• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (10 Viewers)

  • Chương 513: Chúng ta là ai với ai chứ hả?

Sau khi thảo luận giá cả một lúc lâu, Lục Tam Phong yêu cầu họ tháo máy ra để xem qua một lần.



Sau khi nhìn vào bo mạch chủ một lúc lâu, Lục Tam Phong hỏi: “Có cách nào để tự làm được thứ này không?”



“Làm cái gì cơ?” Liễu Ngoạn có chút khó hiểu hỏi.



“Bo mạch chủ này đã được người ta tháo rời, họ sẽ có thể vẽ sơ đồ mạch trong một ngày. Các cường độ mạch, điện áp và trình điều khiển khác nhau bên trong về cơ bản có thể được thực hiện trong vòng chưa đầy một tuần.” Lục Tam Phong đập vỡ nó, rồi hỏi: “Có thể thay đổi một chút được không, vừa mới làm có thể tuổi thọ sẽ rất thấp, được vài ngày sẽ hỏng thôi.”



“Vậy cũng được. Cường độ của mạch sẽ bị suy yếu, khả năng bảo vệ điện áp yếu đi. Một khi điện áp không ổn định, bo mạch chủ sẽ bị cháy” Liễu Ngoạn kiến nghị.



Lục Tam Phong nói xong, dựa vào ghế suy nghĩ một chút, đối đầu cũng là một công ty lớn có kỹ sư thực lực hơn, đường dây này vừa nhìn là biết đối phương cũng không phải kẻ ngốc, có thể thấy sơ hở quá rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay.



Nếu những công ty đó vi phạm bản quyền thì nhất định phải cạnh tranh với giá thấp, muốn giá thấp thì phải giảm bớt chi phí, Lục Tam Phong không những phải suy nghĩ cho mình mà còn phải dự đoán đối phương sẽ nghĩ gì, sau khi bên kia lấy được máy móc trong môi trường thị trường, thì sẽ giảm bớt những mặt nào.



Vài quản lý và Liễu Ngoạn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, tổng giám đốc Lục ngồi đó không nói lời nào, trên mặt hiện lên hai chữ xảo quyệt, cũng không biết đang tính toán điều gì.



Sau đó một lúc lâu, Lục Tam Phong mỉm cười, bàn bạc với Liễu Ngoạn: “Ở một số vị trí quan trọng, sử dụng cường độ đường dây vừa đủ tiêu chuẩn. Chỉ cần cường độ kém đi một chút, tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều. Nhóm sản phẩm đầu tiên dựa theo đó mà sản xuất, một nghìn cái!”



Mặc dù Liễu Ngoạn không biết Lục Tam Phong muốn làm gì, nhưng có thể thấy được anh có ý đồ của riêng mình, gật gật đầu nói: “Đến lúc đó, khi nào đến dây chuyền sản xuất để chỉ bảo, thì dựa vào cái này.”



“Trước tiên cứ như vậy đã.” Lục Tam Phong nhìn lướt qua thời gian, đứng lên nói: “Trước tiên phải sửa lại thời gian chờ đọc dữ liệu đã. Tan họp!”



Họp xong, Lục Tam Phong lái xe đến tòa thị chính của thành phố, khi gặp lại phó thị trưởng Lưu, đối phương rất vui vẻ, tiến tới ôm thật chặt, nhìn Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Lục gầy quá nhỉ?”



“Gần đây có hơi bận rộn. Ngài lại béo lên không ít nhỉ. Gần đây thật sự rất bận, nếu như thì tôi đã gọi điện cho ngài rồi.”



“Tới văn phòng rồi nói.” Phó thị trưởng Lưu đi về phía văn phòng.



Vào văn phòng, pha một ấm trà, sau khi ngồi xuống, phó thị trưởng Lưu đầy hy vọng hỏi: “Tôi nghe nói VCD gần đây định sản xuất gì đó sao? Không phải lúc đó đã nói sẽ tới đây làm sao, nhưng tại sao lại phải chuẩn bị cho cơ sở Công nghiệp khác vậy?”



“Đó là một công trình vì nể mặt người khác thôi, các thành phố trực thuộc trung ương cũng phải nể mặt.” Lục Tam Phong giải thích.



“Là như vậy. Nếu cậu đến đây sản xuất, máy móc nhà xưởng đều sẽ có đủ. Chúng tôi sẽ tìm cho cậu, cho cậu thuê lại, cậu thấy thế nào?” Phó Thị trưởng Lưu thẳng thắn hỏi.



“Tôi cũng muốn đến, thực sự rất muốn đến. Lần trước tôi cảm thấy rất có lỗi với ngài. Vấn đề là người bên Đông Lưu kia đã trả tiền rồi.” Lục Tam Phong ngại ngùng nói: “Tôi không thể từ chối được”



Nụ cười trên mặt phó thị trưởng Lưu dần dần biến mất, ồ một tiếng, ông ta nhìn Lục Tam Phong, vẻ mặt của anh không phải muốn làm khó, mà viết hai chữ lớn, đưa tiền!
















“Cho cậu bao nhiêu tiền? Bên kia muốn giữ cậu lại sao?” Phó thị trưởng Lưu cân nhắc: “Cậu đừng nghe bọn họ nói, tiền tới tay cậu rồi thì mới là của cậu. Có một số nơi không có tiền, bởi vì bên trong nội bộ họ đã phải cắt giảm chi phí rồi. Cậu là doanh nhân thì bạn phải có tầm nhìn phát triển lâu dài chứ.”



“Tôi biết, bọn họ cho vay chín mười tỷ đồng không lãi suất, nếu không thì như vậy đi, ngài đưa thi sáu mười tỷ, tôi sẽ chuyển qua, hiện tại tôi thật sự không còn đường lui nữa rồi, bọn họ góp tiền, tôi quay đầu bỏ đi, vậy thì tôi là loại người gì chứ?” Lục Tam Phong hỏi.



“Doanh nghiệp phát triển vẫn cần có tầm nhìn lâu dài. Tôi và cậu đều biết rõ nơi này là duy nhất của cả nước. Công ty nghiên cứu và phát triển của cậu cũng ở đây. Đi qua đi lại cũng thuận tiện hơn” Phó thị trưởng Lưu nhấp một ngụm trà nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu không thể vì tham lam một vài lợi ích nhỏ mà làm hỏng tương lai của xí nghiệp được.”



“Tôi biết rõ các công ty nghiên cứu và phát triển có thể đến nhà máy sẽ rất thuận tiện. Vấn đề là nó cách Đông Hoàn cũng không xa, không phải các người đều thuộc cùng một tỉnh sao?” Lục Tam Phong thắc mắc.



“Ai cùng tỉnh với nó chứ?” Phó thị trưởng Lưu có chút tức giận.



“Không phải đều ở Ninh Châu sao?”



“Đây là Thành Minh, đây là cửa sổ đối ngoại, là đặc khu, cậu gọi thị trưởng đó tới mà xem, cấp bậc của tôi so với ông ta còn cao hơn đó.” Phó thị trưởng Lưu sốt sắng nói với Lục Tam Phong: “Đây là sự khác biệt, chỗ nhỏ là chỗ nhỏ, nước lên thì thuyền lên, chuyện này có lẽ cậu cũng hiểu rõ.



Lục Tam Phong dù sao cũng không biết gì khác, hiện tại anh chỉ có thể biết được ông ta không muốn trả tiền.



“Tôi cũng rất khó xử, nếu không thì để tôi xem lại xem, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại nói chuyện”



"Cậu đừng do dự nữa, hai chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy. Một chuyện như vậy thôi mà cậy cũng không quyết định được, ở đây sẽ chỉ có lợi chứ không có hại đâu. Tôi cam đoan với cậu.” Phó thị trưởng Lưu kiên quyết nói.



Lục Tam Phong có ngu mới tin ông ta, ông ta là phó thị trưởng phụ trách thương mại, nói trắng ra là ông ta là người chuyên lôi kéo người khác, sau khi lôi kéo sẽ giao cho các phó thị trưởng khác xử lý, trước khi anh đến thì vẫn còn ngọt ngào như vậy, sau khi anh đến, có lẽ sẽ không bằng trâu bò luôn mất.



“Tôi phải suy nghĩ đã, cảm ơn ngài, tôi phải đi gặp phía bên kia đã.” Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, đứng dậy định rời đi, khách sáo nói vài câu.



Phó thị trưởng Lưu là người đưa ra đề nghị này, dù việc ở đây tốt như thế nào, có được xuất khẩu ra nước ngoài, tiếp cận nguồn vốn nước ngoài, nhiều ưu đãi khác nhau, thì vẫn không thể tốt hơn khoản vay chín mươi tỷ không lãi suất kia được, đúng không?



Lục Tam Phong chỉ gật đầu, cuối cùng lên xe rời đi.



Buổi chiều về nhà, gọi cho Trương Phượng Tiên, yêu cầu bộ phận kế toán tính toán điểm lợi nhuận và chi phí của VCD, Giang Hiểu Nghi đi đến nhà máy, ngồi đó với một người nữa đang phải làm bài tập, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tam Phong.



“Đừng nhìn ba, tự mình làm bài tập đi.” Lục Tam Phong nói với cô bé.



“Ba, ba yêu quý của con, con có câu này không biết làm.” Cô bé bước tới cầm quyển bài tập, tủi thân đưa ra trước mặt Lục Tam Phong: “Ba có thể dạy con được không?”



“Chỗ nào có không biết làm?” Lục Tam Phong hỏi.



“Ngoại trừ chỗ này, con đều không biết!” Cô bé chỉ vào một câu hỏi cộng và trừ trong số mười câu.
















“Ba tốn rất nhiều tiền để đưa con đi học. Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể học theo cái này đấy.” Lục Tam Phong nhéo mặt cô bé nói: “Đừng giở trò với ba, con tự viết đi, nếu không thầy sẽ đánh con đấy.”



Như Lan nhìn câu hỏi, đôi mắt to long lanh nước, Lục Tam Phong biết cô bé đang có tật xấu này, đứng dậy đi lên tầng, nghĩ đến chuyện đã lâu không nghe thấy tin tức nào của Tô Ái Linh, cho nên anh gọi điện thoại cho cô ta.



“A lô, ai vậy?” Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như Tô Ái Linh trước kia đã trở lại vậy.



“Là anh, Lục Tam Phong!”



“Sao đột nhiên anh lại gọi cho em, em còn định đêm nay sẽ gọi cho anh. Nhóm dự án của em ở đây đã hoàn thành sẵn sàng đầu tư rồi. Anh ở bên đó cần phải cử một số người tới để bàn bạc, sắp tới bên trong nó thông qua.” Tô Ái Linh nói về các vấn đề kinh doanh.



“Được rồi, anh sẽ sắp xếp người liên lạc với em. Ngân hàng đã thông qua chưa?” Lục Tam Phong hỏi.



“Không thành vấn đề, chúng em rất chuyên nghiệp, yên tâm đi, bọn em rất tin tưởng vào sự phát triển trong tương lai của anh.” Tô Ái Linh chính thức nói.



“Anh biết rồi, tắt máy đây.” Lục Tam Phong nói xong lập tức cúp máy.



“Ba! Ba!” Như Lan chạy đến với sách bài tập hét lớn: “Có một chú gọi điện tìm ba, nói là anh em của ba!”



“Con mau làm bài tập đi, đừng quản nhiều như vậy.” Lục Tam Phong đứng dậy đi xuống tầng.



Trả lời điện thoại: “Ai vậy?”



“Tổng giám đốc Lục, là tôi!” Giọng của sếp Trịnh ở đầu dây bên kia vang lên: “Tổng giám đốc Lục, VCD hiện tại đã nằm trong tay anh. Tiếp theo chính là thời khắc anh càn quét thị trường. Người anh em này, thật lòng chúc mừng anh, dù sao anh cũng là người có năng lực, chúng tôi không thể so sánh được.”



Lục Tam Phong nghe vậy bất ngờ, nói: “Sếp Trịnh, anh nói vậy hơi quá rồi. Không dám nói càn quét, như vậy thì quá kiêu ngạo rồi, nhiều lắm là dễ như trở bàn tay mà thôi.”



Vốn dĩ sếp Trịnh định khen anh một chút, nhưng không ngờ anh lại tự thổi phồng lên đến mức này, trong lòng lại mừng thầm.



“Tương lai trong ngành điện tử, sẽ phải đi theo tổng giám đốc Lục rồi. Có câu cầu phú quý vật tương vong, tổng giám đốc Lục không được quên người anh em này đây đấy!”



Thấy đối phương nhiệt tình nói vậy, Lục Tam Phong đột nhiên cảm thấy sếp Trịnh có chút thú vị, anh ta có khả năng nói chuyện, chỉ dựa vào lô máy đầu tiên chưa chắc đã đáng tin, còn phải đòi hỏi sự chắc chắn từ hai phía nữa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom