• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (9 Viewers)

  • Chap-318

Chương 318: Một mảnh ồn ào





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







“Em cũng hiểu sơ sơ thôi, dạo này em đang chú ý đến NASDAQ. Anh có hứng thú với lĩnh vực này không?” Thảo Tròn hỏi tổng giám đốc Dương.



“Chứng khoán Mỹ đúng là một chỗ đầu tư không tệ, nhất là nền công nghệ cao của nó. Mà có hiệu quả nhất phải là chứng khoáng công nghiệp quân sự. Chỉ có điều bây giờ khoản ngoại giao với nước ngoài cực kì phiền phức nên không dễ tiến hành!” Tổng giám đốc Dương thở dài một hơi, nói tiếp: “Loại chuyện ngoại giao chứng khoán này nhất định phải làm cùng tập đoàn tài chính lớn, phải có tin tức bên trong mới được!”



“Cần có tập đoàn tài chính lớn, hơn nữa còn phải là dân làm ăn giỏi mới có thể thu được lợi nhuận". Thảo Tròn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh có biết Ngân hàng đầu tư Goldman Sachs không?”



“Ngân hàng đầu tư Goldman Sachs hả? Cái này dĩ nhiên tôi biết rồi! Nó là một trong mấy công ty tài trợ được chú ý nhất phố Wall đấy!”



“Tổng giám đốc Dương, em có một người bạn đang làm việc ở Goldman Sachs. Bên phía anh ấy có một hướng đi rất tốt, đảm bảo lợi nhuận, nhưng vấn đề là bây giờ anh ấy không có tiền để bắt tay vào làm...”



Nhưng Thảo Tròn còn chưa kịp nói hết, tổng giám đốc Dương kia đã nở nụ cười lạnh lùng rồi bỏ đi.



“Tổng giám đốc Dương, xin anh nghe em nói xong đã!” Thảo Tròn liền đuổi theo.



“Tôi có chút chuyện đột xuất, chúng ta đợi có cơ hội lại tán gẫu tiếp! Đừng quấy rầy tôi!” Tổng giám đốc Dương nói rồi thì đi về một cửa khác của hội trường, thoáng cái đã tránh xa.



Thảo Tròn thở dài. Đây không biết là ông lớn thứ bao nhiêu của tối nay rồi, nói qua nói lại vài câu xong liền chạy, khiến cô ta có cảm giác lời mình nói giống như nguyền rủa vậy, ai nghe cũng sợ hết!



Tình trạng của hai người kia cũng không khả khẩm hơn là mấy. Cho dù mấy ông lớn kia có nhìn trúng bọn họ thì cũng sẽ không muốn tán gẫu tiếp với họ về chủ đề này.



Bây giờ người chơi chứng khoán và giao dịch ký quỹ ngoại hối nhiều quá, lừa đảo cũng không vừa. Mấy vị quan lớn này tuy rằng không có tham gia, nhưng “tiền án tiền sự như vậy cũng có nghe qua rất nhiều.



Thị trường chứng khoán mạnh như hổ. Có khi từ giá trị mấy chục triệu sau một đêm liền biến thành hai bàn tay trắng, nhảy lầu quyền sinh. Nên bọn họ không tin cũng khó trách.



Buổi tối, ba chị em bèn bàn bạc với nhau. Họ cho là phương pháp kiếm tiền tốt như vậy vẫn là không cần nói với người khác mới tốt, nhưng Lục Tam Phong đã hứa chỉ cần kéo được tiền vốn thì anh sẽ trích cho họ không phẩy năm phần trăm hoa hồng, cho nên tiền này kiếm phải nói là dễ càng thêm dễ!



Bản tính trời sinh của tài chính là khiến cho người ta điên cuồng. Mỗi khi tiền qua tay một lần sẽ để lại lớp mỡ béo bở một lần, mà mấy người Thảo Tròn thấy được món lãi kết sù trong đó, nên nào còn đồng ý làm một cô gái có trang bị vững vàng nữa!



Ngày tiếp theo, Lục Tam Phong lại đưa cho họ mười phần trăm lợi nhuận. Lần này, ba người họ liền không thèm do dự nữa mà trực tiếp đem cả vốn lẫn lãi đầu tư vào, lại còn hỏi Lục Tam Phong có thể không rút ra nữa, để mỗi ngày lãi mẹ đẻ lãi con hay không?



Nhưng Lục Tam Phong lại từ chối ý kiến của bọn họ. Anh nói với họ là thị trường chứng khoán mỗi ngày đều đang giao dịch, một khoản trả về một khoản.



“Chúng tôi không cần ký tên đầu! Tổng giám đốc Lục, chúng tôi tin tưởng anh, anh cứ cầm tiền của chúng tôi, chỉ cần mở phiên thì lại đưa vào một lần nữa!” Minh Châu khẩn cầu.



Trong quán cafe cũng không có quá nhiều người. Lục Tam Phong khuấy bọt ly cafe trước mặt, thở dài nói: “Tôi cũng nói thật với mấy cô, số tiền này của mọi người ít quá. Mà đầu tư thì cũng có hạn mức. Ba tắm triệu này chỉ là tiền tôi lo lót để vào công ty mà chuẩn bị một khoản. Công ty còn nói sau này không cần nhận khoản đầu tư nhỏ như vậy nữa."



Ba người nghe vậy thì biến sắc, phương pháp để có lãi khủng này mình không thể thực hiện được sao?



“Đương nhiên tôi cũng có nói với công ty là tôi về nước không có tiếp xúc được tập đoàn tài chính nào, để công ty bỏ quá cho mấy lần.” Lục Tam Phong nhìn bọn họ, nói tiếp: “Tôi cũng rất khó khăn. Nhưng nếu như có khoản tiền lớn đưa vào thì tôi cũng có thể giúp các cô một chút!



Mục đích đầu tiên của Lục Tam Phong chính là đang ép ba cô gái này kéo mấy lão nhà giàu kia xuống nước, mục đích cuối cùng là kéo Từ Quốc Doanh và Tôn Hùng Cường xuống nước. Ba người này nếu có tâm tư khác mà lần lữa hơn tháng trời thì Lục Tam Phong cũng không kéo nổi.



Ba người trước mặt gật đầu, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy được áp lực. Loại cảm giác kích động khao khát tiền tài này khiến cho mỗi người trong bọn họ đều âm thầm hạ quyết tâm, trong thời gian sớm nhất nhất định phải kéo mấy ông lớn kia lại.



Trong vô thức, họ đã thành nhân viên nghiệp vụ của Lục Tam Phong.



Tin tức Lục Tam Phong mất tích chỉ trong thời gian hơn một ngày đã truyền đi nửa vòng giới tài chính. Tôn Hùng Cường cũng đã tốn không ít tiền thăm dò tin tức của anh. Ông ta cứ luôn cảm thấy đẳng sau chuyện này không đơn giản.



Cùng ngày đó, ngân hàng địa phương ở Bình Châu truyền ra tin công ty Trách nhiệm hữu hạn công nghệ điện tử Thủy Hoàn cầm cố dây chuyền sản xuất nhà xưởng để vay lấy hai tỷ bảy trong thời hạn ba tháng, nhằm để vượt qua thời kỳ tài chính khó khăn.



Tin này vừa truyền ra, cả ngành đều chấn động.



Điện tử Thủy Hoàn đã đốt sạch tiền rồi à? Hơn nữa chuyện Lục Tam Phong mất tích khiến cho tất cả mọi người đều đang suy nghĩ đến một chuyện, chính là có phải anh đã tìm đường bỏ trốn rồi hay không?



Cái loại chuyện đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất rồi chạy đi trốn nợ, xong cuối tuần về nước đã quá thường gặp rồi, sau chuyện tổng giám đốc Cổ bỏ chạy không phải đã hơn hai mươi năm rồi sao?



Hoàng Hữu Danh là người bị giật mình đầu tiên, lúc nghe được tin tức này, ông ta suýt chút thì xỉu tại chỗ. Sau khi bình tĩnh lại thì đứng lên đi về phía phòng làm việc của hướng thư ký Thôi, hét lên: “Liên lạc với Lục Tam Phong cho tôi!”



Thư ký Thôi trước giờ chưa từng thấy Hoàng Hữu Danh mất khống chế như vậy, ông ta sợ đến suýt chút nữa từ trên ghế té xuống liền vội vàng chạy ra, hỏi: “Anh tìm ai?"



“Tìm Lục Tam Phong!”



Lúc này Hoàng Hữu Danh lấy tay vịn bàn, tim cứ nhảy bình bịch, trong đầu thì không ngừng suy nghĩ... không phải lấy được mười lăm tỷ rồi sao? Sao mà lại tiêu hết nhanh như vậy được???



Không thể nào! Việc này tuyệt đối là không có khả năng!



Thứ khiến ông ta sợ nhất bây giờ chính là Lục Tam Phong đang gạt mình, tất cả mọi thứ trước đây đều là diễn kịch. Mà ông ta cũng biết, Lục Tam Phong con người này chính là một tay giỏi diễn kịch.



Thư ký Thôi gọi cho Trương Phượng Tiên trước, đề nghị cô ta nói ra chỗ ở cụ thể của Lục Tam Phong, đồng thời cho một cách để liên lạc, sau đó thì đi tới trước mặt Hoàng Hữu Danh, nói: “Lục Tam Phong giờ đang ở khách sạn lớn Sheraton tại Thành Kỳ. Đây là số điện thoại phòng anh ta!"



Hoàng Hữu Danh thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cầm điện thoại lên bẩm số gọi. Chuông vang lên vài tiếng thì Lục Tam Phong bắt máy.



"Lục Tam Phong đó hả?" Trong giọng nói của Hoàng Hữu Danh mang theo mấy phần giận dữ.



“Là tôi! Cho hỏi ai vậy?”



“Tôi đây! Hoàng Hữu Danh đây!”



"Là tổng giám đốc Hoàng sao? Sao ông biết số điện thoại phòng tôi vậy?” Lục Tam Phong bất ngờ.



“Cậu xác định bây giờ cậu đang ở trong nước hay sao? Tôi hỏi cậu, mười lăm tỷ lấy được hồi đầu năm anh đã tiêu sạch hết rồi hả? Tại sao lại muốn cầm cố máy móc của nhà xưởng để vay tiền?” Hoàng Hữu Danh quát to.



“Đừng tức giận! Dọa người khác sợ đấy!”



“Tôi có thể không tức giận chắc? Vì “ông cụ chuyên lên ý tưởng như cậu mà tôi xém nữa là đi đứt rồi cậu có biết không hả?" Hoàng Hữu Danh không nín được nữa, quát ầm lên: “Hạng mục này của cậu là hạng mục trọng điểm trên tay tôi. Nếu như cậu bỏ chạy thì tôi yên được chắc? Tôi hỏi cậu một lần nữa, anh đang ở trong nước phải không?"



“Ông đang gọi số điện thoại trong nước bộ ông không biết à?” Lục Tam Phong cũng không biết trả lời sao luôn!



"Mẹ kiếp, tức tới mụ mị cả người rồi!” Hoàng Hữu Danh giơ tay đỡ ót, nói.



"Vậy ậu tiêu sạch mười lăm tỷ rồi à?"



"Không có, số còn dư lại cũng không ít đâu, giờ thì mới có bao nhiêu lâu chứ? Chỉ là dạo này phải làm một chuyện lớn nên cần vốn tương đối nhiều. Còn chuyện cầm cố vay tiền này thì tôi thật sự không biết, đã giao cho giám đốc dưới quyền đi làm". Lục Tam Phong giải thích.



"Cậu xác định xí nghiệp của cậu vận hành vẫn tốt đẹp?” Hoàng Hữu Danh không ngừng chất vấn người ở đầu dây kia: “Bây giờ tôi sẽ để cục thuế vụ đi điều tra sổ sách!



“Đi đi! Đi đi! Cũng đúng lúc, nên nộp thuế rồi!” Lục Tam Phong hời hợt nói.



Hoàng Hữu Danh nghe giọng nói của Lục Tam Phong có vẻ phấn khích như vậy, trái tim đang treo lở lửng nãy giờ cuối cùng cũng tính là đã buông xuống. Nhưng mà ông ta vẫn phải đi cục thue điều tra một chuyển.



Bọn họ tán gẫu vài câu thì cúp máy. Hoàng Hữu Danh thắng đờ dựa vào lưng ghế, lại lất tay vỗ vỗ ngực: “Mình sớm muộn gì cũng bị tên này đùa chết!”



“Trong ngành đều đang đồn Lục Tam Phong mất tích à?” Thư ký Thôi khẽ hỏi.



Hoàng Hữu Danh theo bản năng muốn nói chuyện với ông ta, nhưng lại sực nhớ ra em họ ông ta là người trong giới kinh doanh, mà miệng của thư ký Thôi này cũng không phải kín kẽ gì cho cam, hơn nữa chuyện cũng không nhất định phải giữu bí mật, bèn khoát tay, nói: "Không có gì đâu!



Lúc tổng giám đốc Lý nghe được hai tin tức này thì đáy lòng cũng dậy lên một cơn sóng ngút trời. Chuyện này xảy ra cũng quá mức đột ngột. Mấy hôm trước Lục Tam Phong vẫn còn làm trời làm đất, bộ dạng như muốn lật đổ toàn bộ giới kinh doanh ở hội nghị doanh nghiệp. Vậy mà mới hai ngày trôi qua, anh ta đã rớt đài rồi à?!



Điện thoại vang lên, giám đốc của công ty đồng Diệc Thần bắt máy, nói lia lịa mấy câu: “Tổng giám đốc Lý ở bên cạnh, ông muốn nói chuyện với ông ấy phải không? Được rồi!"



“Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Tôn muốn nói chuyện với ông!"



Tổng giám đốc Lý nghe vậy liền đi qua. Ông ta dụi đầu thuốc vào gạt tàn rồi nhận lấy điện thoại: "Alo, tổng giám đốc Tôn đấy à!”



“Tìm không thấy người! Anh ta tuyệt đối không có ở công ty. Thậm chí trong nội bộ Điện tử Thủy Hoàn cũng đã truyền ra tin tức Lục Tam Phong mất tích rồi. Anh ta cũng không ở căn nhà tại Thành Minh, có không ít người suy đoán anh ta lấy theo giấy thông hành giả trốn mất rồi!” Tôn Hùng Cường ở đầu dây kia trầm giọng nói: “Anh thấy thế nào?"



“Cầm cố máy móc để vay tiền đã nói rõ là Lục Tam Phong đang thiếu tiền. Hơn nữa theo sự tỉnh toán của tôi thì từ đầu năm tới giờ anh ta luôn ở trong tình trạng lỗ vốn, chỉ là không biết Lục Tam Phong lấy được bao nhiêu tiền vốn thôi. Bây giờ trong ngành đều đang xôn xao, bất kể anh ta có năng lực chống đỡ hay không thì bây giờ cũng chống không nổi nữa rồi!”



“Cũng có thể! Có điều tôi vẫn cảm thấy con người này rất ma lanh, chuyện này thấy cũng kỳ quặc!”



“Cứ coi như anh ta tự mình ẩn thân thì cũng có tác dụng gì chứ? Anh ta có thể làm được gì? Mà làm như vậy trái lại dễ dàng khiến thị trường dao động”.



Hai người bèn nghiên cứu vấn đề này hồi lâu. Nhưng câu hỏi nếu như Lục Tam Phong cố tình làm như vậy thì sẽ có lợi ích gì thì họ không nghĩ ra được.



Mà Tiêu Nhất Bính sau khi nghe được tin này thì kích động đến đập bàn cười to. Cuối cùng anh ta chính là người thắng, Ân Phàm High-end TV vẫn còn, còn Waypod đã như mặt trời xuống núi!



Tất cả đã kết thúc rồi!



Cái lợi của việc làm người mất tích chính là sẽ



không bị làm phiền. Cho dù bên ngoài có hỗn loạn xô bồ đến thế nào, bấy giờ Lục Tam Phong ở khách sạn vẫn là rất tẻ nhạt. Buổi sáng lúc ra ngoài, anh phát hiện cách



đây không xa có một công viên, người tới lui cũng không ít, có cả nam lẫn nữ. Thật là một chỗ tốt để đi dạo!



Bây giờ anh chỉ cần vững vàng là được, còn lại chuyện gì cũng không cần làm. Lưới lớn đã giăng, chỉ cần chờ dễ béo sa bẫy.



Lục Tam Phong thay một bộ quần áo, xuống lầu, qua sân vắng rồi đi về phía công viên. Đi ngang qua mấy cửa hàng, anh phát hiện chỗ này đánh mạt chược thật khí thế, vì ở đâu cũng thấy có người đánh mạt chược cả. Tiếng nghe được bên tại trừ tiếng xào bài cũng chỉ còn tiếng xào bài!



Đi đến công viên, Lục Tam Phong lại vòng vèo hơn nửa giờ. Trừ chỗ mấy đôi tình nhân đang hẹn hò, anh nhìn thấy trên một bãi đất trống có chừng hai mươi mấy người, đứng giữa là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi để râu, mặc đồ võ thuật.




ke-an-choi-bien-tong-tai-318-0
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom