• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (10 Viewers)

  • Chương 124-125

Chương 124: Ba không thể chịu đựng được

Bên trong căn phòng vô cùng sạch sẽ, Lục Tam Phong ngồi dưới đất, cầm kéo làm thuyền giấy, cô nhóc ngồi bên cạnh ghé vào nhìn chăm chú, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.







Lục Tam Phong phát hiện ra rằng, khi làm những đồ thủ công như thế này sẽ có cảm giác rất tự hào, nhất là trong ánh nhìn của cô, khiến cho anh đột nhiên cảm thấy bản thân thật là lợi hại.

“Hai người có thể ngồi lên sofa được không?”







Giang Hiểu Nghi thúc giục.

“Không sao, có lò sưởi mà, không lạnh.”







Lục Tam Phong nói, kéo một cái đệm ở bên cạnh đến kê dưới mông.

“Không phải Trương Phượng Tiên đến để tham gia đàm phán thương mại sao? Mọi việc đã xong xuôi rồi, sao vẫn còn ở lại?”







Giang Hiểu Nghi nói, tỏ vẻ không để ý, nhưng ánh mắt lại liếc về phía này.

“Không biết là cô ta đang nghĩ cái gì nữa. Cơ mà ở lại cũng tốt, hiện tại đang trong giai đoạn phát triển, rất cần người tài.”







Lục Tam Phong cẩn thận cắt tờ giấy trong tay mình ra, sau đó dùng keo dán lại.

“Cô ta vẫn còn là sinh viên ư?”







“Là du học sinh, đến từ đại học Harvard, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi!”

“Không phải là người địa phương, một cô gái lại sống ở nơi đất khách thế này, còn chưa kết hôn nữa?”







Lục Tam Phong vừa nghe đã biết, rõ ràng là cô đang suy nghĩ quá nhiều, anh đặt những thứ trong tay xuống, nhìn cô rồi nói: “Chưa kết hôn. Cô ta nói với anh rằng cô ta thích anh, thấy anh rất đẹp trai, còn mặt dày mày dạn mà nói muốn làm tình nhân của anh nữa kìa.”

Lục Tam Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, không nhịn được cười, còn nói đùa: “Anh nói với cô ta là, anh phải “Anh đã đồng ý chưa?”







Giang Hiểu Nghi lo lắng hỏi. về bàn bạc với vợ của anhtrước đã!”

Giang Hiểu Nghi cúi đầu, có chút mệt mỏi nói: “Anh không cần phải bàn bạc với em, cứ coi như em không biết đi, em không có nhiều văn hóa, mà hiện tại anh cũng là người có tiền rồi…”







Lục Tam Phong vốn là muốn trêu cô, nhưng không ngờ cô lại coi là thật, vội vàng ngắt lời: “Nói linh tinh gì vậy? Anh đang trêu em thôi. Anh cũng đâu phải là mấy cái địa chủ gì đó, còn đi lấy vợ nhỏ? Em cứ suốt ngày nói cái gì đâu không biết.”

“Dạo gần đây, em cũng qua lại với vợ của không ít kẻ có tiền. Họ nói là, chồng của họ đều có tình nhân, hơn nữa còn không phải chỉ có một người. Chuyện này là bình thường…







“Được rồi, người khác là người khác, có một số chuyện đừng nên nghe bọn họ nói nhảm, để anh làm xong cái này đã, em đi ngủ sớm đi, không là anh bắt em xử lý đó.”

Lục Tam Phong hơi nhíu mày.







Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu, lộ vẻ bối rối, kinh ngạc nói: “Anh muốn đánh em?”

“Anh..”







Lục Tam Phong thật sự muốn bỏ tay rồi, nói: “Là xử lý đống đồ này cơ, em đang nghĩ cái gì vậy, trở về phòng ngủ đi.”

Lục Tam Phong nhìn cô, thời gian dài như vậy, anh cảm thấy mình đã cho Giang Hiểu Nghi một ngôi nhà ấm áp, lại giàu có, thoải mái dễ chịu, còn tưởng rằng những vết thương trong quá khứ đã có thể lành lại rồi.







Nhưng vừa rồi, trong thoáng chốc, sự hoảng sợ hiện lên trong ánh mắt cô vẫn rõ ràng như vậy, có lẽ vết thương ấy sẽ cần cả một đời còn lại để chữa lành, Lục Tam Phong tặc lưỡi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Đã hơn chín giờ tối, Như Lan ngủ quên trên đùi Lục Tam Phong từ lúc nào, thuyền cũng đã chuẩn bị xong anh đặt nó qua một bên, bế cô nhóc đặt lên ghế sofa rồi đắp chăn cho con bé.







Sau khi rửa qua mặt mũi, anh mở cửa phòng ngủ ra, thấy Giang Hiểu Nghi vẫn còn chưa ngủ, bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi đến bên giường, đột ngột lao lên.

Giang Hiểu Nghi sợ muốn nhảy dựng lên, giơ tay toan đánh, nhưng vừa định khiển trách mấy câu thì đôi môi đã bị chặn lại, bịt kín.







Anh điên cuồng như dã thú, Giang Hiểu Nghi thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, trong lòng cô hôm nay quả thật cũng có một chút ấm ức, nhưng giây phút này, cô cũng chẳng còn thời gian nào để nghĩ đến chúng nữa.

Cô dường như cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trên cơ thể mình, và cảm giác ấy khiến cho tâm hồn cô cũng phải run lên.







Bản hòa tấu của cuộc sống được cất lên bên trong căn phòng, mang theo tràn ngập sắc xuân, lại có chút ngọt ngào êm dịu, âm thanh cao thấp trầm bổng, khiến cho người ta không khỏi mê đắm.

Mãi cho đến khi nốt nhạc cao nhất vang lên, mang đến sự chấn động tận sâu trong linh hồn, mọi thứ mới hạ màn, nhưng một lúc lâu sau, lửa chiến lại một lần nữa bùng cháy.







Sáng hôm sau, Lục Tam Phong cảm thấy như đang bị giẫm lên mặt, trở mình tiếp tục ngủ, nhưng hai cái chân lại không buông tha mà tiếp tục dẫm.

“Đầu anh bị giẫm hỏng rồi!”







Lục Tam Phong vừa mở mắt ra đã thấy Như Lan đang vịn hai tay ở đầu giường, liên tục giẫm lên người anh.

“Ba thối, dậy đi, sắp muộn rồi.”







Cô nhóc dứt khoát đặt mồng xuống ngồi ở trên ngực Lục Tam Phong, đôi mắt to tròn chớp chớp, bĩu môi nói: “Đi nhà trẻ .”

“Như Lan, con đã năm tuổi rồi, bây giờ chắc đã gần hai mươi ký rồi đấy, không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa đâu, đừng đánh thức ba bằng cách giẫm lên đầu ba như vậy nữa, có được không?”







Lục Tam Phong nhắm mắt lại và nói: “Để mẹ đưa con đi nhé.”

Giang Hiểu Nghi nằm ở một bên nói: “Tiếp tục giảm đi.”







Lục Tam Phong nhận ra Giang Hiểu Nghi còn chưa dậy, trợn mắt ngoác mồm hỏi: “Sao em còn chưa dậy?”

“Ý anh là sao?”







Giang Hiểu Nghi hỏi ngược lại.

“Cái này… không thể nào? Bị sưng hả?”







“Sưng cái đầu nhà anh ấy.”


Giang Hiểu Nghi duỗi chân đá anh một cái, thở phì phò nói: “Thân thể suy nhược thôi.”







“Chân em nhũn cả ra rồi.”

“Anh không nên làm đến lần thứ hai chứ, giờ em không muốn dậy, anh đưa Như Lan đi nhà trẻ đi, tiện đường đến nhà máy làm việc.”







Giang Hiểu Nghi ghé lại gần vai Lục Tam Phong nói.

“Mau lên, sắp muộn rồi!”







Như Lan hét lên.

Lục Tam Phong vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm một mình: “Trời ạ, làm đàn ông thật là khổ. Người phụ nữ mở miệng nói hai câu thì núi đao biển lửa gì cũng phải qua “Anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Không tình nguyện hả?”







“Đương nhiên là anh trăm sự nguyện ý, em thật đẹp, chết bên dưới đoá hoa mẫu đơn như em cũng là vinh hạnh của anh”

Lục Tam Phong đứng dậy rửa mặt rồi mặc quần áo cho Như Lan, lúc hai cha con đi ra ngoài cũng đã là gần tám giờ, trên đường mua hai phần bữa sáng rồi lái xe đến cổng trường mẫu giáo, may mắn thay là không quá muộn. Ngay lối vào trường mẫu giáo có rất nhiều ô tô, trong đó có cả những loại xe sang như Mercedes-Benz, Audi,







BMW, đúng là trường mẫu giáo dành cho quý tộc địa phương, Lục Tam Phong lái chiếc Santana này ngược lại còn có vẻ hơi nghèo nàn.

Đưa Như Lan đến cổng trường mẫu giáo xong, có một nhóm giáo viên đã đợi sẵn ở đó, họ đều là những cô gái trẻ đang trong độ tuổi đôi mươi, một số còn rất xinh đẹp.







Có một người phụ nữ đứng ở cổng, vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn và dắt theo một cậu bé, bà ta đang nói điều gì đó với cô giáo, còn cô giáo thì liên tục cúi đầu xin lỗi.

Khi vừa bước tới cửa, Như Lan đã rất thân thiết chào cô giáo và giới thiệu: “Thưa cô, đây là ba của con.”







“Chào cô giáo!”

Lục Tam Phong cất lời chào







Nữ giáo viên nhìn Lục Tam Phong, quay đầu lại nói: “Mẹ của Bảo Lộc, ba của Như Lan đến rồi đây, hiệu trưởng!”

Người phụ nữ liên tục xin lỗi ban nãy nhìn Lục Tam Phong và nói: “Ba của Như Lan đã đến. Chúng tôi quả thật có lỗi vì việc giám sát kém, nhưng anh ấy là người có trách nhiệm nhiều hơn cả.”







Lục Tam Phong thoảng cau mày, thấp giọng hỏi: “Con lại gây chuyện gì rồi?”

“Con không có. Hôm qua cùng với những người khác đang chơi. Bảo Lộc bị ngã. Cậu ta nhất định nói là do con đẩy.”







Như Lan vừa nói vừa khoa tay múa chân, cả người không khỏi thể hiện sự bất bình.

Người phụ nữ kia giận dữ bước đến hỏi: “Con anh sao thế này? Mới có bao nhiêu tuổi mà đã bắt đầu giở thói đánh người rồi? Anh xem con tôi bị đánh thành thế nào này?”







Lục Tam Phong nhìn đứa nhỏ hơi trầy da tróc vảy một chút, cùng lắm hai ba ngày là ổn thôi.

“Tôi đã hỏi con bé về việc này. Là do thằng bé tự ngã. Không liên quan gì đến Như Lan nhà tôi.”







Người phụ nữ nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, cô ta mắng: “Anh nói không sao thì là không sao à? Anh định cãi cái gì, muốn cãi nữa à?”

“Tôi không hề muốn cãi nhau, nhưng mọi chuyện chính là như vậy. Con tôi sẽ không nói dối!”







“Anh còn muốn nói lý với tôi à?”

Người phụ nữ tỏ ra dữ tợn, dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong: “Anh nghĩ mình là ai, mà dám đánh con tôi thành ra như vậy? Anh có biết chồng tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần một cuộc gọi thôi, là có thể lột da anh ra rồi đấy! ”







Hiệu trưởng đi tới, kéo Lục Tam Phong sang một bên, cố gắng thuyết phục: “Thà chuyện nhỏ còn hơn chuyện to. Anh xin lỗi cô ấy một câu đi, chồng của cô ấy không dễ động vào đầu!”

Lục Tam Phong kinh ngạc, nói: “Không phải là lỗi của con tôi, tại sao phải xin lỗi? Chồng của cô ta không dễ động, để tôi thì dễ à? Chỗ cô là mẫu giáo hay là dân xã hội vậy hả?”







“Đừng nóng giận làm gì. Người ta bây giờ tin rằng con anh đã làm điều đó. Lời nói có chút khó nghe. Bởi vì người ta đang tức giận. Con anh đã làm điều đó thật hay không? Có quan trọng ư? Anh mới lái được chiếc Santana đã cảm thấy bản thân là phú ông rồi? “. Hiệu trưởng chế nhạo: “Anh lái cái xe này về làng, anh là đại gia, nhưng đến chỗ chúng tôi, anh lại là ăn mày”

Lục Tam Phong biết trên đời sẽ có người luôn coi thường người khác, nhưng không ngờ lại gặp được loại siêu phẩm này, anh nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô là người có tiền, cô mới là cao thủ, đúng không?”







“Đúng vậy, tôi cũng không phải là buộc anh xin lỗi. Nếu người ta khó chịu, rồi nhắm vào anh thì đừng có trách tôi không có nhắc nhở anh trước.”

Lục Tam Phong gật đầu, nói với mẹ của Bảo Lộc: “Chồng của cô rất trâu bò đúng không? Dù sao, bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng, cô nhất quyết cho rằng con tôi đã làm điều đó, phải không?”







“Tôi cũng đâu có vu oan cho anh, chính là con anh làm. Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Giọng nói của người phụ nữ này rất sắc bén, cảm giác là một ả đàn bà chanh chua, tâm trạng cũng rất bất ổn.







“Được rồi, buổi học hôm nay con tôi tạm thời không tham gia. Chiều tối tan học, tôi sẽ lại tới. Không phải cô đã nói rằng mình là người xa hoa và giàu có hơn bất cứ ai sao?”

Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng, nói: “Vậy thì hãy so xem, tôi bây giờ không tiện, không thể mua chỗ này cho con gái tôi được.”







“Anh giả bộ nhà giàu làm gì? Vợ anh lái chiếc xe hỏng này đi đón con hàng ngày. Nếu anh không biết, thì tôi nói cho anh biết, học phí không hoàn lại.”

Hiệu trưởng không thèm quan tâm, nói.







“Không xin lỗi phải không? Sau khi tan học tôi sẽ đợi anh, nếu làm rùa rụt cổ không chịu tới, tôi sẽ tìm đến tận nhà của anh, anh đừng tưởng tôi không biết anh ở nơi nào. Chỉ cần một cú điện thoại của tôi thôi thì dù anh có nằm dưới ba tấc đất tôi cũng lôi anh lên được. Người phụ nữ chỉ vào mặt Lục Tam Phong quát lớn: “Đừng kiêu ngạo trước mặt tôi, anh không xứng đâu!”

Lục Tam Phong tức giận đến sôi máu, giờ để Như Lan ở lại trường cũng không an toàn vì vậy anh bế cô bé lên xe.







“Ba, hôm nay không đi học sao?”

“Hôm nay nghỉ. Đợi đến chiều nay, ba buộc phải giả vờ rồi. Đến giờ này mà ba vẫn không dành được một chỗ cho con. Mẹ con có thể chịu đựng được loại chuyện này, nhưng ba, tuyệt đối không được, không chịu đựng nổi, biết không!”







Lục Tam Phong mở cửa xe rồi nhìn cô bé hỏi: “Thấy ba có tốt không?”

“Tốt!”







“Nào, thơm một cái.”

Khuôn mặt của Như Lan tràn đầy nét cười, thơm chụt một cái
Chương 125: Mở hội nghị

Mới hửng trời, các khâu trong nhà máy đã bắt đầu mở hợp sớm, nhất là sau khi Lục Tam Phong trở về, thần kinh của bọn họ ai nấy cũng đều căng như dây đàn. Thực phẩm Phong Giai này mặc dù mới thành lập không lâu, nhưng mà điều lệ với quy định bên trong thì hành con người ta dữ lắm!







Cái sự “hành” này đối với một số người mà nói là đến mức chỉ trích nặng nề, là hiệu suất chỉ tiêu mỗi tháng ép người ta đến thở không ra hơi, hơn nữa còn áp dụng hệ thống quản lý tính điểm, thực hiện biện pháp đào thải những người có năng lực kém. Trong hội nghị, Lục Tam Phong bảo này là tăng giảm entropy gì gì đó, chả ai hiểu mô tê gì.

Dưới áp lực cao là thay mặt cho năng suất cao, mà muốn năng suất cao thì mức “ưu đãi” cũng phải cao, cho nên ngay cả tiền lương của nhân viên hạng bét mà cũng cao hơn một phần ba so với nhân viên nhà máy khác, đãi ngộ cũng tốt hơn, còn như quản lý này kia nếu mà làm tốt thì có thể lấy được cổ phần, thậm chí trở thành bên hợp tác.







Song, Lục Tam Phong là đang kết hợp quy chế quản lý ở các thế hệ sau thành một thể. Anh quả thực làm loãng rất nhiều cổ phần, nhưng với tư cách cổ đông lớn nhất, anh sẽ vĩnh viễn có thể vững vàng mà điều khiển Thực phẩm

Phong Giai, đồng thời cũng sẽ khiến cho nhân viên dùng trạng thái cao nhất đối mặt với công việc. Cái nguyên tắc “Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ” này, anh còn hiểu hơn người khác nữa.







Trương Phượng Tiên đã đến. Cô ta đối với những nhân viên quản lý trong nhà máy này có chút tò mò, cứ luôn cảm thấy mấy người này như được buff máu tiếp sinh lực chung vậy.

Cô ta vào phòng làm việc của Lục Tam Phong, lại lật xem xấp tài liệu trên bàn.







“Cô làm cái gì vậy? Không được táy máy đồ đạc đâu. Mau ra ngoài đi!”

Một bà thím vẻ mặt khẩn trương, nói.







“Hả?”

Trương Phượng Tiên quan sát đối phương, thấy đó là một nhân viên quét dọn vệ sinh, bèn lên tiếng: “Tôi tiện tay nhìn chút thôi”







“Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô là người của khâu nào?”

Bà thím nghi ngờ quan sát cô ta.







“Tôi là thư ký của tổng giám đốc Lục. Thím đi lo việc của thím là được rồi, không cần để ý tôi đâu!”

Bà thím nghe vậy thì quay đầu đi, Trương Phượng Tiên thầm thở phào một cái. Cô ta cảm thấy người chỗ này ai nấy đều cực kỳ tuân thủ quy tắc, khiến cho cô ta có một cảm giác áp lực không nói nên lời. Ở đây, người nào làm việc người ấy, mà cô ta lại giống như một kẻ lang thang không có mục đích gì.







Là người đã học qua không ít quản lý xí nghiệp kiệt xuất, nên đối với một cái nhà máy thành lập còn chưa tới một năm mà đã có năng lực thực hiện đáng ngạc nhiên như vậy, cô ta có chút không dám tin tưởng.

Lật xem một phần tài liệu hội nghị bên trong nhà máy. Về cơ bản, việc vận hành nhà máy bây giờ Lục Tam Phong đã mặc kệ rồi, đều giao hết cho Cao Chí Dũng. Trương Phượng Tiên có chút nghĩ không ra, vì sao một nhân vật như Cao Chỉ Dũng lại hạ mình dưới quyền Lục Tam Phong được? “Cô làm cái gì đó? Ở khẩu nào? Đồng phục và thẻ làm việc đầu?”







Mấy bảo vệ đi vào, đồng loạt hỏi. Trương Phượng Tiên quay đầu, có hơi lúng túng, lại nhìn bà thím quét dọn ở cửa, rõ là bà ta đã đi kêu bảo vệ tới.

“Tôi là bạn của tổng giám đốc Lục”.







“Hồi nãy cô nói cô là thư ký mà” Bà thím vô tình lật tẩy cô ta.

“Tôi… thật ra là… hôm qua tôi đã tới rồi… đi qua phòng làm việc khác hỏi đi, hôm qua…







“Thôi đi đi đi! Tới chỗ phòng nhân sự trước, kiểm tra chút là biết. Không phải người của nhà máy chúng tôi thì không được vào, biết chưa?”

Bảo vệ vừa nói vừa chuẩn bị kéo cô ta ra ngoài.







“Có chuyện gì?”

Lục Tam Phong vừa đi tới thì bắt gặp bà thím quét dọn đứng ở cửa.







“Tổng giám đốc Lục, phòng làm việc của anh hình như có ăn trộm vào “Cái gì?”

Lục Tam Phong la to, xong liền ẵm Như Lan vọt vào. Trong phòng làm việc có toàn bộ tài liệu liên quan tới mười sáu nhà xưởng, còn có cách điều chế sản phẩm, quy hoạch xí nghiệp, kế hoạch marketing thị trường, rồi còn một đống tài liệu nữa chứ! Rồi khi thấy người đến là Trương Phượng Tiên, cô ta cả người đổ mồ hôi lạnh ướt lưng, anh bèn nói: “Không sao, tôi biết người này, các anh các chị ra ngoài đi!”







“Tôi cũng nói tôi là bạn anh ấy mà.”

Trương Phượng Tiên bỏ tay.







“Mỗi ngày tui quét dọn chỗ này mà chưa có gặp bao giờ, thật ngại quá!”

“Không có gì đâu thím Triệu, thím còn mắc việc của thím, có chút tính cảnh giác cũng rất tốt. Dù sao tài liệu trong phòng làm việc của tôi rất quan trọng, có mấy người thậm thà thậm thụt cũng bình thường”. Lục Tam Phong lễ độ nói mấy câu, thím Triệu lại đi qua phòng làm việc khác quét dọn.







“Cái gì mà thậm thà thậm thụt đẩy phỏng?!”

Trương Phượng Tiên nói rồi lại nhìn Như Lan: “Mẹ cô bé đâu? Để anh giữ con à?”







“Thôi đừng nhắc! Phiền chết đi được!”

Lục Tam Phong thả Như Lan xuống đất để cô bé tự chơi, sau đó ngồi xuống ghế, lại nói: “Giờ cô xác định muốn ở lại à?”







Trương Phượng Tiên có chút lo lắng không đáng kể: “Anh trả tiền xong thì tôi đi liền!”

“Giờ như vầy, chốc nữa cô đến phòng nhân sự làm thủ tục lãnh một chức vụ cá nhân đi, lương tháng hơn một triệu, vậy sẽ tính là người của nhà máy rồi!”







Lục Tam Phong nói rồi rút ra một tờ giấy viết thư từ trong tay áo, xoèn xoẹt viết dăm câu giới thiệu, xong đưa cho cô ta “Cầm lấy này!”

“Tháng hơn triệu? Với sinh viên chính quy Đại học Harvard, nghiên cứu sinh Đại học Yale như tôi á hả? Anh coi lại anh còn nợ tôi cả đống tiền như vậy chưa trả kìa, có biết xấu hổ không hả?”







Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta, rất thẳng thừng nói: “Cô làm như tôi không biết cô muốn gì! Giờ nếu cô muốn ở lại bên cạnh tôi thì thu cái thói kiêu ngạo đấy của cô lại, còn như không muốn thì để lại tài khoản ngân hàng trên bàn rồi tự mình đi đi!”

“Tôi… tốt xấu gì tôi cũng là người đẹp. Anh không thể dịu dàng tí, dỗ dành tôi một tỉ sao?”







“Dỗ dành cô?”

Lục Tam Phong cười nhạt một tiếng, dựa vào ghế: “Cô dòm cho kĩ cái vành mắt thâm quầng như con gấu trúc của tôi, rồi lại dòm cái mặt sắp hư thận của tôi xem!”







“Ờ… mắc ói!”

Vẻ mặt Trương Phượng Tiên ghét bỏ mà quay đầu đi ra cửa.







Lục Tam Phong thì sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Tiếp theo sẽ là hội nghị của phòng Thiết kế và phòng Nghiên cứu, hôm nay hội nghị phải mở cũng không ít. Vắng mặt ở nhà máy lâu như vậy, anh cần hiểu đại khái tình hình, nhất là thị trường và sản phẩm năm sau.

Mười mấy phút sau, Trương Phượng Tiên lần nữa trở vào, trước ngực đeo một cái thẻ làm việc. Cô ta ngồi xuống ghế, hỏi: “Có thể hỏi anh chuyện này được không?”







“Nói!”

“Sao anh lừa được Cao Chí Dũng tới vậy?”







“Lừa á hả?”

Lục Tam Phong nhìn cô ta, đáp: “Thế chẳng nhẽ không thể là tại vì anh ta sùng bái năng lực xuất chúng của tôi nên mới cam tâm tình nguyện ở dưới trướng tôi hay gì?!”







“Stop!”

Trương Phượng Tiên bĩu môi, nói: “Chắc dựa vô mình anh? Mà giờ tôi nhận chức rồi, nay làm công chuyện gì đây?!”







“Cô thì cũng chẳng làm được gì! Bữa nay chơi với con gái tôi một ngày đi!”

Lục Tam Phong vừa nói vừa bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn.







Trương Phượng Tiên thấy trong tay Như Lan cầm một con búp bê Barbie, vốn tưởng cô bé sẽ chải đầu cho nó, ai dè đâu Như Lan lại hơi dùng sức vặn đầu con búp bê xuống, rồi lại bẻ tay bẻ chân nó ra. Cô bé lại móc ra một con búp bê Barbie, bắt đầu lắp ráp loạn xạ.

Trương Phượng Tiên thấy vậy cảm thán một câu: “Thiệt là cha nào thì con nấy!”







Cao Chí Dũng đi vào, trên tay xách theo một xấp tài liệu: “Tổng giám đốc Lục, đã sắp đủ người rồi! Ý, Như Lan không có đi học hả?”

“Thôi đừng nhắc, đi học thì tức chết có ngày!”







Lục Tam Phong cầm xấp tài liệu lên.

“Sao vậy? Vừa khóc vừa quậy quạng hả?”







“Không, ngược lại cô bé rất ngoan, chính là cô hiệu trưởng nhà trẻ làm tôi bực.”

Lục Tam Phong thở dài, ra khỏi phòng làm việc.







Cao Chí Dũng thì chấm hỏi đầy đầu. Thường thì đi nhà trẻ thì con nít nó khóc nó la, chứ sao mà cô hiệu trưởng um sùm được? “Cô xin việc rồi à?”

“Ờ, nhờ phúc của anh, giờ một cắc cũng không kiếm được, còn phải chăm sóc đứa nhỏ này! Tôi là du học sinh mà chẳng khác nào bảo mẫu!”







Trương Phượng Tiên ngồi xổm xuống nói với Như Lan: “Cháu cầm theo búp bê Barbie, chúng ta qua chỗ khác chơi nhé, đi theo ba cháu.

“ẵm ẵm!”







Như Lan giơ hai tay ra.

Trương Phượng Tiên thấy dáng vẻ mũm mĩm của cô bé, trong lòng rất vui liền bế lên, đi ra ngoài. Cô ta lên tiếng hỏi Cao Chí Dũng: “Công nhân viên chỗ này sao thấy ai cũng năng nổ quá vậy, một bà thím quét dọn cũng lo tới vấn đề an toàn ở chỗ này?”







“Bọn họ rất trung thành!”

“Tại vì lương cao hả?”







“Cũng không hoàn toàn là tiền bạc. Môi trường làm việc rất tốt, nói như lời tổng giám đốc Lục thì cái này kêu là “Xí nghiệp văn hóa”. Anh ta có từng nói với tôi là một chế độ tốt có thể sàng lọc và chọn ra nhân tài chất lượng cao để giữ lại. Mà ba chữ chất lượng cao này ấy, không gói gọn trong năng lực làm việc, mà còn có tính cách của mỗi người.”

Cao Chí Dũng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nói thật, nhà máy phát triển quá nhanh, nhanh tới nỗi làm tôi không theo kịp. Ai nấy đều mệt vô cùng, hơn nữa mỗi một người đều căng thẳng, bởi vì tháng nào cũng có người đi, phòng nhân sự cứ nhận người mãi.







“Nếu mệt vậy sao còn phải bảo vệ chứ? Mọi người đều đi làm kiếm lương, hơn nữa không làm được chỉ tiêu liền bị sa thai!”

Cao Chí Dũng suy tư một chút, mới đáp: “Là hy vọng. Anh ta là một người rất giỏi tạo giấc mơ. Cô biết không, anh ta làm loãng ba mươi phần trăm cổ phần. Mỗi ngày cô tới nhà máy làm việc, cô đều có thể cảm nhận được sự biến chuyển kinh khủng khiếp ở chỗ này. Nhà máy tốt thì cô tốt, nó cũng giống như cô nhìn thấy con của mình vậy!”







Trương Phượng Tiên bèn cẩn thận thể nghiệm loại cảm giác mà anh ta nói kia.

“Tổng giám đốc Lục là một người rất có sức hấp dẫn. Năng lực của anh ta rất mạnh, cứ như là một cái hang không đáy vậy, khiến cho người ta nếu mà chỉ liếc một cái sẽ không nhìn thấy điểm cuối đâu. Bên cạnh đó, con người này còn rất có dã tâm nữa”.







“Để anh khâm phục vậy luôn á hả? Đáng tiếc, để tôi nói anh nghe chuyện này” Trương Phượng Tiên nhìn thoáng qua Như Lan trong lòng mình, rồi nói bằng khẩu hình miệng: “Đứa trẻ này không giống anh ta một chút nào hết!”

Cao Chí Dũng nhìn bộ dạng như tìm ra châu lục mới của cô ta thì không kiềm nổi mà bật cười, nhưng lại sợ Như Lan nghe thấy. Nói cho cùng cô bé cũng lớn rồi, đã bắt đầu nhớ chuyện này chuyện nọ.







Nên anh ta cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại: “Thì vốn có phải máu mủ ruột rà gì đâu, nhận con nuôi mà!”

“Cái gì?”







Trương Phượng Tiên sợ tới nỗi nói thành tiếng.

“Không có gì, mà cô cũng bớt quan tâm mấy chuyện không có liên quan tới mình đi! Đi vào họp!”







Cao Chí Dũng nói rồi đi vào phòng họp.

Lục Tam Phong đã ngồi ở đó, anh nghiêng đầu nhìn Trương Phượng Tiên, mà Như Lan trong lòng cô ta nhìn thấy Lục Tam Phong liền hô lên: “Baba, ẵm ẵm, ẵm ắm!”







“Hoặc là cô ra ngoài, hoặc là để cô bé ra ngoài chơi, chứ đừng có chặn ở cửa, được chứ?”

Trương Phượng Tiên vội vã đi vào, ngồi lên cái ghế bên cạnh. Cô ta nhìn Như Lan tự chơi búp bê còn trong lòng thì đã sáng tạo ý nghĩ vì sao hai người không có con, các kiểu tình tiết phim máu chó đã tua xoèn xoẹt như điên ở trong đầu.







“Sản phẩm đâu?”

Lục Tam Phong nhìn mọi người, nói: “Bưng lên để tôi nếm thử!”







Hai cái thổ được bưng lên. Lục Tam Phong ăn một ít đồ hộp, hơi gật đầu, nói: “Vị này có thể, nhưng không nên chỉ có ngọt không, còn cần thêm tí vị chua nữa! Mấy cái hương vị này không tệ, nhưng nhất định phải suy xét sự khác biệt khẩu vị giữa người miền Bắc và người miền Nam, cung cấp hàng hóa phải chia ra, biết không?”

“Thiết kế bao bì sản phẩm đầu?”







“Tổng giám đốc Lục, đây la ảnh chụp và ý tưởng thiết kế. Chúng tôi làm ba kiểu thiết kế khác nhau, không chỉ khác ở bao bì mà còn khác ở dung lượng chứa. Trên tạo hình chai lọ cũng bỏ rất nhiều công phu, đây là tham khảo một ít từ kinh nghiệm của Coca Cola trên thị trường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom