• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (11 Viewers)

  • Chương 464: Tổng giám đốc Khương sao?

**********



“Đối với ngành điện tử trong nước, tôi có ba điều chờ đợi, thứ nhất chính là hy vọng tương lai ba tới năm năm sau đồ điện gia dụng của các doanh nghiệp phát triển, có được cơ sở tài sản tri thức của riêng mình, hơn nữa có thể vùi vào nghiên cứu phát mình, củng cố và tìm thành tích là không dễ.”



“Thứ hai, tôi chờ đợi là sản nghiệp điện tử nhà chúng tôi sẽ được tiêu thụ ra nước ngoài, bởi vì nhân công của chúng tôi rất tốt, giá trị tiền tệ lại thấp, đối với các quốc gia khác thì chi phí của chúng tôi tất nhiên sẽ chiếm ưu thế”



“Thứ ba, tôi mong ước các doanh nghiệp điện tử trong nước, có thể dựng lên được hình ảnh của bản thân trên trường quốc tế, vì đại lục mà nâng cao lá cờ lớn, lúc đó sẽ có càng nhiều cờ của nước ta nhận ra nhau và cùng kéo nhau ra thị trường nước ngoài.”



Giọng nói của Lục Tam Phong vang vọng có lực, đứng ở vị trí càng cao thì phương diện hy vọng và chúc phúc để không ít người muốn làm khó anh cũng á khẩu không trả lời được, so sánh với những công kích của tổng giám đốc Lý với doanh nghiệp điện tử Thủy Hoàn thì chính nghĩa hơn rất nhiều.



Trong nháy mắt của tổng giám đốc Lý lộ ra nụ cười không phóng khoáng, hội trường không ngừng vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.



Lục Tam Phong dùng cách thức này để nói chuyện, cũng học được từ tổng giám đốc Mã, chỉ cần đưa lời nói của mình đề cao tới mức nhân loại, quốc gia thì toàn bộ ngành nghề trong chớp mắt đều không ai dám phản đối, mà họ còn cảm thấy bạn cao lớn lạ thường.



“Đừng mong muốn làm một con chim hoàng yến, vì chim hoàng yến không có chỉ lớn, chỉ biết quanh quẩn trong lồng thôi, phải phóng tầm mắt ra xa hơn, muốn đi lâu dài mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mấy công ty nhỏ trên thị trường thì có thể có tiền đồ gì?”



“Bây giờ quốc gia đang tiến hành lần cải tiến sản nghiệp thứ nhất, các doanh nghiệp nhà nước đều đang cắm đầu làm, cố gắng làm, có rất ít người biết chửi rủa Lục Tam Phong, nếu như mắng chửi Lục Tam Phong tôi có thể theo đuổi cái đẹp thì Lục Tam Phong tôi nguyện ý làm tội nhân thiên cổ, nhưng cũng không được thì chưa có gì mà người trong ngành đã mắng chửi tôi lừa gạt khi chúng tôi đổ sáu mươi tỷ đồng vào nghiên cứu phát minh!”



Lục Tam Phong đứng trên đài cao có hơi cảm khái, đỏ cả vành mắt, giọng nói có mấy phần nghẹn ngào.



Dưới sân khấu, Trương Phượng Tiên, Chu Hoài Đông đã lệ rơi đầy mặt, không biết bên trong họ có bao nhiều chua xót, một năm này quá khó khăn, ít nhiều là cả ngày lẫn đêm bọn họ đều buồn tới mức bạc tóc, mỗi ngày tỉnh lại đều không biết mình lại phải đối đầu với vấn đề khó khăn gì.



Bọn họ khó có thể đem vấn đề ném cho Lục Tam Phong, còn Lục Tam Phong có thể ném cho ai đây?



Chàng thanh niên trẻ tuổi này chỉ mới hai mươi bảy tuổi, trên bờ vai đã phải gánh gồng một ngọn núi, một khoảng trời rồi!



Trương Phượng Tiên dùng tay lau nước mắt, đứng lên dùng sức vỗ tay, kêu: “Tổng giám đốc Lục, hay lắm, cố lên!”



Hội trường cũng vỗ tay ầm ầm, tổng giám đốc Lý ngồi ở bên kia lạnh mặt, trong chớp mắt này anh ta giống như là kẻ chuyên chèn ép một người trẻ biết phấn đấu, anh ta khó khăn đạt được như vậy đã không dễ dàng gì mà mình thì như ác ma, trùm phản diện đi nhục mạ anh, chèn ép anh.



Tổng giám đốc Trịnh nhìn thoáng qua bốn phía, cũng giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ.



Tổng giám đốc Lý nhìn thấy ông ta cũng vỗ tay thì đưa tay kéo quần áo của tổng giám đốc Trịnh lại, nhỏ giọng nói: “Ông vỗ tay làm gì? Trên đài tôi nói những lời kia toàn bộ là đều là thật, anh ta là lừa gạt, tẩy não, đảo loạn thị trường, anh ta mà anh hùng gì chứ?”



Tổng giám đốc Trịnh hít sâu một hơi: “Anh nói đều đúng, cái này tôi biết nhưng không thể đi ngược lại chung của quần chúng.”
















Tổng giám đốc Lý nói những lời kia đều là sự thật, Lục Tam Phong đúng là làm rất nhiều chuyện không có giới hạn, nhưng có ai mà chưa từng làm như vậy chứ, tất cả mọi người chỉ lấy chuyện tốt ra để nói mà thôi.



Lục Tam Phong cũng đúng vì anh đã nói ra những nỗ lực của chính mình, trong cuộc đời này không phải tự nhiên mà như vậy, đen chính là đen, trắng chính là trắng, thế giới của người trưởng thành không có toàn đúng hay toàn sai mà chính là dựa vào cái miệng mà lăn lộn.



Lúc nhỏ học được không nên nói dối, nhưng sau khi lớn lên lại liều mạng học nói láo, gọi một cách hoa mỹ thì là kinh doanh có tâm, thật đáng châm chọc biết bao.



Phùng Chính Anh nhìn thoảng lại bốn phía, trong lòng anh ta chấn kinh hơn nghìn lần, vừa rồi Lục Tam Phong đã dùng vài câu mà đã đảo lộn hết mấy chục phút trước đó tổng giám đốc Lý nói xấu.



Bây giờ thế mà lại để cho người ta cảm thấy anh không dễ dàng gì, cảm động vì anh, cũng rơi nước mắt vì sự cố gắng của anh.



Nhìn chằm chằm lên trên đài cao, Phùng Chính Anh nhìn thấy người trẻ tuổi này cũng không chênh lệch với mình bao nhiêu, cái miệng của anh đúng là có thể đổi trắng thay đen thật tuyệt!



Lục Tam Phong hít sâu một hơi, tiếp nhận khăn tay mà nhân viên công tác đưa tới lau nước mắt và nước mũi, điều chỉnh tâm trạng của mình một chút nói: “Chúng ta có lẽ sẽ cố gắng hướng tới một phương chứ không phải tranh đấu cùng nhau, để cơ sở ngành điện tử trong nước càng đâm chồi nảy lộc, mỗi người chúng ta đều phải có trách nhiệm với điện tử của mình, điện tử Thủy Hoàn cũng sẽ tiếp tục phát triển, mặc kệ con đường này có bao nhiêu khó khăn, bởi vì lúc đầu tôi đã tin tưởng, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta! Cảm ơn mọi người!”



“Hay! Tổng giám đốc Lục nói thật sự là quá cảm động, chúng tôi có thể nhìn ra được những uất ức mà anh phải chịu.” Người chủ trì lên đài rồi nói.



“Vinh nhục cá nhân không có gì quan trọng, sự phát triển của ngành nghề mới là chuyện cần phải quan tâm.” Lời nói đầy âm vang và sức lực của Lục Tam Phong.



“Tổng giám đốc Lục, sau đây tôi xin hỏi hai vấn đề, là liên quan tới chuyện nhân viên của ngài, theo chúng tôi thống kê, mô hình công ty của các người bị các tạp chí lớn phê bình hơn mười lần, có rất nhiều quản lý nòng cốt thể hiện vẻ mệt mỏi, mỗi ngày họ đều phải tăng ca và tăng ca, hơn nữa những nhân viên cấp thấp đều là làm việc điên cuồng”



“Đây chính là trang báo tháng tám năm ngoái, ảnh chụp là nhân viên Waypod hô khẩu hiệu trên đường phố, tất cả mọi người đều điên cuồng hồ hào cố gắng, phấn đấu, phấn đấu, gần như là kẻ điên, truyền thông lên tiếng phê bình, công ty của ngài đang định biến con người thành máy móc lạnh lẽo sao?”



Người chủ trì nói xong thì nhìn về phía Lục Tam Phong, mặc dù giọng điệu rất ôn hòa nhưng vấn đề đưa ra lại cực kỳ sắc bén.



Lục Tam Phong suy nghĩ một chút thì nói: “Trước đó tôi đã nói qua, nhân viên của chúng tôi là có thể từ chức bất cứ lúc nào, thậm chí có rất nhiều người muốn vào công ty của chúng tôi nhưng chẳng qua là vị trí có hạn, bọn họ tự do làm việc, chúng tôi cũng không hề áp đặt chế độ nô lệ công nhân, về phần tăng ca chính là do chúng tôi có tiền lương làm thêm giờ, tầng quản lý cấp cao muốn khích lệ nhân viên.”



“Hô khẩu hiệu cũng là vì chấn chỉnh sỹ khí nhân viên không được biếng nhác, tôi tin tưởng ai cũng không muốn điều này, về phần mệt mỏi thì tôi cũng mệt mỏi vậy thôi, trong năm nay tôi còn chạy qua chạy lại giữa ít nhất là năm thành phố, xử lý bao nhiêu việc khiến chính tôi còn không nhớ rõ.” Lục Tam Phong nhìn về phía người chủ trì nói: “Anh còn muốn nói tôi nghiền ép nhân viên, nhưng xem ra thì tôi còn mệt mỏi hơn so với bọn họ đấy.”



“Nhưng bọn họ không phải ông chủ công ty, chỉ là người làm công ăn lương mà thôi!” Người chủ trì tiếp tục lại gây chuyện.



“Tôi nhớ không lầm, bình quân tiền lương của điện tử Thủy Hoàn gần gấp hai lần các doanh nghiệp khác, chỉ cần bọn họ có năng lực bước tới tầng quản lý là có thể cầm được cổ phần khích lệ, vào tương lai, nhân viên có cổ phần khích lệ thì quyền hạn sẽ càng thêm lớn, thậm chí là nhân viên chiếm tổng số cổ phần hơn tám mươi phần trăm cũng không phải chuyện không thể làm được.”



“Cho nên tôi không phải ông chủ, tôi mới là người làm công.” Lục Tam Phong nhìn về phía anh ta rồi nói tiếp: “Ông chủ của anh có thể cho anh đãi ngộ này sao? Nếu như anh được hưởng đãi ngộ như vậy, anh sẽ cố gắng thế nào nhỉ?”



Người chủ trì cười xấu hổ, biết mình bị trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Lục muốn tôi về làm cho công ty anh à?”



“Trình độ của anh quá thấp.” Lục Tam Phong nói xong thì đi xuống dưới đài, hội trường vang lên một trận cười to, người chủ trì cảm thấy xấu hổ tại trận.
















Lục Tam Phong ngồi xuống bên cạnh tổng giám đốc Lý, lại vắt chân lên bắt chéo lần nữa.



“Miệng lưỡi cũng lanh lẹ lắm!” Tổng giám đốc Lý nhỏ giọng nói.



"Ông cũng không kém đầu tổng giám đốc Lý à, ông đừng đấu với tôi nếu không người thua thiệt cuối cùng mãi là ông đó thôi.” Lục Tam Phong nhỏ giọng nói.



“Anh nói chính mình cũng tin có thể vượt qua năm gà không thì để nói sau đi, nói không chừng anh chính là người kế thừa Tiêu Nhất Bình đấy.”



Lục Tam Phong không có phản ứng gì, trong lòng yên lặng suy nghĩ về thời gian nghiên cứu ra VCD, bây giờ chắc là Khương Trung Kỳ tuyệt đối đã nghiên cứu ra được.



Người chủ trì lại giới thiệu một chút về tổng giám đốc Trịnh, trong tiếng vỗ tay vang dội tổng giám đốc Trịnh đứng dậy bắt tay với tổng giám đốc Lý, lại bắt tay với Lục Tam Phong, không cần nói những chuyện khác, phong độ vẫn phải giữ thôi.



Lục Tam Phong vừa rồi quá cao giọng, ông ta có hơi không tiếp nổi, bây giờ chửi Lục Tam Phong cũng chỉ khiến ông ta khó xử, đầu tiên là bàn một chút về radio, âm hưởng, băng nhạc những phương hướng phát triển của đồ điện gia dụng về sau.



Sau đó lại giới thiệu một chút về các sản phẩm nước ngoài đã đạt tới trình độ nào, có sự chênh lệch và khó khăn là gì, cuối cùng là trò chuyện về sức cạnh tranh của thị trường trong nước.



“Mặc dù Tổng giám đốc Lục nói chúng ta muốn hợp tác, muốn làm nghiên cứu phát minh nhưng cạnh tranh thì vẫn nên cạnh tranh, thị phần của điện tử Thủy Hoàn phân bố chủ yếu trên thị trường nhưng cũng không được nương tay, thật ra mấy tháng trước tôi đã nhận được một tin tức, nói sản phầm của của các người sắp rơi vào đường cùng, giống như đụng phải giặc lớn, phải triệu tập các quản lý cấp cao lại họp”



“Mặc dù tôi là lần đầu tham dự hội nghị điện tử, cũng không có gặp nhau với Tổng giám đốc Lục nhiều nhưng cũng nghe nói về anh, cho dù là ngoài miệng nói cái gì thì động tác trong tay đã chuẩn bị sẵn, mọi người đều chỉ nhìn vào thực lực thôi. Cảm ơn mọi người.”



Lời nói khách khí nhưng cũng có sát khí đậm lạnh thấu xương, một trận đối kháng hoàn toàn mới lại sắp mở màn.



Thời gian đã chạng vạng tối, hội trường đã chuẩn bị bữa tối, bữa cơm này chủ yếu là cung cấp mối quan hệ giao lưu hợp tác cho mọi người, theo lời người chủ trì nói thì hôm nay khai mạc hội nghị kết thúc viên mãn, mọi người rối rít đứng lên.



. Trương Phượng Tiên đi tới, con mắt vẫn còn đỏ bừng, không ngừng hít hà cái mũi.



"Sao lại còn khóc nữa hả?” Lục Tam Phong vươn tay ra xoa nước mắt cho cô ta.



“Tôi muốn hỏi anh một chuyện, vừa rồi anh khóc là thật hay giả vờ
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom