàn Long Thế thời gian này đang không ngừng tìm kiếm nguồn vàng lớn từ khắp nơi trên thế giới để khai thác. Song song với tìm kiếm quặng vàng, Tiêu Bách Thần còn yêu cầu chuẩn bị tiến hành kế hoạch sáng tạo và cho ra đời các sản phầm tiên tiến bậc nhất.

Vì vậy công việc vô cùng bận rộn.

“Anh, nhà họ Triệu chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Đằng, anh tính thế nào?”

Tiêu Bách Thần trầm ngâm một lúc, đoạn cười lạnh đáp:

“Đằng Thiết Giáp muốn dựa vào thế lực nhà họ Triệu để có thêm một nguồn vốn lớn, ngược lại nhà họ Triệu lại muốn dựa vào Đằng Thiết Quang để củng cố thêm vai vế và địa vị trong nước. Thế nhưng đâu có dễ dàng thế!”

Vừa nói, Tiêu Bách Thằn vừa nhấc điện thoại lên, gọi cho Bạch Khởi La.

Tiếng điện thoại tút dài một hồi, giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Khởi La mới vang lên một cách mệt mỏi:

“Tôi vừa chợp mắt được đúng năm phút!”

“Có việc cho cô rồi đây. Khởi La, đã đến lúc cần cô ra tay giải quyết nhà họ Đằng!”

......

Triệu Đình Khiêm đi đi lại lại trong phòng. Sức khỏe của hắn cũng đã hồi phục tương đối tốt.

“Lão già Triệu Tư Mỗ đã đi lâu chưa?”

Triệu Tư Mỗ có việc phải ra ngoài, vừa cùng quản gia khởi động xe đi thẳng.

Mã Phượng, thuộc hạ riêng của hắn, cũng có thể coi Mã Phượng là anh em kết nghĩa với Triệu Đình Khiêm khi chưa đổi họ.

“Bây giờ chắc lão ta cũng đến đường cao tốc rồi anh!”

Triệu Đình Khiêm gật đầu thỏa mãn:

“Được, tốt. Mã Phượng, đem hồ sơ ứng tuyển thư ký tới đây!”

Triệu Đình Khiêm vừa lật giở đống hồ sơ ứng tuyển, vừa cẩn thận đánh giá.

Đoạn hắn cầm một bản hồ sơ lên, sau đó nhếch miệng nói:

“Bạch Khởi La, cái tên rất hay. Chọn cô ta cho vị trí thư ký đi!”
Chương 84 : Cô dâu bỏ trốn

“Thưa anh, cô Bạch đã tới!”

Bạch Khởi La vặn tay nắm cửa, dịu dàng bước vào phòng làm việc của giám đốc tập đoàn Triệu Thị, Triệu Đình Khiêm.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi voan mỏng, kết hợp cùng chân váy công sở bó sát, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp hoàn mỹ trên cơ thể cô.

Triệu Đình Khiêm vô cùng hài lòng, đặt bút đang viết dở xuống, đứng dậy đi xung quanh người cô.

“Bạch Khởi La, hai mươi tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc tại đại học Harvard, thang điểm tuyệt đối 100/ 100, thông thạo bảy thứ tiếng!”

Tiêu Bách Thần đáng ghét, làm giả hồ sơ cũng đâu cần khoa trương múa tay đến thế cơ chứ?!

Bạch Khởi La trong đầu chửi thầm.

“Chào anh. Tôi là Bạch Khởi La!”

Cô vừa nói vừa đưa tay bắt lấy bàn tay của hắn, nở nụ cười rạng rỡ.

Triệu Đình Khiêm nhìn cô chằm chằm, không quên siết chặt bàn tay Bạch Khởi La, dùng ngón tay trỏ vuốt nhẹ lên ngón tay cô một chút.

Bạch Khởi La vội vàng rút tay lại, lễ phép nói tiếp:

“Tôi nhận được thông báo của tập đoàn, bảy giờ sáng nay tới đây để nhận kết quả ứng tuyển. Nếu có gì sai sót, mong anh rộng lòng bỏ qua!”

Triệu Đình Khiêm tương đối hài lòng với khả năng ăn nói rành mạch, rõ ràng, sẵn sàng vào thẳng vấn đề của cô, gật đầu mãn nguyện đáp:

“Rất tốt. Cô đã xuất sắc vượt qua một trăm người ứng tuyển để trở thành thư ký đầu tiên của Triệu Đình Khiêm tôi. Chúc mừng cô, giờ cô có thể chính thức đi làm!”

Khóe môi Bạch Khởi La khẽ động, liền sau đó vội bày ra vẻ mặt vô cùng biết ơn, cúi đầu rạng rỡ đáp:

“Cảm ơn anh! Rất mong được anh chỉ bảo!”

.......

Từ sau lần chữa bệnh khi trước, Đằng Thiết Quang đã lấy lại được sức khỏe như bình thường.

Kế hoạch xây dựng khu nghỉ dưỡng trên mảnh rừng lúc trước đã được triển khai từ lâu, hiện tại việc xây dựng đã hoàn thành hơn nửa tiến độ.

Đằng Thiết Quang sắp sửa đem lễ sang bên nhà họ Triệu. Tuy nhiên thái độ của hắn ta lại vô cùng kệch cỡm.

“Con phải tươi tỉnh lên chứ? Sắp thành chú rể rồi mà mặt mũi lúc nào củng hằm hằm!”

Đằng Thiết Giáp chỉnh lại quần áo, bực bội gắt gỏng.

Mặc dù đây là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, thế nhưng cả Đằng Thiết Quang và Triệu Nhạc đều không cam tâm tình nguyện. Tình cảm dành cho nhau không có, ngay cả mặt mũi vợ tương lai hắn cũng chưa hề trông thấy, lấy đâu ra chút cảm xúc gì.

Đằng Thiết Quang ngồi vắt chân trên thành ghế, hừ lạnh đáp:

“Cha bắt con lấy một con nhóc vắt mũi chưa sạch, còn đang đi học bục mặt trên giảng đường. Chưa biết chừng ngay cả chuyện vợ chồng cô ta cũng không biết cách phục vụ chồng mình đó chứ!”

“Câm miệng lại. Nó không biết làm thì mày dạy từ từ, miễn là ngoan ngoãn mà làm một thằng rể tốt. Tài sản nhà lão Triệu không sớm thì muộn cũng về tay mày thôi con ạ!”

Nghe cha nói vậy, Đằng Thiết Quang càng thêm không hiểu. Nhà hắn ta cũng đâu đến nỗi thiếu tiền như thế, vậy mà lại sẵn sàng dựa hơi họ Triệu nữa à?

Đằng Thiết Quang ung dung ngồi xuống bên cạnh con trai, ném mạnh chiếc gậy chống chân xuống dưới đất:

“Vậy cha mới nói, mày có lớn mà không có khôn. Hiện tại cha đã về hưu, danh tiếng cũng giảm sút không kém. Chúng ta cần phải có một thế lực nào đó để chống chân. Hiểu chưa?”

“Thằng nhãi Triệu Đình Khiêm cũng không hề đơn giản!”

Đằng Thiết Quang bổ sung thêm. Thế nhưng hắn vẫn tự tin cho rằng, bản thân mình dư sức có thể giải quyết tốt.

.......

Triệu Nhạc hiện tại bị nhốt trong phòng, muốn trốn ra bên ngoài cũng không ra được.

Triệu Tư Mỗ lập tức cho người hủy bỏ toàn bộ hồ sơ học tập của Triệu Nhạc, sau đó đập nát căn nhà gỗ của cô.

Riêng Triệu Hinh là người vui vẻ nhất. Cô ta cùng Tô Thạc Hiên vẫn duy trì mối quan hệ tình nhân này.

Tô Thạc Hiên dưới sự chỉ bảo, dạy dỗ của người tình càng ngày càng chiếm được lòng tin của Triệu Tư Mỗ, sự nghiệp lên như diều gặp gió.

“Hôm nay nhà họ Đằng sẽ đem lễ vật sang dạm hỏi. Em không ở nhà mà xem mặt em rể tương lai à?”

Tô Thạc Hiên đưa tay xoa nắn bầu ngực của cô ta, cười cợt hỏi nhỏ.

Triệu Hinh mới chỉ nghe qua tên của Đằng Thiết Quang, còn về gặp mặt thì cô ta chưa từng trông thấy.

“Ôi dào! Chắc lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đàn ông không ra đàn ông chứ gì?”

Cô ta bĩu môi, ngúng nguẩy đáp.

Tô Thạc Hiên cũng không phải dạng vừa, tiện mồm nói thêm:

“Hiện tại em đang gặp hai cả trở lớn đấy. Thứ nhất, Triệu Đình Khiêm bây giờ đang được cha em trọng dụng nhất. Nguy cơ hắn sẽ được hưởng phần trăm phân chia tài sản tương đối lớn. Thứ hai, Triệu Nhạc chuẩn bị kết hôn cùng Đằng Thiết Quang. Hai vợ chồng nó cũng sẽ thừa hưởng số lợi không hề nhỏ. Em tính sao?”

Ánh mắt của Triệu Hinh càng lúc càng thêm mờ đục.

Nếu cô ta không được thừa hưởng số tiền lớn, chắc chắn Triệu Hinh sẽ không cam lòng.

Triệu Hinh để trần bước xuống giường, vơ lấy đống quần áo ngổn ngang dưới đất, cười khẩy đáp:

“Đi thôi. Trở về xem em rể tương lai mặt mũi như thế nào!”

.......

Vì đều thuộc hai gia đình có thế lực lớn nên Triệu Tư Mỗ quyết định không tổ chức rầm rộ, tránh báo chí đưa tin phiền phức.

Đằng Thiết Giáp cùng con trai và một vài người họ hàng đem lễ vật tới, định mười ngày sau sẽ tiến hành hôn ước cho Triệu Nhạc.

Trông thấy Đằng Thiết Quang, Triệu Hinh có chút sững sờ. Cô ta không ngờ người em rể tương lai này lại có ngoại hình phong độ, vạn vỡ đến thế.

“Hừ, con nhóc Triệu Nhạc kể ra cũng may mắn. Hết Mãng Quang Phiệt lại tới Đằng Thiết Quang, đều là công tử giàu sang phú quý bậc nhất!”

Mã Hoa nghe con gái lẩm bẩm trách móc, bèn dùng cùi trỏ ấn nhẹ vào hông cô ta:

“Mau lên gọi Triệu Nhạc xuống đây!”

Triệu Hinh hậm hực bước lên trên lầu, gõ gõ cửa phòng Triệu Nhạc gọi lớn:

“Nhạc Nhạc, nhà chồng em tới rồi kia. Mau xuống tiếp khách đi!”

Triệu Tư Mỗ chỉ mới vừa mở khóa phòng cho Triệu Nhạc để người hầu tiện trang điểm và sửa soạn cho cô.

Tuy nhiên, Triệu Hinh gọi đến khàn cả cổ nhưng vẫn không thấy em gái trả lời, cơ hồ cảm thấy có chuyện không lành xảy ra, bèn đẩy mạnh cửa chạy vào bên trong.

Căn phòng hoàn toàn trống rỗng!

“Cha, mẹ, Triệu Nhạc bỏ trốn rồi!”

Triệu Tư Mỗ đang cười cười nói nói với Đằng Thiết Giáp, nghe tiếng Triệu Hinh la lớn bèn đứng phắt dậy, tức tốc chạy lên trên nhà.

“Chết tiệt! Người đâu, mau cho người lục soát toàn bộ khu vực biệt thự và vùng ngoại ô gần đây, bắt bằng được nhị tiểu thư về cho tao!”
Chương 85 : Người quen đội mồ sống dậy

“Nghe nói nhị tiểu thư Triệu Nhạc của tập đoàn Triệu Thị đã bỏ trốn, anh biết chưa?”

Bạch Khởi La vừa lướt xem điện thoại, vừa lạnh nhạt nói.

Tiêu Bách Thần đăm chiêu nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng ngổn ngang suy nghĩ.

“Đã biết! Mà quên chưa hỏi, cô đến Triệu Thị có gặp phiền phúc nào không?”

Tiêu Bách Thần để Bạch Khởi La trà trộn vào trong Triệu Thị, đây có thể coi là một kế hoãn binh lâu dài.

Tuy nhiên, cha con nhà họ Triệu mưu mô, tàn độc, phải tự lường trước sẽ có những rủi ro không hơn không kém. Bởi vậy an toàn của Bạch Khởi La được đặt lên hàng đầu. Nếu cảm thấy không ổn thì lập tức rút quân.

Trước câu hỏi của Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chỉ nhún vai, hờ hững đáp:

“Mọi chuyện vẫn ổn. Tuy nhiên tôi chỉ muốn móc sạch mắt của đám đàn ông trong công ty!”

Nghe cô nói, Tiêu Bách Thần bật cười.

Bạch Khởi La đẹp, đây là điều không thể phủ nhận. Đám đàn ông háo sắc trong tập đoàn Triệu Thị kia không mê mẩn mới là lạ. Ngay cả chính anh cũng thế thôi!

.......

Hồng hộc... hồng hộc...!

Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một lớn, Triệu Nhạc vì vội vàng bỏ chạy mà quên cả đi dép, cứ thế để chân trần. Đá sỏi, mảnh sành không ngừng cứa vào lòng bàn chân cô, tạo thành những vết cắt đau điếng.

“Chia ra hai cánh trái phải, mỗi cánh cử mười người, tản ra mà tìm tiểu thư!”

Lý Nhân, một thuộc hạ đắc lực của Triệu Tư Mỗ tay cầm bộ đàm, không ngừng gào thét ra lệnh. Đám người còn lại gật đầu như pháo, nhanh chóng tản ra xung quanh.

“Mẹ kiếp! Con nhóc vô dụng này chỉ khổ làm tội làm tình chúng ta!”

Sau khi đám thuộc hạ đi rồi, Lý Nhân bực tức mà mở miệng chửi đổng.

Trong mắt bọn chúng, Triệu Tư Mỗ mới là người cần phải nể phục, sùng bái, còn đám đàn bà con gái như Triệu Hinh, Triệu Nhạc hay Mã Hoa chỉ là những kẻ vô dụng, ăn chơi hưởng lạc thả phanh nhưng không làm được việc nào ra hồn.

“Anh Lý Nhân, em đã lục tìm khắp ngoài biệt thự mà không thấy dấu vết của tiểu thư!”

Từ phía sau lưng Lý Nhân, Chính Minh rảo bước đến, ánh mắt không ngừng đảo quanh một lượt.

Lý Nhân trề môi, dùng bộ đàm gõ gõ lên đầy Chính Minh, cười khẩy:

“Nếu tóm được cô ta, nhớ đem đến gặp anh trước. Anh phải dạy cho con nhãi đó một trận, vậy nó mới không dám gây phiền phức nữa!”

Chính Minh nghe anh ta nói mà không khỏi cả kinh, trợn mắt hỏi ngược lại:

“Đầu óc anh khỏi có vấn đề không? Cô ấy là nhị tiểu thư đấy. Ông bà chủ mà biết anh chỉ có đường chết!”

“Ôi dào!”

Lý Nhân phủ định ngay.

“Chú mày nên biết, Triệu Nhạc không phải là con ruột của ông chủ. Anh tình cờ nghe lén được cuộc tranh cãi của hai vợ chồng ông Triệu. Nhưng mà bí mật này, cấm chú không được hé răng ra bên ngoài nửa câu đấy!”

Vừa nói, Lý Nhân vừa làm động tác đưa tay lên cứa ngang cổ.

Triệu Nhạc nãy giờ núp trong một chiếc thùng rác lớn, đã nghe được toàn bộ sự việc. Cô đưa tay bịt chặt miệng, hàm răng cắn mạnh vào lưỡi, cố gắng để không phát ra âm thanh. Dòng nước mắt mặn chát rơi lã chã trên đôi gò má trắng ngần.

“Không phải con đẻ! Không phải con đẻ!”

Chả trách Triệu Tư Mỗ và Mã Hoa lại đối xử lạnh nhạt với cô như thế. Hơn nữa họ còn sẵn sàng đem cô ra làm vật buôn bán trao đổi cho các mối làm ăn lâu dài.

Gương mặt Triệu Nhạc lạnh đi.

.......

Khách sạn Oliverbe nổi tiếng dân giã, vừa hợp túi tiền nhất thành phố Tiết Châu...

Tiêu Bách Thần ngồi dưới sảnh ăn, ung dung cắn một miếng phomai nhỏ. Cảm giác phomai béo ngậy, tan chảy ngay khi chạm vào đầu lưỡi khiến anh vô cùng thích thú.

Bạch Khởi La thì không mấy hứng thú, chỉ nhẩn nha ăn từng miếng salad. Đối với cô, những thức ăn béo ngậy đều làm cô dễ buồn nôn hơn rất nhiều.

“Cô cũng thật kỳ lạ. Trong thành phố này thiếu gì khách sạn sang trọng bậc nhất, thế mà không chọn lại chọn khách sạn bình dân này!”

Tiêu Bách Thần chán ghét hỏi.

Mà Bạch Khởi La càng không có hứng trả lời anh, chỉ hừ lạnh rồi quay mặt đi.

Thái độ khó gần của cô khiến Tiêu Bách Thần không khỏi cảm thán.

Người phụ nữ này quả thực rất có cá tính!

Chợt bên ngoài sảnh chính có tiếng xôn cao ầm ĩ khiến hai người họ đều chú ý, quay đầu lại xem xét sự tình.

Một nhân viên khách sạn đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt bực bội nhìn chằm chằm về phía một cô gái nhỏ nhắn, bàn chân không đi dép, cáu bẩn bụi bặm hòa lẫn vài vệt máu đỏ.

“Mời cô đi ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ tới!”

Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân viên vang lên không ngừng. Từ ngữ khí của cô ta có thể nghe ra được sự giận dữ, khó chịu vô cùng.

Cô gái nhỏ kia vẫn quay lưng về phía Tiêu Bách Thần, chỉ nhẹ nhàng giải thích:

“Xin lỗi các anh. Tôi vì đi vội mà quên đem theo ví. Thực sự xin lỗi!”

Nữ nhân viên kia vẫn không chịu buông tha cho cô, được đà cô ta càng trừng mắt quát lớn, vừa quát vừa đưa tay đẩy mạnh người cô gái ra phía sau:

“Mau cút khỏi đây. Vì cô mà tôi đã làm hỏng một phiếu thuê phòng rồi đấy. Tiền lương tháng này của tôi còn bị trừ nữa. Ngứa mắt quá đi. Đã không có tiền còn dám thuê khách sạn. Đi mau!”

“Có chuyện gì từ từ bình tĩnh mà giải quyết, Tiểu Ái!”

Một nữ nhân viên khác vội vàng chạy ra, đỡ cô gái bị đẩy khi nãy đứng dậy, không quên nhẹ nhàng nói nhỏ.

Tiêu Bách Thần chợt cảm thấy giọng nói này rất quen. Dường như anh đã nghe thấy ở đâu đó, hơn nữa còn rất nhiều lần là đằng khác.

Trong đầu anh chợt nảy ra một cái tên, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

“Anh đi đâu vậy?”

Nhìn thấy Tiêu Bách Thần đứng dậy, ngẩn ngơ bước về phía cô gái kia, Bạch Khởi La thắc mắc lên tiếng hỏi.

Tiêu Bách Thần không đáp.

Nếu anh đoán không nhầm, cô gái này chính là... Triệu Nhạc?!

Triệu Nhạc được đỡ dậy, đưa hai tay phủi phủi chiếc váy ngủ dính bẩn. Khi nãy cô trốn vào thùng rác, ở chung với đám rác thải hơn một tiếng đồng hồ, do vậy cả người cáu bẩn, còn bốc lên cả mùi hôi hám vô cùng khó chịu.

Vừa lúc cô ngẩng mặt lên liền đụng phải vòm ngực rắn chắc của Tiêu Bách Thần. Bốn mắt nhìn nhau, thâm tâm mỗi người không khỏi chạy theo những dòng suy nghĩ dài đằng đẵng.

Ánh mắt của Triệu Nhạc trở nên vô hồn.

Cô ấp úng, định nói một điều gì đó nhưng cổ họng dường như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nói ra câu.

Người đàn ông này cùng anh rể Tư Kiệt của cô giống nhau như đúc. Chỉ khác Tư Kiệt có một vết bớt lớn trên mặt, còn anh ta thì lại không có. Gương mặt anh tuấn, điềm đạm, đôi khi còn tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo kinh diễm.

“Xin chào. Tôi là Tiêu Bách Thần!”

Tiêu Bách Thần đưa tay ra phía trước mặt Triệu Nhạc.

Ngay khi bàn tay cô chạm vào tay anh, một cảm giác ấm áp lạ thường chợt chạy dọc cơ thể Triệu Nhạc, khiến cô không khỏi rùng mình.

Tiêu Bách Thần thu tay về, đoạn quay sang phía hai nhân viên phục vụ, ung dung mở lời:

“Tình cờ tôi có trông thấy sự việc vừa rồi. Tôi sẽ thay cô gái này chịu chi trả toàn bộ tổn thất phí đền bù cho phiếu hỏng, đồng thời hỗ trợ lương tháng này cho cô. Chuẩn bị cho tôi một căn phòng tốt nhất để cô gái này ở!”

Anh rút từ trong túi ra một chiếc thẻ đen hoàng kim, phía trên khắc dòng chữ bằng vàng: “Tiêu Bách Thần”.

Tiếu Ái đưa tay nhận lấy thẻ, ánh mắt tức giận đã dịu đi phần nào.

“Được! Anh chờ tôi một chút!”

Triệu Nhạc vẫn không khỏi cả kinh. Mãi vài phút sau mới định thần được chút, vội vàng lắc đầu từ chối:

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu. Hơn nữa chúng ta chỉ là người lạ, tôi cũng không muốn phải nhờ cậy ai!”

Tính cách của cô vẫn ương bướng như khi trước.

Tiêu Bách Thần nhoẻn miệng cười thầm.

“Không phải tôi giúp cô mà là vợ tôi giúp cô!”

Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Bạch Khởi La.

“Cô ấy nói nhìn thấy cô cũng giống như trông thấy bản thân của mình năm xưa. Nếu cô ngại thì đây là danh thiếp của tôi, cô có thể tìm tới gặp tôi bất cứ lúc nào!”

Nói xong, không để Triệu Nhạc kịp nói thêm gì nữa, Tiêu Bách Thần nhận lại thẻ đen, sau đó nháy mắt ra hiệu với Bạch Khởi La đi về.

Nếu anh còn ở đây thêm lúc nữa, chắc chắn thân phận Tư Kiệt sẽ bị Triệu Nhạc phát hiện ra. Đến lúc đó anh sẽ rất khó xử. Thà cứ để cô nghĩ anh đã chết, còn hơn lôi cô vào những âm mưu, toan tính rắc rối này.

Hai người vừa bước đi được ba bước, chợt có tiếng gọi giật lại vang lên:

“Anh rể, là anh đúng không?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom