• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (13 Viewers)

  • Chương 442: Chặn mọi đường sống

Tổng giám đốc Đỗ, chị Ngô và Lý Minh Phương đều há hốc mồm, họ nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng Lục Tam Phong ăn mặc bảnh bao gọn gàng ngồi trong văn phòng mà lại đánh nhau ác như vậy.



Phùng Chính Anh thì ra vẻ như anh ta đã sớm biết bộ dạng của người này như thế nào từ lâu rồi, cười xùy một tiếng khinh thường.



Một đám vệ sĩ cũng phải ngẩn người một hồi rồi phản ứng kịp, vội vàng xúm lấy quây Lục Tam Phong, vệ sĩ của Đường Đình Nhân cũng vội vàng chạy tới.



Bảy tám tên công tử giàu có bò lổm ngổm từ trên đất dậy, vẻ mặt rất tức giận, từ nhỏ đến giờ bọn họ luôn là người đánh người khác, không ngờ hôm nay lại để cho một tên nhà quê đánh mình như vậy, ai mà nhịn cho được.



“Đánh chết mịa nó đi!”



Hai tay Đường Đình Nhân ôm đầu, anh ta tức đến mức nổ đom đóm mắt, muốn phát điên lên, quát to: “Đánh chết mẹ nó cho tạo, đánh chết nó mau!”



Một nhóm vệ sĩ xông vào quây hội đồng Lục Tam Phong, anh vừa lùi về phía sau thì đảm vệ sĩ ở phía trước đã chặn anh lại, chuẩn bị tinh thần đánh nhau.



Tổng giám đốc Đỗ thầm kêu khổ trong lòng, ông ta đã bỏ một đống tiền ra để được làm quen với những người như Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh, mà mấy người này còn chưa nói với nhau được hai câu đã xông vào đánh nhau rồi, nếu ví mình như một tên khù ngờ không dưng đâu bị người ta xông vào đánh thì đúng là ông ta còn oan hơn cả Thị Kính.



“Đừng đánh nhau nữa, có gì thì từ từ nói chuyện xem nào.” Tổng giám đốc Đỗ chạy lật đật đến, thấy tình hình có vẻ khá gay go, ông ta bèn quát một người phục vụ đứng bên cạnh mình: “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát mau lên!”



Hai nhóm vệ sĩ chia thành hai chiến tuyến đối đầu nhau, mọi người ở đây đều là người làm công ăn lương, thật ra cũng chẳng muốn đấm nhau đến mức đầu rơi máu chảy cho nên chỉ xô xát nhau một chút.



Trong vòng vài phút, hai xe cảnh sát chạy như bay đến hiện trường, bốn năm sĩ quan công an bước từ trên xe xuống, nhìn Đường Đình Nhân, hỏi: “Anh Đường Đình Nhân? Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy, có người bảo chúng tôi ở đây có một vụ ẩu đả tập thể”



“Vãi cả ẩu đả tập thể? Mắt nào của ông thấy chúng tôi đánh nhau tập thể? Mẹ kiếp, là thằng cha này đánh tôi kìa, ông có bị ngẫn không đấy, chính thẳng cha chó cậy gần nhà này đánh tôi đấy!”



Đường Đình Nhân chỉ năm ngón tay vào Lục Tam Phong hét om sòm.



Cảnh sát nhìn Lục Tam Phong, bước tới nói thẳng: “Thưa anh, mời anh đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát. Bây giờ đã có người tố cáo anh hành hung người khác, anh có quyền im lặng, nhưng mỗi lời anh nói ra sẽ là...



“Thôi thôi, mấy câu như thế này tôi nghe mòn tại ở trên mấy bộ phim truyền hình Hồng Kông rồi, tôi đi là được chứ gì!” Lục Tam Phong trực tiếp ngắt lời anh ta, quay sang dặn dò Lý Minh Phương vài câu rồi đi theo cảnh sát lên xe.



Lý Minh Phương không quen ai ở đây, nhìn quanh một hồi không biết làm gì cả, sau đó nhìn Chị Ngô nói: “Chị Ngô, chị có quen công ty nào không? Liệu chúng ta có thể nộp tiền bảo lãnh để bọn họ thả sếp chúng ta ra không” Chị Ngô gật đầu, quay sang nhìn Tổng giám đốc Đỗ.



Tổng giám đốc Đỗ thầm chửi mẹ nó chứ, liên quan mịa gì đến mình mà không đâu phải đi bảo lãnh cho Lục Tam Phong chứ?



Chị Ngô cảm thấy ông ta có vẻ không tình nguyện cho lắm, lại quay sang nhìn Phùng Chính Anh.



Phùng Chính Anh cười khẽ: “Chuyện này thì tôi không dám đảm bảo đâu, đường đường là người giàu có nhất cả nước mà đánh nhau thành ra tới mức mất mặt thế này, tôi cũng chẳng dám dây vào.”
















Chị Ngô bước đến gần giám đốc, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Đỗ, theo tôi thấy thì chuyện này cũng chẳng có gì là to tát cả, anh chỉ cần đảm bảo rằng sếp chúng tôi được trả tự do sớm nhất thì mối quan hệ của anh với chủ tịch Lục của chúng tôi cũng trở nên thân thiết hơn. Vả lại tôi cũng sẽ giới thiệu cho anh một số nhân vật trong giới có được không. Mọi ngườ ở đây đều là bạn bè, xích mích một chút rồi lại hòa hoãn được ngay!“



“Rồi, rồi, bây giờ tôi sẽ gọi luật sư của tôi có được chưa.” Tổng giám đốc Đỗ gật đầu đồng ý.



Một đêm dài ở Sông Hương liên tiếp xảy ra sự cố, mấy vụ gây gổ liên tiếp nổ ra, vốn dĩ chủ tịch Trần sẽ tổ chức yến tiệc ở đây nhưng sau đó ông ta đã chính thức tuyên bố không làm nữa. Đám đông dự tiệc bàng hoàng đến ngỡ ngàng, ngay sau đó họ thông báo tư bản Trần Thị sẽ không tiếp nhận đầu tư cho Điện tử Thủy Hoàn nữa, chỉ cần đó là dự án của Thủy Hoàn thì họ sẽ trực tiếp cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh.



Ngay sau đó, khắp các trang báo đăng tin người giàu nhất cả nước đã đánh thiếu gia cầm đầu hơn chục công tử nhà trâm anh thế phiệt trong một bữa tiệc tối trên bãi biển, một lúc sau không ai trong giới tài chính là không bàn tán xôn xao về vụ việc này, thế là đủ mọi tin đồn bị tung ra.



Trong phòng làm việc, ông Phùng thay áo ngủ, tự pha một tách trà, nhấp một ngụm, nhâm nhi một chút thức ăn, cảm thấy huyết áp của mình dễ chịu hơn rất nhiều, ông hỏi Phùng Chính Anh đang đứng ở bên cạnh: “Sao họ lại đánh nhau vậy?”



“Loại người như anh ta thì đánh nhau chẳng phải là rất bình thường sao, ba, con không cho rằng con quen một người như vậy là tốt.” Phùng Chính Anh nghiêm túc nói.



“Một người mà dám đánh nhau với hơn chục người sao?” Ông Phùng hơi khó tin, nói: “Cái cậu Đường Đình Nhân quả thực cũng chẳng phải là dạng vừa



Phùng Chính Anh nghe ba mình nói vậy thì không biết nói gì nữa, trong lòng anh ta, ba anh ta luôn là người đức cao trọng vọng, mấy chuyện như đám du còn đánh nhau loạn xạ thế này ông cũng chẳng muốn dây đến làm gì.



“Quả thực là một mình anh ta đánh nhau với hơn chục người. Con nhìn là biết anh ta là loại người thường xuyên thích gây gổ đánh nhau rồi. Ba à, bên phía tư bản Trần Thị đã tuyên bố chặn mọi đường sống của anh ta rồi. Hiện giờ anh ta còn đắc tội với cả đám công tử nhà giàu kia nữa, chứng tỏ chả ai dám đứng ra đầu tư cho anh ta nữa đầu, người như thế bỏ đi là vừa!”



Ông Phùng nhìn cậu con trai nhỏ của mình, thằng nhóc này đúng là tên mọt sách, một số tư tưởng bảo thủ của nó vẫn chưa thể buông được. Bản chất của kinh doanh là mua và bán, những thứ còn lại chỉ là các chiêu trò thủ đoạn thôi. Thằng nhóc này đang tự đề cao mình quá, không muốn tiếp xúc với những người có đẳng cấp kém hơn, thế cho nên mới có vấn đề xảy ra.



“Con có nghĩ rằng liệu anh ta vẫn có thể nhận được đầu tư không?” Ông Phùng hỏi.



“Không thể nào!” Phùng Chính Anh nói dứt khoát: “Trừ phi ba dám đầu tư cho anh ta, nếu không với tình hình hiện tại của anh ta thì sẽ không bao giờ có thể kêu gọi đầu tư thành công được đâu.”



“Ba cũng nghĩ là hơi tốn kém rồi. Thôi đã muộn rồi. Con về nghỉ ngơi đi.”



Phùng Chính Anh đứng dậy, nói chúc ngủ ngon với ba bằng tiếng Anh, sau đó ra khỏi cửa, ông Phùng ngồi một mình ngẩn người ở đó nhìn tách trà, không biết đang suy nghĩ điều gì, ông ta đưa tay với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, nhấn số nội bộ.



“Chấn Toàn Khôn, ông đến phòng làm việc trò chuyện với tôi một lát đi.”



Vài phút sau, một người đàn ông chạc năm sáu chục tuổi bước vào, nhìn thấy ông Phùng đang ngồi ở đây, ông ta vội vàng nói: “Ngài vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Trời trở lạnh rồi, đừng để bị cảm lạnh”.



“Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy thằng nhóc Chính Anh quá cao ngạo, không có chút năng lực thực tiễn nào, lại hay chướng mắt cái này rồi lại coi thường cái kia.” Ông Phùng thì thào.



“Ý anh là người giàu nhất đại lục kia sao? Tôi thì lại cảm thấy rằng người đó không giống với Chính Anh nhà chúng ta. Anh ta có máu giang hồ quá nặng, mà Chính Anh lại là người có tri thức” Quản gia Chấn Toàn Khôn phân tích.
















“Máu giang hồ ư? Thương trường chứ không phải bãi chiến trường giang hồ. Khi tôi mới gây dựng sự nghiệp, lúc đó ở Sông Hương có biến gì ông cũng biết mà? Ông cũng nên biết rằng chuyện đánh nhau và giết chóc vào thời điểm đó là chuyện rất bình thường!” Ông Phùng nhìn chằm chằm vào quản gia Chấn Toàn Khôn.



Chấn Toàn Khôn hồi tưởng lại thời đó thì hơi xúc động, ông nói: “Bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi.”



“Cái gì mà không giống ngày xưa nữa, là do địa vị của chúng ta quá cao, còn những người đứng cạnh chúng ta thì lúc nào cũng tỏ ra hào hoa và lịch sự, nói năng vô cùng khách khí. Tôi đã đọc thông tin về Lục Tam Phong rồi. Cậu ấy đúng là một người đàn ông có chí lớn, thị trường đại lục rộng lớn như vậy mà cậu ta còn thâu tóm được. Chắc chắn trong tương lai cậu ta sẽ rất thành công cho mà xem.” Từng câu từng lời của ông Phùng dành cho Lục Tam Phong đều rất tán thưởng và ca ngợi.



Chấn Toàn Khôn đã lâu không nghe ông ấy khen ai đó nhiều như vậy, lần cuối cùng người mà ông ấy khen ngợi chính là tỷ phú Lý Gia Thành, một người đàn ông trẻ hơn ông ấy, những năm gần đây Lý Gia Thành là một trong những nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong nước.



“Nhưng cậu ta gây thù chuốc oán quá nhiều, cậu ta lại quá kiêu ngạo, quá huyênh hoang khoác lác, lại không chịu thiệt thòi bao giờ nên mới thế. Đêm nay tư bản Trần Thị đã công khai chặn mọi đường sống của cậu ta rồi.” Chấn Toàn Khôn đã đi theo nhiều năm, ông ta không chỉ là quản gia mà còn là giám đốc điều hành của tập đoàn. Suy nghĩ ông Phùng ra sao đương nhiên ông ta hiểu rất rõ.



“Ngài muốn cho cậu ta một con đường sống ư?”



“Người như cậu ta không cần đến lượt tôi phải cho cậu ta một con đường sống. Theo tôi được biết thì có bốn hoặc năm công ty sẵn sàng đầu tư cho cậu ta rồi, trong đó có một số công ty đầu tư mạo hiểm lớn ở Phố Wall nữa đấy, nhưng những người này không đồng ý với mức định giá cao như vậy.”



Ông Phùng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, vừa đặt tách trà xuống thì Chấn Toàn Khôn lại rót đầy cho ông ngay.



“Tôi đang định tranh giành với những công ty này. Tôi không biết tại sao người phụ nữ họ Trần này lại cấm tiệt Lục Tam Phong như thế, nhưng tôi biết nếu cô ta không thể cấm được thì tôi nghĩ rằng những công ty đó sẽ cùng nhau đầu tư để giảm rủi ro. Họ thấy tôi không trả giá thì bọn họ cũng sẽ không trả giá!”



“Vậy ngài thử suy xét kĩ đi!” Chấn Toàn Khôn quan tâm nói: “Ngài đừng nên ở trong phòng làm việc quá lâu như thế, ngài trở về phòng ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”



Ông Phùng gật đầu, đứng dậy nói: “Thằng nhóc Chính Anh này, nếu nó không sửa được cái tính công tử của mình sau này còn phải khổ sở nhiều”



Nói xong, ông thở dài, bước ra khỏi cửa phòng làm việc về phòng ngủ.



Hai giờ đêm, có Tổng giám đốc Đỗ là người bảo lãnh nộp mười lăm triệu tiền bảo lãnh thì Lục Tam Phong đã được bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài trời lất phất mưa phùn, Lục Tam Phong đứng ở cửa bắt tay với Tổng giám đốc Đỗ: “Cảm ơn, phiền phức cho anh rồi.”



“Không sao đâu, chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà, nhưng tôi nghĩ chủ tịch Lục nên trở về đại lục càng sớm càng tốt thôi. Ở đây không an toàn. Đêm nay tư bản Trần Thị đã hạ lệnh cấm cửa anh rồi.” Tổng giám đốc Đỗ khuyên.



“Không sao, ở Sông Hương còn có rất nhiều công ty tài chính, mấy công ty đó cũng không thua kém gì!” Gương mặt của Lục Tam Phong rất thoải mái, không hề lo lắng chút nào, việc tư bản Trần Thị phong sát nằm trong dự đoán của anh.



“Thực ra, điều tôi băn khoăn nhất vẫn là Đường Đình Nhân. Anh cũng biết đấy, ở bên này không giống như ở đại
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom